Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 4 Chương 23: Cô Đảo
[Bụng cá giấu xác, đất vàng chôn xương.]
Tin tức đổi mới, ngày rạng bắt đầu.
Nước biển trong một đêm dâng lên rất nhiều, gần như đến tận cổng sắt trang viên, nó đã bao phủ tảng đá “Du khách dừng chân”. Cũng may một đêm này không có xác sống xuất hiện nên mỗi người đều được nghỉ ngơi thoải mái.
Trên người mọc càng nhiều vảy cá nhưng lại không ngứa không đau.
Sáng sớm, tị nạn giả bơm thuyền nhỏ đi câu cá. Rốt cuộc có nơi phát ra thức ăn, không khí vốn rất khẩn trương sốt ruột vì lương thực khan hiếm cũng tan đi không ít.
“Nếu biết vậy thì hai ngày trước chúng ta đã đi câu cá.” Bọn họ vỗ đùi hối hận.
Lúc ấy không phải người trong trang viên cũng nói là bọn họ có thể thử xuống biển tìm thức ăn hoặc lên núi thu hoạch rồi sao? Bởi vì bọn họ quá nhát gan, nói trong nước có quái vật nên nhất quyết không chịu đi.
Nhậm Dật Phi xuất phát chuẩn bị đi câu cá, trên đường hắn lại gặp ông cụ điên loạn. Người này quả thật là chiến thần bất tử, không hiểu sao trong hoàn cảnh hung hiểm ác liệt như vậy mà vẫn có thể một mình ngồi ở cửa, cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Hắn hơi băn khoăn nhớ lại mấy câu “sẽ chết đó” trong lời nói linh tinh của ông, đôi khi người chơi bọn họ sẽ nghi ngờ người này có phải đang giả ngây giả dại hay không.
Thật ra lúc trời vừa hửng sáng, Nhậm Dật Phi đã đi tìm bà chủ trang viên. Nhưng mà đối phương không chịu gặp ai, đã lâu rồi cô không xuất hiện trước mặt người khác.
“Trưa rồi cậu tới tìm.” Nghệ sĩ đàn violin nói, “Có lẽ cô ấy sẽ ra ngoài.”
Vì thế hắn quyết định đi câu cá trước.
Salman không đi cùng Nhậm Dật Phi, người nọ có chuyện cần làm, huống chi hắn có đi thì cũng không câu được con cá nào.
Trên mặt nước có rất nhiều người tụ tập. Bởi vì hôm qua mọi người đã nếm được trái ngọt, đương nhiên sáng sớm đi đào giun thì giun đất không đủ cung cấp, may mắn là Nhậm Dật Phi đã giấu vài con cá nhỏ để làm mồi câu cho hôm nay.
Hắn bơm thuyền cao su mà người hôm qua mượn câu, sáng nay trời tờ mờ sáng, đối phương đã trả thuyền cho Nhậm Dật Phi —— người nọ đi câu cá sớm hơn. Nhậm Dật Phi và thuyền nhỏ trôi nhẹ trên sóng nước, trong thuyền có một sợi dây thừng buộc đầu thuyền với một thân cây bên bờ cho chắc chắn.
Ùng ục ùng ục, ùng ục ùng ục, hắn nghe thấy thanh âm khí nước sủi bọt. Ban đầu Nhậm Dật Phi còn tưởng là có cá xung quanh, nhưng mà nhìn kỹ xem thì không có thứ gì.
Hắn treo cá nhỏ vào đầu móc câu, trong bụng vẫn còn nghĩ đến tiếng bọt nước ùng ục không ngừng kia.
“Bọt khí?” Nhậm Dật Phi chợt nghĩ đến cái gì, hắn vươn tay đè xuống đáy thuyền cao su xem thử. Rõ ràng lúc nãy Nhậm Dật Phi có bơm khí căng phồng, không hiểu sao bây giờ nó đã hơi mềm.
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, Nhậm Dật Phi vươn tay túm lấy dây thừng để chuẩn bị xuôi ngược về bờ biển.
Có điều không nghĩ là hắn vừa mới túm dây thừng thì đầu bên kia liền bị kéo qua. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, lúc này hắn mới phát hiện có một người đang đứng dưới tàng cây, đối phương tươi cười méo mó, lạnh lùng nhìn Nhậm Dật Phi chăm chú.
Trái tim hắn hơi run rẩy, dây thừng đã bị người nọ cắt đứt từ lâu. Đương nhiên trên thuyền Nhậm Dật Phi có mái chèo, nhưng hắn không cho rằng đối phương sẽ đứng yên nhìn hắn đong đưa mái chèo trở về như không có chuyện gì.
Quả nhiên, Nhậm Dật Phi vừa mới vung vài mái chèo, người trên bờ đã lấy ra một cái nỏ đen cong thành hình đôi cánh, mũi tên lao nhanh về phía hắn. Nhậm Dật Phi khó khăn tránh né nguy hiểm nhưng thuyền của hắn lại không thoát nổi, túi hơi lập tức bị xé thành một cái động, không khí xả ngoài ra càng nhanh.
Đối phương lại bắn liên tiếp mấy mũi tên đến, có một mũi tên trực tiếp đâm thẳng vào xương bả vai Nhậm Dật Phi, còn lại là trúng thuyền cao su, hắn nhịn không được hít hà một hơi.
Nhậm Dật Phi đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, hắn cúi đầu nhìn mũi tên hoàn toàn đâm vào xương cốt rồi cắn răng bẻ gãy phần đuôi mũi tên lộ ra đằng trước. Mũi tên này không thể rút, nếu rút ra thì móc sắt ngược sẽ cắt trúng nhiều thứ, lượng máu quá lớn. Mặc dù Nhậm Dật Phi có mang theo băng vải nhưng không thể cầm máu nổi.
Hơn nữa chuyện phiền phức nhất lúc này là thuyền cao su bắt đầu xẹp xuống.
Người trên bờ không ngừng gào thét chói tai song không ai dám tới ngăn cản người kia.
“Cho gã một con đường sống, không ngờ là để lại một tai họa ngầm.” Nhậm Dật Phi nhịn đau vung mái chèo, mèo đen nhỏ trên thuyền nhoài người vào thùng gỗ kêu thê lương.
Đáng lẽ bên cạnh Nhậm Dật Phi có mấy con thuyền cao su trôi nổi nhưng bây giờ bọn họ đều chèo ra phía xa, sợ bị liên lụy rồi trở thành cá trong chậu.
Mắt thấy người nọ bắn tiếp một loạt mũi tên, Nhậm Dật Phi không còn lựa chọn nào khác. Hắn đặt thùng gỗ và mèo nhỏ xuống nước rồi đẩy về phía bờ, chính mình trực tiếp xoay người nhảy vào trong nước.
Nước biển ngoài ý muốn lạnh băng. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, hắn phát hiện thế giới bên trên mặt nước là một mảnh đen kịt.
Ùng ục ùng ục, tiếng bọt khí thoát ra.
Đùng đùng đùng đùng, tiếng sấm chớp liên hồi.
Răng rắc răng rắc, tiếng thứ gì nứt gãy.
Thanh âm bốn phía cực kỳ quen tai, hình như Nhậm Dật Phi đã nghe qua ở đâu đó, lúc này trong nước còn hỗn tạp với không ít thanh âm của con người.
“A a a —— cứu mạng ——”
“Chạy mau lên.”
“Thuyền sắp gãy rồi!”
Rốt cuộc hắn mở mắt. Ngay cái nhìn đầu tiên, Nhậm Dật Phi đã đối diện với vô số bóng dáng màu trắng đang mỉm cười quỷ dị tiến gần.
“…Hi?” Đây không phải những thứ ở trên núi sao? Đám u linh bán trong suốt, trên người treo đầy hải sản thối rửa và nhiều ký sinh vật khác, hận không thể gắn hết sinh vật biển lên người để chứng minh mình không phải bệnh thần kinh diêm dúa lòe loẹt trên bờ, mà là mình ở trong biển nên mới có hải sản.
Dường như chúng nó vươn tay muốn kéo Nhậm Dật Phi, hắn sờ sờ túi áo. Ngay lúc Nhậm Dật Phi chuẩn bị động thủ, đột nhiên mắt cá chân hắn bị người túm lấy. Thì ra là bộ xương, nó lại một lần nữa xuất hiện mà kéo chân Nhậm Dật Phi, kéo hắn xuống dưới đáy biển.
Nếu không phải Nhậm Dật Phi vẫn còn tỉnh táo và biết bộ xương không có ác ý thì hắn đã đá nó ra từ lâu. Nhậm Dật Phi ôm một loại tâm lý đánh bạc kỳ lạ, hắn bình tĩnh thả lỏng cả người, tùy tiện để bộ xương kéo mình chìm vào đáy nước.
Đám u linh xung quanh lập tức phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai, rõ ràng đang chìm xuống đáy biển mà lỗ tai hắn cũng muốn thủng cả màng nhĩ.
“Cút!” Nhậm Dật Phi duỗi tay đẩy bọn nó, máu tươi từ bả vai rỉ ra, trông không khác nào tấm vải đỏ đang nổi trôi trong nước.
Vô số bóng trắng kích động xôn xao, muốn vươn móng vuốt chụp lấy.
“Cút ra xa một chút!” Hắn lại mở miệng, hơn nữa lần này Nhậm Dật Phi chủ động bơi xuống đáy biển.
Không hiểu sao càng bơi xuống phía dưới, thế giới ngày càng sáng sủa. Rốt cuộc trong nháy mắt nào đó, Nhậm Dật Phi như xé rách một tầng không gian.
“Khụ khụ khụ!”
Hắn ho khan kịch liệt, sau đó mới nhận ra chính mình đã trồi lên mặt nước từ lúc nào. Người trên bờ lập tức phát hiện hắn: “Hắn vẫn chưa chết, hắn ở đằng kia.”
Nhậm Dật Phi vội hít sâu một hơi rồi lặn xuống, giây sau mũi tên trực tiếp đâm đến nơi đỉnh đầu hắn xuất hiện.
Người chơi trên bờ cầm đạo cụ của mình, mỗi lần dùng là một lần đau lòng.
Đạo cụ có hạn chế sử dụng, dùng một mũi tên thì sẽ mất một mũi tên. Đáng lẽ gã sẽ không dùng nó, thế nhưng đám NPC này đúng là quá đáng không chịu nổi.
Ngày đó, không những gã bị mất đi thân phận thủ lĩnh mà cộng sự cũng xui xẻo mất mạng. Chỉ bao nhiêu đó không nói, không ngờ NPC lúc trước còn theo gã đi cướp thức ăn mà bây giờ đã cướp hết chút thức ăn ít ỏi của gã. Lửa giận muốn ngút trời, ác ý thấu tâm can, gã dứt khoát bắn chết NPC đã cướp thức ăn đó.
Sau đó gã nghĩ tới NPC đã hại mình đến bước đường này.
Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết. Hoặc là gã không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, thế là gã quyết định xử lý NPC “Cố Tinh Dã”, tránh đêm dài lắm mộng.
Hoàn cảnh phó bản này có hơi đặc thù, cho dù NPC ghi thù gã thì thế nào? Cùng lắm chỉ gia tăng chút khó khăn phó bản.
Người chơi xã hội đen giơ nỏ kiểm tra mặt nước, gã cau mày. Vốn cho rằng NPC kia rơi xuống nước sẽ lập tức chìm mất bóng dáng tựa đám NPC đi tìm đồ vật lúc trước. Nhưng mà đối phương cố tình không chết mà còn ngoi đầu lên, chuyện ngoài ý muốn này khiến gã cảm thấy cực kỳ không ổn, có linh cảm mọi thứ đang dần thoát khỏi tầm kiểm soát.
“Không có khả năng, chỉ là một NPC mà thôi.” Gã nghĩ thầm.
“Rầm!”
“!” Trong nước đột nhiên thò ra thứ gì bắt lấy cổ chân người chơi xã hội đen. Gã cúi đầu, không kịp tránh né mà trực tiếp đối diện với một đôi mắt đỏ tươi. Ngay giây phút nhìn vào đôi mắt đó, cảnh vật bốn phía gã liền trở nên mơ hồ.
Chưa đến một giây, người trong nước lạnh lùng kéo chân gã xuống biển. Người chơi xã hội đen hoảng sợ giãy giụa theo bản năng, sóng lớn xô đẩy đập vào mặt gã khiến gã sặc nước một trận, nước biển tanh mặn cũng chui vào mũi miệng. Rõ ràng gã có biết bơi, không hiểu sao bây giờ cơ thể lại cực kỳ vô dụng.
Nhậm Dật Phi chỉ lộ nửa cái đầu khỏi mặt nước, đôi mắt đỏ tươi bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
“Mày!” Người chơi xã hội đen cực kỳ kinh hoàng, gã nhìn gương mặt bị tà khí bao phủ của Nhậm Dật Phi trên nước, há mồm phun ra một mớ nước biển: “Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?”
Gã cảm giác được nguy hiểm kề sát cổ.
Người chơi xã hội đen lập tức sờ soạng tìm đạo cụ khác và quỷ bài của mình nhưng không thấy cái gì. Trái tim gã trùng xuống vực sâu, mọi chuyện đã thật sự thoát khỏi khả năng khống chế.
“Mày tìm tao lâu như vậy nhưng không biết tao là ai?”
Tìm lâu như vậy… Đôi mắt người chơi xã hội đen đột ngột trợn to: “Là mày?”
Nhậm Dật Phi đặt tay lên đỉnh đầu đối phương, không nói hai lời trực tiếp ấn xuống: “Kiếp sau làm người tốt.”
Người chơi xã hội đen chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh đen nhánh, bên người xuất hiện một đám u linh tươi cười vây quanh, hơn nữa bộ xương dữ tợn còn túm lấy cổ chân gã muốn kéo xuống đáy biển.
Gã vội vàng giãy giụa, một chân đá văng bộ xương. Bởi vì dùng lực rất lớn nên bộ xương lập tức bị gã đá tan nát.
Cuối cùng bộ xương bị đá vào lòng biển sâu, hốc mắt tối om của nó nhìn chằm chằm nơi này. U linh hơi tản ra.
“Đm.” Gã chửi tục một tiếng rồi bơi về phía mặt biển.
Thế nhưng mặt biển đen kịt trước mặt lại càng bơi càng xa, không bao lâu, gã liền cảm nhận được áp lực không thể hít thở.
“Sao lại thế này?” Người chơi xã hội đen nhìn bốn phía tối om, đột nhiên hiểu ra cái gì, thế nhưng tất cả đã quá muộn.
Nhậm Dật Phi mang một thân ướt dầm dề bò lên bờ biển dọa đám người gào thét chạy loạn. Bọn họ chỉ nhìn thấy trong giây phút nào đó, người này vươn tay kéo một người xuống nước. Thế nên bây giờ bọn họ thấy hắn không khác nào nhìn thấy quỷ nước đòi mạng, sợ tới mức vội vàng giải tán, giống như trốn thoát tử thần.
“Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi!”
Nhậm Dật Phi vươn tay, đầu ngón tay là nước biển chảy xuôi ồ ạt. Hắn thở dài, há miệng hít một hơi rồi lại bơi vào trong nước.
Lần này không có chuyện gì xảy ra nữa, Nhậm Dật Phi thuận lợi ôm thùng gỗ và mèo đen trở về.
Hắn nhìn vết thương trên cánh tay, người chơi xã hội đen kia đã chết rồi đúng không? Chết ở trong tay hắn.
“A…” Đau đớn trên bả vai đánh tan vẻ bình tĩnh vờ vịt của Nhậm Dật Phi.
“Không câu được cá mà còn dính một thân tanh hôi.” Hắn thở dài trong lòng.
Cùng lúc đó, gương mặt Nhậm Dật Phi ở bên ngoài lại rơi vào trạng thái đờ đẫn vì lần đầu tiên Cố Tinh Dã “giết người”.
Mặc dù người chơi xã hội đen đáng chết thật nhưng nếu Cố Tinh Dã giết người lần đầu lại làm như không có việc gì, quả thật không bình thường chút nào. Đương nhiên phải có chút kích thích đánh sâu vào tâm lý.
Cũng may có một màn súng bắn đinh làm nền trước nên Nhậm Dật Phi cũng không cần quá mức khoa trương, mất tự nhiên một chút là được.
Hơn nữa, nếu không phải vô tình rơi xuống biển thì Nhậm Dật Phi sẽ không phát hiện ra nhiều chuyện.
Sau khi chìm vào trong nước, hắn nhìn thấy không gian xung quanh, quả thật đúng là bản sao của đêm mưa đầu tiên. Giữa tiếng gào thét hoảng loạn của đám người, một câu chuyện xưa về con thuyền bị giông bão đánh gãy rồi chìm xuống đáy biển xuất hiện ở trước mắt.
Nhắc nhở then chốt của phó bản này cũng ập vào trong mặt.
Nhậm Dật Phi ướt sũng đi một đường đến cửa, cụ ông điên loạn vẫn còn ngồi chỗ kia, đang lẩm bẩm cái gì không rõ. Hắn đi qua rồi nửa ngồi xổm xuống: “Ông không tiến vào trang viên vì thuyền “Tinh Quang” sẽ chìm đúng không?”
Ông cụ hơi ngẩng đầu: “Tinh Quang? Tinh Quang…”
“Ông là ai? Là bác sĩ của con thuyền ư?” Nhậm Dật Phi lại hỏi.
Cụ ông chợt đứng lên, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện ánh sáng: “Cảm ơn cậu. Suýt chút nữa là tôi đã quên mất nó, tôi nên đi tìm nó, Tinh Quang…”
Nói đoạn, người nọ đi qua bậc cửa của trang viên rồi tiến vào bên trong.
Nhóm NPC đều nghĩ người nọ là kẻ điên, chỉ có đám người chơi là trầm tư suy nghĩ.
Nhậm Dật Phi nhìn bản đồ ngoài cửa. Nếu nói trang viên Tinh Quang là hóa thân của con thuyền, vậy thì chẳng phải bà chủ trang viên là thuyền trưởng sao? Nhân viên công tác bên trong là nhân viên và người lái thuyền, mà những người khách không mời mà đến bọn họ chính là du khách.
Mọi góc tường trang viên đều mọc đầy rong biển, thứ này cũng có thể chứng minh chuyện đó rất có khả năng.
Trang viên Tinh Quang là thuyền, từ tiền đề đã có mà xem xét lại những manh mối khác.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp trong kho lạnh không thể ăn, vô số vỏ sò chuyên dụng dành cho trứng cá muối cao cấp chất đống bên hố cát, có nghệ sĩ đàn violin chuyên nghiệp, có mấy trăm hành khách du hành. Toàn bộ những thứ này đều nói rõ đây là một du thuyền vận chuyển hành khách khá lớn, cũng rất xa hoa.
“Bụng cá giấu xác, bụng cá… Cá, thuyền, cá…” Nhậm Dật Phi lau mặt, đôi mắt hơi lóe sáng, rốt cuộc tìm được đầu mối câu chuyện.
Một thân nước biển tanh mặn không thích hợp để đi nhà ăn tìm người, hơn nữa miệng vết thương còn hơi đau nhức, Nhậm Dật Phi có dự cảm không tốt lắm. Hắn quyết định quay trở lại gian phòng hình nấm để chuẩn bị thay quần áo.
Gian phòng nấm không có ai cả, không biết đám người trong đó đã đi đâu mất. Có điều Nhậm Dật Phi vẫn chọn đi vào phòng kho.
“Nhóc đợi chút nha, lát nữa ba quay lại sẽ cho nhóc ăn cơm.” Hắn đặt mèo nhỏ héo rũ bên ngoài rồi đi vào, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhậm Dật Phi cần phải lấy mũi tên sau đó băng bó miệng vết thương. Nhưng mà mũi tên rút ra không được, gai ngược sẽ càng xé rách miệng vết thương nghiêm trọng, nếu chảy máu nhiều thì đến băng vải cũng không cứu nổi.
Hiện tại hắn có một biện pháp.
Nhậm Dật Phi cắn răng xử lý đoạn mũi tên đứt gãy phía trước bả vai để nó bằng phẳng lại. Sau đó hắn cắn quần áo cũ, hít sâu một hơi, đột nhiên duỗi tay đè chặt đoạn mũi tên ấn xuống khiến nó trực tiếp xuyên qua sau lưng.
“A…” Mọi rên rỉ thống khổ đều bị ngăn lại trong miệng, Nhậm Dật Phi cúi đầu buông quần áo cũ, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, mỗi bắp thịt đều đang run rẩy, ngón tay cũng run rẩy không kém.
Nhân lúc vẫn còn đau đớn, hắn vươn tay kia ra sau lưng cầm lấy mũi tên rồi dứt khoát rút ra.
“Ha…”
Mũi tên hình tam giác, máu có chút biến tím, miệng vết thương sẫm màu như máu bầm.
Nhậm Dật Phi há mồm thở dốc không tiếng động, hắn buông tay, mũi tên rơi xuống tạp vật.
“Có độc…” Dự cảm của Nhậm Dật Phi đã trở thành sự thật, trên mũi tên đối phương có bôi thuốc độc, có điều hẳn không phải độc của cây sui. Chắc là gã tìm mấy thứ thực vật này trên núi.
Salman tiến vào nhìn thấy thùng gỗ và mèo đen, hắn liền biết “Cố Tinh Dã” đang ở bên trong. Chuyện xảy ra ngoài bờ biển Salman vừa mới biết, hắn cũng biết người chơi xã hội đen đã bị “Cố Tinh Dã” giết ngược trở lại.
Đám người chơi thảo luận về NPC trẻ tuổi này, bọn họ tò mò vì sao hắn có thể trốn ra khỏi mặt nước mà không có việc gì. Salman thì lại lo lắng miệng vết thương người nọ, hắn có mang theo một ít thuốc trị thương, đó là đạo cụ chuẩn bị trước khi vào phó bản.
“Cố Tinh Dã?” Salman nghe thấy tiếng động trong phòng kho, hắn không chút suy nghĩ mở cửa ra.
Nhậm Dật Phi chống hai tay lên tường đứng bên trong, cơ bắp căng chặt, đầu cúi xuống lộ ra cần cổ thon dài.
Nơi bả vai sau lưng hắn có một vết thương sâu, máu đen chảy thẳng một đường xuống đường cong xinh đẹp ở sống lưng, vòng qua cơ bắp như núi đồi và thung lũng trập trùng, cuối cùng chảy xuống bắp đùi.
Đột nhiên người nọ nghiêng đầu, khóe mắt ầng ậng nước đỏ hoe, đuôi mắt xếch lên, độ cong này không khác nào một cây đao sắc bén chém tới, hung hăng đâm trúng trái tim Salman.
Tin tức đổi mới, ngày rạng bắt đầu.
Nước biển trong một đêm dâng lên rất nhiều, gần như đến tận cổng sắt trang viên, nó đã bao phủ tảng đá “Du khách dừng chân”. Cũng may một đêm này không có xác sống xuất hiện nên mỗi người đều được nghỉ ngơi thoải mái.
Trên người mọc càng nhiều vảy cá nhưng lại không ngứa không đau.
Sáng sớm, tị nạn giả bơm thuyền nhỏ đi câu cá. Rốt cuộc có nơi phát ra thức ăn, không khí vốn rất khẩn trương sốt ruột vì lương thực khan hiếm cũng tan đi không ít.
“Nếu biết vậy thì hai ngày trước chúng ta đã đi câu cá.” Bọn họ vỗ đùi hối hận.
Lúc ấy không phải người trong trang viên cũng nói là bọn họ có thể thử xuống biển tìm thức ăn hoặc lên núi thu hoạch rồi sao? Bởi vì bọn họ quá nhát gan, nói trong nước có quái vật nên nhất quyết không chịu đi.
Nhậm Dật Phi xuất phát chuẩn bị đi câu cá, trên đường hắn lại gặp ông cụ điên loạn. Người này quả thật là chiến thần bất tử, không hiểu sao trong hoàn cảnh hung hiểm ác liệt như vậy mà vẫn có thể một mình ngồi ở cửa, cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Hắn hơi băn khoăn nhớ lại mấy câu “sẽ chết đó” trong lời nói linh tinh của ông, đôi khi người chơi bọn họ sẽ nghi ngờ người này có phải đang giả ngây giả dại hay không.
Thật ra lúc trời vừa hửng sáng, Nhậm Dật Phi đã đi tìm bà chủ trang viên. Nhưng mà đối phương không chịu gặp ai, đã lâu rồi cô không xuất hiện trước mặt người khác.
“Trưa rồi cậu tới tìm.” Nghệ sĩ đàn violin nói, “Có lẽ cô ấy sẽ ra ngoài.”
Vì thế hắn quyết định đi câu cá trước.
Salman không đi cùng Nhậm Dật Phi, người nọ có chuyện cần làm, huống chi hắn có đi thì cũng không câu được con cá nào.
Trên mặt nước có rất nhiều người tụ tập. Bởi vì hôm qua mọi người đã nếm được trái ngọt, đương nhiên sáng sớm đi đào giun thì giun đất không đủ cung cấp, may mắn là Nhậm Dật Phi đã giấu vài con cá nhỏ để làm mồi câu cho hôm nay.
Hắn bơm thuyền cao su mà người hôm qua mượn câu, sáng nay trời tờ mờ sáng, đối phương đã trả thuyền cho Nhậm Dật Phi —— người nọ đi câu cá sớm hơn. Nhậm Dật Phi và thuyền nhỏ trôi nhẹ trên sóng nước, trong thuyền có một sợi dây thừng buộc đầu thuyền với một thân cây bên bờ cho chắc chắn.
Ùng ục ùng ục, ùng ục ùng ục, hắn nghe thấy thanh âm khí nước sủi bọt. Ban đầu Nhậm Dật Phi còn tưởng là có cá xung quanh, nhưng mà nhìn kỹ xem thì không có thứ gì.
Hắn treo cá nhỏ vào đầu móc câu, trong bụng vẫn còn nghĩ đến tiếng bọt nước ùng ục không ngừng kia.
“Bọt khí?” Nhậm Dật Phi chợt nghĩ đến cái gì, hắn vươn tay đè xuống đáy thuyền cao su xem thử. Rõ ràng lúc nãy Nhậm Dật Phi có bơm khí căng phồng, không hiểu sao bây giờ nó đã hơi mềm.
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, Nhậm Dật Phi vươn tay túm lấy dây thừng để chuẩn bị xuôi ngược về bờ biển.
Có điều không nghĩ là hắn vừa mới túm dây thừng thì đầu bên kia liền bị kéo qua. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, lúc này hắn mới phát hiện có một người đang đứng dưới tàng cây, đối phương tươi cười méo mó, lạnh lùng nhìn Nhậm Dật Phi chăm chú.
Trái tim hắn hơi run rẩy, dây thừng đã bị người nọ cắt đứt từ lâu. Đương nhiên trên thuyền Nhậm Dật Phi có mái chèo, nhưng hắn không cho rằng đối phương sẽ đứng yên nhìn hắn đong đưa mái chèo trở về như không có chuyện gì.
Quả nhiên, Nhậm Dật Phi vừa mới vung vài mái chèo, người trên bờ đã lấy ra một cái nỏ đen cong thành hình đôi cánh, mũi tên lao nhanh về phía hắn. Nhậm Dật Phi khó khăn tránh né nguy hiểm nhưng thuyền của hắn lại không thoát nổi, túi hơi lập tức bị xé thành một cái động, không khí xả ngoài ra càng nhanh.
Đối phương lại bắn liên tiếp mấy mũi tên đến, có một mũi tên trực tiếp đâm thẳng vào xương bả vai Nhậm Dật Phi, còn lại là trúng thuyền cao su, hắn nhịn không được hít hà một hơi.
Nhậm Dật Phi đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, hắn cúi đầu nhìn mũi tên hoàn toàn đâm vào xương cốt rồi cắn răng bẻ gãy phần đuôi mũi tên lộ ra đằng trước. Mũi tên này không thể rút, nếu rút ra thì móc sắt ngược sẽ cắt trúng nhiều thứ, lượng máu quá lớn. Mặc dù Nhậm Dật Phi có mang theo băng vải nhưng không thể cầm máu nổi.
Hơn nữa chuyện phiền phức nhất lúc này là thuyền cao su bắt đầu xẹp xuống.
Người trên bờ không ngừng gào thét chói tai song không ai dám tới ngăn cản người kia.
“Cho gã một con đường sống, không ngờ là để lại một tai họa ngầm.” Nhậm Dật Phi nhịn đau vung mái chèo, mèo đen nhỏ trên thuyền nhoài người vào thùng gỗ kêu thê lương.
Đáng lẽ bên cạnh Nhậm Dật Phi có mấy con thuyền cao su trôi nổi nhưng bây giờ bọn họ đều chèo ra phía xa, sợ bị liên lụy rồi trở thành cá trong chậu.
Mắt thấy người nọ bắn tiếp một loạt mũi tên, Nhậm Dật Phi không còn lựa chọn nào khác. Hắn đặt thùng gỗ và mèo nhỏ xuống nước rồi đẩy về phía bờ, chính mình trực tiếp xoay người nhảy vào trong nước.
Nước biển ngoài ý muốn lạnh băng. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, hắn phát hiện thế giới bên trên mặt nước là một mảnh đen kịt.
Ùng ục ùng ục, tiếng bọt khí thoát ra.
Đùng đùng đùng đùng, tiếng sấm chớp liên hồi.
Răng rắc răng rắc, tiếng thứ gì nứt gãy.
Thanh âm bốn phía cực kỳ quen tai, hình như Nhậm Dật Phi đã nghe qua ở đâu đó, lúc này trong nước còn hỗn tạp với không ít thanh âm của con người.
“A a a —— cứu mạng ——”
“Chạy mau lên.”
“Thuyền sắp gãy rồi!”
Rốt cuộc hắn mở mắt. Ngay cái nhìn đầu tiên, Nhậm Dật Phi đã đối diện với vô số bóng dáng màu trắng đang mỉm cười quỷ dị tiến gần.
“…Hi?” Đây không phải những thứ ở trên núi sao? Đám u linh bán trong suốt, trên người treo đầy hải sản thối rửa và nhiều ký sinh vật khác, hận không thể gắn hết sinh vật biển lên người để chứng minh mình không phải bệnh thần kinh diêm dúa lòe loẹt trên bờ, mà là mình ở trong biển nên mới có hải sản.
Dường như chúng nó vươn tay muốn kéo Nhậm Dật Phi, hắn sờ sờ túi áo. Ngay lúc Nhậm Dật Phi chuẩn bị động thủ, đột nhiên mắt cá chân hắn bị người túm lấy. Thì ra là bộ xương, nó lại một lần nữa xuất hiện mà kéo chân Nhậm Dật Phi, kéo hắn xuống dưới đáy biển.
Nếu không phải Nhậm Dật Phi vẫn còn tỉnh táo và biết bộ xương không có ác ý thì hắn đã đá nó ra từ lâu. Nhậm Dật Phi ôm một loại tâm lý đánh bạc kỳ lạ, hắn bình tĩnh thả lỏng cả người, tùy tiện để bộ xương kéo mình chìm vào đáy nước.
Đám u linh xung quanh lập tức phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai, rõ ràng đang chìm xuống đáy biển mà lỗ tai hắn cũng muốn thủng cả màng nhĩ.
“Cút!” Nhậm Dật Phi duỗi tay đẩy bọn nó, máu tươi từ bả vai rỉ ra, trông không khác nào tấm vải đỏ đang nổi trôi trong nước.
Vô số bóng trắng kích động xôn xao, muốn vươn móng vuốt chụp lấy.
“Cút ra xa một chút!” Hắn lại mở miệng, hơn nữa lần này Nhậm Dật Phi chủ động bơi xuống đáy biển.
Không hiểu sao càng bơi xuống phía dưới, thế giới ngày càng sáng sủa. Rốt cuộc trong nháy mắt nào đó, Nhậm Dật Phi như xé rách một tầng không gian.
“Khụ khụ khụ!”
Hắn ho khan kịch liệt, sau đó mới nhận ra chính mình đã trồi lên mặt nước từ lúc nào. Người trên bờ lập tức phát hiện hắn: “Hắn vẫn chưa chết, hắn ở đằng kia.”
Nhậm Dật Phi vội hít sâu một hơi rồi lặn xuống, giây sau mũi tên trực tiếp đâm đến nơi đỉnh đầu hắn xuất hiện.
Người chơi trên bờ cầm đạo cụ của mình, mỗi lần dùng là một lần đau lòng.
Đạo cụ có hạn chế sử dụng, dùng một mũi tên thì sẽ mất một mũi tên. Đáng lẽ gã sẽ không dùng nó, thế nhưng đám NPC này đúng là quá đáng không chịu nổi.
Ngày đó, không những gã bị mất đi thân phận thủ lĩnh mà cộng sự cũng xui xẻo mất mạng. Chỉ bao nhiêu đó không nói, không ngờ NPC lúc trước còn theo gã đi cướp thức ăn mà bây giờ đã cướp hết chút thức ăn ít ỏi của gã. Lửa giận muốn ngút trời, ác ý thấu tâm can, gã dứt khoát bắn chết NPC đã cướp thức ăn đó.
Sau đó gã nghĩ tới NPC đã hại mình đến bước đường này.
Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết. Hoặc là gã không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, thế là gã quyết định xử lý NPC “Cố Tinh Dã”, tránh đêm dài lắm mộng.
Hoàn cảnh phó bản này có hơi đặc thù, cho dù NPC ghi thù gã thì thế nào? Cùng lắm chỉ gia tăng chút khó khăn phó bản.
Người chơi xã hội đen giơ nỏ kiểm tra mặt nước, gã cau mày. Vốn cho rằng NPC kia rơi xuống nước sẽ lập tức chìm mất bóng dáng tựa đám NPC đi tìm đồ vật lúc trước. Nhưng mà đối phương cố tình không chết mà còn ngoi đầu lên, chuyện ngoài ý muốn này khiến gã cảm thấy cực kỳ không ổn, có linh cảm mọi thứ đang dần thoát khỏi tầm kiểm soát.
“Không có khả năng, chỉ là một NPC mà thôi.” Gã nghĩ thầm.
“Rầm!”
“!” Trong nước đột nhiên thò ra thứ gì bắt lấy cổ chân người chơi xã hội đen. Gã cúi đầu, không kịp tránh né mà trực tiếp đối diện với một đôi mắt đỏ tươi. Ngay giây phút nhìn vào đôi mắt đó, cảnh vật bốn phía gã liền trở nên mơ hồ.
Chưa đến một giây, người trong nước lạnh lùng kéo chân gã xuống biển. Người chơi xã hội đen hoảng sợ giãy giụa theo bản năng, sóng lớn xô đẩy đập vào mặt gã khiến gã sặc nước một trận, nước biển tanh mặn cũng chui vào mũi miệng. Rõ ràng gã có biết bơi, không hiểu sao bây giờ cơ thể lại cực kỳ vô dụng.
Nhậm Dật Phi chỉ lộ nửa cái đầu khỏi mặt nước, đôi mắt đỏ tươi bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
“Mày!” Người chơi xã hội đen cực kỳ kinh hoàng, gã nhìn gương mặt bị tà khí bao phủ của Nhậm Dật Phi trên nước, há mồm phun ra một mớ nước biển: “Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?”
Gã cảm giác được nguy hiểm kề sát cổ.
Người chơi xã hội đen lập tức sờ soạng tìm đạo cụ khác và quỷ bài của mình nhưng không thấy cái gì. Trái tim gã trùng xuống vực sâu, mọi chuyện đã thật sự thoát khỏi khả năng khống chế.
“Mày tìm tao lâu như vậy nhưng không biết tao là ai?”
Tìm lâu như vậy… Đôi mắt người chơi xã hội đen đột ngột trợn to: “Là mày?”
Nhậm Dật Phi đặt tay lên đỉnh đầu đối phương, không nói hai lời trực tiếp ấn xuống: “Kiếp sau làm người tốt.”
Người chơi xã hội đen chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh đen nhánh, bên người xuất hiện một đám u linh tươi cười vây quanh, hơn nữa bộ xương dữ tợn còn túm lấy cổ chân gã muốn kéo xuống đáy biển.
Gã vội vàng giãy giụa, một chân đá văng bộ xương. Bởi vì dùng lực rất lớn nên bộ xương lập tức bị gã đá tan nát.
Cuối cùng bộ xương bị đá vào lòng biển sâu, hốc mắt tối om của nó nhìn chằm chằm nơi này. U linh hơi tản ra.
“Đm.” Gã chửi tục một tiếng rồi bơi về phía mặt biển.
Thế nhưng mặt biển đen kịt trước mặt lại càng bơi càng xa, không bao lâu, gã liền cảm nhận được áp lực không thể hít thở.
“Sao lại thế này?” Người chơi xã hội đen nhìn bốn phía tối om, đột nhiên hiểu ra cái gì, thế nhưng tất cả đã quá muộn.
Nhậm Dật Phi mang một thân ướt dầm dề bò lên bờ biển dọa đám người gào thét chạy loạn. Bọn họ chỉ nhìn thấy trong giây phút nào đó, người này vươn tay kéo một người xuống nước. Thế nên bây giờ bọn họ thấy hắn không khác nào nhìn thấy quỷ nước đòi mạng, sợ tới mức vội vàng giải tán, giống như trốn thoát tử thần.
“Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi!”
Nhậm Dật Phi vươn tay, đầu ngón tay là nước biển chảy xuôi ồ ạt. Hắn thở dài, há miệng hít một hơi rồi lại bơi vào trong nước.
Lần này không có chuyện gì xảy ra nữa, Nhậm Dật Phi thuận lợi ôm thùng gỗ và mèo đen trở về.
Hắn nhìn vết thương trên cánh tay, người chơi xã hội đen kia đã chết rồi đúng không? Chết ở trong tay hắn.
“A…” Đau đớn trên bả vai đánh tan vẻ bình tĩnh vờ vịt của Nhậm Dật Phi.
“Không câu được cá mà còn dính một thân tanh hôi.” Hắn thở dài trong lòng.
Cùng lúc đó, gương mặt Nhậm Dật Phi ở bên ngoài lại rơi vào trạng thái đờ đẫn vì lần đầu tiên Cố Tinh Dã “giết người”.
Mặc dù người chơi xã hội đen đáng chết thật nhưng nếu Cố Tinh Dã giết người lần đầu lại làm như không có việc gì, quả thật không bình thường chút nào. Đương nhiên phải có chút kích thích đánh sâu vào tâm lý.
Cũng may có một màn súng bắn đinh làm nền trước nên Nhậm Dật Phi cũng không cần quá mức khoa trương, mất tự nhiên một chút là được.
Hơn nữa, nếu không phải vô tình rơi xuống biển thì Nhậm Dật Phi sẽ không phát hiện ra nhiều chuyện.
Sau khi chìm vào trong nước, hắn nhìn thấy không gian xung quanh, quả thật đúng là bản sao của đêm mưa đầu tiên. Giữa tiếng gào thét hoảng loạn của đám người, một câu chuyện xưa về con thuyền bị giông bão đánh gãy rồi chìm xuống đáy biển xuất hiện ở trước mắt.
Nhắc nhở then chốt của phó bản này cũng ập vào trong mặt.
Nhậm Dật Phi ướt sũng đi một đường đến cửa, cụ ông điên loạn vẫn còn ngồi chỗ kia, đang lẩm bẩm cái gì không rõ. Hắn đi qua rồi nửa ngồi xổm xuống: “Ông không tiến vào trang viên vì thuyền “Tinh Quang” sẽ chìm đúng không?”
Ông cụ hơi ngẩng đầu: “Tinh Quang? Tinh Quang…”
“Ông là ai? Là bác sĩ của con thuyền ư?” Nhậm Dật Phi lại hỏi.
Cụ ông chợt đứng lên, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện ánh sáng: “Cảm ơn cậu. Suýt chút nữa là tôi đã quên mất nó, tôi nên đi tìm nó, Tinh Quang…”
Nói đoạn, người nọ đi qua bậc cửa của trang viên rồi tiến vào bên trong.
Nhóm NPC đều nghĩ người nọ là kẻ điên, chỉ có đám người chơi là trầm tư suy nghĩ.
Nhậm Dật Phi nhìn bản đồ ngoài cửa. Nếu nói trang viên Tinh Quang là hóa thân của con thuyền, vậy thì chẳng phải bà chủ trang viên là thuyền trưởng sao? Nhân viên công tác bên trong là nhân viên và người lái thuyền, mà những người khách không mời mà đến bọn họ chính là du khách.
Mọi góc tường trang viên đều mọc đầy rong biển, thứ này cũng có thể chứng minh chuyện đó rất có khả năng.
Trang viên Tinh Quang là thuyền, từ tiền đề đã có mà xem xét lại những manh mối khác.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp trong kho lạnh không thể ăn, vô số vỏ sò chuyên dụng dành cho trứng cá muối cao cấp chất đống bên hố cát, có nghệ sĩ đàn violin chuyên nghiệp, có mấy trăm hành khách du hành. Toàn bộ những thứ này đều nói rõ đây là một du thuyền vận chuyển hành khách khá lớn, cũng rất xa hoa.
“Bụng cá giấu xác, bụng cá… Cá, thuyền, cá…” Nhậm Dật Phi lau mặt, đôi mắt hơi lóe sáng, rốt cuộc tìm được đầu mối câu chuyện.
Một thân nước biển tanh mặn không thích hợp để đi nhà ăn tìm người, hơn nữa miệng vết thương còn hơi đau nhức, Nhậm Dật Phi có dự cảm không tốt lắm. Hắn quyết định quay trở lại gian phòng hình nấm để chuẩn bị thay quần áo.
Gian phòng nấm không có ai cả, không biết đám người trong đó đã đi đâu mất. Có điều Nhậm Dật Phi vẫn chọn đi vào phòng kho.
“Nhóc đợi chút nha, lát nữa ba quay lại sẽ cho nhóc ăn cơm.” Hắn đặt mèo nhỏ héo rũ bên ngoài rồi đi vào, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhậm Dật Phi cần phải lấy mũi tên sau đó băng bó miệng vết thương. Nhưng mà mũi tên rút ra không được, gai ngược sẽ càng xé rách miệng vết thương nghiêm trọng, nếu chảy máu nhiều thì đến băng vải cũng không cứu nổi.
Hiện tại hắn có một biện pháp.
Nhậm Dật Phi cắn răng xử lý đoạn mũi tên đứt gãy phía trước bả vai để nó bằng phẳng lại. Sau đó hắn cắn quần áo cũ, hít sâu một hơi, đột nhiên duỗi tay đè chặt đoạn mũi tên ấn xuống khiến nó trực tiếp xuyên qua sau lưng.
“A…” Mọi rên rỉ thống khổ đều bị ngăn lại trong miệng, Nhậm Dật Phi cúi đầu buông quần áo cũ, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, mỗi bắp thịt đều đang run rẩy, ngón tay cũng run rẩy không kém.
Nhân lúc vẫn còn đau đớn, hắn vươn tay kia ra sau lưng cầm lấy mũi tên rồi dứt khoát rút ra.
“Ha…”
Mũi tên hình tam giác, máu có chút biến tím, miệng vết thương sẫm màu như máu bầm.
Nhậm Dật Phi há mồm thở dốc không tiếng động, hắn buông tay, mũi tên rơi xuống tạp vật.
“Có độc…” Dự cảm của Nhậm Dật Phi đã trở thành sự thật, trên mũi tên đối phương có bôi thuốc độc, có điều hẳn không phải độc của cây sui. Chắc là gã tìm mấy thứ thực vật này trên núi.
Salman tiến vào nhìn thấy thùng gỗ và mèo đen, hắn liền biết “Cố Tinh Dã” đang ở bên trong. Chuyện xảy ra ngoài bờ biển Salman vừa mới biết, hắn cũng biết người chơi xã hội đen đã bị “Cố Tinh Dã” giết ngược trở lại.
Đám người chơi thảo luận về NPC trẻ tuổi này, bọn họ tò mò vì sao hắn có thể trốn ra khỏi mặt nước mà không có việc gì. Salman thì lại lo lắng miệng vết thương người nọ, hắn có mang theo một ít thuốc trị thương, đó là đạo cụ chuẩn bị trước khi vào phó bản.
“Cố Tinh Dã?” Salman nghe thấy tiếng động trong phòng kho, hắn không chút suy nghĩ mở cửa ra.
Nhậm Dật Phi chống hai tay lên tường đứng bên trong, cơ bắp căng chặt, đầu cúi xuống lộ ra cần cổ thon dài.
Nơi bả vai sau lưng hắn có một vết thương sâu, máu đen chảy thẳng một đường xuống đường cong xinh đẹp ở sống lưng, vòng qua cơ bắp như núi đồi và thung lũng trập trùng, cuối cùng chảy xuống bắp đùi.
Đột nhiên người nọ nghiêng đầu, khóe mắt ầng ậng nước đỏ hoe, đuôi mắt xếch lên, độ cong này không khác nào một cây đao sắc bén chém tới, hung hăng đâm trúng trái tim Salman.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất