Tháng Ngày Hóng Drama Ở Trường Quý Tộc
Chương 3
Tháng 9 thu đã về, se lạnh.
Lộc cộc, lộc cộc.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, phủ lên người thiếu niên trong cỗ xe ngựa kia, tạo cảm giác an tĩnh. Thiếu niên có mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào cuốn sách trong tay, nhưng tâm trí đã thả hồn theo những tầng mây.
Mùa hè kết thúc, trường Pandora mà William theo học chuẩn bị khai giảng.
Từ cơn ác mộng hôm đó, thôi miên dường như vô dụng với tôi. Như vậy vẫn tốt, ít nhất tôi vẫn là chính tôi.
Tôi đoán là William sẽ không có bạn thân khi đi học bởi tính lãnh đạm đó. Dẫu vậy thì lên năm hai tính cách cũng sẽ thay đổi chút ít nhỉ? Thôi thì, cố được bằng nào hay bằng đấy vậy. Chậc, tất cả là tại vì họ giấu chuyện "mất trí nhớ" này.
Kít dài một tiếng.
Chiếc xe ngựa dừng lại. Người đánh xe nói với tôi rằng từ đoạn này sẽ phải đi bộ, có người đã chờ tôi phía trước. Tôi khẽ cảm ơn rồi xuống xe.
Đồng phục của trường Pandora là áo sơ mi trắng và cà vạt phối với quần âu đen khá đơn giản. Có một ghim cài nhỏ hình ngôi sao xám là huy hiệu của trường đính ở cổ áo. Thường sẽ có áo vest khoác qua ngoài, nhưng tôi cởi ra vắt trên tay.
"Huhuhuhu, em nhớ anh lắm Will à." Em ấy chạy đến ôm chặt lấy eo tôi.
Will? Biệt danh à? Thế thì phải thân lắm đúng không? Tôi nghĩ nếu là William thì sẽ gỡ người cậu ra rồi nói "lâu không gặp" nhỉ? Cứ áp dụng mà làm, tôi nói: "Chào, đã lâu không gặp em.."
"Anh còn không nhớ em nữa kìa, huhuhuhu.. Không ngờ là thật."
Tôi giả ngu: "Em nói gì vậy, anh vẫn nhớ em mà ha.. ha."
"Nối dối, em biết hết rồi. Chỉ là vẫn không tin nổi sự thật thôi."
Tôi bừng tỉnh. Phải rồi, nếu đã muốn giấu thì sao lại sắp xếp người không biết chuyện đến làm cái gì.
An ủi thằng bé một hồi mới chịu nín khóc, tôi than thở: "Có phải trẻ con đâu mà khóc?"
Nhìn cái vẻ ấm ức như chuẩn bị khóc tiếp của em ấy làm tôi bất lực: "Được rồi, đừng khóc nữa, là anh sai, là anh sai. Anh đã làm gì với em mà mới gặp đã khóc thảm thương thế này hả?"
"Đúng vậy, tất cả là tại anh hết. Đồ tồi, nếu không phải có chuyện này thì chúng ta đã tổ chức đính hôn rồi."
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ông thầy dạy sử của tôi lại né đi mỗi lần nhắc tới chủ đề tương lai của William rồi. Không thể làm gia chủ đời tiếp theo nên chỉ có thể kết hôn chính trị. Ra đó là giá trị duy nhất của William để đáng được giữ lại.
Chờ đã, tôi lại làm quá vấn đề lên rồi, có khi người này với tôi là một cặp thật. Chưa thể đi đến kết luận, trước tiên phải hỏi cái đã.
Sau mấy phút trầm ngâm tôi hỏi thẳng thừng: "Chúng ta có mối quan hệ gì với nhau vậy, kể cho anh được chứ?"
"Em yêu anh, muốn anh gả cho em vậy đã đủ chưa?"
Tôi-người 26 cái xuân xanh chưa biết mùi vị được tỏ tình là gì: "..."
"Bây giờ từ chối còn kịp không?"
"Không! Anh phải chịu trách nhiệm vì đã làm em yêu anh."
Nhưng mà tôi đã làm gì đâu?
Oan thế!
* * *
Cuối cùng tôi vẫn là bất lực từ bỏ. Mặc cho em hôn thê không biết từ đâu chui ra dẫn đi tham quan khắp nơi trong trường cực kì rộng.
Đi muốn gãy chân, mệt muốn chết em ấy mới buông tha tôi.
"Em là Albert De Adela, chồng tương lai của anh! Cấm anh quên em lần nữa, không biết lần sau em sẽ làm gì đâu!"
Ui, nghe bá đạo tổng tài chưa kìa, em còn non lắm, tôi thì thầm: "Chờ khi nào em cao hơn tôi đi rồi nói."
Không biết ẻm có nghe thấy không mà quay lại lườm tôi: "Đến lúc ấy anh căn bản là chạy không thoát khỏi em đâu. Chờ đi!"
Hình như ngại quá em chạy luôn rồi kìa, đáng yêu ghê.
Tôi vừa bước đến trước cửa kí túc xá, mới nhớ ra mình không có chìa khóa. Đang định gõ cánh cửa, thì đột nhiên nó mở ra.
Trời, lần đầu tôi thấy người nào đẹp vậy luôn. Thoạt nhìn qua giống như chú hồ ly ranh mãnh, nhưng cậu ta cười lên thì giống hệt tiểu thiên thần. Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng mịn màng. Cậu ta cao gần bằng tôi, tóc và mắt đen nhưng chắn chắn sẽ nổi bật trong biển người. Không hề khoa trương đâu thật đấy.
Sốc visual thật sự.
Cậu ta nhoẻn miệng cười nói: "Mình chờ mãi đó bạn cùng phòng của mình. Hoan nghênh cậu."
Tôi tự giới thiệu: "Cảm ơn đã đón tiếp mình ạ, cũng mong nhận được sự giúp đỡ. Mình là William, là William June Delwyn. Học năm hai còn cậu?"
"Mình là Ali Fidelma, cũng là năm hai, mong nhận được sự giúp đỡ."
Tôi đứng hình mất 5s.
Ali Fidelma?
Ali và Edward..
Edward.. àaaa là Eolas* Nolan Edward.
Là hai nhân vật của cuốn tiểu thuyết máu chó đó!
Cái tên Ali mà tôi muốn gõ đầu cho tỉnh khỏi cơn tình yêu đang ở trước mặt tôi.
Hình như tôi là xuyên sách rồi. Hoang mang với sự đời.
Cũng tại vì nhân vật William còn chưa từng được xuất hiện trong bất cứ tình tiết truyện, thảo nào tôi mới không nhận ra.
Ghi chú: *Tên của ổng là Elias Nolan Edward mà em nó nhớ nhầm thành Eolas, khứa đấy là công bị em tôi nó ghét bỏ đó. Còn Ali là "thụ đâm đầu vào tình yêu" ai quên có thể đọc lại chương 1 nhé.
Lộc cộc, lộc cộc.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, phủ lên người thiếu niên trong cỗ xe ngựa kia, tạo cảm giác an tĩnh. Thiếu niên có mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào cuốn sách trong tay, nhưng tâm trí đã thả hồn theo những tầng mây.
Mùa hè kết thúc, trường Pandora mà William theo học chuẩn bị khai giảng.
Từ cơn ác mộng hôm đó, thôi miên dường như vô dụng với tôi. Như vậy vẫn tốt, ít nhất tôi vẫn là chính tôi.
Tôi đoán là William sẽ không có bạn thân khi đi học bởi tính lãnh đạm đó. Dẫu vậy thì lên năm hai tính cách cũng sẽ thay đổi chút ít nhỉ? Thôi thì, cố được bằng nào hay bằng đấy vậy. Chậc, tất cả là tại vì họ giấu chuyện "mất trí nhớ" này.
Kít dài một tiếng.
Chiếc xe ngựa dừng lại. Người đánh xe nói với tôi rằng từ đoạn này sẽ phải đi bộ, có người đã chờ tôi phía trước. Tôi khẽ cảm ơn rồi xuống xe.
Đồng phục của trường Pandora là áo sơ mi trắng và cà vạt phối với quần âu đen khá đơn giản. Có một ghim cài nhỏ hình ngôi sao xám là huy hiệu của trường đính ở cổ áo. Thường sẽ có áo vest khoác qua ngoài, nhưng tôi cởi ra vắt trên tay.
"Huhuhuhu, em nhớ anh lắm Will à." Em ấy chạy đến ôm chặt lấy eo tôi.
Will? Biệt danh à? Thế thì phải thân lắm đúng không? Tôi nghĩ nếu là William thì sẽ gỡ người cậu ra rồi nói "lâu không gặp" nhỉ? Cứ áp dụng mà làm, tôi nói: "Chào, đã lâu không gặp em.."
"Anh còn không nhớ em nữa kìa, huhuhuhu.. Không ngờ là thật."
Tôi giả ngu: "Em nói gì vậy, anh vẫn nhớ em mà ha.. ha."
"Nối dối, em biết hết rồi. Chỉ là vẫn không tin nổi sự thật thôi."
Tôi bừng tỉnh. Phải rồi, nếu đã muốn giấu thì sao lại sắp xếp người không biết chuyện đến làm cái gì.
An ủi thằng bé một hồi mới chịu nín khóc, tôi than thở: "Có phải trẻ con đâu mà khóc?"
Nhìn cái vẻ ấm ức như chuẩn bị khóc tiếp của em ấy làm tôi bất lực: "Được rồi, đừng khóc nữa, là anh sai, là anh sai. Anh đã làm gì với em mà mới gặp đã khóc thảm thương thế này hả?"
"Đúng vậy, tất cả là tại anh hết. Đồ tồi, nếu không phải có chuyện này thì chúng ta đã tổ chức đính hôn rồi."
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ông thầy dạy sử của tôi lại né đi mỗi lần nhắc tới chủ đề tương lai của William rồi. Không thể làm gia chủ đời tiếp theo nên chỉ có thể kết hôn chính trị. Ra đó là giá trị duy nhất của William để đáng được giữ lại.
Chờ đã, tôi lại làm quá vấn đề lên rồi, có khi người này với tôi là một cặp thật. Chưa thể đi đến kết luận, trước tiên phải hỏi cái đã.
Sau mấy phút trầm ngâm tôi hỏi thẳng thừng: "Chúng ta có mối quan hệ gì với nhau vậy, kể cho anh được chứ?"
"Em yêu anh, muốn anh gả cho em vậy đã đủ chưa?"
Tôi-người 26 cái xuân xanh chưa biết mùi vị được tỏ tình là gì: "..."
"Bây giờ từ chối còn kịp không?"
"Không! Anh phải chịu trách nhiệm vì đã làm em yêu anh."
Nhưng mà tôi đã làm gì đâu?
Oan thế!
* * *
Cuối cùng tôi vẫn là bất lực từ bỏ. Mặc cho em hôn thê không biết từ đâu chui ra dẫn đi tham quan khắp nơi trong trường cực kì rộng.
Đi muốn gãy chân, mệt muốn chết em ấy mới buông tha tôi.
"Em là Albert De Adela, chồng tương lai của anh! Cấm anh quên em lần nữa, không biết lần sau em sẽ làm gì đâu!"
Ui, nghe bá đạo tổng tài chưa kìa, em còn non lắm, tôi thì thầm: "Chờ khi nào em cao hơn tôi đi rồi nói."
Không biết ẻm có nghe thấy không mà quay lại lườm tôi: "Đến lúc ấy anh căn bản là chạy không thoát khỏi em đâu. Chờ đi!"
Hình như ngại quá em chạy luôn rồi kìa, đáng yêu ghê.
Tôi vừa bước đến trước cửa kí túc xá, mới nhớ ra mình không có chìa khóa. Đang định gõ cánh cửa, thì đột nhiên nó mở ra.
Trời, lần đầu tôi thấy người nào đẹp vậy luôn. Thoạt nhìn qua giống như chú hồ ly ranh mãnh, nhưng cậu ta cười lên thì giống hệt tiểu thiên thần. Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng mịn màng. Cậu ta cao gần bằng tôi, tóc và mắt đen nhưng chắn chắn sẽ nổi bật trong biển người. Không hề khoa trương đâu thật đấy.
Sốc visual thật sự.
Cậu ta nhoẻn miệng cười nói: "Mình chờ mãi đó bạn cùng phòng của mình. Hoan nghênh cậu."
Tôi tự giới thiệu: "Cảm ơn đã đón tiếp mình ạ, cũng mong nhận được sự giúp đỡ. Mình là William, là William June Delwyn. Học năm hai còn cậu?"
"Mình là Ali Fidelma, cũng là năm hai, mong nhận được sự giúp đỡ."
Tôi đứng hình mất 5s.
Ali Fidelma?
Ali và Edward..
Edward.. àaaa là Eolas* Nolan Edward.
Là hai nhân vật của cuốn tiểu thuyết máu chó đó!
Cái tên Ali mà tôi muốn gõ đầu cho tỉnh khỏi cơn tình yêu đang ở trước mặt tôi.
Hình như tôi là xuyên sách rồi. Hoang mang với sự đời.
Cũng tại vì nhân vật William còn chưa từng được xuất hiện trong bất cứ tình tiết truyện, thảo nào tôi mới không nhận ra.
Ghi chú: *Tên của ổng là Elias Nolan Edward mà em nó nhớ nhầm thành Eolas, khứa đấy là công bị em tôi nó ghét bỏ đó. Còn Ali là "thụ đâm đầu vào tình yêu" ai quên có thể đọc lại chương 1 nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất