Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương
Chương 35: Thần khí giữ ấm hàng ngày: Bạn trai
***
Chân Nguyên Bạch đóng sầm cửa trước mặt Chân Ưu Tú.
Cậu đương nhiên biết Thời Bất Phàm không có khả năng sẽ giết cậu, nhưng đánh cậu thì chắc chắn có, bản thân không chỉ đẩy hắn ngã vỡ đầu, mà con giả làm bạn thân của hắn, hiện tại lại lừa gạt tình cảm hắn... Hắn đã coi là thật, nhưng thật ra tất cả chỉ là giả, lừa hắn lâu như thế, Thời Bất Phàm nhất định sẽ muốn đánh cậu đến mức phải vào phòng ICU.
Nếu thật sự bị đánh đến mức vào phòng ICU, Chân Nguyên Bạch ít nhất cũng phải nằm trên giường bệnh một năm trời, nói cách khác sẽ ảnh hưởng đến việc cậu thi đại học, ảnh hưởng cả cuộc đời cậu.
Mà tất cả đều là do cậu tự làm tự chịu, ai bảo cậu không khống chế được tay của bản thân, hại Thời Bất Phàm ngã hỏng đầu chứ?
Chân Nguyên Bạch lật người nhìn trần nhà, không ngừng suy nghĩ đối sách, có biện pháp nào để không bị đánh không?
Hiếm khi Thời Bất Phàm nhận được một tin nhắn của bạn học nhỏ gửi đến: "Ngủ ngon."
Trước kia hắn bắt Chân Nguyên Bạch gửi, người ta còn không chịu gửi cho hắn, còn hay quên mất, nhưng hôm nay đúng là tốt, còn chủ động này.
Thời Bất Phàm vò tóc, ngoài ý muốn nhướng mày, trả lời: "Sao ngủ sớm thế?"
Bạn nhỏ Thông Minh: Tưởng cậu sắp ngủ nên gửi tin nhắn.
Còn tri kỷ thế à... Thời Bất Phàm xoay người dựa vào đầu giường, gửi lời mời gọi video call, trên màn hình rất nhanh đã hiện lên khuôn mặt mà hắn tưởng tượng, Chân Nguyên Bạch tìm giá đỡ điện thoại để đối diện với khuôn mặt mình, cậu nở nụ cười với hắn: "Tôi còn đang làm bài tập."
Thời Bất Phàm bị nụ cười kia làm cho ngọt cả cõi lòng, cảm thán nói: "Cậu lợi hại thế, tôi phải nỗ lực đến mức nào mới có thể sánh vai với cậu đây?"
Chân Nguyên Bạch mím môi, nói: "Lần thi tháng tiếp theo tôi làm bài không tốt để xuống với cậu được không?"
Tâm Thời Bất Phàm run run lên, hơi không rõ lắm: "Cậu nói cái gì cơ?"
"Tôi nói." Khuôn mặt trong video ngoan đến mức không theo lẽ tự nhiên: "Tháng sau tôi không giành hạng 1 nữa, xuống làm học sinh dốt với cậu, được không?"
"..." Cả nửa ngày sau Thời Bất Phàm vẫn chưa nói lời nào, hắn liếm liếm môi, nói: "Sao vậy cục cưng, có phải nhớ tôi rồi không? Giờ tôi đến tìm cậu nha?"
"Không phải." Chân Nguyên Bạch vội ngồi thẳng, sợ hắn thật sự chạy đến: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đối xử với cậu tốt, ừm, muốn đối xử tốt với cậu."
Đôi mắt Thời Bất Phàm không chớp lấy một cái nhìn cậu, chậm rãi nói: "Biết cậu rất tốt với tôi, cậu không cần xuống hạng với tôi, cứ ngoan ngoãn đứng ở trên đi, tôi vượt mọi chông gai đến ngồi cạnh cậu."
Thật ra Chân Nguyên Bạch đã hạ quyết tâm rất lớn để nói ra như vậy, cậu cảm thấy nếu có thể tận lực làm Thời Bất Phàm cảm động thì có lẽ lúc hắn khôi phục trí nhớ sẽ không đánh cậu, khi Thời Bất Phàm trả lời thật ra cậu cũng nhẹ nhàng thở phào một cái, nếu thật sự rớt một lúc vài trăm hạng thì cậu phải tìm lý do giải thích với ba mẹ đấy.
Cậu gật gật đầu, muốn nói hai câu cổ vũ, nhưng lại cảm thấy có khi nào làm Thời Bất Phàm không vui không, dù gì hắn cũng không thích học tập: "Vậy nếu cậu cảm thấy học hành vất vả thì cũng không sao, dù thành tích của cậu không tốt tôi cũng không... không đối xử tốt với cậu."
"Tôi sẽ trở nên tốt hơn mà." Bạn học nhỏ hiếm lắm mới có dịp săn sóc thế này, Thời Bất Phàm cảm thấy tim mình cứ như bị xoa xoa nắn nắn, tạo thành đủ loại hình dạng, mà loại nào cũng có khát vọng muốn ôm lấy Chân Nguyên Bạch, hắn cường điệu, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn, cho đến khi xứng đôi với cậu."
Chân Nguyên Bạch gật đầu.
Thời Bất Phàm dường như rất cảm động, Chân Nguyên Bạch cũng có chút cảm động theo.
Hai người lại nói thêm vài chuyện khác, Chân Nguyên Bạch đưa tay tắt video call. Dù Thời Bất Phàm có khôi phục trí nhớ chắc cũng nhất định sẽ nhớ đến sự cảm động này.... Nhỉ?
Chạy cũng không thoát, chỉ có thể cho ngựa chết thành ngựa sống cố gắng chạy chữa.
Thời Bất Phàm chắc là điên rồi, nửa đêm chạy đến trước tiểu khu nhà Chân Nguyên Bạch, ngẩng đầu nhìn tòa nhà nơi đối phương ở. Hắn lấy điện thoại ra, đồng hồ phía trên biểu thị giờ là 0 giờ đêm, đã vào đông rồi, vì vậy ban đêm rất lạnh, hắn hơi muốn gọi Chân Nguyên Bạch xuống, ôm cậu một lúc, nhưng cuối cùng vẫn cất điện thoại đi.
Trong cửa hàng tiện lợi 24h có một anh trai trẻ tuổi đang ngồi xem phim truyền hình, hắn đi qua, đối phương giương mắt nhìn hắn, cười nói: "Mua thuốc lá?"
Thời Bất Phàm theo thói quen nhìn vài nhãn hiệu thuốc lá trong tủ kính, thấy đối phương đã thuần thục lấy ra, nói: "Lâu rồi không thấy em, có phải trong khoảng thời gian này đã nghiêm túc học tập rồi không?"
Thời Bất Phàm ngạc nhiên, đưa tay ra lấy thuốc lá, nghi hoặc chỉ vào mũi mình: "Anh biết tôi à?"
"Đương nhiên là biết, trước kia không phải em hay đến đây vào nửa đêm à? Chúng ta còn chơi bài với nhau vài lần đấy."
Thời Bất Phàm lấy hai gói kẹo, nói: "Vậy à... Đúng vậy, trong khoảng thời gian này có xảy ra chút việc."
Anh trai hiểu ý gật gật đầu, nhìn hắn quét mã trả tiền, lúc xoay người rời đi còn nói cảm ơn, lập tức lắp bắp kinh hãi.
Đợi đến khi đối phương đi đến một tán cây phía xa xa, anh ta mới thu tầm mắt: "Tính tình thay đổi rồi... Còn nói cảm ơn cơ đấy."
Trước kia cũng không giống thế này.
Tên nhóc này lần nào đến đây cũng mang khuôn mặt như nhà có tang, như ai nợ hắn cả mấy trăm vạn ấy, lấy thuốc xong thì đi luôn, sau đó đứng dưới tán cây, mặt không cảm xúc nhìn tiểu khu mà hít mây nhả khói, có khi hút thuốc cả đêm, dưới chân đầy tàn thuốc.
Anh ta nhớ rõ lần đầu đối phương đến đây trán chảy đầy máu, mặt trầm như ác quỷ địa ngục, hơn nửa đêm dọa người khác giật cả mình, anh trai này lên tinh thần hỏi: "Mua cái gì?"
Đối phương chỉ vào thuốc lá trong kệ thủy tinh, giọng điệu trầm thấp: "Cái này."
Anh ta nhìn tuổi tác của đối phương, uyển chuyển nói: "Cái này là thuốc, không bán cho vị thành niên."
Thiếu niên nháy mắt nâng tầm mắt nhìn anh ta, ánh mắt kia như muốn ăn người ta vậy: "Lấy thuốc cho tôi không thì tôi lập tức phá cửa hàng của anh."
Nhìn đối phương quả thật rất bất lương, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, anh ta liền lấy thuốc lá ra, thiếu niên ném tiền, cũng không lấy lại tiền thừa trực tiếp rời đi.
Mười mấy tuổi, cả người đều là hàng hiệu, không mặc đồng phục, cũng không thấy phụ huynh quản. Vào đêm đông, bóng người đứng dưới tán cây âm u cùng tàn thuốc nhập nhòe chính là ấn tượng hắn để lại cho người khác.
Nhưng buổi tối hôm nay khác với mọi khi.
Bên cạnh bóng người kia có một chiếc xe chậm rãi dừng lại, mặt Thời Hiến chẳng có chút kiên nhẫn nào gõ gõ vô lăng, Lăng Huyên từ cửa xe đưa đầu ra, cười nói: "Phàm Phàm, sao nửa đêm lại chạy đến đây? Nguyên Nguyên đâu?"
Bên miệng Thời Bất Phàm một bên ngậm thuốc lá, một bên ngậm kẹo, đang phân vân không biết chọn gì, đột nhiên nhìn thấy bà, lập tức lấy thuốc xuống, nhíu mày hỏi: "Bà tới đây làm gì?"
"Chú Vương bảo con chuồn ra khỏi nhà, mẹ không yên tâm lắm, con xem, ba con còn đang mặc đồ ngủ này."
Thời Hiến quay đầu nhìn hắn, mày hung hăng nhăn lại: "Tên nhóc..."
Miệng ông bị Lăng Huyên trở tay bịt kín, bà trừng mắt liếc chồng một cái, mở cửa xe ra ngoài, nói: "Trời lạnh thế này, không thì về nhà đi, mai còn phải đi học đấy."
Thời Bất Phàm liếc nhìn Thời Hiến, đúng là ông đang mặc quần áo ngủ đến đây thật, ông xoay mặt đi, không muốn đối mặt với con trai.
Người một nhà giằng co trong chốc lát, Thời Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, khom lưng ngồi vào xe.
Chuyện phát sinh trong tối nay như một giấc mộng, dù là Chân Nguyên Bạch đột nhiên đối xử rất tốt với hắn hay là ba mẹ nửa đêm lái xe đến tìm, đối với Thời Bất Phàm mà nói, cứ có cảm giác không chân thật.
Thời Bất Phàm biết đây không phải chỉ bởi bản thân mất trí nhớ, mà còn bởi lý do khác nữa.
Cả đêm hắn không thể ngủ được, nhưng sáng hôm sau lại vẫn rất có tinh thần. Hiện tại ngày nào Chân Nguyên Bạch cũng có Chân Ưu Tú đưa đón, cũng không cần hắn, Thời Bất Phàm chuẩn bị đồ đạc xong thì xuống tầng, Lăng Huyên vẫn vậy chuẩn bị bữa sáng xong, thấy hắn thì lập tức cười: "Phàm Phàm, ăn sáng đi."
Thời Bất Phàm không quay đầu lại đi ra ngoài.
Nụ cười của bà liền thoáng nhạt đi, Thời Hiến được ra lệnh không được ăn trước vẻ mặt không kiên nhẫn cầm đũa: "Anh đã nói rồi, vô dụng thôi."
Cho dù hôm nào cũng tự đun nấu, thậm chí gọi chồng về ở lại căn nhà này, thì lòng Thời Bất Phàm vẫn cứng như đá, ghét bọn họ đã như khắc vào cốt tủy, mất trí nhớ thì vẫn ghét bọn họ.
Lăng Huyên thở dài nói: "Vẫn ổn mà, không phải hôm qua chúng ta đã đưa được con về à?"
Bắt đầu từ tối hôm qua, bất ngờ lại hơi nhiều, ban đầu Chân Nguyên Bạch cũng chỉ nói hay thôi, nhưng tới buổi sáng... Nhìn những gì mà hắn thấy này, bạn học nhỏ đang đứng trước trạm xe buýt, ngoan ngoãn chờ hắn.
Thời Bất Phàm ngồi xe của nhà đi qua, lại vội bảo tài xế dừng lại: "Tôi đi xe buýt."
Hắn mới đi từ trên xe xuống, Chân Nguyên Bạch lập tức giơ tay lên tươi cười vẫy vẫy, Thời Bất Phàm cong môi, bước nhanh tới: "Sao thế, sáng sớm đã chạy đến đây?"
"Lúc trước là cậu mua đồ ăn sáng cho tôi, tôi cũng nên mua lại cho cậu chứ." Chân Nguyên Bạch đưa bữa sáng cho hắn, Thời Bất Phàm nhận lấy, nói: "Không nóng nữa rồi, cậu đến đây từ lúc mấy giờ đấy?"
"6 giờ bắt đầu ra khỏi nhà." Chân Nguyên Bạch chưa từng bắt xe buýt từ nhà đến đây, vì vậy cậu cũng không chắc sẽ mất bao lâu, nên cứ đi sớm chút, tuy nói là muốn làm Thời Bất Phàm cảm động nhưng vẫn nhịn không được oán giận một câu: "Con đường này thật là dài, tôi đi đến đây mất tận 40 phút lận, giờ lại còn phải đến trường nữa."
"Đúng vậy, ngồi một mình đúng là dài thật." Thời Bất Phàm chọc ống hút đưa cho cậu, Chân Nguyên Bạch lắc đầu nói: "Tôi ăn rồi, cậu nếm thử trước đi, nếu lạnh rồi thì đến trường mua lại cái khác."
Đúng là cháo hơi lạnh rồi, Thời Bất Phàm uống một ngụm, dạ dày lạnh căm căm, nhưng lòng lại nóng bỏng một cách dị thường, hắn nói: "Nóng hầm hập, được lắm."
Ở đây chỉ có một xe buýt đi vào, hành khách cũng không đông lắm, lại còn đang là buổi sáng, trên xe như không có ai luôn, hai người ngồi cạnh nhau, Thời Bất Phàm không nhịn được hỏi: "Tự nhiên đối xử với tôi tốt thế, có phải là làm chuyện gì trái lương tâm rồi đúng không?"
Trong lòng Chân Nguyên Bạch giật thóp, lập tức phủ nhận: "Không có đâu!"
Thời Bất Phàm nhướng mày, đưa tay nắm ngón tay cậu, ngón tay trắng nõn tinh tế, lúc này đang giấu trong áo đồng phục, hắn lột tay Chân Nguyên Bạch ra khỏi tay áo, đối phương lập tức bị lạnh đến nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?"
"Cậu mặc ít quá rồi." Thời Bất Phàm xốc tay áo đồng phục của cậu lên, đếm số áo bên trong: "Một, hai,... Trong chỉ mặc có hai cái áo thôi à?"
"Áo mùa thu với áo len, loại dày hơn mặc giờ không hợp lắm, buổi sáng chạy thể dục sẽ nóng lắm, hơn nữa tí vào lớp cũng không lạnh nữa."
Tay Chân Nguyên Bạch lại rúc vào trong áo, Thời Bất Phàm tán đồng: "Cũng đúng, mặc dày quá cũng không thoải mái, nhưng tôi cũng giới thiệu cho cậu một Thần Khí giữ nhiệt hàng ngày."
"Cái gì?" Chân Nguyên Bạch vừa quay mặt lại, thắt lưng đã thấy nhẹ đi, cả người bị hắn ôm từ chỗ ngồi qua, Thời Bất Phàm mở áo đồng phục ra bọc lấy cậu, nhiệt độ nóng hầm hập trên người hắn nhanh chóng truyền đến, cùng với âm thanh tiếng cười dễ nghe của đối phương:
"Bạn trai."
Chân Nguyên Bạch đóng sầm cửa trước mặt Chân Ưu Tú.
Cậu đương nhiên biết Thời Bất Phàm không có khả năng sẽ giết cậu, nhưng đánh cậu thì chắc chắn có, bản thân không chỉ đẩy hắn ngã vỡ đầu, mà con giả làm bạn thân của hắn, hiện tại lại lừa gạt tình cảm hắn... Hắn đã coi là thật, nhưng thật ra tất cả chỉ là giả, lừa hắn lâu như thế, Thời Bất Phàm nhất định sẽ muốn đánh cậu đến mức phải vào phòng ICU.
Nếu thật sự bị đánh đến mức vào phòng ICU, Chân Nguyên Bạch ít nhất cũng phải nằm trên giường bệnh một năm trời, nói cách khác sẽ ảnh hưởng đến việc cậu thi đại học, ảnh hưởng cả cuộc đời cậu.
Mà tất cả đều là do cậu tự làm tự chịu, ai bảo cậu không khống chế được tay của bản thân, hại Thời Bất Phàm ngã hỏng đầu chứ?
Chân Nguyên Bạch lật người nhìn trần nhà, không ngừng suy nghĩ đối sách, có biện pháp nào để không bị đánh không?
Hiếm khi Thời Bất Phàm nhận được một tin nhắn của bạn học nhỏ gửi đến: "Ngủ ngon."
Trước kia hắn bắt Chân Nguyên Bạch gửi, người ta còn không chịu gửi cho hắn, còn hay quên mất, nhưng hôm nay đúng là tốt, còn chủ động này.
Thời Bất Phàm vò tóc, ngoài ý muốn nhướng mày, trả lời: "Sao ngủ sớm thế?"
Bạn nhỏ Thông Minh: Tưởng cậu sắp ngủ nên gửi tin nhắn.
Còn tri kỷ thế à... Thời Bất Phàm xoay người dựa vào đầu giường, gửi lời mời gọi video call, trên màn hình rất nhanh đã hiện lên khuôn mặt mà hắn tưởng tượng, Chân Nguyên Bạch tìm giá đỡ điện thoại để đối diện với khuôn mặt mình, cậu nở nụ cười với hắn: "Tôi còn đang làm bài tập."
Thời Bất Phàm bị nụ cười kia làm cho ngọt cả cõi lòng, cảm thán nói: "Cậu lợi hại thế, tôi phải nỗ lực đến mức nào mới có thể sánh vai với cậu đây?"
Chân Nguyên Bạch mím môi, nói: "Lần thi tháng tiếp theo tôi làm bài không tốt để xuống với cậu được không?"
Tâm Thời Bất Phàm run run lên, hơi không rõ lắm: "Cậu nói cái gì cơ?"
"Tôi nói." Khuôn mặt trong video ngoan đến mức không theo lẽ tự nhiên: "Tháng sau tôi không giành hạng 1 nữa, xuống làm học sinh dốt với cậu, được không?"
"..." Cả nửa ngày sau Thời Bất Phàm vẫn chưa nói lời nào, hắn liếm liếm môi, nói: "Sao vậy cục cưng, có phải nhớ tôi rồi không? Giờ tôi đến tìm cậu nha?"
"Không phải." Chân Nguyên Bạch vội ngồi thẳng, sợ hắn thật sự chạy đến: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đối xử với cậu tốt, ừm, muốn đối xử tốt với cậu."
Đôi mắt Thời Bất Phàm không chớp lấy một cái nhìn cậu, chậm rãi nói: "Biết cậu rất tốt với tôi, cậu không cần xuống hạng với tôi, cứ ngoan ngoãn đứng ở trên đi, tôi vượt mọi chông gai đến ngồi cạnh cậu."
Thật ra Chân Nguyên Bạch đã hạ quyết tâm rất lớn để nói ra như vậy, cậu cảm thấy nếu có thể tận lực làm Thời Bất Phàm cảm động thì có lẽ lúc hắn khôi phục trí nhớ sẽ không đánh cậu, khi Thời Bất Phàm trả lời thật ra cậu cũng nhẹ nhàng thở phào một cái, nếu thật sự rớt một lúc vài trăm hạng thì cậu phải tìm lý do giải thích với ba mẹ đấy.
Cậu gật gật đầu, muốn nói hai câu cổ vũ, nhưng lại cảm thấy có khi nào làm Thời Bất Phàm không vui không, dù gì hắn cũng không thích học tập: "Vậy nếu cậu cảm thấy học hành vất vả thì cũng không sao, dù thành tích của cậu không tốt tôi cũng không... không đối xử tốt với cậu."
"Tôi sẽ trở nên tốt hơn mà." Bạn học nhỏ hiếm lắm mới có dịp săn sóc thế này, Thời Bất Phàm cảm thấy tim mình cứ như bị xoa xoa nắn nắn, tạo thành đủ loại hình dạng, mà loại nào cũng có khát vọng muốn ôm lấy Chân Nguyên Bạch, hắn cường điệu, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn, cho đến khi xứng đôi với cậu."
Chân Nguyên Bạch gật đầu.
Thời Bất Phàm dường như rất cảm động, Chân Nguyên Bạch cũng có chút cảm động theo.
Hai người lại nói thêm vài chuyện khác, Chân Nguyên Bạch đưa tay tắt video call. Dù Thời Bất Phàm có khôi phục trí nhớ chắc cũng nhất định sẽ nhớ đến sự cảm động này.... Nhỉ?
Chạy cũng không thoát, chỉ có thể cho ngựa chết thành ngựa sống cố gắng chạy chữa.
Thời Bất Phàm chắc là điên rồi, nửa đêm chạy đến trước tiểu khu nhà Chân Nguyên Bạch, ngẩng đầu nhìn tòa nhà nơi đối phương ở. Hắn lấy điện thoại ra, đồng hồ phía trên biểu thị giờ là 0 giờ đêm, đã vào đông rồi, vì vậy ban đêm rất lạnh, hắn hơi muốn gọi Chân Nguyên Bạch xuống, ôm cậu một lúc, nhưng cuối cùng vẫn cất điện thoại đi.
Trong cửa hàng tiện lợi 24h có một anh trai trẻ tuổi đang ngồi xem phim truyền hình, hắn đi qua, đối phương giương mắt nhìn hắn, cười nói: "Mua thuốc lá?"
Thời Bất Phàm theo thói quen nhìn vài nhãn hiệu thuốc lá trong tủ kính, thấy đối phương đã thuần thục lấy ra, nói: "Lâu rồi không thấy em, có phải trong khoảng thời gian này đã nghiêm túc học tập rồi không?"
Thời Bất Phàm ngạc nhiên, đưa tay ra lấy thuốc lá, nghi hoặc chỉ vào mũi mình: "Anh biết tôi à?"
"Đương nhiên là biết, trước kia không phải em hay đến đây vào nửa đêm à? Chúng ta còn chơi bài với nhau vài lần đấy."
Thời Bất Phàm lấy hai gói kẹo, nói: "Vậy à... Đúng vậy, trong khoảng thời gian này có xảy ra chút việc."
Anh trai hiểu ý gật gật đầu, nhìn hắn quét mã trả tiền, lúc xoay người rời đi còn nói cảm ơn, lập tức lắp bắp kinh hãi.
Đợi đến khi đối phương đi đến một tán cây phía xa xa, anh ta mới thu tầm mắt: "Tính tình thay đổi rồi... Còn nói cảm ơn cơ đấy."
Trước kia cũng không giống thế này.
Tên nhóc này lần nào đến đây cũng mang khuôn mặt như nhà có tang, như ai nợ hắn cả mấy trăm vạn ấy, lấy thuốc xong thì đi luôn, sau đó đứng dưới tán cây, mặt không cảm xúc nhìn tiểu khu mà hít mây nhả khói, có khi hút thuốc cả đêm, dưới chân đầy tàn thuốc.
Anh ta nhớ rõ lần đầu đối phương đến đây trán chảy đầy máu, mặt trầm như ác quỷ địa ngục, hơn nửa đêm dọa người khác giật cả mình, anh trai này lên tinh thần hỏi: "Mua cái gì?"
Đối phương chỉ vào thuốc lá trong kệ thủy tinh, giọng điệu trầm thấp: "Cái này."
Anh ta nhìn tuổi tác của đối phương, uyển chuyển nói: "Cái này là thuốc, không bán cho vị thành niên."
Thiếu niên nháy mắt nâng tầm mắt nhìn anh ta, ánh mắt kia như muốn ăn người ta vậy: "Lấy thuốc cho tôi không thì tôi lập tức phá cửa hàng của anh."
Nhìn đối phương quả thật rất bất lương, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, anh ta liền lấy thuốc lá ra, thiếu niên ném tiền, cũng không lấy lại tiền thừa trực tiếp rời đi.
Mười mấy tuổi, cả người đều là hàng hiệu, không mặc đồng phục, cũng không thấy phụ huynh quản. Vào đêm đông, bóng người đứng dưới tán cây âm u cùng tàn thuốc nhập nhòe chính là ấn tượng hắn để lại cho người khác.
Nhưng buổi tối hôm nay khác với mọi khi.
Bên cạnh bóng người kia có một chiếc xe chậm rãi dừng lại, mặt Thời Hiến chẳng có chút kiên nhẫn nào gõ gõ vô lăng, Lăng Huyên từ cửa xe đưa đầu ra, cười nói: "Phàm Phàm, sao nửa đêm lại chạy đến đây? Nguyên Nguyên đâu?"
Bên miệng Thời Bất Phàm một bên ngậm thuốc lá, một bên ngậm kẹo, đang phân vân không biết chọn gì, đột nhiên nhìn thấy bà, lập tức lấy thuốc xuống, nhíu mày hỏi: "Bà tới đây làm gì?"
"Chú Vương bảo con chuồn ra khỏi nhà, mẹ không yên tâm lắm, con xem, ba con còn đang mặc đồ ngủ này."
Thời Hiến quay đầu nhìn hắn, mày hung hăng nhăn lại: "Tên nhóc..."
Miệng ông bị Lăng Huyên trở tay bịt kín, bà trừng mắt liếc chồng một cái, mở cửa xe ra ngoài, nói: "Trời lạnh thế này, không thì về nhà đi, mai còn phải đi học đấy."
Thời Bất Phàm liếc nhìn Thời Hiến, đúng là ông đang mặc quần áo ngủ đến đây thật, ông xoay mặt đi, không muốn đối mặt với con trai.
Người một nhà giằng co trong chốc lát, Thời Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, khom lưng ngồi vào xe.
Chuyện phát sinh trong tối nay như một giấc mộng, dù là Chân Nguyên Bạch đột nhiên đối xử rất tốt với hắn hay là ba mẹ nửa đêm lái xe đến tìm, đối với Thời Bất Phàm mà nói, cứ có cảm giác không chân thật.
Thời Bất Phàm biết đây không phải chỉ bởi bản thân mất trí nhớ, mà còn bởi lý do khác nữa.
Cả đêm hắn không thể ngủ được, nhưng sáng hôm sau lại vẫn rất có tinh thần. Hiện tại ngày nào Chân Nguyên Bạch cũng có Chân Ưu Tú đưa đón, cũng không cần hắn, Thời Bất Phàm chuẩn bị đồ đạc xong thì xuống tầng, Lăng Huyên vẫn vậy chuẩn bị bữa sáng xong, thấy hắn thì lập tức cười: "Phàm Phàm, ăn sáng đi."
Thời Bất Phàm không quay đầu lại đi ra ngoài.
Nụ cười của bà liền thoáng nhạt đi, Thời Hiến được ra lệnh không được ăn trước vẻ mặt không kiên nhẫn cầm đũa: "Anh đã nói rồi, vô dụng thôi."
Cho dù hôm nào cũng tự đun nấu, thậm chí gọi chồng về ở lại căn nhà này, thì lòng Thời Bất Phàm vẫn cứng như đá, ghét bọn họ đã như khắc vào cốt tủy, mất trí nhớ thì vẫn ghét bọn họ.
Lăng Huyên thở dài nói: "Vẫn ổn mà, không phải hôm qua chúng ta đã đưa được con về à?"
Bắt đầu từ tối hôm qua, bất ngờ lại hơi nhiều, ban đầu Chân Nguyên Bạch cũng chỉ nói hay thôi, nhưng tới buổi sáng... Nhìn những gì mà hắn thấy này, bạn học nhỏ đang đứng trước trạm xe buýt, ngoan ngoãn chờ hắn.
Thời Bất Phàm ngồi xe của nhà đi qua, lại vội bảo tài xế dừng lại: "Tôi đi xe buýt."
Hắn mới đi từ trên xe xuống, Chân Nguyên Bạch lập tức giơ tay lên tươi cười vẫy vẫy, Thời Bất Phàm cong môi, bước nhanh tới: "Sao thế, sáng sớm đã chạy đến đây?"
"Lúc trước là cậu mua đồ ăn sáng cho tôi, tôi cũng nên mua lại cho cậu chứ." Chân Nguyên Bạch đưa bữa sáng cho hắn, Thời Bất Phàm nhận lấy, nói: "Không nóng nữa rồi, cậu đến đây từ lúc mấy giờ đấy?"
"6 giờ bắt đầu ra khỏi nhà." Chân Nguyên Bạch chưa từng bắt xe buýt từ nhà đến đây, vì vậy cậu cũng không chắc sẽ mất bao lâu, nên cứ đi sớm chút, tuy nói là muốn làm Thời Bất Phàm cảm động nhưng vẫn nhịn không được oán giận một câu: "Con đường này thật là dài, tôi đi đến đây mất tận 40 phút lận, giờ lại còn phải đến trường nữa."
"Đúng vậy, ngồi một mình đúng là dài thật." Thời Bất Phàm chọc ống hút đưa cho cậu, Chân Nguyên Bạch lắc đầu nói: "Tôi ăn rồi, cậu nếm thử trước đi, nếu lạnh rồi thì đến trường mua lại cái khác."
Đúng là cháo hơi lạnh rồi, Thời Bất Phàm uống một ngụm, dạ dày lạnh căm căm, nhưng lòng lại nóng bỏng một cách dị thường, hắn nói: "Nóng hầm hập, được lắm."
Ở đây chỉ có một xe buýt đi vào, hành khách cũng không đông lắm, lại còn đang là buổi sáng, trên xe như không có ai luôn, hai người ngồi cạnh nhau, Thời Bất Phàm không nhịn được hỏi: "Tự nhiên đối xử với tôi tốt thế, có phải là làm chuyện gì trái lương tâm rồi đúng không?"
Trong lòng Chân Nguyên Bạch giật thóp, lập tức phủ nhận: "Không có đâu!"
Thời Bất Phàm nhướng mày, đưa tay nắm ngón tay cậu, ngón tay trắng nõn tinh tế, lúc này đang giấu trong áo đồng phục, hắn lột tay Chân Nguyên Bạch ra khỏi tay áo, đối phương lập tức bị lạnh đến nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?"
"Cậu mặc ít quá rồi." Thời Bất Phàm xốc tay áo đồng phục của cậu lên, đếm số áo bên trong: "Một, hai,... Trong chỉ mặc có hai cái áo thôi à?"
"Áo mùa thu với áo len, loại dày hơn mặc giờ không hợp lắm, buổi sáng chạy thể dục sẽ nóng lắm, hơn nữa tí vào lớp cũng không lạnh nữa."
Tay Chân Nguyên Bạch lại rúc vào trong áo, Thời Bất Phàm tán đồng: "Cũng đúng, mặc dày quá cũng không thoải mái, nhưng tôi cũng giới thiệu cho cậu một Thần Khí giữ nhiệt hàng ngày."
"Cái gì?" Chân Nguyên Bạch vừa quay mặt lại, thắt lưng đã thấy nhẹ đi, cả người bị hắn ôm từ chỗ ngồi qua, Thời Bất Phàm mở áo đồng phục ra bọc lấy cậu, nhiệt độ nóng hầm hập trên người hắn nhanh chóng truyền đến, cùng với âm thanh tiếng cười dễ nghe của đối phương:
"Bạn trai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất