Chương 41: Tế cờ
Ngày mùng chín, nghi thức rời hành cung, theo hướng Đông mà đi.
Ngày hai mươi mốt, Thánh giá đi tới dưới chân Thái sơn, lệnh cho người lập ba đàn tế: phong tự, đăng phong, hàng thiện.
Ngày đầu tiên của tháng Giêng, Hoàng đế khai đàn Phong thiện.
Phong thiện đại điển bao gồm ba ngày. Ngày đầu Thánh thượng đem người tới dưới chân Thái sơn lập Phong tự đàn để tế Thiên; Ngày thứ hai đi lên đại đỉnh- Phong Ngọc sách- để tế Đăng phong đàn; Ngày thứ ba Đế Hậu hai người đồng thời cùng tới Xã thủ sơn lập Hàng thiện đàn để tế Địa. Hoàng hậu đăng đàn hiến tế cũng cử hành vào ngày này.
Mà việc quan trọng đệ nhất trong thiên hạ võ đạo là võ lâm đại hội, không biết có phải đám giang hồ nhân sĩ muốn noi theo điển tích của Hán Võ Phong Thiện hay không, cũng đặc biệt cử hành ở ngọn núi nơi Hán Võ đế năm đó hiến tế, gọi là Túc Nhiên sơn.
Túc Nhiên sơn nằm ở phía Đông Bắc của Thái sơn, cách ngọn núi nơi đương kim Thánh thượng Phong thiện, bất quá chỉ hơn mười dặm đường.
Đêm trừ tịch, Trường An.
Tiếng vó ngựa dồn dập theo đường cái quan chạy như bay, các nhà dân hai bên đường phía sau lác đác sáng lên ánh lửa, đám sai dịch sôi nổi phát ra tiếng quát sợ hãi: “Người nào dám can đảm đêm khuya phóng ngựa!” “Đứng lại!” “Người đâu, mau tới ngăn hắn lại…”
Beng! Beng! Beng!
Tiếng gõ cảnh báo vang vọng phố lớn ngõ nhỏ. Hắc mã vẫn không dừng lại chút nào, như một tia chớp vượt qua đại môn sơn son rộng lớn của Từ Ân tự.
Trên lưng ngựa là một hắc y nam tử trẻ tuổi đeo kiếm phút chốc thả cương, từ trên lưng ngựa chợt vọt lên, thân ảnh lăng không lướt qua tường viện cao cao, đem tiếng rống giận của đám truy binh vứt xa phía sau.
Ngoài Thiện phòng.
Thân ảnh gầy guộc của Trí Viên đại sư đang ngồi thiền chợt giật mình, thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời đêm, cầm lấy ấm trà, chậm rãi rót đầy vào hai chén không đang để trước mặt.
Một lúc lâu phía sau vang lên tiếng bước chân, Trí Viên đại sư không quay đầu lại, khàn khàn nói: “… Đan Siêu.”
Thân ảnh Đan Siêu từ trong bóng tối dần hiện ra, chỉ thấy hắn cơ bắp hai vai căng thẳng, đáy mắt che kín tơ máu. Tuy rằng khóe miệng như đao khắc hiện ra một loại gần như nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng cả người lẫn trên gương mặt lại ẩn ẩn lộ ra một tia điên cuồng.
Bất luận kẻ nào sau khi thần trí bị “Kính hoa Thuỷ nguyệt” dày vò, lại không ngủ giục ngựa chạy suốt ba ngày ba đêm, đều sẽ biến thành cái dạng này.
“Ta vẫn luôn chờ ngươi…” Trí Viên đại sư chầm chậm nhìn lên bầu trời, hỏi: “Ngươi nhìn thấy ngôi sao kia không?”
Đan Siêu đi đến trước người hắn, không nói một lời mà quay đầu nhìn. Trên nền trời đêm một ngôi sao cực độ sáng ngời đương chậm rãi di động, lấy thế không thể ngăn mà di chuyển lên giữa trời.
“Ta nhìn thấy ngôi sao kia, liền biết là ngươi sẽ đến.” Trí Viên đại sư nhìn chén trà trước mắt, lắc đầu lộ ra một tia trào phúng: “Đương nhiên… Những người khác nên biết, cũng đều có thể biết.”
Đan Siêu không để ý tới ngôi sao trên đỉnh đầu kia, từ trên cao nhìn xuống vị sư phụ của mình hai năm trước, nói: “Ta tới là vì thỉnh cầu ngài một việc.”
Trí Viên đại sư không đáp.
“Hai năm trước khi ta được ngài cứu trước tự viện, những chuyện cũ trước kia một mực quên sạch, chính là vì đã bị người đâm một cây kim châm sau gáy. Mọi người đều biết trong chốn giang hồ thông thạo kim châm bí thuật rất ít người, bởi vậy ngoại trừ kẻ hạ thủ kia, ta thật sự không biết ai có thể giúp ta đem châm lấy ra; Sau đó nghĩ lại, chỉ có hai năm trước, khi Trí Viên đại sư ngài giúp ta chữa thương, từng dùng kim châm đâm vào xương sống, đem kinh lạc bị tắc nghẽn nhất loạt chữa khỏi…”
Đan Siêu đưa tay đè lại sau gáy mình, chậm rãi nói: “Nếu đại sư có thể ra tay giúp đỡ, Đan mỗ sẽ vô cùng cảm kích, ngày sau sẽ có báo đáp.”
Nhưng quả nhiên, Trí Viên đại sư lắc đầu, gương mặt già cả trong bóng tối phá lệ mỏi mệt, nói: “Bần tăng làm không được.”
Đan Siêu hỏi: “Đại sư không làm được, hay là không thể làm?”
Lần này Trí Viên đại sư trầm mặc thật lâu, mới nói: “Ta không thể làm.”
Đan Siêu vén lên vạt áo, đại mã kim đao mà ngồi xuống sau bàn, đôi mắt như mắt ưng âm trầm nhìn chằm chằm vào ánh mắt mờ đục của Trí Viên đại sư.
“Có người đã từng muốn giết ta.”
Nói xong câu này hắn dừng lại một chút, bởi vì phía ngoài xa xa, tiếng thủ thành lục soát tìm kiếm đang xuyên qua bóng đêm truyền đến, sau đó đi về phía hướng đường Chu tước.
Nhưng Trí Viên đại sư đối diện tựa hồ không có bất luận ý niệm gì về những thanh âm ồn ào đó, nhẹ nhàng gẩy một viên phật châu trên ngón tay: “Cho nên?”
Bàn tay Đan Siêu nắm chặt chuôi Thất tinh Long Uyên hơi thả lỏng.
“Người kia liên tục hai lần muốn giết ta, đều là rất nghiêm túc. Nhưng từ sau khi ta mất đi ký ức, ẩn cư ở Từ Ân tự, y biết rõ ràng là ta ở trong này, lại không hề có ý niệm ra tay giết người, thậm chí còn hao tổn tâm cơ bảo hộ ta.” Đan Siêu hỏi: “Đại sư có biết là tại sao không?”
Trí Viên lắc đầu nói: “Chuyện này phải hỏi cái người đã từng muốn giết ngươi, cùng bần tăng có cái gì quan hệ?”
Đan Siêu lại truy đến cùng: “Nếu cùng đại sư không quan hệ, vì sao đại sư lại không muốn lấy ra kim châm y đâm vào đầu ta? Là e ngại y, hay bởi vì cùng là đồng bọn với y?”
Ánh mắt Trí Viên đại sư dừng lại trên chén trà đã lạnh vẫn chưa động một hơi, lúc lâu mới thở ra thật dài: “… Đan Siêu, ngươi còn chưa có uống trà…”
Đan Siêu lạnh lùng nói: “Không cần. Đại sư, thỉnh hãy trả lời ta trước!”
Bàn tay Trí Viên duỗi hướng chén trà liền dừng lại, một lát sau rốt cục chậm rãi nói: “Ngươi nói người nọ bảo hộ ngươi… Người nọ là bảo hộ ngươi như thế nào?”
“Tết Trung nguyên ngày Thái tử giá lâm Từ Ân tự; Đại sư trong mấy trăm tăng nhân trong chùa, lại cố tình chọn trúng ta, một đệ tử chỉ mới vào chùa được hai năm để lộ diện, hướng Thái tử tiến hiến bát thang quả đã bị hạ mãnh độc trước đó. Ta uống qua thang quả, vốn phải lập tức phát độc, nhưng cố tình đêm trước đó…”
Đan Siêu hít vào một hơi, trước mắt tựa hồ hiện ra một cái đêm trăng Trường An cùng tay áo trắng tuyết rủ xuống quen thuộc.
Hắn nhắm mắt lại, nói: “…Trước đó một tối, ta ở trước cửa Từ Ân tự lại trùng hợp gặp được Bắc Nha cấm quân thống lĩnh đi ngang qua, uống qua một chén Tuyết liên trà y tự tay châm…”
Trí Viên đại sư đột nhiên cười dài, chẳng biết tại sao trong tiếng cười kia lại bao hàm bi thương nồng đậm: “Thì ra là thế… Thì ra là thế! Tạ Vân sớm đã cho ngươi uống Tuyết liên hoa bách độc bất xâm, cho nên ngươi mới tránh được cái chết!”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên nâng chén, đem trà lạnh trước mặt uống một hơi cạn sạch!
Đan Siêu ngăn cản không kịp, chỉ thấy Trí Viên đại sư ho sặc hai cái, chỉ hướng chén trà trước mặt Đan Siêu: “Đan Siêu, tới phiên ngươi.”
Đan Siêu mi phong giật nhẹ, đột nhiên đưa tay đem chén trà lạnh hướng về phía bụi hoa hắt tới. Chỉ nghe tiếng rào rạt rất nhỏ truyền đến, cành lá bị nước trà bắn lên thế nhưng nháy mắt liền biến thành màu đen héo rũ!
Khoé môi đầy nếp nhăn của Trí Viên đại sư chợt rỉ ra máu đen, tự biết đại thế đã mất, trên mặt nhất thời phát ra màu xanh đen mắt thường cũng có thể thấy rõ.
“Vì cái gì?!” Đan Siêu phẫn nộ quát.
“Tạ Vân đã sớm… biết được độc kế của….Lưu Bỉnh Kiệt bọn họ, biết ta có khả năng mượn cơ hội diệt trừ ngươi, chấm dứt hậu hoạn… Cho nên trước tiên cho ngươi uống Tuyết liên hoa độc nhất vô nhị trong đời…”
Trí Viên gục xuống mặt bàn liên tục ho khan, mỗi một tiếng ho đều trào ra máu kịch độc. Đan Siêu đứng dậy một tay ấn lên ngực hắn, truyền sang chân khí chí thuần mãnh liệt. Chỉ nghe Trí Viên cười khổ đứt quãng mà lắc đầu: “Vậy nếu ta… Ta không lệnh ngươi đi lên hiến trà thì sao? Nếu ta không nghĩ đến chuyện giết ngươi thì sao? Tạ Vân quả nhiên là… Trăm triệu cẩn trọng, ngay cả một tia nguy hiểm đều…”
Đan Siêu khó có thể tin mà hơi hơi thở dốc, phút chốc lạnh lùng nói: “Vì sao ngươi muốn giết ta, đại sư?! Ngươi đã chiếu cố hai ta năm! Là ngươi cứu ta từ ngoài cửa Từ Ân tự về!”
Trí Viên lại giãy dụa nâng lên bàn tay lạnh lẽo, nắm chắc cổ tay Đan Siêu đang đặt trước ngực mình, tư thế muốn hắn buông ra.
“Ta đã bị ép buộc lâu lắm, mọi người chúng ta… đều bị ép buộc lâu lắm …”
“Ai ép buộc ngươi? Tạ Vân?!”
Trí Viên đại sư kịch liệt hít thở, thân thể co rút, trong cổ họng phát ra tiếng khùng khục, đó là do máu sặc vào khí quản. Ánh mắt của hắn tan rã, cuối cùng nhìn gương mặt Đan Siêu gần trong gang tấc lại càng ngày càng mơ hồ.
“Năm đó tất cả mọi người bởi vì ngươi… Bởi vì ngươi sinh ra… mà bị cuốn vào chuyện này…”
“Kim Long bay lên từ Mạc Bắc, Kim Long… từ Mạc Bắc…”
Đồng tử Đan Siêu nháy mắt co rút nhanh, lại kịch liệt phóng to.
“Y không giết ngươi, bởi vì y còn muốn lợi dụng ngươi…” Trí Viên đại sư dùng một chút khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn tới gần tai Đan Siêu, nhưng thanh âm hắn nói chuyện đã phi thường mơ hồ gần như thì thầm.
“Ngàn vạn cẩn… cẩn thận…”
“…Cẩn thận Tạ… Vân…”
Máu đen chợt trào ra, Trí Viên đại sư gục đầu, nhắm hai mắt lại.
Đan Siêu hai tay run nhè nhẹ, một lúc lâu rốt cục buông xuống thân thể Trí Viên đại sư đã trở nên lạnh lẽo, thối lui về phía sau nửa bước. Trong bóng tối lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, ước chừng qua thật lâu mới bình tĩnh trở lại. Ánh tinh quang vòng quanh sống mũi thẳng cùng đôi môi mỏng mím chặt, giống như một pho tượng đá tạc bằng đao pháp sắc bén.
Hắn cuối cùng hướng Trí Viên đại sư cúi sâu người thi lễ, rồi xoay đi, giây lát đã biến mất trong bóng đêm mênh mang của thành Trường An.
Trên nền trời, ánh sáng của Bắc đẩu Tử Vi rực rỡ, chậm rãi ngoi lên giữa đỉnh.
………………….
Hôm sau, mùng một tháng giêng, Thái sơn.
Cửa thành mở rộng, nghi trượng tuôn ra trùng trùng. Trong nhất thời, khắp núi đồi đều phủ đầy Long tinh kỳ vàng rực.
Hoàng đế giữa tầng tầng nghi trượng trải dài hơn mười dặm ra khỏi huyện Phụng Cao, một đường đi lên Phong tự đàn. Võ Hậu suất lĩnh văn võ bá quan quỳ xuống dập đầu, tung hô vạn tuế, phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là trâm vàng đai ngọc, muôn hồng nghìn tía.
Lễ xong, Thánh thượng xuống đàn, phía sau có Doãn Khai Dương hộ tống, mỉm cười đi về hướng chúng thần đang đợi phía ngoài môn lâu.
Võ Hậu thoáng nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi Tạ Vân: “Đan Siêu đâu?”
Vị trí phía sau Tạ Vân vốn là chỗ của Phó thống lĩnh lúc này trống trơn, đã vắng mấy ngày – Từ sau hôm biết được Tạ Vân muốn ra tay tranh đoạt chức vị minh chủ võ lâm Đan Siêu liền không từ mà biệt. Từ đó đến giờ đều không xuất hiện qua, chắc là rốt cục nản lòng thoái chí, quyết tâm ly khai vị sư phụ say mê quyền thế tài phú rồi.
Tạ Vân khóe môi lạnh như băng trả lời: “Không biết.”
Võ Hậu còn định nói cái gì, đúng lúc này lại nghe xa xa một tiếng: “Báo …”
Một tên võ sĩ Ám Môn phi ngựa mà đến, tới trước đàn chợt thả người, mũi chân giậm nhẹ trên lưng ngựa một chút, mượn lực nhảy tới cửa lâu, quỳ gối phía sau Doãn Khai Dương: “Bẩm chưởng môn! Túc Nhiên sơn võ đạo đại hội, sơ luận đã chọn ra thắng bại: Không Động Lục Thông Thánh, Hoa Sơn Vương Khang Dụ, Nga Mi Trầm Vân Sinh, Thanh Thành Chu Dự, Hoài Nam thập cửu đạo Trần Hải Bình là những người thắng trận, ước định ngày mai tái chiến!”
Thánh thượng không khỏi ghé mắt hỏi: “Mấy người kia trình độ thế nào?”
“Hạng người vô danh.” Doãn Khai Dương không chút để ý nói, phân phó võ sĩ kia: “Truyền lệnh Thần quỷ môn, ngày mai Cảnh Linh ra tay thanh không toàn trường, người nào phản kháng tru sát ngay tại chỗ!”
“Dạ!”
Võ sĩ từ trên môn lâu cao tới mấy trượng nhảy xuống, dừng lại trên ngựa giây lát, bóng dáng rất nhanh liền biến mất.
Hoàng hậu nghiêng mặt, lông mày thốt nhiên nhíu lại, một lúc lâu sau mới gạt bỏ chần chờ hỏi Tạ Vân: “… Thật sự là hạng người vô danh?”
Tạ Vân không trả lời, Doãn Khai Dương phía sau Hoàng đế đang bất động thanh sắc mà giương mắt liếc lại đây.
… Ám Môn chưởng môn một thân hắc đế cẩm bào, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc bay phất phới trong gió, cùng cấm quân chế phục tuyết trắng của Tạ Vân hình thành hai thái cực đối lập; Bên cạnh Đế Hậu, một đen một trắng, không khí căng thẳng lại đối chọi gay gắt.
Tạ Vân nhàn nhạt nói: “Thắng được họ trước hãy nói lời này.”
……….
Ngày thứ hai, Thánh thượng lên đỉnh núi, tại Đăng Phong đàn phong ấn thẻ ngọc, chiêu cáo thiên hạ.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Túc Nhiên sơn cách đó hơn mười dặm, một cái đài cao rộng được dựng lên, bên cạnh cắm một cây côn cao, to đến hai ba người đều khó có thể ôm hết, trên đỉnh côn là một lá cờ phần phật tung bay, “Thiên hạ võ đạo” bốn chữ đại tự cứng cáp hữu lực thẳng tắp đứng sững dưới vòm trời âm trầm.
Xung quanh đài cao ngồi đầy đệ tử của các đại môn phái đệ tử. Năm người chiến thắng buổi sơ luận hôm qua phân biệt đứng ở chỗ đất trống. Chỉ nghe thanh âm của chưởng môn Võ Đang là Trường Thanh Tử truyền khắp đỉnh núi: “… Thần quỷ môn giữa đường ức hiếp võ lâm Trung nguyên. Hôm nay các danh môn chính phái tề tụ nơi này, cùng thương nghị đại kế diệt trừ tà đạo! …”
Đột nhiên đám người phía ngoài bộc phát ra tiếng kêu hoảng sợ, Trường Thanh Tử ngẩng đầu vừa thấy, thanh âm thốt nhiên ngưng bặt.
Chỉ thấy giữa sơn cốc không biết khi nào đã giăng đầy xích sắt. Mấy trăm hắc y nhân bịt mặt đang nắm dây xích, từ bốn phương tám hướng hùng hổ mà đến, giây lát liền đi lên đỉnh Túc Nhiên sơn, bao vây quanh trường võ đạo!
Trường Thanh Tử bộc phát ra tiếng quát chói tai: “…Người tới là kẻ nào?!”
“Nếu là thiên hạ võ đạo tề tụ một đường, vì sao không có Thần quỷ môn chúng ta?”
Mọi người lập tức chấn kinh quay đầu. Chỉ thấy mấy trăm hắc y nhân đồng loạt tách ra thành một lối đi. Một thiếu niên gương mặt tuấn mỹ, mái tóc đỏ như lửa, thân mang song câu giữa đám người kia bước ra, mỉm cười bước lên đài cao, hướng mọi người ôm quyền.
“Tại hạ Thần quỷ môn thủ tọa đệ tử Cảnh Linh. Nghe nói các vị đang tuyển chọn thiên hạ minh chủ võ lâm, liền tới góp náo nhiệt, hướng các vị lãnh giáo.”
Nhất thời mọi người sững sờ. Đợi phục hồi lại tinh thần, khắp nơi lập tức bộc phát ra tiếng bàn luận ầm ầm cùng tiếng mắng mỏ tức giận.
“Chúng ta đang muốn thảo phạt Thần quỷ môn các ngươi, lại còn có mặt mũi đến tranh cử minh chủ võ lâm?!”
“Không coi ai ra gì đến cực điểm! Thật xem trung nguyên võ lâm chúng ta như chỗ không người!”
“Đem hắn đuổi ra đi, đuổi ra đi!”
Trường Thanh Tử mãnh liệt dậm Kim cương trượng, sau đó đem đầu trượng nâng lên chỉ hướng Cảnh Linh, lạnh lùng nói: “Thần quỷ môn hoành hành ngang ngược, đốt giết đánh cướp, hơn mười tiểu môn phái bị huỷ diệt đều có liên quan tới các ngươi. Không lâu trước đây thảm án Đoán kiếm trang diệt môn, cũng là các ngươi một tay tạo thành! Hôm nay nơi này là chỗ danh môn chính đạo tụ tập, không phải là chỗ đám Thần quỷ môn các ngươi nên tới, còn không mau lui tán?!”
Nhưng mà Cảnh Linh chỉ nhìn Trường Thanh Tử, hơi mỉm cười:
“Lời này không thông. Nếu minh chủ võ lâm là luận võ định luận, vậy phàm bất cứ kẻ tập võ nào trong thiên hạ đều có thể tham dự. Thần quỷ môn tự nhiên cũng bao quát ở trong đó. Trừ phi… Trưởng lão trong lòng đã biết đương trường không ai có thể thắng ta, cho nên…”
Gương mặt cực kỳ tuấn mỹ kia của Cảnh Linh đủ khiến cho khuê phòng thiếu nữ tim đập thình thịch, giờ phút này lại lóe ra vẻ tà ác cùng lãnh khốc không thèm che dấu.
Bàn tay Trường Thanh Tử nắm trượng căng thẳng. Lại chỉ thấy Cảnh Linh quay đầu đi, nhìn về phía năm người được đề cử đang đứng. Rõ ràng thanh âm hắn không lớn, thậm chí còn có vài phần nhu hòa, nhưng mỗi một thanh âm đều cuồn cuộn nội lực như đập vào mặt, từng câu từng chữ sắc bén như đao: “Như thế nào? Các vị anh hùng hào kiệt lại không xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ lại là sợ thật sao?”
Trong năm người thì Thanh Thành Chu Dự cùng Trần Hải Bình, đều đã chính diện giao thủ với Cảnh Linh mấy tháng trước trong thảm án Đoán kiếm trang diệt môn, giờ phút này trong lòng kinh hãi khôn kể, nhất thời đều không có phản ứng.
Chỉ có Không Động phái Lục Thông Thánh, bởi vì bổn môn sớm đã cùng Thần quỷ môn từng có mối cừu đoạt bảo, ở trong Đoán kiếm trang lại bị Cảnh Linh giết qua không ít đệ tử, giờ phút này gặp lại cừu nhân hết sức đỏ mắt, liền tiến lên cả giận nói: “Ma đầu kia! Hôm nay dám can đảm đến khiêu khích thiên hạ anh hùng, ta nhất định phải cho ngươi…”
“Lục huynh không thể!”
Chu Dự cùng Trần Hải Bình không hẹn mà gặp, nhất tề ra tay, một tả một hữu ngăn cản Lục Thông Thánh.
Cùng lúc đó một đạo hàn quang nghênh diện mà đến, tốc độ đó quả thực ngay cả chớp mắt cũng không nhanh bằng. Nháy mắt Lục Thông Thánh chỉ cảm thấy đầu của mình bị Chu Dự và Trần Hải Bình đồng thời đè xuống, ngay sau đó lệ phong sát ngay tóc hắn vút đi qua!
… Xoạt!
Lục Thông Thánh hoảng sợ, mãnh liệt quay đầu lại. Chỉ thấy một thanh móc sắt cao cỡ nửa người đã chém ngập vào cột cờ phía sau mình!
Mọi người trên hiện trường liền rút đao, Trường Thanh Tử cả giận nói: “Dám ra tay đả thương người!”
Cảnh Linh lại dường như không có việc gì mà lắc lắc cổ tay, cười nói: “Đáng tiếc… Hôm nay xuýt tí nữa liền thu được một khối thủ cấp đến tế cờ.”
Hắn không coi ai ra gì mà đi hướng cột cờ, mọi người theo bản năng mà tránh ra. Chỉ thấy hắn cũng không quay đầu lại mà cười nói: “Giang hồ xưa nay bình lặng lâu lắm rồi, lâu đến nỗi các ngươi cảm thấy giống mấy lão già ngồi trong đống vinh quang xưa cũ mà vô tư tự đắc… hưởng thái bình thịnh thế, ca múa hoan lạc… Hẳn là cần có người đi ra khuấy lên một chút nước đục, cho các ngươi kiến thức cái gì là chân chính sóng gió.”
Lục Thông Thánh rung giọng nói: “Ngươi muốn… Ngươi muốn làm gì?”
Cảnh Linh đứng lại trước cột cờ, quay đầu câu lên khóe miệng, kiêu ngạo bễ nghễ.
Ngay sau đó hắn rút trên lưng một thiết câu khác, lật cổ tay quét ngang, sức mạnh như phá núi lấp sông!
Uỳnh…uỳnh…
Thiết câu quét ngang, xuất ra sức mạnh như khai thiên tích địa, chém vào trên cột cờ, vậy mà đem cột gỗ lớn ba người khó có thể ôm hết kia sống sượng trảm thành hai đoạn.
Cột gỗ khổng lồ giữa ánh mắt nhìn chằm chằm khó có thể tin của mọi người chậm rãi ngã xuống. Lá cờ “Thiên hạ võ đạo” bay lên không trung, trong tiếng rầm rầm mà rơi xuống mặt đất!
“Như thế nào?!” Trong tiếng ầm ầm vang vọng đỉnh núi, thanh âm của Cảnh Linh lay động khắp nơi, quát lên: “Có phải không ai dám đến khiêu chiến hay không?!”
Mọi người bỗng nhiên đứng phắt dậy, phát ra tiếng phẫn nộ!
Ngược lại trên võ đài, Võ Đang chưởng môn, năm người được đề cử, cùng với trưởng lão của các đại môn phái đều sắc mặt xanh mét, cách không trao nhau ánh mắt, thật lâu không thể phát ra một lời.
“Nếu là không người đến chiến,” Cảnh Linh cúi người từ trên cột cờ đã gãy rút ra thiết câu cầm nơi tay, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt dần dần phiếm xuất huyết sắc điên cuồng lãnh khốc, thanh âm lại phi thường mềm nhẹ: “Vậy thì, tất yếu các vị cũng đều không còn mạng sống.”
Đám người Trường Thanh Tử sắc mặt nhất loạt kịch biến, lại nghe hắn chợt cất giọng quát: “Thần quỷ môn nghe lệnh!”
Đám hắc y nhân bao vây quanh đài đồng thời động thủ. Khắp núi đồi, đao binh tua tủa xuất hiện!
“….Đem tất cả mọi người nơi đây, giết ngay tại chỗ, cho đến khi có người đi lên khiêu chiến mới thôi!”
“Nếu như người người đều co đầu rút cổ không ra, hôm nay liền đem nơi này tru sát, chó gà không tha!”
Trưởng lão các đại môn phái đồng loạt đứng dậy. Ngay cả Trường Thanh Tử rốt cuộc cũng nhịn không được, nhấc trượng tiến lên!
Nhưng ngay lúc này, Cảnh Linh đột nhiên mỉm cười giơ lên thiết câu, đem mũi câu chính xác vô cùng chỉ vào một người trong đám đông dưới đài, lạnh lùng nói với thủ hạ: “… Chỉ là khi động thủ chú ý một chút, đừng có làm ngộ thương kẻ này…”
“Biệt lai vô dạng, Vân Sử?”
Đám người quay đầu nhìn lại. Trước mắt bao người, võ lâm đệ tử bốn phía đều kinh ngạc tản ra, lộ ra một thân ảnh từ đầu vẫn im lặng không lên tiếng ở dưới đài.
Y một thân áo trắng rộng rãi, thắt lưng lụa, mũ choàng che đầu, chỉ có một lọn tóc dài đen bóng từ bên tai rủ xuống cạnh người. Khăn che mặt che nửa khuôn mặt dưới của y, chỉ lộ ra một đôi mắt mỹ lệ, ánh mắt lạnh như băng, thẳng tắp đón hàn quang của mũi thiết câu cách đó không xa đang chỉ tới.
….Chính là Tạ Vân.
Ngày hai mươi mốt, Thánh giá đi tới dưới chân Thái sơn, lệnh cho người lập ba đàn tế: phong tự, đăng phong, hàng thiện.
Ngày đầu tiên của tháng Giêng, Hoàng đế khai đàn Phong thiện.
Phong thiện đại điển bao gồm ba ngày. Ngày đầu Thánh thượng đem người tới dưới chân Thái sơn lập Phong tự đàn để tế Thiên; Ngày thứ hai đi lên đại đỉnh- Phong Ngọc sách- để tế Đăng phong đàn; Ngày thứ ba Đế Hậu hai người đồng thời cùng tới Xã thủ sơn lập Hàng thiện đàn để tế Địa. Hoàng hậu đăng đàn hiến tế cũng cử hành vào ngày này.
Mà việc quan trọng đệ nhất trong thiên hạ võ đạo là võ lâm đại hội, không biết có phải đám giang hồ nhân sĩ muốn noi theo điển tích của Hán Võ Phong Thiện hay không, cũng đặc biệt cử hành ở ngọn núi nơi Hán Võ đế năm đó hiến tế, gọi là Túc Nhiên sơn.
Túc Nhiên sơn nằm ở phía Đông Bắc của Thái sơn, cách ngọn núi nơi đương kim Thánh thượng Phong thiện, bất quá chỉ hơn mười dặm đường.
Đêm trừ tịch, Trường An.
Tiếng vó ngựa dồn dập theo đường cái quan chạy như bay, các nhà dân hai bên đường phía sau lác đác sáng lên ánh lửa, đám sai dịch sôi nổi phát ra tiếng quát sợ hãi: “Người nào dám can đảm đêm khuya phóng ngựa!” “Đứng lại!” “Người đâu, mau tới ngăn hắn lại…”
Beng! Beng! Beng!
Tiếng gõ cảnh báo vang vọng phố lớn ngõ nhỏ. Hắc mã vẫn không dừng lại chút nào, như một tia chớp vượt qua đại môn sơn son rộng lớn của Từ Ân tự.
Trên lưng ngựa là một hắc y nam tử trẻ tuổi đeo kiếm phút chốc thả cương, từ trên lưng ngựa chợt vọt lên, thân ảnh lăng không lướt qua tường viện cao cao, đem tiếng rống giận của đám truy binh vứt xa phía sau.
Ngoài Thiện phòng.
Thân ảnh gầy guộc của Trí Viên đại sư đang ngồi thiền chợt giật mình, thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời đêm, cầm lấy ấm trà, chậm rãi rót đầy vào hai chén không đang để trước mặt.
Một lúc lâu phía sau vang lên tiếng bước chân, Trí Viên đại sư không quay đầu lại, khàn khàn nói: “… Đan Siêu.”
Thân ảnh Đan Siêu từ trong bóng tối dần hiện ra, chỉ thấy hắn cơ bắp hai vai căng thẳng, đáy mắt che kín tơ máu. Tuy rằng khóe miệng như đao khắc hiện ra một loại gần như nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng cả người lẫn trên gương mặt lại ẩn ẩn lộ ra một tia điên cuồng.
Bất luận kẻ nào sau khi thần trí bị “Kính hoa Thuỷ nguyệt” dày vò, lại không ngủ giục ngựa chạy suốt ba ngày ba đêm, đều sẽ biến thành cái dạng này.
“Ta vẫn luôn chờ ngươi…” Trí Viên đại sư chầm chậm nhìn lên bầu trời, hỏi: “Ngươi nhìn thấy ngôi sao kia không?”
Đan Siêu đi đến trước người hắn, không nói một lời mà quay đầu nhìn. Trên nền trời đêm một ngôi sao cực độ sáng ngời đương chậm rãi di động, lấy thế không thể ngăn mà di chuyển lên giữa trời.
“Ta nhìn thấy ngôi sao kia, liền biết là ngươi sẽ đến.” Trí Viên đại sư nhìn chén trà trước mắt, lắc đầu lộ ra một tia trào phúng: “Đương nhiên… Những người khác nên biết, cũng đều có thể biết.”
Đan Siêu không để ý tới ngôi sao trên đỉnh đầu kia, từ trên cao nhìn xuống vị sư phụ của mình hai năm trước, nói: “Ta tới là vì thỉnh cầu ngài một việc.”
Trí Viên đại sư không đáp.
“Hai năm trước khi ta được ngài cứu trước tự viện, những chuyện cũ trước kia một mực quên sạch, chính là vì đã bị người đâm một cây kim châm sau gáy. Mọi người đều biết trong chốn giang hồ thông thạo kim châm bí thuật rất ít người, bởi vậy ngoại trừ kẻ hạ thủ kia, ta thật sự không biết ai có thể giúp ta đem châm lấy ra; Sau đó nghĩ lại, chỉ có hai năm trước, khi Trí Viên đại sư ngài giúp ta chữa thương, từng dùng kim châm đâm vào xương sống, đem kinh lạc bị tắc nghẽn nhất loạt chữa khỏi…”
Đan Siêu đưa tay đè lại sau gáy mình, chậm rãi nói: “Nếu đại sư có thể ra tay giúp đỡ, Đan mỗ sẽ vô cùng cảm kích, ngày sau sẽ có báo đáp.”
Nhưng quả nhiên, Trí Viên đại sư lắc đầu, gương mặt già cả trong bóng tối phá lệ mỏi mệt, nói: “Bần tăng làm không được.”
Đan Siêu hỏi: “Đại sư không làm được, hay là không thể làm?”
Lần này Trí Viên đại sư trầm mặc thật lâu, mới nói: “Ta không thể làm.”
Đan Siêu vén lên vạt áo, đại mã kim đao mà ngồi xuống sau bàn, đôi mắt như mắt ưng âm trầm nhìn chằm chằm vào ánh mắt mờ đục của Trí Viên đại sư.
“Có người đã từng muốn giết ta.”
Nói xong câu này hắn dừng lại một chút, bởi vì phía ngoài xa xa, tiếng thủ thành lục soát tìm kiếm đang xuyên qua bóng đêm truyền đến, sau đó đi về phía hướng đường Chu tước.
Nhưng Trí Viên đại sư đối diện tựa hồ không có bất luận ý niệm gì về những thanh âm ồn ào đó, nhẹ nhàng gẩy một viên phật châu trên ngón tay: “Cho nên?”
Bàn tay Đan Siêu nắm chặt chuôi Thất tinh Long Uyên hơi thả lỏng.
“Người kia liên tục hai lần muốn giết ta, đều là rất nghiêm túc. Nhưng từ sau khi ta mất đi ký ức, ẩn cư ở Từ Ân tự, y biết rõ ràng là ta ở trong này, lại không hề có ý niệm ra tay giết người, thậm chí còn hao tổn tâm cơ bảo hộ ta.” Đan Siêu hỏi: “Đại sư có biết là tại sao không?”
Trí Viên lắc đầu nói: “Chuyện này phải hỏi cái người đã từng muốn giết ngươi, cùng bần tăng có cái gì quan hệ?”
Đan Siêu lại truy đến cùng: “Nếu cùng đại sư không quan hệ, vì sao đại sư lại không muốn lấy ra kim châm y đâm vào đầu ta? Là e ngại y, hay bởi vì cùng là đồng bọn với y?”
Ánh mắt Trí Viên đại sư dừng lại trên chén trà đã lạnh vẫn chưa động một hơi, lúc lâu mới thở ra thật dài: “… Đan Siêu, ngươi còn chưa có uống trà…”
Đan Siêu lạnh lùng nói: “Không cần. Đại sư, thỉnh hãy trả lời ta trước!”
Bàn tay Trí Viên duỗi hướng chén trà liền dừng lại, một lát sau rốt cục chậm rãi nói: “Ngươi nói người nọ bảo hộ ngươi… Người nọ là bảo hộ ngươi như thế nào?”
“Tết Trung nguyên ngày Thái tử giá lâm Từ Ân tự; Đại sư trong mấy trăm tăng nhân trong chùa, lại cố tình chọn trúng ta, một đệ tử chỉ mới vào chùa được hai năm để lộ diện, hướng Thái tử tiến hiến bát thang quả đã bị hạ mãnh độc trước đó. Ta uống qua thang quả, vốn phải lập tức phát độc, nhưng cố tình đêm trước đó…”
Đan Siêu hít vào một hơi, trước mắt tựa hồ hiện ra một cái đêm trăng Trường An cùng tay áo trắng tuyết rủ xuống quen thuộc.
Hắn nhắm mắt lại, nói: “…Trước đó một tối, ta ở trước cửa Từ Ân tự lại trùng hợp gặp được Bắc Nha cấm quân thống lĩnh đi ngang qua, uống qua một chén Tuyết liên trà y tự tay châm…”
Trí Viên đại sư đột nhiên cười dài, chẳng biết tại sao trong tiếng cười kia lại bao hàm bi thương nồng đậm: “Thì ra là thế… Thì ra là thế! Tạ Vân sớm đã cho ngươi uống Tuyết liên hoa bách độc bất xâm, cho nên ngươi mới tránh được cái chết!”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên nâng chén, đem trà lạnh trước mặt uống một hơi cạn sạch!
Đan Siêu ngăn cản không kịp, chỉ thấy Trí Viên đại sư ho sặc hai cái, chỉ hướng chén trà trước mặt Đan Siêu: “Đan Siêu, tới phiên ngươi.”
Đan Siêu mi phong giật nhẹ, đột nhiên đưa tay đem chén trà lạnh hướng về phía bụi hoa hắt tới. Chỉ nghe tiếng rào rạt rất nhỏ truyền đến, cành lá bị nước trà bắn lên thế nhưng nháy mắt liền biến thành màu đen héo rũ!
Khoé môi đầy nếp nhăn của Trí Viên đại sư chợt rỉ ra máu đen, tự biết đại thế đã mất, trên mặt nhất thời phát ra màu xanh đen mắt thường cũng có thể thấy rõ.
“Vì cái gì?!” Đan Siêu phẫn nộ quát.
“Tạ Vân đã sớm… biết được độc kế của….Lưu Bỉnh Kiệt bọn họ, biết ta có khả năng mượn cơ hội diệt trừ ngươi, chấm dứt hậu hoạn… Cho nên trước tiên cho ngươi uống Tuyết liên hoa độc nhất vô nhị trong đời…”
Trí Viên gục xuống mặt bàn liên tục ho khan, mỗi một tiếng ho đều trào ra máu kịch độc. Đan Siêu đứng dậy một tay ấn lên ngực hắn, truyền sang chân khí chí thuần mãnh liệt. Chỉ nghe Trí Viên cười khổ đứt quãng mà lắc đầu: “Vậy nếu ta… Ta không lệnh ngươi đi lên hiến trà thì sao? Nếu ta không nghĩ đến chuyện giết ngươi thì sao? Tạ Vân quả nhiên là… Trăm triệu cẩn trọng, ngay cả một tia nguy hiểm đều…”
Đan Siêu khó có thể tin mà hơi hơi thở dốc, phút chốc lạnh lùng nói: “Vì sao ngươi muốn giết ta, đại sư?! Ngươi đã chiếu cố hai ta năm! Là ngươi cứu ta từ ngoài cửa Từ Ân tự về!”
Trí Viên lại giãy dụa nâng lên bàn tay lạnh lẽo, nắm chắc cổ tay Đan Siêu đang đặt trước ngực mình, tư thế muốn hắn buông ra.
“Ta đã bị ép buộc lâu lắm, mọi người chúng ta… đều bị ép buộc lâu lắm …”
“Ai ép buộc ngươi? Tạ Vân?!”
Trí Viên đại sư kịch liệt hít thở, thân thể co rút, trong cổ họng phát ra tiếng khùng khục, đó là do máu sặc vào khí quản. Ánh mắt của hắn tan rã, cuối cùng nhìn gương mặt Đan Siêu gần trong gang tấc lại càng ngày càng mơ hồ.
“Năm đó tất cả mọi người bởi vì ngươi… Bởi vì ngươi sinh ra… mà bị cuốn vào chuyện này…”
“Kim Long bay lên từ Mạc Bắc, Kim Long… từ Mạc Bắc…”
Đồng tử Đan Siêu nháy mắt co rút nhanh, lại kịch liệt phóng to.
“Y không giết ngươi, bởi vì y còn muốn lợi dụng ngươi…” Trí Viên đại sư dùng một chút khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn tới gần tai Đan Siêu, nhưng thanh âm hắn nói chuyện đã phi thường mơ hồ gần như thì thầm.
“Ngàn vạn cẩn… cẩn thận…”
“…Cẩn thận Tạ… Vân…”
Máu đen chợt trào ra, Trí Viên đại sư gục đầu, nhắm hai mắt lại.
Đan Siêu hai tay run nhè nhẹ, một lúc lâu rốt cục buông xuống thân thể Trí Viên đại sư đã trở nên lạnh lẽo, thối lui về phía sau nửa bước. Trong bóng tối lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, ước chừng qua thật lâu mới bình tĩnh trở lại. Ánh tinh quang vòng quanh sống mũi thẳng cùng đôi môi mỏng mím chặt, giống như một pho tượng đá tạc bằng đao pháp sắc bén.
Hắn cuối cùng hướng Trí Viên đại sư cúi sâu người thi lễ, rồi xoay đi, giây lát đã biến mất trong bóng đêm mênh mang của thành Trường An.
Trên nền trời, ánh sáng của Bắc đẩu Tử Vi rực rỡ, chậm rãi ngoi lên giữa đỉnh.
………………….
Hôm sau, mùng một tháng giêng, Thái sơn.
Cửa thành mở rộng, nghi trượng tuôn ra trùng trùng. Trong nhất thời, khắp núi đồi đều phủ đầy Long tinh kỳ vàng rực.
Hoàng đế giữa tầng tầng nghi trượng trải dài hơn mười dặm ra khỏi huyện Phụng Cao, một đường đi lên Phong tự đàn. Võ Hậu suất lĩnh văn võ bá quan quỳ xuống dập đầu, tung hô vạn tuế, phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là trâm vàng đai ngọc, muôn hồng nghìn tía.
Lễ xong, Thánh thượng xuống đàn, phía sau có Doãn Khai Dương hộ tống, mỉm cười đi về hướng chúng thần đang đợi phía ngoài môn lâu.
Võ Hậu thoáng nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi Tạ Vân: “Đan Siêu đâu?”
Vị trí phía sau Tạ Vân vốn là chỗ của Phó thống lĩnh lúc này trống trơn, đã vắng mấy ngày – Từ sau hôm biết được Tạ Vân muốn ra tay tranh đoạt chức vị minh chủ võ lâm Đan Siêu liền không từ mà biệt. Từ đó đến giờ đều không xuất hiện qua, chắc là rốt cục nản lòng thoái chí, quyết tâm ly khai vị sư phụ say mê quyền thế tài phú rồi.
Tạ Vân khóe môi lạnh như băng trả lời: “Không biết.”
Võ Hậu còn định nói cái gì, đúng lúc này lại nghe xa xa một tiếng: “Báo …”
Một tên võ sĩ Ám Môn phi ngựa mà đến, tới trước đàn chợt thả người, mũi chân giậm nhẹ trên lưng ngựa một chút, mượn lực nhảy tới cửa lâu, quỳ gối phía sau Doãn Khai Dương: “Bẩm chưởng môn! Túc Nhiên sơn võ đạo đại hội, sơ luận đã chọn ra thắng bại: Không Động Lục Thông Thánh, Hoa Sơn Vương Khang Dụ, Nga Mi Trầm Vân Sinh, Thanh Thành Chu Dự, Hoài Nam thập cửu đạo Trần Hải Bình là những người thắng trận, ước định ngày mai tái chiến!”
Thánh thượng không khỏi ghé mắt hỏi: “Mấy người kia trình độ thế nào?”
“Hạng người vô danh.” Doãn Khai Dương không chút để ý nói, phân phó võ sĩ kia: “Truyền lệnh Thần quỷ môn, ngày mai Cảnh Linh ra tay thanh không toàn trường, người nào phản kháng tru sát ngay tại chỗ!”
“Dạ!”
Võ sĩ từ trên môn lâu cao tới mấy trượng nhảy xuống, dừng lại trên ngựa giây lát, bóng dáng rất nhanh liền biến mất.
Hoàng hậu nghiêng mặt, lông mày thốt nhiên nhíu lại, một lúc lâu sau mới gạt bỏ chần chờ hỏi Tạ Vân: “… Thật sự là hạng người vô danh?”
Tạ Vân không trả lời, Doãn Khai Dương phía sau Hoàng đế đang bất động thanh sắc mà giương mắt liếc lại đây.
… Ám Môn chưởng môn một thân hắc đế cẩm bào, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc bay phất phới trong gió, cùng cấm quân chế phục tuyết trắng của Tạ Vân hình thành hai thái cực đối lập; Bên cạnh Đế Hậu, một đen một trắng, không khí căng thẳng lại đối chọi gay gắt.
Tạ Vân nhàn nhạt nói: “Thắng được họ trước hãy nói lời này.”
……….
Ngày thứ hai, Thánh thượng lên đỉnh núi, tại Đăng Phong đàn phong ấn thẻ ngọc, chiêu cáo thiên hạ.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Túc Nhiên sơn cách đó hơn mười dặm, một cái đài cao rộng được dựng lên, bên cạnh cắm một cây côn cao, to đến hai ba người đều khó có thể ôm hết, trên đỉnh côn là một lá cờ phần phật tung bay, “Thiên hạ võ đạo” bốn chữ đại tự cứng cáp hữu lực thẳng tắp đứng sững dưới vòm trời âm trầm.
Xung quanh đài cao ngồi đầy đệ tử của các đại môn phái đệ tử. Năm người chiến thắng buổi sơ luận hôm qua phân biệt đứng ở chỗ đất trống. Chỉ nghe thanh âm của chưởng môn Võ Đang là Trường Thanh Tử truyền khắp đỉnh núi: “… Thần quỷ môn giữa đường ức hiếp võ lâm Trung nguyên. Hôm nay các danh môn chính phái tề tụ nơi này, cùng thương nghị đại kế diệt trừ tà đạo! …”
Đột nhiên đám người phía ngoài bộc phát ra tiếng kêu hoảng sợ, Trường Thanh Tử ngẩng đầu vừa thấy, thanh âm thốt nhiên ngưng bặt.
Chỉ thấy giữa sơn cốc không biết khi nào đã giăng đầy xích sắt. Mấy trăm hắc y nhân bịt mặt đang nắm dây xích, từ bốn phương tám hướng hùng hổ mà đến, giây lát liền đi lên đỉnh Túc Nhiên sơn, bao vây quanh trường võ đạo!
Trường Thanh Tử bộc phát ra tiếng quát chói tai: “…Người tới là kẻ nào?!”
“Nếu là thiên hạ võ đạo tề tụ một đường, vì sao không có Thần quỷ môn chúng ta?”
Mọi người lập tức chấn kinh quay đầu. Chỉ thấy mấy trăm hắc y nhân đồng loạt tách ra thành một lối đi. Một thiếu niên gương mặt tuấn mỹ, mái tóc đỏ như lửa, thân mang song câu giữa đám người kia bước ra, mỉm cười bước lên đài cao, hướng mọi người ôm quyền.
“Tại hạ Thần quỷ môn thủ tọa đệ tử Cảnh Linh. Nghe nói các vị đang tuyển chọn thiên hạ minh chủ võ lâm, liền tới góp náo nhiệt, hướng các vị lãnh giáo.”
Nhất thời mọi người sững sờ. Đợi phục hồi lại tinh thần, khắp nơi lập tức bộc phát ra tiếng bàn luận ầm ầm cùng tiếng mắng mỏ tức giận.
“Chúng ta đang muốn thảo phạt Thần quỷ môn các ngươi, lại còn có mặt mũi đến tranh cử minh chủ võ lâm?!”
“Không coi ai ra gì đến cực điểm! Thật xem trung nguyên võ lâm chúng ta như chỗ không người!”
“Đem hắn đuổi ra đi, đuổi ra đi!”
Trường Thanh Tử mãnh liệt dậm Kim cương trượng, sau đó đem đầu trượng nâng lên chỉ hướng Cảnh Linh, lạnh lùng nói: “Thần quỷ môn hoành hành ngang ngược, đốt giết đánh cướp, hơn mười tiểu môn phái bị huỷ diệt đều có liên quan tới các ngươi. Không lâu trước đây thảm án Đoán kiếm trang diệt môn, cũng là các ngươi một tay tạo thành! Hôm nay nơi này là chỗ danh môn chính đạo tụ tập, không phải là chỗ đám Thần quỷ môn các ngươi nên tới, còn không mau lui tán?!”
Nhưng mà Cảnh Linh chỉ nhìn Trường Thanh Tử, hơi mỉm cười:
“Lời này không thông. Nếu minh chủ võ lâm là luận võ định luận, vậy phàm bất cứ kẻ tập võ nào trong thiên hạ đều có thể tham dự. Thần quỷ môn tự nhiên cũng bao quát ở trong đó. Trừ phi… Trưởng lão trong lòng đã biết đương trường không ai có thể thắng ta, cho nên…”
Gương mặt cực kỳ tuấn mỹ kia của Cảnh Linh đủ khiến cho khuê phòng thiếu nữ tim đập thình thịch, giờ phút này lại lóe ra vẻ tà ác cùng lãnh khốc không thèm che dấu.
Bàn tay Trường Thanh Tử nắm trượng căng thẳng. Lại chỉ thấy Cảnh Linh quay đầu đi, nhìn về phía năm người được đề cử đang đứng. Rõ ràng thanh âm hắn không lớn, thậm chí còn có vài phần nhu hòa, nhưng mỗi một thanh âm đều cuồn cuộn nội lực như đập vào mặt, từng câu từng chữ sắc bén như đao: “Như thế nào? Các vị anh hùng hào kiệt lại không xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ lại là sợ thật sao?”
Trong năm người thì Thanh Thành Chu Dự cùng Trần Hải Bình, đều đã chính diện giao thủ với Cảnh Linh mấy tháng trước trong thảm án Đoán kiếm trang diệt môn, giờ phút này trong lòng kinh hãi khôn kể, nhất thời đều không có phản ứng.
Chỉ có Không Động phái Lục Thông Thánh, bởi vì bổn môn sớm đã cùng Thần quỷ môn từng có mối cừu đoạt bảo, ở trong Đoán kiếm trang lại bị Cảnh Linh giết qua không ít đệ tử, giờ phút này gặp lại cừu nhân hết sức đỏ mắt, liền tiến lên cả giận nói: “Ma đầu kia! Hôm nay dám can đảm đến khiêu khích thiên hạ anh hùng, ta nhất định phải cho ngươi…”
“Lục huynh không thể!”
Chu Dự cùng Trần Hải Bình không hẹn mà gặp, nhất tề ra tay, một tả một hữu ngăn cản Lục Thông Thánh.
Cùng lúc đó một đạo hàn quang nghênh diện mà đến, tốc độ đó quả thực ngay cả chớp mắt cũng không nhanh bằng. Nháy mắt Lục Thông Thánh chỉ cảm thấy đầu của mình bị Chu Dự và Trần Hải Bình đồng thời đè xuống, ngay sau đó lệ phong sát ngay tóc hắn vút đi qua!
… Xoạt!
Lục Thông Thánh hoảng sợ, mãnh liệt quay đầu lại. Chỉ thấy một thanh móc sắt cao cỡ nửa người đã chém ngập vào cột cờ phía sau mình!
Mọi người trên hiện trường liền rút đao, Trường Thanh Tử cả giận nói: “Dám ra tay đả thương người!”
Cảnh Linh lại dường như không có việc gì mà lắc lắc cổ tay, cười nói: “Đáng tiếc… Hôm nay xuýt tí nữa liền thu được một khối thủ cấp đến tế cờ.”
Hắn không coi ai ra gì mà đi hướng cột cờ, mọi người theo bản năng mà tránh ra. Chỉ thấy hắn cũng không quay đầu lại mà cười nói: “Giang hồ xưa nay bình lặng lâu lắm rồi, lâu đến nỗi các ngươi cảm thấy giống mấy lão già ngồi trong đống vinh quang xưa cũ mà vô tư tự đắc… hưởng thái bình thịnh thế, ca múa hoan lạc… Hẳn là cần có người đi ra khuấy lên một chút nước đục, cho các ngươi kiến thức cái gì là chân chính sóng gió.”
Lục Thông Thánh rung giọng nói: “Ngươi muốn… Ngươi muốn làm gì?”
Cảnh Linh đứng lại trước cột cờ, quay đầu câu lên khóe miệng, kiêu ngạo bễ nghễ.
Ngay sau đó hắn rút trên lưng một thiết câu khác, lật cổ tay quét ngang, sức mạnh như phá núi lấp sông!
Uỳnh…uỳnh…
Thiết câu quét ngang, xuất ra sức mạnh như khai thiên tích địa, chém vào trên cột cờ, vậy mà đem cột gỗ lớn ba người khó có thể ôm hết kia sống sượng trảm thành hai đoạn.
Cột gỗ khổng lồ giữa ánh mắt nhìn chằm chằm khó có thể tin của mọi người chậm rãi ngã xuống. Lá cờ “Thiên hạ võ đạo” bay lên không trung, trong tiếng rầm rầm mà rơi xuống mặt đất!
“Như thế nào?!” Trong tiếng ầm ầm vang vọng đỉnh núi, thanh âm của Cảnh Linh lay động khắp nơi, quát lên: “Có phải không ai dám đến khiêu chiến hay không?!”
Mọi người bỗng nhiên đứng phắt dậy, phát ra tiếng phẫn nộ!
Ngược lại trên võ đài, Võ Đang chưởng môn, năm người được đề cử, cùng với trưởng lão của các đại môn phái đều sắc mặt xanh mét, cách không trao nhau ánh mắt, thật lâu không thể phát ra một lời.
“Nếu là không người đến chiến,” Cảnh Linh cúi người từ trên cột cờ đã gãy rút ra thiết câu cầm nơi tay, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt dần dần phiếm xuất huyết sắc điên cuồng lãnh khốc, thanh âm lại phi thường mềm nhẹ: “Vậy thì, tất yếu các vị cũng đều không còn mạng sống.”
Đám người Trường Thanh Tử sắc mặt nhất loạt kịch biến, lại nghe hắn chợt cất giọng quát: “Thần quỷ môn nghe lệnh!”
Đám hắc y nhân bao vây quanh đài đồng thời động thủ. Khắp núi đồi, đao binh tua tủa xuất hiện!
“….Đem tất cả mọi người nơi đây, giết ngay tại chỗ, cho đến khi có người đi lên khiêu chiến mới thôi!”
“Nếu như người người đều co đầu rút cổ không ra, hôm nay liền đem nơi này tru sát, chó gà không tha!”
Trưởng lão các đại môn phái đồng loạt đứng dậy. Ngay cả Trường Thanh Tử rốt cuộc cũng nhịn không được, nhấc trượng tiến lên!
Nhưng ngay lúc này, Cảnh Linh đột nhiên mỉm cười giơ lên thiết câu, đem mũi câu chính xác vô cùng chỉ vào một người trong đám đông dưới đài, lạnh lùng nói với thủ hạ: “… Chỉ là khi động thủ chú ý một chút, đừng có làm ngộ thương kẻ này…”
“Biệt lai vô dạng, Vân Sử?”
Đám người quay đầu nhìn lại. Trước mắt bao người, võ lâm đệ tử bốn phía đều kinh ngạc tản ra, lộ ra một thân ảnh từ đầu vẫn im lặng không lên tiếng ở dưới đài.
Y một thân áo trắng rộng rãi, thắt lưng lụa, mũ choàng che đầu, chỉ có một lọn tóc dài đen bóng từ bên tai rủ xuống cạnh người. Khăn che mặt che nửa khuôn mặt dưới của y, chỉ lộ ra một đôi mắt mỹ lệ, ánh mắt lạnh như băng, thẳng tắp đón hàn quang của mũi thiết câu cách đó không xa đang chỉ tới.
….Chính là Tạ Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất