Chương 48
Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân.
Cứu mạng, tình hình đột nhiên trở nên xấu hổ rồi.
Trương Trùng Cửu rất rõ ràng là vẫn còn chưa biết trước lúc té xỉu ta đã khôi phục hơn phân nửa ký ức, hơn nữa hắn cũng không muốn bị ta nhìn thấy hốc mắt hắn đỏ đỏ.
Vì thế hắn theo bản năng xoay mặt sang hướng khác.
Ta thử thăm dò sờ sờ tay hắn, hắn hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn ta.
Đậu, đây là người đàn ông thành thân với ta đó sao, thật sự rất đẹp trai, cho dù là ai nhìn thấy hai chúng ta cũng phải kinh hô một câu "Thật xứng đôi."
Ta không chút suy nghĩ, trực tiếp ôm eo hôn điên cuồng trên mặt hắn một hồi, Trương Trùng Cửu còn tưởng rằng ta nổi điên, đẩy ta ra để sờ lên trán ta.
Hắn nói: "Nóng quá...... Ngươi đợi một lát, ta đi tìm người."
Ta sao có thể để cho hắn chạy, nhanh chóng quyết định ôm lấy đùi hắn, ngửa mặt lên nói với hắn: "Lời ngươi vừa mới nói là thật vậy chăng?"
Sắc mặt hắn cứng đờ, không được tự nhiên hỏi: "Cái gì?"
Ta vừa thấy hắn có ý không chịu nhận trách nhiệm, lập tức lớn tiếng rêu rao, ta nói: "Ngươi mới chính miệng nói!! Ngươi thích ta!!! Ngươi yêu ta! Ngươi không có ta thì không sống nổi!!!"
Trương Trùng Cửu: "..."
Ta hồi hộp nhìn hắn chằm chằm, hắn không được tự nhiên nhìn ta, sau một lúc lâu rốt cuộc nói: "Ừm."
Ta lăn một vòng trên giường, không cẩn thận bị đụng đầu, Trương Trùng Cửu vội vàng đưa tay xoa xoa giúp ta, trời ạ chuyện mới xảy ra là sự thật sao?
Hắn dường như còn rất nhiều lời muốn nói, liên quan tới ngày đó, nhưng hắn vừa mở miệng đã bị ta cắt ngang.
Ta nói ta không muốn nghe chi tiết, không phải là không thèm để ý, mà là cảm thấy không cần quá để ý.
Cũng không biết hắn có hiểu ý ta hay không.
Sau đó hắn rất nghiêm túc mà giải thích với ta, hắn nói sư phụ ta là tự sát.
Chuyện này ư, thật ra ta có thể đoán được.
Sư phụ ta chính là loại người, ngoài mặt rất ôn hòa nhưng trong lòng lại rất tàn nhẫn, bằng không cũng sẽ không giấu bí mật trong lòng nhiều năm như vậy. Ông ta ác với người khác cũng ác với chính mình, nếu phải chết trong tay Trương Trùng Cửu thì không bằng tự mình kết thúc.
Nhưng lòng ta vẫn rất khổ sở, dù sao đó cũng là sư phụ ta.
Trương Trùng Cửu an ủi khuyên ta đừng khổ sở, ta nói ta sẽ cố gắng.
Sau đó hắn ôm bả vai ta, tựa như lúc chúng ta mới bắt đầu yêu đương đầu dựa vào đầu đối phương. Ta đột nhiên cảm thấy càng khổ sở hơn, ta rất mê mang, không biết sau này mình phải đi đâu, đương nhiên ta biết mình nhất định sẽ ở với Trương Trùng Cửu, nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này rất không chân thật.
Vì thế ta quyết định trước cứ ôm Trương Trùng Cửu sờ sờ cơ ngực và cơ bụng hắn cái đã, sau lại tiếp tục suy nghĩ những cái không có kia.
Trương Trùng Cửu có vẻ muốn cùng ta làm chuyện ấy ấy, ta cũng rất muốn cùng hắn làm chuyện ấy ấy, thế nhưng chân ta có chút nhấc không lên, Trương Trùng Cửu nói đợi chút nữa sẽ đưa ta tới gặp đại phu, sắc mặt ta u ám, Trương Trùng Cửu nói không cần mất hứng, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.
Ta nói: "Thôi được."
Thật ra ta cũng không biết rốt cuộc mình không vui vì cái gì, hắn ấy ấy ta, ta cũng rất đau, có lẽ đây là vì yêu mà phạm tiện đi.
Đại phu không lông mày lại tới châm kim, hơn hai mươi cây kim châm trên đùi ta, đại phu nói có khả năng sau này ta không thể luyện võ, trên thực tế ta từ chỗ cao như vậy ngã xuống không bị nát thành bánh nhân thịt đã là kỳ tích.
Chút ký ức còn sót lại nói cho ta biết, ta không chết hình như là nhờ bị nhánh cây quẹt, có chỗ giảm xóc, nhưng trong quá trình đó đầu ta liên tục bị va đập mạnh rất nhiều lần.
Ta nói những việc này với Trương Trùng Cửu. Sắc mặt Trương Trùng Cửu rất nặng nề, giống như hắn lo lắng bất cứ lúc nào ta cũng sẽ chết đi.
Nhưng ta càng lo lắng hắn sẽ vì sống bên ta mà bị người chém chết trên giường.
Suy nghĩ mấy ngày, ta lấy hết can đảm mở miệng với hắn, ta nói: "Trương Trùng Cửu, ngươi có từng suy nghĩ đến nơi khác đi dạo chưa, ngươi cứ luôn ở trong Ma giáo không đi đâu cả, rất đáng tiếc, đợi sau này ngươi lớn tuổi muốn đi cũng đi không được, ngươi cảm thấy ——"
Trương Trùng Cửu xoa xoa đầu ta, hắn hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Ta vui mừng quá đỗi, nói: "Đi đâu cũng được!"
Sau đó ta lại cẩn thận bổ sung thêm một câu: "Ngươi có khả năng lâu rất lâu cũng không về được, dù sao chúng ta chỉ có thể ngồi xe ngựa lên đường."
Trương Trùng Cửu nở nụ cười, nói: "Ừm, ta cũng không có ý định trở về."
Ta đi theo nở nụ cười với hắn, sau đó ta nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc.
Ta nói: "Vậy ngươi có tích cóp chút tiền riêng nào không?"
Hắn đáp: "Yên tâm đi, ta không nỡ để ngươi đi rửa chén."
Tương lai của chúng ta cứ thế bị quyết định qua loa như vậy.
Về sau —— kỳ thật cũng không phải rất lâu về sau, đại khái là trước hôm chúng ta xuất phát một ngày, Trương Trùng Cửu hỏi ta: "Tưởng Lạc Vân, ngươi cảm thấy trên người ta có cái gì khiến ngươi đặc biệt yêu thích?"
Lúc đó chúng ta mới vừa ấy ấy xong, ta nửa chết nửa sống nằm trong ổ chăn, nghĩ thầm ta thích ngươi có mạch não yêu đương giống ta, đụng tới người mình thích là tìm không ra nam bắc.
Nhưng ta không muốn nói cho hắn biết.
Vì thế ta miễn cưỡng nâng chân lên nhẹ nhàng đạp đạp eo hắn, nói: "Ngươi đừng suy nghĩ những chuyện vẩn vơ nữa được không, đi rót nước cho ta."
Khóe miệng Trương Trùng Cửu giật một cái, đứng dậy rót nước cho ta ngay.
Ai, đây chính là sức mạnh của đàn ông.
Cứu mạng, tình hình đột nhiên trở nên xấu hổ rồi.
Trương Trùng Cửu rất rõ ràng là vẫn còn chưa biết trước lúc té xỉu ta đã khôi phục hơn phân nửa ký ức, hơn nữa hắn cũng không muốn bị ta nhìn thấy hốc mắt hắn đỏ đỏ.
Vì thế hắn theo bản năng xoay mặt sang hướng khác.
Ta thử thăm dò sờ sờ tay hắn, hắn hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn ta.
Đậu, đây là người đàn ông thành thân với ta đó sao, thật sự rất đẹp trai, cho dù là ai nhìn thấy hai chúng ta cũng phải kinh hô một câu "Thật xứng đôi."
Ta không chút suy nghĩ, trực tiếp ôm eo hôn điên cuồng trên mặt hắn một hồi, Trương Trùng Cửu còn tưởng rằng ta nổi điên, đẩy ta ra để sờ lên trán ta.
Hắn nói: "Nóng quá...... Ngươi đợi một lát, ta đi tìm người."
Ta sao có thể để cho hắn chạy, nhanh chóng quyết định ôm lấy đùi hắn, ngửa mặt lên nói với hắn: "Lời ngươi vừa mới nói là thật vậy chăng?"
Sắc mặt hắn cứng đờ, không được tự nhiên hỏi: "Cái gì?"
Ta vừa thấy hắn có ý không chịu nhận trách nhiệm, lập tức lớn tiếng rêu rao, ta nói: "Ngươi mới chính miệng nói!! Ngươi thích ta!!! Ngươi yêu ta! Ngươi không có ta thì không sống nổi!!!"
Trương Trùng Cửu: "..."
Ta hồi hộp nhìn hắn chằm chằm, hắn không được tự nhiên nhìn ta, sau một lúc lâu rốt cuộc nói: "Ừm."
Ta lăn một vòng trên giường, không cẩn thận bị đụng đầu, Trương Trùng Cửu vội vàng đưa tay xoa xoa giúp ta, trời ạ chuyện mới xảy ra là sự thật sao?
Hắn dường như còn rất nhiều lời muốn nói, liên quan tới ngày đó, nhưng hắn vừa mở miệng đã bị ta cắt ngang.
Ta nói ta không muốn nghe chi tiết, không phải là không thèm để ý, mà là cảm thấy không cần quá để ý.
Cũng không biết hắn có hiểu ý ta hay không.
Sau đó hắn rất nghiêm túc mà giải thích với ta, hắn nói sư phụ ta là tự sát.
Chuyện này ư, thật ra ta có thể đoán được.
Sư phụ ta chính là loại người, ngoài mặt rất ôn hòa nhưng trong lòng lại rất tàn nhẫn, bằng không cũng sẽ không giấu bí mật trong lòng nhiều năm như vậy. Ông ta ác với người khác cũng ác với chính mình, nếu phải chết trong tay Trương Trùng Cửu thì không bằng tự mình kết thúc.
Nhưng lòng ta vẫn rất khổ sở, dù sao đó cũng là sư phụ ta.
Trương Trùng Cửu an ủi khuyên ta đừng khổ sở, ta nói ta sẽ cố gắng.
Sau đó hắn ôm bả vai ta, tựa như lúc chúng ta mới bắt đầu yêu đương đầu dựa vào đầu đối phương. Ta đột nhiên cảm thấy càng khổ sở hơn, ta rất mê mang, không biết sau này mình phải đi đâu, đương nhiên ta biết mình nhất định sẽ ở với Trương Trùng Cửu, nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này rất không chân thật.
Vì thế ta quyết định trước cứ ôm Trương Trùng Cửu sờ sờ cơ ngực và cơ bụng hắn cái đã, sau lại tiếp tục suy nghĩ những cái không có kia.
Trương Trùng Cửu có vẻ muốn cùng ta làm chuyện ấy ấy, ta cũng rất muốn cùng hắn làm chuyện ấy ấy, thế nhưng chân ta có chút nhấc không lên, Trương Trùng Cửu nói đợi chút nữa sẽ đưa ta tới gặp đại phu, sắc mặt ta u ám, Trương Trùng Cửu nói không cần mất hứng, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.
Ta nói: "Thôi được."
Thật ra ta cũng không biết rốt cuộc mình không vui vì cái gì, hắn ấy ấy ta, ta cũng rất đau, có lẽ đây là vì yêu mà phạm tiện đi.
Đại phu không lông mày lại tới châm kim, hơn hai mươi cây kim châm trên đùi ta, đại phu nói có khả năng sau này ta không thể luyện võ, trên thực tế ta từ chỗ cao như vậy ngã xuống không bị nát thành bánh nhân thịt đã là kỳ tích.
Chút ký ức còn sót lại nói cho ta biết, ta không chết hình như là nhờ bị nhánh cây quẹt, có chỗ giảm xóc, nhưng trong quá trình đó đầu ta liên tục bị va đập mạnh rất nhiều lần.
Ta nói những việc này với Trương Trùng Cửu. Sắc mặt Trương Trùng Cửu rất nặng nề, giống như hắn lo lắng bất cứ lúc nào ta cũng sẽ chết đi.
Nhưng ta càng lo lắng hắn sẽ vì sống bên ta mà bị người chém chết trên giường.
Suy nghĩ mấy ngày, ta lấy hết can đảm mở miệng với hắn, ta nói: "Trương Trùng Cửu, ngươi có từng suy nghĩ đến nơi khác đi dạo chưa, ngươi cứ luôn ở trong Ma giáo không đi đâu cả, rất đáng tiếc, đợi sau này ngươi lớn tuổi muốn đi cũng đi không được, ngươi cảm thấy ——"
Trương Trùng Cửu xoa xoa đầu ta, hắn hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Ta vui mừng quá đỗi, nói: "Đi đâu cũng được!"
Sau đó ta lại cẩn thận bổ sung thêm một câu: "Ngươi có khả năng lâu rất lâu cũng không về được, dù sao chúng ta chỉ có thể ngồi xe ngựa lên đường."
Trương Trùng Cửu nở nụ cười, nói: "Ừm, ta cũng không có ý định trở về."
Ta đi theo nở nụ cười với hắn, sau đó ta nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc.
Ta nói: "Vậy ngươi có tích cóp chút tiền riêng nào không?"
Hắn đáp: "Yên tâm đi, ta không nỡ để ngươi đi rửa chén."
Tương lai của chúng ta cứ thế bị quyết định qua loa như vậy.
Về sau —— kỳ thật cũng không phải rất lâu về sau, đại khái là trước hôm chúng ta xuất phát một ngày, Trương Trùng Cửu hỏi ta: "Tưởng Lạc Vân, ngươi cảm thấy trên người ta có cái gì khiến ngươi đặc biệt yêu thích?"
Lúc đó chúng ta mới vừa ấy ấy xong, ta nửa chết nửa sống nằm trong ổ chăn, nghĩ thầm ta thích ngươi có mạch não yêu đương giống ta, đụng tới người mình thích là tìm không ra nam bắc.
Nhưng ta không muốn nói cho hắn biết.
Vì thế ta miễn cưỡng nâng chân lên nhẹ nhàng đạp đạp eo hắn, nói: "Ngươi đừng suy nghĩ những chuyện vẩn vơ nữa được không, đi rót nước cho ta."
Khóe miệng Trương Trùng Cửu giật một cái, đứng dậy rót nước cho ta ngay.
Ai, đây chính là sức mạnh của đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất