Chương 46: Nghiệt duyên
Cấm vệ ấp lễ chắp tay, xoay người đi nhanh. Chỉ nghe Doãn Khai Dương “sách” một tiếng: “Trách không được năm đó trước khi đi Mạc Bắc ngươi lật tung Ám Môn trộm đi Long Uyên Thái A, là bởi vì biết thượng cổ thần kiếm đối với Tẩy Tủy kinh có tác dụng khắc chế, đúng không?”
Tạ Vân lạnh lùng nói: “Hiểu biết của ta so với ngươi tưởng tượng còn hơn nhiều lắm… Nhưng xem ra, ta không nhiều lời bằng ngươi!”
Đây là thái độ phản kích thường tình của Tạ Vân, Doãn Khai Dương bật cười, “đinh” một tiếng tùy tay cắm Tân Đình hầu xuống đất.
“Ta cũng biết trợ thủ họ Mã kia của ngươi không sai biệt lắm.” Hắn nói: “Năm đó Mã gia bởi vì giao hảo với Chư Toại Lương mà bị liên lụy phải hạ ngục, duy nhất hắn bởi vì căn cốt thiên phú khó gặp được ngươi nhìn trúng, triệu đến bên người dốc lòng dạy dỗ, cha mẹ người nhà cũng bởi vậy được cứu ra khỏi tù. Nghe nói người này kiếm thuật vô cùng lợi hại, nhưng tâm tính ngang ngược kiêu ngạo, thường xuất khẩu cuồng ngôn, đắc tội với trọng thần cả triều…”
“Ta cho rằng mấy cái lời bình này dùng trên người Cảnh Linh thích hợp hơn” Tạ Vân không lưu tình chút nào mà cắt ngang.
Doãn Khai Dương dựng thẳng một ngón tay gầy khẳng khiu lên lắc lắc: “Không, hai người này không thể so sánh ngang bằng.”
“…”
Hai người đối diện thật lâu, Doãn Khai Dương mới nhàn nhã nói: “Sau ngày hôm nay, một kẻ sẽ biến thành người chết. Người sống cùng người chết có thể nào so sánh được với nhau?”
Tạ Vân không nói gì thật lâu, một lúc sau rốt cục chậm rãi cười nhẹ một tiếng:
“… Nguyên lai mấy chữ này, là Cảnh Linh học theo ngươi!”
Phía Bắc Xã Thủ sơn, mười hai đài cao theo sơn đạo uốn lượn mà lên, giống như một con rồng khổng lồ dữ tợn ngửa mặt bay lên trời, thẳng tắp nhằm hướng đỉnh núi mờ trong sương khói.
Lôi đài thứ mười một vây quanh bằng hàng rào sắt. Cảnh Linh một thân võ phục gọn ghẽ, chân đi giày da hươu, mái tóc đỏ như lửa kiêu ngạo tùy tiện cột sau đầu. Xoẹt một tiếng, hắn đem ống tay áo bên trái bị rách xé xuống, trên cánh tay tinh tráng nhìn rõ vết máu thật sâu.
“Thứ ngươi cũng chỉ là pháo hôi đi lên chịu chết…” ánh mắt hắn kiệt ngạo âm trầm nhìn chằm chằm Mã Hâm, từ giữa hai hàm răng gằn từng tiếng nói: “Ai cho ngươi lá gan, lại còn dám mang theo Thái A kiếm?!”
Tình huống Mã Hâm so với hắn cũng không tốt hơn mấy, nghe vậy mỉm cười khiêu khích: “Ngay cả thứ hồng mao tiểu quỷ như ngươi, răng sữa còn chưa mọc dài, cũng dám quản người khác gọi pháo hôi?”
“…Ngươi!” Cảnh Linh lập tức nâng lên Đoạt Hồn câu, máu tươi đầm đìa trên mũi câu nhắm thẳng vào Mã Hâm, cắn răng nói: “Kiếm pháp ‘Khán vân thập nhị thức’ là ngươi học từ nơi nào, có phải Tạ Vân dạy ngươi hay không?”
Mã Hâm chế nhạo: “Ngay cả ta cũng đánh không lại, ngươi có gì tư cách gì mà dám gọi thẳng đại danh Thống lĩnh nhà ta?”
Cảnh Linh giận tím mặt, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại.
“Ta sớm nên rõ, Tạ Vân không biết nhìn người cũng không phải ngày một ngày hai…” Hắn lạnh lùng nói, đáy mắt chậm rãi tràn ra màu đỏ tươi, cùng lúc đó lòng bàn tay đang nắm chặt Đoạt Hồn câu phát ra hắc quang, từ từ lan ra toàn bộ thiết câu: “Chỉ có máu của ngươi, mới có thể bù lại sai lầm trí mạng này của y!”
Mã Hâm đột nhiên rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, liền chỉ thấy thân hình Cảnh Linh chợt biến mất tại chỗ. Chớp mắt lần thứ hai xuất hiện cùng với lưỡi thiết câu như kình phong đã đến trước mặt mình!
“Báo!”
“Mã Hâm đâm bị thương Thần quỷ môn Cảnh Linh, hai người triền đấu không phân cao thấp!”
“Cảnh Linh đột nhiên công lực gia tăng gấp bội, đả thương Mã Hâm!”
“Thống lĩnh! Mã Hâm trọng thương thất thủ, suýt nữa bị đoạt binh khí, làm sao bây giờ?”
Tạ Vân chợt xoay người, chỉ thấy lại một tên thủ hạ vọt nhanh tới, hét: “Báo…! Thần quỷ môn hạ sát thủ, Mã Hâm trọng thương! Đã chịu đựng không nổi!”
Doãn Khai Dương nhàn nhã đứng ở bên cạnh giống như xem kịch vui. Ngay sau đó trong đám người cuối cùng chạy tới một người cấm vệ, còn chưa tới gần đã mở miệng. Chỉ là thanh âm hắn còn chưa phát ra khỏi miệng, liền nhìn thấy giữa không trung một bóng người hoa lên!
Trong phút chốc cấm vệ không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên vai chính mình bị người đó vươn tay nhấn một cái thật mạnh, lập tức mượn lực vọt lên không trung, hướng xa xa mà đi.
“Thống…” Cấm vệ ngạc nhiên quay đầu, rốt cục phát ra tiếng: “…Thống lĩnh?”
Trên lôi đài của Thần quỷ môn, Kiêu kỵ binh đem vài dặm xung quanh vây đến chật như nêm cối. Bỗng nhiên trong đám người truyền đến kinh hô, lập tức mọi người nhất loạt ngẩng đầu.
Giữa không trung một đạo thân ảnh như mũi tên bay vụt qua, khinh công nhanh đến mức không nhìn thấy rõ người, duy chỉ thấy ống tay áo ở trong gió bay phần phật, sau đó xuyên qua vòng vây trùng điệp cùng đài cao bằng gạch đá, thẳng hướng về lôi đài thứ mười một.
…Cảnh Linh ngước mắt lên.
Khí thế cực đại theo gió mà đến, từ quanh thân ảnh cuồng phong cuồn cuộn, khí lưu từ dưới chân thẳng hướng mà lên, lập tức khuếch tán ra bốn phương tám hướng; Ngay sau đó, Tạ Vân ngược gió vút tới, tà áo phần phật bay về phía sau, hoạ tiết đồ đằng sau lưng lan lên bên gáy, cánh tay, kéo dài đến khuỷu tay, rõ ràng hiện ra một cái hình dạng Thanh Long!
Tiếng rồng ngâm văng vẳng trong hư không vang lên, ánh mắt của Tạ Vân cùng Mã Hâm đang kinh ngạc ngẩng đầu gặp nhau thoáng qua. Y vươn tay, từ trên bàn tay loang lổ vết máu của hắn đoạt lấy chuôi Thái A kiếm.
Phịch!
Tạ Vân tiếp đất, đứng yên không nói một lời. Thái A tựa như một cơn lốc ra tay, “Đinh!” một tiếng đồng thời đánh lên Đoạt Hồn câu!
Mã Hâm vừa mở miệng, máu tươi liền từ khóe miệng tràn ra: “Thống lĩnh!”
Giờ phút này thân thể Cảnh Linh ngả về phía trước, hai tay cơ bắp nổi lên, toàn bộ sức mạnh đều đặt ở trên hai thanh thiết câu trợ thủ đắc lực; Mà Tạ Vân một tay cầm kiếm, lại vững vàng gắt gao tiếp được một kích long trời lở đất này. Sức mạnh cực lớn, thậm chí ngay cả mặt đất dưới chân cũng “Băng!” một tiếng vỡ ra thành mảnh đá vụn!
“Lui ra!” Tạ Vân cũng không quay đầu lại, đối Mã Hâm phía sau quát.
Mã Hâm mỗi một hơi hít thở đều cảm thấy cổ họng đau đớn nóng rát: “Thống lĩnh, ngài ngàn vạn…”
“Lui ra!”
“…” Mã Hâm rốt cục run rẩy lui về phía sau nửa bước “… Ngài ngàn vạn cẩn thận!”
“Thanh Long ấn…” Cảnh Linh tiến lên cách mũi kiếm gang tấc, đồng tử màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Tạ Vân: “…Năm đó ta còn tưởng rằng ngươi là bị tẩu hỏa nhập ma, thậm chí không nghĩ tới trên đời lại có thứ yêu dị như vậy. Như thế nào? Thân thể suy bại đến mức này vẫn còn dám khai ấn, là cố ý muốn chết trên tay của ta đúng không?”
“Xem ra Doãn Khai Dương nói cho ngươi không ít sự tình của tứ thánh ấn!” Tạ Vân bình tĩnh nói.
Cảnh Linh đột nhiên mãnh liệt dùng sức, thiết câu và Thái A kiếm chợt tách ra, hai người nháy mắt lui ra sau nửa bước giằng co. Cảnh Linh chế giễu: “Có di ngôn gì, không ngại nói nghe một chút? Có lẽ nhìn lại chút tình cảm ngày xưa, ta còn có thể …”
Leng keng mấy tiếng kim loại giao nhau nặng nề, Tạ Vân đột nhiên ra tay! Trong phút chốc trên đài cao động tác mau lẹ, kiếm ý tung hoành. Câu kiếm chạm vào nhau như hoa lê gặp mưa rào. Trong lúc giao chiến chỉ nghe tiếng Cảnh Linh khàn khàn kiêu ngạo cười dài: “Như thế nào ngay cả nói cũng không cho ta nói xong… Tiền bối, ngươi sợ sao?”
Tạ Vân ngang nhiên lật cổ tay biến chiêu. “Keng” một tiếng kim loại dồn dập ma sát, khiến cho người ta run rẩy màng tai. Đương lúc Thái A kiếm lấy một cái góc độ có thể nói là xuất quỷ nhập thần trượt sát qua lưỡi phía trong của Đoạt Hồn câu, Cảnh Linh nhất thời không có cách nào đối đỡ nội lực như sóng thần ập tới, thiết câu bị đẩy chếch đi, trước ngực không môn đại khai. Trong lúc chỉ mành treo chuông liền chỉ thấy Tạ Vân nghiêng người mà đứng từ trên cao nhìn xuống, một chưởng thẳng tắp đập vào ngực hắn!
…Ngón tay Tạ Vân thon dài trắng nõn, khi bốn ngón tay khép lại, nhìn qua cũng không gân guốc dữ tợn, thậm chí có loại cảm quan duyên dáng.
Nhưng ngay khi lòng bàn tay y đập vào ngực Cảnh Linh, trong nháy mắt đó hình xăm di động xoay chuyển giống như hoá rồng, thoáng chốc che kín toàn bộ bàn tay. Uỳnh một tiếng đem cả người Cảnh Linh đẩy bay lên không trung văng ra ngoài!
“Phốc!”
Lưng Cảnh Linh đập vào hàng rào lưới bằng sắt, lúc này phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó thân hình dội ngược trở về ngã sấp xuống đất. Hắn kịch liệt thở hổn hển đứng dậy, ngay đầu cũng không kịp ngẩng lên, vội đưa tay dùng lưng thiết câu chặn một kiếm Tạ Vân chém xuống đầu!
…Một kiếm kia nội lực cực mạnh, thậm chí khiến cho vạt áo Tạ Vân không có gió cũng tung bay. Cánh tay Cảnh Linh tiếp kiếm lộ ra bên ngoài tay áo nổi lên gân xanh đáng sợ.
“Không phải sợ, mà là nghe ngươi nói chuyện thực phiền!” Tạ Vân tầm mắt rũ xuống, mi mắt hướng Cảnh Linh, ngữ khí vậy mà vẫn thực bình thản: “Ta sợ ngươi sẽ đem Ám Môn chuyện cũ nhai đi nhai lại, liền nhịn không được muốn giết ngươi cầu chút thanh tịnh!”
“…” Cảnh Linh từng chữ giống như là từ giữa hai hàm răng nghiến chặt chậm rãi phun ra: “… À, ta tưởng ngươi cái gì cũng đều không nhớ rõ …”
Cả người hắn đầy vết máu đột nhiên căng thẳng, hắc quang như tia chớp theo Đoạt Hồn câu uốn lượn mà lên. Cùng lúc đó, một đôi đồng tử triệt để biến thành huyết tinh, tà khí thời thời khắc khắc quanh quẩn bên người đột nhiên trở nên cường thịnh.
Chợt hắn đứng dậy, hàn quang hóa thành hình vòng cung, nháy mắt lấy lại sức lực gấp mấy lần lúc trước. Hai người trong phút chốc đã giao thủ hơn mười chiêu, sát ý tung hoành thành kiếm vụ lạnh như băng, thậm chí không ai có thể nhìn rõ tàn ảnh binh khí!
Mã Hâm mới vừa xuống đài liền được đồng đội nâng đỡ, quay đầu lại thất thanh: “Thống lĩnh cẩn thận!”
…Chỉ thấy Tạ Vân dưới từng bước tuyệt sát vây quanh của Đoạt Hồn câu lại lù lù không động, Thái A kiếm ảnh che kín hư không, vang lên tiếng ngân dài cao vút của Thanh long.
Tiếng ngân kia chấn động lôi đài thứ mười một, khiến mặt đất rung lên, sau đó uốn lượn toả ra bốn phương tám hướng, tạo nên bụi đất mù trời…
“Tà công tâm pháp hại người hại mình, về sau vẫn là bớt luyện đi!”
Cảnh Linh nghe được câu này, không biết nhớ ra cái gì, chiêu thức lại chợt đình trệ. Tuy rằng đây chẳng qua chỉ là ngưng trong chớp mắt, nhưng đang lúc chiến đấu kịch liệt chính là là sơ hở trí mạng.
Thái A kiếm như làn gió thu cuốn hết lá vàng cuồn cuộn đánh lên Đoạt Hồn câu. Trong lúc Cảnh Linh bất ngờ không kịp đề phòng, lại cùng lúc đem song câu đánh bay ra ngoài!
Thiết câu nặng nề cao hơn phân nửa người bay lên giữa không trung, phía dưới đài mọi người đồng loạt tranh nhau lui ra sau.
Đồng tử màu đỏ của Cảnh Linh mãnh liệt co lại, nhưng một khắc sau phản ứng cùng tốc độ của hắn, đều có thể nói hoàn toàn xứng đáng đệ nhất sát thủ trong thiên hạ.
Hắn trở tay ra sau thắt lưng nắm lấy chủy thủ, rút dao ra khỏi vỏ, nghiêng nghiêng đâm xiên lên, như tia chớp hoa đến bên gáy Tạ Vân!
“Bụp” một tiếng máu tươi bắn ra tung toé. Một khắc trước khi chủy thủ cắt qua cổ, đã bị Tạ Vân gắt gao mà nắm trong lòng bàn tay.
“Trước kia ngươi cũng nói với ta như vậy” Cảnh Linh lạnh lùng nói.
Tạ Vân phản ứng đầu tiên là nhíu mày, khóe mắt dư quang phút chốc thoáng liếc qua thanh đoản chuỷ trong tay mình. Chủy thủ kia bằng hoàng kim, rèn ra tinh xảo, được khảm mấy viên ngọc lục bảo nhỏ, dị thường sắc bén hoa mỹ; Nhưng hoàng kim bởi vì thời gian quá lâu khiến cho hơi có vẻ ảm đạm, nhìn qua lại cho y một loại cảm giác quen thuộc khó có thể nói thành lời.
Ngay sau đó Tạ Vân tập trung nhìn vào chuôi chuỷ thủ bị Cảnh Linh nắm chặt mơ hồ lộ ra một chữ …Vân.
Thoáng chốc, trong đầu Tạ Vân hiện ra một đoạt ký ức ngắn ngủi. Mái tóc đỏ yêu dị đặc thù kia của Cảnh Linh rốt cục cùng một thân ảnh và gương mặt xa xưa dần dần trùng hợp.
“Nhớ ra cái gì không, Vân sử?”
“Chủy thủ này là ngươi đưa cho ta, vết sẹo này cũng là ngươi lưu lại…”
Cảnh Linh chậm rãi lật cánh tay. Phía trong cánh tay cơ bắp rắn chắc có một vết sẹo đậm màu, dưới bầu trời sương khói mờ mịt, rõ ràng hiển hiện trước mắt Tạ Vân: “Bất quá đó đều là việc nhỏ, không nhớ rõ cũng không sao… Cũng không ảnh hưởng đến việc hôm nay ngươi bỏ mạng tại đây.”
Cảnh Linh hơi cười lên. Trên mặt của hắn xuất hiện bất luận biểu tình gì đều hẳn là sẽ khiến rất nhiều thiếu nữ tâm trì thần đãng, nhưng giờ khắc này ánh mắt tràn đầy tà ác không chút nào che dấu.
“…” Ánh mắt Tạ Vân cao thấp đánh giá khuôn mặt của hắn, tựa hồ thực cẩn thận mà nhìn xem hắn lớn lên thế nào. Sau một hồi rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Nguyên lai ngươi chính là…”
…………..
“….Ngươi là ai? Ở đây làm gì?” Tiểu nam hài tóc đỏ ghé vào đầu tường, một bên đặt câu hỏi, một bên chẳng hề để ý mà xoa xoa vết máu trên mặt.
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ cấm phòng rách nát, chiếu vào đám cỏ khô đầy bụi trên mặt đất. Trong cảnh tranh tối tranh sáng có thể thấy một thân ảnh ngồi bệt trên mặt đất đưa lưng về phía hắn, không biết là đã mê man ngất đi hay là bị choáng váng đến phát ngốc, hỏi vài tiếng đều không phản ứng.
Tiểu nam hài không kiên nhẫn mà lớn giọng: “Uy, hỏi ngươi nói đi chứ! Còn sống không?”
“…”
“Ngươi là thuộc tổ nào? Tên gọi là gì?”
“…”
“Uy!”
Tiểu nam hài tính tình trời sinh nóng nảy kiệt ngạo lại bướng bỉnh, ở đầu tường sờ trái sờ phải bốc ra một cục đá, “ba” một tiếng ném lên lưng người nọ: “Hỏi ngươi, ngươi nói đi! Ngươi thuộc tổ nào, phạm phải chuyện gì?”
Cục đá rơi xuống nền đất. Bóng dáng người nọ tựa hồ có chút run rẩy, nhưng không có bất luận cái gì đáp trả.
Tiểu nam hài rốt cục nhịn không được, nhe răng trợn mắt mà từ trên đầu tường nhảy lại đây, phịch một tiếng trượt xuống đất. Động tác mạnh khiến bả vai bị thương vì roi đánh đau điếng, lúc này liền hít một ngụm khí lạnh.
Hắn cảm thấy chính mình bị đánh thực oan, nhưng môi trường trong Ám Môn chính là như thế. Tiểu nam hài lớn lên xinh đẹp sẽ gặp đủ loại phiền toái trí mạng. Vì sinh tồn hắn nhất định phải càng hiếu chiến cùng hung ác, giống như một con sói nhỏ không thể chờ đợi được mà cắn nuốt máu thịt, cố gắng miễn cưỡng bảo vệ chính mình, để sống sót ở nơi cá lớn nuốt cá bé lại không thấy ngày tháng này.
Càng trọng yếu hơn là, hắn cũng không ngờ tới một dao của mình trong thời khắc nguy cấp đó vừa mạnh mẽ lại tàn nhẫn như vậy. Cũng không ngờ cái tên sư huynh háo sắc kia lại dễ dàng bị ngoẻo nhanh như thế…
Tiểu nam hài từ trong đống cỏ khô đứng lên, vỗ vỗ cỏ trên người rơi xuống, tùy tiện lắc lắc tay. Lòng bàn tay dính máu người chết kia sớm đã khô từ lâu, chỉ để lại vết thâm nâu, tùy tiện vung ra liền nứt vẩy rơi xuống dưới chân.
“Ai!” Tiểu nam hài đi về hướng người nọ trong góc phòng: “Ngươi còn sống không? Không có việc gì chứ?”
Bước chân tiểu nam hài mãnh liệt dừng lại.
Ánh trăng chậm rãi lên lưng chừng trời, chiếu lên sườn mặt phía dưới mặt nạ của người nọ. Y đang cắn chặt hàm răng, tựa hồ đương dốc hết toàn lực áp chế cái gì, hai tay cắm thật sâu vào trong mặt đất đầy bụi, chợt nhìn qua lại có chút dữ tợn đáng sợ.
“Ngươi…” Tiểu nam hài cảnh giác mà lui ra phía sau nửa bước: “Ngươi không sao chứ?”
Người nọ trong ngực hơi hơi phập phồng, một lúc lâu mới miễn cưỡng lắc lắc đầu.
“Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma? Có muốn gọi người hay không?”
Người nọ không trả lời, đột nhiên cúi đầu. Toàn bộ thân thể cuộn tròn lại, mồ hôi lạnh từ hai bên trán thánh thót rơi xuống.
“Uy, ta xem ngươi đây là…” Lời nói của tiểu nam hài bỗng dưng ngừng bặt. Dưới ánh trăng, đồng tử kinh ngạc phóng đại đến cực độ nhìn một cảnh tượng không thể tin được. Chỉ thấy thân thể người nọ bỗng nhiên tản mát ra một luồng ánh sáng nhẹ, hình xăm nhàn nhạt giống như vật còn sống theo làn da lan ra, cùng lúc đó khắp người y toả ra một làn sóng như kim châm vào da thịt hắn!
Bản năng sợ hãi đột nhiên dâng lên, tiểu nam hài xoay người bỏ chạy. Nhưng mà lúc này người nọ mãnh liệt quay đầu lại, vươn tay tóm một cái, liền đem hắn xách đứng lên, “bịch” một tiếng mà ném vào tường!
“A …..!”
Tiểu nam hài ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp tỉnh hồn từ cơn đau nhức, đã cảm thấy cổ họng mình bị tay đối phương gắt gao bóp chặt. Không khí nhanh chóng cạn kiệt khiến trước mắt hắn từng đợt mơ hồ, toàn lực giãy dụa thậm chí cắn xé đều vô dụng. Trong thoáng chốc hắn nghe thấy âm thanh xoẹt xoẹt, vạt áo thế nhưng đã bị xé rách ra.
“…!”
Súc sinh! Vô liêm sỉ! Buông ra!
Tất cả biến cố đều tới quá nhanh, dưới sức mạnh chênh lệch cực xa, mọi giãy dụa của hắn đều phí công vô ích. Tiểu nam hài trong phút chốc liền ý thức được sẽ phát sinh chuyện gì, nỗi kinh sợ liền từ trong lòng thẳng hướng đỉnh đầu.
Nếu giờ phút này có thể cất tiếng, hắn đã bắt đầu chửi ầm lên, nhất định phải đem tổ tông mười tám đời của kẻ điên này đều quật lên tiên thi (*); Thế nhưng trước mắt cổ của hắn bị bóp chẹt đến sắp chết, cho dù dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra tiếng lục khục, hai tay vô mục đích mà quơ loạn xạ trên không trung.
[(*) tiên thi: quật roi lên xác chết, một hành động cực kỳ sỉ nhục]
Leng keng!
Chỉ thấy kẻ điên kia cũng không biết là thực sự tẩu hỏa nhập ma hay là thế nào, vậy mà lại không tránh né. Mặt nạ bằng bạc trắng bị tiểu nam hài vung tay lên đụng phải liền rơi xuống!
Người nọ cũng bị chính tiếng động này gây nên hoảng sợ, tựa hồ từ trong cực độ hỗn loạn có được giây lát thanh tỉnh, theo bản năng liền buông tay ra.
Tiểu nam hài lập tức bưng cổ liều mạng ho khan, ho đến khi nước mắt đều giàn giụa, một bên lảo đảo đứng lên một bên cao giọng tức giận mắng: “Đồ thứ biến thái lão bất tử! Người đâu, mau mau tới cứu …”
Tiểu nam hài chợt ngây người.
Trước mặt hắn người nọ vậy mà phi thường trẻ tuổi. Ngũ quan bởi vì thống khổ cùng điên cuồng mà hơi có vẻ vặn vẹo, nhưng dưới ánh trăng lại hiện ra một vẻ xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta phải kinh tâm động phách, trợn mắt há hốc miệng.
Gương mặt kia cho dù hoạ sư tài ba nhất cũng đều không hình dung ra, kẻ xảo ngôn nhất cũng không miêu tả được, cho dù là lúc này đang chật vật điên cuồng, hoàn toàn không có hình tượng mà cuộn mình trên mặt đất, lại mang đến cảm giác khiến cho cả căn phòng đều sáng bừng lên, đem thần hồn của những người khác đều thu đi mất.
Tiểu nam hài trong phút chốc theo bản năng nín thở, thậm chí ngay cả giãy dụa cùng kêu cứu đều hoàn toàn không nghĩ đến.
[Lời mỗ: khiếp, tả Vân Vân cứ như hồ ly tinh ấy, yêu nghiệt từ ngay khi còn bé!]
Tạ Vân lạnh lùng nói: “Hiểu biết của ta so với ngươi tưởng tượng còn hơn nhiều lắm… Nhưng xem ra, ta không nhiều lời bằng ngươi!”
Đây là thái độ phản kích thường tình của Tạ Vân, Doãn Khai Dương bật cười, “đinh” một tiếng tùy tay cắm Tân Đình hầu xuống đất.
“Ta cũng biết trợ thủ họ Mã kia của ngươi không sai biệt lắm.” Hắn nói: “Năm đó Mã gia bởi vì giao hảo với Chư Toại Lương mà bị liên lụy phải hạ ngục, duy nhất hắn bởi vì căn cốt thiên phú khó gặp được ngươi nhìn trúng, triệu đến bên người dốc lòng dạy dỗ, cha mẹ người nhà cũng bởi vậy được cứu ra khỏi tù. Nghe nói người này kiếm thuật vô cùng lợi hại, nhưng tâm tính ngang ngược kiêu ngạo, thường xuất khẩu cuồng ngôn, đắc tội với trọng thần cả triều…”
“Ta cho rằng mấy cái lời bình này dùng trên người Cảnh Linh thích hợp hơn” Tạ Vân không lưu tình chút nào mà cắt ngang.
Doãn Khai Dương dựng thẳng một ngón tay gầy khẳng khiu lên lắc lắc: “Không, hai người này không thể so sánh ngang bằng.”
“…”
Hai người đối diện thật lâu, Doãn Khai Dương mới nhàn nhã nói: “Sau ngày hôm nay, một kẻ sẽ biến thành người chết. Người sống cùng người chết có thể nào so sánh được với nhau?”
Tạ Vân không nói gì thật lâu, một lúc sau rốt cục chậm rãi cười nhẹ một tiếng:
“… Nguyên lai mấy chữ này, là Cảnh Linh học theo ngươi!”
Phía Bắc Xã Thủ sơn, mười hai đài cao theo sơn đạo uốn lượn mà lên, giống như một con rồng khổng lồ dữ tợn ngửa mặt bay lên trời, thẳng tắp nhằm hướng đỉnh núi mờ trong sương khói.
Lôi đài thứ mười một vây quanh bằng hàng rào sắt. Cảnh Linh một thân võ phục gọn ghẽ, chân đi giày da hươu, mái tóc đỏ như lửa kiêu ngạo tùy tiện cột sau đầu. Xoẹt một tiếng, hắn đem ống tay áo bên trái bị rách xé xuống, trên cánh tay tinh tráng nhìn rõ vết máu thật sâu.
“Thứ ngươi cũng chỉ là pháo hôi đi lên chịu chết…” ánh mắt hắn kiệt ngạo âm trầm nhìn chằm chằm Mã Hâm, từ giữa hai hàm răng gằn từng tiếng nói: “Ai cho ngươi lá gan, lại còn dám mang theo Thái A kiếm?!”
Tình huống Mã Hâm so với hắn cũng không tốt hơn mấy, nghe vậy mỉm cười khiêu khích: “Ngay cả thứ hồng mao tiểu quỷ như ngươi, răng sữa còn chưa mọc dài, cũng dám quản người khác gọi pháo hôi?”
“…Ngươi!” Cảnh Linh lập tức nâng lên Đoạt Hồn câu, máu tươi đầm đìa trên mũi câu nhắm thẳng vào Mã Hâm, cắn răng nói: “Kiếm pháp ‘Khán vân thập nhị thức’ là ngươi học từ nơi nào, có phải Tạ Vân dạy ngươi hay không?”
Mã Hâm chế nhạo: “Ngay cả ta cũng đánh không lại, ngươi có gì tư cách gì mà dám gọi thẳng đại danh Thống lĩnh nhà ta?”
Cảnh Linh giận tím mặt, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại.
“Ta sớm nên rõ, Tạ Vân không biết nhìn người cũng không phải ngày một ngày hai…” Hắn lạnh lùng nói, đáy mắt chậm rãi tràn ra màu đỏ tươi, cùng lúc đó lòng bàn tay đang nắm chặt Đoạt Hồn câu phát ra hắc quang, từ từ lan ra toàn bộ thiết câu: “Chỉ có máu của ngươi, mới có thể bù lại sai lầm trí mạng này của y!”
Mã Hâm đột nhiên rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, liền chỉ thấy thân hình Cảnh Linh chợt biến mất tại chỗ. Chớp mắt lần thứ hai xuất hiện cùng với lưỡi thiết câu như kình phong đã đến trước mặt mình!
“Báo!”
“Mã Hâm đâm bị thương Thần quỷ môn Cảnh Linh, hai người triền đấu không phân cao thấp!”
“Cảnh Linh đột nhiên công lực gia tăng gấp bội, đả thương Mã Hâm!”
“Thống lĩnh! Mã Hâm trọng thương thất thủ, suýt nữa bị đoạt binh khí, làm sao bây giờ?”
Tạ Vân chợt xoay người, chỉ thấy lại một tên thủ hạ vọt nhanh tới, hét: “Báo…! Thần quỷ môn hạ sát thủ, Mã Hâm trọng thương! Đã chịu đựng không nổi!”
Doãn Khai Dương nhàn nhã đứng ở bên cạnh giống như xem kịch vui. Ngay sau đó trong đám người cuối cùng chạy tới một người cấm vệ, còn chưa tới gần đã mở miệng. Chỉ là thanh âm hắn còn chưa phát ra khỏi miệng, liền nhìn thấy giữa không trung một bóng người hoa lên!
Trong phút chốc cấm vệ không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên vai chính mình bị người đó vươn tay nhấn một cái thật mạnh, lập tức mượn lực vọt lên không trung, hướng xa xa mà đi.
“Thống…” Cấm vệ ngạc nhiên quay đầu, rốt cục phát ra tiếng: “…Thống lĩnh?”
Trên lôi đài của Thần quỷ môn, Kiêu kỵ binh đem vài dặm xung quanh vây đến chật như nêm cối. Bỗng nhiên trong đám người truyền đến kinh hô, lập tức mọi người nhất loạt ngẩng đầu.
Giữa không trung một đạo thân ảnh như mũi tên bay vụt qua, khinh công nhanh đến mức không nhìn thấy rõ người, duy chỉ thấy ống tay áo ở trong gió bay phần phật, sau đó xuyên qua vòng vây trùng điệp cùng đài cao bằng gạch đá, thẳng hướng về lôi đài thứ mười một.
…Cảnh Linh ngước mắt lên.
Khí thế cực đại theo gió mà đến, từ quanh thân ảnh cuồng phong cuồn cuộn, khí lưu từ dưới chân thẳng hướng mà lên, lập tức khuếch tán ra bốn phương tám hướng; Ngay sau đó, Tạ Vân ngược gió vút tới, tà áo phần phật bay về phía sau, hoạ tiết đồ đằng sau lưng lan lên bên gáy, cánh tay, kéo dài đến khuỷu tay, rõ ràng hiện ra một cái hình dạng Thanh Long!
Tiếng rồng ngâm văng vẳng trong hư không vang lên, ánh mắt của Tạ Vân cùng Mã Hâm đang kinh ngạc ngẩng đầu gặp nhau thoáng qua. Y vươn tay, từ trên bàn tay loang lổ vết máu của hắn đoạt lấy chuôi Thái A kiếm.
Phịch!
Tạ Vân tiếp đất, đứng yên không nói một lời. Thái A tựa như một cơn lốc ra tay, “Đinh!” một tiếng đồng thời đánh lên Đoạt Hồn câu!
Mã Hâm vừa mở miệng, máu tươi liền từ khóe miệng tràn ra: “Thống lĩnh!”
Giờ phút này thân thể Cảnh Linh ngả về phía trước, hai tay cơ bắp nổi lên, toàn bộ sức mạnh đều đặt ở trên hai thanh thiết câu trợ thủ đắc lực; Mà Tạ Vân một tay cầm kiếm, lại vững vàng gắt gao tiếp được một kích long trời lở đất này. Sức mạnh cực lớn, thậm chí ngay cả mặt đất dưới chân cũng “Băng!” một tiếng vỡ ra thành mảnh đá vụn!
“Lui ra!” Tạ Vân cũng không quay đầu lại, đối Mã Hâm phía sau quát.
Mã Hâm mỗi một hơi hít thở đều cảm thấy cổ họng đau đớn nóng rát: “Thống lĩnh, ngài ngàn vạn…”
“Lui ra!”
“…” Mã Hâm rốt cục run rẩy lui về phía sau nửa bước “… Ngài ngàn vạn cẩn thận!”
“Thanh Long ấn…” Cảnh Linh tiến lên cách mũi kiếm gang tấc, đồng tử màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Tạ Vân: “…Năm đó ta còn tưởng rằng ngươi là bị tẩu hỏa nhập ma, thậm chí không nghĩ tới trên đời lại có thứ yêu dị như vậy. Như thế nào? Thân thể suy bại đến mức này vẫn còn dám khai ấn, là cố ý muốn chết trên tay của ta đúng không?”
“Xem ra Doãn Khai Dương nói cho ngươi không ít sự tình của tứ thánh ấn!” Tạ Vân bình tĩnh nói.
Cảnh Linh đột nhiên mãnh liệt dùng sức, thiết câu và Thái A kiếm chợt tách ra, hai người nháy mắt lui ra sau nửa bước giằng co. Cảnh Linh chế giễu: “Có di ngôn gì, không ngại nói nghe một chút? Có lẽ nhìn lại chút tình cảm ngày xưa, ta còn có thể …”
Leng keng mấy tiếng kim loại giao nhau nặng nề, Tạ Vân đột nhiên ra tay! Trong phút chốc trên đài cao động tác mau lẹ, kiếm ý tung hoành. Câu kiếm chạm vào nhau như hoa lê gặp mưa rào. Trong lúc giao chiến chỉ nghe tiếng Cảnh Linh khàn khàn kiêu ngạo cười dài: “Như thế nào ngay cả nói cũng không cho ta nói xong… Tiền bối, ngươi sợ sao?”
Tạ Vân ngang nhiên lật cổ tay biến chiêu. “Keng” một tiếng kim loại dồn dập ma sát, khiến cho người ta run rẩy màng tai. Đương lúc Thái A kiếm lấy một cái góc độ có thể nói là xuất quỷ nhập thần trượt sát qua lưỡi phía trong của Đoạt Hồn câu, Cảnh Linh nhất thời không có cách nào đối đỡ nội lực như sóng thần ập tới, thiết câu bị đẩy chếch đi, trước ngực không môn đại khai. Trong lúc chỉ mành treo chuông liền chỉ thấy Tạ Vân nghiêng người mà đứng từ trên cao nhìn xuống, một chưởng thẳng tắp đập vào ngực hắn!
…Ngón tay Tạ Vân thon dài trắng nõn, khi bốn ngón tay khép lại, nhìn qua cũng không gân guốc dữ tợn, thậm chí có loại cảm quan duyên dáng.
Nhưng ngay khi lòng bàn tay y đập vào ngực Cảnh Linh, trong nháy mắt đó hình xăm di động xoay chuyển giống như hoá rồng, thoáng chốc che kín toàn bộ bàn tay. Uỳnh một tiếng đem cả người Cảnh Linh đẩy bay lên không trung văng ra ngoài!
“Phốc!”
Lưng Cảnh Linh đập vào hàng rào lưới bằng sắt, lúc này phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó thân hình dội ngược trở về ngã sấp xuống đất. Hắn kịch liệt thở hổn hển đứng dậy, ngay đầu cũng không kịp ngẩng lên, vội đưa tay dùng lưng thiết câu chặn một kiếm Tạ Vân chém xuống đầu!
…Một kiếm kia nội lực cực mạnh, thậm chí khiến cho vạt áo Tạ Vân không có gió cũng tung bay. Cánh tay Cảnh Linh tiếp kiếm lộ ra bên ngoài tay áo nổi lên gân xanh đáng sợ.
“Không phải sợ, mà là nghe ngươi nói chuyện thực phiền!” Tạ Vân tầm mắt rũ xuống, mi mắt hướng Cảnh Linh, ngữ khí vậy mà vẫn thực bình thản: “Ta sợ ngươi sẽ đem Ám Môn chuyện cũ nhai đi nhai lại, liền nhịn không được muốn giết ngươi cầu chút thanh tịnh!”
“…” Cảnh Linh từng chữ giống như là từ giữa hai hàm răng nghiến chặt chậm rãi phun ra: “… À, ta tưởng ngươi cái gì cũng đều không nhớ rõ …”
Cả người hắn đầy vết máu đột nhiên căng thẳng, hắc quang như tia chớp theo Đoạt Hồn câu uốn lượn mà lên. Cùng lúc đó, một đôi đồng tử triệt để biến thành huyết tinh, tà khí thời thời khắc khắc quanh quẩn bên người đột nhiên trở nên cường thịnh.
Chợt hắn đứng dậy, hàn quang hóa thành hình vòng cung, nháy mắt lấy lại sức lực gấp mấy lần lúc trước. Hai người trong phút chốc đã giao thủ hơn mười chiêu, sát ý tung hoành thành kiếm vụ lạnh như băng, thậm chí không ai có thể nhìn rõ tàn ảnh binh khí!
Mã Hâm mới vừa xuống đài liền được đồng đội nâng đỡ, quay đầu lại thất thanh: “Thống lĩnh cẩn thận!”
…Chỉ thấy Tạ Vân dưới từng bước tuyệt sát vây quanh của Đoạt Hồn câu lại lù lù không động, Thái A kiếm ảnh che kín hư không, vang lên tiếng ngân dài cao vút của Thanh long.
Tiếng ngân kia chấn động lôi đài thứ mười một, khiến mặt đất rung lên, sau đó uốn lượn toả ra bốn phương tám hướng, tạo nên bụi đất mù trời…
“Tà công tâm pháp hại người hại mình, về sau vẫn là bớt luyện đi!”
Cảnh Linh nghe được câu này, không biết nhớ ra cái gì, chiêu thức lại chợt đình trệ. Tuy rằng đây chẳng qua chỉ là ngưng trong chớp mắt, nhưng đang lúc chiến đấu kịch liệt chính là là sơ hở trí mạng.
Thái A kiếm như làn gió thu cuốn hết lá vàng cuồn cuộn đánh lên Đoạt Hồn câu. Trong lúc Cảnh Linh bất ngờ không kịp đề phòng, lại cùng lúc đem song câu đánh bay ra ngoài!
Thiết câu nặng nề cao hơn phân nửa người bay lên giữa không trung, phía dưới đài mọi người đồng loạt tranh nhau lui ra sau.
Đồng tử màu đỏ của Cảnh Linh mãnh liệt co lại, nhưng một khắc sau phản ứng cùng tốc độ của hắn, đều có thể nói hoàn toàn xứng đáng đệ nhất sát thủ trong thiên hạ.
Hắn trở tay ra sau thắt lưng nắm lấy chủy thủ, rút dao ra khỏi vỏ, nghiêng nghiêng đâm xiên lên, như tia chớp hoa đến bên gáy Tạ Vân!
“Bụp” một tiếng máu tươi bắn ra tung toé. Một khắc trước khi chủy thủ cắt qua cổ, đã bị Tạ Vân gắt gao mà nắm trong lòng bàn tay.
“Trước kia ngươi cũng nói với ta như vậy” Cảnh Linh lạnh lùng nói.
Tạ Vân phản ứng đầu tiên là nhíu mày, khóe mắt dư quang phút chốc thoáng liếc qua thanh đoản chuỷ trong tay mình. Chủy thủ kia bằng hoàng kim, rèn ra tinh xảo, được khảm mấy viên ngọc lục bảo nhỏ, dị thường sắc bén hoa mỹ; Nhưng hoàng kim bởi vì thời gian quá lâu khiến cho hơi có vẻ ảm đạm, nhìn qua lại cho y một loại cảm giác quen thuộc khó có thể nói thành lời.
Ngay sau đó Tạ Vân tập trung nhìn vào chuôi chuỷ thủ bị Cảnh Linh nắm chặt mơ hồ lộ ra một chữ …Vân.
Thoáng chốc, trong đầu Tạ Vân hiện ra một đoạt ký ức ngắn ngủi. Mái tóc đỏ yêu dị đặc thù kia của Cảnh Linh rốt cục cùng một thân ảnh và gương mặt xa xưa dần dần trùng hợp.
“Nhớ ra cái gì không, Vân sử?”
“Chủy thủ này là ngươi đưa cho ta, vết sẹo này cũng là ngươi lưu lại…”
Cảnh Linh chậm rãi lật cánh tay. Phía trong cánh tay cơ bắp rắn chắc có một vết sẹo đậm màu, dưới bầu trời sương khói mờ mịt, rõ ràng hiển hiện trước mắt Tạ Vân: “Bất quá đó đều là việc nhỏ, không nhớ rõ cũng không sao… Cũng không ảnh hưởng đến việc hôm nay ngươi bỏ mạng tại đây.”
Cảnh Linh hơi cười lên. Trên mặt của hắn xuất hiện bất luận biểu tình gì đều hẳn là sẽ khiến rất nhiều thiếu nữ tâm trì thần đãng, nhưng giờ khắc này ánh mắt tràn đầy tà ác không chút nào che dấu.
“…” Ánh mắt Tạ Vân cao thấp đánh giá khuôn mặt của hắn, tựa hồ thực cẩn thận mà nhìn xem hắn lớn lên thế nào. Sau một hồi rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Nguyên lai ngươi chính là…”
…………..
“….Ngươi là ai? Ở đây làm gì?” Tiểu nam hài tóc đỏ ghé vào đầu tường, một bên đặt câu hỏi, một bên chẳng hề để ý mà xoa xoa vết máu trên mặt.
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ cấm phòng rách nát, chiếu vào đám cỏ khô đầy bụi trên mặt đất. Trong cảnh tranh tối tranh sáng có thể thấy một thân ảnh ngồi bệt trên mặt đất đưa lưng về phía hắn, không biết là đã mê man ngất đi hay là bị choáng váng đến phát ngốc, hỏi vài tiếng đều không phản ứng.
Tiểu nam hài không kiên nhẫn mà lớn giọng: “Uy, hỏi ngươi nói đi chứ! Còn sống không?”
“…”
“Ngươi là thuộc tổ nào? Tên gọi là gì?”
“…”
“Uy!”
Tiểu nam hài tính tình trời sinh nóng nảy kiệt ngạo lại bướng bỉnh, ở đầu tường sờ trái sờ phải bốc ra một cục đá, “ba” một tiếng ném lên lưng người nọ: “Hỏi ngươi, ngươi nói đi! Ngươi thuộc tổ nào, phạm phải chuyện gì?”
Cục đá rơi xuống nền đất. Bóng dáng người nọ tựa hồ có chút run rẩy, nhưng không có bất luận cái gì đáp trả.
Tiểu nam hài rốt cục nhịn không được, nhe răng trợn mắt mà từ trên đầu tường nhảy lại đây, phịch một tiếng trượt xuống đất. Động tác mạnh khiến bả vai bị thương vì roi đánh đau điếng, lúc này liền hít một ngụm khí lạnh.
Hắn cảm thấy chính mình bị đánh thực oan, nhưng môi trường trong Ám Môn chính là như thế. Tiểu nam hài lớn lên xinh đẹp sẽ gặp đủ loại phiền toái trí mạng. Vì sinh tồn hắn nhất định phải càng hiếu chiến cùng hung ác, giống như một con sói nhỏ không thể chờ đợi được mà cắn nuốt máu thịt, cố gắng miễn cưỡng bảo vệ chính mình, để sống sót ở nơi cá lớn nuốt cá bé lại không thấy ngày tháng này.
Càng trọng yếu hơn là, hắn cũng không ngờ tới một dao của mình trong thời khắc nguy cấp đó vừa mạnh mẽ lại tàn nhẫn như vậy. Cũng không ngờ cái tên sư huynh háo sắc kia lại dễ dàng bị ngoẻo nhanh như thế…
Tiểu nam hài từ trong đống cỏ khô đứng lên, vỗ vỗ cỏ trên người rơi xuống, tùy tiện lắc lắc tay. Lòng bàn tay dính máu người chết kia sớm đã khô từ lâu, chỉ để lại vết thâm nâu, tùy tiện vung ra liền nứt vẩy rơi xuống dưới chân.
“Ai!” Tiểu nam hài đi về hướng người nọ trong góc phòng: “Ngươi còn sống không? Không có việc gì chứ?”
Bước chân tiểu nam hài mãnh liệt dừng lại.
Ánh trăng chậm rãi lên lưng chừng trời, chiếu lên sườn mặt phía dưới mặt nạ của người nọ. Y đang cắn chặt hàm răng, tựa hồ đương dốc hết toàn lực áp chế cái gì, hai tay cắm thật sâu vào trong mặt đất đầy bụi, chợt nhìn qua lại có chút dữ tợn đáng sợ.
“Ngươi…” Tiểu nam hài cảnh giác mà lui ra phía sau nửa bước: “Ngươi không sao chứ?”
Người nọ trong ngực hơi hơi phập phồng, một lúc lâu mới miễn cưỡng lắc lắc đầu.
“Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma? Có muốn gọi người hay không?”
Người nọ không trả lời, đột nhiên cúi đầu. Toàn bộ thân thể cuộn tròn lại, mồ hôi lạnh từ hai bên trán thánh thót rơi xuống.
“Uy, ta xem ngươi đây là…” Lời nói của tiểu nam hài bỗng dưng ngừng bặt. Dưới ánh trăng, đồng tử kinh ngạc phóng đại đến cực độ nhìn một cảnh tượng không thể tin được. Chỉ thấy thân thể người nọ bỗng nhiên tản mát ra một luồng ánh sáng nhẹ, hình xăm nhàn nhạt giống như vật còn sống theo làn da lan ra, cùng lúc đó khắp người y toả ra một làn sóng như kim châm vào da thịt hắn!
Bản năng sợ hãi đột nhiên dâng lên, tiểu nam hài xoay người bỏ chạy. Nhưng mà lúc này người nọ mãnh liệt quay đầu lại, vươn tay tóm một cái, liền đem hắn xách đứng lên, “bịch” một tiếng mà ném vào tường!
“A …..!”
Tiểu nam hài ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp tỉnh hồn từ cơn đau nhức, đã cảm thấy cổ họng mình bị tay đối phương gắt gao bóp chặt. Không khí nhanh chóng cạn kiệt khiến trước mắt hắn từng đợt mơ hồ, toàn lực giãy dụa thậm chí cắn xé đều vô dụng. Trong thoáng chốc hắn nghe thấy âm thanh xoẹt xoẹt, vạt áo thế nhưng đã bị xé rách ra.
“…!”
Súc sinh! Vô liêm sỉ! Buông ra!
Tất cả biến cố đều tới quá nhanh, dưới sức mạnh chênh lệch cực xa, mọi giãy dụa của hắn đều phí công vô ích. Tiểu nam hài trong phút chốc liền ý thức được sẽ phát sinh chuyện gì, nỗi kinh sợ liền từ trong lòng thẳng hướng đỉnh đầu.
Nếu giờ phút này có thể cất tiếng, hắn đã bắt đầu chửi ầm lên, nhất định phải đem tổ tông mười tám đời của kẻ điên này đều quật lên tiên thi (*); Thế nhưng trước mắt cổ của hắn bị bóp chẹt đến sắp chết, cho dù dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra tiếng lục khục, hai tay vô mục đích mà quơ loạn xạ trên không trung.
[(*) tiên thi: quật roi lên xác chết, một hành động cực kỳ sỉ nhục]
Leng keng!
Chỉ thấy kẻ điên kia cũng không biết là thực sự tẩu hỏa nhập ma hay là thế nào, vậy mà lại không tránh né. Mặt nạ bằng bạc trắng bị tiểu nam hài vung tay lên đụng phải liền rơi xuống!
Người nọ cũng bị chính tiếng động này gây nên hoảng sợ, tựa hồ từ trong cực độ hỗn loạn có được giây lát thanh tỉnh, theo bản năng liền buông tay ra.
Tiểu nam hài lập tức bưng cổ liều mạng ho khan, ho đến khi nước mắt đều giàn giụa, một bên lảo đảo đứng lên một bên cao giọng tức giận mắng: “Đồ thứ biến thái lão bất tử! Người đâu, mau mau tới cứu …”
Tiểu nam hài chợt ngây người.
Trước mặt hắn người nọ vậy mà phi thường trẻ tuổi. Ngũ quan bởi vì thống khổ cùng điên cuồng mà hơi có vẻ vặn vẹo, nhưng dưới ánh trăng lại hiện ra một vẻ xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta phải kinh tâm động phách, trợn mắt há hốc miệng.
Gương mặt kia cho dù hoạ sư tài ba nhất cũng đều không hình dung ra, kẻ xảo ngôn nhất cũng không miêu tả được, cho dù là lúc này đang chật vật điên cuồng, hoàn toàn không có hình tượng mà cuộn mình trên mặt đất, lại mang đến cảm giác khiến cho cả căn phòng đều sáng bừng lên, đem thần hồn của những người khác đều thu đi mất.
Tiểu nam hài trong phút chốc theo bản năng nín thở, thậm chí ngay cả giãy dụa cùng kêu cứu đều hoàn toàn không nghĩ đến.
[Lời mỗ: khiếp, tả Vân Vân cứ như hồ ly tinh ấy, yêu nghiệt từ ngay khi còn bé!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất