Chương 72: An ủi
Cái tát của dì Linh rất đau, bà ấy đánh Hứa Lâm Hàn mạnh đến nỗi đầu hắn lệch sang một bên. Má phải đỏ dần và nóng rát vô cùng.
Mà cũng nhờ cái tát mạnh như " trời giáng" này Hứa Lầm Hàn mới lấy lại được bình tĩnh, hắn chợt nhận ra những điều mình vừa làm ban nãy với Tiểu Nguyên.
Thẫn thờ xoay người bước vào trong phòng, có một Tiểu Nguyên đang ngồi sợ hãi trên giường, sợi dây xích bao chặt lấy cổ chân gầy yếu kia. Lâm Hàn như kẻ mơ hồ đi đến gần, nhỏ giọng trấn an cậu.
\- Anh xin lỗi.... anh xin lỗi. Doạ em sợ rồi, để anh mở dây xích cho em. Là anh không đúng.
Tiểu Nguyên hình như bị doạ cho khiếp hãi, cậu không còn bất kì phãn ứng gì. Cả mặt dại ra đờ đẫn nhìn đi đâu không biết, đến cả khi sợi dây xích cũ kĩ theo năm tháng đó đã buông chân mình ra. Cậu cũng không thèm bỏ chạy nữa.
Lâm Hàn cũng không nói, chỉ lặng im nhìn Tiểu Nguyên một lượt.
" Em ấy vẫn vậy, vẫn gầy yếu đáng thương như xưa. Vậy mà mình lại làm ra những trò điên rồ kia. Chính bản thân hại Tiểu Nguyên đến điên, không những thế cách bù đắp của hắn cũng chẳng khác gì tên có bệnh cả. Không biết, Tiểu Nguyên sau lần này bệnh có nặng hơn không đây?"
Khuôn mặt không chút thịt, hốc mắt sâu thâm quần. Đôi môi bợt bạc thiếu máu cùng với đôi mắt không rõ tia cự kia. Tất cả đều được thu vào hướng nhìn của Lâm Hàn...
" A... thì ra mình đã hại em ấy tàn tạ đến như vậy rồi, đúng là khốn nạn mà."
Trái tim Hứa Lâm Hàn như bị hàng vạn mũi dao cào xé vậy, nó đập rất nhanh và khó thở vô cùng. Loại cảm giác này, chỉ khi ở cạnh Tiểu Nguyên hắn mới có thể cảm nhận được.
Người trước mắt chẳng còn vẻ ngây thơ, ngốc nghếch, đáng yêu như trước nữa. Giờ đây cụ chẳng khác gì một chú cún con bị người ta doạ sợ mà không dám đến gần con người nữa.
Hứa Lâm Hàn kìm lòng không được, vội vươn người đến dùng tay mình ghì chặt Tiểu Nguyên vào lòng. Những giọt nước mắt nặng trĩu từ từ chảy dài trên má. Hắn cảm thấy mắt mình cay đến chịu không được, giọng nói chứa đầy đau đớn vang lên.
\- Tiểu Nguyên, anh sai rồi....anh hại em thật rồi. Anh phải làm sao đây? Anh nên bắt đầu từ đâu mới khiến em trở lại như trước? Tiểu Nguyên, em giận anh lắm phải không.
Bình thường, nếu Lâm Hàn chạm vào người Tiểu Nguyên thì cậu cũng sẽ tận lực tránh né. Nhưng mà hôm nay, Lâm Hàn ôm chặt Tiểu Nguyên như vậy... cậu vẫn không thèm cử động.
\- Tiểu Nguyên... Tiểu Nguyên!!!
Lâm Hàn cảm thấy mệt mỏi, hắn dường như bất lực ngay từ phút này. Hoá ra Tiểu Nguyên đã phải chịu nhiều tổn thương như vậy.
Nước mắt rơi càng nhiều, thân là một người đàn ông cao lớn... vậy mà cũng có lúc hắn thấy mình gục ngã như vậy.
Lâm Hàn khóc thành tiếng nhỏ, cả người run rẩy, hai tay kìm chặt Tiểu Nguyên hơn nữa.
" Ai vậy? Là ai đang ôm mình? Tại sao lại khóc giống mình vậy nhỉ?"
Trí não của Tiểu Nguyên vì bị tiếng khóc thu hút, cậu bỗng nhiên cảm nhận được bản thân mình đang bị ôm đến khó thở, người kia đang run lên.... chợt cậu nhận ra.
"Người" này hoá ra cũng khóc...khóc có nghĩa là giống cậu rồi. Cậu bị người ta bắt nạt, bị người ta tiêm thứ gì đó rất đau vào người. Vậy Người này đang đau giống cậu sao... Thật đáng thương mà.
Tiểu Nguyên cứ tưởng rằng, người nào khóc thì người đó mới giống mình, bởi vì chịu đau nhiều mới khóc. Bị người ta ăn hiếp cho nên mới khóc.
Tiểu Nguyên không nhận ra người ôm mình là ai, cậu chỉ cần biết "khóc" là giống mình, cậu cảm thấy thật tội nghiệp cho người này mà.
Bàn tay nhỏ bé vươn lên, Tiểu Nguyên bỗng nhiên không còn cảm thấy sợ Lâm Hàn nữa, đặt bàn tay lên tấm lưng rộng kia... nhẹ vỗ vỗ vài cái trấn an.
\- A...a...a!!!
Hứa Lâm Hàn bị hành động kia làm cho bất ngờ, buông người cậu ra mặt đối diện với nhau. Hắn nhìn cậu sững sờ.
Tiểu Nguyên nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt của Hứa Lâm Hàn, dùng tay lau đi nó... sau đó lại tiếp tục lấy tay phải vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của hắn.
\- A...a...a \( đừng sợ, chúng ta đều giống nhau cả\)
Ngụ ý của những tiếng a a đó là vậy. Hứa Lâm Hàn suy ngẫm một hồi lâu mới biết cậu đang nghĩ gì. Vội dùng tay lau đi nước mắt, hắn đau xót nói.
\- Em quả là người tốt, cho dù như thế nào em vẫn an ủi anh... ngay cả khi đây chỉ là hành động vô thức.... Tiểu Nguyên, em đợi anh. Nhất định anh sẽ làm em tỉnh lại, sẽ khiến em cười lại như trước. Anh hứa sẽ thay đổi cách chăm sóc cho người có bệnh.
Tiểu Nguyên không hiểu Lâm Hàn nói gì, cậu cũng chẳng thèm nghe hắn nói. Cậu một mực dùng tay vỗ nhẹ lên tay hắn trấn an mà thôi.
Lâm Hàn cũng cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trên tay mình kia, bỗng nhiên hắn vừa cười vừa khóc. Một giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống chỗ bàn tay hai người giao hợp... rồi từ từ lăn sang bên phải.
Mà cũng nhờ cái tát mạnh như " trời giáng" này Hứa Lầm Hàn mới lấy lại được bình tĩnh, hắn chợt nhận ra những điều mình vừa làm ban nãy với Tiểu Nguyên.
Thẫn thờ xoay người bước vào trong phòng, có một Tiểu Nguyên đang ngồi sợ hãi trên giường, sợi dây xích bao chặt lấy cổ chân gầy yếu kia. Lâm Hàn như kẻ mơ hồ đi đến gần, nhỏ giọng trấn an cậu.
\- Anh xin lỗi.... anh xin lỗi. Doạ em sợ rồi, để anh mở dây xích cho em. Là anh không đúng.
Tiểu Nguyên hình như bị doạ cho khiếp hãi, cậu không còn bất kì phãn ứng gì. Cả mặt dại ra đờ đẫn nhìn đi đâu không biết, đến cả khi sợi dây xích cũ kĩ theo năm tháng đó đã buông chân mình ra. Cậu cũng không thèm bỏ chạy nữa.
Lâm Hàn cũng không nói, chỉ lặng im nhìn Tiểu Nguyên một lượt.
" Em ấy vẫn vậy, vẫn gầy yếu đáng thương như xưa. Vậy mà mình lại làm ra những trò điên rồ kia. Chính bản thân hại Tiểu Nguyên đến điên, không những thế cách bù đắp của hắn cũng chẳng khác gì tên có bệnh cả. Không biết, Tiểu Nguyên sau lần này bệnh có nặng hơn không đây?"
Khuôn mặt không chút thịt, hốc mắt sâu thâm quần. Đôi môi bợt bạc thiếu máu cùng với đôi mắt không rõ tia cự kia. Tất cả đều được thu vào hướng nhìn của Lâm Hàn...
" A... thì ra mình đã hại em ấy tàn tạ đến như vậy rồi, đúng là khốn nạn mà."
Trái tim Hứa Lâm Hàn như bị hàng vạn mũi dao cào xé vậy, nó đập rất nhanh và khó thở vô cùng. Loại cảm giác này, chỉ khi ở cạnh Tiểu Nguyên hắn mới có thể cảm nhận được.
Người trước mắt chẳng còn vẻ ngây thơ, ngốc nghếch, đáng yêu như trước nữa. Giờ đây cụ chẳng khác gì một chú cún con bị người ta doạ sợ mà không dám đến gần con người nữa.
Hứa Lâm Hàn kìm lòng không được, vội vươn người đến dùng tay mình ghì chặt Tiểu Nguyên vào lòng. Những giọt nước mắt nặng trĩu từ từ chảy dài trên má. Hắn cảm thấy mắt mình cay đến chịu không được, giọng nói chứa đầy đau đớn vang lên.
\- Tiểu Nguyên, anh sai rồi....anh hại em thật rồi. Anh phải làm sao đây? Anh nên bắt đầu từ đâu mới khiến em trở lại như trước? Tiểu Nguyên, em giận anh lắm phải không.
Bình thường, nếu Lâm Hàn chạm vào người Tiểu Nguyên thì cậu cũng sẽ tận lực tránh né. Nhưng mà hôm nay, Lâm Hàn ôm chặt Tiểu Nguyên như vậy... cậu vẫn không thèm cử động.
\- Tiểu Nguyên... Tiểu Nguyên!!!
Lâm Hàn cảm thấy mệt mỏi, hắn dường như bất lực ngay từ phút này. Hoá ra Tiểu Nguyên đã phải chịu nhiều tổn thương như vậy.
Nước mắt rơi càng nhiều, thân là một người đàn ông cao lớn... vậy mà cũng có lúc hắn thấy mình gục ngã như vậy.
Lâm Hàn khóc thành tiếng nhỏ, cả người run rẩy, hai tay kìm chặt Tiểu Nguyên hơn nữa.
" Ai vậy? Là ai đang ôm mình? Tại sao lại khóc giống mình vậy nhỉ?"
Trí não của Tiểu Nguyên vì bị tiếng khóc thu hút, cậu bỗng nhiên cảm nhận được bản thân mình đang bị ôm đến khó thở, người kia đang run lên.... chợt cậu nhận ra.
"Người" này hoá ra cũng khóc...khóc có nghĩa là giống cậu rồi. Cậu bị người ta bắt nạt, bị người ta tiêm thứ gì đó rất đau vào người. Vậy Người này đang đau giống cậu sao... Thật đáng thương mà.
Tiểu Nguyên cứ tưởng rằng, người nào khóc thì người đó mới giống mình, bởi vì chịu đau nhiều mới khóc. Bị người ta ăn hiếp cho nên mới khóc.
Tiểu Nguyên không nhận ra người ôm mình là ai, cậu chỉ cần biết "khóc" là giống mình, cậu cảm thấy thật tội nghiệp cho người này mà.
Bàn tay nhỏ bé vươn lên, Tiểu Nguyên bỗng nhiên không còn cảm thấy sợ Lâm Hàn nữa, đặt bàn tay lên tấm lưng rộng kia... nhẹ vỗ vỗ vài cái trấn an.
\- A...a...a!!!
Hứa Lâm Hàn bị hành động kia làm cho bất ngờ, buông người cậu ra mặt đối diện với nhau. Hắn nhìn cậu sững sờ.
Tiểu Nguyên nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt của Hứa Lâm Hàn, dùng tay lau đi nó... sau đó lại tiếp tục lấy tay phải vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của hắn.
\- A...a...a \( đừng sợ, chúng ta đều giống nhau cả\)
Ngụ ý của những tiếng a a đó là vậy. Hứa Lâm Hàn suy ngẫm một hồi lâu mới biết cậu đang nghĩ gì. Vội dùng tay lau đi nước mắt, hắn đau xót nói.
\- Em quả là người tốt, cho dù như thế nào em vẫn an ủi anh... ngay cả khi đây chỉ là hành động vô thức.... Tiểu Nguyên, em đợi anh. Nhất định anh sẽ làm em tỉnh lại, sẽ khiến em cười lại như trước. Anh hứa sẽ thay đổi cách chăm sóc cho người có bệnh.
Tiểu Nguyên không hiểu Lâm Hàn nói gì, cậu cũng chẳng thèm nghe hắn nói. Cậu một mực dùng tay vỗ nhẹ lên tay hắn trấn an mà thôi.
Lâm Hàn cũng cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trên tay mình kia, bỗng nhiên hắn vừa cười vừa khóc. Một giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống chỗ bàn tay hai người giao hợp... rồi từ từ lăn sang bên phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất