Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị

Chương 79: Lưu manh

Trước Sau
Cái chuyện bị cắt ngang giữa chừng này không phải là lần đầu tiên nữa rồi. Hai ngày trước, lúc hai người bọn họ một mình ở chung trong phòng thì người ở phòng ký túc xá bên cạnh bỗng nhiên tới gõ cửa mượn đồ, không thì là lão Tứ kết thúc buổi hẹn với bạn sớm hơn, về trước thời gian bình thường. Những tình huống tương tự thế này đã chẳng còn lạ lùng gì nữa rồi.Cách một tuần trước lễ giáng sinh Hạ Lãng đã tìm được phòng ở ngoài trường.

Tối hôm đó, lúc Dương Quyển thu dọn hành lý trong phòng ngủ vừa khéo Trác Lan cũng ở phòng. Mấy ngày trước cậu ta đã biết chuyện Dương Quyển sẽ dọn ra ngoài ở với Hạ Lãng, bây giờ thấy cậu xách vali ra dọn đồ, cậu ta thuận miệng hỏi lại: “Lúc nào cậu dọn ra?”

Người sau ngồi xổm trên đất, đáp: “Ngày mai”.

“Ngày mai? Nhanh thế?” Trác Lan không nhịn được, đứng bật dậy khỏi ghế: “Có phải làm vậy hơi nhanh quá không? Bọn cậu yêu đương chắc còn chưa tới hai tháng?”

“Nhanh lắm sao?” Dương Quyển hơi nghi ngờ ngẩng đầu, cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, khuôn mặt lộ ra vẻ hơi ngại ngùng. “Nhưng mà bạn cùng phòng đại học của tớ, lúc mới yêu đương ngày thứ hai đã dọn ra ngoài ở chung với người yêu rồi”.

Trác Lan: “…”

Cậu ta há hốc mồm, đang còn muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến, Dương Quyển cũng là người trưởng thành, chỉ là tính cách và vẻ ngoài của cậu luôn khiến Trác Lan xem nhẹ cái chuyện cậu đã thành niên từ rất lâu rồi thôi. Vậy nên cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì cả, ngồi trở về ghế dựa lẩm bẩm rì rầm: “Quyển Quyển, cậu có thể thận trọng hơn chút đi được không”.

Dương Quyển đang sửa soạn hành lý ngẩng khuôn mặt ngơ ngác lên. “Thận trọng? Thận trọng gì cơ?”

Trác Lan: “…”

Cái tên Hạ Lãng chết tiệt kia đúng là đã mê hoặc Quyển Quyển nhà bọn họ đến mụ mị đầu óc rồi.

Ở phòng ký túc xá trong tòa dành cho sinh viên đối diện, Hạ Lãng cũng đang sắp xếp thu dọn hành lý. Hiếm khi Thiệu Diệp mới về ký túc xá ở, cậu ta xách đồ ăn khuya theo tới tìm Hạ Lãng và lão Tứ chơi. Lúc thấy Hạ Lãng đang thu thập hành lý thì Thiệu Diệp biết chuyện hắn dọn ra ngoài ở là việc đã chắc chắn.

Từ cách đây hai tháng, ở câu lạc bộ tư nhân cậu ta tình cờ thấy Hạ Lãng lau khóe miệng giúp Dương Quyển. Lúc đó cậu ta đã biết ngày này sớm muộn gì cũng tới mà. Vậy nên sau đó khi nghe được từ miệng lão Tứ rằng hai người họ đã thành đôi Thiệu Diệp cũng chẳng thèm kinh ngạc chút nào.

Chuyện này khiến cho lão Tứ hoài nghi cuộc đời, cậu ta không biết đến cùng thì người mỗi ngày đều ăn cơm với Hạ Lãng là mình hay là Thiệu Diệp, cái tên từ đầu tới cuối khi biết chuyện vẫn vô cùng bình tĩnh thong dong kia.

Thiệu Diệp và lão Tứ ngồi bên cạnh ăn khuya, khóe mắt nhìn thoáng qua Hạ Lãng đang cất laptop vào túi, cậu ta hơi không yên tâm hỏi hắn: “Thành chiến trong game sắp tới, cậu sẽ tham gia chứ?”

Hạ Lãng hỏi: “Lúc nào thế?”

“Vẫn chưa có lịch cụ thể. Nhưng theo tin tức bên lề thì hình như thời gian tổ chức sẽ trùng vào hai ngày Đêm giáng sinh và ngày giáng sinh á”. Nói xong, Thiệu Diệp hơi dừng một lát. “Nếu tin này không sai thì cậu có tham gia không?”

Hạ Lãng xoay người kéo tủ quần áo ra, trả lời Thiệu Diệp với giọng điệu thờ ơ: “Tớ tự biết phải làm thế nào”.

Hình thức trả lời quen thuộc này khiến Thiệu Diệp mơ hồ sinh ra một dự cảm xấu: “Cậu thật sự nắm chắc sao?”

Động tác của Hạ Lãng không hề ngừng lại, hắn không yên lòng ừ một tiếng, lấy quần áo đang treo trong tủ ra ném vào va li trên đất.

“Cậu tự có chừng mực là tốt rồi”. Thiệu Diệp vẫn không nhịn được, cường điệu bổ sung: “Nếu để lỡ mất Thành chiến lần này thì năm nay cũng không còn lần nào nữa, còn chuyện đón lễ với người yêu thì chỉ cần cậu muốn, mỗi ngày đều có thể làm mà, hai chuyện này bên nào nặng bên nào nhẹ cậu nhớ-”

Hạ Lãng nhíu mày lại, ôm quần áo quay đầu ngắt lời cậu ta: “Giáng sinh này cậu định tặng quà gì cho bạn gái?”

Thiệu Diệp không thể tin nổi liếc hắn một cái: “Không phải chúng ta đang nói về chuyện Thành chiến hay sao?”

“Thành chiến? Thành chiến gì?” Hạ Lãng bất mãn tặc lưỡi một cái: “Tớ đã nghĩ hai tiếng rồi mà cũng chẳng nghĩ được nên tặng gì cho vợ tớ cả”.

Thiệu Diệp: “…”

Cậu ta nghi ngờ đối phương căn bản không hề chú tâm nghe lời mình nói, Thiệu Diệp bất mãn vỗ bàn: “Đừng có mà nghĩ xem muốn tặng cái quần què gì cho vợ cậu nữa, lễ Giáng sinh này rất có thể chúng ta phải lên game đánh Thành chiến đó”.



Hạ Lãng nghe vậy rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Thiệu Diệp: “Thành chiến được sắp xếp tổ chức vào lễ Giáng sinh sao?” Lông mày hắn nhíu càng ngày càng chặt, dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn đối phương: “Đánh Thành chiến làm sao mà quan trọng bằng việc hẹn hò với vợ yêu được? Hôm đó tớ không online đâu, cậu với đám em gái Ngọt tự bàn luận chiến lược và sắp xếp đội ngũ đi”.

Thiệu Diệp: “…”

Thế mà mình lại còn thật sự tin vào trò ma của tên Hạ Lãng này.

Cái người tên Dương Quyển này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao mà cho dù là trước đây ở trong game hay là bây giờ ở ngoài hiện thực, cũng đều dụ dỗ anh em của cậu ta đến mức đầu óc mụ mị thế này.

Chiều hôm sau, Hạ Lãng lái xe tới dưới lầu tòa ký túc xá nghiên cứu sinh, chuyển hành lý giúp Dương Quyển. Hành lý cậu mang theo cũng không nhiều, chăn ga và giường chiếu vẫn còn để lại ở ký túc xá, phòng ngừa lỡ có hôm nào mà cậu bận ở trường quá muộn, không tiền về phòng ở bên ngoài trường.

Hạ Lãng chọn một căn hộ ba phòng ở khu chung cư gần đó, trong nhà ngoài phòng ngủ chính còn có hai gian phòng ngủ phụ. Trước khi Dương Quyển rời khỏi ký túc xá, Trác Lan đã kéo cậu lại kề tai nói nhỏ, cậu ta ra hiệu cho cậu sau khi dọn đồ vào nhất định phải chia phòng ngủ với Hạ Lãng.

Dương Quyển nghe vậy thì đỏ mặt tại chỗ, mãi đến tận khi đi vào căn phòng Hạ Lãng thuê, nhìn thấy cái giường lớn đến mức hơi quá lố trong phòng ngủ chính đang được mở ra, cậu nghĩ đến chuyện hai người cùng ngủ mà lòng thấy bồn chồn.

Hạ Lãng để vali hành lý của cậu vào phòng ngủ chính, sau đó quay người nói với Dương Quyển: “Anh ngủ ở đây”.

Dương Quyển nghe vậy thì hai tai lập tức nóng bỏng. Trong nháy mắt, cậu đã quẳng những lời Trác Lan vừa dặn ra sau đầu. Dương Quyển ngại ngùng không dám nói tiếp, đầu óc lâng lâng ngây ngất, ánh mắt giả vờ bình tĩnh, né tránh nhìn ngắm xung quanh.

Bất chợt cậu nhìn thấy vali đồ của Hạ Lãng đang còn để ở phòng khách, Dương Quyển bước tới ngoan ngoãn đẩy hành lý vào phòng ngủ chính giúp đối phương. Người sau nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thấy hành động của cậu hắn liền ngẩn người: “Sao thế?”

Dương Quyển như thể trộm làm việc xấu bị người ta bắt được, cậu buông nắm tay đang nắm chặt vì căng thẳng ra, trả lời với đôi tai đỏ bừng: “Không sao cả”.

Lúc này Hạ Lãng mới nhận ra hai tai của cậu đã đỏ biết bao nhiêu. Ngay lập tức, dường như hắn đã biết được chuyện gì bèn cất bước đi tới, kéo Dương Quyển ngồi lên vali hành lí của mình. Hắn cúi người kéo gần lại khoảng cách với cậu, nhướng mày cười hỏi: “Anh muốn ngủ cùng em sao Tiểu Dương?”

Giờ thì không chỉ hai tai mà cả khuôn mặt của Dương Quyển đều bắt đầu đỏ bừng lên nhanh chóng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Cậu lí nhí phản bác: “Anh không hề”.

Bàn tay rộng lớn hơi thô ráp của Hạ Lãng áp vào mặt Dương Quyển, ấn lên hai má đang tỏa nhiệt của cậu, nặn nặn như thể đang nhào bột mì. “Em không ngủ ở đây, em ngủ ở phòng cách vách cơ”.

Đôi mắt của Dương Quyển không che nổi vẻ kinh ngạc, chuyện này hình như không giống việc Trác Lan nói với cậu lắm thì phải.

Hạ Lãng bị cậu nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, hắn ho nhẹ một tiếng, đưa tay kéo cậu đứng dậy, sau đó lại kéo va li hành lý của mình qua, đi ra ngoài rẽ vào phòng ngủ phụ sát bên.

Tuy rằng trước giờ Hạ Lãng chưa từng yêu đương, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong vòng xã giao của đám bạn cùng lứa, đám con nhà giàu phong lưu trác táng có đứa nào mà không trái ôm phải ấp. Không có lịch sử tình trường hai tháng đổi bạn gái một lần như Thiệu Diệp cũng thật không dám mở miệng bắt đầu đề tài nói chuyện trong đám.

Ngay cả người có quan hệ rất tối với hắn là lão Tứ cũng vậy, đừng tưởng hai năm nay cậu ta vẫn độc thân thì là ế, hối cấp hai cấp ba cậu ta cũng yêu đương chán chê rồi, số bạn gái cũ nếu tụ thành một chỗ cũng có thể lập được hai bàn chơi bài luôn.

Còn về cái thể loại từ lúc đẻ ra vẫn chưa biết yêu đương là gì như Hạ Lãng ở trong đám bọn họ cũng coi như là thành phần hi hữu hiếm thấy. Bình thường hắn vẫn ôm hôn Dương Quyển, làm những việc này hoàn toàn không khác gì yêu đương khác phái cả.

Mặc dù Hạ Lãng chưa từng yêu đương nhưng ở chung với đám người kia từ nhỏ nên cũng mưa dầm thấm đất, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, cái chuyện ôm ấp hôn hít này tất nhiên là không cần phải dạy cũng tự biết.

Trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, hai người ôm cũng ôm rồi, cũng đã từng tuốt “súng” cho nhau luôn, gần như cũng chỉ còn bước cuối cùng là chưa làm. Chỉ là bước cuối cùng này, tuy rằng Hạ Lãng đã từng xem phim với đám bạn xấu xa nhà mình, nhưng phim hắn xem cũng không phải là GV, chuyện này thì hắn không có cách nào “không cần dạy cũng biết” cả.

Trước đây, lúc ở bể bơi chỉ mặc quần bơi và tắm rửa thôi mà Hạ Lãng đã rơi vào tình huống “tên lắp vào cung, không bắn không được” rồi. Nếu như không chuẩn bị đầy đủ trước thì hắn căn bản không có ý định sẽ ngủ chung một giường với Dương Quyển.

Bên này hắn vẫn đang còn suy tư xem làm thế nào mới gọi là chuẩn bị đầy đủ, bên kia Dương Quyển đã đi theo tới: “Em ngủ ở phòng ngủ chính đi, giường ở phòng ngủ phụ nhỏ hơn phòng ngủ chính nhiều”.

Dương Quyển lại nhìn tủ quần áo trong phòng ngủ phụ. “Tủ quần áo nơi này cũng nhỏ hơn bên phòng ngủ chính nữa, quần áo của em nhiều hơn anh mà”.

“Quần áo nhiều thì có thể treo trong tủ của anh”. Hạ Lãng lơ đễnh nói.



“Anh sợ anh sẽ mặc nhầm mất”. Dương Quyển đắn đo.

Hạ Lãng nghe vậy thì khóe miệng vểnh lên thành một độ cong không nhỏ. “Quần áo của em cũng là quần áo của anh, anh cũng có thể mặc”. Nói xong, hắn xòe bàn tay ra giả vờ ước lượng vóc dáng nửa người trên của Dương Quyển, đôi mắt sáng lên nóng rực, giọng cũng không thể tự chủ mà trầm xuống. “Anh cũng có thể mặc áo sơ mi của em, mặc vào rồi cũng chẳng cần mặc thêm quần đâu. Tiểu Dương, khi nào thì anh mặc cho em nhìn chút đây?”

Dù đã có hai tháng để thích ứng nhưng Dương Quyển vẫn không thể nào hoàn toàn khống chế không đỏ mặt trước Hạ Lãng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, dưới tầm mắt của Hạ Lãng cậu đã phải nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn khó khăn lắp bắp, mặt đỏ tới mang tai nghẹn ra hai chữ mà Trác Lan đã dạy cho mình: “Lưu, lưu manh”.

Sau khi mắng xong lại còn lo Hạ Lãng sẽ giận, Dương Quyển vội cẩn thận mở mắt ra nhìn hắn thăm dò.

Một ngày trước Trác Lan đã từng tận tình mà khuyên nhủ cậu, bảo cậu nhất định không thể làm Hạ Lãng cứ đòi hỏi là sẽ được chiều trong chuyện yêu đương này được. Tuy rằng cậu cũng chưa bao giờ kể với Trác Lan bình thường ở chung với Hạ Lãng hai người bọn họ có những tình huống nhỏ thế nào.

Nhưng mà lúc Trác Lan phân tích về Hạ Lãng lại vô cùng có bài bản: “Cái loại trai thẳng như hắn tớ đã gặp nhiều rồi. Lúc chưa theo đuổi được thì có vẻ như bình thường, tới khi theo đuổi tới tay rồi thì những lời lưu manh sẽ tràn ra như hồ thủy điện xả lũ ấy, toàn bộ đổ ập ra ào ào. Đừng nói là Hạ Lãng còn là thể loại trai thẳng phải nhịn hai mươi năm chưa từng được khai trai”.

Dương Quyển bị những từ ngữ trắng trợn của cậu ta làm cho mặt hơi ửng hồng.

“Vậy nên lần sau nếu như hắn lại đùa giỡn lưu manh với cậu thì cậu cứ mắng thẳng vào mặt hắn ấy”. Trác Lan dặn cậu.

Dương Quyển nghe vậy thì ngẩn người, nửa ngày sau mới hơi chần chừ hỏi: “Mắng như thế nào?”

Trác Lan dạy cậu với lời lẽ đanh thép: “Cậu cứ mắng là, đàn ông thối, tên xấu xa”.

Dương Quyển hơi ngẩn ngơ. “Có phải hơi nặng lời quá rồi không?”

“Không nặng, cậu chửi nhẹ nhàng quá ngược lại sẽ khiến đối phương tưởng là cậu đang cố ý quyến rũ hắn đấy”. Trác Lan chưa từng thấy dáng vẻ Dương Quyển mắng chửi người khác bao giờ, sự phấn khởi tràn đầy đôi mắt cậu ta. Cậu ta hơi không chờ nổi nữa, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho cậu: “Lại đây, mở miệng học theo tớ”.

Dương Quyển mờ mịt gật đầu.

Trác Lan khí thế trào dâng, mắng: “Đàn ông thối”.

Dương Quyển dùng giọng mềm mại học theo: “Đàn ông thối”.

Trác Lan giận đùng đùng mắng: “Tên xấu xa”.

Giọng Dương Quyển vẫn mềm mại bắt chước: “Tên xấu xa”.

Trác Lan: “…”

“Thôi, tớ từ bỏ”. Cậu ta tổng kết với vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Lúc đó Dương Quyển chột dạ chớp mắt một cái, không dám mở miệng nói tiếp.

Lúc này khi đứng trước mặt Hạ Lãng, phải thực hành những gì đã học được. Nhưng cậu nín nửa ngày cũng không thể nghẹn ra những câu Trác Lan đã dạy mình, cuối cùng cũng chỉ mắng một câu “lưu manh” nhẹ như bé mèo đang cù lét, ghẹo đến mức trái tim Hạ Lãng mềm nhũn cả ra.

Hạ Lãng không những không hề tức giận, ngược lại hắn còn bị mắng đến hai mắt rực lửa, miệng khô lưỡi khô. Hắn duỗi cánh tay dài trói vòng eo Dương Quyển lại, không nói hai lời ôm cậu vào lòng.

Hạ Lãng ôm Dương Quyển đứng trong phòng, chóp mũi cao thẳng lần lượt cọ qua cái trán rồi đuôi mắt của cậu, cọ lên gò má rồi từ từ trượt dần xuống, cuối cùng cúi đầu cắn lên vành tai mỏng hồng hồng của cậu. Hắn dùng giọng điệu mơ hồ dính dính nhả từng chữ: “Vợ ơi, đừng mắng nữa”.

“Mắng nữa là em cứng lên mất”. Hạ Lãng nói.Tác giả có lời muốn nói:

Cừu mềm mềm, tiếp đó còn có Cừu say mèm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau