Thanh Lãnh Tiên Tôn Chạy Trốn Ký

Chương 12: Không xuống được giường, nhớ về duyên trước

Trước Sau
Tác giả: Cửu Thiên

Editor: Sắc Tức Thị Không

Beta: Zhen

Buổi chiều hôm sau, Vân Thanh Lam từ từ tỉnh dậy, đôi mắt đã khôi phục thanh minh, nhìn bài trí xa lạ xung quanh, y lập tức nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, không ngờ chính mình lại cùng Ma Tôn tằng tịu với nhau, nói những lời hạ lưu đó, còn bị người đến thao khóc, nghĩ tới chuyện đó, Vân Thanh Lam vừa xấu hổ và giận dữ khó nhịn, càng hận thân thể của mình, cư nhiên... Sa vào trong đó, thật là dâm tiện bất kham.

Trầm tư trong nháy mắt, Vân Thanh Lam dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, nhưng trong phút chốc ngồi dậy y nhíu mày ngâm khẽ một tiếng, y cảm nhận được tiểu huyệt phía dưới vừa đau vừa trướng, vòng eo cũng bủn rủn, mà đầu v* bị chăn cọ xát, cũng run rẩy đứng thẳng lên.

Cứ như vậy ngồi một hồi lâu, Vân Thanh Lam mới thích ứng một chút, nếu tự y thấy được, liền sẽ phát hiện hoa huy*t chính mình còn sưng, cửa huyệt càng là hơi mở ra, là bị người thao đến không thể khép lại.

Nhưng y căn bản sẽ không nhìn đến, cũng sẽ không muốn sờ nơi đó, y vốn dĩ vẫn luôn khó có thể đối mặt với việc thân thể bản thân dư ra địa phương kia, cho dù khó chịu đến lợi hại, cũng cắn môi mạnh mẽ chịu đựng, cố hết sức mà động thân thể xuống giường.

Một lát sau, chân Vân Thanh Lam cuối cùng cũng đặt được trên mặt đất, nhưng trong nháy mắt đứng lên, chân mềm đến đứng không được liền ngã xuống.

Cùng lúc đó, một đạo sương đen từ cửa tẩm cung nhanh như chớp xuất hiện, trước khi mỹ nhân ngã xuống liền đem y tiếp được, cũng ôm vào trong ngực ngồi xuống mép giường.

"Tiên quân, người thật đúng là không thể để ta bớt lo, ta mới đi ra ngoài trong chốc lát, liền thiếu chút nữa té ngã, không thoải mái liền ngoan ngoãn nằm, làm gì một hai phải đứng dậy " Ma Tôn ôm y trong lòng ngực, khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ mang theo ý cười ôn nhu, một bên nhẹ xoa vòng eo của người trong ngực, một bên sủng nịch nói.

Nhưng mà thấy mỹ nhân bị bản thân thao đến đường còn không đi được, trong lòng Ma Tôn thật ra rất cao hứng, nhưng lại có chút lo lắng, lo lắng mỹ nhân quá mức yếu ớt, nếu không phải chính mình không đành lòng, mỹ nhân sợ sẽ bị thao đến ngất xỉu, xem ra cần phải dạy dỗ đàng hoàng, làm y có thói quen được người "yêu thương" mới tốt.

Bất đồng với Ma Tôn sung sướng, Vân Thanh Lam bị hắn ôm vào trong ngực cả người không được tự nhiên, còn bị người xoa eo, nhưng y lại vô lực phản kháng, lại nghĩ tới việc hoang đường đó, y nhíu mày, môi đỏ khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ: " Cút "

Bị y đối xử như thế, mặt Ma Tôn lạnh xuống, thu hồi thần sắc ôn nhu, ba ngón tay thon dài bắt lấy cằm nhỏ xinh của mỹ nhân,hơi nâng lên, cưỡng bách y nhìn thẳng hai mắt mình, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Tiên quân sợ là không rõ ràng lắm tình cảnh của mình thì phải, đừng ỷ vào bản tôn thích ngươi liền không biết tốt xấu"

Vốn dĩ luôn cao cao tại thượng,Ma Tôn khi nào lại bị người khác kêu "Cút" bao giờ, nếu có những người dám can đảm bất kính như thế, đã sớm bị hắn biến thành tro bụi, nhưng đối với Vân Thanh Lam, Ma Tôn tuy là cực kỳ không vui, nhưng cũng chỉ có thể cảnh cáo một phen, rốt cuộc, hắn luyến tiếc người này, không muốn thương tổn người hắn thương nhớ trăm năm.



Nhưng Vân Thanh Lam nào biết tình cảm trong lòng Ma Tôn, với y mà nói, Ma Tôn chỉ là tên ma đầu muốn mạnh mẽ vũ nhục y, vô sỉ đến cực điểm! Nhưng khi nhìn đến đôi mắt thâm thúy kia, Vân Thanh Lam có chút hoảng hốt, có một loại cảm giác quen thuộc khó nói, nhíu mày nghi hoặc: "Chúng ta... Thật đã gặp qua?"

Thấy mỹ nhân phản ứng như thế, Ma Tôn tự giễu cười nhạo một tiếng, hơi câu khóe môi mang theo trào phúng, y thở dài: " Không những đã gặp qua, tiên quân trăm năm trước đã hứa hẹn phải gả cho ta, hiện giờ liền làm như không nhận biết, thật là quá vô tình, hại ta nhớ thương người trăm năm, sau khi thống nhất Ma giới chuyện đầu tiên ta làm, chính là phái người đi tìm ngươi, tiên quân, thế nhân đều nói ma đáng giận, nhưng ta lại cảm thấy, tiên nhân như các người, mới đáng giận"

Đối mặt với cảm xúc của Ma Tôn, Vân Thanh Lam trong lòng chỉ có nghi hoặc, y thật sự nhớ không nổi thời điểm nào lại cùng Ma Tôn quen biết, càng gì nói cái gì hứa hẹn, chỉ tiếp tục hỏi: "Chúng ta khi nào gặp qua? Ta như thế nào lại hứa hẹn gả cho ngươi?"

"Tiểu thiên cảnh, linh trì, Huyết Trầm Châu" Ma Tôn sắc mặt trầm xuống, ngắn gọn mà trả lời, chỉ kỳ vọng mỹ nhân có thể nhớ tới những gì cùng trải qua.

Được nhắc nhở như vậy, Vân Thanh Lam nháy mắt nhớ lại chuyện trăm năm trước, khi đó tiểu thiên cảnh không gian mở ra, thế lực khắp nơi đều tiến vào cướp đoạt tài nguyên, Huyền Kinh tiên môn đương nhiên cũng tham dự.

Ở tiểu thiên cảnh, Vân Thanh Lam phát hiện một chỗ linh trì, liền bước vào trong đó hấp thu linh khí, khi sắp kết thúc, đột nhiên có một đứa trẻ xông vào.

Tiểu hài tử kia thoạt nhìn chỉ có năm sáu tuổi, bộ dạng đáng yêu nhưng mặt đầy hoảng loạn, vội vã mà chạy tới, giống như có người đuổi theo, sau khi chạy đến bên linh trì, tiểu hài tử cũng sửng sốt, dường như không nghĩ đến nơi đây sẽ có người ở, nhưng chỉ chớp mắt, liền trực tiếp nhảy vào linh trì, một đôi mắt màu tím đen liếc nhìn Vân Thanh Lam một cái, sau đó liền nghẹn lại một hơi chìm vào trong nước.

Tiểu hài tử mới vừa trốn xong, phía sau người đuổi theo nó liền đi tới, là một đám quỷ tu, cả người tản ra tử khí nùng liệt, khiến người vừa nhìn liền chán ghét. Mà nhóm quỷ tu theo tới đây lại nhìn thấy Vân Thanh Lam trong linh trì, trên mặt xấu xí hiện lên tia ghen ghét, linh trì này chính là thứ tốt.

Nhưng bất đắc dĩ tu vi bọn họ không bằng Vân Thanh Lam, chỉ có thể cung kính hỏi: "Tiên quân, xin hỏi ngài có nhìn thấy một thằng nhỏ chạy qua, hắn trộm đồ của ta, chúng ta liền theo tới"

Mà ở dưới nước, tiểu hài sợ người xa lạ này đem hành tung của nó bại lộ ra ngoài, có chút sốt ruột kéo kéo đai lưng trắng thuần của Vân Thanh Lam trong nước, mang theo ý tứ khẩn cầu, ý bảo Vân Thanh Lam đừng nói ra.

Nhìn quỷ tu cách đó không xa, Vân Thanh Lam có chút ghét bỏ nhăn mày, lạnh giọng trả lời: " Ra cửa bên trái "

" Đa tạ tiên quân, cáo từ" nhóm quỷ tu có được đáp án, nhịn xuống sự tham lam đối với linh trì, từ cửa bên trái đuổi theo, rốt cuộc bảo vật trên người thằng nhỏ kia, càng mê người hơn.

Dùng thần thức nhìn đám quỷ tu đã đi xa sau, Vân Thanh Lam mới mở miệng nói: "Xuất hiện đi", y làm như vậy, chỉ là đơn thuần mà không quen nhìn quỷ tu thôi.

Nghe được Vân Thanh Lam âm thanh, nó lập tức đứng lên, cả người ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch liên tục há miệng hô hấp, thoạt nhìn đáng thương đến hệt như chó con mắc mưa, Vân Thanh Lam nhịn không được động chút lòng trắc ẩn.

Đợi tiểu hài hô hấp bình phục, mới có chút tò mò đánh giá Vân Thanh Lam, trong mắt tràn đầy kinh diễm, lại nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế kia rồi lại nhìn bộ dáng thanh lãnh xa cách, xuất thần một lát mới mở miệng nói: "Đa tạ tiên quân, xin hỏi tôn hào các hạ, ân tình lần này tất báo"



Nghe lời này, Vân Thanh Lam cũng đánh giá nó vài lần, chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, ngữ khí lại thành thục như vậy, Vân Thanh Lam thậm chí có chút hoài nghi nó có phải bị đoạt xá hay không, nhưng cũng lập tức từ bỏ ý nghĩ này, bởi vì trên người đứa trẻ này không có một chút linh lực, theo lý mà nói, cho dù có người đoạt xá một thân thể không có tu vi, nhưng linh hồn cũng mang theo linh khí, nhưng mà đứa trẻ này lại không hề có.

Tuy nhiên Vân Thanh Lam hoài nghi quả thật không dư thừa, nó thực chất cũng không phải tiểu hài năm sáu tuổi, hắn thực tế đã hơn hai mươi tuổi, nhưng bởi vì ma khí phản phệ, làm hắn chịu nội thương nghiêm trọng, tạm thời mất đi công lực, hơn nữa còn không biết như thế nào, lại biến trở về bộ dạng lúc nhỏ, bằng không cũng không đến nỗi bị mấy tên quỷ tu đuổi theo.

Thấy mỹ nhân bạch y kia không phản ứng với mình, ánh sáng tím trong mắt khẽ nhúc nhích, lại mở miệng nói: "Tiên quân, ta kêu Cửu U, ta có thể đi theo người không, ta chỉ có một người sẽ bị giết chết, ta sợ hãi ~" Hắn vốn dĩ muốn làm nũng, với bề ngoài là tiểu hài tử, lỡ làm không tốt, cũng có thể khiến người thương tiếc.

Hắn căn bản còn ưu sầu tình huống hiện tại thế này thì làm cách nào để chạy thoát, nhưng lại gặp được y, tiên quân thoạt nhìn không tệ, chỉ cần đi theo người này, tự bảo vệ mình hẳn không có vấn đề. Hơn nữa tiên quân thoạt nhìn thanh lãnh xa cách, nhưng trong lòng hẳn là không phải như vậy, nếu không, lúc hắn nhảy vào linh trì kia, sẽ bị giết.

Thấy tiểu hài tử đáng thương sợ hãi, Vân Thanh Lam cuối cùng cũng mở miệng, hỏi: "Bọn họ cớ gì theo ngươi?"

"Bởi vì cái này!" Tiểu hài tử tích cực trả lời, cũng từ trong ngực lấy ra một hạt châu đỏ như máu, còn duỗi tay ra ngoài, ra vẻ ngây thơ hỏi: "Tiên quân người muốn sao, nếu muốn ta liền cho người"

Hắn kỳ thật đang thử Vân Thanh Lam, nếu đối phương tiếp nhận, hắn liền biết cùng người này không được, nếu là không nhận, vậy chính là chính nhân quân tử.

Nhưng ngoài dự kiến của hắn, Vân Thanh Lam chỉ nhìn thoáng qua hạt châu kia, đôi mắt liền tràn đầy ghét bỏ, nhíu mày trách mắng: "Xấu muốn chết, lấy đi"

Vân Thanh Lam đương nhiên nhận ra đây là Huyết Trầm Châu, yêu ma chí bảo, bao nhiêu người muốn nó xua như xua vịt, nhưng y chính là không thích, bởi vì hạt châu màu sắc đỏ rực như máu, mang theo nhè nhẹ sát khí, y chính là cảm thấy... Xấu.

Không nghĩ tới y phản ứng như thế, hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó liền nở nụ cười, lại làm nũng nói: "Tiên quân, cho ta đi theo người được không, ta rất ngoan, sẽ không làm người thêm phiền phức đâu, cầu người đó ~"

Đối mặt với tiểu hài tử đáng yêu làm nũng như vậy, Vân Thanh Lam có chút thất thố, nếu nói cự tuyệt thì nội tâm có chút chịu tội lỗi, nếu mình không mang theo, đứa trẻ này có lẽ vừa ra khỏi đây liền bị người khác giết.

"Tiểu thiên cảnh hai tháng sau mới đóng cửa, đến lúc đó ta đưa ngươi về nhà" Vân Thanh Lam cuối cùng vẫn đồng ý để tiểu hài tử đi theo mình, dù sao cũng là tiên môn chính đạo, sao có thể thấy chết không cứu, huống hồ đây chỉ là một đứa trẻ thôi, là chuyện nhỏ không tốn sức.

" Đa tạ tiên quân!"

Cứ như vậy, tiểu hài kêu Cửu U kia liền đi theo Vân Thanh Lam, ở tiểu thiên cảnh suốt hai tháng, mỗi ngày đều cùng Vân Thanh Lam làm nũng, tựa hồ thật sự đem chính mình là tiểu hài tử, hơn nữa có đôi khi còn giả bệnh, một hai bắt Vân Thanh Lam ôm một cái mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau