Chương 30: Đồng ý
Hạ Lãng nhắc tới chuyện kết hôn hoàn toàn là vì nhất thời nghĩ đến và tâm huyết dâng trào. Vốn dĩ hắn dự định đốt pháo hoa xong, còn thừa thời gian sẽ tâm sự với Dương Mao Quyển cơ.
Đến thời khắc cuối cùng, đột nhiên Hạ Lãng lại cảm thấy giờ là cơ hội để đưa ra lời mời kết hôn.
Thậm chí hắn còn cảm thấy nếu như mình nói vào lúc này, tỉ lệ Dương Quyển đồng ý cũng phải lên đến bảy tám phần.
Rõ ràng cách 10 giờ chỉ có 5 phút mà đối phương còn muốn lên game xem hắn có đó không, vậy mà bảo không thích hắn thì ai mà tin.
Cuối cùng tại nhà phát hành game làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Hạ Lãng ngậm một cục tức to đùng ra ngoài đi lấy đồ chuyển phát nhanh.
Sáng nay, không bao lâu sau lúc tỉnh dậy hắn đã nhận được tin nhắn thông báo mình có bưu kiện mới đã đến.
Lúc đó Hạ Lãng đã đoán được là áo khoác Dương Mao Quyển gửi nên không quá vội.
Hắn không gửi tin nhắn QQ cho Dương Quyển nữa. Đột nhiên bị logout, nãy giờ chắc đối phương cùng kịp phản ứng lại rồi. Chắc là chưa đồng ý ngay đâu.
Hạ Lãng quyết định chừa cho cậu thêm chút thời gian suy nghĩ.
Người đến nhận đồ chuyển phát nhanh khá nhiều, Hạ Lãng cầm điện thoại đứng cuối hàng. Hàng bên lại có con gái lén nhìn hắn.
Hạ Lãng lầm như không thấy, cúi đầu bấm điện thoại.
Có người đứng bên cạnh gọi hắn: “Hạ Lãng, anh lấy chuyển phát nhanh hộ ai thế?”
Hạ Lãng nghe tiếng thì ngẩng đầu, ánh mắt không hề có chút gợn sóng đảo qua Liêu Trường An, “Tự lấy đồ của tôi”.
Liêu Trường An nở nụ cười, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc tay Hạ Lãng, “Cho em đứng đằng trước với”.
Hạ Lãng né tránh sự đụng chạm của cô một cách chính xác, trên mặt không có cảm xúc đặc biệt nào, “Tự mình ra đằng sau xếp hàng đi”.
Liêu Trường An bĩu môi, “Phía sau đông người quá, anh nhẫn tâm để em đứng ở cuối hàng sao?”
Hạ Lãng thuận theo lời cô nhìn lướt ra đằng sau một cái, sau đó khóe miệng nhếch lên, quý chữ như vàng đáp: “Nhẫn tâm”.
Liêu Trường An không trị được hắn cũng có cách nhờ người khác.
Người đứng sau trùng hợp là một bạn nam, Liêu Trường An chuyển mục tiêu qua nam sinh kia, nháy mắt: “Anh trai nhỏ, cậu có thể nhường tớ đứng đằng trước được không?”
Nam sinh kia đỏ mặt lùi về sau một bước.
Liêu Trường An nở nụ cười xán lạn nói: “Cảm ơn”.
Sau đó không hề khách khí đứng vào sau Hạ Lãng. Hạ Lãng không ủng hộ cũng không phản đối chuyện này, xoay người quay lưng về phía cô.
Liêu Trường An nhón chân bước lại gần hắn, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không đồng ý liên hôn với em? Bang chủ bọn em đã đồng ý cống nạp mỗi tháng cho bang các anh rồi”.
Hạ Lãng nói: “Không muốn”.
“Sao lại không muốn?” Liêu Trường An đuổi sát.
“Không muốn thì không muốn thôi” Hạ Lãng có chút lười biếng “Làm gì có nhiều lý do như vậy”.
Liêu Trường An hơi hếch cằm lên, “Không phải bởi vì Dương Mao Quyển kia chứ?”
“Nhà cô ở Thái Bình Dương à? Quan tâm nhiều vậy làm gì.” Hạ Lãng không khách khí đáp trả lại cô.
Liêu Trường An cười ngọt ngào nghiêng đầu, “Nhà người ta ở đâu, không phải ca ca biết rất rõ hả?”
Hạ Lãng lười không thèm phản ứng cô nàng nữa.
Liêu Trường An không biết khó mà lui, trái lại còn càng bướng bỉnh, giọng trở nên oan ức: “Ca ca, sao anh không để ý tới người ta chứ?”
Hạ Lãng trực tiếp giơ nắm đấm lên cho cô nhìn, “Cô còn gọi thêm một câu nữa là tôi đánh thật đó”. Hắn nhàn nhạt uy hiếp, “Đã nói trước rồi đó, cái chuyện không đánh con gái không áp dụng với cô đâu.”
Liêu Trường An: “…”
Ngay lập tức Liêu Trường An liền ngoan ngoãn lại.
Lúc tới lượt hai người, Liêu Trường An nhìn đồ chuyển phát nhanh trong tay Hạ Lãng giống như quần áo thì không hiểu mà hỏi: “Anh cũng mặc quần áo 100, 200 trên taobao nữa hả?”
“Không phải mua qua mạng.” Hạ Lãng dùng một tay cầm bưu kiện, “Người khác gửi cho tôi”.
Trực giác của phụ nữ nói cho Liêu Trường An, người gửi món đồ này cho Hạ Lãng không phải anh em bạn bè. Nhất thời trong lòng cô tràn ngập cảm giác nguy hiểm, “Ai gửi cho anh đấy?”
Lúc này Hạ Lãng đã xoay người đi ra khỏi hàng, thấy cô đuổi theo thì dừng lại hỏi: “Muốn biết?”
Liêu Trường An nói: “Muốn”.
“Vợ tôi gửi”. Hạ Lãng nhíu mày, “Ấy chết, không phải”. Hạ Lãng đổi sang dùng từ chính xác hơn, “Là người chuẩn bị trở thành vợ tôi mới đúng”.
Hạ Lãng ném câu này ra xong rồi đi mất.
Liêu Trường An sững sờ tại chỗ, cô không thèm quan tâm đến chuyện quay về đi lấy đồ chuyển phát nhanh nữa, vội lấy điện thoại ra gọi điện cho từng người bạn của Hạ Lãng.
Hạ Lãng có ngoại hình, điều kiện gia đinh lại tốt như thế mà từ trước tới giờ vẫn không yêu đương. Chuyện nay có một nửa công lao là của Liêu Trường An.
Liêu Trường An lúc nao cũng cố gắng canh chừng những cô gái muốn lại gần Hạ Lãng. Hạ Lãng lại không phải ngươi có kiểu tính cách dễ yêu từ cái nhìn đầu tiên. Vậy nên mấy năm nay, Hạ Lãng hầu như không tiếp xúc với cô gái nào, chứ đừng nói là có cơ hội yêu đương với các cô ấy.
Liêu Trường An đang gọi điện cho bạn bè của Hạ Lãng. Về đến phòng, Hạ Lãng nằm xuống giường cũng lấy điện thoại ra gọi cho đám bạn kia.
Thiệu Diệp mãi không chịu bắt máy, Hạ Lãng phải gọi hai ba cuộc cậu ta mới nhận.
Hắn cho là Thiệu Diệp đang nấu cháo điện thoại với cái cô hoa khôi kia, bực mình hỏi: “Anh em quan trọng hơn hay bạn gái cậu quan trọng hơn vậy?”
“Nói linh tinh cái gì đó đại ca, sáng nay bạn gái tớ có tiết mà”. Thiệu Diệp đau đâu giải thích, “Là tổ tông Liêu Trường An gọi đó. Cô ấy hỏi có phải cậu có bạn gái rồi không”.
“Cậu nói sao?” Hạ Lãng hỏi.
“Tớ bảo không”. Thiệu Diệp đáp.
Hạ Lãng dưng một lát, không hài lòng với câu trả lời của đối phương chút nào. Nhưng nghĩ lại thì đúng là Dương Quyển chưa nhận lời mình nên cũng không thể làm gì khác. “2 giờ chiều đến sân thể dục chơi bóng. Nhớ gọi thêm người.”
Thiệu Diệp nghĩ tới bài đăng về Hạ Lãng trên diễn đàn, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cái tên này muốn đi chơi bóng thật hay là muốn đi đánh mình đây.
Nhưng Thiệu Diệp vẫn đáp ứng. Dù sao thì bức ảnh kia cũng lộ ra ở chỗ cậu ta.
Danh sách bạn bè trên wechat quá nhiều, giờ chính Thiệu Diệp cũng không biết được người lấy ảnh là ai. Tuy rằng hai người là anh em tốt nhưng Thiệu Diệp nghĩ mình vẫn phải nói một câu xin lỗi với đối phương.
Vì vậy, đến 2 giờ chiều. Thiệu Diệp bèn gọi thêm hai người bạn chung đến sân thể dục của trường.
Lúc bọn họ đến thì Hạ Lãng con chưa tới. Vậy nên cả đám chờ Hạ Lãng một chút.
Mấy phút sau, cuối cùng Hạ Lãng cũng xuất hiện ở cửa sân thể dục.
Mọi người quay đầu lại, sau đó đồng loạt khiếp sợ.
Giữa mùa hè trời nắng lên đến 30 độ, vậy mà Hạ Lãng mặc một cái áo khoác thu đông của adidas. Hơn nữa trông có vẻ tâm trạng khá tốt, không giống như là chuẩn bị tới đánh người.
Thiệu Diệp đứng dậy trước đón hắn, “Hạ Lãng, cậu có bệnh gì không? Giữa trưa hè trời nắng chang chang mà mặc áo khoác dày vậy?”
Hạ Lãng tháo khẩu trang ra, đứng trước mặt cậu ta. “Đẹp không?”
“Cái này đẹp chỗ nào chứ?” Mặt Thiệu Diệp đầy vẻ không thể hiểu nổi,
Hạ Lãng lại nở nụ cười, nói rất đắc ý: “Cậu không hiểu”.
Thiệu Diệp: “…”
“Đúng”. Thiệu Diệp nhại lại từng chữ, “Tớ không hiểu”.
Sau khi game bảo trì, Dương Quyển liêm đi đến phòng thí nghiệm. Bạn cùng trông phòng thí nghiệm với cậu phát hiện, hôm nay Dương Quyển luôn ở trạng thái lơ lửng trên mây.
“Hôm qua cậu ngủ không ngon hả?” Nghiên cứu sinh kia hỏi.
Dương Quyển lắc đâu: “Không phải”.
Cậu còn đang mải nghĩ đến lời Hạ Lãng hỏi sáng nay.
Trên thực tế, nếu như không phải bỗng nhiên lúc đó bị hệ thống cưỡng chế logout thì cậu đã đánh chữ “Được nha” theo phản xạ rồi.
Đến lúc não Dương Quyển chậm chạp nghĩ tới có gì đó không ổn mới phát hiện ra đối phương vừa hỏi gì.
Phản ứng đầu tiên của cậu là vui mừng.
Vui mừng vì mình không làm gì khiến mọi chuyện tạo thành tình thế không thể cứu vãn.
Thế nhưng không biết tại sao, cả trưa nay ở phòng thí nghiệm tâm tình Dương Quyển lại có chút hưng phấn và nóng nảy. Thậm chí cậu còn không thể nào tập trung quan sát phiến lá dưới kính hiển vi.
Tiếng nghiên cứu sinh kia kéo Dương Quyển về với thực tế. “Vậy cậu làm sao thế”.
Dương Quyển trầm mặc một lúc, cậu không trả lời mà hỏi lại đối phương: “Cậu cảm thấy yêu qua mạng thế nào?”
“Yêu qua mạng?’ Người kia suy nghĩ mấy giây, “Ý cậu là yêu đương với bạn quen trên mạng hả? Mỗi ngày sẽ trò chuyện qua các phần mềm xã giao, hoặc là cùng chơi game ấy hả?”
Dương Quyển ừ một tiếng.
“Lúc rảnh thì chơi đùa chút cũng được”. Người kia lơ đãng cười. “Đều là người trưởng thành rồi mà, sao có khả năng dễ dàng thích một người phía bên kia màn hình chưa từng gặp mặt được. Yêu qua mạng rất bình thường, chỉ là không có cảm giác thực tế như yêu đương ngoài đời, cũng không kéo dài được.”
Dương Quyển nói: “Ồ”.
Rõ ràng đối phương đang nêu những mặt không tốt của yêu qua mạng, nhưng Dương Quyển lại hiểu lầm nghiêm trọng, hơi bị đối phương thuyết phục.
Nếu không ảnh hưởng đến việc học tập và công chuyện ngoài đời, cũng không mất quá nhiều thời gian. Vậy thì dù cậu có đồng ý cũng không phải chuyện gì to tát đúng không?”
Suy nghĩ như vậy một khi đã bén rễ, Dương Quyển lại bắt đầu lưỡng lự giữa chuyện đồng ý hay không đồng ý với Hạ Lãng.
Quan trọng nhất là, cậu không muốn để Lang Hành thất vọng.
Trừ chuyện này thì còn có vấn đề giới tính của hai người nữa.
Cuối cùng Dương Quyển quyết định gọi điện cho Trác Lan.
Cậu giấu giấu diếm diếm hỏi Trác Lan: “Chuyện của cậu và Dạ Hắc Phong Cao giờ thế nào rồi?”
“Tớ và Dạ Hắc Phong Cao?” Trác Lan đang lên mạng tìm tư liệu, phân tâm trả lời cậu “Tớ với Dạ Hắc Phong Cao chia tay rồi”.
“Chia tay xong có ảnh hưởng gì đến các cậu không?” Dương Quyển lại hỏi.
“Không có, chả có vấn đề gì”. Trác Lan trả lời một cách đương nhiên, “Cậu thấy tớ giống người sẽ bị chuyện này làm ảnh hưởng hả? Dạ Hắc Phong Cao càng đang vui vẻ mỗi ngày kìa. Lúc chia tay đối phương có nói với tớ là định tìm bạn gái ngoài đời. Cậu thấy đó, game với hiện thực đâu có ảnh hưởng tới nhau đâu. Thậm chí có người ngoài đời có cả con rồi mà lên game vẫn tìm thêm vợ đó”.
“Nhưng bọn họ đều tìm người chơi nữ đó”. Giọng Dương Quyển không tự chủ mà nhỏ lại.
“Chuyện này cũng không chắc, trong game có nhiều người chơi nhân yêu lắm”. Trác Lan là người không giữ được mồm, có vài lời chưa kịp nghĩ kỹ đã nói ra. “Thật ra thì, chuyện này tớ không nói, cậu không nói, có ai biết đâu. Người đã chơi game thì đều hiểu mà. Yếu tố cản trở ngoài đời thật quá nhiều, nhiều người không thể yêu đương ngoài hiện thực. Có lúc bọn họ chỉ cần đối tượng trong game là người chơi nữ thôi. Ngoài game ra sao thì cũng đâu liên quan gì tới bọn họ”.
Sau đó tự giác được mình hơi quá lời, không muốn dạy hư Dương Quyển, Trác Lan vội vã bổ sung: “Đây chỉ là suy nghĩ của riêng tớ thôi”.
Nhưng Trác Lan không biết, Dương Quyển đã bỏ ngoài tai câu sau cùng rồi.
Cậu càng có thêm kiên định với lựa chọn. Dương Quyển mở miệng hỏi: “Tớ vẫn phải tiếp tục dùng thân phận con gái chơi game hả?”
“Bảo bối, cậu không thể để lộ được đâu”. Trác Lan bị cậu dọa, “Nếu cậu nói ra thân phận thật sự thì tớ cũng bị phanh phui mất thôi”.
Dương Quyển đáp: “Được nha”.
Lâu lắm rồi không chơi game, Trác Lan ngoáy ngoáy lỗ tai, không chắc chắn mà hỏi lại: “Cậu vừa nói gì?”
Dương Quyển sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại. “Được”.
Nói chuyện ngoài đời không thể dùng giọng điệu của con gái giống lúc ở trên game được. Qua cuộc điện thoại này, Dương Quyển nghiêm túc nhắc nhở bản thân.
Tối thứ năm, Dương Quyển đúng hẹn lên game và YY.
Hạ Lãng vẫn chào cậu bằng chất giọng trầm ấm: “Chào buổi tối, Tiểu Dương”.
Dương Quyển trả lời: “Được nha”.
Hạ Lãng tỏ vẻ kinh ngạc cực kỳ hiếm thấy, “Được, được cái gì vậy?”
Dương Quyển bấu chặt bàn phím, căng thẳng đến mức lắp bắp: “Không phải, không phải cậu bảo muốn tôi, tôi —“
Dương Quyển lắp bắp nửa ngày cũng không nói hết câu nói ngại ngùng kia được.
Trái lại Hạ Lãng rất nhanh đã kịp phản ứng, hắn không để cậu suy nghĩ và do dự thêm gì, mở miệng đã gọi: “Vợ yêu!”
Giọng đối phương toát lên niềm vui vẻ cực hạn.
Cả cổ đến mặt Dương Quyển đều nóng cháy.
Tiếng tim đập như khua chiêng gõ trống bên tai, chấn động tới mức làm màng tai cậu ngứa ngáy, cổ họng cũng căng thẳng đến mức không nói lên thành lời. Thế nhưng cảm giác vui mừng và hân hoan cũng đang lặng lẽ không tiếng động mà tràn ra từ đáy lòng.
Điều này làm Dương Quyển thấy bản thân thật xa lạ.
Hoá ra yêu qua mạng chính là như vậy ư?
Dương Quyển sốt sắng liếm ướt hai cánh môi, khô khan đáp: “Ồ”.Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở có tâm: tag #lừa gạt qua mạng.
Đến thời khắc cuối cùng, đột nhiên Hạ Lãng lại cảm thấy giờ là cơ hội để đưa ra lời mời kết hôn.
Thậm chí hắn còn cảm thấy nếu như mình nói vào lúc này, tỉ lệ Dương Quyển đồng ý cũng phải lên đến bảy tám phần.
Rõ ràng cách 10 giờ chỉ có 5 phút mà đối phương còn muốn lên game xem hắn có đó không, vậy mà bảo không thích hắn thì ai mà tin.
Cuối cùng tại nhà phát hành game làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Hạ Lãng ngậm một cục tức to đùng ra ngoài đi lấy đồ chuyển phát nhanh.
Sáng nay, không bao lâu sau lúc tỉnh dậy hắn đã nhận được tin nhắn thông báo mình có bưu kiện mới đã đến.
Lúc đó Hạ Lãng đã đoán được là áo khoác Dương Mao Quyển gửi nên không quá vội.
Hắn không gửi tin nhắn QQ cho Dương Quyển nữa. Đột nhiên bị logout, nãy giờ chắc đối phương cùng kịp phản ứng lại rồi. Chắc là chưa đồng ý ngay đâu.
Hạ Lãng quyết định chừa cho cậu thêm chút thời gian suy nghĩ.
Người đến nhận đồ chuyển phát nhanh khá nhiều, Hạ Lãng cầm điện thoại đứng cuối hàng. Hàng bên lại có con gái lén nhìn hắn.
Hạ Lãng lầm như không thấy, cúi đầu bấm điện thoại.
Có người đứng bên cạnh gọi hắn: “Hạ Lãng, anh lấy chuyển phát nhanh hộ ai thế?”
Hạ Lãng nghe tiếng thì ngẩng đầu, ánh mắt không hề có chút gợn sóng đảo qua Liêu Trường An, “Tự lấy đồ của tôi”.
Liêu Trường An nở nụ cười, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc tay Hạ Lãng, “Cho em đứng đằng trước với”.
Hạ Lãng né tránh sự đụng chạm của cô một cách chính xác, trên mặt không có cảm xúc đặc biệt nào, “Tự mình ra đằng sau xếp hàng đi”.
Liêu Trường An bĩu môi, “Phía sau đông người quá, anh nhẫn tâm để em đứng ở cuối hàng sao?”
Hạ Lãng thuận theo lời cô nhìn lướt ra đằng sau một cái, sau đó khóe miệng nhếch lên, quý chữ như vàng đáp: “Nhẫn tâm”.
Liêu Trường An không trị được hắn cũng có cách nhờ người khác.
Người đứng sau trùng hợp là một bạn nam, Liêu Trường An chuyển mục tiêu qua nam sinh kia, nháy mắt: “Anh trai nhỏ, cậu có thể nhường tớ đứng đằng trước được không?”
Nam sinh kia đỏ mặt lùi về sau một bước.
Liêu Trường An nở nụ cười xán lạn nói: “Cảm ơn”.
Sau đó không hề khách khí đứng vào sau Hạ Lãng. Hạ Lãng không ủng hộ cũng không phản đối chuyện này, xoay người quay lưng về phía cô.
Liêu Trường An nhón chân bước lại gần hắn, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không đồng ý liên hôn với em? Bang chủ bọn em đã đồng ý cống nạp mỗi tháng cho bang các anh rồi”.
Hạ Lãng nói: “Không muốn”.
“Sao lại không muốn?” Liêu Trường An đuổi sát.
“Không muốn thì không muốn thôi” Hạ Lãng có chút lười biếng “Làm gì có nhiều lý do như vậy”.
Liêu Trường An hơi hếch cằm lên, “Không phải bởi vì Dương Mao Quyển kia chứ?”
“Nhà cô ở Thái Bình Dương à? Quan tâm nhiều vậy làm gì.” Hạ Lãng không khách khí đáp trả lại cô.
Liêu Trường An cười ngọt ngào nghiêng đầu, “Nhà người ta ở đâu, không phải ca ca biết rất rõ hả?”
Hạ Lãng lười không thèm phản ứng cô nàng nữa.
Liêu Trường An không biết khó mà lui, trái lại còn càng bướng bỉnh, giọng trở nên oan ức: “Ca ca, sao anh không để ý tới người ta chứ?”
Hạ Lãng trực tiếp giơ nắm đấm lên cho cô nhìn, “Cô còn gọi thêm một câu nữa là tôi đánh thật đó”. Hắn nhàn nhạt uy hiếp, “Đã nói trước rồi đó, cái chuyện không đánh con gái không áp dụng với cô đâu.”
Liêu Trường An: “…”
Ngay lập tức Liêu Trường An liền ngoan ngoãn lại.
Lúc tới lượt hai người, Liêu Trường An nhìn đồ chuyển phát nhanh trong tay Hạ Lãng giống như quần áo thì không hiểu mà hỏi: “Anh cũng mặc quần áo 100, 200 trên taobao nữa hả?”
“Không phải mua qua mạng.” Hạ Lãng dùng một tay cầm bưu kiện, “Người khác gửi cho tôi”.
Trực giác của phụ nữ nói cho Liêu Trường An, người gửi món đồ này cho Hạ Lãng không phải anh em bạn bè. Nhất thời trong lòng cô tràn ngập cảm giác nguy hiểm, “Ai gửi cho anh đấy?”
Lúc này Hạ Lãng đã xoay người đi ra khỏi hàng, thấy cô đuổi theo thì dừng lại hỏi: “Muốn biết?”
Liêu Trường An nói: “Muốn”.
“Vợ tôi gửi”. Hạ Lãng nhíu mày, “Ấy chết, không phải”. Hạ Lãng đổi sang dùng từ chính xác hơn, “Là người chuẩn bị trở thành vợ tôi mới đúng”.
Hạ Lãng ném câu này ra xong rồi đi mất.
Liêu Trường An sững sờ tại chỗ, cô không thèm quan tâm đến chuyện quay về đi lấy đồ chuyển phát nhanh nữa, vội lấy điện thoại ra gọi điện cho từng người bạn của Hạ Lãng.
Hạ Lãng có ngoại hình, điều kiện gia đinh lại tốt như thế mà từ trước tới giờ vẫn không yêu đương. Chuyện nay có một nửa công lao là của Liêu Trường An.
Liêu Trường An lúc nao cũng cố gắng canh chừng những cô gái muốn lại gần Hạ Lãng. Hạ Lãng lại không phải ngươi có kiểu tính cách dễ yêu từ cái nhìn đầu tiên. Vậy nên mấy năm nay, Hạ Lãng hầu như không tiếp xúc với cô gái nào, chứ đừng nói là có cơ hội yêu đương với các cô ấy.
Liêu Trường An đang gọi điện cho bạn bè của Hạ Lãng. Về đến phòng, Hạ Lãng nằm xuống giường cũng lấy điện thoại ra gọi cho đám bạn kia.
Thiệu Diệp mãi không chịu bắt máy, Hạ Lãng phải gọi hai ba cuộc cậu ta mới nhận.
Hắn cho là Thiệu Diệp đang nấu cháo điện thoại với cái cô hoa khôi kia, bực mình hỏi: “Anh em quan trọng hơn hay bạn gái cậu quan trọng hơn vậy?”
“Nói linh tinh cái gì đó đại ca, sáng nay bạn gái tớ có tiết mà”. Thiệu Diệp đau đâu giải thích, “Là tổ tông Liêu Trường An gọi đó. Cô ấy hỏi có phải cậu có bạn gái rồi không”.
“Cậu nói sao?” Hạ Lãng hỏi.
“Tớ bảo không”. Thiệu Diệp đáp.
Hạ Lãng dưng một lát, không hài lòng với câu trả lời của đối phương chút nào. Nhưng nghĩ lại thì đúng là Dương Quyển chưa nhận lời mình nên cũng không thể làm gì khác. “2 giờ chiều đến sân thể dục chơi bóng. Nhớ gọi thêm người.”
Thiệu Diệp nghĩ tới bài đăng về Hạ Lãng trên diễn đàn, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cái tên này muốn đi chơi bóng thật hay là muốn đi đánh mình đây.
Nhưng Thiệu Diệp vẫn đáp ứng. Dù sao thì bức ảnh kia cũng lộ ra ở chỗ cậu ta.
Danh sách bạn bè trên wechat quá nhiều, giờ chính Thiệu Diệp cũng không biết được người lấy ảnh là ai. Tuy rằng hai người là anh em tốt nhưng Thiệu Diệp nghĩ mình vẫn phải nói một câu xin lỗi với đối phương.
Vì vậy, đến 2 giờ chiều. Thiệu Diệp bèn gọi thêm hai người bạn chung đến sân thể dục của trường.
Lúc bọn họ đến thì Hạ Lãng con chưa tới. Vậy nên cả đám chờ Hạ Lãng một chút.
Mấy phút sau, cuối cùng Hạ Lãng cũng xuất hiện ở cửa sân thể dục.
Mọi người quay đầu lại, sau đó đồng loạt khiếp sợ.
Giữa mùa hè trời nắng lên đến 30 độ, vậy mà Hạ Lãng mặc một cái áo khoác thu đông của adidas. Hơn nữa trông có vẻ tâm trạng khá tốt, không giống như là chuẩn bị tới đánh người.
Thiệu Diệp đứng dậy trước đón hắn, “Hạ Lãng, cậu có bệnh gì không? Giữa trưa hè trời nắng chang chang mà mặc áo khoác dày vậy?”
Hạ Lãng tháo khẩu trang ra, đứng trước mặt cậu ta. “Đẹp không?”
“Cái này đẹp chỗ nào chứ?” Mặt Thiệu Diệp đầy vẻ không thể hiểu nổi,
Hạ Lãng lại nở nụ cười, nói rất đắc ý: “Cậu không hiểu”.
Thiệu Diệp: “…”
“Đúng”. Thiệu Diệp nhại lại từng chữ, “Tớ không hiểu”.
Sau khi game bảo trì, Dương Quyển liêm đi đến phòng thí nghiệm. Bạn cùng trông phòng thí nghiệm với cậu phát hiện, hôm nay Dương Quyển luôn ở trạng thái lơ lửng trên mây.
“Hôm qua cậu ngủ không ngon hả?” Nghiên cứu sinh kia hỏi.
Dương Quyển lắc đâu: “Không phải”.
Cậu còn đang mải nghĩ đến lời Hạ Lãng hỏi sáng nay.
Trên thực tế, nếu như không phải bỗng nhiên lúc đó bị hệ thống cưỡng chế logout thì cậu đã đánh chữ “Được nha” theo phản xạ rồi.
Đến lúc não Dương Quyển chậm chạp nghĩ tới có gì đó không ổn mới phát hiện ra đối phương vừa hỏi gì.
Phản ứng đầu tiên của cậu là vui mừng.
Vui mừng vì mình không làm gì khiến mọi chuyện tạo thành tình thế không thể cứu vãn.
Thế nhưng không biết tại sao, cả trưa nay ở phòng thí nghiệm tâm tình Dương Quyển lại có chút hưng phấn và nóng nảy. Thậm chí cậu còn không thể nào tập trung quan sát phiến lá dưới kính hiển vi.
Tiếng nghiên cứu sinh kia kéo Dương Quyển về với thực tế. “Vậy cậu làm sao thế”.
Dương Quyển trầm mặc một lúc, cậu không trả lời mà hỏi lại đối phương: “Cậu cảm thấy yêu qua mạng thế nào?”
“Yêu qua mạng?’ Người kia suy nghĩ mấy giây, “Ý cậu là yêu đương với bạn quen trên mạng hả? Mỗi ngày sẽ trò chuyện qua các phần mềm xã giao, hoặc là cùng chơi game ấy hả?”
Dương Quyển ừ một tiếng.
“Lúc rảnh thì chơi đùa chút cũng được”. Người kia lơ đãng cười. “Đều là người trưởng thành rồi mà, sao có khả năng dễ dàng thích một người phía bên kia màn hình chưa từng gặp mặt được. Yêu qua mạng rất bình thường, chỉ là không có cảm giác thực tế như yêu đương ngoài đời, cũng không kéo dài được.”
Dương Quyển nói: “Ồ”.
Rõ ràng đối phương đang nêu những mặt không tốt của yêu qua mạng, nhưng Dương Quyển lại hiểu lầm nghiêm trọng, hơi bị đối phương thuyết phục.
Nếu không ảnh hưởng đến việc học tập và công chuyện ngoài đời, cũng không mất quá nhiều thời gian. Vậy thì dù cậu có đồng ý cũng không phải chuyện gì to tát đúng không?”
Suy nghĩ như vậy một khi đã bén rễ, Dương Quyển lại bắt đầu lưỡng lự giữa chuyện đồng ý hay không đồng ý với Hạ Lãng.
Quan trọng nhất là, cậu không muốn để Lang Hành thất vọng.
Trừ chuyện này thì còn có vấn đề giới tính của hai người nữa.
Cuối cùng Dương Quyển quyết định gọi điện cho Trác Lan.
Cậu giấu giấu diếm diếm hỏi Trác Lan: “Chuyện của cậu và Dạ Hắc Phong Cao giờ thế nào rồi?”
“Tớ và Dạ Hắc Phong Cao?” Trác Lan đang lên mạng tìm tư liệu, phân tâm trả lời cậu “Tớ với Dạ Hắc Phong Cao chia tay rồi”.
“Chia tay xong có ảnh hưởng gì đến các cậu không?” Dương Quyển lại hỏi.
“Không có, chả có vấn đề gì”. Trác Lan trả lời một cách đương nhiên, “Cậu thấy tớ giống người sẽ bị chuyện này làm ảnh hưởng hả? Dạ Hắc Phong Cao càng đang vui vẻ mỗi ngày kìa. Lúc chia tay đối phương có nói với tớ là định tìm bạn gái ngoài đời. Cậu thấy đó, game với hiện thực đâu có ảnh hưởng tới nhau đâu. Thậm chí có người ngoài đời có cả con rồi mà lên game vẫn tìm thêm vợ đó”.
“Nhưng bọn họ đều tìm người chơi nữ đó”. Giọng Dương Quyển không tự chủ mà nhỏ lại.
“Chuyện này cũng không chắc, trong game có nhiều người chơi nhân yêu lắm”. Trác Lan là người không giữ được mồm, có vài lời chưa kịp nghĩ kỹ đã nói ra. “Thật ra thì, chuyện này tớ không nói, cậu không nói, có ai biết đâu. Người đã chơi game thì đều hiểu mà. Yếu tố cản trở ngoài đời thật quá nhiều, nhiều người không thể yêu đương ngoài hiện thực. Có lúc bọn họ chỉ cần đối tượng trong game là người chơi nữ thôi. Ngoài game ra sao thì cũng đâu liên quan gì tới bọn họ”.
Sau đó tự giác được mình hơi quá lời, không muốn dạy hư Dương Quyển, Trác Lan vội vã bổ sung: “Đây chỉ là suy nghĩ của riêng tớ thôi”.
Nhưng Trác Lan không biết, Dương Quyển đã bỏ ngoài tai câu sau cùng rồi.
Cậu càng có thêm kiên định với lựa chọn. Dương Quyển mở miệng hỏi: “Tớ vẫn phải tiếp tục dùng thân phận con gái chơi game hả?”
“Bảo bối, cậu không thể để lộ được đâu”. Trác Lan bị cậu dọa, “Nếu cậu nói ra thân phận thật sự thì tớ cũng bị phanh phui mất thôi”.
Dương Quyển đáp: “Được nha”.
Lâu lắm rồi không chơi game, Trác Lan ngoáy ngoáy lỗ tai, không chắc chắn mà hỏi lại: “Cậu vừa nói gì?”
Dương Quyển sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại. “Được”.
Nói chuyện ngoài đời không thể dùng giọng điệu của con gái giống lúc ở trên game được. Qua cuộc điện thoại này, Dương Quyển nghiêm túc nhắc nhở bản thân.
Tối thứ năm, Dương Quyển đúng hẹn lên game và YY.
Hạ Lãng vẫn chào cậu bằng chất giọng trầm ấm: “Chào buổi tối, Tiểu Dương”.
Dương Quyển trả lời: “Được nha”.
Hạ Lãng tỏ vẻ kinh ngạc cực kỳ hiếm thấy, “Được, được cái gì vậy?”
Dương Quyển bấu chặt bàn phím, căng thẳng đến mức lắp bắp: “Không phải, không phải cậu bảo muốn tôi, tôi —“
Dương Quyển lắp bắp nửa ngày cũng không nói hết câu nói ngại ngùng kia được.
Trái lại Hạ Lãng rất nhanh đã kịp phản ứng, hắn không để cậu suy nghĩ và do dự thêm gì, mở miệng đã gọi: “Vợ yêu!”
Giọng đối phương toát lên niềm vui vẻ cực hạn.
Cả cổ đến mặt Dương Quyển đều nóng cháy.
Tiếng tim đập như khua chiêng gõ trống bên tai, chấn động tới mức làm màng tai cậu ngứa ngáy, cổ họng cũng căng thẳng đến mức không nói lên thành lời. Thế nhưng cảm giác vui mừng và hân hoan cũng đang lặng lẽ không tiếng động mà tràn ra từ đáy lòng.
Điều này làm Dương Quyển thấy bản thân thật xa lạ.
Hoá ra yêu qua mạng chính là như vậy ư?
Dương Quyển sốt sắng liếm ướt hai cánh môi, khô khan đáp: “Ồ”.Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở có tâm: tag #lừa gạt qua mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất