Chương 64: Ăn cơm
Hạ Lãng trầm mặc một lúc lâu sau khi nghe thấy câu hỏi của cậu, hắn xị mặt giật lấy cái đồng hồ trong tay Dương Quyển, còn khá bình tĩnh giải thích với đối phương: “Vậy à? Tôi không nhớ rõ?”
Lời này không đủ để giải đáp thắc mắc của Dương Quyển, cậu vẫn nghiêng đầu không tin tưởng: “Nhưng mà -”
Sợ cậu nói ra lời nào đó kinh người, Hạ Lãng vội giơ tay lên đẩy cậu một cái, còn cố ý trầm giọng: “Anh còn muốn ngồi trên người tôi bao lâu nữa?”
Quả nhiên lực chú ý của Dương Quyển đã bị dời đi. Cậu đỏ mặt leo xuống khỏi người Hạ Lãng sau đó còn ngồi xổm dưới đất tìm điện thoại di động mình mới vừa làm rơi. Hạ Lãng lại vẫn chưa chịu đứng lên.
Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã cảm nhận được một chút xíu không ổn. Đến khi Dương Quyển xuống khỏi người mình hắn mới lén thở phào một hơi. Đợi đến lúc bình tĩnh lại khỏi cảm xúc “máu nóng dâng trào” hắn mới chống một tay xuống đất ngồi dậy.
Vừa quay đầu Hạ Lãng đã thấy Dương Quyển đang còn ngồi im trên mặt đất không nhúc nhích, thấy vậy hắn không khỏi nhíu mày. “Sao anh còn ngồi xổm dưới đất vậy? Lại rớt kính áp tròng?”
Dương Quyển cúi rất thấp, giọng vang lên từ phía dưới: “Tôi tìm điện thoại di động”.
Hạ Lãng mở đèn trong điện thoại mình lên chiếu sáng mặt đất xung quanh giúp cậu. Trong tầm nhìn xuất hiện ánh sáng nên Dương Quyển tìm thấy điện thoại rất nhanh. Hạ Lãng chê động tác của cậu quá chậm chạp, không nhiều lời cúi người xuống nắm tay kéo cậu đứng dậy.
Ánh mắt Dương Quyển nhìn về phía ngón tay đang đè lên cổ tay mình, cậu nhẹ nhàng ngừng thở, như thể sợ làm người trước mặt bừng tỉnh nên cổ tay mềm mại rũ xuống không dám lộn xộn. Cậu dùng một tay bấm mở điện thoại bật đèn pin lên.
Không ngờ đầu ngón tay vừa mới mở khóa màn hình thì điện thoại bật lên thông báo pin yếu. Âm thanh vừa rõ ràng vừa vang dội vang vọng khắp hành lang yên tĩnh. Ánh mắt đầu tiên của Dương Quyển không nhìn phần trăm pin còn lại trên điện thoại mà nhìn về phía cánh tay đang bị nắm của mình.
Mấy ngón tay đang đặt trên cổ tay cậu vẫn chưa buông ra, Hạ Lãng nghe tiếng còn cúi đầu hỏi cậu: “Điện thoại hết pin rồi?”
Dương Quyển miễn cưỡng hoàn hồn, cậu cuống quýt ừ một tiếng.
“Phiền phức”. Hạ Lãng khẽ tặc lưỡi, đưa điện thoại của mình cho cậu. “Cầm”.
Dương Quyển ngoan ngoãn nhận lấy nhưng không hiểu hắn đưa điện thoại cho cậu làm gì.
“Anh cất điện thoại đi, cầm điện thoại của tôi mà soi đường”. Hạ Lãng nói.
Dương Quyển hơi lưỡng lự: “Vậy cậu thì sao?”
“Tôi?” Hạ Lãng không thể tin nổi men theo ánh sáng nhìn về phía cậu. “Đương nhiên là anh cũng phải soi cho tôi nữa, chẳng lẽ anh định chiếm điện thoại của tôi làm của riêng luôn hả?”
Nói xong người kia kéo tay Dương Quyển, vững bước đi về cầu thang xuống tầng lầu tiếp theo
Dương Quyển bị kéo ở phía sau, cực kỳ có trách nhiệm giơ cao điện thoại soi đường giúp hắn. Khóe mắt cậu khẽ nhìn tới cái tay đang nắm lấy cổ tay mình của Hạ Lãng, cảm nhận được một sức nóng nhỏ bé đang dần tỏa ra từ chỗ tiếp xúc. Ngay cả thở mạnh Dương Quyển cũng không dám.
Chưa bao giờ cậu có một ngày như hôm nay, cảm thấy sau khi bị cúp điện lối cầu thang thoát hiểm lại ngắn như vậy. Chỉ trong nháy mắt thất thần bọn họ đã đi từ lầu sáu xuống đến lầu một rồi.
Sau khi bị cúp điện cửa chính của tòa nhà thí nghiệm cũng không mở ra được. Hai người bị nhốt ở bên trong, đang định gọi điện nhờ người tới giúp thì có điện trở lại. Cả hai ra khỏi tòa nhà một cách thuận lợi, cùng đi về phía ký túc xá sau đó tách nhau ra ở con đường giữa hai cánh cổng kia.
Lúc này đã qua thời gian ký túc xá mở cửa rồi, Hạ Lãng đứng ở bậc thềm ngoài cửa gọi điện thoại cho lão Tứ, bảo cậu ta gọi dì trông cửa ra mở cửa giúp hắn. Mấy phút sau lão Tứ gọi điện thoại lại báo cho hắn là dì trông cửa đang tắm nên có lẽ hắn phải đợi khoảng hai mươi phút.
Hạ Lãng không có kiên nhẫn đứng chờ một chỗ, hắn chậm rãi đi ra khỏi cổng ký túc xá, tới máy bán hàng tự động bên cạnh mua đồ uống.
Sau khi về phòng Dương Quyển lập túc ra ban công đứng nhìn xung quanh. Đến khi thấy Hạ Lãng đi vào chưa được bao lâu lại quay ra thì cậu nghĩ ngợi một lúc. Tiếp đó, như thể đã nghĩ ra chuyện gì, cậu vội quay người vào phòng, cầm lấy thẻ căn cước rồi chạy xuống lầu.
Lúc Dương Quyển xuất hiện ở giao lộ thì Hạ Lãng đang cúi người nhìn chằm chằm mấy loại nước bên trong máy bán hàng tự động. Hai tay hắn để trong túi quần, có vẻ như đang suy nghĩ xem nên uống cái gì.
Dương Quyển không thể tự chủ mà bước chậm lại, im lặng bước tới đứng sau lưng hắn.
Hạ Lãng thấy một cái bóng tiến đến sát bên chân mình thì quay đầu lại. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Dương Quyển thì thờ ơ thu mắt về, hỏi cậu: “Sao vậy? Có việc cần tìm tôi?”
Dương Quyển gật gật đầu, lực chú ý lại đặt lên máy bán hàng tự động. “Cậu muốn mua đồ uống hả?”
Hạ Lãng cười xì thành tiếng. “Không phải chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhận ra chuyện này sao?”
Dương Quyển không những không giận ngược lại còn ngẩng đầu lên cười cười với hắn: “Cậu muốn uống gì? Tôi mời cậu”.
Như thể bị nụ cười của Dương Quyển lắc cho một cái thật mạnh, mặt mày Hạ Lãng cứng ngắc giả vờ quay sang chỗ khác. “Tôi cần anh mời chắc?”
Dương Quyển thật lòng thật dạ đáp: “Cảm ơn cậu chiều nay đã lái xe chở tôi về”.
Sắc mặt Hạ Lãng không chỉ không tốt hơn mà còn khó chịu hơn gấp bội: “Tôi lái xe chở anh về trường mà anh chỉ dùng thứ đồ uống không đáng mấy đồng này trả công?”
Dương Quyển bị dồn ép không thể trả lời há miệng thở dốc, cậu không biết làm sao mới có thể dỗ hắn vui lên. Cuối cùng cậu mở miệng thăm dò: “Vậy tôi mời cậu bữa cơm có được không?”
Hạ Lãng hơi dừng lại, không nói được cũng không nói không được, tầm mắt hắn nhẹ rơi vào máy bán hàng tự động, giống như không để lời cậu nói vào lòng.
Thấy đối phương không từ chối mình ngay tức thì nên trong lòng Dương Quyển thấy rất vui vẻ, cậu thừa thế xông lên: “Cậu thích ăn gì vậy?”
Hạ Lãng đưa tay ấn nút lệnh trên máy bán hàng tự động sau đó giơ điện thoại lên quét mã trả tiền, trông như thể mắt điếc tai ngơ không nghe thấy lời cậu.
Dương Quyển tỏ vẻ phiền não, không thể làm gì khác bèn thay đổi cách hỏi: “Cậu có ăn được cay không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Trùng Sinh Để Gặp Người
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
=====================================
Lon đồ uống trên kệ hàng lăn xuống, Hạ Lãng không vội cúi xuống nhặt mà nổi lòng từ bi quay đầu lại nhìn Dương Quyển, hắn nhíu mày hỏi cậu: “Ngay cả chuyện tôi có thể ăn cay hay không anh cũng không biết mà còn định mời tôi ăn cơm?”
Nghe giọng điệu của đối phương như thể đang kìm nén lại sự tức giận trong lòng.
Dương Quyển trầm mặc hai giây, bỗng nhiên nhớ ra. Trước đây lúc còn chơi game hình như mỗi ngày bọn họ đều báo cáo cho nhau bữa tối bản thân ăn gì. Cậu vừa xấu hổ vừa đuối lý ngậm miệng, lại bắt đầu lục lại trong trí nhớ xem gần trường có quán ăn nào được đánh giá tốt không.
Thấy mãi mà đối phương không tiếp lời mình, Hạ Lãng hiểu lầm là cậu quên thật. Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một cơn giận vô hình, cả người tỏa ra hơi lạnh, ngay cả lon đồ uống vừa mới rơi xuống hắn cũng không thèm lấy, chỉ quay đầu đi thẳng về phía ký túc xá.
Trong giây lát Dương Quyển không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mãi sau cậu mới chậm nửa nhịp cảm nhận được cảm xúc khó chịu tỏa ra quanh người Hạ Lãng. Cậu vội nhặt lon nước kia lên, nhanh chân chạy theo kéo tay Hạ Lãng. Dương Quyển vô cùng căng thẳng giải thích: “Tôi nhớ ra rồi, cậu đừng giận nữa mà”.
Rõ ràng sắc mặc của Hạ Lãng đã hơi dịu đi nhưng ngay khi nghe thấy nửa câu sau của cậu lại dần dần trở nên cáu kỉnh. Hắn nhất định phải làm rõ lời Dương Quyển. “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi giận? Mẹ kiếp chuyện nhỏ như con kiến này cũng đáng để tôi giận chắc?”
Dương Quyển thật thà cúi thấp đầu nhìn mặt đất, nửa ngày sau mới lặng lẽ ngẩng lên khẽ nhìn sắc mặt hắn. Cuối cùng cậu nhỏ giọng nói thật nhanh: “Hai con mặt của tôi đều thấy được”.
Hạ Lãng: “…”
Hắn tức giận đến mức muốn chửi bậy.
Dương Quyển không biết làm sao mà lại cảm thấy dáng vẻ này của Hạ Lãng trông hơi bị đáng yêu. Cậu cố gắng khống chế biểu cảm khuôn mặt mình nhưng lúm nhỏ bên má lại làm cậu bại lộ hoàn toàn.
Hạ Lãng tức đến nổ cả phổi kéo cậu qua. “Anh cười gì mà cười?”
Dương Quyển chớp mắt một cái tỏ vẻ thuận theo nói lảng sang chuyện khác. “Vậy lúc nào cậu có thời gian rảnh?”
Đôi mắt Hạ Lãng nhìn chăm chú lên khuôn mặt cậu, hắn nheo mắt một cách nguy hiểm.
Tên ngốc này học được thói xấu rồi, còn biết chuyển đề tài trước mặt mình cơ.
Hắn âm thầm hừ lạnh một cái, ngoài miệng vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Tối ngày mốt”.
Đôi mắt Dương Quyển sáng rực lên. “Vậy tối ngày mốt -”
Hạ Lãng khoanh tay lại, nhìn cậu với tư thế nhìn từ trên cao xuống, cố ý dùng giọng điệu ác liệt ngắt lời cậu: “Dù tối ngày mốt tôi rảnh nhưng tôi cũng chưa nói đồng ý đi ăn cơm với anh đâu”.
Đôi mắt đen bóng sáng ngời của Dương Quyển trở nên ảm đạm chỉ trong nháy mắt, cảm xúc mất mát tràn ra từ đáy mắt cậu, lan rộng khắp không gian xung quanh.
Ngay cả Hạ Lãng cũng nhận ra chuyện này vô cùng rõ ràng. Hắn bị ánh mắt đầy mất mát của cậu đâm một cái nên đáy lòng cũng trở nên nặng nề. Thậm chí sâu trong thâm tâm hắn còn sinh ra một chút hối hận.
Không biết giờ nên nói gì cho phải, cuối cùng Hạ Lãng đành cứng rắn đổi chủ đề. “Anh còn chưa nói cho tôi là anh tìm tôi có chuyện gì?”
Dương Quyển cũng điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, cậu lấy thẻ căn cước của mình ra, thành thật đưa cho hắn: “Tôi đã đồng ý sẽ đưa cho cậu xem”.
Hạ Lãng hơi ngẩn người, rõ ràng hắn không ngờ tới Dương Quyển lại nhớ rõ yêu cầu mình thuận miệng nói ra đến vậy. Sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi, hắn đưa tay nhận lấy thẻ căn cước, cụp mắt lơ đãng nhìn lướt qua hai cái -”
Sau đó ánh mắt hắn không tự chủ được mà cố định lại một chỗ.
Ảnh đại diện trên thẻ căn cước có lẽ là đối phương năm 16, 17 tuổi. Dương Quyển ở độ tuổi này tóc đang được cắt ngắn ngủn, tóc mái trước trán rối tung không đồng đều. Đôi mắt cậu vừa đen vừa tròn trông vừa non nớt vừa thuần khiết.
Yết hầu Hạ Lãng lăn nhẹ, hắn nhìn chằm chằm cái ảnh đến mức hơi thất thần.
Dương Quyển đứng cạnh vừa nghi ngờ vừa thấy kỳ lạ, một lát sau cậu không nhịn nổi mở miệng hỏi hắn: “Cậu xem xong chưa?”
Người sau đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt trông như có điều gì giấu giếm vội nhét thẻ căn cước về lại tay cậu. Hắn lớn tiếng nói: “Xem xong lâu rồi”.
Dương Quyển không nghi ngờ gì hắn chỉ ồ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Hạ Lãng cũng không nói, hai tay cắm trong túi quần. Hắn trầm mặc nghiêng đầu qua một bên nhìn về hướng khác.
Đột nhiên có một tiếng chuông vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh giữa hai người. Hạ Lãng lấy điện thoại ra nhấn nhận cuộc gọi. Giọng lão Tứ vang lên rõ ràng từ đầu bên kia: “Dì trông cửa tắm xong rồi đó anh Lãng, giờ cậu về ký túc xá luôn đi”.
Hạ Lãng trầm giọng ừ một tiếng sau đó lập tức cúp máy.
Tiếng lão Tứ nói chuyện rất to, cách cái điện thoại mà Dương Quyển vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng. Cậu đưa đồ uống trong tay cho Hạ Lãng rồi chậm chạp lùi lại hai bước, sau đó ngửa mặt lên chào hắn: “Tôi cũng về đây”.
Lông mày Hạ Lãng hơi nhíu lại, chỉ nhìn cậu mà không lên tiếng.
Dương Quyển đã quen với việc không được hắn đáp lời, cậu cười với hắn một cái sau đó quay người đi về.
Hạ Lãng nhịn không nổi đứng sau lưng gọi cậu lại, lông mày hắn càng ngày càng nhíu chặt hơn. “Anh không còn gì muốn nói với tôi sao?”
Bước chân Dương Quyển dừng lại, cậu suy nghĩ một lúc sau đó hơi lưỡng lự lắc lắc đầu. “Không còn”.
Sắc mặt Hạ Lãng trở nên khó coi: “Anh đi đi”.
Nói xong, không chờ Dương Quyển quay đầu hắn đã giận đùng đùng quay đầu đi trước.
Dương Quyển không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn nên đứng chết trân tại chỗ, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn không đuổi theo. Cậu quay đầu tiếp tục đi về phía ký túc xá của mình. Dương Quyển chưa đi được bao xa thì bất thình lình sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia vừa vội vàng vừa dồn dập, đủ để tưởng tượng ra cơn giận giữ đến mức muốn nổ cả phổi của chủ nhân. Một giây sau, Dương Quyển bị cánh tay của người đuổi theo sau trói chặt.
Hạ Lãng đứng sau lưng cậu, trầm giọng chửi thề một câu. “Anh không nói ra thời gian và địa điểm cụ thể thì tối ngày mốt sao tôi tới được”.Tác giả có lời muốn nói:
Dự tính tối ngày một anh Lãng bị người ta cho leo cây sẽ giận tiếp.
Lời này không đủ để giải đáp thắc mắc của Dương Quyển, cậu vẫn nghiêng đầu không tin tưởng: “Nhưng mà -”
Sợ cậu nói ra lời nào đó kinh người, Hạ Lãng vội giơ tay lên đẩy cậu một cái, còn cố ý trầm giọng: “Anh còn muốn ngồi trên người tôi bao lâu nữa?”
Quả nhiên lực chú ý của Dương Quyển đã bị dời đi. Cậu đỏ mặt leo xuống khỏi người Hạ Lãng sau đó còn ngồi xổm dưới đất tìm điện thoại di động mình mới vừa làm rơi. Hạ Lãng lại vẫn chưa chịu đứng lên.
Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã cảm nhận được một chút xíu không ổn. Đến khi Dương Quyển xuống khỏi người mình hắn mới lén thở phào một hơi. Đợi đến lúc bình tĩnh lại khỏi cảm xúc “máu nóng dâng trào” hắn mới chống một tay xuống đất ngồi dậy.
Vừa quay đầu Hạ Lãng đã thấy Dương Quyển đang còn ngồi im trên mặt đất không nhúc nhích, thấy vậy hắn không khỏi nhíu mày. “Sao anh còn ngồi xổm dưới đất vậy? Lại rớt kính áp tròng?”
Dương Quyển cúi rất thấp, giọng vang lên từ phía dưới: “Tôi tìm điện thoại di động”.
Hạ Lãng mở đèn trong điện thoại mình lên chiếu sáng mặt đất xung quanh giúp cậu. Trong tầm nhìn xuất hiện ánh sáng nên Dương Quyển tìm thấy điện thoại rất nhanh. Hạ Lãng chê động tác của cậu quá chậm chạp, không nhiều lời cúi người xuống nắm tay kéo cậu đứng dậy.
Ánh mắt Dương Quyển nhìn về phía ngón tay đang đè lên cổ tay mình, cậu nhẹ nhàng ngừng thở, như thể sợ làm người trước mặt bừng tỉnh nên cổ tay mềm mại rũ xuống không dám lộn xộn. Cậu dùng một tay bấm mở điện thoại bật đèn pin lên.
Không ngờ đầu ngón tay vừa mới mở khóa màn hình thì điện thoại bật lên thông báo pin yếu. Âm thanh vừa rõ ràng vừa vang dội vang vọng khắp hành lang yên tĩnh. Ánh mắt đầu tiên của Dương Quyển không nhìn phần trăm pin còn lại trên điện thoại mà nhìn về phía cánh tay đang bị nắm của mình.
Mấy ngón tay đang đặt trên cổ tay cậu vẫn chưa buông ra, Hạ Lãng nghe tiếng còn cúi đầu hỏi cậu: “Điện thoại hết pin rồi?”
Dương Quyển miễn cưỡng hoàn hồn, cậu cuống quýt ừ một tiếng.
“Phiền phức”. Hạ Lãng khẽ tặc lưỡi, đưa điện thoại của mình cho cậu. “Cầm”.
Dương Quyển ngoan ngoãn nhận lấy nhưng không hiểu hắn đưa điện thoại cho cậu làm gì.
“Anh cất điện thoại đi, cầm điện thoại của tôi mà soi đường”. Hạ Lãng nói.
Dương Quyển hơi lưỡng lự: “Vậy cậu thì sao?”
“Tôi?” Hạ Lãng không thể tin nổi men theo ánh sáng nhìn về phía cậu. “Đương nhiên là anh cũng phải soi cho tôi nữa, chẳng lẽ anh định chiếm điện thoại của tôi làm của riêng luôn hả?”
Nói xong người kia kéo tay Dương Quyển, vững bước đi về cầu thang xuống tầng lầu tiếp theo
Dương Quyển bị kéo ở phía sau, cực kỳ có trách nhiệm giơ cao điện thoại soi đường giúp hắn. Khóe mắt cậu khẽ nhìn tới cái tay đang nắm lấy cổ tay mình của Hạ Lãng, cảm nhận được một sức nóng nhỏ bé đang dần tỏa ra từ chỗ tiếp xúc. Ngay cả thở mạnh Dương Quyển cũng không dám.
Chưa bao giờ cậu có một ngày như hôm nay, cảm thấy sau khi bị cúp điện lối cầu thang thoát hiểm lại ngắn như vậy. Chỉ trong nháy mắt thất thần bọn họ đã đi từ lầu sáu xuống đến lầu một rồi.
Sau khi bị cúp điện cửa chính của tòa nhà thí nghiệm cũng không mở ra được. Hai người bị nhốt ở bên trong, đang định gọi điện nhờ người tới giúp thì có điện trở lại. Cả hai ra khỏi tòa nhà một cách thuận lợi, cùng đi về phía ký túc xá sau đó tách nhau ra ở con đường giữa hai cánh cổng kia.
Lúc này đã qua thời gian ký túc xá mở cửa rồi, Hạ Lãng đứng ở bậc thềm ngoài cửa gọi điện thoại cho lão Tứ, bảo cậu ta gọi dì trông cửa ra mở cửa giúp hắn. Mấy phút sau lão Tứ gọi điện thoại lại báo cho hắn là dì trông cửa đang tắm nên có lẽ hắn phải đợi khoảng hai mươi phút.
Hạ Lãng không có kiên nhẫn đứng chờ một chỗ, hắn chậm rãi đi ra khỏi cổng ký túc xá, tới máy bán hàng tự động bên cạnh mua đồ uống.
Sau khi về phòng Dương Quyển lập túc ra ban công đứng nhìn xung quanh. Đến khi thấy Hạ Lãng đi vào chưa được bao lâu lại quay ra thì cậu nghĩ ngợi một lúc. Tiếp đó, như thể đã nghĩ ra chuyện gì, cậu vội quay người vào phòng, cầm lấy thẻ căn cước rồi chạy xuống lầu.
Lúc Dương Quyển xuất hiện ở giao lộ thì Hạ Lãng đang cúi người nhìn chằm chằm mấy loại nước bên trong máy bán hàng tự động. Hai tay hắn để trong túi quần, có vẻ như đang suy nghĩ xem nên uống cái gì.
Dương Quyển không thể tự chủ mà bước chậm lại, im lặng bước tới đứng sau lưng hắn.
Hạ Lãng thấy một cái bóng tiến đến sát bên chân mình thì quay đầu lại. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Dương Quyển thì thờ ơ thu mắt về, hỏi cậu: “Sao vậy? Có việc cần tìm tôi?”
Dương Quyển gật gật đầu, lực chú ý lại đặt lên máy bán hàng tự động. “Cậu muốn mua đồ uống hả?”
Hạ Lãng cười xì thành tiếng. “Không phải chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhận ra chuyện này sao?”
Dương Quyển không những không giận ngược lại còn ngẩng đầu lên cười cười với hắn: “Cậu muốn uống gì? Tôi mời cậu”.
Như thể bị nụ cười của Dương Quyển lắc cho một cái thật mạnh, mặt mày Hạ Lãng cứng ngắc giả vờ quay sang chỗ khác. “Tôi cần anh mời chắc?”
Dương Quyển thật lòng thật dạ đáp: “Cảm ơn cậu chiều nay đã lái xe chở tôi về”.
Sắc mặt Hạ Lãng không chỉ không tốt hơn mà còn khó chịu hơn gấp bội: “Tôi lái xe chở anh về trường mà anh chỉ dùng thứ đồ uống không đáng mấy đồng này trả công?”
Dương Quyển bị dồn ép không thể trả lời há miệng thở dốc, cậu không biết làm sao mới có thể dỗ hắn vui lên. Cuối cùng cậu mở miệng thăm dò: “Vậy tôi mời cậu bữa cơm có được không?”
Hạ Lãng hơi dừng lại, không nói được cũng không nói không được, tầm mắt hắn nhẹ rơi vào máy bán hàng tự động, giống như không để lời cậu nói vào lòng.
Thấy đối phương không từ chối mình ngay tức thì nên trong lòng Dương Quyển thấy rất vui vẻ, cậu thừa thế xông lên: “Cậu thích ăn gì vậy?”
Hạ Lãng đưa tay ấn nút lệnh trên máy bán hàng tự động sau đó giơ điện thoại lên quét mã trả tiền, trông như thể mắt điếc tai ngơ không nghe thấy lời cậu.
Dương Quyển tỏ vẻ phiền não, không thể làm gì khác bèn thay đổi cách hỏi: “Cậu có ăn được cay không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Trùng Sinh Để Gặp Người
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
=====================================
Lon đồ uống trên kệ hàng lăn xuống, Hạ Lãng không vội cúi xuống nhặt mà nổi lòng từ bi quay đầu lại nhìn Dương Quyển, hắn nhíu mày hỏi cậu: “Ngay cả chuyện tôi có thể ăn cay hay không anh cũng không biết mà còn định mời tôi ăn cơm?”
Nghe giọng điệu của đối phương như thể đang kìm nén lại sự tức giận trong lòng.
Dương Quyển trầm mặc hai giây, bỗng nhiên nhớ ra. Trước đây lúc còn chơi game hình như mỗi ngày bọn họ đều báo cáo cho nhau bữa tối bản thân ăn gì. Cậu vừa xấu hổ vừa đuối lý ngậm miệng, lại bắt đầu lục lại trong trí nhớ xem gần trường có quán ăn nào được đánh giá tốt không.
Thấy mãi mà đối phương không tiếp lời mình, Hạ Lãng hiểu lầm là cậu quên thật. Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một cơn giận vô hình, cả người tỏa ra hơi lạnh, ngay cả lon đồ uống vừa mới rơi xuống hắn cũng không thèm lấy, chỉ quay đầu đi thẳng về phía ký túc xá.
Trong giây lát Dương Quyển không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mãi sau cậu mới chậm nửa nhịp cảm nhận được cảm xúc khó chịu tỏa ra quanh người Hạ Lãng. Cậu vội nhặt lon nước kia lên, nhanh chân chạy theo kéo tay Hạ Lãng. Dương Quyển vô cùng căng thẳng giải thích: “Tôi nhớ ra rồi, cậu đừng giận nữa mà”.
Rõ ràng sắc mặc của Hạ Lãng đã hơi dịu đi nhưng ngay khi nghe thấy nửa câu sau của cậu lại dần dần trở nên cáu kỉnh. Hắn nhất định phải làm rõ lời Dương Quyển. “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi giận? Mẹ kiếp chuyện nhỏ như con kiến này cũng đáng để tôi giận chắc?”
Dương Quyển thật thà cúi thấp đầu nhìn mặt đất, nửa ngày sau mới lặng lẽ ngẩng lên khẽ nhìn sắc mặt hắn. Cuối cùng cậu nhỏ giọng nói thật nhanh: “Hai con mặt của tôi đều thấy được”.
Hạ Lãng: “…”
Hắn tức giận đến mức muốn chửi bậy.
Dương Quyển không biết làm sao mà lại cảm thấy dáng vẻ này của Hạ Lãng trông hơi bị đáng yêu. Cậu cố gắng khống chế biểu cảm khuôn mặt mình nhưng lúm nhỏ bên má lại làm cậu bại lộ hoàn toàn.
Hạ Lãng tức đến nổ cả phổi kéo cậu qua. “Anh cười gì mà cười?”
Dương Quyển chớp mắt một cái tỏ vẻ thuận theo nói lảng sang chuyện khác. “Vậy lúc nào cậu có thời gian rảnh?”
Đôi mắt Hạ Lãng nhìn chăm chú lên khuôn mặt cậu, hắn nheo mắt một cách nguy hiểm.
Tên ngốc này học được thói xấu rồi, còn biết chuyển đề tài trước mặt mình cơ.
Hắn âm thầm hừ lạnh một cái, ngoài miệng vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Tối ngày mốt”.
Đôi mắt Dương Quyển sáng rực lên. “Vậy tối ngày mốt -”
Hạ Lãng khoanh tay lại, nhìn cậu với tư thế nhìn từ trên cao xuống, cố ý dùng giọng điệu ác liệt ngắt lời cậu: “Dù tối ngày mốt tôi rảnh nhưng tôi cũng chưa nói đồng ý đi ăn cơm với anh đâu”.
Đôi mắt đen bóng sáng ngời của Dương Quyển trở nên ảm đạm chỉ trong nháy mắt, cảm xúc mất mát tràn ra từ đáy mắt cậu, lan rộng khắp không gian xung quanh.
Ngay cả Hạ Lãng cũng nhận ra chuyện này vô cùng rõ ràng. Hắn bị ánh mắt đầy mất mát của cậu đâm một cái nên đáy lòng cũng trở nên nặng nề. Thậm chí sâu trong thâm tâm hắn còn sinh ra một chút hối hận.
Không biết giờ nên nói gì cho phải, cuối cùng Hạ Lãng đành cứng rắn đổi chủ đề. “Anh còn chưa nói cho tôi là anh tìm tôi có chuyện gì?”
Dương Quyển cũng điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, cậu lấy thẻ căn cước của mình ra, thành thật đưa cho hắn: “Tôi đã đồng ý sẽ đưa cho cậu xem”.
Hạ Lãng hơi ngẩn người, rõ ràng hắn không ngờ tới Dương Quyển lại nhớ rõ yêu cầu mình thuận miệng nói ra đến vậy. Sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi, hắn đưa tay nhận lấy thẻ căn cước, cụp mắt lơ đãng nhìn lướt qua hai cái -”
Sau đó ánh mắt hắn không tự chủ được mà cố định lại một chỗ.
Ảnh đại diện trên thẻ căn cước có lẽ là đối phương năm 16, 17 tuổi. Dương Quyển ở độ tuổi này tóc đang được cắt ngắn ngủn, tóc mái trước trán rối tung không đồng đều. Đôi mắt cậu vừa đen vừa tròn trông vừa non nớt vừa thuần khiết.
Yết hầu Hạ Lãng lăn nhẹ, hắn nhìn chằm chằm cái ảnh đến mức hơi thất thần.
Dương Quyển đứng cạnh vừa nghi ngờ vừa thấy kỳ lạ, một lát sau cậu không nhịn nổi mở miệng hỏi hắn: “Cậu xem xong chưa?”
Người sau đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt trông như có điều gì giấu giếm vội nhét thẻ căn cước về lại tay cậu. Hắn lớn tiếng nói: “Xem xong lâu rồi”.
Dương Quyển không nghi ngờ gì hắn chỉ ồ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Hạ Lãng cũng không nói, hai tay cắm trong túi quần. Hắn trầm mặc nghiêng đầu qua một bên nhìn về hướng khác.
Đột nhiên có một tiếng chuông vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh giữa hai người. Hạ Lãng lấy điện thoại ra nhấn nhận cuộc gọi. Giọng lão Tứ vang lên rõ ràng từ đầu bên kia: “Dì trông cửa tắm xong rồi đó anh Lãng, giờ cậu về ký túc xá luôn đi”.
Hạ Lãng trầm giọng ừ một tiếng sau đó lập tức cúp máy.
Tiếng lão Tứ nói chuyện rất to, cách cái điện thoại mà Dương Quyển vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng. Cậu đưa đồ uống trong tay cho Hạ Lãng rồi chậm chạp lùi lại hai bước, sau đó ngửa mặt lên chào hắn: “Tôi cũng về đây”.
Lông mày Hạ Lãng hơi nhíu lại, chỉ nhìn cậu mà không lên tiếng.
Dương Quyển đã quen với việc không được hắn đáp lời, cậu cười với hắn một cái sau đó quay người đi về.
Hạ Lãng nhịn không nổi đứng sau lưng gọi cậu lại, lông mày hắn càng ngày càng nhíu chặt hơn. “Anh không còn gì muốn nói với tôi sao?”
Bước chân Dương Quyển dừng lại, cậu suy nghĩ một lúc sau đó hơi lưỡng lự lắc lắc đầu. “Không còn”.
Sắc mặt Hạ Lãng trở nên khó coi: “Anh đi đi”.
Nói xong, không chờ Dương Quyển quay đầu hắn đã giận đùng đùng quay đầu đi trước.
Dương Quyển không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn nên đứng chết trân tại chỗ, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn không đuổi theo. Cậu quay đầu tiếp tục đi về phía ký túc xá của mình. Dương Quyển chưa đi được bao xa thì bất thình lình sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia vừa vội vàng vừa dồn dập, đủ để tưởng tượng ra cơn giận giữ đến mức muốn nổ cả phổi của chủ nhân. Một giây sau, Dương Quyển bị cánh tay của người đuổi theo sau trói chặt.
Hạ Lãng đứng sau lưng cậu, trầm giọng chửi thề một câu. “Anh không nói ra thời gian và địa điểm cụ thể thì tối ngày mốt sao tôi tới được”.Tác giả có lời muốn nói:
Dự tính tối ngày một anh Lãng bị người ta cho leo cây sẽ giận tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất