Chương 71: Chuông cảnh báo
Đối diện với ánh mắt đang nhìn sang của Dương Quyển, Hạ Lãng như thể chợt ý thức được chuyện gì, hắn vội đẩy đối phương ra. Lúc này Dương Quyển mới phát hiện người xung quanh đã đi hết rồi, cậu bị phân tâm để ý sang chuyện khác, mở miệng hỏi Hạ Lãng: “Giờ phải quay về hả?”
Hạ Lãng nhìn cậu bằng ánh mắt khó lường, không trả lời tiếng nào.
Dương Quyển cũng không thúc giục hay hỏi lại, cậu vẫn đứng yên tại chỗ chờ đối phương.
Không bao lâu sau Hạ Lãng đành thu mắt về với tâm tình phức tạp. Tuy rằng đúng là hắn rất thích Dương Quyển lúc cậu mặc đồ con gái, đúng là hắn đã đưa ra yêu cầu bắt Dương Quyển mặc váy cho mình xem để kiểm chứng suy nghĩ này.
Nhưng mà lúc đó chính hắn cũng không biết là gặp mặt ngoài đời thật không giống lúc gặp qua gọi video gì cả. Nhìn thấy Dương Quyển trong thực tế thế này hắn lại càng khó có thể khống chế bản thân hơn cả tưởng tượng.
Lúc ở trong rạp chiếu phim thiếu chút nữa đã hôn nhau rồi, lúc đó còn có thể đổ cho là vì ở trong bóng tối nên hắn bị ma ám. Nhưng hiện tại khi ôm Dương Quyển lại có cảm giác càng ôm tim đập càng nhanh thì Hạ Lãng cảm thấy quá không ổn. Hắn rất ghét cảm giác hoàn toàn mất khống chế này.
Đến cuối cùng Hạ Lãng vẫn quyết định bóp chết những manh mối sai lầm này từ trong trứng. Không phải bởi vì hắn là loại người nhát gan, không dám đối mặt với cảm xúc thật trong lòng mình, vấn đề ở đây là Dương Quyển căn bản không phải con gái.
Sau khi suy nghĩ thông suốt việc này, Hạ Lãng hơi mất tự nhiên, nhíu mày giương mắt nhìn cậu: “Sau này anh đừng có mà mặc váy trước mặt tôi nữa”.
Dương Quyển bị lời của hắn làm cho như thể rơi vào cơn mơ. “Không phải chính cậu yêu cầu tôi mặc sao?”
Thái dương Hạ Lãng giật nhẹ một cái, có cảm giác như thể đang tự lấy đá đập chân mình. “Không sai, đúng là tôi bảo anh mặc. Nhưng sau này anh đừng có mà mặc nữa”.
“Được nha”. Dương Quyển nhanh chóng đáp ứng, rồi lại lập tức nói nhỏ: “Tôi không có đam mê thích mặc váy”.
Dương Quyển nói lời này là vô tình nhưng Hạ Lãng làm người nghe lại tưởng cậu cố ý. Hắn bất mãn mở miệng giải thích: “Tôi cũng không có đam mê thích nhìn đàn ông mặc váy”.
“Được nha, cậu không có đam mê này”. Dương Quyển nói.
Thái dương Hạ Lãng giật điên cuồng, hắn còn nghi ngờ Dương Quyển đang chế giễu mình nhưng không biết tại sao lại không thể tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào trên mặt cậu, cuối cùng hắn đành phải từ bỏ.
Sau khi ăn cơm trưa xong bốn người lái xe về trường. Bọn họ chia tay nhau ở trước cổng trường. Dương Quyển và Hạ Lãng phải về ký túc xá, lão Trần và bạn gái về căn nhà thuê ở ngoài trường.
Từ khi bắt đầu đi vào phạm vi của trường Dương Quyển dã che che giấu giấu. Từ đầu đến cuối cậu đều không chịu ngẩng mặt lên, mấy lần suýt nữa đã đụng phải cây cột điện ven đường toàn là nhờ Hạ Lãng kéo giật lại tránh đi kịp thời.
Hạ Lãng cũng thấy không thể nhìn tiếp cảnh này nữa, hắn ôm vai, dẫn cậu vào trường. Mấy lần gặp phải người quen trên đường mà họ tò mò về quan hệ giữa hai người thì Hạ Lãng đều lấy cớ lấp liếm qua loa.
Cuối cùng hai người tách nhau ra ở cổng sau hai khu ký túc xá. Quản lý ký túc xá của nghiên cứu sinh không nghiêm ngặt như quản lý ký túc xá sinh viên, bảo vệ thường hay xem phim trong phòng trực, ít khi quan tâm đến nhân viên ra vào ký túc xá. Dương Quyển không đụng phải bất cứ người quen nào nên thuận lợi trở về được phòng mình. Sau khi vào phòng, cậu vội vàng thay váy và quần tất trên người ra.
Sáng nay dậy sớm quá nên Dương Quyển không ra ngoài nữa mà ở trong phòng ngủ một giấc. Mấy tiếng sau cậu nghe thấy tiếng mở cửa của Trác Lan nên mới tỉnh dậy, lúc này đã đến giờ ăn tối rồi.
Trác Lan cầm phần cơm tối từ bên ngoài về, cậu ta không ngờ Dương Quyển cũng ở trong phòng nên chỉ mua có một phần cho mình. Dương Quyển leo xuống giường gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó giặt sạch sẽ quần tất với váy rồi đem phơi khô. Trong lúc đó, điện thoại di động đang đặt trên bàn Trác Lan kêu lên hai tiếng.
Trác Lan đang ngồi trước bàn học, cậu ta ngửa cả người ra sau kêu to gọi Dương Quyển: “Có người gửi tin nhắn cho cậu nè”.
Dương Quyển bước vào cầm điện thoại lên xem thì thấy là tin nhắn của Tống Tình. Từ khi kết bạn wechat đến giờ thì bây giờ mới là lần đầu tiên hai người trò chuyện, đối phương nhắn tin hỏi cậu dạo này có rảnh không để hẹn cậu đi bơi.
Trác Lan lười biếng ngồi bắt chéo chân bên cạnh, không thèm ngẩng đầu lên mà mở miệng hỏi: “Ai thế?”
Dương Quyển thành thật đáp: “Tống Tình hẹn tớ đi bơi”.
“Tống Tình? Tống Tình nào thế?” Như thể đột nhiên bị gợi lên hứng thú, Trác Lan lập tức ngồi thẳng lại. “Là Tống Tình quản lý của đội bóng rổ hả?”
Dương Quyển gật đầu.
“Cậu hỏi xem cô ấy hẹn lúc nào”. Trác Lan nói.
Dương Quyển lộ ra vẻ mặt chần chừ: “Nhưng mà tớ đâu có biết bơi”.
“Không biết bơi thì có thể học mà”. Trác Lan tỏ vẻ nghiêm túc an ủi cậu sau đó dùng ánh mắt long lanh nhìn cậu. “Cậu đồng ý với cô ấy đi, tớ cũng muốn đi nữa”.
Dương Quyển kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Trác Lan, dường như cậu không hiểu vì sao đối phương cũng muốn đi.
“Nếu không thì thế này, cậu hỏi cô ấy trước xem đội trưởng đội bóng rổ có tới không?” Trác Lan cười hì hì nắm lấy cánh tay Dương Quyển. “Tớ muốn đến xem đội trưởng đội bóng rổ bơi”.
Dương Quyển nghe theo lời Trác Lan, nhắn tin hỏi Tống Tình. Không bao lâu sau cậu nhận được câu trả lời khẳng định của cô. Dương Quyển truyền đạt lại cho Trác Lan: “Đội trưởng cũng sẽ tới”.
Đôi mắt Trác Lan sáng như đèn pha, cậu ta phấn khích lắc lắc cánh tay Dương Quyển. “Cậu mau đồng ý với cô ấy đi Quyển Quyển”.
Dương Quyển gật đầu nhắn tin đồng ý với Tống Tình.
Mặc dù đã đồng ý sẽ tới nhưng Dương Quyển vẫn không quên nói thật cho Tống Tình biết mình không biết bơi. Tống Tình chủ động đề nghị muốn dạy cậu, Dương Quyển lưỡng lự hai giây sau đó vẫn từ chối ý tốt của cô.
Trác Lan đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình trò chuyện của hai người, cậu ta nhạy bén nheo mắt lại, hỏi Dương Quyển: “Sao đột nhiên Tống Tình lại hẹn cậu đi bơi? Còn chủ động đề nghị muốn dạy cậu nữa, có phải cô ấy muốn theo đuổi cậu không?”
Dương Quyển vội vã lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, cô ấy cao ngang ngửa tớ đó. Không phải con gái đều thích con trai cao hơn mình sao?”
Trác Lan khẽ ồ một cái. “Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà vẫn có người thích loại hình em trai nhỏ khiến người ta muốn chăm sóc chứ”. Chẳng qua những chuyện này không quan trọng, Trác Lan khoát tay một cái, bỏ những suy nghĩ không liên quan khỏi đầu. “Các cậu hẹn đi bơi vào lúc nào?”
“Tối mai”. Dương Quyển nói.
Trác Lan nghe vậy thì lập tức vô cùng hào hứng đứng dậy tìm quần bơi trong tủ quần áo.
Tối hôm sau, lúc Dương Quyển và Trác Lan tới bể bơi của trường thì thấy Hạ Lãng và bạn của hắn cũng ở đó. Có lẽ đối phương đã xuống nước bơi mấy vòng rồi, giờ đang ngồi trên ghế ven bờ nói chuyện với lão Tứ.
Hôm nay Dương Quyển ăn mặc hết sức bình thường, thoạt nhìn trông như một sinh viên bình thường nhẹ nhàng thoải mái, có bị lẫn vào trong đoàn người cũng không dễ tìm thấy. Thế mà Hạ Lãng vẫn nhanh chóng nhìn thấy cậu.
Lão Tứ tươi cười vẫy tay chào Dương Quyển và Trác Lan, Trác Lan kéo Dương Quyển tới, Hạ Lãng nghiêng mặt nhìn qua, liếc nhìn cái túi trong tay cậu. “Anh cũng tới bơi sao?”
Dương Quyển gật đầu, ánh mắt cố gắng né tránh nửa thân tên đang trần như nhộng của hắn. Cậu giả vờ nhìn vào hồ nước bên dưới.
Hạ Lãng nhận ra được sự tránh né của cậu thì tâm trạng trở nên hơi không vui, hắn đứng bật dậy trước mặt Dương Quyển, để lộ hoàn toàn cơ bụng và lồng ngực rắn chắc. “Không phải anh không biết bơi à?”
Dương Quyển vẫn không dám nhìn hắn, cậu ừ một tiếng đầy qua loa.
Trái với cậu, Trác Lan đứng bên cạnh dùng ánh mắt to gan không hề kiêng dè nhìn chằm chằm nửa người trên của Hạ Lãng, nhìn đến mức say sưa ngon lành.
Sắc mặt Hạ Lãng đen kịt cả lại.
Lúc gặp Dương Quyển trong bể bơi lần trước hắn đã thấy tên ngốc này nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của một người gầy nhom, nhìn đến mức đỏ cả mặt. Lúc này chính mình đã đứng trước mặt rồi mà người ta lại không thèm để lại nửa ánh mắt trên người mình.
Bởi vì kiêng dè còn có người khác ở chỗ này nên Hạ Lãng không tiện nói gì, mắt hắn tối đi, ngồi trở về.
Dương Quyển chậm chạp phát hiện ra Hạ Lãng đang không vui, cậu yên lặng cụp mắt xuống, vừa muốn nhìn kỹ sắc mặt đối phương thì Tống Tình đã đi đến. Cô mặc một cái áo bơi liền thân khá quy củ, lộ ra tay chân thon dài. Có lẽ bởi vì cô học thể dục thể thao nên cánh tay và bắp chân đều có một chút cơ bắp mỏng, nhưng không hề khó coi chút nào.
Dương Quyển và Trác Lan đi cùng Tống Tình tới phòng thay quần áo để thay đồ.
Lão Tứ thu lại ánh mắt nhìn theo bọn họ, quay đầu đầy tò mò hỏi Hạ Lãng: “Bị lão Triệu đoán đúng rồi sao? Hôm qua cậu đi hẹn hò thật hả?”
Hạ Lãng hồi thần, giương mắt nhìn cậu ta, hỏi ngược lại: “Cậu nghe ai nói?”
“Lão Trần”. Lão Tứ sờ cằm nhớ lại. “Không chỉ có lão Trần, có người trong lớp bọn mình nói hôm qua thấy cậu trong trường”.
Hạ Lãng hơi khựng lại, tỏ ra thờ ơ dựa vào lưng ghế, đáp qua loa: “Coi như là vậy đi”.
Nhất thời lão Tứ bị gợi lên hứng thú, đang muốn hỏi kĩ hơn thì khóe mắt lại nhìn thấy ở phía phòng thay quần áo có bóng dáng hai cô gái mặc bikini đi ra. Ngay lập tức lực chú ý của lão Tứ đã bị hai cô gái đó cuốn đi, cậu ta nhanh chóng quên béng chuyện muốn hỏi tỉ mỉ về chuyện hẹn hò của thằng bạn.
Hai cô gái kia đều là loại hình cao gầy xinh đẹp, đôi chân vừa trắng lại vừa dài, phía trên quần váy lộ ra vòng eo vừa mềm vừa tinh tế. Quan trọng nhất là, vòng một của cả hai đều không hề nhỏ.
Bốn mắt lão Tứ đều dính lên người người ta.
Đến lúc hai cô gái kia vừa cười vừa nói đi tới gần thì lão Tứ mới phát hiện cô gái mặc bikini màu hồng đi bên trái có dáng vẻ thuần khiết mềm mại. Cậu ta trực tiếp dùng cùi chỏ đụng Hạ Lãng một cái, mặt mày hớn hở nói nhỏ với hắn: “Người đi bên trái kia là loại hình yêu thích của cậu phải không anh Lãng”.
Hạ Lãng nghe vậy thì ngẩng đầu với vẻ mặt bình tĩnh như núi, nhìn theo tầm mắt của lão Tứ.
Em gái mặc bikini hồng thanh thuần mềm mại ở đâu chẳng thấy, ngược lại đúng lúc hắn nhìn thấy Dương Quyển và Trác Lan đang ra khỏi phòng thay đồ. Dương Quyển đã cởi áo ra, thay một cái quần bơi dài đến bắp đùi.
Hôm qua ngoài hành lang WC, khi ôm lấy cậu Hạ Lãng đã cảm nhận được người đối phương mềm mại đến mức nào, không hề giống kiểu người siêng năng tập thể dục thể thao. Bây giờ nhìn thấy thân hình trắng trắng gầy gò của cậu Hạ Lãng càng chứng thực được suy đoán này.
Chân của Dương Quyển không có khác biệt quá lớn với khi mặc quần tất hôm qua, đôi chân thẳng tắp mà cân xứng. Hạ Lãng nhìn theo đôi chân của cậu dần đi lên, lướt qua cái bụng bằng phẳng rồi lại không dấu vết dừng lại ở bả vai trơn nhẵn.
Mặc dù vai của đối phương không rộng như vai của hắn nhưng lại thẳng tắp gọn gàng, bả vai và cần cổ tạo thành một góc vuông xinh đẹp. Thậm chí đến lúc này Hạ Lãng mới nhận ra cổ của cậu thon dài nhưng khi kết hợp với tỉ lệ cả người trông cũng không tồi.
Rõ ràng bây giờ Dương Quyển không khác gì cậu trai gầy gò ít vận động lúc nãy cả nhưng Hạ Lãng mãi cũng không thể ngừng nhìn cậu. Trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng không quá chắc chắn mình đang nhìn cái gì trên người đối phương.
Mãi đến khi lão Tứ đứng bên cạnh hỏi nhỏ: “Sao rồi? Có phải mềm lắm không?”
Hạ Lãng trầm mặc non nửa giây sau đó mới hời hợt ừ một cái.
“Có phải chân vừa trắng vừa dài không?” Lão Tứ tiếp tục hỏi.
Hạ Lãng nhíu mày suy nghĩ, sau đó bất đắc dĩ thuận theo đồng ý: “Ừm”.
“Eo cũng nhỏ quá chừng, bụng không có một cái sẹo lồi nào”. Lão Tứ tấm tắc than thở.
Chuyện này cũng không tính là nói dối, Hạ Lãng bình tĩnh gật đầu.
“Bả vai lộ ra cũng thật mượt mà đáng yêu”. Lão Tứ đánh giá tiếp. “Quan trọng nhất là, cô ấy trông cực kỳ thuần khiết”.
Lông mày Hạ Lãng không tự chủ được mà xoắn lại, lúc này hắn mới phát hiện ra lão Tứ đang cẩn thận tỉ mỉ quan sát bên kia. Hắn không khỏi sinh ra cảm xúc không vừa lòng cho lắm, giọng lạnh đi, xì khẽ một tiếng: “Đàn ông thì có cái gì mà thuần khiết với chả không thuần khiết”.
“Đàn ông?” Giọng lão trở nên kinh ngạc tột độ. “Đàn ông gì cơ chứ? Không phải bọn mình đang nói đến em gái mềm mại mặc bikini màu hồng sao?”
Hạ Lãng: “…”
Vẻ mặt Hạ Lãng đông cứng lại trong nháy mắt, hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì không nhìn nữa mà quay sang nhìn về phía em gái mềm mại thuần khiết trong lời của lão Tứ.
Cô gái mặc bikini màu hồng đúng là có dáng vẻ vừa thuần khiết vừa mềm mại, cũng đúng là kiểu mà hắn sẽ thích, Hạ Lãng lạnh lùng quan sát đánh giá đối phương.
Nhưng chẳng qua chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi hắn lại bắt đầu trở nên mất tập trung, lúc phản ứng lại thì đã thầy tầm nhìn của mình vô ý bị lệch đi, lại trở về người Dương Quyển đang đi phía sau.
Nhất thời trong lòng Hạ Lãng vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, hắn cố ép bản thân nhìn về phía cô gái mềm mại tươi mái kia.
Vài giây sau, ánh mắt của Hạ Lãng lại mất khống chế mà đuổi theo bóng dáng Dương Quyển.
Mặt Hạ Lãng đen như cái đáy nồi.
Đệt, hình như mình có chỗ nào đó không đúng.
Hạ Lãng: Em gái mềm mại tươi mát sao? Tẻ nhạt vô vị.jpg
Hạ Lãng nhìn cậu bằng ánh mắt khó lường, không trả lời tiếng nào.
Dương Quyển cũng không thúc giục hay hỏi lại, cậu vẫn đứng yên tại chỗ chờ đối phương.
Không bao lâu sau Hạ Lãng đành thu mắt về với tâm tình phức tạp. Tuy rằng đúng là hắn rất thích Dương Quyển lúc cậu mặc đồ con gái, đúng là hắn đã đưa ra yêu cầu bắt Dương Quyển mặc váy cho mình xem để kiểm chứng suy nghĩ này.
Nhưng mà lúc đó chính hắn cũng không biết là gặp mặt ngoài đời thật không giống lúc gặp qua gọi video gì cả. Nhìn thấy Dương Quyển trong thực tế thế này hắn lại càng khó có thể khống chế bản thân hơn cả tưởng tượng.
Lúc ở trong rạp chiếu phim thiếu chút nữa đã hôn nhau rồi, lúc đó còn có thể đổ cho là vì ở trong bóng tối nên hắn bị ma ám. Nhưng hiện tại khi ôm Dương Quyển lại có cảm giác càng ôm tim đập càng nhanh thì Hạ Lãng cảm thấy quá không ổn. Hắn rất ghét cảm giác hoàn toàn mất khống chế này.
Đến cuối cùng Hạ Lãng vẫn quyết định bóp chết những manh mối sai lầm này từ trong trứng. Không phải bởi vì hắn là loại người nhát gan, không dám đối mặt với cảm xúc thật trong lòng mình, vấn đề ở đây là Dương Quyển căn bản không phải con gái.
Sau khi suy nghĩ thông suốt việc này, Hạ Lãng hơi mất tự nhiên, nhíu mày giương mắt nhìn cậu: “Sau này anh đừng có mà mặc váy trước mặt tôi nữa”.
Dương Quyển bị lời của hắn làm cho như thể rơi vào cơn mơ. “Không phải chính cậu yêu cầu tôi mặc sao?”
Thái dương Hạ Lãng giật nhẹ một cái, có cảm giác như thể đang tự lấy đá đập chân mình. “Không sai, đúng là tôi bảo anh mặc. Nhưng sau này anh đừng có mà mặc nữa”.
“Được nha”. Dương Quyển nhanh chóng đáp ứng, rồi lại lập tức nói nhỏ: “Tôi không có đam mê thích mặc váy”.
Dương Quyển nói lời này là vô tình nhưng Hạ Lãng làm người nghe lại tưởng cậu cố ý. Hắn bất mãn mở miệng giải thích: “Tôi cũng không có đam mê thích nhìn đàn ông mặc váy”.
“Được nha, cậu không có đam mê này”. Dương Quyển nói.
Thái dương Hạ Lãng giật điên cuồng, hắn còn nghi ngờ Dương Quyển đang chế giễu mình nhưng không biết tại sao lại không thể tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào trên mặt cậu, cuối cùng hắn đành phải từ bỏ.
Sau khi ăn cơm trưa xong bốn người lái xe về trường. Bọn họ chia tay nhau ở trước cổng trường. Dương Quyển và Hạ Lãng phải về ký túc xá, lão Trần và bạn gái về căn nhà thuê ở ngoài trường.
Từ khi bắt đầu đi vào phạm vi của trường Dương Quyển dã che che giấu giấu. Từ đầu đến cuối cậu đều không chịu ngẩng mặt lên, mấy lần suýt nữa đã đụng phải cây cột điện ven đường toàn là nhờ Hạ Lãng kéo giật lại tránh đi kịp thời.
Hạ Lãng cũng thấy không thể nhìn tiếp cảnh này nữa, hắn ôm vai, dẫn cậu vào trường. Mấy lần gặp phải người quen trên đường mà họ tò mò về quan hệ giữa hai người thì Hạ Lãng đều lấy cớ lấp liếm qua loa.
Cuối cùng hai người tách nhau ra ở cổng sau hai khu ký túc xá. Quản lý ký túc xá của nghiên cứu sinh không nghiêm ngặt như quản lý ký túc xá sinh viên, bảo vệ thường hay xem phim trong phòng trực, ít khi quan tâm đến nhân viên ra vào ký túc xá. Dương Quyển không đụng phải bất cứ người quen nào nên thuận lợi trở về được phòng mình. Sau khi vào phòng, cậu vội vàng thay váy và quần tất trên người ra.
Sáng nay dậy sớm quá nên Dương Quyển không ra ngoài nữa mà ở trong phòng ngủ một giấc. Mấy tiếng sau cậu nghe thấy tiếng mở cửa của Trác Lan nên mới tỉnh dậy, lúc này đã đến giờ ăn tối rồi.
Trác Lan cầm phần cơm tối từ bên ngoài về, cậu ta không ngờ Dương Quyển cũng ở trong phòng nên chỉ mua có một phần cho mình. Dương Quyển leo xuống giường gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó giặt sạch sẽ quần tất với váy rồi đem phơi khô. Trong lúc đó, điện thoại di động đang đặt trên bàn Trác Lan kêu lên hai tiếng.
Trác Lan đang ngồi trước bàn học, cậu ta ngửa cả người ra sau kêu to gọi Dương Quyển: “Có người gửi tin nhắn cho cậu nè”.
Dương Quyển bước vào cầm điện thoại lên xem thì thấy là tin nhắn của Tống Tình. Từ khi kết bạn wechat đến giờ thì bây giờ mới là lần đầu tiên hai người trò chuyện, đối phương nhắn tin hỏi cậu dạo này có rảnh không để hẹn cậu đi bơi.
Trác Lan lười biếng ngồi bắt chéo chân bên cạnh, không thèm ngẩng đầu lên mà mở miệng hỏi: “Ai thế?”
Dương Quyển thành thật đáp: “Tống Tình hẹn tớ đi bơi”.
“Tống Tình? Tống Tình nào thế?” Như thể đột nhiên bị gợi lên hứng thú, Trác Lan lập tức ngồi thẳng lại. “Là Tống Tình quản lý của đội bóng rổ hả?”
Dương Quyển gật đầu.
“Cậu hỏi xem cô ấy hẹn lúc nào”. Trác Lan nói.
Dương Quyển lộ ra vẻ mặt chần chừ: “Nhưng mà tớ đâu có biết bơi”.
“Không biết bơi thì có thể học mà”. Trác Lan tỏ vẻ nghiêm túc an ủi cậu sau đó dùng ánh mắt long lanh nhìn cậu. “Cậu đồng ý với cô ấy đi, tớ cũng muốn đi nữa”.
Dương Quyển kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Trác Lan, dường như cậu không hiểu vì sao đối phương cũng muốn đi.
“Nếu không thì thế này, cậu hỏi cô ấy trước xem đội trưởng đội bóng rổ có tới không?” Trác Lan cười hì hì nắm lấy cánh tay Dương Quyển. “Tớ muốn đến xem đội trưởng đội bóng rổ bơi”.
Dương Quyển nghe theo lời Trác Lan, nhắn tin hỏi Tống Tình. Không bao lâu sau cậu nhận được câu trả lời khẳng định của cô. Dương Quyển truyền đạt lại cho Trác Lan: “Đội trưởng cũng sẽ tới”.
Đôi mắt Trác Lan sáng như đèn pha, cậu ta phấn khích lắc lắc cánh tay Dương Quyển. “Cậu mau đồng ý với cô ấy đi Quyển Quyển”.
Dương Quyển gật đầu nhắn tin đồng ý với Tống Tình.
Mặc dù đã đồng ý sẽ tới nhưng Dương Quyển vẫn không quên nói thật cho Tống Tình biết mình không biết bơi. Tống Tình chủ động đề nghị muốn dạy cậu, Dương Quyển lưỡng lự hai giây sau đó vẫn từ chối ý tốt của cô.
Trác Lan đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình trò chuyện của hai người, cậu ta nhạy bén nheo mắt lại, hỏi Dương Quyển: “Sao đột nhiên Tống Tình lại hẹn cậu đi bơi? Còn chủ động đề nghị muốn dạy cậu nữa, có phải cô ấy muốn theo đuổi cậu không?”
Dương Quyển vội vã lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, cô ấy cao ngang ngửa tớ đó. Không phải con gái đều thích con trai cao hơn mình sao?”
Trác Lan khẽ ồ một cái. “Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà vẫn có người thích loại hình em trai nhỏ khiến người ta muốn chăm sóc chứ”. Chẳng qua những chuyện này không quan trọng, Trác Lan khoát tay một cái, bỏ những suy nghĩ không liên quan khỏi đầu. “Các cậu hẹn đi bơi vào lúc nào?”
“Tối mai”. Dương Quyển nói.
Trác Lan nghe vậy thì lập tức vô cùng hào hứng đứng dậy tìm quần bơi trong tủ quần áo.
Tối hôm sau, lúc Dương Quyển và Trác Lan tới bể bơi của trường thì thấy Hạ Lãng và bạn của hắn cũng ở đó. Có lẽ đối phương đã xuống nước bơi mấy vòng rồi, giờ đang ngồi trên ghế ven bờ nói chuyện với lão Tứ.
Hôm nay Dương Quyển ăn mặc hết sức bình thường, thoạt nhìn trông như một sinh viên bình thường nhẹ nhàng thoải mái, có bị lẫn vào trong đoàn người cũng không dễ tìm thấy. Thế mà Hạ Lãng vẫn nhanh chóng nhìn thấy cậu.
Lão Tứ tươi cười vẫy tay chào Dương Quyển và Trác Lan, Trác Lan kéo Dương Quyển tới, Hạ Lãng nghiêng mặt nhìn qua, liếc nhìn cái túi trong tay cậu. “Anh cũng tới bơi sao?”
Dương Quyển gật đầu, ánh mắt cố gắng né tránh nửa thân tên đang trần như nhộng của hắn. Cậu giả vờ nhìn vào hồ nước bên dưới.
Hạ Lãng nhận ra được sự tránh né của cậu thì tâm trạng trở nên hơi không vui, hắn đứng bật dậy trước mặt Dương Quyển, để lộ hoàn toàn cơ bụng và lồng ngực rắn chắc. “Không phải anh không biết bơi à?”
Dương Quyển vẫn không dám nhìn hắn, cậu ừ một tiếng đầy qua loa.
Trái với cậu, Trác Lan đứng bên cạnh dùng ánh mắt to gan không hề kiêng dè nhìn chằm chằm nửa người trên của Hạ Lãng, nhìn đến mức say sưa ngon lành.
Sắc mặt Hạ Lãng đen kịt cả lại.
Lúc gặp Dương Quyển trong bể bơi lần trước hắn đã thấy tên ngốc này nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của một người gầy nhom, nhìn đến mức đỏ cả mặt. Lúc này chính mình đã đứng trước mặt rồi mà người ta lại không thèm để lại nửa ánh mắt trên người mình.
Bởi vì kiêng dè còn có người khác ở chỗ này nên Hạ Lãng không tiện nói gì, mắt hắn tối đi, ngồi trở về.
Dương Quyển chậm chạp phát hiện ra Hạ Lãng đang không vui, cậu yên lặng cụp mắt xuống, vừa muốn nhìn kỹ sắc mặt đối phương thì Tống Tình đã đi đến. Cô mặc một cái áo bơi liền thân khá quy củ, lộ ra tay chân thon dài. Có lẽ bởi vì cô học thể dục thể thao nên cánh tay và bắp chân đều có một chút cơ bắp mỏng, nhưng không hề khó coi chút nào.
Dương Quyển và Trác Lan đi cùng Tống Tình tới phòng thay quần áo để thay đồ.
Lão Tứ thu lại ánh mắt nhìn theo bọn họ, quay đầu đầy tò mò hỏi Hạ Lãng: “Bị lão Triệu đoán đúng rồi sao? Hôm qua cậu đi hẹn hò thật hả?”
Hạ Lãng hồi thần, giương mắt nhìn cậu ta, hỏi ngược lại: “Cậu nghe ai nói?”
“Lão Trần”. Lão Tứ sờ cằm nhớ lại. “Không chỉ có lão Trần, có người trong lớp bọn mình nói hôm qua thấy cậu trong trường”.
Hạ Lãng hơi khựng lại, tỏ ra thờ ơ dựa vào lưng ghế, đáp qua loa: “Coi như là vậy đi”.
Nhất thời lão Tứ bị gợi lên hứng thú, đang muốn hỏi kĩ hơn thì khóe mắt lại nhìn thấy ở phía phòng thay quần áo có bóng dáng hai cô gái mặc bikini đi ra. Ngay lập tức lực chú ý của lão Tứ đã bị hai cô gái đó cuốn đi, cậu ta nhanh chóng quên béng chuyện muốn hỏi tỉ mỉ về chuyện hẹn hò của thằng bạn.
Hai cô gái kia đều là loại hình cao gầy xinh đẹp, đôi chân vừa trắng lại vừa dài, phía trên quần váy lộ ra vòng eo vừa mềm vừa tinh tế. Quan trọng nhất là, vòng một của cả hai đều không hề nhỏ.
Bốn mắt lão Tứ đều dính lên người người ta.
Đến lúc hai cô gái kia vừa cười vừa nói đi tới gần thì lão Tứ mới phát hiện cô gái mặc bikini màu hồng đi bên trái có dáng vẻ thuần khiết mềm mại. Cậu ta trực tiếp dùng cùi chỏ đụng Hạ Lãng một cái, mặt mày hớn hở nói nhỏ với hắn: “Người đi bên trái kia là loại hình yêu thích của cậu phải không anh Lãng”.
Hạ Lãng nghe vậy thì ngẩng đầu với vẻ mặt bình tĩnh như núi, nhìn theo tầm mắt của lão Tứ.
Em gái mặc bikini hồng thanh thuần mềm mại ở đâu chẳng thấy, ngược lại đúng lúc hắn nhìn thấy Dương Quyển và Trác Lan đang ra khỏi phòng thay đồ. Dương Quyển đã cởi áo ra, thay một cái quần bơi dài đến bắp đùi.
Hôm qua ngoài hành lang WC, khi ôm lấy cậu Hạ Lãng đã cảm nhận được người đối phương mềm mại đến mức nào, không hề giống kiểu người siêng năng tập thể dục thể thao. Bây giờ nhìn thấy thân hình trắng trắng gầy gò của cậu Hạ Lãng càng chứng thực được suy đoán này.
Chân của Dương Quyển không có khác biệt quá lớn với khi mặc quần tất hôm qua, đôi chân thẳng tắp mà cân xứng. Hạ Lãng nhìn theo đôi chân của cậu dần đi lên, lướt qua cái bụng bằng phẳng rồi lại không dấu vết dừng lại ở bả vai trơn nhẵn.
Mặc dù vai của đối phương không rộng như vai của hắn nhưng lại thẳng tắp gọn gàng, bả vai và cần cổ tạo thành một góc vuông xinh đẹp. Thậm chí đến lúc này Hạ Lãng mới nhận ra cổ của cậu thon dài nhưng khi kết hợp với tỉ lệ cả người trông cũng không tồi.
Rõ ràng bây giờ Dương Quyển không khác gì cậu trai gầy gò ít vận động lúc nãy cả nhưng Hạ Lãng mãi cũng không thể ngừng nhìn cậu. Trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng không quá chắc chắn mình đang nhìn cái gì trên người đối phương.
Mãi đến khi lão Tứ đứng bên cạnh hỏi nhỏ: “Sao rồi? Có phải mềm lắm không?”
Hạ Lãng trầm mặc non nửa giây sau đó mới hời hợt ừ một cái.
“Có phải chân vừa trắng vừa dài không?” Lão Tứ tiếp tục hỏi.
Hạ Lãng nhíu mày suy nghĩ, sau đó bất đắc dĩ thuận theo đồng ý: “Ừm”.
“Eo cũng nhỏ quá chừng, bụng không có một cái sẹo lồi nào”. Lão Tứ tấm tắc than thở.
Chuyện này cũng không tính là nói dối, Hạ Lãng bình tĩnh gật đầu.
“Bả vai lộ ra cũng thật mượt mà đáng yêu”. Lão Tứ đánh giá tiếp. “Quan trọng nhất là, cô ấy trông cực kỳ thuần khiết”.
Lông mày Hạ Lãng không tự chủ được mà xoắn lại, lúc này hắn mới phát hiện ra lão Tứ đang cẩn thận tỉ mỉ quan sát bên kia. Hắn không khỏi sinh ra cảm xúc không vừa lòng cho lắm, giọng lạnh đi, xì khẽ một tiếng: “Đàn ông thì có cái gì mà thuần khiết với chả không thuần khiết”.
“Đàn ông?” Giọng lão trở nên kinh ngạc tột độ. “Đàn ông gì cơ chứ? Không phải bọn mình đang nói đến em gái mềm mại mặc bikini màu hồng sao?”
Hạ Lãng: “…”
Vẻ mặt Hạ Lãng đông cứng lại trong nháy mắt, hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì không nhìn nữa mà quay sang nhìn về phía em gái mềm mại thuần khiết trong lời của lão Tứ.
Cô gái mặc bikini màu hồng đúng là có dáng vẻ vừa thuần khiết vừa mềm mại, cũng đúng là kiểu mà hắn sẽ thích, Hạ Lãng lạnh lùng quan sát đánh giá đối phương.
Nhưng chẳng qua chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi hắn lại bắt đầu trở nên mất tập trung, lúc phản ứng lại thì đã thầy tầm nhìn của mình vô ý bị lệch đi, lại trở về người Dương Quyển đang đi phía sau.
Nhất thời trong lòng Hạ Lãng vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, hắn cố ép bản thân nhìn về phía cô gái mềm mại tươi mái kia.
Vài giây sau, ánh mắt của Hạ Lãng lại mất khống chế mà đuổi theo bóng dáng Dương Quyển.
Mặt Hạ Lãng đen như cái đáy nồi.
Đệt, hình như mình có chỗ nào đó không đúng.
Hạ Lãng: Em gái mềm mại tươi mát sao? Tẻ nhạt vô vị.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất