Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 5 Chương 1: Không Người Biết Hiểu
Thành phố dần tối, ánh hoàng hôn cam vàng phản chiếu qua hai dãy kính thủy tinh. Nơi hẻm nhỏ tĩnh mịch nào đó, chuột cống vội vàng bò qua, để lại một chuỗi dấu chân ướt át dầm dề.
“Quạc!” Quạ đen vừa kêu một tiếng thê lương thì đã bị vặn gãy cổ, ngón tay trắng nõn tinh tế xẹt ngang lông chim, sau đó rụt về áo choàng đỏ tươi, chỉ lộ ra móng tay dài bén nhọn.
“Cảm ơn sự chiêu đãi của cô.” Dưới áo choàng vang lên thanh âm khàn khàn, không khác nào cánh cửa gỉ sắt vừa được kéo mở.
Hắn xoay người rời khỏi con hẻm, chỉ còn thi thể quạ đen và một cô bé có gương mặt quả táo đáng yêu nằm ở một góc.
Ảo giác trên thi thể biến mất, biến trở lại bộ dáng thật sự.
Đây là một phù thủy gầy như que củi, mũi to, mái đầu rơm khô bù xù, trên mặt có rất nhiều vết đốm của người già.
Mụ ta cầm một trái tim đẫm máu, gương mặt mang theo nụ cười vui sướng thỏa mãn, ngực trống rỗng.
Phù thủy đã chết dưới ảo thuật che mắt, bởi vì tự móc trái tim chính mình.
Lúc người kia ra ngoài con hẻm thì bầu trời càng thêm tối sầm ảm đạm, từng đám chuột nhỏ chạy loạn kêu chít chít chói tai.
Tủ kính trưng bày người gỗ nhỏ phản chiếu bộ dáng hắn. Hắn có một mái tóc đen dài, trên người khoác áo choàng đỏ của nữ vu, áo choàng che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ tươi như máu.
Nữ vu ẩn nấp dụ dỗ kẻ qua đường moi tim, người gỗ dữ tợn, tượng điêu khắc ven đường mở miệng nói chuyện. Có vẻ nơi này là thế giới quái vật do con người sáng tạo.
[Trong người chơi có quỷ giết người. Tìm ra nó, hoặc sống qua bảy ngày.]
[Thân phận: Người chơi.]
[Nhân vật: Tinh Hồng Nữ Vu.]
[Nhiệm vụ nhân vật: Tôi là thứ gì?]
[Từ ngữ then chốt: Không người biết hiểu.]
[12]
Cất đi thẻ bài thân phận, hắn tiếp tục lê bước trong bóng tối. Thỉnh thoảng ánh hoàng hôn cam sắc lại phản chiếu qua tấm kính nào đó rồi rọi trúng người hắn, làn da trắng nõn lập tức bốc lên một trận khói nhẹ. Tất cả dị thường đều muốn nhắc nhở hắn rằng, hắn chính là dị loại.
Thế giới bên ngoài thế nào rồi? Những người khác đang làm gì? Đột nhiên hắn rất tò mò.
Một nửa vầng dương không khác nào lòng đỏ trứng gà treo lơ lửng nơi chân trời, nửa còn lại chìm ở trong biển, sương mù bốn phía tràn khắp mặt nước, chuẩn bị lan rộng hướng về thành phố.
“Hoàng hôn rồi, đi mau.” Vài người trên đường vội vàng chạy về căn cứ an toàn. Bọn họ đóng sầm cửa chính, khép chặt cửa sổ, tắt hết nguồn sáng, sau đó tiến vào thành phố ngầm.
Bóng tối đã nhấn chìm và nuốt chửng thế giới con người từ lâu.
Hai mươi năm. Lúc quái vật đầu tiên xuất hiện, mọi người còn nghĩ rằng chính mình đang nằm mơ.
Không ngờ sau đó càng có nhiều quái vật xuất hiện. Tất cả bọn chúng đều là quái vật do sức tưởng tượng siêu phàm của con người sáng tạo. Quái vật Trung Quốc, quái vật phương Tây, quái vật từ cổ chí kim muôn hình vạn trạng.
Dần dà, mọi người cứ quen với một thế giới như vậy. Quái vật bị loài người sáng tạo thống trị thế giới, trong khi nền văn minh nhân loại bao năm lại bước vào thời đại lụi tàn, thời đại của bóng đêm.
Người dân thành phố xây dựng nhà cửa dưới lòng đất, tự xưng là thành phố ngầm. Con người không khác nào loài chuột cống ăn lông ở lỗ, ban ngày ra cửa, đêm buông liền vội vã chạy về thành phố ngầm ẩn mình.
“Hình như con thấy…” Cô gái nhỏ chỉ vào một góc bóng tối.
Người phụ nữ đang dắt tay cô quay đầu nhìn thoáng qua rồi sợ hãi giục cô bé bước vội: “Là quái vật! Chúng ta mau đi nhanh thôi tiểu thư.”
Ánh nắng chậm rãi chảy xuôi trên đất tựa nữ thần ngày rạng ưu nhã đang cúi chào cảm ơn, mặt trời lặn xuống đằng tây, thế giới một mảnh yên tĩnh.
Xào xạc xào xạc, âm thanh ồn ào trong bóng đêm vang lên hết đợt này đến đợt khác, giống như có thứ gì đó ùa ra.
Không trung đột nhiên sáng bừng với đủ loại sắc vàng, đỏ tươi, tím sẫm, xanh lam… làm bầu trời hoa mỹ vô cùng. Ngàn vạn chấm sáng lập lòe trên bầu trời hệt loài thiên nga đen, cũng kéo xuống con đường từng dải tia sáng mềm mại.
Xa xa có tiếng vọng vang dội, gọi những sinh vật say ngủ nơi bóng tối thức tỉnh. Nhậm Dật Phi rời khỏi hẻm sâu, men theo thanh âm đi thẳng một đường đến cảng. Đó là một nhà ăn cải tạo trên du thuyền chở khách chạy định kỳ thật lớn, chỉ qua bên trong nhà ăn đã sớm không còn bóng người.
Hắn chậm rãi lại gần, đi lên boong tàu nhìn biển rộng ngút ngàn.
Là ai vừa gọi hắn?
Cây cầu vượt sóng nửa ẩn nửa hiện, một đầu cầu vẫn luôn kéo dài vào nơi sương mù dày đặc nhất, cuối cùng không thấy tăm hơi.
Sương mù hoàn toàn bao phủ mặt biển, nối liền một thế giới khác.
“Ô ——” Tiếng kêu lớn đâm toạc con sóng trắng. Một bóng dáng cao gần trăm mét xuyên qua cầu lớn vượt biển, nó vừa đi dạo vừa ngẩng đầu phát ra tiếng hô dài.
Gần, càng gần, quái vật tựa lầu cao.
Nó đi về phía cảng, thân thể bán trong suốt lướt ngang nhà ăn du thuyền.
Không khác nào một trận gió lạnh thấu xương ập đến, áo choàng đỏ của Nhậm Dật Phi bị gió thổi tung, tóc dài bay loạn. Trong sương trắng, dường như hắn nhìn thấy thời gian vùn vụt trôi. Thân thể Nhậm Dật Phi trở nên già nua, suy yếu, tràn ngập bệnh tật thống khổ.
“Ô ——” Nó đi qua nhà ăn, hướng về một nơi khác.
Gió ngừng thổi, thanh âm dần kéo xa, cảm giác già nua lạnh lẽo cũng chậm rãi rút khỏi cơ thể. Nhậm Dật Phi mở mắt, hắn không trông thấy bóng dáng cao lớn kia đâu nữa mà chỉ thấy một đám người cá có răng nanh bén nhọn hình tam giác vây quanh.
Đôi mắt bọn họ đều được che bởi lớp màng trong suốt không thấm nước, cho dù lúc này trời đã tối thì chúng vẫn rất sáng.
Nhóm người cá đang ngồi ngay boong thuyền ăn cá, lúc đuôi cá vung ra liền cắn rớt nửa cái đầu, máu tươi vẩy trúng áo choàng Nhậm Dật Phi, khiến nơi đó càng thêm đỏ sậm.
Nhưng tầm mắt bọn họ chưa từng dừng lại trên người hắn, giống như không trông thấy Nhậm Dật Phi.
Nhìn bọn họ say sưa cuồng hoan, hắn không có ý định quấy rầy nên rời khỏi nhà ăn du thuyền.
Từ nhà ăn đến trung tâm thành phố là một con đường lớn thẳng tắp, đủ loại quái vật hình thù kỳ quái xuất hiện, bọn chúng lang thang trên phố dài, Nhậm Dật Phi cũng đi ở trong đó.
Hắn không giống đám quái vật này chút nào, nhưng kỳ lạ là không ai chú ý đến hắn, tựa như đám người cá bên kia nhà ăn.
Ít lâu sau, Nhậm Dật Phi gặp được một đoàn sinh vật ồn ào náo nhiệt… Thú bông?
Hắn có cảm giác toàn bộ thú bông thành phố đều đi ra, chúng hợp thành đội ngũ rất dài. Người gãy đàn thì bận gãy đàn, kẻ khiêu vũ thì lo khiêu vũ, phía trước có cả vài con nâng kiệu hoa rực rỡ lên đỉnh đầu.
“Làm cô dâu!” Một con thỏ nhồi bông bị hỏng lỗ tai ngăn một tượng gỗ mất đầu lại.
“Không đẹp! Khó coi!” Gấu bông nhỏ sau lưng nó ghét bỏ tượng gỗ.
Đàn thú bông đánh trống khua chiêng tưng bừng chào tạm biệt tượng gỗ đang tìm đầu khắp nơi, cuối cùng đi xa.
Từ đầu đến cuối, bọn chúng chưa từng liếc sang Nhậm Dật Phi lấy một lần.
Hắn nhìn đôi tay chính mình rồi nhìn bọn quái vật, trong lòng tràn ngập nghi vấn khó hiểu. Nhậm Dật Phi không phải con người, nhưng đám quái vật lại “không nhìn thấy” hắn, vậy rốt cuộc hắn là cái gì?
Nhậm Dật Phi tiếp tục đi về phía trước, hắn sóng vai với đoàn quái vật, cũng gặp thoáng qua nhiều quái vật khác.
Thế giới ban đêm thuộc về những kẻ dị loài, không phải con người, chúng nó ùa ra từ bốn phương tám hướng, lướt ngang hơn phân nửa kiến trúc đã bị con người vứt bỏ.
Trăm loại nhân vật kỳ quái trong tiểu thuyết trở thành sự thật, đủ kiểu sinh vật trong phim điện ảnh viễn tưởng cũng trở thành sự thật, ngoại trừ “quỷ hồn” không xuất hiện, còn lại đại đa số quái vật đều không thiếu.
Thế giới này chính là thiên đường của những người yêu thích chuyện khủng bố kỳ dị.
Nhậm Dật Phi nhìn quanh, có chút xem không hết và đếm không xuể.
“Đinh đong, đinh đong.” Theo tiếng vang chuông đồng, một ông lão phát sáng đi ra từ con ngõ nào đó, trong tay cầm một cái chuông, phía sau có thứ gì trong suốt như đàn cá bay theo.
“Đinh đong, đinh đong.” Chuông đồng thanh thúy vang vọng tít xa, một đám trẻ con tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt ló đầu khỏi nhiều góc nhà, sau đó đồng loạt chạy theo ông lão, ôm chân ông cười đùa huyên náo.
Bọn họ chậm rãi đi qua trước mặt Nhậm Dật Phi, thân thể mỗi người đều trong suốt phát sáng.
“Vèo!” Không biết ở nơi nào, một mũi tên đột nhiên phóng tới bắn trúng chân ông lão, ngọn lửa màu xanh bốc cháy dữ dội trên miệng vết thương.
“A ——” Ông lão hét thảm một tiếng, tiếng hét đó kéo theo Nhậm Dật Phi trở về hiện thực từ thế giới quái vật.
Loài người, trong đầu hắn chợt xuất hiện hai từ này, cổ họng Nhậm Dật Phi cũng tràn ra vị máu gỉ sắt.
Ngọn lửa màu xanh lá nhanh chóng thiêu đốt kịch liệt. Trong chớp mắt, ông lão phía trước đã biến thành một trang giấy mỏng, bên trên viết chữ chi chít.
Trang giấy rách thành mảnh vụn.
Nhậm Dật Phi còn chưa kịp phản ứng thì một mũi tên phóng đến xẹt trúng mu bàn tay hắn. Máu tưới xuống, nơi đụng phải lập tức bốc lên ngọn lửa xanh, dường như làn da Nhậm Dật Phi có hiện lên một đoạn chữ hoa văn.
“Tìm thấy Tinh Hồng Nữ Vu rồi!”
Là giọng nói của con người. Nhậm Dật Phi bỗng quay đầu, hắn nhìn thấy một đám người ẩn núp phía sau một tòa nhà vội vàng ập đến, bọn họ đều cầm nỏ tên, đầu mũi tên nhắm thẳng về hướng Nhậm Dật Phi.
“Bắt sống!”
Một loạt mũi tên bay tới, quả thật hắn muốn tránh cũng tránh không được. Có điều áo choàng đỏ lại bảo vệ Nhậm Dật Phi, mũi tên không thể làm thương tổn hắn.
Lúc này Nhậm Dật Phi vẫn chưa sắp xếp xong giả thuyết về thiết lập nhân vật chính mình, nếu vừa lên sân khấu đã bị bắt ngay thì quá khó xem.
Dưới tình huống không rõ chuyện gì xảy ra, hắn liền xoay lưng chạy vào tòa nhà bên cạnh. Đây là một cửa hàng rất lớn, mặc dù hiện tại đã bị vứt bỏ nhưng vẫn có thể đoán được vẻ phồn hoa náo nhiệt từ đồ vật sót lại.
Nhóm con người cầm vũ khí đuổi theo hắn không bỏ, bọn họ cũng chạy vào cửa hàng.
Ngọn lửa xanh trên mu bàn tay Nhậm Dật Phi đã biến mất nhưng máu thì vẫn còn, vết thương chưa lập tức khỏi hẳn.
Máu tươi hấp dẫn một vài sinh vật xa lạ, hắn nghe thấy thanh âm sột soạt ẩn nấp giữa đêm tối. Nhậm Dật Phi nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hắn phát hiện trên đất có rất nhiều đôi mắt tham lam đỏ ngầu.
Nhậm Dật Phi không rõ bộ dáng cụ thể của chúng, hắn chỉ trông thấy một đám bóng đen rất nhỏ, giống như là đàn chuột.
Trong tay Nhậm Dật Phi xuất hiện thẻ đạo cụ, giây sau biến thành một cây súng bắn đinh. Hắn không chút do dự bắn liên tiếp mấy lần vào đám quái vật nhỏ, sau đó phá tan vòng vây chạy lên trên lầu.
“Sao lại có tiếng đấu súng?” Thành viên đội săn thú đuổi theo.
“Có phải mấy người săn thú tự do cũng theo vào không?” Thành viên khác suy đoán. Đương nhiên không ai nghĩ đến Tinh Hồng Nữ Vu.
Tinh Hồng Nữ Vu mang thể chất đặc biệt, vết thương trên mu bàn tay khôi phục rất nhanh. Nhậm Dật Phi theo bản năng vươn tay liếm vết thương, vậy mà nó đã hoàn toàn khỏi hẳn. Chẳng lẽ đây là năng lực đặc thù của nguyên chủ?
Ngay lúc miệng vết thương biến mất, đám quái vật nhỏ đang âm thầm theo dõi đột nhiên mất hứng thú với hắn, trở về trạng thái “không bận tâm” ban đầu.
“Chỗ này không có.”
“Chỗ này cũng vậy.” Con người cẩn trọng tìm kiếm hành lang.
Chung quanh đen kịt, Nhậm Dật Phi nghiêng ngả lảo đảo. Hắn không có năng lực nhìn được trong đêm tối, chỉ có thể thông qua hình dáng mơ hồ mà phán đoán đồ vật.
Bước chân tiến gần, rất gần.
Nhậm Dật Phi rẽ vào một góc, hắn co người giấu sau một bộ váy lụa lớn, hai tay ôm đầu gối, cố gắng đè xuống thanh âm ồ ồ thở dốc vì chạy quá sức, cũng không dám hít thở bình thường.
“Nơi này hả?”
Chùm sáng bên ngoài soi vào gương mặt ma nơ canh, người ngoài kia hơi dừng lại, sau đò cầm đèn pin soi kỹ, phát hiện chỉ là ma nơ canh mặc váy mà thôi. Hắn lắc đầu: “Chỗ này của tôi cũng không có.”
“?!” Nhậm Dật Phi sợ hãi che lại mũi miệng. Không ngờ hắn vừa ngẩng mặt, Nhậm Dật Phi liền đối diện với một con rắn khổng lồ dài ngoằng sẫm màu. Nó chỉ có một con mắt to như bóng đèn phát sáng.
Cái lưỡi dài bị tách làm đôi nhổ ra từ miệng nó, vừa nhão nhão dính dính vừa cực kỳ tanh tưởi, mùi hôi muốn xông thẳng vào mặt hắn.
Cả người Nhậm Dật Phi cứng đờ.
Trên thực tế, Nhậm Dật Phi mới là khách không mời mà đến, bởi vì hắn tự tiện xông vào nhà nó trước tiên.
Rắn khổng lồ vẫn luôn ở chỗ này, bên dưới nó là mấy quả trứng màu trắng, trắng tới nỗi có thể phát sáng.
Dường như nó đã chú ý động tĩnh bên ngoài. Rắn khổng lồ hơi duỗi người về trước, thân thể của nó cọ qua đầu tóc Nhậm Dật Phi. Hắn mím chặt môi gắt gao, mồ hôi lạnh chảy xuống gò má.
“Kỳ lạ thật, không nghe thấy tiếng đám quái vật nhỏ nữa.”
NPC con người ở ngoài hành lang cũng phát hiện có gì đó không ổn, bọn họ cầm đèn pin quét tới quét lui.
Tí tách.
Chất lỏng không biết tên rơi xuống cánh tay một thành viên, xèo… Phần thịt nơi đó trực tiếp bị ăn mòn.
“Thứ gì?” Hắn lui về sau vài bước, đồng thời giơ đèn pin lên cao. Ánh sáng đèn pin lập tức dừng trên một con mắt xanh lục, chính giữa là đồng tử hình thoi dẹp dựng đứng.
Con mắt sinh vật không chớp lấy một lần, miệng rộng đen ngòm chợt há to.
Người kia theo bản năng nuốt nước bọt, hai chân run rẩy, lúc này đã bị dọa cho mất tiếng.
Trong nháy mắt, cái đuôi dài đã đợi lâu ngày nhanh như chớp vụt tới túm lấy hắn, siết chặt lên treo cổ.
“A a a a —— Quái vật rắn một mắt!”
Đồng bạn hắn giật mình hoảng hồn, đèn pin trượt tay rơi xuống nền đất, ánh sáng lăn qua váy dài bán trong suốt, lăn lăn, dừng lại.
Một bóng dáng hiện rõ đằng sau váy lụa, người nọ theo bản năng ngắm mũi tên nơi đó, bóp cò.
“Quạc!” Quạ đen vừa kêu một tiếng thê lương thì đã bị vặn gãy cổ, ngón tay trắng nõn tinh tế xẹt ngang lông chim, sau đó rụt về áo choàng đỏ tươi, chỉ lộ ra móng tay dài bén nhọn.
“Cảm ơn sự chiêu đãi của cô.” Dưới áo choàng vang lên thanh âm khàn khàn, không khác nào cánh cửa gỉ sắt vừa được kéo mở.
Hắn xoay người rời khỏi con hẻm, chỉ còn thi thể quạ đen và một cô bé có gương mặt quả táo đáng yêu nằm ở một góc.
Ảo giác trên thi thể biến mất, biến trở lại bộ dáng thật sự.
Đây là một phù thủy gầy như que củi, mũi to, mái đầu rơm khô bù xù, trên mặt có rất nhiều vết đốm của người già.
Mụ ta cầm một trái tim đẫm máu, gương mặt mang theo nụ cười vui sướng thỏa mãn, ngực trống rỗng.
Phù thủy đã chết dưới ảo thuật che mắt, bởi vì tự móc trái tim chính mình.
Lúc người kia ra ngoài con hẻm thì bầu trời càng thêm tối sầm ảm đạm, từng đám chuột nhỏ chạy loạn kêu chít chít chói tai.
Tủ kính trưng bày người gỗ nhỏ phản chiếu bộ dáng hắn. Hắn có một mái tóc đen dài, trên người khoác áo choàng đỏ của nữ vu, áo choàng che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ tươi như máu.
Nữ vu ẩn nấp dụ dỗ kẻ qua đường moi tim, người gỗ dữ tợn, tượng điêu khắc ven đường mở miệng nói chuyện. Có vẻ nơi này là thế giới quái vật do con người sáng tạo.
[Trong người chơi có quỷ giết người. Tìm ra nó, hoặc sống qua bảy ngày.]
[Thân phận: Người chơi.]
[Nhân vật: Tinh Hồng Nữ Vu.]
[Nhiệm vụ nhân vật: Tôi là thứ gì?]
[Từ ngữ then chốt: Không người biết hiểu.]
[12]
Cất đi thẻ bài thân phận, hắn tiếp tục lê bước trong bóng tối. Thỉnh thoảng ánh hoàng hôn cam sắc lại phản chiếu qua tấm kính nào đó rồi rọi trúng người hắn, làn da trắng nõn lập tức bốc lên một trận khói nhẹ. Tất cả dị thường đều muốn nhắc nhở hắn rằng, hắn chính là dị loại.
Thế giới bên ngoài thế nào rồi? Những người khác đang làm gì? Đột nhiên hắn rất tò mò.
Một nửa vầng dương không khác nào lòng đỏ trứng gà treo lơ lửng nơi chân trời, nửa còn lại chìm ở trong biển, sương mù bốn phía tràn khắp mặt nước, chuẩn bị lan rộng hướng về thành phố.
“Hoàng hôn rồi, đi mau.” Vài người trên đường vội vàng chạy về căn cứ an toàn. Bọn họ đóng sầm cửa chính, khép chặt cửa sổ, tắt hết nguồn sáng, sau đó tiến vào thành phố ngầm.
Bóng tối đã nhấn chìm và nuốt chửng thế giới con người từ lâu.
Hai mươi năm. Lúc quái vật đầu tiên xuất hiện, mọi người còn nghĩ rằng chính mình đang nằm mơ.
Không ngờ sau đó càng có nhiều quái vật xuất hiện. Tất cả bọn chúng đều là quái vật do sức tưởng tượng siêu phàm của con người sáng tạo. Quái vật Trung Quốc, quái vật phương Tây, quái vật từ cổ chí kim muôn hình vạn trạng.
Dần dà, mọi người cứ quen với một thế giới như vậy. Quái vật bị loài người sáng tạo thống trị thế giới, trong khi nền văn minh nhân loại bao năm lại bước vào thời đại lụi tàn, thời đại của bóng đêm.
Người dân thành phố xây dựng nhà cửa dưới lòng đất, tự xưng là thành phố ngầm. Con người không khác nào loài chuột cống ăn lông ở lỗ, ban ngày ra cửa, đêm buông liền vội vã chạy về thành phố ngầm ẩn mình.
“Hình như con thấy…” Cô gái nhỏ chỉ vào một góc bóng tối.
Người phụ nữ đang dắt tay cô quay đầu nhìn thoáng qua rồi sợ hãi giục cô bé bước vội: “Là quái vật! Chúng ta mau đi nhanh thôi tiểu thư.”
Ánh nắng chậm rãi chảy xuôi trên đất tựa nữ thần ngày rạng ưu nhã đang cúi chào cảm ơn, mặt trời lặn xuống đằng tây, thế giới một mảnh yên tĩnh.
Xào xạc xào xạc, âm thanh ồn ào trong bóng đêm vang lên hết đợt này đến đợt khác, giống như có thứ gì đó ùa ra.
Không trung đột nhiên sáng bừng với đủ loại sắc vàng, đỏ tươi, tím sẫm, xanh lam… làm bầu trời hoa mỹ vô cùng. Ngàn vạn chấm sáng lập lòe trên bầu trời hệt loài thiên nga đen, cũng kéo xuống con đường từng dải tia sáng mềm mại.
Xa xa có tiếng vọng vang dội, gọi những sinh vật say ngủ nơi bóng tối thức tỉnh. Nhậm Dật Phi rời khỏi hẻm sâu, men theo thanh âm đi thẳng một đường đến cảng. Đó là một nhà ăn cải tạo trên du thuyền chở khách chạy định kỳ thật lớn, chỉ qua bên trong nhà ăn đã sớm không còn bóng người.
Hắn chậm rãi lại gần, đi lên boong tàu nhìn biển rộng ngút ngàn.
Là ai vừa gọi hắn?
Cây cầu vượt sóng nửa ẩn nửa hiện, một đầu cầu vẫn luôn kéo dài vào nơi sương mù dày đặc nhất, cuối cùng không thấy tăm hơi.
Sương mù hoàn toàn bao phủ mặt biển, nối liền một thế giới khác.
“Ô ——” Tiếng kêu lớn đâm toạc con sóng trắng. Một bóng dáng cao gần trăm mét xuyên qua cầu lớn vượt biển, nó vừa đi dạo vừa ngẩng đầu phát ra tiếng hô dài.
Gần, càng gần, quái vật tựa lầu cao.
Nó đi về phía cảng, thân thể bán trong suốt lướt ngang nhà ăn du thuyền.
Không khác nào một trận gió lạnh thấu xương ập đến, áo choàng đỏ của Nhậm Dật Phi bị gió thổi tung, tóc dài bay loạn. Trong sương trắng, dường như hắn nhìn thấy thời gian vùn vụt trôi. Thân thể Nhậm Dật Phi trở nên già nua, suy yếu, tràn ngập bệnh tật thống khổ.
“Ô ——” Nó đi qua nhà ăn, hướng về một nơi khác.
Gió ngừng thổi, thanh âm dần kéo xa, cảm giác già nua lạnh lẽo cũng chậm rãi rút khỏi cơ thể. Nhậm Dật Phi mở mắt, hắn không trông thấy bóng dáng cao lớn kia đâu nữa mà chỉ thấy một đám người cá có răng nanh bén nhọn hình tam giác vây quanh.
Đôi mắt bọn họ đều được che bởi lớp màng trong suốt không thấm nước, cho dù lúc này trời đã tối thì chúng vẫn rất sáng.
Nhóm người cá đang ngồi ngay boong thuyền ăn cá, lúc đuôi cá vung ra liền cắn rớt nửa cái đầu, máu tươi vẩy trúng áo choàng Nhậm Dật Phi, khiến nơi đó càng thêm đỏ sậm.
Nhưng tầm mắt bọn họ chưa từng dừng lại trên người hắn, giống như không trông thấy Nhậm Dật Phi.
Nhìn bọn họ say sưa cuồng hoan, hắn không có ý định quấy rầy nên rời khỏi nhà ăn du thuyền.
Từ nhà ăn đến trung tâm thành phố là một con đường lớn thẳng tắp, đủ loại quái vật hình thù kỳ quái xuất hiện, bọn chúng lang thang trên phố dài, Nhậm Dật Phi cũng đi ở trong đó.
Hắn không giống đám quái vật này chút nào, nhưng kỳ lạ là không ai chú ý đến hắn, tựa như đám người cá bên kia nhà ăn.
Ít lâu sau, Nhậm Dật Phi gặp được một đoàn sinh vật ồn ào náo nhiệt… Thú bông?
Hắn có cảm giác toàn bộ thú bông thành phố đều đi ra, chúng hợp thành đội ngũ rất dài. Người gãy đàn thì bận gãy đàn, kẻ khiêu vũ thì lo khiêu vũ, phía trước có cả vài con nâng kiệu hoa rực rỡ lên đỉnh đầu.
“Làm cô dâu!” Một con thỏ nhồi bông bị hỏng lỗ tai ngăn một tượng gỗ mất đầu lại.
“Không đẹp! Khó coi!” Gấu bông nhỏ sau lưng nó ghét bỏ tượng gỗ.
Đàn thú bông đánh trống khua chiêng tưng bừng chào tạm biệt tượng gỗ đang tìm đầu khắp nơi, cuối cùng đi xa.
Từ đầu đến cuối, bọn chúng chưa từng liếc sang Nhậm Dật Phi lấy một lần.
Hắn nhìn đôi tay chính mình rồi nhìn bọn quái vật, trong lòng tràn ngập nghi vấn khó hiểu. Nhậm Dật Phi không phải con người, nhưng đám quái vật lại “không nhìn thấy” hắn, vậy rốt cuộc hắn là cái gì?
Nhậm Dật Phi tiếp tục đi về phía trước, hắn sóng vai với đoàn quái vật, cũng gặp thoáng qua nhiều quái vật khác.
Thế giới ban đêm thuộc về những kẻ dị loài, không phải con người, chúng nó ùa ra từ bốn phương tám hướng, lướt ngang hơn phân nửa kiến trúc đã bị con người vứt bỏ.
Trăm loại nhân vật kỳ quái trong tiểu thuyết trở thành sự thật, đủ kiểu sinh vật trong phim điện ảnh viễn tưởng cũng trở thành sự thật, ngoại trừ “quỷ hồn” không xuất hiện, còn lại đại đa số quái vật đều không thiếu.
Thế giới này chính là thiên đường của những người yêu thích chuyện khủng bố kỳ dị.
Nhậm Dật Phi nhìn quanh, có chút xem không hết và đếm không xuể.
“Đinh đong, đinh đong.” Theo tiếng vang chuông đồng, một ông lão phát sáng đi ra từ con ngõ nào đó, trong tay cầm một cái chuông, phía sau có thứ gì trong suốt như đàn cá bay theo.
“Đinh đong, đinh đong.” Chuông đồng thanh thúy vang vọng tít xa, một đám trẻ con tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt ló đầu khỏi nhiều góc nhà, sau đó đồng loạt chạy theo ông lão, ôm chân ông cười đùa huyên náo.
Bọn họ chậm rãi đi qua trước mặt Nhậm Dật Phi, thân thể mỗi người đều trong suốt phát sáng.
“Vèo!” Không biết ở nơi nào, một mũi tên đột nhiên phóng tới bắn trúng chân ông lão, ngọn lửa màu xanh bốc cháy dữ dội trên miệng vết thương.
“A ——” Ông lão hét thảm một tiếng, tiếng hét đó kéo theo Nhậm Dật Phi trở về hiện thực từ thế giới quái vật.
Loài người, trong đầu hắn chợt xuất hiện hai từ này, cổ họng Nhậm Dật Phi cũng tràn ra vị máu gỉ sắt.
Ngọn lửa màu xanh lá nhanh chóng thiêu đốt kịch liệt. Trong chớp mắt, ông lão phía trước đã biến thành một trang giấy mỏng, bên trên viết chữ chi chít.
Trang giấy rách thành mảnh vụn.
Nhậm Dật Phi còn chưa kịp phản ứng thì một mũi tên phóng đến xẹt trúng mu bàn tay hắn. Máu tưới xuống, nơi đụng phải lập tức bốc lên ngọn lửa xanh, dường như làn da Nhậm Dật Phi có hiện lên một đoạn chữ hoa văn.
“Tìm thấy Tinh Hồng Nữ Vu rồi!”
Là giọng nói của con người. Nhậm Dật Phi bỗng quay đầu, hắn nhìn thấy một đám người ẩn núp phía sau một tòa nhà vội vàng ập đến, bọn họ đều cầm nỏ tên, đầu mũi tên nhắm thẳng về hướng Nhậm Dật Phi.
“Bắt sống!”
Một loạt mũi tên bay tới, quả thật hắn muốn tránh cũng tránh không được. Có điều áo choàng đỏ lại bảo vệ Nhậm Dật Phi, mũi tên không thể làm thương tổn hắn.
Lúc này Nhậm Dật Phi vẫn chưa sắp xếp xong giả thuyết về thiết lập nhân vật chính mình, nếu vừa lên sân khấu đã bị bắt ngay thì quá khó xem.
Dưới tình huống không rõ chuyện gì xảy ra, hắn liền xoay lưng chạy vào tòa nhà bên cạnh. Đây là một cửa hàng rất lớn, mặc dù hiện tại đã bị vứt bỏ nhưng vẫn có thể đoán được vẻ phồn hoa náo nhiệt từ đồ vật sót lại.
Nhóm con người cầm vũ khí đuổi theo hắn không bỏ, bọn họ cũng chạy vào cửa hàng.
Ngọn lửa xanh trên mu bàn tay Nhậm Dật Phi đã biến mất nhưng máu thì vẫn còn, vết thương chưa lập tức khỏi hẳn.
Máu tươi hấp dẫn một vài sinh vật xa lạ, hắn nghe thấy thanh âm sột soạt ẩn nấp giữa đêm tối. Nhậm Dật Phi nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hắn phát hiện trên đất có rất nhiều đôi mắt tham lam đỏ ngầu.
Nhậm Dật Phi không rõ bộ dáng cụ thể của chúng, hắn chỉ trông thấy một đám bóng đen rất nhỏ, giống như là đàn chuột.
Trong tay Nhậm Dật Phi xuất hiện thẻ đạo cụ, giây sau biến thành một cây súng bắn đinh. Hắn không chút do dự bắn liên tiếp mấy lần vào đám quái vật nhỏ, sau đó phá tan vòng vây chạy lên trên lầu.
“Sao lại có tiếng đấu súng?” Thành viên đội săn thú đuổi theo.
“Có phải mấy người săn thú tự do cũng theo vào không?” Thành viên khác suy đoán. Đương nhiên không ai nghĩ đến Tinh Hồng Nữ Vu.
Tinh Hồng Nữ Vu mang thể chất đặc biệt, vết thương trên mu bàn tay khôi phục rất nhanh. Nhậm Dật Phi theo bản năng vươn tay liếm vết thương, vậy mà nó đã hoàn toàn khỏi hẳn. Chẳng lẽ đây là năng lực đặc thù của nguyên chủ?
Ngay lúc miệng vết thương biến mất, đám quái vật nhỏ đang âm thầm theo dõi đột nhiên mất hứng thú với hắn, trở về trạng thái “không bận tâm” ban đầu.
“Chỗ này không có.”
“Chỗ này cũng vậy.” Con người cẩn trọng tìm kiếm hành lang.
Chung quanh đen kịt, Nhậm Dật Phi nghiêng ngả lảo đảo. Hắn không có năng lực nhìn được trong đêm tối, chỉ có thể thông qua hình dáng mơ hồ mà phán đoán đồ vật.
Bước chân tiến gần, rất gần.
Nhậm Dật Phi rẽ vào một góc, hắn co người giấu sau một bộ váy lụa lớn, hai tay ôm đầu gối, cố gắng đè xuống thanh âm ồ ồ thở dốc vì chạy quá sức, cũng không dám hít thở bình thường.
“Nơi này hả?”
Chùm sáng bên ngoài soi vào gương mặt ma nơ canh, người ngoài kia hơi dừng lại, sau đò cầm đèn pin soi kỹ, phát hiện chỉ là ma nơ canh mặc váy mà thôi. Hắn lắc đầu: “Chỗ này của tôi cũng không có.”
“?!” Nhậm Dật Phi sợ hãi che lại mũi miệng. Không ngờ hắn vừa ngẩng mặt, Nhậm Dật Phi liền đối diện với một con rắn khổng lồ dài ngoằng sẫm màu. Nó chỉ có một con mắt to như bóng đèn phát sáng.
Cái lưỡi dài bị tách làm đôi nhổ ra từ miệng nó, vừa nhão nhão dính dính vừa cực kỳ tanh tưởi, mùi hôi muốn xông thẳng vào mặt hắn.
Cả người Nhậm Dật Phi cứng đờ.
Trên thực tế, Nhậm Dật Phi mới là khách không mời mà đến, bởi vì hắn tự tiện xông vào nhà nó trước tiên.
Rắn khổng lồ vẫn luôn ở chỗ này, bên dưới nó là mấy quả trứng màu trắng, trắng tới nỗi có thể phát sáng.
Dường như nó đã chú ý động tĩnh bên ngoài. Rắn khổng lồ hơi duỗi người về trước, thân thể của nó cọ qua đầu tóc Nhậm Dật Phi. Hắn mím chặt môi gắt gao, mồ hôi lạnh chảy xuống gò má.
“Kỳ lạ thật, không nghe thấy tiếng đám quái vật nhỏ nữa.”
NPC con người ở ngoài hành lang cũng phát hiện có gì đó không ổn, bọn họ cầm đèn pin quét tới quét lui.
Tí tách.
Chất lỏng không biết tên rơi xuống cánh tay một thành viên, xèo… Phần thịt nơi đó trực tiếp bị ăn mòn.
“Thứ gì?” Hắn lui về sau vài bước, đồng thời giơ đèn pin lên cao. Ánh sáng đèn pin lập tức dừng trên một con mắt xanh lục, chính giữa là đồng tử hình thoi dẹp dựng đứng.
Con mắt sinh vật không chớp lấy một lần, miệng rộng đen ngòm chợt há to.
Người kia theo bản năng nuốt nước bọt, hai chân run rẩy, lúc này đã bị dọa cho mất tiếng.
Trong nháy mắt, cái đuôi dài đã đợi lâu ngày nhanh như chớp vụt tới túm lấy hắn, siết chặt lên treo cổ.
“A a a a —— Quái vật rắn một mắt!”
Đồng bạn hắn giật mình hoảng hồn, đèn pin trượt tay rơi xuống nền đất, ánh sáng lăn qua váy dài bán trong suốt, lăn lăn, dừng lại.
Một bóng dáng hiện rõ đằng sau váy lụa, người nọ theo bản năng ngắm mũi tên nơi đó, bóp cò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất