Chương 45
Chào mọi người, ta là Soái Ca Gặp Nạn aka gã làm thuê không muốn tiếp tục nỗ lực của các bạn đây.
Hiện tại ta đang ngẩn người.
Ông chủ đưa ta về đến nhà hắn rồi. Mẹ nó nhà hắn làm sao mà lớn tới như vậy! Nhà hắn làm sao mà nhiều người tới như thế! Nhà hắn làm sao mà giống tổ chức thần bí thế hả!
Càng quỷ dị chính là tất cả mọi người trong nhà hắn nhìn thấy ta thì rất cung kính, làm cho ta đứng ngồi không yên, ta không muốn bị xem là bà chủ đâu, cứu mạng.
Sau khi quay về, bà chủ hiếm khi xuất hiện, ta đoán có lẽ nàng đã bị ông chủ cầm tù, bước tiếp theo của cốt truyện chính là ông chủ phát hiện bà chủ mới là chân ái sau đó truy thê sấp mặt, mà kết cuộc của ta chỉ có một, đó chính là bị một chân đá văng ra ngoài.
Ta cũng không biết nên đồng cảm với bà chủ hay đồng cảm với chính mình.
Kể từ lúc theo ông chủ về nhà, ta bắt đầu ăn no chờ chết, bởi vì ta thật sự không có chuyện gì để làm. Ta nói muốn đi ra ngoài làm việc, ông chủ nói: "Ngươi hiện tại không phải đang làm việc sao?"
Ta nói: "Thế nhưng cái gì ta cũng chưa làm!"
Ông chủ nói: "Ngươi không phải đang bầu bạn với ta sao?"
Thật hết ý kiến.
Ta cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, vì thế ta rất nghiêm túc mà thảo luận với ông chủ thêm lần nữa. Ta đem cốt truyện ta đoán được nói cho hắn nghe, hy vọng hắn có thể lãng tử quay đầu nhận ra bà chủ mới là duyên trời định.
Nào ngờ hắn nói: "Ngươi phỏng đoán rất có lý, nhưng ngươi đã đoán sai."
Ta sửng sốt, đoán sai sao? Đây chính là sự thật hợp lý nhất ta có thể đoán ra, chẳng lẽ hiện thực so với cái này còn máu chó hơn sao.
Ta nói: "Vậy chân tướng rốt cuộc là cái gì!"
Hắn nhìn ta, hỏi: "Ngươi cảm thấy chân tướng rất quan trọng, phải không?"
Ta gật gật đầu, nói: "Phải."
Hắn hỏi ta vì sao, ta nói: "Bởi vì hiện tại ta ngay cả tên mình cũng không nhớ nổi, ta không thích loại cảm giác này."
Hắn im lặng một lúc lâu mới nói: "Ừm, ta biết rồi."
Sau đó hắn dẫn ta đi tìm đại phu, vị đại phu này vừa nhìn đã biết ngay là rất mạnh mọi người hiểu chứ! Ông ta không có lông mày!
Đại phu không có lông mày bắt mạch, vọng, văn, vấn, thiết các kiểu cho ta một hồi, nói ta còn có thể cứu được.
Nói nhảm, ta sống khỏe mạnh thế này làm sao mà không thể cứu.
Sau đó, ông ta để ta nằm ở trên giường rồi châm kim lên đầu ta.
Đau thì không đau, thế nhưng kim nhìn rất đáng sợ, ta bị dọa tới mức nắm chặt tay ông chủ, hắn an ủi ta: "Không có chuyện gì đâu."
Ta ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.
Châm kim xong, buổi tối hôm đó ta gặp một giấc mơ.
Ta mơ thấy hắn đang thành thân với người khác.
Người kia đội khăn đỏ, nhìn không thấy mặt, nhưng ta có cảm giác rất quen thuộc.
Thẳng đến khi hắn vươn tay, ta thấy được vết sẹo trên mu bàn tay hắn, rất nhỏ, tròn tròn, màu hơi sậm hơn làn da chung quanh một chút.
Mơ đến chỗ này thì đột nhiên dừng lại, ta bừng tỉnh, mê mang mà nhìn vết sẹo trên mu bàn tay mình.
Giống y đúc.
Ta sợ tới mức giày cũng không kịp mang, chân trần chạy tới gõ cửa phòng ông chủ.
Hắn mở cửa, hỏi ta: "Có chuyện gì sao?"
Ta nói: "Cứu mạng với ta nằm mơ! Ta mơ thấy hai chúng ta thành thân! Quá khủng bố rồi!"
Hắn nở nụ cười, nói: "Đó không phải là mơ, người thành thân với ta đúng thật là ngươi."
Chuyện này vượt quá phạm vi ta có thể tưởng tượng, ta hỏi: "Vì sao ta lại thành thân với ngươi? Hai chúng ta biết nhau như thế nào?"
Hắn nói: "Trước đó chúng ta không quen biết, tân nương tử của ta chạy trốn, ngươi giả mạo nàng thành thân với ta, ngươi lừa ta."
Tại sao lại như vậy! Ta lừa hắn làm gì?
Như là biết nghi vấn của ta, hắn nói: "Sư phụ ngươi kêu ngươi tới trộm một món đồ vật thuộc về ta, diện mạo của ngươi và tân nương tử của ta rất giống nhau, cho nên ngươi giả nữ lừa gạt ta."
Ta theo bản năng lui về phía sau một bước, hắn lại bắt lấy cổ tay ta, nói tiếp: "Ngươi lừa ta, ta cũng lừa ngươi, ta lúc đầu đã biết ngươi không phải là nương tử của ta, thế nhưng ta giả bộ không biết, mãi đến khi ngươi thích ta, ta vẫn còn đang lừa ngươi."
...... Là như thế này sao?
Ta tốn một lúc lâu mới tiêu hóa hết những gì mình vừa nghe.
Kỳ thật ta có rất nhiều vấn đề, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ta muốn hỏi nhất chỉ có một cái.
Ta nói: "Vậy ngươi tìm ta trở về, là bởi vì cảm thấy áy náy hay bởi vì thích ta?"
Hiện tại ta đang ngẩn người.
Ông chủ đưa ta về đến nhà hắn rồi. Mẹ nó nhà hắn làm sao mà lớn tới như vậy! Nhà hắn làm sao mà nhiều người tới như thế! Nhà hắn làm sao mà giống tổ chức thần bí thế hả!
Càng quỷ dị chính là tất cả mọi người trong nhà hắn nhìn thấy ta thì rất cung kính, làm cho ta đứng ngồi không yên, ta không muốn bị xem là bà chủ đâu, cứu mạng.
Sau khi quay về, bà chủ hiếm khi xuất hiện, ta đoán có lẽ nàng đã bị ông chủ cầm tù, bước tiếp theo của cốt truyện chính là ông chủ phát hiện bà chủ mới là chân ái sau đó truy thê sấp mặt, mà kết cuộc của ta chỉ có một, đó chính là bị một chân đá văng ra ngoài.
Ta cũng không biết nên đồng cảm với bà chủ hay đồng cảm với chính mình.
Kể từ lúc theo ông chủ về nhà, ta bắt đầu ăn no chờ chết, bởi vì ta thật sự không có chuyện gì để làm. Ta nói muốn đi ra ngoài làm việc, ông chủ nói: "Ngươi hiện tại không phải đang làm việc sao?"
Ta nói: "Thế nhưng cái gì ta cũng chưa làm!"
Ông chủ nói: "Ngươi không phải đang bầu bạn với ta sao?"
Thật hết ý kiến.
Ta cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, vì thế ta rất nghiêm túc mà thảo luận với ông chủ thêm lần nữa. Ta đem cốt truyện ta đoán được nói cho hắn nghe, hy vọng hắn có thể lãng tử quay đầu nhận ra bà chủ mới là duyên trời định.
Nào ngờ hắn nói: "Ngươi phỏng đoán rất có lý, nhưng ngươi đã đoán sai."
Ta sửng sốt, đoán sai sao? Đây chính là sự thật hợp lý nhất ta có thể đoán ra, chẳng lẽ hiện thực so với cái này còn máu chó hơn sao.
Ta nói: "Vậy chân tướng rốt cuộc là cái gì!"
Hắn nhìn ta, hỏi: "Ngươi cảm thấy chân tướng rất quan trọng, phải không?"
Ta gật gật đầu, nói: "Phải."
Hắn hỏi ta vì sao, ta nói: "Bởi vì hiện tại ta ngay cả tên mình cũng không nhớ nổi, ta không thích loại cảm giác này."
Hắn im lặng một lúc lâu mới nói: "Ừm, ta biết rồi."
Sau đó hắn dẫn ta đi tìm đại phu, vị đại phu này vừa nhìn đã biết ngay là rất mạnh mọi người hiểu chứ! Ông ta không có lông mày!
Đại phu không có lông mày bắt mạch, vọng, văn, vấn, thiết các kiểu cho ta một hồi, nói ta còn có thể cứu được.
Nói nhảm, ta sống khỏe mạnh thế này làm sao mà không thể cứu.
Sau đó, ông ta để ta nằm ở trên giường rồi châm kim lên đầu ta.
Đau thì không đau, thế nhưng kim nhìn rất đáng sợ, ta bị dọa tới mức nắm chặt tay ông chủ, hắn an ủi ta: "Không có chuyện gì đâu."
Ta ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.
Châm kim xong, buổi tối hôm đó ta gặp một giấc mơ.
Ta mơ thấy hắn đang thành thân với người khác.
Người kia đội khăn đỏ, nhìn không thấy mặt, nhưng ta có cảm giác rất quen thuộc.
Thẳng đến khi hắn vươn tay, ta thấy được vết sẹo trên mu bàn tay hắn, rất nhỏ, tròn tròn, màu hơi sậm hơn làn da chung quanh một chút.
Mơ đến chỗ này thì đột nhiên dừng lại, ta bừng tỉnh, mê mang mà nhìn vết sẹo trên mu bàn tay mình.
Giống y đúc.
Ta sợ tới mức giày cũng không kịp mang, chân trần chạy tới gõ cửa phòng ông chủ.
Hắn mở cửa, hỏi ta: "Có chuyện gì sao?"
Ta nói: "Cứu mạng với ta nằm mơ! Ta mơ thấy hai chúng ta thành thân! Quá khủng bố rồi!"
Hắn nở nụ cười, nói: "Đó không phải là mơ, người thành thân với ta đúng thật là ngươi."
Chuyện này vượt quá phạm vi ta có thể tưởng tượng, ta hỏi: "Vì sao ta lại thành thân với ngươi? Hai chúng ta biết nhau như thế nào?"
Hắn nói: "Trước đó chúng ta không quen biết, tân nương tử của ta chạy trốn, ngươi giả mạo nàng thành thân với ta, ngươi lừa ta."
Tại sao lại như vậy! Ta lừa hắn làm gì?
Như là biết nghi vấn của ta, hắn nói: "Sư phụ ngươi kêu ngươi tới trộm một món đồ vật thuộc về ta, diện mạo của ngươi và tân nương tử của ta rất giống nhau, cho nên ngươi giả nữ lừa gạt ta."
Ta theo bản năng lui về phía sau một bước, hắn lại bắt lấy cổ tay ta, nói tiếp: "Ngươi lừa ta, ta cũng lừa ngươi, ta lúc đầu đã biết ngươi không phải là nương tử của ta, thế nhưng ta giả bộ không biết, mãi đến khi ngươi thích ta, ta vẫn còn đang lừa ngươi."
...... Là như thế này sao?
Ta tốn một lúc lâu mới tiêu hóa hết những gì mình vừa nghe.
Kỳ thật ta có rất nhiều vấn đề, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ta muốn hỏi nhất chỉ có một cái.
Ta nói: "Vậy ngươi tìm ta trở về, là bởi vì cảm thấy áy náy hay bởi vì thích ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất