Thằng Ngốc

Chương 27: Úp mở

Trước Sau
Diệp Anh nói xong lời cần nói liền làm như không có chuyện gì xảy ra, bình thản ngồi trên ghế sofa phòng bệnh bấm điện thoại. Mặc kệ Tiểu Nguyên vẫn còn trong trạng thái sợ hãi nói không nên lời.

Cho nên lúc Lâm Hàn đi vào, chỉ thấy cảnh một Diệp Anh ung dung ngồi trên ghế, một Tiểu Nguyên ngoan ngoãn nằm yên trên giường bệnh. Nhìn đến đây, Lâm Hàn thở dài nhẹ nhõm tiến đến đặt một hộp sữa cùng miếng bánh sandwich trên bàn cho cô.

\-Đồ căn tin bệnh viện không ngon, em ăn tạm vậy. Vừa nãy anh có gọi điện thoại dặn gì Linh nấu cho em vài món ngon rồi.

Diệp Anh nhìn miếng bánh cùng với hộp sữa rẻ tiền trên bàn. Trong lòng thật sự rất muốn ói, lòng tự nghĩ.

\-Những thức ăn rẻ tiền, mình ăn vào không khéo lại bị ngộ độc mà nhập viện mất....hừ.

Diệp Anh càng nhìn càng muốn ói, cho nên đành phải cười trừ đứng lên hướng anh nói.

\-Lâm Hàn!!! Em chợt nhận ra mình còn một chút việc ở nhà chưa làm xong. Bây giờ em về trước, có gì sẽ ăn ở nhà luôn. Cho nên em về trước đi.

Lâm Hàn để ta thấy Tiểu Nguyên nằm bất động như một pho tượng liền lo lắng. Anh cũng không có níu kéo cô lại, mà chỉ gật đầu đồng ý.

\-Hôm nay mới về nước, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Diệp Anh nhón người hôn lên má Lâm Hàn một cái thật to, sau đó liếc mắt nhìn đến Tiểu Nguyên đó mà cười cười đáp.

\- Vậy anh chăm sóc Tiểu Nguyên đi, em về trước. Tài xế đã đợi ở dưới rồi. Tạm biệt anh!!!

\-Diệp Anh....đi cẩn thận. Về đến nhà thì gọi cho anh biết có nghe chưa?

\-Em biết rồi....tạm biệt.

Diệp Anh ngẩng cao đầu bước đi, tiếng gót giày từ từ xa nhỏ dần rồi mất hút. Hứa Lâm Hàn lúc này mới tiến đến giường bệnh. Sở cái trán vẫn còn nóng của Tiểu Nguyên, quan tâm nói.

\-Nhiệt độ vẫn còn cao lắm. Sao em không ngủ đi? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao?



Tiểu Nguyên nhìn khuôn mặt điển trai của Lâm Hàn phía trước mặt. Trong đầu vang lên lời nói của Diệp Anh, cậu sợ rằng nếu mình thật sự dám nói điều gì ra,Diệp Anh sẽ nói Lâm Hàn đuổi mình đi. Cho nên lúc anh hỏi thăm, Tiểu Nguyên liền như con đầu rụt cổ tránh né bàn tay đang đặt trên đầu mình. Suy yếu trả lời.

\-Không...không có Tiểu Nguyên không sao cả. Em muốn đi ngủ.

Nhìn bộ dáng của Tiểu Nguyên, Lâm Hàn nhíu chặt mày. Nhưng bản thân anh cũng không làm ra hành động gì tiếp theo. Chỉ thu tay về, dịu dàng nói.

\- Vậy em mau ngủ đi, nhanh khỏe để về nhà với anh nào. Đứa nhóc như em mà bị bệnh, anh đây cũng không hề yên lòng chút nào. Nhìn xem, cả người bình thường đã ốm. Bây giờ còn bệnh, trông em thật mỏng manh dễ vỡ đó.

Tiểu Nguyên nhìn sững Lâm Hàn, nước mắt từ trong khoé lại một lần nữa trào ra. Lần này Tiểu Nguyên không khóc nức nở như một đứa trẻ nữa, mà ánh mắt cậu chỉ sững sờ nhìn anh mà khóc.

Tiểu Nguyên nhớ đến hành động với Lâm Hàn làm với Diệp Anh....tim rất đau, Diệp Anh hôn Lâm Hàn...tim cậu rất đâu. Diệp Anh uy hiếp khiến Tiểu Nguyên hoảng sợ. Mọi thứ đối với Tiểu Nguyên giờ đây đều trở nên đau thương.

Hứa Lâm Hàn thấy Tiểu Nguyên rơi nước mắt như vậy, liền nhận ra có điểm không ổn ở đây. Anh ngồi xuống định đưa tay đến chạm vào mặt Tiểu Nguyên liền bị cậu tránh né.

\-Tiểu Nguyên....em cứ khóc vậy anh biết phải làm sao? Mau nói xem bị gì nào?

Tiểu Nguyên không muốn nghe Lâm Hàn nói nữa. Đối với cậu, chạm vào anh thật sự rất đau. Tiểu Nguyên ngốc nghếch cuối cùng cũng nhận ra rằng, những hành động ôn nhu của Lâm Hàn... anh đối với ai cũng có thể làm được. Tiểu Nguyên chợt hiểu ra vì sao tim Lâm Hàn không đập nhanh vì mình rồi.

Nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, Tiểu Nguyên đáng thương vừa khóc vừa nhìn Lâm Hàn, mà anh thấy khuôn mặt của đứa nhóc này khóc đến đỏ bừng. Tâm xót xa một lần nữa vươn tay đến.

Nhưng lần này cánh tay vừa đưa lên không trung một tiếng " chát " vang lên. Tiểu Nguyên dùng tay mình đánh vào tay anh. Sau đó nghẹn ngào nói.

\-Anh đừng động vào em...ô...ô

Hứa Lâm Hàn sững sờ nhìn bàn tay bị đánh của mình, rồi nhìn đến Tiểu Nguyên đang sau mặt vào góc tường cuộn mình như con tôm luộc khóc thút thít. Anh bỗng nhiên cảm thấy có một sự khó chịu vô cùng, Lâm Hàn kìm lòng không được mà nói.

\-Tiểu Nguyên....em phiền phức quá rồi. Em cứ giờ chứng như vậy. Anh thật sự rất tức giận. Nếu em không nghe lời. Đừng trách anh bỏ mặc em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau