Tháng Ngày Giành Ảnh Đế Với Thái Tử
Chương 10
09.
Ký hợp đồng.
Nguyên nhân để Trần Đại Xuyên nghiêm túc chỉ dẫn Lý Tùng Nhất, là bởi ngoài ấn tượng tốt mà cậu dành cho anh đối với triều đại Nam Tuyên trong kịch bản "Con tin" thì còn cảm thấy có lỗi. Anh gửi cậu đến Thịnh Thiên Nhu mà không điều tra cẩn thận, đây là trách nhiệm của anh. Nhưng anh không ngờ ngay dưới mí mắt mình, công ty con lại dám làm càn tới vậy.
Lý Tùng Nhất có thể cảm nhận rõ sự nghiêm túc nơi Trần Đại Xuyên, thành thử cậu ghi nhớ tất cả những lời anh nói và lần lượt áp dụng chúng vào diễn xuất của mình.
Trên phim trường, Lý Tùng Nhất chơi vui cực kỳ. Mặc dù diễn phối hợp với nhiều người khác nhau, nhưng tất cả đều là bong bóng hư ảo trong suy nghĩ của cậu. Cậu đang diễn một phim thần tượng hoàn toàn mới với những người do chính tay cậu chạm khắc —— Cậu bù đắp kẽ hở logic kịch bản bằng chính sự tưởng tượng của mình.
Tất nhiên những người khác chẳng thể nhận ra Lý Tùng Nhất đang đắm chìm vào thế giới của riêng cậu, bởi đẳng cấp của họ còn quá thấp. Có lẽ Thịnh Thiên Nhu cảm nhận được đôi chút, bởi cô nhận thấy người trước mặt đang sở hữu một ma lực kỳ diệu. Thịnh Thiên Nhu lăn lê bò trườn trong ngành giải trí hơn mười năm. Cô đã tạo cho mình bộ quy tắc đơn giản mà thô lỗ: đau buồn đi kèm với những biểu cảm đau buồn; dễ thương đi kèm với những hành động tiêu chuẩn thể hiện sự dễ thương. Hơn nữa trải qua nhiều năm đóng phim, cô đã vận dụng chúng một cách thuần thục đến mức tạo thành bản năng —— Và đó chính là khuyết điểm lớn nhất của cô, cách tiếp cận như thế là vô cùng chiếu lệ trong mắt khán giả.
Bằng cách này, Thịnh Thiên Nhu với lối diễn xuất "một màu" luôn cảm thấy mượt mà lẫn tự nhiên mỗi lần nhìn vào ánh mắt trìu mến và lắng nghe lời thoại sến rện khi diễn phối hợp với Lý Tùng Nhất. Đôi lúc cô muốn đáp lại bằng một số biểu cảm mới, song chưa kịp thay đổi động tác cách điệu hóa*, Lý Tùng Nhất đã bước sang màn tiếp theo. Cô không theo kịp tiết tấu, và Lý Tùng Nhất cũng chẳng chờ cô.
Thịnh Thiên Nhu buồn bã nhận ra rằng, ngay cả khi cô muốn diễn xuất tốt hơn thì năng lực cũng không đủ. Trí nhớ cơ bắp* chỉ cho phép cô nhớ rõ nhưng phương thức biểu diễn hời hợt đó; khi muốn tiến sâu hơn, mọi tế bào lại uể oải ca thán.
Tuy nhiên nỗi buồn này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhanh đến nỗi chính bản thân cô cũng không hay.
[1] Động tác cách điệu hóa (hoặc động tác cách điệu): phương thức mang tính ước lệ trong nghệ thuật biểu diễn kịch hát truyền thống dựa vào những động tác có thực trong đời sống đã được tước bỏ những chi tiết phụ.
[2] Trí nhớ cơ bắp: là khi não bộ đã học được cách thực hiện một động tác thành thục đến mức cơ thể có thể thực hiện động tác đó mà không cần tập trung suy nghĩ.
Thịnh Thiên Nhu nũng nịu kết thúc cuộc gọi với nhà sản xuất, dù cô hỏi thế nào chăng nữa vẫn không nhận được bất kỳ thông tin đáng tin cậy nào về gia thế của Lý Tùng Nhất. Nhưng, Thịnh Thiên Nhu đã hạ quyết tâm phải xây dựng mối quan hệ keo sơn với cậu.
Cô hiển nhiên nhận thấy kỹ năng diễn xuất của Lý Tùng Nhất khá tốt, chưa kể còn có ngoại hình xuất sắc. Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp một chàng trai tươi tắn và đầy sức hấp dẫn như cậu. Một diễn viên tài sắc vẹn toàn, chỉ cần có người sẵn lòng nâng đỡ thì nhất định thành danh.
"Tùng Nhất, tối nay ăn bữa cơm không?" Thịnh Thiên Nhu ngỏ lời mời như thường lệ.
"Cảm ơn chị Thiên Nhu. Nhưng hôm nay tôi phải chuyển nhà." Lý Tùng Nhất không viện cớ, hôm nay cậu chuyển nhà là thật.
Có lẽ lần trước Trần Đại Xuyên đến chơi nhà đã sâu sắc cảm nhận rõ cuộc sống bần cùng của cậu. Thế nên sau khi trở về, anh đã ký hợp đồng giao dịch kịch bản với Lý Tùng Nhất.
Đến khi chính thức ký hợp đồng, Trần Đại Xuyên mới phát hiện Lý Tùng Nhất cũng là tên thật của cậu, chẳng phải bút danh hay nghệ danh. Trần Đại Xuyên có lý do nghi ngờ rằng, Lý Tùng Nhất để ý tới con người nhỏ bé như viên sỏi trong một triều đại kéo dài hàng nghìn năm chính vì cái tên này.
Có lẽ, đây là duyên phận.
Lý Tùng Nhất trở thành triệu phú sau một đêm. Việc đầu tiên cậu làm là dọn ra khỏi căn nhà thuê thấp bé tối tăm, chuyển tới một ngôi nhà sạch sẽ và sáng sủa với những ô cửa sổ lồi quá khổ. Nhưng sáng sớm hôm sau, khi mà cậu háo hức mở rèm cửa thì đập vào mắt là bầu trời xám xịt đầy mây. Thế là, cậu tịt ngòi.
Hóa ra, ánh mắt trời không phải muốn có là có.
Điều thứ hai mà nhà triệu phú muốn làm là mời Thai Hành ăn tối.
"Gọi cái gì đắt vào. Khỏi tiết kiệm cho tôi." Lý Tùng Nhất dựa hẳn vào lưng ghế, dáng vẻ lố lăng hệt như mấy thằng nhà giàu mới nổi.
Lý Tùng Nhất cố tình chọn một nhà hàng hải sản cao cấp, mức giá trung bình khoảng mấy vạn cho một món. Thai Hành đã cố ngăn cản nhưng không thành công. Lý Tùng Nhất đang bay lơ lửng trên trời bằng đôi cánh làm bằng tiền, bây giờ chẳng một ai có thể kéo cậu xuống.
Thai Hành nhìn lướt qua thực đơn với vẻ mặt táo bón. Bẵng đi một lúc, hắn bèn lắp bắp gọi vài món dưới sự thúc giục không ngừng của Lý Tùng Nhất: "Ờm... Một phần rau xào tỏi, một phần salad trái cây, một ly chè bột báng*..."
"Tôi đã nói, khỏi tiết kiệm cho tôi mà." Lý Tùng Nhất chậc lưỡi, cầm thực đơn gọi vài món theo bảng giá từ cao xuống thấp. "Cua hoàng đế Alaska*, cua tuyết đỏ Hokkaido*, một phần bào ngư... Nhưng nếu bào ngư nhỏ hơn bàn tay tôi thì thôi nhé..."
[3] Chè bột báng: Bản gốc là "西米露", tên tiếng anh là "saimailo". Đây là một món chè tráng miệng làm bằng trân châu mini, dừa và sữa đặc.
[4] Cua hoàng đế Alaska: giá trị kinh tế cao, chất lượng thịt xếp vào hàng thượng hạng. Kích thước cơ thể đặc biệt to hơn so với các loại cua bình thường, cua hoàng đế có thể to đến 2m và nặng khoảng 10kg.
[5] Cua tuyết đỏ Hokkaido: được mệnh danh là "vua của các loài cua". Ở Nhật, chúng có tên gọi chính thức là "Hon-zuwai kani".
Đến khi người phục vụ mỉm cười rời đi, Lý Tùng Nhất mới cảm thấy thỏa mãn từ thân đến tâm.
Thai Hành khẽ nói: "Giờ cậu giàu rồi, phong cách cũng khác hẳn ha."
Lý Tùng Nhất cười nhẹ: "Bình thường à, bình thường à. Sao bằng Trần Đại Xuyên được."
Thai Hành trợn mắt. Đoạn hắn điềm nhiên nói: "À mà, nếu cậu ký với Bình Xuyên thì sau này khỏi cần lo lắng chả có phim đóng. Cậu cũng không cần mạo hiểm bán hủ với tôi nữa."
Thai Hành đã muốn nói điều này từ lâu. Khi biết Lý Tùng Nhất đóng vai chính trong phim của Thịnh Thiên Nhu, Thai Hành đã lường trước chiêu trò này chẳng còn hiệu quả. Bán hủ với hắn trước mấy trăm ngàn fans nào đáng kể bằng Lý Tùng Nhất có thể ký hợp đồng với Bình Xuyên. Khoảng thời gian trước Thai Hành không chủ động bắt chuyện với Lý Tùng Nhất vì sợ cậu đa nghi, lầm tưởng rằng hắn mặt dày mày dạn muốn dựa hơi.
Đúng lúc hôm nay Lý Tùng Nhất ngỏ ý mời cơm, hắn bèn nói cho rõ lời. Lý Tùng Nhất có cơ hội phát triển, Thai Hành mừng thay cho cậu. Sợi dây ràng buộc lợi ích giữa hai người biến mất, Thai Hành sẽ không kỳ vọng cậu tiếp tục hợp tác với mình, cũng sẽ không uy hiếp Lý Tùng Nhất bằng chuyện này.
Thai Hành quả thật muốn nổi tiếng. Hắn cứ luôn miệng bảo rằng chẳng có giới hạn, nhưng giới hạn của hắn vẫn đứng chễm chệ nơi xa. Chứ không thì bây giờ hắn đâu cần phải vùng vẫy thế này.
Ngờ đâu Lý Tùng Nhất nhướng mi nhìn hắn: "Chuyện của trai đẹp sao gọi là bán hủ được? Tụi mình là quan hệ bình thường mà."
"Ý cậu là sao?" Thai Hành ngạc nhiên nhìn Lý Tùng Nhất.
"Ý là, hồi đó thế nào bây giờ thế ấy."
Người phục vụ bưng bữa tối hải sản lên, thoạt nhìn đắt đỏ phết.
Lý Tùng Nhất lấy điện thoại ra: "Nào, chụp một tấm."
Thai Hành sững người, ngồi yên không động đậy.
Gọi mấy bận mà không thấy hắn trả lời, Lý Tùng Nhất bèn thò hẳn người qua đó. Cậu chụp một tấm, đoạn thở dài: "Thảo nào người ta nói con gái hay kết bạn với mấy cô có ngoại hình bình thường, chủ yếu làm nổi bật vẻ đẹp của mình chứ gì. Mặc dù tôi không nhất thiết phải làm vậy, nhưng lâu lâu so sánh mới thấy cái tuyệt vời của nó."
Thai Hành vốn đang xúc động, song tim hắn bất chợt nhói đau khi nghe thấy những lời này. Hắn che ngực, nói với cảm xúc lẫn lộn: "Cảm ơn."
Lý Tùng Nhất chấp nhận lời cảm ơn mà không có tí gánh nặng nào: "Ừ, cảm ơn đúng rồi. Thiếu cái mặt này của tôi chả biết khi nào anh mới hot nữa."
Trái tim Thai Hành càng đau hơn.
"Đừng bắt chước Tây Thi che ngực, ăn nhanh đi." Lý Tùng Nhất đưa mắt nhìn hải sản trên bàn.
Thai Hành hỏi: "Sao cậu không ăn?"
Lý Tùng Nhất hất cằm lên trời: "Tôi mời anh ăn, đương nhiên anh phải gắp đũa trước."
Thai Hành lần lữa mãi mới nói: "Thực ra tôi không thích ăn hải sản..."
Lý Tùng Nhất tròn mắt: "Sao không nói sớm?"
Thai Hành nghe tới đây thì bực liền: "Bộ cậu có cho tôi cơ hội nói chuyện hả? Tôi bảo đổi nhà hàng, còn chưa kịp nói lý do đã dặn đừng tiết kiệm cho ông, ông đây có tiền. Tôi muốn gọi vài món rau, thế mà cậu tưởng tôi khách sáo bèn giật thực đơn. Học cái gì không học, mà đi học cái tánh "tổng tài bá đạo" của Trần Đại Xuyên!"
"Tôi..." Lý Tùng Nhất chưa bao giờ nghĩ rằng một khi mình có tiền thì trí thông minh lại tụt dốc không phanh, đồng thời còn lây nhiễm thói độc đoán của Bát Vương gia ở kiếp trước. "Thực ra, tôi cũng không thích hải sản."
Lý Tùng Nhất và Thai Hành đực mặt nhìn nhau. Cả hai đều trông thấy chữ N bên trái và chữ D bên phải trong mắt của đối phương.
[6] N và D, ý là "ngu dốt". Thực ra bản raw là S và B, tức "傻逼" (shabi) nghĩa là ngu ngốc.
Lý Tùng Nhất thở dài, đăng một tin lên Weibo.
Lý Tùng Nhất: Tôi mới trúng số nên mời Thai Hành ăn tiệc hải sản. Kết quả cả hai đều không thích món này. May sao mặt mày tàm tạm, đói bụng cũng có thể soi gương cho qua bữa.
Cư dân mạng bình luận bên dưới: Không thích thì cho em đi!
Lý Tùng Nhất lập tức trả lời: Được đó, tôi đang ở nhà hàng Hải Dương.
Chốc sau, Lý Tùng Nhất bồi thêm: Trong vòng một giờ, bạn nào có thể đến cứ đến. Tôi gọi hơi nhiều. Một, hai người ăn không hết đâu.
Có vài người hâm mộ ở gần đây, vừa nhìn thấy bình luận này đã xúc động khôn nguôi —— Lẽ dĩ nhiên không phải xúc động vì bữa tiệc hải sản, mà vì có cơ hội gặp Lý Tùng Nhất và Thai Hành ở ngoài đời. Dẫu là ngôi sao nào chăng nữa vẫn có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với các bạn trẻ.
Một số bạn táo bạo chạy tới nhà hàng. Họ ôm tâm lý muốn nhìn thử, song chẳng ngờ Lý Tùng Nhất và Thai Hành thực sự có mặt ở đó. Quan trọng hơn hết, người thật còn đẹp trai ngời ngời! Các bạn trẻ liền ồ lên thích thú.
Họ đờ đẫn ngồi vào bàn ăn. Dưới cái nhìn của hai thần tượng đang dùng salad trái cây, các cô bé dần dần giải quyết từng món hải sản đắt đỏ trên bàn.
Mãi về sau, các cô mới hoàn hồn đăng ảnh lên Weibo. Chiếm tám mươi phần trăm nội dung là tiếng thét í ới, hai mươi phần trăm còn lại là xuýt xoa khen ngợi. Ai cũng nói rằng Lý Tùng Nhất và Thai Hành cực kỳ thân thiện, không hề mắc bệnh ngôi sao như hằng hà thần tượng bây giờ.
Bên cạnh đó, cũng có vài người qua đường ăn nói chua ngoa: Tên của hai người này chả bao giờ xuất hiện trước công chúng, ngôi sao cái mẹ gì chứ? Không phải ngôi sao thì hiển nhiên làm gì mắc bệnh ngôi sao.
Đối với Lý Tùng Nhất, đây chỉ là một tình tiết nhỏ bé. Cậu đã sớm quên béng nó đi và dành hết tâm trí cho việc quay phim.
*
Hôm nay, Khang Kiều đến thăm Lý Tùng Nhất.
Khang Kiều luôn thấy có lỗi vì không thể đích thân đưa cậu vào đoàn phim. Mấy ngày đó, hắn quả thật bận tối mày tối mặt. Diễn viên dưới sự quản lý của hắn bỗng rộ lên tin đồn "giở thói ngôi sao" khắp các trang mạng xã hội, hắn phải vội vàng nhờ vả người khác đè tin này xuống.
Kỳ thực Khang Kiều tới đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lý Tùng Nhất.
Nhưng đối với Khang Kiều, đây là một chuyến viếng thăm có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hắn chẳng ngờ rằng Lý Tùng Nhất lại có tài diễn xuất. Hắn vừa nghe lời thoại đã biết đây là phim thần tượng não tàn, nhưng cách thức cậu diễn không hề mang tính chiếu lệ.
Khang Kiều xuất thân từ biên kịch, ít nhiều gì vẫn nhận ra kỹ năng diễn xuất của Lý Tùng Nhất khá bài bản —— Cậu xây dựng mạch cảm xúc tương đối phức tạp. Dù đóng vai chính có tính cách ngang ngược và thiết lập chẳng mấy nổi bật, song cậu vẫn thêm thắt chút da chút thịt vào nhân vật. Chỉ tiếc rằng, hạn chế từ kịch bản khiến cậu không thể phát huy tối đa năng lực.
Vì thế khi bộ phim sắp sửa đóng máy, Khang Kiều đã đến hỏi Trần Đại Xuyên nên sắp xếp Lý Tùng Nhất như thế nào.
Trần Đại Xuyên hỏi: "Cậu thấy sao?"
Khang Kiều nói ngay: "Tôi thấy được lắm!"
"Ừm, vậy ký đi." Trần Đại Xuyên nói. "Cậu tiếp tục dẫn dắt cậu ấy."
Ký hợp đồng.
Nguyên nhân để Trần Đại Xuyên nghiêm túc chỉ dẫn Lý Tùng Nhất, là bởi ngoài ấn tượng tốt mà cậu dành cho anh đối với triều đại Nam Tuyên trong kịch bản "Con tin" thì còn cảm thấy có lỗi. Anh gửi cậu đến Thịnh Thiên Nhu mà không điều tra cẩn thận, đây là trách nhiệm của anh. Nhưng anh không ngờ ngay dưới mí mắt mình, công ty con lại dám làm càn tới vậy.
Lý Tùng Nhất có thể cảm nhận rõ sự nghiêm túc nơi Trần Đại Xuyên, thành thử cậu ghi nhớ tất cả những lời anh nói và lần lượt áp dụng chúng vào diễn xuất của mình.
Trên phim trường, Lý Tùng Nhất chơi vui cực kỳ. Mặc dù diễn phối hợp với nhiều người khác nhau, nhưng tất cả đều là bong bóng hư ảo trong suy nghĩ của cậu. Cậu đang diễn một phim thần tượng hoàn toàn mới với những người do chính tay cậu chạm khắc —— Cậu bù đắp kẽ hở logic kịch bản bằng chính sự tưởng tượng của mình.
Tất nhiên những người khác chẳng thể nhận ra Lý Tùng Nhất đang đắm chìm vào thế giới của riêng cậu, bởi đẳng cấp của họ còn quá thấp. Có lẽ Thịnh Thiên Nhu cảm nhận được đôi chút, bởi cô nhận thấy người trước mặt đang sở hữu một ma lực kỳ diệu. Thịnh Thiên Nhu lăn lê bò trườn trong ngành giải trí hơn mười năm. Cô đã tạo cho mình bộ quy tắc đơn giản mà thô lỗ: đau buồn đi kèm với những biểu cảm đau buồn; dễ thương đi kèm với những hành động tiêu chuẩn thể hiện sự dễ thương. Hơn nữa trải qua nhiều năm đóng phim, cô đã vận dụng chúng một cách thuần thục đến mức tạo thành bản năng —— Và đó chính là khuyết điểm lớn nhất của cô, cách tiếp cận như thế là vô cùng chiếu lệ trong mắt khán giả.
Bằng cách này, Thịnh Thiên Nhu với lối diễn xuất "một màu" luôn cảm thấy mượt mà lẫn tự nhiên mỗi lần nhìn vào ánh mắt trìu mến và lắng nghe lời thoại sến rện khi diễn phối hợp với Lý Tùng Nhất. Đôi lúc cô muốn đáp lại bằng một số biểu cảm mới, song chưa kịp thay đổi động tác cách điệu hóa*, Lý Tùng Nhất đã bước sang màn tiếp theo. Cô không theo kịp tiết tấu, và Lý Tùng Nhất cũng chẳng chờ cô.
Thịnh Thiên Nhu buồn bã nhận ra rằng, ngay cả khi cô muốn diễn xuất tốt hơn thì năng lực cũng không đủ. Trí nhớ cơ bắp* chỉ cho phép cô nhớ rõ nhưng phương thức biểu diễn hời hợt đó; khi muốn tiến sâu hơn, mọi tế bào lại uể oải ca thán.
Tuy nhiên nỗi buồn này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhanh đến nỗi chính bản thân cô cũng không hay.
[1] Động tác cách điệu hóa (hoặc động tác cách điệu): phương thức mang tính ước lệ trong nghệ thuật biểu diễn kịch hát truyền thống dựa vào những động tác có thực trong đời sống đã được tước bỏ những chi tiết phụ.
[2] Trí nhớ cơ bắp: là khi não bộ đã học được cách thực hiện một động tác thành thục đến mức cơ thể có thể thực hiện động tác đó mà không cần tập trung suy nghĩ.
Thịnh Thiên Nhu nũng nịu kết thúc cuộc gọi với nhà sản xuất, dù cô hỏi thế nào chăng nữa vẫn không nhận được bất kỳ thông tin đáng tin cậy nào về gia thế của Lý Tùng Nhất. Nhưng, Thịnh Thiên Nhu đã hạ quyết tâm phải xây dựng mối quan hệ keo sơn với cậu.
Cô hiển nhiên nhận thấy kỹ năng diễn xuất của Lý Tùng Nhất khá tốt, chưa kể còn có ngoại hình xuất sắc. Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp một chàng trai tươi tắn và đầy sức hấp dẫn như cậu. Một diễn viên tài sắc vẹn toàn, chỉ cần có người sẵn lòng nâng đỡ thì nhất định thành danh.
"Tùng Nhất, tối nay ăn bữa cơm không?" Thịnh Thiên Nhu ngỏ lời mời như thường lệ.
"Cảm ơn chị Thiên Nhu. Nhưng hôm nay tôi phải chuyển nhà." Lý Tùng Nhất không viện cớ, hôm nay cậu chuyển nhà là thật.
Có lẽ lần trước Trần Đại Xuyên đến chơi nhà đã sâu sắc cảm nhận rõ cuộc sống bần cùng của cậu. Thế nên sau khi trở về, anh đã ký hợp đồng giao dịch kịch bản với Lý Tùng Nhất.
Đến khi chính thức ký hợp đồng, Trần Đại Xuyên mới phát hiện Lý Tùng Nhất cũng là tên thật của cậu, chẳng phải bút danh hay nghệ danh. Trần Đại Xuyên có lý do nghi ngờ rằng, Lý Tùng Nhất để ý tới con người nhỏ bé như viên sỏi trong một triều đại kéo dài hàng nghìn năm chính vì cái tên này.
Có lẽ, đây là duyên phận.
Lý Tùng Nhất trở thành triệu phú sau một đêm. Việc đầu tiên cậu làm là dọn ra khỏi căn nhà thuê thấp bé tối tăm, chuyển tới một ngôi nhà sạch sẽ và sáng sủa với những ô cửa sổ lồi quá khổ. Nhưng sáng sớm hôm sau, khi mà cậu háo hức mở rèm cửa thì đập vào mắt là bầu trời xám xịt đầy mây. Thế là, cậu tịt ngòi.
Hóa ra, ánh mắt trời không phải muốn có là có.
Điều thứ hai mà nhà triệu phú muốn làm là mời Thai Hành ăn tối.
"Gọi cái gì đắt vào. Khỏi tiết kiệm cho tôi." Lý Tùng Nhất dựa hẳn vào lưng ghế, dáng vẻ lố lăng hệt như mấy thằng nhà giàu mới nổi.
Lý Tùng Nhất cố tình chọn một nhà hàng hải sản cao cấp, mức giá trung bình khoảng mấy vạn cho một món. Thai Hành đã cố ngăn cản nhưng không thành công. Lý Tùng Nhất đang bay lơ lửng trên trời bằng đôi cánh làm bằng tiền, bây giờ chẳng một ai có thể kéo cậu xuống.
Thai Hành nhìn lướt qua thực đơn với vẻ mặt táo bón. Bẵng đi một lúc, hắn bèn lắp bắp gọi vài món dưới sự thúc giục không ngừng của Lý Tùng Nhất: "Ờm... Một phần rau xào tỏi, một phần salad trái cây, một ly chè bột báng*..."
"Tôi đã nói, khỏi tiết kiệm cho tôi mà." Lý Tùng Nhất chậc lưỡi, cầm thực đơn gọi vài món theo bảng giá từ cao xuống thấp. "Cua hoàng đế Alaska*, cua tuyết đỏ Hokkaido*, một phần bào ngư... Nhưng nếu bào ngư nhỏ hơn bàn tay tôi thì thôi nhé..."
[3] Chè bột báng: Bản gốc là "西米露", tên tiếng anh là "saimailo". Đây là một món chè tráng miệng làm bằng trân châu mini, dừa và sữa đặc.
[4] Cua hoàng đế Alaska: giá trị kinh tế cao, chất lượng thịt xếp vào hàng thượng hạng. Kích thước cơ thể đặc biệt to hơn so với các loại cua bình thường, cua hoàng đế có thể to đến 2m và nặng khoảng 10kg.
[5] Cua tuyết đỏ Hokkaido: được mệnh danh là "vua của các loài cua". Ở Nhật, chúng có tên gọi chính thức là "Hon-zuwai kani".
Đến khi người phục vụ mỉm cười rời đi, Lý Tùng Nhất mới cảm thấy thỏa mãn từ thân đến tâm.
Thai Hành khẽ nói: "Giờ cậu giàu rồi, phong cách cũng khác hẳn ha."
Lý Tùng Nhất cười nhẹ: "Bình thường à, bình thường à. Sao bằng Trần Đại Xuyên được."
Thai Hành trợn mắt. Đoạn hắn điềm nhiên nói: "À mà, nếu cậu ký với Bình Xuyên thì sau này khỏi cần lo lắng chả có phim đóng. Cậu cũng không cần mạo hiểm bán hủ với tôi nữa."
Thai Hành đã muốn nói điều này từ lâu. Khi biết Lý Tùng Nhất đóng vai chính trong phim của Thịnh Thiên Nhu, Thai Hành đã lường trước chiêu trò này chẳng còn hiệu quả. Bán hủ với hắn trước mấy trăm ngàn fans nào đáng kể bằng Lý Tùng Nhất có thể ký hợp đồng với Bình Xuyên. Khoảng thời gian trước Thai Hành không chủ động bắt chuyện với Lý Tùng Nhất vì sợ cậu đa nghi, lầm tưởng rằng hắn mặt dày mày dạn muốn dựa hơi.
Đúng lúc hôm nay Lý Tùng Nhất ngỏ ý mời cơm, hắn bèn nói cho rõ lời. Lý Tùng Nhất có cơ hội phát triển, Thai Hành mừng thay cho cậu. Sợi dây ràng buộc lợi ích giữa hai người biến mất, Thai Hành sẽ không kỳ vọng cậu tiếp tục hợp tác với mình, cũng sẽ không uy hiếp Lý Tùng Nhất bằng chuyện này.
Thai Hành quả thật muốn nổi tiếng. Hắn cứ luôn miệng bảo rằng chẳng có giới hạn, nhưng giới hạn của hắn vẫn đứng chễm chệ nơi xa. Chứ không thì bây giờ hắn đâu cần phải vùng vẫy thế này.
Ngờ đâu Lý Tùng Nhất nhướng mi nhìn hắn: "Chuyện của trai đẹp sao gọi là bán hủ được? Tụi mình là quan hệ bình thường mà."
"Ý cậu là sao?" Thai Hành ngạc nhiên nhìn Lý Tùng Nhất.
"Ý là, hồi đó thế nào bây giờ thế ấy."
Người phục vụ bưng bữa tối hải sản lên, thoạt nhìn đắt đỏ phết.
Lý Tùng Nhất lấy điện thoại ra: "Nào, chụp một tấm."
Thai Hành sững người, ngồi yên không động đậy.
Gọi mấy bận mà không thấy hắn trả lời, Lý Tùng Nhất bèn thò hẳn người qua đó. Cậu chụp một tấm, đoạn thở dài: "Thảo nào người ta nói con gái hay kết bạn với mấy cô có ngoại hình bình thường, chủ yếu làm nổi bật vẻ đẹp của mình chứ gì. Mặc dù tôi không nhất thiết phải làm vậy, nhưng lâu lâu so sánh mới thấy cái tuyệt vời của nó."
Thai Hành vốn đang xúc động, song tim hắn bất chợt nhói đau khi nghe thấy những lời này. Hắn che ngực, nói với cảm xúc lẫn lộn: "Cảm ơn."
Lý Tùng Nhất chấp nhận lời cảm ơn mà không có tí gánh nặng nào: "Ừ, cảm ơn đúng rồi. Thiếu cái mặt này của tôi chả biết khi nào anh mới hot nữa."
Trái tim Thai Hành càng đau hơn.
"Đừng bắt chước Tây Thi che ngực, ăn nhanh đi." Lý Tùng Nhất đưa mắt nhìn hải sản trên bàn.
Thai Hành hỏi: "Sao cậu không ăn?"
Lý Tùng Nhất hất cằm lên trời: "Tôi mời anh ăn, đương nhiên anh phải gắp đũa trước."
Thai Hành lần lữa mãi mới nói: "Thực ra tôi không thích ăn hải sản..."
Lý Tùng Nhất tròn mắt: "Sao không nói sớm?"
Thai Hành nghe tới đây thì bực liền: "Bộ cậu có cho tôi cơ hội nói chuyện hả? Tôi bảo đổi nhà hàng, còn chưa kịp nói lý do đã dặn đừng tiết kiệm cho ông, ông đây có tiền. Tôi muốn gọi vài món rau, thế mà cậu tưởng tôi khách sáo bèn giật thực đơn. Học cái gì không học, mà đi học cái tánh "tổng tài bá đạo" của Trần Đại Xuyên!"
"Tôi..." Lý Tùng Nhất chưa bao giờ nghĩ rằng một khi mình có tiền thì trí thông minh lại tụt dốc không phanh, đồng thời còn lây nhiễm thói độc đoán của Bát Vương gia ở kiếp trước. "Thực ra, tôi cũng không thích hải sản."
Lý Tùng Nhất và Thai Hành đực mặt nhìn nhau. Cả hai đều trông thấy chữ N bên trái và chữ D bên phải trong mắt của đối phương.
[6] N và D, ý là "ngu dốt". Thực ra bản raw là S và B, tức "傻逼" (shabi) nghĩa là ngu ngốc.
Lý Tùng Nhất thở dài, đăng một tin lên Weibo.
Lý Tùng Nhất: Tôi mới trúng số nên mời Thai Hành ăn tiệc hải sản. Kết quả cả hai đều không thích món này. May sao mặt mày tàm tạm, đói bụng cũng có thể soi gương cho qua bữa.
Cư dân mạng bình luận bên dưới: Không thích thì cho em đi!
Lý Tùng Nhất lập tức trả lời: Được đó, tôi đang ở nhà hàng Hải Dương.
Chốc sau, Lý Tùng Nhất bồi thêm: Trong vòng một giờ, bạn nào có thể đến cứ đến. Tôi gọi hơi nhiều. Một, hai người ăn không hết đâu.
Có vài người hâm mộ ở gần đây, vừa nhìn thấy bình luận này đã xúc động khôn nguôi —— Lẽ dĩ nhiên không phải xúc động vì bữa tiệc hải sản, mà vì có cơ hội gặp Lý Tùng Nhất và Thai Hành ở ngoài đời. Dẫu là ngôi sao nào chăng nữa vẫn có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với các bạn trẻ.
Một số bạn táo bạo chạy tới nhà hàng. Họ ôm tâm lý muốn nhìn thử, song chẳng ngờ Lý Tùng Nhất và Thai Hành thực sự có mặt ở đó. Quan trọng hơn hết, người thật còn đẹp trai ngời ngời! Các bạn trẻ liền ồ lên thích thú.
Họ đờ đẫn ngồi vào bàn ăn. Dưới cái nhìn của hai thần tượng đang dùng salad trái cây, các cô bé dần dần giải quyết từng món hải sản đắt đỏ trên bàn.
Mãi về sau, các cô mới hoàn hồn đăng ảnh lên Weibo. Chiếm tám mươi phần trăm nội dung là tiếng thét í ới, hai mươi phần trăm còn lại là xuýt xoa khen ngợi. Ai cũng nói rằng Lý Tùng Nhất và Thai Hành cực kỳ thân thiện, không hề mắc bệnh ngôi sao như hằng hà thần tượng bây giờ.
Bên cạnh đó, cũng có vài người qua đường ăn nói chua ngoa: Tên của hai người này chả bao giờ xuất hiện trước công chúng, ngôi sao cái mẹ gì chứ? Không phải ngôi sao thì hiển nhiên làm gì mắc bệnh ngôi sao.
Đối với Lý Tùng Nhất, đây chỉ là một tình tiết nhỏ bé. Cậu đã sớm quên béng nó đi và dành hết tâm trí cho việc quay phim.
*
Hôm nay, Khang Kiều đến thăm Lý Tùng Nhất.
Khang Kiều luôn thấy có lỗi vì không thể đích thân đưa cậu vào đoàn phim. Mấy ngày đó, hắn quả thật bận tối mày tối mặt. Diễn viên dưới sự quản lý của hắn bỗng rộ lên tin đồn "giở thói ngôi sao" khắp các trang mạng xã hội, hắn phải vội vàng nhờ vả người khác đè tin này xuống.
Kỳ thực Khang Kiều tới đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lý Tùng Nhất.
Nhưng đối với Khang Kiều, đây là một chuyến viếng thăm có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hắn chẳng ngờ rằng Lý Tùng Nhất lại có tài diễn xuất. Hắn vừa nghe lời thoại đã biết đây là phim thần tượng não tàn, nhưng cách thức cậu diễn không hề mang tính chiếu lệ.
Khang Kiều xuất thân từ biên kịch, ít nhiều gì vẫn nhận ra kỹ năng diễn xuất của Lý Tùng Nhất khá bài bản —— Cậu xây dựng mạch cảm xúc tương đối phức tạp. Dù đóng vai chính có tính cách ngang ngược và thiết lập chẳng mấy nổi bật, song cậu vẫn thêm thắt chút da chút thịt vào nhân vật. Chỉ tiếc rằng, hạn chế từ kịch bản khiến cậu không thể phát huy tối đa năng lực.
Vì thế khi bộ phim sắp sửa đóng máy, Khang Kiều đã đến hỏi Trần Đại Xuyên nên sắp xếp Lý Tùng Nhất như thế nào.
Trần Đại Xuyên hỏi: "Cậu thấy sao?"
Khang Kiều nói ngay: "Tôi thấy được lắm!"
"Ừm, vậy ký đi." Trần Đại Xuyên nói. "Cậu tiếp tục dẫn dắt cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất