Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 60
Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Trạm Trinh săn sóc nhét dạ minh châu vào trong gối, để nó không quá chói mắt như ban đầu.
Giữa không gian lờ mờ ánh sáng, Hàm Sênh hơi híp mắt để nhìn rõ gương mặt Trạm Trinh.
Người này đang đè hờ lên cơ thể hắn, nhìn có vẻ rất trung thực và ngoan ngoãn, song đáy mắt lại tràn ra cảm giác xâm lược vô cùng quen thuộc, chỉ cần hắn lên tiếng sẽ nhào tới nuốt chửng hắn mà không hề do dự.
Hắn tưởng Trạm Trinh sẽ phải cân nhắc ít nhất đôi ba ngày, nhưng không ngờ... tốc độ giải quyết vấn đề của đối phương lại nhanh như vậy.
Vì thế, hắn bỗng căng thẳng: "Sao ngươi... lại đột nhiên nghĩ xong cả thế."
"Vì muốn động phòng." Trạm Trinh vươn tay vuốt làn tóc mềm mại của người dưới thân, mơn trớn gương mặt hắn, khàn giọng nói: "Giờ cô gia đã đồng ý với điều kiện của ngươi, có phải có thể bắt đầu rồi không?"
Vừa nói, hắn vừa chầm chậm ghé sát lại, nhẹ nhàng đặt lên mặt Hàm Sênh một nụ hôn.
Lúc này Hàm Sênh vẫn đang tìm đề tài để nói, song lại phát hiện não bộ hoàn toàn trống rỗng: "Ngươi... ngươi vì động phòng nên mới đồng ý ư?"
"Không phải." Trạm Trinh tỏ ra hung dữ: "Không phải vì động phòng mới đồng ý, mà là đồng ý rồi mới muốn động phòng."
Hắn cắn mạnh lên má Hàm Sênh.
"Dạ minh châu, cất đi..."
"Không." Trạm Trinh nói: "Cô gia phải nhìn ngươi thật kỹ."
...
Hàm Sênh ngất đi, nhưng Trạm Trinh vẫn chưa dừng lại.
Hắn cảm thấy mình đã phát điên rồi, sao có thể chèn ép bảo bối của mình như vậy. Nhưng có trời mới biết Hàm Sênh xinh đẹp cỡ nào, khả ái dễ thương cỡ nào. Mãi sau, hắn mới dừng lại được, sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm, bế người vào tắm rửa.
Lúc Hàm Sênh tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn. Hắn cố lắm mới mở mắt ra được, nhưng lại không thể ngồi dậy.
Trạm Trinh ghé mặt qua hôn hắn, lên tiếng hỏi: "Dậy rồi à?"
"..." Nghĩ đến chuyện tối qua, Hàm Sênh bỗng nhắm hai mắt lại. Hắn cảm thấy cơ thể đã được tẩy rửa và bôi thuốc rồi, nhưng cả đời hắn cũng không quên được kẻ điên kia.
Hắn hối hận.
Hắn không nên chủ động đưa Trạm Trinh vào lưới nhanh như vậy. Đáng lẽ hắn phải biết, tên kia chính là động vật ăn thịt thuần túy, vì ăn thịt, chuyện gì cũng làm được.
Những cái gọi là vấn đề, đối phương chỉ cần mấy canh giờ đã có thể suy nghĩ rõ ràng rồi.
"Đói bụng không?" Trạm Trinh không hề phát hiện mình đã bị ghét bỏ, cất tiếng hỏi: "Muốn ăn gì, cô gia đút cho ngươi."
"... Ngươi không đi quân doanh à?"
"Tối đi."
Hàm Sênh kiệt sức liếc hắn: "Không muốn nhìn thấy ngươi."
Trạm Trinh sờ trán người nọ, nói: "Cô gia cả đêm không ngủ, chỉ sợ ngươi phát sốt, sao ngươi lại vô lương tâm vậy hả?"
Hàm Sênh nhíu mày: "Ngươi sợ ta phát sốt... hay làm này làm nọ với ta?"
"..." Trạm Trinh vươn tay bế Hàm Sênh lên. Thực ra hắn cũng chẳng làm gì, chỉ là vừa mới nếm thử hương vị tình ái, không nhịn được mới thừa dịp đối phương ngủ say lén chiếm chút lợi lộc mà thôi.
Hàm Sênh nhấm nháp chút thức ăn rồi được Trạm Trinh bế ra ngoài phơi nắng.
Tuyết đã bắt đầu tan, nước đọng nhỏ giọt từ trên mái hiên xuống, vang lên những tiếng tí tách rất nhỏ. Vẻ mặt Trạm Trinh đầy thỏa mãn, Hàm Sênh lại cực kỳ lạnh nhạt: "Được rồi, ngươi tới quân doanh đi."
"Cô gia..."
"Nhanh lên." Hàm Sênh liếc hắn. Trạm Trinh im lặng, cầm điểm tâm đưa đến bên miệng đối phương, thấy người nọ không ăn đành tự bỏ vào miệng mình, nói: "Cô gia sẽ về sớm."
Hàm Sênh không để ý đến hắn.
Sau khi đuổi Trạm Trinh đi, Hàm Sênh nheo mắt lại, sai người dùng ô che bớt ánh sáng mặt trời. Hắn bị Trạm Trinh vần vò hơi quá, chẳng bao lâu đã lại ngủ rồi.
Thoáng chốc, bên cạnh như có người mới tới. Hàm Sênh vội vàng mở mắt, vừa lúc nhìn thấy gương mặt của Tân Hoàng hậu. Hắn lập tức ngồi dậy, nhưng còn chưa mở miệng đã bị đối phương ấn nằm trở lại.
"Đêm hôm đột nhiên gọi nước tắm rửa, xem ra tối qua hai người các ngươi lại hành phòng?"
Hàm Sênh xấu hổ. Tân Hoàng hậu lại không để ý, nói: "Xem ra sức khỏe của ngươi đã khá hơn rồi. Nếu vậy, ba ngày nữa sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi chư vị phu nhân. Đây là danh sách Bổn cung chuẩn bị, ngươi xem trước đi."
Hàm Sênh nhận danh sách, xem qua một lượt. Người được mời đều là gia quyến của vương hầu hoặc đại thần từ nhị phẩm trong triều, vài người còn dẫn theo nữ nhi.
"Những cái tên Bổn cung dùng mực đỏ khoanh vào đều là nữ tử có diện mạo xuất chúng, khí chất thanh nhã đoan trang tương tự với ngươi, chắc hẳn Trạm Trinh sẽ thích."
Hàm Sênh gật đầu, không nhịn được hỏi: "Giờ nạp thiếp... có phải hơi sớm không?"
"Nha đầu này." Tân Hoàng hậu bật cười: "Chỉ cho ngươi xem thử thôi, cũng không nói sẽ nạp ngay. Việc này phải qua cửa của ngươi trước, nếu ngươi cảm thấy thích hợp mới nói chuyện cùng Trạm Trinh. Dù sao sau này tỷ muội các ngươi sẽ cùng hầu hạ một nam nhân... hòa thuận yêu thương nhau mới tốt."
Hàm Sênh lại gật đầu, nói: "Mẫu hậu đã hao tâm tổn trí rồi."
Việc này vốn hắn phải tự xử lý, nhưng Hoàng hậu xót hắn mới bận lòng giúp đỡ. Hắn không phải người không biết điều, bèn hỏi: "Có bức họa của những người này không ạ?"
"Bổn cung đã biết là ngươi muốn xem mà." Tân Hoàng hậu ngoắc tay, sai người mở tranh vẽ ra trước mặt Hàm Sênh: "Đây là nữ nhi của Võ hầu, tên là Giang Doanh, tính cách dịu dàng giống ngươi, rất được lòng mọi người."
"Võ hầu..."
"Muội muội ruột của Giang Khâm." Tân Hoàng hậu giải thích: "Giang đại Tướng quân, Giang Võ hầu, bọn họ là trung thần nhiều thế hệ, nếu cưới nàng, sau này Võ hầu chắc chắn sẽ càng dốc lòng phò trợ Thái tử."
"Vâng, rất đẹp."
Tân Hoàng hậu liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: "Sao hả? Ghen à? Nhìn ngươi có vẻ không tình nguyện lắm."
Hàm Sênh cười, đáp: "Có một chút."
"Ôi." Tân Hoàng hậu sờ đầu hắn: "Xem ra hai người các ngươi đang rất hòa hợp, đúng lúc tình nồng mật ý, Bổn cung thật không có mắt nhìn."
"Nhi thần tuyệt đối không có ý này."
"Ngươi không cần giải thích." Tân Hoàng hậu tiếp lời: "Tâm tư của ngươi, Bổn cung đều hiểu. Nhưng tình là tình, lễ là lễ, nếu Trạm Trinh nói cả đời chỉ cần một mình ngươi, ngươi nhất định đừng có tin. Hắn là Thiên tử tương lai, nạp thiếp tuyển phi để hắn khai chi tán diệp là bổn phận của ngươi. Đây là quy củ, ngươi có thể ghen, nhưng không thể từ chối."
"Nhiệm vụ của ngươi là đưa những người này tới trước mặt hắn, cho hắn lựa chọn. Hắn không cần là chuyện của hắn. Nhưng nếu ngươi lập tức từ chối, sau này nhắc lại, rất có thể hắn sẽ oán hận trong lòng, trách ngươi ghen tuông nhỏ mọn, không chừng còn rước nữ nhân ngươi ghét nhất về, cố ý làm ngươi chướng mắt. Cuộc sống như thế chắc chắn sẽ không dễ chịu, hiểu chưa?"
Hàm Sênh nhìn nàng trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, nói: "Đa tạ Mẫu hậu dạy bảo."
"Sức khỏe của ngươi không tốt, Bổn cung cũng chỉ muốn giúp ngươi giảm bớt muộn phiền. Ngươi xinh đẹp như vậy, không nên bấu víu vào nam nhân, phải để nam nhân bám chặt lấy ngươi, nhất là nam nhân nhà họ Trạm."
Tân Hoàng hậu phất tay, sai hạ nhân mở một bức họa khác: "Chọn cẩn thận, chọn bằng cả tấm lòng, nếu thật sự yêu ngươi, hắn sẽ tự từ chối."
Hàm Sênh không thể không giữ vững tinh thần nhìn thêm vài bức họa. Cuối cùng, hắn đã có lựa chọn trong lòng. Tân Hoàng hậu uống một ngụm trà, bỗng nhiên mở miệng: "Đúng rồi, còn có Thanh Dung. Thái hậu muốn gửi gắm nàng cho Trạm Trinh. Bổn cung không tiện từ chối, nên ba ngày nữa nàng cũng sẽ tới đây, tự ngươi cân nhắc đi."
Hàm Sênh day trán, nói: "Điện hạ không thích nàng."
"Vậy để hắn tự nói với Thái hậu." Tân Hoàng hậu đảo mắt, hỏi: "Sao vậy? Ngươi đau đầu vì nữ nhân này à?"
"Ta cảm thấy nàng có địch ý với mình."
Tân Hoàng hậu suy tư một lát, đặt chén trà xuống, nói: "Phụ thân và cả huynh trưởng của nàng, đều chết trong chiến dịch Nam Dương."
Hàm Sênh khẽ nhướng mày, lòng hơi trùng xuống.
Chuyện ở thành Nam Dương đã qua từ mười năm trước. Đó là lần đầu Thái tử ca ca cầm quân ra trận, kết quả đại thắng trở về. Đại Lương thắng, hiển nhiên Tấn quốc phải chịu thua.
"Cha của nàng là... Tề Văn hầu?"
Tân Hoàng hậu gật đầu, nhìn Hàm Sênh bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Từ khi Trạm Trinh quyết định liên hôn, cuộc sống của Hàm Sênh ở Tấn quốc đã không thể sóng yên bể lặng, chắc chắn sẽ có người theo dõi hắn, muốn mượn cơ hội trả thù Nam Lương.
Những người đó có gì sai sao?
Không, bọn họ đúng. Có thể nói bọn họ không biết nhìn đại cục, nhưng là kẻ bị dao nhỏ cứa trên thân, hiển nhiên bọn họ sẽ đau, sẽ oán, sẽ muốn trả thù.
Tân Hoàng hậu không nói thêm gì nữa, dặn Hàm Sênh chú ý giữ gìn sức khỏe rồi lập tức rời đi.
Hàm Sênh dựa lưng vào ghế, con ngươi chợt tối sầm.
Con người sẽ không cầm lòng được, khi đối mặt với người mình thích sẽ lo được lo mất, sẽ muốn ở bên hắn một đời một kiếp. Hàm Sênh cũng không ngoại lệ.
Sau khi xác định được tâm tư của Trạm Trinh, Hàm Sênh đã ở trạng thái không thể cầm lòng.
Hắn không thể nhịn được mong muốn hòa làm một thể với Trạm Trinh, nhưng vào giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy hình như mình đã mắc một sai lầm.
Hắn đã kéo Trạm Trinh xuống nước.
Nước trên mái hiên không ngừng nhỏ giọt, đọng thành vũng nhỏ trên mặt đất. Ánh nắng mùa xuân khiến người ta mỏi mệt, Hàm Sênh hơi nheo mắt lại. Hắn đến Đại Tấn là do Trạm Trinh ban tặng, nếu vì hắn mà Trạm Trinh bị kẻ khác nhằm vào, vậy cũng coi như huề nhau thôi.
Nghĩ thông suốt, Hàm Sênh thả lòng toàn thân, thoải mái nằm xuống ghế.
Trạm Trinh nói cũng có lý, nghĩ nhiều vô ích, đến lúc đó tính cũng được mà.
Tóm lại, chỉ cần Trạm Trinh không hối hận, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Hôm nay Trạm Trinh về rất sớm, còn mua bánh canh cho Hàm Sênh. Hàm Sênh ngồi trên ghế ăn, bánh nướng thơm ngon với nước tương bí truyền vô cùng hợp khẩu vị hắn, vì thế hắn liền ăn nhiều hơn một chút.
"Hôm nay Mẫu hậu lại tới à?" Trạm Trinh hỏi: "Nàng lại muốn hẹn ngâm nước nóng với ngươi sao?"
Hàm Sênh lườm hắn: "Mẫu hậu nào có nhàm chán như vậy."
"Thế nàng tới làm gì?"
"Ực..." Hàm Sênh nuốt đồ ăn trong miệng, liếc Trạm Trinh, nói: "Bảo ta chọn thiếp cho ngươi."
Trạm Trinh nhướng mày: "Ngươi trả lời thế nào?"
"Mẫu hậu đã mở lời..." Hàm Sênh đáp: "Ta cũng không thể từ chối, đúng không?"
"Ngươi đồng ý rồi?"
"Chỉ đồng ý chọn vài người cho ngươi xem thử..."
"Cái gì gọi là chọn vài người cho ta xem?!" Trạm Trinh nổi giận: "Hôm qua ngươi mới thề non hẹn biển với cô gia, hôm nay đã chọn thiếp cho cô gia rồi... Sao ngươi có thể như vậy?!"
"Khụ." Hàm Sênh bị sặc nước tương, lau miệng, trấn an hắn: "Ý ta là, ta không tiện từ chối, nhưng ngươi có thể mà."
"Ngươi căn bản không yêu cô gia."
"... Không." Hàm Sênh nói: "Ta yêu ngươi."
"Ngươi gạt người." Trạm Trinh lạnh lùng bảo: "Sáng nay ngươi còn lạnh nhạt với cô gia. Mẫu hậu bảo ngươi chọn thiếp ngươi cũng không từ chối. Ngươi căn bản không nghĩ đến cảm giác của cô gia."
"... Mẫu hậu nói, ta không tiện từ chối."
"Ngươi có thể bảo cô gia không muốn."
"Mẫu hậu bảo ta chọn cho ngươi xem. Nếu từ chối, chẳng phải ta quá nhỏ nhen rồi?" Hàm Sênh kéo tay Trạm Trinh, tiếp tục nói: "Dù sao ta cũng chỉ chọn lấy lệ thôi, ngươi có thể từ chối cơ mà."
"Ngươi không nên nói chuyện này với cô gia. Ngươi nói ra có nghĩa là ngươi muốn thăm dò, muốn thăm dò nghĩa là ngươi không tin tưởng, không tin tưởng nghĩa là ngươi không hề yêu cô gia."
"..."
"Ngươi không nói lời nào, tức là trong lòng ngươi thật sự nghĩ như vậy."
Trạm Trinh nhíu mày, định xoay người rời đi, lại chợt nghe Hàm Sênh nói: "Đứng lại."
Hắn dừng bước. Hàm Sênh nghiêm túc bảo: "Không được cố tình gây sự, lại đây."
"Sáng nay ngươi còn cực kỳ lạnh nhạt với cô gia." Trạm Trinh tiếp tục kể lể: "Đuổi cô gia đi quân doanh cũng không thèm nhìn cô gia một cái."
"Ngươi có lại đây không?"
"Không." Trạm Trinh quật cường nói: "Đêm nay cô gia ngủ ở thư phòng."
"Còn muốn chạm vào ta không?"
"..."
"Muốn thì lại đây."
Một bước, hai bước, ba bước.
Trạm Trinh mím môi, quay đầu đi ngược trở về.
Sau đó, hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng của người kia, hôn lên môi đối phương, ngạc nhiên hỏi: "Đêm nay còn có thể chạm à?"
****
Trạm Trinh săn sóc nhét dạ minh châu vào trong gối, để nó không quá chói mắt như ban đầu.
Giữa không gian lờ mờ ánh sáng, Hàm Sênh hơi híp mắt để nhìn rõ gương mặt Trạm Trinh.
Người này đang đè hờ lên cơ thể hắn, nhìn có vẻ rất trung thực và ngoan ngoãn, song đáy mắt lại tràn ra cảm giác xâm lược vô cùng quen thuộc, chỉ cần hắn lên tiếng sẽ nhào tới nuốt chửng hắn mà không hề do dự.
Hắn tưởng Trạm Trinh sẽ phải cân nhắc ít nhất đôi ba ngày, nhưng không ngờ... tốc độ giải quyết vấn đề của đối phương lại nhanh như vậy.
Vì thế, hắn bỗng căng thẳng: "Sao ngươi... lại đột nhiên nghĩ xong cả thế."
"Vì muốn động phòng." Trạm Trinh vươn tay vuốt làn tóc mềm mại của người dưới thân, mơn trớn gương mặt hắn, khàn giọng nói: "Giờ cô gia đã đồng ý với điều kiện của ngươi, có phải có thể bắt đầu rồi không?"
Vừa nói, hắn vừa chầm chậm ghé sát lại, nhẹ nhàng đặt lên mặt Hàm Sênh một nụ hôn.
Lúc này Hàm Sênh vẫn đang tìm đề tài để nói, song lại phát hiện não bộ hoàn toàn trống rỗng: "Ngươi... ngươi vì động phòng nên mới đồng ý ư?"
"Không phải." Trạm Trinh tỏ ra hung dữ: "Không phải vì động phòng mới đồng ý, mà là đồng ý rồi mới muốn động phòng."
Hắn cắn mạnh lên má Hàm Sênh.
"Dạ minh châu, cất đi..."
"Không." Trạm Trinh nói: "Cô gia phải nhìn ngươi thật kỹ."
...
Hàm Sênh ngất đi, nhưng Trạm Trinh vẫn chưa dừng lại.
Hắn cảm thấy mình đã phát điên rồi, sao có thể chèn ép bảo bối của mình như vậy. Nhưng có trời mới biết Hàm Sênh xinh đẹp cỡ nào, khả ái dễ thương cỡ nào. Mãi sau, hắn mới dừng lại được, sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm, bế người vào tắm rửa.
Lúc Hàm Sênh tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn. Hắn cố lắm mới mở mắt ra được, nhưng lại không thể ngồi dậy.
Trạm Trinh ghé mặt qua hôn hắn, lên tiếng hỏi: "Dậy rồi à?"
"..." Nghĩ đến chuyện tối qua, Hàm Sênh bỗng nhắm hai mắt lại. Hắn cảm thấy cơ thể đã được tẩy rửa và bôi thuốc rồi, nhưng cả đời hắn cũng không quên được kẻ điên kia.
Hắn hối hận.
Hắn không nên chủ động đưa Trạm Trinh vào lưới nhanh như vậy. Đáng lẽ hắn phải biết, tên kia chính là động vật ăn thịt thuần túy, vì ăn thịt, chuyện gì cũng làm được.
Những cái gọi là vấn đề, đối phương chỉ cần mấy canh giờ đã có thể suy nghĩ rõ ràng rồi.
"Đói bụng không?" Trạm Trinh không hề phát hiện mình đã bị ghét bỏ, cất tiếng hỏi: "Muốn ăn gì, cô gia đút cho ngươi."
"... Ngươi không đi quân doanh à?"
"Tối đi."
Hàm Sênh kiệt sức liếc hắn: "Không muốn nhìn thấy ngươi."
Trạm Trinh sờ trán người nọ, nói: "Cô gia cả đêm không ngủ, chỉ sợ ngươi phát sốt, sao ngươi lại vô lương tâm vậy hả?"
Hàm Sênh nhíu mày: "Ngươi sợ ta phát sốt... hay làm này làm nọ với ta?"
"..." Trạm Trinh vươn tay bế Hàm Sênh lên. Thực ra hắn cũng chẳng làm gì, chỉ là vừa mới nếm thử hương vị tình ái, không nhịn được mới thừa dịp đối phương ngủ say lén chiếm chút lợi lộc mà thôi.
Hàm Sênh nhấm nháp chút thức ăn rồi được Trạm Trinh bế ra ngoài phơi nắng.
Tuyết đã bắt đầu tan, nước đọng nhỏ giọt từ trên mái hiên xuống, vang lên những tiếng tí tách rất nhỏ. Vẻ mặt Trạm Trinh đầy thỏa mãn, Hàm Sênh lại cực kỳ lạnh nhạt: "Được rồi, ngươi tới quân doanh đi."
"Cô gia..."
"Nhanh lên." Hàm Sênh liếc hắn. Trạm Trinh im lặng, cầm điểm tâm đưa đến bên miệng đối phương, thấy người nọ không ăn đành tự bỏ vào miệng mình, nói: "Cô gia sẽ về sớm."
Hàm Sênh không để ý đến hắn.
Sau khi đuổi Trạm Trinh đi, Hàm Sênh nheo mắt lại, sai người dùng ô che bớt ánh sáng mặt trời. Hắn bị Trạm Trinh vần vò hơi quá, chẳng bao lâu đã lại ngủ rồi.
Thoáng chốc, bên cạnh như có người mới tới. Hàm Sênh vội vàng mở mắt, vừa lúc nhìn thấy gương mặt của Tân Hoàng hậu. Hắn lập tức ngồi dậy, nhưng còn chưa mở miệng đã bị đối phương ấn nằm trở lại.
"Đêm hôm đột nhiên gọi nước tắm rửa, xem ra tối qua hai người các ngươi lại hành phòng?"
Hàm Sênh xấu hổ. Tân Hoàng hậu lại không để ý, nói: "Xem ra sức khỏe của ngươi đã khá hơn rồi. Nếu vậy, ba ngày nữa sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi chư vị phu nhân. Đây là danh sách Bổn cung chuẩn bị, ngươi xem trước đi."
Hàm Sênh nhận danh sách, xem qua một lượt. Người được mời đều là gia quyến của vương hầu hoặc đại thần từ nhị phẩm trong triều, vài người còn dẫn theo nữ nhi.
"Những cái tên Bổn cung dùng mực đỏ khoanh vào đều là nữ tử có diện mạo xuất chúng, khí chất thanh nhã đoan trang tương tự với ngươi, chắc hẳn Trạm Trinh sẽ thích."
Hàm Sênh gật đầu, không nhịn được hỏi: "Giờ nạp thiếp... có phải hơi sớm không?"
"Nha đầu này." Tân Hoàng hậu bật cười: "Chỉ cho ngươi xem thử thôi, cũng không nói sẽ nạp ngay. Việc này phải qua cửa của ngươi trước, nếu ngươi cảm thấy thích hợp mới nói chuyện cùng Trạm Trinh. Dù sao sau này tỷ muội các ngươi sẽ cùng hầu hạ một nam nhân... hòa thuận yêu thương nhau mới tốt."
Hàm Sênh lại gật đầu, nói: "Mẫu hậu đã hao tâm tổn trí rồi."
Việc này vốn hắn phải tự xử lý, nhưng Hoàng hậu xót hắn mới bận lòng giúp đỡ. Hắn không phải người không biết điều, bèn hỏi: "Có bức họa của những người này không ạ?"
"Bổn cung đã biết là ngươi muốn xem mà." Tân Hoàng hậu ngoắc tay, sai người mở tranh vẽ ra trước mặt Hàm Sênh: "Đây là nữ nhi của Võ hầu, tên là Giang Doanh, tính cách dịu dàng giống ngươi, rất được lòng mọi người."
"Võ hầu..."
"Muội muội ruột của Giang Khâm." Tân Hoàng hậu giải thích: "Giang đại Tướng quân, Giang Võ hầu, bọn họ là trung thần nhiều thế hệ, nếu cưới nàng, sau này Võ hầu chắc chắn sẽ càng dốc lòng phò trợ Thái tử."
"Vâng, rất đẹp."
Tân Hoàng hậu liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: "Sao hả? Ghen à? Nhìn ngươi có vẻ không tình nguyện lắm."
Hàm Sênh cười, đáp: "Có một chút."
"Ôi." Tân Hoàng hậu sờ đầu hắn: "Xem ra hai người các ngươi đang rất hòa hợp, đúng lúc tình nồng mật ý, Bổn cung thật không có mắt nhìn."
"Nhi thần tuyệt đối không có ý này."
"Ngươi không cần giải thích." Tân Hoàng hậu tiếp lời: "Tâm tư của ngươi, Bổn cung đều hiểu. Nhưng tình là tình, lễ là lễ, nếu Trạm Trinh nói cả đời chỉ cần một mình ngươi, ngươi nhất định đừng có tin. Hắn là Thiên tử tương lai, nạp thiếp tuyển phi để hắn khai chi tán diệp là bổn phận của ngươi. Đây là quy củ, ngươi có thể ghen, nhưng không thể từ chối."
"Nhiệm vụ của ngươi là đưa những người này tới trước mặt hắn, cho hắn lựa chọn. Hắn không cần là chuyện của hắn. Nhưng nếu ngươi lập tức từ chối, sau này nhắc lại, rất có thể hắn sẽ oán hận trong lòng, trách ngươi ghen tuông nhỏ mọn, không chừng còn rước nữ nhân ngươi ghét nhất về, cố ý làm ngươi chướng mắt. Cuộc sống như thế chắc chắn sẽ không dễ chịu, hiểu chưa?"
Hàm Sênh nhìn nàng trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, nói: "Đa tạ Mẫu hậu dạy bảo."
"Sức khỏe của ngươi không tốt, Bổn cung cũng chỉ muốn giúp ngươi giảm bớt muộn phiền. Ngươi xinh đẹp như vậy, không nên bấu víu vào nam nhân, phải để nam nhân bám chặt lấy ngươi, nhất là nam nhân nhà họ Trạm."
Tân Hoàng hậu phất tay, sai hạ nhân mở một bức họa khác: "Chọn cẩn thận, chọn bằng cả tấm lòng, nếu thật sự yêu ngươi, hắn sẽ tự từ chối."
Hàm Sênh không thể không giữ vững tinh thần nhìn thêm vài bức họa. Cuối cùng, hắn đã có lựa chọn trong lòng. Tân Hoàng hậu uống một ngụm trà, bỗng nhiên mở miệng: "Đúng rồi, còn có Thanh Dung. Thái hậu muốn gửi gắm nàng cho Trạm Trinh. Bổn cung không tiện từ chối, nên ba ngày nữa nàng cũng sẽ tới đây, tự ngươi cân nhắc đi."
Hàm Sênh day trán, nói: "Điện hạ không thích nàng."
"Vậy để hắn tự nói với Thái hậu." Tân Hoàng hậu đảo mắt, hỏi: "Sao vậy? Ngươi đau đầu vì nữ nhân này à?"
"Ta cảm thấy nàng có địch ý với mình."
Tân Hoàng hậu suy tư một lát, đặt chén trà xuống, nói: "Phụ thân và cả huynh trưởng của nàng, đều chết trong chiến dịch Nam Dương."
Hàm Sênh khẽ nhướng mày, lòng hơi trùng xuống.
Chuyện ở thành Nam Dương đã qua từ mười năm trước. Đó là lần đầu Thái tử ca ca cầm quân ra trận, kết quả đại thắng trở về. Đại Lương thắng, hiển nhiên Tấn quốc phải chịu thua.
"Cha của nàng là... Tề Văn hầu?"
Tân Hoàng hậu gật đầu, nhìn Hàm Sênh bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Từ khi Trạm Trinh quyết định liên hôn, cuộc sống của Hàm Sênh ở Tấn quốc đã không thể sóng yên bể lặng, chắc chắn sẽ có người theo dõi hắn, muốn mượn cơ hội trả thù Nam Lương.
Những người đó có gì sai sao?
Không, bọn họ đúng. Có thể nói bọn họ không biết nhìn đại cục, nhưng là kẻ bị dao nhỏ cứa trên thân, hiển nhiên bọn họ sẽ đau, sẽ oán, sẽ muốn trả thù.
Tân Hoàng hậu không nói thêm gì nữa, dặn Hàm Sênh chú ý giữ gìn sức khỏe rồi lập tức rời đi.
Hàm Sênh dựa lưng vào ghế, con ngươi chợt tối sầm.
Con người sẽ không cầm lòng được, khi đối mặt với người mình thích sẽ lo được lo mất, sẽ muốn ở bên hắn một đời một kiếp. Hàm Sênh cũng không ngoại lệ.
Sau khi xác định được tâm tư của Trạm Trinh, Hàm Sênh đã ở trạng thái không thể cầm lòng.
Hắn không thể nhịn được mong muốn hòa làm một thể với Trạm Trinh, nhưng vào giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy hình như mình đã mắc một sai lầm.
Hắn đã kéo Trạm Trinh xuống nước.
Nước trên mái hiên không ngừng nhỏ giọt, đọng thành vũng nhỏ trên mặt đất. Ánh nắng mùa xuân khiến người ta mỏi mệt, Hàm Sênh hơi nheo mắt lại. Hắn đến Đại Tấn là do Trạm Trinh ban tặng, nếu vì hắn mà Trạm Trinh bị kẻ khác nhằm vào, vậy cũng coi như huề nhau thôi.
Nghĩ thông suốt, Hàm Sênh thả lòng toàn thân, thoải mái nằm xuống ghế.
Trạm Trinh nói cũng có lý, nghĩ nhiều vô ích, đến lúc đó tính cũng được mà.
Tóm lại, chỉ cần Trạm Trinh không hối hận, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Hôm nay Trạm Trinh về rất sớm, còn mua bánh canh cho Hàm Sênh. Hàm Sênh ngồi trên ghế ăn, bánh nướng thơm ngon với nước tương bí truyền vô cùng hợp khẩu vị hắn, vì thế hắn liền ăn nhiều hơn một chút.
"Hôm nay Mẫu hậu lại tới à?" Trạm Trinh hỏi: "Nàng lại muốn hẹn ngâm nước nóng với ngươi sao?"
Hàm Sênh lườm hắn: "Mẫu hậu nào có nhàm chán như vậy."
"Thế nàng tới làm gì?"
"Ực..." Hàm Sênh nuốt đồ ăn trong miệng, liếc Trạm Trinh, nói: "Bảo ta chọn thiếp cho ngươi."
Trạm Trinh nhướng mày: "Ngươi trả lời thế nào?"
"Mẫu hậu đã mở lời..." Hàm Sênh đáp: "Ta cũng không thể từ chối, đúng không?"
"Ngươi đồng ý rồi?"
"Chỉ đồng ý chọn vài người cho ngươi xem thử..."
"Cái gì gọi là chọn vài người cho ta xem?!" Trạm Trinh nổi giận: "Hôm qua ngươi mới thề non hẹn biển với cô gia, hôm nay đã chọn thiếp cho cô gia rồi... Sao ngươi có thể như vậy?!"
"Khụ." Hàm Sênh bị sặc nước tương, lau miệng, trấn an hắn: "Ý ta là, ta không tiện từ chối, nhưng ngươi có thể mà."
"Ngươi căn bản không yêu cô gia."
"... Không." Hàm Sênh nói: "Ta yêu ngươi."
"Ngươi gạt người." Trạm Trinh lạnh lùng bảo: "Sáng nay ngươi còn lạnh nhạt với cô gia. Mẫu hậu bảo ngươi chọn thiếp ngươi cũng không từ chối. Ngươi căn bản không nghĩ đến cảm giác của cô gia."
"... Mẫu hậu nói, ta không tiện từ chối."
"Ngươi có thể bảo cô gia không muốn."
"Mẫu hậu bảo ta chọn cho ngươi xem. Nếu từ chối, chẳng phải ta quá nhỏ nhen rồi?" Hàm Sênh kéo tay Trạm Trinh, tiếp tục nói: "Dù sao ta cũng chỉ chọn lấy lệ thôi, ngươi có thể từ chối cơ mà."
"Ngươi không nên nói chuyện này với cô gia. Ngươi nói ra có nghĩa là ngươi muốn thăm dò, muốn thăm dò nghĩa là ngươi không tin tưởng, không tin tưởng nghĩa là ngươi không hề yêu cô gia."
"..."
"Ngươi không nói lời nào, tức là trong lòng ngươi thật sự nghĩ như vậy."
Trạm Trinh nhíu mày, định xoay người rời đi, lại chợt nghe Hàm Sênh nói: "Đứng lại."
Hắn dừng bước. Hàm Sênh nghiêm túc bảo: "Không được cố tình gây sự, lại đây."
"Sáng nay ngươi còn cực kỳ lạnh nhạt với cô gia." Trạm Trinh tiếp tục kể lể: "Đuổi cô gia đi quân doanh cũng không thèm nhìn cô gia một cái."
"Ngươi có lại đây không?"
"Không." Trạm Trinh quật cường nói: "Đêm nay cô gia ngủ ở thư phòng."
"Còn muốn chạm vào ta không?"
"..."
"Muốn thì lại đây."
Một bước, hai bước, ba bước.
Trạm Trinh mím môi, quay đầu đi ngược trở về.
Sau đó, hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng của người kia, hôn lên môi đối phương, ngạc nhiên hỏi: "Đêm nay còn có thể chạm à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất