Thăng Quan Kiến Hỉ

Chương 3

Trước
Edit: Bàn

Nếu trường trung học Khải Minh thực sự có cái gọi là thái tử, thì vị thái tử kia không hề nghi ngờ sẽ là Phương Càn An.

Đừng nhìn Vương Vinh Phát ngày ngày dẫn theo một đám người đấu đá lung tung diễu võ giương oai trong trường, một khi cậu ta ở cạnh Phương Càn An, chẳng qua chỉ là một tiểu đệ chân chó chưa được xếp hạng mà thôi.

Lý Tú thể hiện sự không lễ phép một cách rõ ràng như vậy với Phương Càn An, là cũng đã chuẩn bị sẵn sàng phải nghênh tiếp đòn đánh như cuồng phong bão táp của người kia. Nhưng ngoài ý muốn, đau đớn trong dự đoán không hề tới.

Ngược lại là cơ thể những nam sinh đang giữ cậu đột nhiên căng thẳng, tựa như còn hồi hộp hơn chính Lý Tú.

"Chậc, tính tình cậu cũng tệ quá."

Sau yên lặng ngắn ngủi, Phương Càn An nhíu mày, nói với Lý Tú.

Như lúc trước, khoé miệng hắn vẫn mang một nụ cười nhạt nhoà, nhưng trong đôi mắt vàng kia lại không có ý cười nào. Lý Tú nhìn Phương Càn An như vậy, trong lòng bỗng loé lên chút sợ hãi.

Ngay sau đó cậu nghe thấy Phương Càn An chậm rãi nói: "Tôi nghe nói, trước kia lão Vương bắt nạt cậu thế nào cậu cũng chưa từng phản ứng, nhưng sau đó bọn họ đùa với cậu, muốn cởi quần cậu ra, cậu liền nổi điên. Sợ người khác trông thấy cơ thể mình như thế, chẳng lẽ cậu là con gái thật à?" Thiếu niên sống trong nhung lụa quay đầu, cười mỉm nhìn về phía nhóm lâu la, "Bọn mình kiểm tra thử xem đi? À, đúng rồi, Tống Thành, tôi nghe nói chức năng quay phim trong điện thoại mới của cậu tốt lắm, đừng lãng phí chức năng tốt như vậy, mở camera nào."

Lời nói và hành động của Phương Càn An khiến đồng tử Lý Tú bỗng co chặt lại.

"Cậu -- ưm ưm --"

Không kịp phản kháng, Lý Tú bị mấy người cưỡng ép kéo từ dưới đất lên, còn có người trực tiếp vươn tay kéo quần đồng phục của cậu xuống. Không khí lạnh như băng thấm vào da Lý Tú, cảm giác căm ghét mãnh liệt làm Lý Tú run rẩy không thể khống chế, tâm trạng vô cùng dữ dội khiến tầm mắt cậu trở nên bóp méo, ký ức cũng bắt đầu lẫn lộn. Bàn tay nóng hầm hập liếm lên bắp đùi cậu. Có người cố tình kéo hai bên cổ chân phát triển không đồng đều của cậu, nhìn cậu mất thăng bằng ngã xuống đất. Còn có người cười đùa nằm bò đằng sau cậu, cố tình làm động tác nhún nhún.

"Oa, nhìn nhanh, chân kìa..."

"Tiếc thật đó đúng là con trai thật."

"Hì hì đấy là mày không biết, con trai thực ra cũng làm được..."

...

Để lấy được niềm vui của Phương Càn An, các nam sinh càng ra sức trêu đùa Lý Tú hơn bình thường.

Nhưng trong vô tình, loại trêu đùa này dần trở nên hơi không thể khống chế... Trong căn phòng cũ này dường như có hơi thở đặc biệt nào đó, phóng đại ác ý vặn vẹo ẩn giấu trong lòng bọn họ, vốn cả đời có lẽ không thể phát hiện ra.

Lý Tú cảm nhận được sự nguy hiểm này theo bản năng. Cậu liều mạng giãy dụa, trong tầm mắt đỏ lên, nam sinh xung quanh hình như đã biến đổi hình dạng trong vô thức, trở thành quái vật mặt trắng bệch.

Người cuối cùng lại gần cậu, là Phương Càn An. Nam sinh không biết tiến gần từ lúc nào, trong lúc hỗn loạn cũng nửa bò như chó lợn, một tay chống đất, tay kia giơ lên, vuốt ve mặt Lý Tú từng chút từng chút một.

"Ôi, sao cậu lại khóc."

Hắn nói.

Lý Tú nhìn hắn, phát hiện Phương Càn An vậy mà lại đang cười thật lòng, chỉ là khoé miệng người sau mở quá rộng, thực sự như sắp chạm đến dưới vành tai, giữa bờ môi đỏ thắm là hàm răng trắng như tuyết, trong tầm mắt mơ hồ đẫm nước mắt của Lý Tú, hàm răng như từ từ biến thành răng nanh sắc nhọn nhỏ dài.

"Khóc nức nở mà vẫn đẹp thật..."

Giọng Phương Càn An hình như cũng thay đổi, giọng hắn khàn kinh khủng, hổn hển hổn hển, giống dã thú nào đó có ngôn ngữ khác con người, đang bắt chước lại tiếng người.

Lý Tú cảm nhận được ngón tay Phương Càn An, lạnh ngắt như người chết, đang đè lên môi cậu, như thể một giây sau sẽ trực tiếp dò xét vào trong miệng.

【Sắp bị ăn sạch rồi.】

Vào nháy mắt suy nghĩ kỳ quái này loé lên trong não, trong thân thể Lý Tú dường như có vật gì "choang" một cái vỡ vụn.

Lý Tú bỗng há mồm cắn một cái lên ngón tay Phương Càn An.

Cậu cắn rất mạnh, mùi máu tanh lập tức bùng lên trong miệng.

Là Phương Càn An bị cậu trực tiếp cắn chảy ra máu.

"Đ*t --"

Phương Càn An bất ngờ hét thảm một tiếng, nhảy dựng lên.

Hắn rút tay ra, hơn nửa bàn tay đều đã nhuộm đỏ, dấu răng trên ngón tay sâu tận xương, đến giờ vẫn đang chảy máu tí tách.

"Đm, anh Phương anh không sao chứ?"

"Thằng ranh con này dám hạ mồm thật à?"

"Thằng này muốn chết!"

Kèm theo từng tiếng chửi bới to tiếng là tay đấm chân đá điên cuồng như mưa trút nước lên người Lý Tú, đau đớn kịch liệt kéo tới, Lý Tú suýt nữa bị đánh đến ngất đi.

Nhưng kỳ lạ là, giữa cơn đau đớn, Lý Tu lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả bình thường rồi.

Nói cách khác, ảo giác vừa chiếm giữ trong đầu cậu rốt cuộc đã biến mất.

Những nam sinh đang đánh hội đồng cậu đã biến thành bộ dạng vốn phải có trong trí nhớ của cậu, trong phòng cũng không còn bầu không khí quái đản sền sệt, vặn vẹo kia nữa.

Vấn đề duy nhất là, thấy Phương Càn An bị thương, những nam sinh khác trong phòng đều hoảng hồn, trận đòn giáng lên người Lý Tú gần như có phần mất chừng mực, Lý Tú nhanh chóng khó giữ được tinh thần, ngay cả sức ôm đầu khom người cũng dần mất đi, ý thức dần có chút mơ hồ.



Mình sẽ bị đánh chết ở đây sao?

Ngay khi Lý Tú nghĩ vậy, đột nhiên trong góc tường truyền đến tiếng vang "soạt soạt."

Có thứ đang động đậy.

Tiếng động đột ngột khiến tình cảnh vốn hỗn loạn yên tĩnh trong chớp mắt. Tất cả mọi người không tự chút được ngẩng đầu về phía âm thanh truyền tới, dưới ánh nhìn chăm chú của các nam sinh, giấy dán tường nặng nề cũ kỹ ban đầu được dán trên tường đang quăn xoắn lại, bong ra khỏi tường.

Hơn mười năm trước, giấy dán tường mà nhà có tiền dùng thực ra đều là "vải dán tường."

Lúc nhà giàu đỉnh cao như nhà họ Tiêu thì lại càng kỹ tính trong việc lựa chọn vật liệu trang trí. Tất cả đều là vải thêu dán tường làm từ chất liệu thật, kết cấu dày dặn, lúc tróc ra cũng là rơi từng tấm một, tiếng động đương nhiên rất lớn.

Thực ra chuyện này cũng không có gì to tát, như lúc trước đã nói, biệt thự nhà họ Tiêu đã rất nhiều năm không có ai chăm sóc, sau khi tường thấm nước, keo dính đằng sau vải dán tường bị biến chất do ẩm ướt, mất đi độ dính, hơn nữa bản thân vải dán tường vốn đã nặng, rơi cả tấm khỏi tường như thế này là chuyện bình thường.

Vậy mà vào lúc này, các nam sinh có mặt nhìn tấm vải dán tường kia rơi xuống, đều không tự chủ được lùi về sau một bước, lộ ra vẻ mặt hết sức ghét bỏ.

"Đm cái quái gì đây..."

Trước khi tróc ra thì chỉ là vải dán tường phai màu cũ kỹ, sau khi bóc ra thì lại lộ ra một bộ mặt kinh tởm khác.

Ẩm ướt lâu ngày khiến mặt sau vải dán tường mọc lên từng cụm đốm mốc xanh đen, chỉ nhìn cũng khiến người ta khó chịu. Mà điều khiến người ta càng thêm để ý là, sau khi vải dán tường rơi xuống, mặt tường lộ ra trước mắt mọi người.

Lá bùa chằng chịt dày đặc dán đầy bức tường trong phòng, trên lá bùa cũng dính đầy nấm mốc, cũng bị ẩm ướt nghiêm trọng, những chữ phù văn vẽ trên bùa đương nhiên đã bị ngấm hơi nước trở nên loang lổ không rõ.

Từng đường vệt nước nhỏ xuống theo mặt tường, sau khi ngấm thuốc màu màu đỏ trên lá bùa, những vệt nước này như vệt máu.

Đúng vậy, đột nhiên có vẻ như toàn bộ bức tường đang chảy máu.

"Vl vl vl, chỗ này là nhà ma thật à?"

Sau khi phục hồi lại tinh thần, giữa các nam sinh nổi lên một trận hỗn loạn.

"Tao nghe nói lúc đó sau khi xảy ra chuyện, có người đã mời pháp sư đến đây làm phép..."

"Hình như trường cũng đã từng xử lý chỗ này. Hẳn là sót lại từ hồi đó nhỉ?"

"Cúng bái hành lễ gì mà phải dán lá bùa thế này? Trông cũng sợ quá."

"Mày cũng sợ cái này à? Không nhìn ra đó."

...

Không phải tất cả mọi người đều không sợ hãi những lá bùa kỳ quái đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nhưng nam sinh tuổi dậy thì 17 18 tuổi kỵ nhất là lộ ra vẻ sợ sệt trước mặt bạn mình, kết quả là ngay cả khi có người sợ thật, lúc này cũng phải cắn chặt hàm răng, kiên trì lộ ra vẻ mặt dửng dưng như không.

"Coong coong coong --"

Ngay lúc này, một tiếng gõ cửa sổ vừa hay giải vây cho đám nam sinh này.

"Các cậu là lớp nào? Giáo viên các cậu chưa từng bảo các cậu là không cho phép đi vào biệt thự nhà họ Tiêu à?"

Một nhân viên trường cầm trong tay cái đèn pin cán dài, đứng ngoài cửa sổ đầy bụi bặm nhìn vào trong, âm thanh loáng thoáng truyền đến, nam sinh bên trong nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhảy dựng lên.

"Sao nhân viên trường lại đi tuần đến chỗ này?"

"Nhanh nhanh nhanh, rút lui theo hướng sân thượng."

"Tao chắn cửa trước từ nãy rồi, ổng không vào được."

"Không sao, lão này không bắt được bọn mình đâu."

...

Thực ra tất cả mọi người đều rõ, có Phương Càn An ở đây, cho dù bọn họ có bị nhân viên trường bắt được vi phạm kỷ luật cũng chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng lúc này tất cả mọi người đều ăn ý không nhìn ra điểm này, mượn cớ nhân viên trường xuất hiện, bọn họ vội vã rời khỏi căn biệt thự cũ.

Ngay cả những nam sinh trung học thần kinh thô như dây điện, to gan lớn mật tìm đường chết, thực ra cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực đặc biệt đó.

Mặt tường này thực sự không hợp lý.

"Coi như mày số may, thằng què."

"Ngày mai bọn tao lại nói chuyện tử tế với mày."

Đương nhiên, trước khi đi, bọn họ cũng không quên nói lời hung ác với Lý Tú nằm trong bóng tối, đầu đầy vết máu.

Lý Tú không nhúc nhích nằm trên đất, nghe tiếng bước chân lộn xộn của các nam sinh dần biến mất.

Lúc này, cậu có thể cảm giác được, người nhân viên trường đứng bên cửa sổ kia vẫn ở nguyên chỗ, cách cửa sổ thuỷ tinh nhìn mình. Có lẽ ngay cả nhân viên trường cũng biết, Phương Càn An có thân phận đặc biệt, nên không cần đuổi theo hắn.

Xem ra cuối cùng xui xẻo chỉ có một mình mình...

Cậu vẫn nhớ rõ hồi trước sau khi chuyển tới trường, giáo viên từng nhấn mạnh rất nhiều lần, học sinh tuyệt đối không được tự ý đi vào biệt thự nhà họ Tiêu, một khi phát hiện sẽ ghi tên xử lý.



Lý Tú cười khổ một tiếng, trong giây lát vì vết thương ở khóe miệng mà thở hổn hển.

Đau quá.

Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến tiền thưởng kỳ thi.

Cậu nghĩ, muốn đứng dậy, nhưng sau khi đợi được đám người đánh cậu rời đi, cơn đau vốn có thể chịu đựng được lại trở nên ngày càng dữ dội. Khi chuyện đến mức này, Lý Tú đã kiệt sức từ lâu.

Cậu cứ như vậy nằm trên đất, thở hồng hộc, chết lặng nhìn bóng đen ngoài cửa sổ đổ xuống bức tường cách đó không xa.

Lá bùa trên mặt tường kia vẫn đang nhỏ giọt màu đỏ, dưới ánh mắt xéo qua của Lý Tú, phù văn loang lổ vết cắt như bắt đầu lay động, lộ ra sự quái dị quỷ quyệt đến mức dị thường. Nhưng chỉ cần Lý Tú chăm chú nhìn lại, thì sẽ phát hiện đó là ảo giác của mình.

Thứ đó không phải không kỳ lại, nhưng Lý Tú thấy cũng không quá đáng sợ. Cậu cắn đầu lưỡi, hít một hơi lạnh, run rẩy kéo lên cái quần lúc trước bị những người kia giật xuống. Rõ ràng là một động tác rất đơn giản, nhưng vì ngón tay cậu không ngừng run nên hoàn thành rất khó nhọc. Hơn nữa chỉ cần hơi động đậy như vậy, Lý Tú liền không khỏi buồn nôn, cả người cũng bắt đầu thấy ớn lạnh.

Đoán không lầm, mình chắc là bị đám Vương Vinh Phát với Phương Càn An đánh cho chấn động não rồi.

Lý Tú thầm nghĩ.

"Cậu phải đi rồi."

Một tiếng thì thầm mơ hồ không rõ bỗng vang lên.

Lý Tú giật mình, vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người nhân viên trường kia -- Hắn đứng trong góc phòng, cúi thấp đầu, lầm bầm với Lý Tú.

Đối phương vào khi nào?

Trong lòng Lý Tú hơi nghi hoặc, nhưng vừa nhớ lại những bạn học cũng đã nói, trường thỉnh thoảng sẽ cử người đến kiểm tra tình hình biệt thự nhà họ Tiêu, cậu liền bình thường trở lại: Có lẽ trường đã đưa cho nhân viên trường chìa khoá, lúc đối phương mở cửa đi vào, mình lại rất hoảng hốt nên không để ý tới.

"Xin lỗi."

Lý Tú cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân, từ từ bò dậy từ dưới đất.

"Em không cố ý --"

"Cậu phải đi rồi."

Nhân viên trường đột ngột cắt đứt lời giải thích yếu ớt của Lý Tú, dùng âm thanh không hề lên xuống gì đáp lại.

Sắc trời mờ tối, trên đầu nhân viên trường vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai đồng phục, hơn nữa hắn lại đứng ở góc tối trong phòng, khuôn mặt càng có vẻ mơ hồ không rõ.

Lý Tú nhìn nhân viên trường, ánh mắt lấp loé. Cậu vốn tưởng đối phương sẽ ghi lại thông tin của cậu chứ, nhưng giờ xem ra đối phương hình như cũng không muốn gây phiền toái.

Cậu không khỏi thở phào một hơi: "Vâng, em đi ngay đây."

Gắng gượng chút sức lực cuối cùng, Lý Tú lảo đảo đứng dậy, khập khiễng rời khỏi căn biệt thự bỏ hoang.

Nhân viên trường kia có vẻ rất hài lòng với sự biết điều của Lý Tú, Lý Tú vừa bước ra hiên biệt thự, đã nghe thấy cánh cửa "cọt kẹt" một tiếng rồi đóng sầm lại đằng sau lưng.

Hả?

Lý Tú theo bản năng quay đầu lại.

Nhân viên trường kia vẫn còn trong phòng, có lẽ là muốn kiểm tra vải dán tường rơi xuống nhỉ... Từ góc độ của Lý Tú, chỉ có thể thấy bóng lưng mờ ảo của nhân viên trường cao to kia.

Lúc này, hắn đứng thẳng tắp trước mặt tường đầy lá bùa kia, không hề nhúc nhích.

*

"Ưm..."

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe sang trọng, Phương Càn An đột nhiên rên khẽ một tiếng.

"Cậu Phương, cậu không sao thật? Hay vẫn kiểm tra cẩn thận chút đi?"

Một nam sinh khác trong chiếc xe rộng rãi lập tức để ý đến động tĩnh của Phương Càn An, cậu ta cau mày, hơi lo lắng nhìn ngón tay vẫn đang rỉ máu của vị đại thiếu gia kia.

Sau khi rời khỏi căn biệt thự cũ nhà họ Tiêu, bầu không khí áp lực khủng bố kỳ dị kia rút đi, tất cả mọi người muộn màng phục hồi tinh thần lại -- mọi chuyện có chút nghiêm trọng.

Phương Càn An là cậu chủ nhỏ quý giá nhất của nhà họ Phương, nhưng bây giờ, hắn lại bị một tên quỷ nghèo cắn bị thương, còn đổ máu.

Trời mới biết chuyện này mà để những người lớn biết sẽ có bao nhiêu phiền phức.

May mắn, lúc mọi người hết sức thấp thỏm, bản thân Phương Càn An lại tỏ vẻ rất hời hợt.

Chỉ bảo một tiểu đệ đến hiệu thuốc mua chút băng bông, sau khi bọc xong ngón tay thì không nhắc đến chuyện này nữa.

Lúc này nghe thấy tiểu đệ lại đang quan tâm ngón tay hắn, Phương Càn An thờ ơ phất phất tay: "... Chỉ là ngón tay bị thương thôi, chuyện bé xé ra to thế này, các cậu không thấy bẽ mặt thì tôi cũng thấy phiền."

Thấy Phương Càn An như vậy, tiểu đệ may mắn đi theo Phương Càn An lên xe cũng không dám nói gì nữa, không thể làm gì khác là ngượng ngùng đáp: "Đúng, cậu Phương đại nhân có đại lượng... Nhưng thằng què kia đúng là cũng quá ngứa đòn."

Lại nghe thấy người khác nhắc đến Lý Tú, Phương Càn An híp híp mắt.

"Hừ... Thằng kia," Hắn khẽ hừ một tiếng, "Giống như con chó con."

Phương Càn An giơ tay lên, liếc qua băng gạc trên ngón tay mình, lầm bầm một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước