Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái
Quyển 2 Chương 31: Quyển 2 Chương 55
55. Loan yêu trên sông và giao 31
55
Sự việc phải kể từ nửa tháng trước.
Trước đó đồng nghiệp của ông – Hạng Ngọc Loan vì say rượu mà gây ra tai nạn xe cộ, nhưng đã bồi thường rồi, cũng không có thương vong gì, mà vẫn bị báo cáo, rồi phải điều chuyển chức vị. Vị đồng nghiệp này là kiểu người không chịu được trói buộc, bộ dạng có chút ngông cuồng, nhưng vì có trình độ học thuật tốt, mới ba mươi tuổi đã là giáo sư. Nhiều người ngoài mặt tỏ vẻ kính trọng hắn, nhưng trong lòng lại rất xem thường, thậm chí là căm ghét.
Mấy người đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, giờ bắt được nhược điểm thế này nên lập tức bỏ đá xuống giếng, lời ra lời vào nói mát Hạng Ngọc Loan. Ông không nhìn nổi, dựa vào các mối quan hệ của mình, giúp hắn điều chuyển đến H thị.
Lúc này ông mới biết, vị giáo sư trẻ tuổi phong quang vô hạn lạo không có chỗ ở cố định, phải nghỉ tạm ở nhà nghỉ hoặc mấy quán bar, một chiếc SUV là toàn bộ bất động sản của hắn.
Trong thời gian chờ đợi điều chuyển, ông mời hắn qua nhà ở hai ngày.
Hạng Ngọc Loan cũng chỉ ở hai ngày rồi đi, lúc tạm biệt con đưa cho ông một túi thơm, sau đó cũng không biết đi đâu làm gì nữa.
Mấy ngày sau đó, ‘oan hồn’ tìm đến tận cửa.
“Đã một tuần rồi.” Ông nói đến đây, trên mặt đầy sợ hãi. “Đứng cạnh đầu giường, hoặc là ngồi trên nhánh cây ngoài cửa sổ nhìn tôi —— đây là tầng mười! Bên ngoài làm gì có cái cây nào…” Ông che mặt, “Tôi không dám nhìn mặt nó, nhưng nó cứ ám tôi, nói…”
“Nói cái gì?” Nhan Vận Lam tràn đầy hứng khởi nghe, mong đợi đoạn tiếp theo.
“Nói… Chỉ nói hai câu.”
Nhan Vận Lam: “Hai câu gì? Anh đọc lại nghe coi.”
Nhan Trăn cũng dựng lỗ tai lên. “Ta chờ ngươi trở lại… Ta tìm được ngươi rồi.”
Câu cuối mang hàm ý đầy mừg rỡ, Nhan Trăn nổi da gà khắp người.
Sau khi rời khỏi nhà ông, bọn họ dự định đến khách sạn đã đặt trước ở gần đó, Nhan Trăn vẫn nghĩ về ‘oan hồn’ kia, thầm nghĩ lẽ nào khu ma sư bọn họ còn có thể trừ cả quỷ?
Hơn nữa cái tên Hạng Ngọc Loan này… cậu thấy có chút quen tai, nhưng không nhớ ra đã nghe hay thấy ở đâu rồi.
Nhan Vận Lam ngẩn người nhìn ra cửa xe, cả đường đi đều không nói lời nào.
Bọn họ ăn bữa trưa trước, sau đó mới qua khách sạn, đăng ký xong xuôi, lễ tân sau quầy cứ nhìn họ mãi, tựa hồ đang phỏng đoán quan hệ của bọn họ. Nhan Vận Lam diễn sâu, ôm cánh tay Nhan Trăn làm nũng: “Trăn Trăn, chúng ta như vậy, để em gái biết thì phải làm sao đây?”
Nhan Vận Lam trang điểm, thoạt nhìn trẻ ra mười tuổi nên cũng không thấy làm nũng vậy có gì không thích hợp. Nhan Trăn thấy ánh mắt em gái sau quầy đã kinh hãi trợn cả lên, xấu hổ đến mức muốn tông cửa xông ra ngoài. Sao lúc trước cậu không nhờ Hồ Nhất Loát Nhi dạy cho thuật xuyên tường chứ?
Những cũng không thể để mẹ mình đơn phương độc diễn được, cậu đành thuận theo: “Không phải là đã đặt hai phòng rồi sao?”
Toát mồ hôi lạnh đi qua chỗ rẽ, Nhan Trăn vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của em gái lễ tân. Cậu than thở: “Mẹ, lần sau đừng đùa thế nữa mag? Khiến người ta hiểu lầm không tốt đâu.”
“Hầy, mẹ thấy bộ dạng hóng chuyện của cô bé đó nên thoả mãn người ta, ngày nào cũng ngồi một chỗ thế rất nhàm chán, cho cô bé tí đề tài để buôn ấy mà.”
Nhan Vận Lam cầm thẻ mở cửa phòng, họ đặt hai phòng đơn tiêu chuẩn, phòng rất rộng, đồ đạc đầy đủ cả. Nhan Trăn không vội về phòng, ôm gối ngồi xuống sô pha, cậu có chút vấn đề muốn hỏi Nhan Vận Lam: “Mẹ…”
“Muốn hỏi cái thứ kia là gì?” Nhan Vận Lam cầm ấm trà, bắt đầu đun nước, chuẩn bị pha mấy túi trà có sẵn.
“Dạ.” Nhan Trăn nói, “Hơn nữa, lúc trong phòng con chả thấy gì cả, vừa ra khỏi cửa thì lưng phát lạnh…”
Nhan Vận Lam nói: “Có lẽ là quỷ la sát? Không nhìn ra cụ thể là loại gì, hắn không dám tới gần chúng ta.”
“Dọc đường chúng ta đều bị hắn nhìn chằm chằm sao?” Nhan Trăn sắc mặt trắng nhợt.
“Từ lúc ra khỏi cửa, liền bắt đầu theo dõi, cùng chúng ta đến cổng lớn, sau đó nhìn chúng ta lên xe rời đi.”
Ngữ khí của bà rất bình thản, mà như thế càng khiến người ta sợ hãi kinh hoảng, Nhan Trăn hít sâu một cái: “Con không thích nghe chuyện ma chút nào.”
Mấy bộ phim về zombie cũng khiến cậu gặp ác mộng.
“Cũng không hẳn là chuyện ma, chỉ là có chút kì quái.” Nhan Vận Lam ngồi chờ nước sôi, “Con có phát hiện không, cây cối trong tiểu khu đều không có sức sống.”
“Có khi là do trời nóng quá?”
“Lần trước nhiệt độ H thị cao đến bốn mươi hai độ, con thấy có cái cây nào héo rũ thế không?”
Nhan Trăn ngay tức khắc lướt nhìn mấy bồn hoa trong phòng, vẫn xanh mượt đầy sức sống. Điều này lại khiến cậu dựng lông tơ, chẳng lẽ cả cái tiểu khu đó đều bị ‘oan hồn’ ám?
Hai câu nói kia lại có ý gì?
Còn cái người tên Hạng Ngọc Loan, lại có quan hệ gì với “quỷ”?
“Nói về Hạng Ngọc Loan trước đi.” Nhan Vận Lam nói, “Người này cũng coi là có chút danh tiếng trong liên minh.”
Liên minh. Nhan Trăn bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu đã từng thấy tên hắn trên diễn đàn liên minh, vì có họ và tên đều không phải phổ thông, nên ấn tượng lâu hơn chút.
“Hắn cũng là khu ma sư?” Còn sắp chuyển đến H đại, thật sự không biết nên đánh giá phong thủy H thị thế nào nữa.
“Ừ, tuyệt chiêu của hắn, là điều khiển thực vật. Nhưng đây không phải đặc điểm nổi danh nhất của hắn, giống lời cha con đã nói, hắn không có chỗ ở cố định, hành vi lỗ mãng ngông cuồng, điều liên minh cảm thấy không tin được nhất là, hắn bị mất một phách mà vẫn có thể một đấu một với kẻ địch mạnh.”
“Mất một phách…” Nhan Trăn không hiểu lắm, “Hồn phách sao? Không có hồn phách, thì sống kiểu gì?”
“Linh hồn con người phân chia thành hồn và phách.” Nhan Vận Lam nói, “Còn hồn, tính mạng không đáng lo, thiếu mất một phách, bên ngoài cũng không khác gì người thường, nhưng tóm lại sẽ thiếu một vài đặc điểm. Toàn là mấy tin truyền miệng trong liên minh, hắn thiếu mất phách nào, không có mấy người biết, nhưng mọi người đều nói, hắn vô tình vô dục, khắc cha khắc mẹ, thiên sát cô tinh, đời này nhất định cô độc đến già.”
Mấy lời này thật quá tàn nhẫn. Nhan Trăn không nhịn được hỏi: “Vì sao lại vậy?”
“Mẹ đoán là mất đi ‘Thiên Trùng’, phách này cùng ‘Linh tuệ’ cộng cộng hưởng duy trì thất tình lục dục và trí tuệ của con người, mất ‘Thiên Trùng’, hỉ nộ ái ố sẽ thất thường, hoặc căn bản không biết bi hỉ là gì, ngơ ngơ ngác ngác, cũng đặc biệt vô tình.”
(*)Thất phách trong truyện: Lực Phách, Tinh Phách, Khí Phách, Anh Phách, Linh Tuệ, Thiên Trùng, Thiên Xu.
“Vậy thật đáng thương.” Nhan Trăn nói.
“Ai nói không phải đâu.” Nước sôi, Nhan Vận Lam rót ra hai cái chén, đặt túi trà vào, nhẹ nhàng khuấy hai cái, “Lúc thường chả có bạn bè gì…”
Nhan Trăn nhìn chén trà được đẩy tới trước mặt mình, chần chờ nói: “Mẹ, bây giờ đang là chiều.”
“Ầy, có sao đâu.” Nhan Vận Lam nhấp một ngụm trà, “Hơi nóng, cũng không phải loại tốt, ừm, không ngon lắm, uống tạm thôi. Con mệt rồi phải không, uống để nâng cao tinh thần.”
“Giờ uống trà nâng cao tinh thần, vậy tối làm sao ngủ được?”
“Tối nay con còn muốn ngủ?” Nhan Vận Lam cười một tiếng, làm ở liên minh nhiều năm, hiện tại vừa mới từ chức, bà vẫn còn chút bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy yêu ma quỷ quái làm loạn thì tinh thần hưng phấn. “Con trai ngoan, chúng ta đâu phải đang đi du lịch, chuẩn bị cho tốt, tối nay chúng ta vào hang hổ một phen.”
Sân bóng rổ H đại, Tiêu Đại Hải ngồi trên khán đài, nhìn Hứa Bạch Thuật luyện tập phòng ngự với đồng đội.
Hứa Bạch Thuật không cao to như Nguyên Hoa, nhưng thân thể cao gầy linh hoạt, lúc phối hợp với Nguyên Hoa khiến người ta rất đau đầu. Sau mấy lần bị đùa giỡn chạy qua lại chạy lại giành bóng, mọi người dồn dập bãi công không tập nữa.
Nguyên Hoa ôm bóng ngẩng đầu nhìn, Tiêu Đại Hải vừa cười si mê vừa vỗ tay. Hiện tại hắn vẫn còn FA, nhìn người ta khoe tình cảm trắng trợn trước mặt khiến tâm tình hắn rất phức tạp, hô lớn: “Xuống cùng chơi đi, anh Đại Hải!”
Anh Đại Hải… anh Đại Hải… anh Đại Hải…
Trên sân bóng rộng lớn, mấy chữ này tự động vọng lại, từng tiếng thâm nhập lòng người.
Điều này vượt ngoài dự đoán của Nguyên Hoa, sợ là tất cả mọi người ở đây hôm nay sẽ cả đời không quên được cái tên này mất.
Tiêu Đại Hải trúng tên, đứng trên khán đài, bĩu môi: “Gì mà anh Đại Hải…”
Hứa Bạch Thuật che mặt, hai vai run rẩy kịch liệt: “Nguyên Hoa, mày có thù với anh ấy hả?”
Nguyên Hoa vô tội nói: “Làm gì có, tao còn chả ngờ tới nữa.”
Giờ cơm tối, Nguyên Hoa rốt cuộc có thời gian nhắn tin với Nhan Trăn, thấy cậu đã đổi ảnh đại diện, trên bức ảnh trắng xoá có một hàng chữ nhỏ. Phóng to lên thì là: Chỉ cần mỗi người đều dành ra chút yêu thương, nhân gian sẽ trở nên tươi đẹp hơn.
Nguyên Hoa: “…”
Rốt cuộc là đã phải chịu kích thích gì thế.
Tiêu Đại Hải và Hứa Bạch Thuật ngồi sát nhau, như hận không thể dính lên người đối phương, tiểu Tiêu tổng lén lút nắm tay y dưới gầm bàn, Hứa Bạch Thuật cũng không từ chối, bất động thanh sắc nắm lại.
“Anh cứ thế mà tới, không sợ cha anh phạt sao?”
Tiêu Đại Hải khí thế nói: “Tôi sợ gì chứ, chính ổng cũng đi chơi, có tư cách gì nhốt tôi ở nhà?”
“Thương thế của anh chưa khỏi hẳn, đừng ăn cay quá.” Hứa Bạch Thuật quét mắt một vòng, “Anh thích ăn cá sao?”
Tiêu Đại Hải không có cảm giác gì, nhưng nếu Hạ Nhân ở đây, e rằng giờ đã khóc sướt mướt tiếc thương đồng loại. “Cậu thích ăn cái gì, tôi sẽ thích cái đó.”
Hoa Minh Vũ và Nguyên Hoa phía đối diện liếc mắt nhìn nhau, cầm cốc lên kính đối phương.
Hoa Minh Vũ nói: “Tôi nhớ Trăn Trăn.” Cậu ta tình nguyện nhìn Nhan Trăn vố Nguyên Hoa show tình cảm, chứ nhìn một thanh niên cao đến mét chín làm nũng thật sự khiêu chiến sự nhẫn nại của cậu ta, mà cũng phải nói, sao gần đây cẩu nam nam lại nhiều thế?
Nguyên Hoa u oán than thở: “Tôi cũng nhớ Trăn Trăn.”
Nếu không, hiện tại sao có thể cùng một tên cẩu độc thân ngồi đây, chịu đủ bạo kích.
55
Sự việc phải kể từ nửa tháng trước.
Trước đó đồng nghiệp của ông – Hạng Ngọc Loan vì say rượu mà gây ra tai nạn xe cộ, nhưng đã bồi thường rồi, cũng không có thương vong gì, mà vẫn bị báo cáo, rồi phải điều chuyển chức vị. Vị đồng nghiệp này là kiểu người không chịu được trói buộc, bộ dạng có chút ngông cuồng, nhưng vì có trình độ học thuật tốt, mới ba mươi tuổi đã là giáo sư. Nhiều người ngoài mặt tỏ vẻ kính trọng hắn, nhưng trong lòng lại rất xem thường, thậm chí là căm ghét.
Mấy người đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, giờ bắt được nhược điểm thế này nên lập tức bỏ đá xuống giếng, lời ra lời vào nói mát Hạng Ngọc Loan. Ông không nhìn nổi, dựa vào các mối quan hệ của mình, giúp hắn điều chuyển đến H thị.
Lúc này ông mới biết, vị giáo sư trẻ tuổi phong quang vô hạn lạo không có chỗ ở cố định, phải nghỉ tạm ở nhà nghỉ hoặc mấy quán bar, một chiếc SUV là toàn bộ bất động sản của hắn.
Trong thời gian chờ đợi điều chuyển, ông mời hắn qua nhà ở hai ngày.
Hạng Ngọc Loan cũng chỉ ở hai ngày rồi đi, lúc tạm biệt con đưa cho ông một túi thơm, sau đó cũng không biết đi đâu làm gì nữa.
Mấy ngày sau đó, ‘oan hồn’ tìm đến tận cửa.
“Đã một tuần rồi.” Ông nói đến đây, trên mặt đầy sợ hãi. “Đứng cạnh đầu giường, hoặc là ngồi trên nhánh cây ngoài cửa sổ nhìn tôi —— đây là tầng mười! Bên ngoài làm gì có cái cây nào…” Ông che mặt, “Tôi không dám nhìn mặt nó, nhưng nó cứ ám tôi, nói…”
“Nói cái gì?” Nhan Vận Lam tràn đầy hứng khởi nghe, mong đợi đoạn tiếp theo.
“Nói… Chỉ nói hai câu.”
Nhan Vận Lam: “Hai câu gì? Anh đọc lại nghe coi.”
Nhan Trăn cũng dựng lỗ tai lên. “Ta chờ ngươi trở lại… Ta tìm được ngươi rồi.”
Câu cuối mang hàm ý đầy mừg rỡ, Nhan Trăn nổi da gà khắp người.
Sau khi rời khỏi nhà ông, bọn họ dự định đến khách sạn đã đặt trước ở gần đó, Nhan Trăn vẫn nghĩ về ‘oan hồn’ kia, thầm nghĩ lẽ nào khu ma sư bọn họ còn có thể trừ cả quỷ?
Hơn nữa cái tên Hạng Ngọc Loan này… cậu thấy có chút quen tai, nhưng không nhớ ra đã nghe hay thấy ở đâu rồi.
Nhan Vận Lam ngẩn người nhìn ra cửa xe, cả đường đi đều không nói lời nào.
Bọn họ ăn bữa trưa trước, sau đó mới qua khách sạn, đăng ký xong xuôi, lễ tân sau quầy cứ nhìn họ mãi, tựa hồ đang phỏng đoán quan hệ của bọn họ. Nhan Vận Lam diễn sâu, ôm cánh tay Nhan Trăn làm nũng: “Trăn Trăn, chúng ta như vậy, để em gái biết thì phải làm sao đây?”
Nhan Vận Lam trang điểm, thoạt nhìn trẻ ra mười tuổi nên cũng không thấy làm nũng vậy có gì không thích hợp. Nhan Trăn thấy ánh mắt em gái sau quầy đã kinh hãi trợn cả lên, xấu hổ đến mức muốn tông cửa xông ra ngoài. Sao lúc trước cậu không nhờ Hồ Nhất Loát Nhi dạy cho thuật xuyên tường chứ?
Những cũng không thể để mẹ mình đơn phương độc diễn được, cậu đành thuận theo: “Không phải là đã đặt hai phòng rồi sao?”
Toát mồ hôi lạnh đi qua chỗ rẽ, Nhan Trăn vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của em gái lễ tân. Cậu than thở: “Mẹ, lần sau đừng đùa thế nữa mag? Khiến người ta hiểu lầm không tốt đâu.”
“Hầy, mẹ thấy bộ dạng hóng chuyện của cô bé đó nên thoả mãn người ta, ngày nào cũng ngồi một chỗ thế rất nhàm chán, cho cô bé tí đề tài để buôn ấy mà.”
Nhan Vận Lam cầm thẻ mở cửa phòng, họ đặt hai phòng đơn tiêu chuẩn, phòng rất rộng, đồ đạc đầy đủ cả. Nhan Trăn không vội về phòng, ôm gối ngồi xuống sô pha, cậu có chút vấn đề muốn hỏi Nhan Vận Lam: “Mẹ…”
“Muốn hỏi cái thứ kia là gì?” Nhan Vận Lam cầm ấm trà, bắt đầu đun nước, chuẩn bị pha mấy túi trà có sẵn.
“Dạ.” Nhan Trăn nói, “Hơn nữa, lúc trong phòng con chả thấy gì cả, vừa ra khỏi cửa thì lưng phát lạnh…”
Nhan Vận Lam nói: “Có lẽ là quỷ la sát? Không nhìn ra cụ thể là loại gì, hắn không dám tới gần chúng ta.”
“Dọc đường chúng ta đều bị hắn nhìn chằm chằm sao?” Nhan Trăn sắc mặt trắng nhợt.
“Từ lúc ra khỏi cửa, liền bắt đầu theo dõi, cùng chúng ta đến cổng lớn, sau đó nhìn chúng ta lên xe rời đi.”
Ngữ khí của bà rất bình thản, mà như thế càng khiến người ta sợ hãi kinh hoảng, Nhan Trăn hít sâu một cái: “Con không thích nghe chuyện ma chút nào.”
Mấy bộ phim về zombie cũng khiến cậu gặp ác mộng.
“Cũng không hẳn là chuyện ma, chỉ là có chút kì quái.” Nhan Vận Lam ngồi chờ nước sôi, “Con có phát hiện không, cây cối trong tiểu khu đều không có sức sống.”
“Có khi là do trời nóng quá?”
“Lần trước nhiệt độ H thị cao đến bốn mươi hai độ, con thấy có cái cây nào héo rũ thế không?”
Nhan Trăn ngay tức khắc lướt nhìn mấy bồn hoa trong phòng, vẫn xanh mượt đầy sức sống. Điều này lại khiến cậu dựng lông tơ, chẳng lẽ cả cái tiểu khu đó đều bị ‘oan hồn’ ám?
Hai câu nói kia lại có ý gì?
Còn cái người tên Hạng Ngọc Loan, lại có quan hệ gì với “quỷ”?
“Nói về Hạng Ngọc Loan trước đi.” Nhan Vận Lam nói, “Người này cũng coi là có chút danh tiếng trong liên minh.”
Liên minh. Nhan Trăn bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu đã từng thấy tên hắn trên diễn đàn liên minh, vì có họ và tên đều không phải phổ thông, nên ấn tượng lâu hơn chút.
“Hắn cũng là khu ma sư?” Còn sắp chuyển đến H đại, thật sự không biết nên đánh giá phong thủy H thị thế nào nữa.
“Ừ, tuyệt chiêu của hắn, là điều khiển thực vật. Nhưng đây không phải đặc điểm nổi danh nhất của hắn, giống lời cha con đã nói, hắn không có chỗ ở cố định, hành vi lỗ mãng ngông cuồng, điều liên minh cảm thấy không tin được nhất là, hắn bị mất một phách mà vẫn có thể một đấu một với kẻ địch mạnh.”
“Mất một phách…” Nhan Trăn không hiểu lắm, “Hồn phách sao? Không có hồn phách, thì sống kiểu gì?”
“Linh hồn con người phân chia thành hồn và phách.” Nhan Vận Lam nói, “Còn hồn, tính mạng không đáng lo, thiếu mất một phách, bên ngoài cũng không khác gì người thường, nhưng tóm lại sẽ thiếu một vài đặc điểm. Toàn là mấy tin truyền miệng trong liên minh, hắn thiếu mất phách nào, không có mấy người biết, nhưng mọi người đều nói, hắn vô tình vô dục, khắc cha khắc mẹ, thiên sát cô tinh, đời này nhất định cô độc đến già.”
Mấy lời này thật quá tàn nhẫn. Nhan Trăn không nhịn được hỏi: “Vì sao lại vậy?”
“Mẹ đoán là mất đi ‘Thiên Trùng’, phách này cùng ‘Linh tuệ’ cộng cộng hưởng duy trì thất tình lục dục và trí tuệ của con người, mất ‘Thiên Trùng’, hỉ nộ ái ố sẽ thất thường, hoặc căn bản không biết bi hỉ là gì, ngơ ngơ ngác ngác, cũng đặc biệt vô tình.”
(*)Thất phách trong truyện: Lực Phách, Tinh Phách, Khí Phách, Anh Phách, Linh Tuệ, Thiên Trùng, Thiên Xu.
“Vậy thật đáng thương.” Nhan Trăn nói.
“Ai nói không phải đâu.” Nước sôi, Nhan Vận Lam rót ra hai cái chén, đặt túi trà vào, nhẹ nhàng khuấy hai cái, “Lúc thường chả có bạn bè gì…”
Nhan Trăn nhìn chén trà được đẩy tới trước mặt mình, chần chờ nói: “Mẹ, bây giờ đang là chiều.”
“Ầy, có sao đâu.” Nhan Vận Lam nhấp một ngụm trà, “Hơi nóng, cũng không phải loại tốt, ừm, không ngon lắm, uống tạm thôi. Con mệt rồi phải không, uống để nâng cao tinh thần.”
“Giờ uống trà nâng cao tinh thần, vậy tối làm sao ngủ được?”
“Tối nay con còn muốn ngủ?” Nhan Vận Lam cười một tiếng, làm ở liên minh nhiều năm, hiện tại vừa mới từ chức, bà vẫn còn chút bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy yêu ma quỷ quái làm loạn thì tinh thần hưng phấn. “Con trai ngoan, chúng ta đâu phải đang đi du lịch, chuẩn bị cho tốt, tối nay chúng ta vào hang hổ một phen.”
Sân bóng rổ H đại, Tiêu Đại Hải ngồi trên khán đài, nhìn Hứa Bạch Thuật luyện tập phòng ngự với đồng đội.
Hứa Bạch Thuật không cao to như Nguyên Hoa, nhưng thân thể cao gầy linh hoạt, lúc phối hợp với Nguyên Hoa khiến người ta rất đau đầu. Sau mấy lần bị đùa giỡn chạy qua lại chạy lại giành bóng, mọi người dồn dập bãi công không tập nữa.
Nguyên Hoa ôm bóng ngẩng đầu nhìn, Tiêu Đại Hải vừa cười si mê vừa vỗ tay. Hiện tại hắn vẫn còn FA, nhìn người ta khoe tình cảm trắng trợn trước mặt khiến tâm tình hắn rất phức tạp, hô lớn: “Xuống cùng chơi đi, anh Đại Hải!”
Anh Đại Hải… anh Đại Hải… anh Đại Hải…
Trên sân bóng rộng lớn, mấy chữ này tự động vọng lại, từng tiếng thâm nhập lòng người.
Điều này vượt ngoài dự đoán của Nguyên Hoa, sợ là tất cả mọi người ở đây hôm nay sẽ cả đời không quên được cái tên này mất.
Tiêu Đại Hải trúng tên, đứng trên khán đài, bĩu môi: “Gì mà anh Đại Hải…”
Hứa Bạch Thuật che mặt, hai vai run rẩy kịch liệt: “Nguyên Hoa, mày có thù với anh ấy hả?”
Nguyên Hoa vô tội nói: “Làm gì có, tao còn chả ngờ tới nữa.”
Giờ cơm tối, Nguyên Hoa rốt cuộc có thời gian nhắn tin với Nhan Trăn, thấy cậu đã đổi ảnh đại diện, trên bức ảnh trắng xoá có một hàng chữ nhỏ. Phóng to lên thì là: Chỉ cần mỗi người đều dành ra chút yêu thương, nhân gian sẽ trở nên tươi đẹp hơn.
Nguyên Hoa: “…”
Rốt cuộc là đã phải chịu kích thích gì thế.
Tiêu Đại Hải và Hứa Bạch Thuật ngồi sát nhau, như hận không thể dính lên người đối phương, tiểu Tiêu tổng lén lút nắm tay y dưới gầm bàn, Hứa Bạch Thuật cũng không từ chối, bất động thanh sắc nắm lại.
“Anh cứ thế mà tới, không sợ cha anh phạt sao?”
Tiêu Đại Hải khí thế nói: “Tôi sợ gì chứ, chính ổng cũng đi chơi, có tư cách gì nhốt tôi ở nhà?”
“Thương thế của anh chưa khỏi hẳn, đừng ăn cay quá.” Hứa Bạch Thuật quét mắt một vòng, “Anh thích ăn cá sao?”
Tiêu Đại Hải không có cảm giác gì, nhưng nếu Hạ Nhân ở đây, e rằng giờ đã khóc sướt mướt tiếc thương đồng loại. “Cậu thích ăn cái gì, tôi sẽ thích cái đó.”
Hoa Minh Vũ và Nguyên Hoa phía đối diện liếc mắt nhìn nhau, cầm cốc lên kính đối phương.
Hoa Minh Vũ nói: “Tôi nhớ Trăn Trăn.” Cậu ta tình nguyện nhìn Nhan Trăn vố Nguyên Hoa show tình cảm, chứ nhìn một thanh niên cao đến mét chín làm nũng thật sự khiêu chiến sự nhẫn nại của cậu ta, mà cũng phải nói, sao gần đây cẩu nam nam lại nhiều thế?
Nguyên Hoa u oán than thở: “Tôi cũng nhớ Trăn Trăn.”
Nếu không, hiện tại sao có thể cùng một tên cẩu độc thân ngồi đây, chịu đủ bạo kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất