Thanh Long Đồ Đằng

Chương 24: Nhưỡng tố ngỗng (*)

Trước Sau
[(*) tên một món ăn]

…Phong Thiện.

Phong Thiện là điển lễ đế vương tế thiên địa. Nhân tế với lục tông; vọng tế với sơn hà, biến tế với đàn thần. Bắt đầu từ thời Tần đến đời Hán Võ. Sau lại vì loạn thế không thể cử thành nghi thức. Bởi vậy trước Thái Tông mấy lần muốn cử hành Phong Thiện mà không được, hiện giờ lại chỉ có đương kim Thánh thượng làm được.

Đồng thời làm được chính là mang theo Hoàng hậu đồng thời Phong Thiện, chiêu cáo thiên địa, lâm triều đồng trị, có thể nói là cổ kim chưa từng có.

Tạ Vân không quay lại yến tiệc ở Thanh Ninh cung, mà trực tiếp dẹp đường hồi phủ. Đan Siêu cùng y toàn thân ướt đẫm, đều ngồi trên mã xa có đốt lò sưởi, một đường im lặng không nói chuyện, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn trên đường cái truyền đến tiếng lộc cộc.

Khi đi qua trước cửa Từ Ân tự, Đan Siêu đột nhiên vươn tay nhấc màn xe. Đại môn cao lớn trong đêm vẫn nguy nga trầm mặc, sau cửa là bậc thang một mạch hướng lên trên, biến mất trong bóng tối sâu không lường được.

“Muốn trở về gõ mõ cứ việc nói thẳng!” Tạ Vân đột nhiên lười biếng nói.

Đan Siêu lại ngưng mắt nhìn cửa chùa theo xe ngựa dần dần đi xa, phút chốc phiếm xuất một tia cười mang chút trào phúng: “Không, ta chỉ là nghĩ… Ngày đó sư phụ đêm khuya hồi phủ, con đường đi ngang Từ Ân tự, vì sao lại đột nhiên nhấc lên màn xe, hướng ra ngoài liếc mắt một cái như vậy?”

Tạ Vân rốt cục hơi mở ra đôi mắt vừa rồi vẫn luôn nhắm lại. Trong xe lò sưởi ấm áp, mi mắt ướt sũng của y sớm đã khô ráo, nhấc lên thành một độ cong biếng nhác không chút để ý. Y không đáp mà hỏi ngược lại: “… Ngươi hiện tại muốn trở về Từ Ân tự sao?”

Trở về?

Đan Siêu kỳ thật cũng không cảm thấy kiếp sống hai năm thanh tu quả dục trong chùa có gì không tốt. Nam nhân chỉ cần tâm trầm, ở nơi nào cũng được, sớm chuông chiều mõ, cơm dưa canh rau cũng không có gì không chịu được.

Nhưng… Đan Siêu ngưng thần một khắc, vẫn là lắc đầu, nói: “Tạm thời không.”

Tạ Vân trêu chọc nói: “Cho nên nguyên nhân ngươi vừa rồi vén rèm nhìn ra bên ngoài cũng giống ta ngày đó… Nhàn đến cực chán, nhìn chơi mà thôi.”

Ấn đường Đan Siêu vừa nhíu lại, Tạ Vân đã tiếp tục nhắm mắt.

Xe ngựa về đến Tạ phủ. Gia nô sớm đã thắp đèn ở trung đình đợi, cầm đầu rõ ràng chính là quản sự thị nữ mặc một thân lụa đỏ kia. Tạ Vân bọc hồ cừu từ xe ngựa xuống, nàng lập tức bước nhanh tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay dâng lên một cái khay mạ vàng lớn: “Thống lĩnh, mới vừa rồi Thanh Ninh cung Hoàng hậu sai người ban thưởng, nô tỳ chưa dám đụng vào, thỉnh Thống lĩnh xem xét!”

Đan Siêu đi phía sau Tạ Vân, phút chốc dừng cước bộ.

Trên khay mạ vàng kia rõ ràng là hai kiện cấm vệ cẩm bào mới tinh. Một bộ màu trắng lót đỏ thẫm thêu hoa văn phi ngư, còn có đai lưng giày da, không cần nhiều lời chính là triều phục của cấm quân Thống lĩnh. Trên y bào còn đặt một hộp minh châu sáng lạn; Bộ còn lại cũng là cẩm bào, nhưng không có nhiều hoa văn tinh xảo như vậy, màu sắc cũng là trái ngược.

Tạ Vân đem kiện bên phải kia giũ ra, ướm lên người Đan Siêu, vai rộng chân dài vừa vặn.

“… Đưa ngươi.”

Tạ Vân tùy tay đem cẩm bào ném vào ngực Đan Siêu, xoay người liền đi.

Cấm quân Thống lĩnh dạ tuần rơi xuống nước, nguyên chỉ là một chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi. Hơn nữa giữa tình huống ngày hôm sau Thánh thượng chiêu cáo thiên hạ đông tuần Thái sơn, càng là tiểu tiết trong tiểu tiết.

Nhưng ngay cả một sự kiện nhỏ như vậy, ở trong cung thậm chí trong triều dã không khơi dậy chút gợn sóng, thì trên phố càng là đồn đãi đủ điều, cái gì cũng có – Võ Hậu âm ngoan tàn bạo, Tạ Thống lĩnh trợ Trụ vi ngược, phế hậu Tiêu phi bị oan chết trong cung kéo vào trong nước làm kẻ chết thay; thanh quan bị oan chết ở trong ngục nửa đêm tác hồn, kéo người vào diêm vương phủ…

“Đổi thang mà không đổi thuốc!” Tạ Vân đem thư quyển trong tay lật qua một trang: “Khi Võ thị phong hậu cũng như thế, khi lập Thái tử cũng như thế, Phong thiện Thái sơn lại cũng như thế. Trên đời oán hận đều có lý do. Chỉ là lời đồn đãi mà thôi, không cần để ý.”

Tạ Vân từ đêm hôm đó rơi xuống nước liền không tiến cung. Nhưng kẻ tới cửa thăm bệnh lại từng đợt tiếp từng đợt. Gần nửa số quan viên trong thành Trường An đều báo danh – cho dù không có tới, cũng gởi lễ vật đến.

Còn một nửa người không tới cũng không gởi lễ, bọn họ tung đi lời đồn đãi cũng đến tai Tạ Vân bị y xem như gió thoảng, nhẹ nhàng dùng bút khuyên một vòng tròn trên danh tự.

Đan Siêu đứng ở bên cạnh y, chỉ thấy trên danh sách quan viên thành Trường An một cái lại một cái bị ngòi bút khuyên tròn. Tạ Vân chỉ vào mấy cái tên phía trước thản nhiên nói: “Đông đài xá nhân Trương Văn Quán, từng phụng chiếu khảo đính tứ bộ đàn thư, Thánh thượng có ý để cho hắn làm Tả ngự sử; Tây đài thị lang Mang Chí Đức, cháu trai của Mang Tể tướng, đương nhiệm kiểm giáo Thái tử Tả trung hộ, tương lai nhất định cũng có thể vào Bái tướng…”

Đan Siêu nghi hoặc nói: “Vì sao ngươi đem bọn họ khoanh lại?”

Tạ Vân nghiêm nghị nói: “Đã từng hắc qua ta.” (*)

[(*) hắc: vạch chuyện xấu/nói xấu một người nào đó]

Đan Siêu: “…”

“Cuối năm ngoái trong cung đãi yến, quần thần uống rượu nói chuyện vui đùa. Thánh thượng đột nhiên hỏi ta: ‘Vì sao người Bộc dương xưng Đế Khâu?’. Lúc ấy ta vừa vặn uống một ngụm rượu bị sặc trong cổ họng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Mang thị lang đã nói: ‘Bởi vì thời vua Chuyên Húc, cố đô gọi là Đế Khâu; Tạ Thống lĩnh mặc dù võ học uyên thâm, tuy nhiên tâm vô sở học, thực là khiến ta trong lòng xấu hổ.’- Ý hắn là ngực ta không vết mực, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.”

Tạ Vân buông bút lông xuống, hướng bát trà hất hất cằm.

Đan Siêu kỳ thật là có điểm kháng cự. Nhưng từ góc độ của hắn, Tạ Vân hơi hơi nhấc đuôi mắt vừa vặn hình thành một cái độ cong thực… trong lòng nam tử trẻ tuổi lịch duyệt chưa đủ như Đan Siêu không biết nên hình dung như thế nào, hắn nhìn chằm chằm một hồi, cũng không biết tại sao liền thuận tay mà rót một chén trà nóng, đưa tới lòng bàn tay lạnh lẽo của Tạ Vân.

Tạ Vân mỉm cười: “Sớm tri tình thức thú như vậy thì tốt a.”



“…” Đan Siêu thản nhiên nói: “Sư phụ có việc phân phó đệ tử làm thay là đúng rồi.”

Tạ Vân cười nhạo: “Ai là sư phụ ngươi!?”

[haha…thích cái câu này của Vân Vân, dễ thương gì đâu!]

Đan Siêu hít vào một hơi, chỉ vào danh sách quan viên hỏi: “… mấy người này là Đông Cung đảng?”

“Dĩ nhiên là vậy.”

“Nếu Hoàng hậu ngay cả Thái tử cũng dám giết, vì sao không giết luôn bọn họ?”

“Dĩ nhiên không thể.”

Đan Siêu hơi hơi nheo mắt.

Tạ Vân uống hớp trà nóng, gập quyển danh sách quan viên lại: “Hoàng hậu có ba… bốn con. Thái tử mà chết, có thể lập một người khác lên cũng được. Mà mấy lão nhân này miệng phun đầy lễ nghi đạo đức tuy rằng nơi nơi chốn chốn làm khó dễ ngươi, chỉ trích ngươi, hận không thể rút hốt bản (*) đánh chết ngươi, nhưng ngươi lại không thể động vào bọn họ, bởi vì còn cần phải dựa vào bọn họ để trị quốc.”

[(*) hốt bản: là cái thẻ ngọc mà các quan lại khi vào chầu hay cầm]

“Bọn họ cùng môn phiệt Quan Lũng năm đó khác nhau, cũng không có uy hiếp được đến nền tảng của hoàng quyền, bình thường làm hết thảy xét đến cùng vẫn là vì giang sơn xã tắc – Giết người là chuyện rất đơn giản, nhưng giết rồi sau đó thì làm sao? Một bầy tiểu nhân nịnh hót ca công tụng đức, không bằng vài kẻ đối chọi gay gắt trên triều; người địa vị càng cao càng cần bao dung kẻ khác, chính là đạo lý này.”

Đan Siêu đột nhiên phát hiện Tạ Vân tựa hồ như đang chỉ điểm cho hắn, lưu loát một tràng dài. Mới nghe qua chỉ cảm thấy miệng lưỡi chế giễu quan trường, nhưng ngẫm kỹ đều có đạo lý đâu ra đó.

Tương đối chính là Tạ Vân cũng không dạy võ, thậm chí bản thân y cũng không luyện võ. Sau khi trở về từ Đoán kiếm trang, y liền không xuất kiếm một lần, vả lại tựa hồ cực kỳ sợ lạnh, thời tiết cuối thu mà đã phải bọc người trong áo choàng lông.

Đan Siêu như có điều suy nghĩ mà nhìn y, ngón tay mềm mại của Tạ Vân từ trên quyển trục ố vàng ghi danh sách quan viên tùy ý phất một cái, hỏi: “Nghe hiểu chưa?”

“Minh bạch.”

“Minh bạch cái gì?”

“Tể tướng đầy bụng kinh luân có thể phò trợ chèo chống vì xã tắc, có vài người mặc dù phiền, nhưng không thể giết.”

“Đúng” khoé môi Tạ Vân duyên dáng nhếch lên: “Nhưng ta dạy cho ngươi cũng không phải là đạo làm tướng.”

… Người càng ở địa vị cao, lại càng không thể cẩu thả, đó là vì sao?

Tạ Vân không giải thích, đột nhiên đầy hứng thú mà mở miệng lặp lại:

“Lão gia hỏa này nơi chốn làm khó dễ ngươi, chỉ trích ngươi, thường xuyên cân nhắc muốn giết chết ngươi. Tuy rằng ngươi thực phiền, nhưng lại vô kế khả thi…”

“… Bởi vì ngươi ăn của hắn, dùng của hắn, ở nhà của hắn, chọc hắn xù lông liền bị đuổi ra đi ngủ ngoài đường…”

Đan Siêu: “…”

Đan Siêu nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn thu bao nhiêu, sư phụ?”

Tạ Vân tựa hồ cảm giác rất thú vị, nghiêng đầu đánh giá trên dưới Đan Siêu, đáy mắt hàm chứa một tia thần sắc tựa hồ đang quan sát đánh giá một thương phẩm có giá trị.

“Xem ra, ngươi vẫn là rất có giá trị đầu tư.” Y nhẹ nhàng nói: “Qua vài năm thăng chức rất nhanh, lúc đó đừng quên cấp vi sư chén cơm ăn.”

Đan Siêu lắc đầu mỉm cười, cũng không trả lời lại. Vừa vặn lúc này thị nữ tiến vào thỉnh ăn cơm, hắn liền xoay người đi ra ngoài thư phòng.

Đi tới cửa hắn đột nhiên lại dừng bước, quay đầu nhìn Tạ Vân nói: “Ngươi cũng chưa già, sư phụ!”

Tạ Vân đang đem danh sách quan viên thả vào giá sách, nghe vậy ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Đúng a, là vi sư khiêm tốn mà thôi, thỉnh không nên tưởng thật.”

Đan Siêu ở Tạ phủ tạm cư, một lần liền ở hơn nửa tháng.

Trừ bỏ Tạ phủ hắn không có chỗ để đi, cũng không thể đi chỗ khác – Bởi vì ngày thứ hai sau sự kiện rơi xuống Thái Dịch trì kia, Hoàng hậu liền cho người đến câu năm câu mười (*) mà khen Tạ Vân trung quân ái quốc, cần mẫn vương sự. Lại khen Đan Siêu anh dũng cứu người, bình tĩnh tỉnh táo. Tuy rằng mặt ngoài là khích lệ Tạ Thống lĩnh, nhưng cuối cùng lờ mờ lộ ra bổn ý của nàng: nếu Đan Siêu là ngươi mang đến, vậy liền thành thành thật thật ở trong Tạ phủ đi, chờ Bổn cung xem xét quyết định sau.

[(*) nguyên bản “biền tứ lệ lục” là một cách hành văn, câu 4 câu 6 đối nhau]

May mà Võ Hậu lúc này cũng không rảnh để quyết định chủ ý. Mấy ngày nữa, Thánh giá xuất phát đi Đông Đô Lạc Dương, mang theo hơn vạn văn võ nghi thức theo đường đi Hà Nam, hướng đến Thái sơn xuất phát.

Ngày đó Tạ phủ hiếm khi được thanh tĩnh, bữa cơm chiều chỉ có Tạ Vân cùng Đan Siêu hai người ngồi đối diện, quản sự thị nữ tự mình chia thức ăn – Sau này Đan Siêu mới biết được nàng là người trong cung do Võ Hậu ban tặng, tên gọi Cẩm Tâm. Bởi vậy, Đan Siêu đối nàng cho tới bây giờ vẫn luôn là kính nhi viễn chi. Tuy thế Cẩm Tâm lại tựa hồ thập phần ưa thích Đan Siêu, mỗi khi gặp gỡ đều che miệng mà cười, ánh mắt đong đưa, giống như cất giấu rất nhiều điều muốn nói.

Cẩm Tâm buổi chiều cố ý kêu người làm Nhưỡng tố ngỗng, buổi tối khi bưng tới đặt xuống bàn, liền đem một chén Đế nhi thang trước mặt Đan Siêu dịch đến phía trước Tạ Vân, sau đó đem tô Nhưỡng tố ngỗng tỏa hương thơm ngào ngạt đặt vào vị trí của Đế nhi thang.



Tạ Vân nguyên bản đang uể oải uống cháo, thấy thế hiếu kỳ, hỏi: “Ai là chủ tử của ngươi?!”

Cẩm Tâm cười nói: “Là chủ tử của ta thì thế nào? Thống lĩnh vốn không thích ăn cái này, còn không bằng đem cho người thích ăn.”

Đan Siêu sờ sờ mũi rời đi tầm mắt, Tạ Vân lại giống như cảm thấy rất thú vị: “Ngươi đã thích hắn như vậy, ta liền cho ngươi đi hầu hạ hắn, thế nào?”

Y nói như vậy đã mấy lần, nhưng mỗi lần đều là giọng điệu trêu chọc, cho tới bây giờ cũng không ai nghĩ là thật. Cẩm Tâm nhẹ nhàng mỉm cười, nghiêng người cúi đầu, nhanh nhẹn đi ra ngoài.

Khác với Tạ Vân, Đan Siêu mỗi tối đều ngủ cực sớm, ngày hôm sau cũng tỉnh dậy cực sớm. Đó là thói quen của hắn hình thành trong lúc thanh tu ở chùa cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí còn luyện được thói quen đúng giờ làm việc, đúng giờ nghỉ ngơi.

Hắn sau khi tắt đèn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng không lâu sau, thần kinh trong tiềm thức đột nhiên căng thẳng. Đan Siêu mở mắt xoay người bật dậy, một chưởng mang theo sức mạnh như phá núi, thẳng tắp liền hướng cạnh tháp đập qua!

Phanh!

Một thân ảnh yểu điệu hiểm hiểm né tránh qua một bên, vạt áo tung bay toả hương thơm đầy phòng. Lập tức một thanh âm nữ tử mềm nhẹ vang lên: “Lang quân chớ kinh ngại, là ta.”

Đan Siêu mi phong căng thẳng.

Người kia rõ ràng là Cẩm Tâm!

May mắn hắn lúc chỉ mành treo chuông kịp đem tay hướng xuống dưới, nếu không cổ họng nữ tử non mềm giờ phút này đã cắt thành hai đoạn.

Cẩm Tâm mỉm cười vỗ vỗ ngực. Bên trong gian phòng tràn đầy ánh trăng, nàng yểu điệu đứng ở bên giường, da thịt trắng tuyết thấp thoáng dưới lớp lụa mỏng, hiện ra bầu ngực căng tròn mê người. Mái tóc dài như thác nước đổ xuống, cùng y bào mơ hồ tản mát ra một mùi hương mê hoặc tận xương, câu hồn lạc phách, có thể làm bất luận nam tử bình thường nào trên đời này đều tâm trì thần đãng.

Trong lòng Đan Siêu mơ hồ hiện lên một cái suy đoán phi thường hoang đường, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra: “Cô nương đến có chuyện gì?”

Ánh mắt Cẩm Tâm sáng ngời nhìn hắn không chớp, tựa hồ muốn xuyên qua đôi mắt hắn, thẳng tiến sâu vào trong thần trí cùng nội tâm của hắn, sau đó chậm rãi vươn tay đặt lên bờ vai rắn chắc lại cứng cáp của Đan Siêu.

… Đương thời Trường An xa hoa, nam tử cũng thịnh hành trang sức, rất hiếm nhìn thấy bờ vai vừa cứng rắn vừa lợi hại như vậy.

“Lang quân không rõ sao?” Cẩm Tâm ghé vào lỗ tai hắn cười nói: “Thống lĩnh cho ta đến hầu hạ ngươi… Tự nhiên là ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

Nàng cảm thấy cơ bắp Đan Siêu dưới tay hơi hơi căng thẳng.

“Đương nhiên nếu lang quân không thích ta, cũng có thể đổi người khác.” Cẩm Tâm mỉm cười nói: “Trong phủ mỹ mạo nha hoàn rất nhiều, chỉ là ta sẽ tương đối… mất mát.”

Ánh trăng cùng bóng tối đan xen, thần sắc Đan Siêu giữa quang ảnh tranh tối tranh sáng không thấy được rõ ràng, chỉ thấy trong ngực phập phồng một khắc, mới lạnh lùng nói: “Thống lĩnh các ngươi, có phải thường xuyên dùng phương pháp này để đãi khách hay không?!”

Cẩm Tâm hơi ngạc nhiên, tiện đà bật cười nói: “Thống lĩnh tùy tâm sở dục, muốn đãi khách như thế nào đều được – Chỉ là đại sư, Trường An là một nơi ngập trong vàng son, phấn hồng mờ mịt, ngươi nếu đã đến, sao lại không nhập gia tùy tục?”

Đan Siêu ngả người về phía trước một chút, Cẩm Tâm cúi người, cơ hồ muốn dán trước mặt hắn, bàn tay mềm mại vuốt từ bả vai xuống ngực hắn: “Đại sư về sau còn gặp được nhiều thứ quyến rũ khác; quyền thế địa vị, tửu sắc tài vận, phấn hồng giai nhân như mây mà qua, các loại thanh sắc khuyển mã sẽ làm ngươi đáp ứng không xuể… Nếu hiện tại liền không tiêu thụ được, về sau bị mê hoặc hoa mắt thì làm thế nào?”

Đôi môi đỏ mọng của nàng chậm rãi tới gần. Nhưng mà ngay lúc này, Đan Siêu bỗng nhiên đưa tay cản lại cánh tay ngọc ngà của nàng, sau đó đứng dậy khoác áo, đi nhanh ra cửa phòng.

Cẩm Tâm hơi kinh ngạc, cau mày nói: “Đại sư?”

Bàn tay Đan Siêu đặt trên khung cửa, bóng lưng thâm trầm, tựa hồ đem toàn bộ ánh trăng đều thu liễm vào trong bóng lưng kia, không thể nhìn thấy một tia sáng.

“Cô nương, tại hạ chỉ là một lãng khách qua đường nơi Trường An, cho dù địa vị quyền thế, thanh sắc khuyển mã bất quá cũng xem như mây khói mà thôi, đa tạ thịnh tình của cô nương … Mời trở về đi!”

Hắn mở cửa, trong ánh mắt kinh ngạc của Cẩm Tâm cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Trong bóng đêm hậu viện Tạ phủ nơi nơi rực rỡ. Đan Siêu đi nhanh xuyên qua hành lang dài, lập tức đi đến trước cửa thư phòng, trong tiếng kẹt bén nhọn đẩy cửa bước vào!

Nội thất chong đèn sáng ngời, Tạ Vân đương dựa sau án lật xem công văn, bên cạnh người cách tấm rèm bằng lụa mỏng, mơ hồ có bóng dáng một ca cơ xinh đẹp đang gảy đàn, nhất thời bị tiếng cửa mở làm kinh hãi khiến âm thanh ngừng bặt.

Tạ Vân nâng nâng mí mắt: “Chuyện gì?”

Đan Siêu liếc hướng bóng dáng xinh đẹp sau tấm rèm lụa mỏng: “… Lui ra.”

Thanh âm của hắn kỳ thật không nặng nề, nhưng ca cơ chấn kinh không nhỏ, nơm nớp lo sợ đứng dậy nhấc rèm lên, khiếp đảm mà nhìn nam tử đột nhiên xông vào, lại nhìn thấy Tạ Vân không phát ra ý tứ gì, liền vội vàng cúi cúi người, nhón chân đi ra.

Đan Siêu chờ cho đến khi ca cơ hoàn toàn biến mất trên hành lang, mới “phanh” một tiếng mà đóng cửa. Quay đầu lại chỉ thấy Tạ Vân đã hạ bút, từ sau án đang cao thấp đánh giá hắn. Trong ánh mắt hoàn toàn không chút mờ ám hoặc chột dạ nào, ngược lại, lại lộ ra mục quang thẳng thắn, lạnh như băng khiếp người.

“Ngươi…”

Đan Siêu mới vừa nói ra một chữ, đã bị Tạ Vân bình thản nâng lên một ngón tay cắt ngang: “Ngươi tới đây làm gì, vì sao không quay trở về đi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau