Chương 54: Mê dược
Phản ứng đầu tiên của Đan Siêu là định gọi người, nhưng ngay sau đó hắn liền ý thức: trong Phụng Cao hành cung hiện tại trống không. Gần đó có một đám binh sĩ tuần tra cũng là ở bên ngoài đình viện, cho dù nghe thấy chạy tới cũng khẳng định không kịp. Còn nữa, Tạ Vân bị bắt đi đến một chút động tĩnh cũng không có, hẳn nhiên là đã trúng mê dược hạ lưu nào đó, nếu lúc này tranh chấp giằng co, những kẻ đó làm hại tới y thì làm sao?
Chỉ vài giây thất thần sửng sốt như vậy, mấy người kia đã mang theo Tạ Vân, như tia chớp biến vào màn đêm mờ mịt.
Đan Siêu quyết định thật nhanh, ỷ vào Thất tinh Long Uyên nơi tay, thả người liền đuổi theo.
Phòng vệ nơi hành cung phi thường qua loa, mấy người kia rất nhanh liền ra khỏi cung, hướng về cửa thành chạy đi. Đan Siêu không xa không gần mà đuổi ở phía sau, phát hiện mấy kẻ kia chỉ khoảng năm sáu người, khinh công đều có thể nói là hảo thủ đương thời, khi ôm theo Tạ Vân đổi tay mượn lực lẫn nhau vẫn tung người nhảy lên nhẹ nhàng, chỉ trong khoảng thời gian chưa tới một bữa cơm liền đến trước cửa thành.
Phụng Cao tuy không phải trọng trấn, nhưng cửa thành buổi đêm vẫn đóng chặt, năm ba thủ thành sĩ binh ngồi ngáp, cầm trường mâu qua lại tuần tra. Hắc y nhân ẩn trên nóc nhà dân gần đó, ném cho nhau một ánh mắt ra hiệu, một kẻ có vẻ cầm đầu liền mang theo đoản chủy nhảy tung ra.
“Người nào?!”
“Ai ở… A!”
Ục mấy tiếng trầm đục rất nhỏ, binh sĩ đã bị cắt cổ. Cùng lúc đó, đám hắc y nhân núp trên nóc nhà đứng dậy, lấy từ trong tay áo một vật, hướng vào thượng phòng trên thành lâu bắn ra đoản tiễn.
Vèo! Vèo!
Trong phòng tiếng binh trưởng hét lên rồi ngã gục, thế nhưng ngay cả thanh âm đều chưa phát ra, liền mạng đã quy thiên.
Góc đường cách đó không xa, Đan Siêu ngạc nhiên sửng sốt.
Hắn nguyên bản tưởng rằng những người này tất nhiên sẽ bị ngăn trong cửa thành, đến lúc đó mình chỉ cần cao giọng quát to, binh sĩ chen chúc mà đến, hắc y nhân liền tính mọc cánh cũng bay không lọt. Không ngờ rằng phòng vệ cửa thành lại bị giải quyết sạch sẽ lưu loát đến như vậy. Những hắc y nhân đó rõ ràng được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh, rốt cuộc là kẻ nào đây?
Thậm chí, cái cơ quan dùng để bắn tên kia, rõ ràng là thủ nỏ!
Lúc này khinh nỏ (*) ở trong kinh quân còn là đồ khan hiếm, trang bị thủ thành đều là loại binh khí nặng nề như đại mộc xa nỏ, hoặc phục xa nỏ (*) dùng để công thành rút trại. Chỉ có Bắc Nha cấm quân xưa nay tài đại khí thô, ngược lại là người người đều dùng nỏ hoặc cung khảm sừng. Nhưng loại thủ tiễn nhỏ gọn, uy lực mạnh mẽ, một mũi bắn ra một người chết như hắc y nhân sử dụng, Đan Siêu cũng chỉ thấy qua Mã Hâm và vài tay cấm quân đội trưởng mà thôi.
[(*) thủ nỏ/khinh nỏ: loại nỏ nhẹ, cầm gọn trong tay – đại mộc xa nỏ/phục xa nỏ: xe lớn bằng gỗ có trang bị nỏ dùng để công thành]
Đan Siêu đuôi lông mày nhíu lại, chỉ thấy hắc y nhân đã thúc đẩy bàn kéo, đem cửa thành mở ra khe hở liền xông ra ngoài!
Việc này không thể chậm trễ, Đan Siêu lúc này lập tức chạy nhanh theo. Chỉ thấy ngoài cửa thành cạnh quan đạo thế nhưng còn có người đánh xe ngựa tiếp ứng, nhất thời thầm nghĩ không hay. Người cho dù khinh công nhanh thế nào đi nữa cũng không có khả năng chạy đua với ngựa. Hiện tại cho dù hét to gọi thủ thành binh lính tới cũng không còn kịp. Một khi bọn họ đào thoát, chỉ sợ từ nay về sau sẽ khó tìm ra tung tích, ai biết bọn họ bắt Tạ Vân đi là muốn làm gì?!
Chỉ thấy hắc y nhân đánh xe quay đầu ngựa lại, giơ lên trường tiên. Nói thì chậm mà xảy ra lại cực nhanh, Đan Siêu kề sát mặt đất phi ra, giống như tia chớp nhảy vào gầm sàn xe ngựa cao, ngay nháy mắt trước khi hai con hắc mã nâng vó, nhanh chóng nắm chắc vào đế trục dưới thùng xe.
“Giá…!”
Vó ngựa mãnh liệt nện xuống, mặt đất bay lên một lớp bụi, lập tức theo quan đạo chạy nhanh về hướng xa.
Đến lúc này thế nhưng khổ Đan Siêu. Khinh công của hắn tuy rằng trác tuyệt, nhưng thế “Bích hổ du tường” này ngoài nội lực thâm hậu, thể trọng bản thân tuyệt không nhẹ, mỗi khi xe ngựa xóc nảy liền ăn một miệng đầy bụi, mấy lần thiếu chút nữa bởi vì nắm không chặt được đế trục kịch liệt đong đưa mà rớt xuống đường.
May mà xe ngựa cực lớn, trong xe nhiều người, nhất thời không ai phát hiện dười sàn xe có dị trạng. Ước chừng chạy độ nửa canh giờ, hai cái cánh tay Đan Siêu đều đã tê dại, mới nghe người đánh xe quát: “…đến rồi!”
Đó là thanh âm duy nhất đám người kia phát ra suốt đường đi.
Xe ngựa chợt dừng, vài người xuống xe, bước nhanh hướng về phía trước.
Đan Siêu không chút sứt mẻ mà đợi thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, giống như bóng ma âm trầm, thậm chí ngay cả hô hấp cùng nhịp tim đều không phát ra bất luận thanh âm gì. Mãi cho đến khi ngoài thùng xe hoàn toàn lâm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng trong bụi cỏ kêu vang từ đàng xa truyền đến, hắn mới chậm rãi buông ra đế trục bằng sắt đã rạn nứt, từ dưới xe ngựa tìm hiểu xung quanh.
Trước mắt là một tòa phế miếu.
Đan Siêu nheo mắt, dán người xuống đất trườn ra, giây lát đã ẩn mình vào góc tường tối, vừa kịp tránh khỏi một hắc y nhân đã đi đến trước cửa miếu quay đầu lại nhìn.
“…?”
Hắc y nhân nghi hoặc mà quay lại hai bước, nhìn khắp nơi một khắc, không phát hiện ra bất luận cái gì khác lạ.
Cùng lúc đó, Đan Siêu đem mình kề sát trên nóc nhà sau, nhẹ nhàng xốc lên một mảnh ngói vỡ.
“… Phụng Cao hành cung trống trải không người, dọc theo đường đi ra ngoài cũng không phát ra bất luận động tĩnh gì, chỉ có khi ra khỏi cửa thành giết vài tên binh sĩ, vẫn chưa kinh động đến quan phủ địa phương…”
Hậu đường sau miếu đổ nát ánh nến lấp loáng, Tạ Vân bị đặt ở trên đống cỏ khô hôn mê bất tỉnh, bên cạnh là một thanh niên trẻ tuổi đường hoàng đĩnh đạc mà ngồi, hai bàn tay mang bao tay bằng da hươu lộ ra mười ngón giao nhau, khuỷu tay chống lên trên đầu gối, trầm mặc mà nghe thủ hạ đứng trước mặt hồi báo.
Ánh nến chiếu lên mái tóc đỏ như lửa kiệt ngạo bất tuân của hắn, càng phát ra tướng mạo tuấn tú, thân hình cường hãn – kẻ kia vậy mà lại là Cảnh Linh!
Ngón tay Đan Siêu ấn trên mái ngói căng thẳng, mu bàn tay vô thanh vô tức mà nổi lên gân xanh.
“Phân đàn bên kia truyền đến tin tức, hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Bình minh có thể khởi hành quay lại Ám Môn…”
“Mê dược hạ bao nhiêu?” Cảnh Linh đột nhiên cắt ngang lời thủ hạ.
“Một ít, chỉ huân trong khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ. Theo lý không thuận lợi đến như vậy, nhưng Vân Sử dọc theo đường đi đều không tỉnh lại…”
Cảnh Linh gật đầu, hướng ra phía ngoài phất phất tay, không chút để ý nói: “Đi xuống đi.”
Thủ hạ cúi người xác nhận, tất cung tất kính khoanh tay lui xuống, cẩn thận khép lại cửa.
Cảnh Linh xoay người, từ trên cao nhìn xuống Tạ Vân đang cuộn mình trên đống cỏ, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Tạ Vân ngủ cũng không an ổn, ấn đường theo thói quen nhíu lại, giống như đang ngủ vẫn nhớ đến rất nhiều việc khó có thể giải quyết. Suốt một mùa đông thương bệnh khiến cho y tạo thành thương tổn không thể vãn hồi, mặc dù dưới ánh nến vàng ấm áp, trên mặt đều mang theo vẻ tái nhợt suy yếu.
Nhưng hình dáng y vẫn là thực xinh đẹp. Mỹ nhân tại cốt bất tại bì (*), cấm quân thống lĩnh thuộc loại người trời sinh cốt cách phi thường kinh diễm, bởi vì suy yếu cùng tiều tụy, ngược lại càng khiến người có loại cảm giác câu hồn nhiếp phách.
[(*): người đẹp là từ cốt cách, không phải từ vẻ ngoài]
Cảnh Linh vươn tay, đầu ngón tay từ sóng mũi cao thẳng chậm rãi lướt qua.
– Nhiều năm đã qua như vậy, vẻ xinh đẹp không phân được nam nữ của Tạ Vân khi còn niên thiếu đã nhạt bớt. Nhưng y phảng phất vẫn còn thật trẻ, cùng với thiếu niên trong trí nhớ dưới ánh trăng thần trí điên cuồng, thống khổ co rút, nhất cử nhất động đều làm người ta không dời được ánh mắt, tựa hồ không có gì khác biệt.
Thay đổi chính là bản thân Cảnh Linh.
Hắn đã từ một tiểu hài tử kinh ngạc sợ hãi lại vô pháp tự bảo vệ mình, trở thành cường hãn, lãnh khốc, có thể hại người dễ như trở bàn tay.
Cảnh Linh hô hấp hơi hơi gấp gáp, đáy mắt lóe ra tia sáng phức tạp khó có thể hình dung, đầu ngón tay theo gò má trơn bóng lạnh lẽo lướt xuống phía dưới, xẹt qua cổ cùng xương quai xanh, ở bên gáy mềm mại nhiều lần vuốt ve.
Ánh nến hơi hơi lay động, phát ra tiếng lách tách rất nhỏ.
“… Vân Sử…” Cảnh Linh khàn khàn nói.
Một khắc kia cảnh tượng tương tự dường như tái hiện. Thiếu niên năm đó trong cấm phòng nằm trên người hắn, tóc dài từ bên gáy rủ xuống như thác nước, da thịt trần trụi cùng hắn chặt chẽ tương thiếp, cùng với thân ảnh giờ phút này đang thở đều đặn trong bóng tối mờ ảo kia trùng hợp, hóa thành một thanh âm thở dốc dồn dập mơ hồ.
[Lời mỗ: bênh vực cho Vân Vân một tí, vụ này chỉ là anh Cảnh Linh não bổ mà thôi, ko có vụ gỉ vụ gì với ảnh hết!]
Cảnh Linh hô hấp nóng lên, tim đập thình thịch nhanh hơn, một lúc lâu rốt cục vươn tay nhẹ nhàng kéo áo xuống khỏi bả vai Tạ Vân.
Ngay lúc này, nóc nhà ầm ầm đổ xuống!
Đan Siêu trong vô số gạch ngói vỡ nát chuyển thân, rút kiếm. Long Uyên ra khỏi vỏ cuồn cuộn nổi lên hàn quang, trong phút chốc bức Cảnh Linh phải loạng choạng lùi lại mấy bước!
Cảnh Linh quát: “…Ngươi!”
Phịch một tiếng vang nặng nề, Đan Siêu hạ người xuống đất đứng dậy, một tay thò ra ôm Tạ Vân lên, một tay đem lưỡi kiếm hoành ngang trước người.
Trong chớp mắt Cảnh Linh nhìn rõ người tới, nhất thời một cỗ bạo nộ lẫn chật vật xông thẳng lên đỉnh đầu: “Đứng lại cho ta! Người đâu!”
Ngoài cửa tiếng bước chân rầm rập, năm sáu Ám Môn sát thủ đồng thời chạy vào. Đan Siêu cười lạnh một tiếng, phản thủ ngang nhiên huy kiếm. “Keng!” một tiếng lượng vang từ trên cao chém xuống Đoạt hồn câu của Cảnh Linh đang nghiêng thân móc lên, sức mạnh truyền theo khiến cho hổ khẩu run lên, sẵn đà mượn lực vươn người nhảy dựng lên!
Rầm rầm mấy tiếng ngói rơi xuống sàn đất, Đan Siêu giữa vô số gạch đá nhảy lên mái nhà, dùng nửa người che chở Tạ Vân trong ngực, mà bản thân hắn từ thái dương, bả vai đều ứa ra không ít vết máu lớn nhỏ. Giờ phút này chỉ nháy mắt tạm dừng cũng không kịp, hắn giống như là chim ưng săn mồi trong đêm, thẳng tắp hướng đến chiếc xe ngựa đang đậu cạnh phế miếu chạy tới!
Cảnh Linh một bước lao ra cửa, lạnh lùng quát: “Phóng tiễn…!”
Vút!
Đoản tiễn xé không khí, thời gian vào lúc này như bị kéo dài vô hạn, biến thành từng hình ảnh chậm rãi.
Mũi tên thứ nhất, Đan Siêu lăng không nghiêng người, đoản tiễn sát vai mà qua, vô thanh vô tức cắm vào đám cây cối cách đó không xa;
Mũi tên thứ hai, hắc mã ven đường ngẩng đầu, Đan Siêu một kiếm chặt đứt mũi tên, ôm Tạ Vân phi thân thẳng lên lưng ngựa. Thần tuấn chồm lên phát ra tiếng hí dài, mũi tên trong phút chốc sượt qua vó ngựa cắm ngập vào tường gạch;
Cùng lúc đó mũi tên thứ ba phóng tới, Tạ Vân trong ngực Đan Siêu chợt mở mắt.
Trong nháy mắt đó phản ứng của Tạ Vân như xuất ra từ bản năng, nhanh đến ngay cả Đan Siêu cũng không kịp phản ứng.
Y trở tay đè bả vai Đan Siêu xuống, đón kình phong mở bàn tay ra; ngay sau đó, chỉ nghe “ba!” một tiếng giòn vang, mũi tên bằng sắt lại bị y tinh chuẩn đến cực điểm mà bắt gọn trong tay!
Tạ Vân nguyên bản lúc này tay chân hư nhuyễn, làn da nhẵn nhụi trong lòng bàn tay lại bị thân tên làm nóng bỏng, nhất thời ngón tay buông ra, mũi tên rơi xuống mặt đất.
Đan Siêu thất thanh kêu to: “Tạ Vân!”
Không biết tại sao Cảnh Linh xa xa vừa muốn đuổi theo cũng nhất thời sững lại, mãnh liệt mở to hai mắt, trong phút chốc toàn thân máu huyết đều lạnh đi – Ngay sau đó chỉ thấy Tạ Vân thở gấp một lát, lại hư thoát mềm nhũn, nhắm hai mắt lại.
Đan Siêu mạnh mẽ đem y bọc vào trong áo choàng của mình, xoay tay một kiếm giết chết con ngựa còn lại, ngay sau đó giật cương quát: “Giá!”
Cảnh Linh hành động lần này phi thường kín đáo, chỉ dẫn theo vài người và hai con ngựa, căn bản không nghĩ tới sẽ bị theo dõi. Kết quả trước mắt ngựa một con bị giết một con bị bắt, chỉ dựa vào Ám Môn sát thủ căn bản đuổi không kịp Đan Siêu, rất nhanh liền bị bỏ rơi lại trên quan đạo.
Đan Siêu dựa vào kỵ mã thuật cao siêu phóng trong rừng núi, ước chừng chạy được khoảng nửa bữa cơm, đột nhiên nghe thấy trên trời truyền đến tiếng đập cánh dị thường. Hắn ngẩng đầu nheo mắt, phút chốc liền phát hiện trong màn đêm đưa tay không thấy ngón thế nhưng xẹt qua một cái bóng đen – Ám Môn tín ưng!
Như thế nào lại bị phát hiện?!
Đan Siêu tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhất thời ý thức được cái gì. Là ngựa.
Ám Môn là sát thủ bí ẩn nhất của hoàng cung đại nội, tất nhiên có đủ loại thủ đoạn linh hoạt quỷ quyệt. Chỉ cần ở trên ngựa động tay động chân một chút, có thể là hạ Truy tung hương trong nước uống của ngựa, cho dù chạy xa ngoài mười dặm, đều có thể bị bọn họ dùng tín ưng dễ dàng dò theo dấu vết.
Nhưng bọn hắn vì cái gì muốn bắt Tạ Vân đi?
Đây là ý của Doãn Khai Dương hay là chỉ một mình Cảnh Linh?
Đan Siêu lập tức xoay người xuống đất, trở tay trên ngựa vỗ một nhịp thật mạnh. Chỉ trong chớp mắt, hắc mã chấn kinh bộc phát ra tiếng hí dài, lập tức như tia chớp vọt vào sơn đạo gập ghềnh khúc khuỷu phía trong!
Đan Siêu đem Tạ Vân gắt gao bọc vào trong ngoại bào, ôm y đi xuyên rừng một khắc, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Vòng qua vách đá gập ghềnh, sơn đạo chợt gấp khúc dốc xuống dưới, đáy cốc rõ ràng xuất hiện suối nước cùng sơn động.
Đan Siêu dừng bước lại.
– Lúc này đêm khuya ở trong khe núi đi loạn là phi thường nguy hiểm. Cho dù chính mình còn đi được, thời tiết lạnh giá cũng sẽ làm nhiệt độ cơ thể Tạ Vân giảm xuống, trước mắt cần cấp tốc tìm một chỗ dừng lại sưởi ấm nghỉ ngơi.
Theo tình huống hiện tại, chỉ có chờ sau khi bình minh quay lại quan đạo, theo đường cũ trở về thành.
Đan Siêu một tay ôm Tạ Vân, một tay đẩy cỏ dại mọc thành bụi trước cửa sơn động, xoay người đi vào. May mà đi vào chỉ hơn mười bước, sơn động mở rộng, trên mặt đất cũng khô ráo, gió lạnh bị vách đá cách trở bên ngoài, phát ra tiếng vù vù trầm vang.
Đan Siêu cởi ra ngoại bào của mình trải lên mặt đất, thật cẩn thận đem Tạ Vân đặt xuống.
Nhưng mà đúng lúc này hắn phát hiện dị trạng …
Tạ Vân hô hấp dồn dập, mi mắt rung động, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai cùng sườn mặt gầy, nhiệt độ cơ thể rõ ràng đang tăng lên.
… y phát sốt!
Vào thời khắc này ở nơi hoang giao dã ngoại thiếu y thiếu dược, sốt cao chính là đòn trí mạng.
Chỉ vài giây thất thần sửng sốt như vậy, mấy người kia đã mang theo Tạ Vân, như tia chớp biến vào màn đêm mờ mịt.
Đan Siêu quyết định thật nhanh, ỷ vào Thất tinh Long Uyên nơi tay, thả người liền đuổi theo.
Phòng vệ nơi hành cung phi thường qua loa, mấy người kia rất nhanh liền ra khỏi cung, hướng về cửa thành chạy đi. Đan Siêu không xa không gần mà đuổi ở phía sau, phát hiện mấy kẻ kia chỉ khoảng năm sáu người, khinh công đều có thể nói là hảo thủ đương thời, khi ôm theo Tạ Vân đổi tay mượn lực lẫn nhau vẫn tung người nhảy lên nhẹ nhàng, chỉ trong khoảng thời gian chưa tới một bữa cơm liền đến trước cửa thành.
Phụng Cao tuy không phải trọng trấn, nhưng cửa thành buổi đêm vẫn đóng chặt, năm ba thủ thành sĩ binh ngồi ngáp, cầm trường mâu qua lại tuần tra. Hắc y nhân ẩn trên nóc nhà dân gần đó, ném cho nhau một ánh mắt ra hiệu, một kẻ có vẻ cầm đầu liền mang theo đoản chủy nhảy tung ra.
“Người nào?!”
“Ai ở… A!”
Ục mấy tiếng trầm đục rất nhỏ, binh sĩ đã bị cắt cổ. Cùng lúc đó, đám hắc y nhân núp trên nóc nhà đứng dậy, lấy từ trong tay áo một vật, hướng vào thượng phòng trên thành lâu bắn ra đoản tiễn.
Vèo! Vèo!
Trong phòng tiếng binh trưởng hét lên rồi ngã gục, thế nhưng ngay cả thanh âm đều chưa phát ra, liền mạng đã quy thiên.
Góc đường cách đó không xa, Đan Siêu ngạc nhiên sửng sốt.
Hắn nguyên bản tưởng rằng những người này tất nhiên sẽ bị ngăn trong cửa thành, đến lúc đó mình chỉ cần cao giọng quát to, binh sĩ chen chúc mà đến, hắc y nhân liền tính mọc cánh cũng bay không lọt. Không ngờ rằng phòng vệ cửa thành lại bị giải quyết sạch sẽ lưu loát đến như vậy. Những hắc y nhân đó rõ ràng được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh, rốt cuộc là kẻ nào đây?
Thậm chí, cái cơ quan dùng để bắn tên kia, rõ ràng là thủ nỏ!
Lúc này khinh nỏ (*) ở trong kinh quân còn là đồ khan hiếm, trang bị thủ thành đều là loại binh khí nặng nề như đại mộc xa nỏ, hoặc phục xa nỏ (*) dùng để công thành rút trại. Chỉ có Bắc Nha cấm quân xưa nay tài đại khí thô, ngược lại là người người đều dùng nỏ hoặc cung khảm sừng. Nhưng loại thủ tiễn nhỏ gọn, uy lực mạnh mẽ, một mũi bắn ra một người chết như hắc y nhân sử dụng, Đan Siêu cũng chỉ thấy qua Mã Hâm và vài tay cấm quân đội trưởng mà thôi.
[(*) thủ nỏ/khinh nỏ: loại nỏ nhẹ, cầm gọn trong tay – đại mộc xa nỏ/phục xa nỏ: xe lớn bằng gỗ có trang bị nỏ dùng để công thành]
Đan Siêu đuôi lông mày nhíu lại, chỉ thấy hắc y nhân đã thúc đẩy bàn kéo, đem cửa thành mở ra khe hở liền xông ra ngoài!
Việc này không thể chậm trễ, Đan Siêu lúc này lập tức chạy nhanh theo. Chỉ thấy ngoài cửa thành cạnh quan đạo thế nhưng còn có người đánh xe ngựa tiếp ứng, nhất thời thầm nghĩ không hay. Người cho dù khinh công nhanh thế nào đi nữa cũng không có khả năng chạy đua với ngựa. Hiện tại cho dù hét to gọi thủ thành binh lính tới cũng không còn kịp. Một khi bọn họ đào thoát, chỉ sợ từ nay về sau sẽ khó tìm ra tung tích, ai biết bọn họ bắt Tạ Vân đi là muốn làm gì?!
Chỉ thấy hắc y nhân đánh xe quay đầu ngựa lại, giơ lên trường tiên. Nói thì chậm mà xảy ra lại cực nhanh, Đan Siêu kề sát mặt đất phi ra, giống như tia chớp nhảy vào gầm sàn xe ngựa cao, ngay nháy mắt trước khi hai con hắc mã nâng vó, nhanh chóng nắm chắc vào đế trục dưới thùng xe.
“Giá…!”
Vó ngựa mãnh liệt nện xuống, mặt đất bay lên một lớp bụi, lập tức theo quan đạo chạy nhanh về hướng xa.
Đến lúc này thế nhưng khổ Đan Siêu. Khinh công của hắn tuy rằng trác tuyệt, nhưng thế “Bích hổ du tường” này ngoài nội lực thâm hậu, thể trọng bản thân tuyệt không nhẹ, mỗi khi xe ngựa xóc nảy liền ăn một miệng đầy bụi, mấy lần thiếu chút nữa bởi vì nắm không chặt được đế trục kịch liệt đong đưa mà rớt xuống đường.
May mà xe ngựa cực lớn, trong xe nhiều người, nhất thời không ai phát hiện dười sàn xe có dị trạng. Ước chừng chạy độ nửa canh giờ, hai cái cánh tay Đan Siêu đều đã tê dại, mới nghe người đánh xe quát: “…đến rồi!”
Đó là thanh âm duy nhất đám người kia phát ra suốt đường đi.
Xe ngựa chợt dừng, vài người xuống xe, bước nhanh hướng về phía trước.
Đan Siêu không chút sứt mẻ mà đợi thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, giống như bóng ma âm trầm, thậm chí ngay cả hô hấp cùng nhịp tim đều không phát ra bất luận thanh âm gì. Mãi cho đến khi ngoài thùng xe hoàn toàn lâm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng trong bụi cỏ kêu vang từ đàng xa truyền đến, hắn mới chậm rãi buông ra đế trục bằng sắt đã rạn nứt, từ dưới xe ngựa tìm hiểu xung quanh.
Trước mắt là một tòa phế miếu.
Đan Siêu nheo mắt, dán người xuống đất trườn ra, giây lát đã ẩn mình vào góc tường tối, vừa kịp tránh khỏi một hắc y nhân đã đi đến trước cửa miếu quay đầu lại nhìn.
“…?”
Hắc y nhân nghi hoặc mà quay lại hai bước, nhìn khắp nơi một khắc, không phát hiện ra bất luận cái gì khác lạ.
Cùng lúc đó, Đan Siêu đem mình kề sát trên nóc nhà sau, nhẹ nhàng xốc lên một mảnh ngói vỡ.
“… Phụng Cao hành cung trống trải không người, dọc theo đường đi ra ngoài cũng không phát ra bất luận động tĩnh gì, chỉ có khi ra khỏi cửa thành giết vài tên binh sĩ, vẫn chưa kinh động đến quan phủ địa phương…”
Hậu đường sau miếu đổ nát ánh nến lấp loáng, Tạ Vân bị đặt ở trên đống cỏ khô hôn mê bất tỉnh, bên cạnh là một thanh niên trẻ tuổi đường hoàng đĩnh đạc mà ngồi, hai bàn tay mang bao tay bằng da hươu lộ ra mười ngón giao nhau, khuỷu tay chống lên trên đầu gối, trầm mặc mà nghe thủ hạ đứng trước mặt hồi báo.
Ánh nến chiếu lên mái tóc đỏ như lửa kiệt ngạo bất tuân của hắn, càng phát ra tướng mạo tuấn tú, thân hình cường hãn – kẻ kia vậy mà lại là Cảnh Linh!
Ngón tay Đan Siêu ấn trên mái ngói căng thẳng, mu bàn tay vô thanh vô tức mà nổi lên gân xanh.
“Phân đàn bên kia truyền đến tin tức, hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Bình minh có thể khởi hành quay lại Ám Môn…”
“Mê dược hạ bao nhiêu?” Cảnh Linh đột nhiên cắt ngang lời thủ hạ.
“Một ít, chỉ huân trong khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ. Theo lý không thuận lợi đến như vậy, nhưng Vân Sử dọc theo đường đi đều không tỉnh lại…”
Cảnh Linh gật đầu, hướng ra phía ngoài phất phất tay, không chút để ý nói: “Đi xuống đi.”
Thủ hạ cúi người xác nhận, tất cung tất kính khoanh tay lui xuống, cẩn thận khép lại cửa.
Cảnh Linh xoay người, từ trên cao nhìn xuống Tạ Vân đang cuộn mình trên đống cỏ, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Tạ Vân ngủ cũng không an ổn, ấn đường theo thói quen nhíu lại, giống như đang ngủ vẫn nhớ đến rất nhiều việc khó có thể giải quyết. Suốt một mùa đông thương bệnh khiến cho y tạo thành thương tổn không thể vãn hồi, mặc dù dưới ánh nến vàng ấm áp, trên mặt đều mang theo vẻ tái nhợt suy yếu.
Nhưng hình dáng y vẫn là thực xinh đẹp. Mỹ nhân tại cốt bất tại bì (*), cấm quân thống lĩnh thuộc loại người trời sinh cốt cách phi thường kinh diễm, bởi vì suy yếu cùng tiều tụy, ngược lại càng khiến người có loại cảm giác câu hồn nhiếp phách.
[(*): người đẹp là từ cốt cách, không phải từ vẻ ngoài]
Cảnh Linh vươn tay, đầu ngón tay từ sóng mũi cao thẳng chậm rãi lướt qua.
– Nhiều năm đã qua như vậy, vẻ xinh đẹp không phân được nam nữ của Tạ Vân khi còn niên thiếu đã nhạt bớt. Nhưng y phảng phất vẫn còn thật trẻ, cùng với thiếu niên trong trí nhớ dưới ánh trăng thần trí điên cuồng, thống khổ co rút, nhất cử nhất động đều làm người ta không dời được ánh mắt, tựa hồ không có gì khác biệt.
Thay đổi chính là bản thân Cảnh Linh.
Hắn đã từ một tiểu hài tử kinh ngạc sợ hãi lại vô pháp tự bảo vệ mình, trở thành cường hãn, lãnh khốc, có thể hại người dễ như trở bàn tay.
Cảnh Linh hô hấp hơi hơi gấp gáp, đáy mắt lóe ra tia sáng phức tạp khó có thể hình dung, đầu ngón tay theo gò má trơn bóng lạnh lẽo lướt xuống phía dưới, xẹt qua cổ cùng xương quai xanh, ở bên gáy mềm mại nhiều lần vuốt ve.
Ánh nến hơi hơi lay động, phát ra tiếng lách tách rất nhỏ.
“… Vân Sử…” Cảnh Linh khàn khàn nói.
Một khắc kia cảnh tượng tương tự dường như tái hiện. Thiếu niên năm đó trong cấm phòng nằm trên người hắn, tóc dài từ bên gáy rủ xuống như thác nước, da thịt trần trụi cùng hắn chặt chẽ tương thiếp, cùng với thân ảnh giờ phút này đang thở đều đặn trong bóng tối mờ ảo kia trùng hợp, hóa thành một thanh âm thở dốc dồn dập mơ hồ.
[Lời mỗ: bênh vực cho Vân Vân một tí, vụ này chỉ là anh Cảnh Linh não bổ mà thôi, ko có vụ gỉ vụ gì với ảnh hết!]
Cảnh Linh hô hấp nóng lên, tim đập thình thịch nhanh hơn, một lúc lâu rốt cục vươn tay nhẹ nhàng kéo áo xuống khỏi bả vai Tạ Vân.
Ngay lúc này, nóc nhà ầm ầm đổ xuống!
Đan Siêu trong vô số gạch ngói vỡ nát chuyển thân, rút kiếm. Long Uyên ra khỏi vỏ cuồn cuộn nổi lên hàn quang, trong phút chốc bức Cảnh Linh phải loạng choạng lùi lại mấy bước!
Cảnh Linh quát: “…Ngươi!”
Phịch một tiếng vang nặng nề, Đan Siêu hạ người xuống đất đứng dậy, một tay thò ra ôm Tạ Vân lên, một tay đem lưỡi kiếm hoành ngang trước người.
Trong chớp mắt Cảnh Linh nhìn rõ người tới, nhất thời một cỗ bạo nộ lẫn chật vật xông thẳng lên đỉnh đầu: “Đứng lại cho ta! Người đâu!”
Ngoài cửa tiếng bước chân rầm rập, năm sáu Ám Môn sát thủ đồng thời chạy vào. Đan Siêu cười lạnh một tiếng, phản thủ ngang nhiên huy kiếm. “Keng!” một tiếng lượng vang từ trên cao chém xuống Đoạt hồn câu của Cảnh Linh đang nghiêng thân móc lên, sức mạnh truyền theo khiến cho hổ khẩu run lên, sẵn đà mượn lực vươn người nhảy dựng lên!
Rầm rầm mấy tiếng ngói rơi xuống sàn đất, Đan Siêu giữa vô số gạch đá nhảy lên mái nhà, dùng nửa người che chở Tạ Vân trong ngực, mà bản thân hắn từ thái dương, bả vai đều ứa ra không ít vết máu lớn nhỏ. Giờ phút này chỉ nháy mắt tạm dừng cũng không kịp, hắn giống như là chim ưng săn mồi trong đêm, thẳng tắp hướng đến chiếc xe ngựa đang đậu cạnh phế miếu chạy tới!
Cảnh Linh một bước lao ra cửa, lạnh lùng quát: “Phóng tiễn…!”
Vút!
Đoản tiễn xé không khí, thời gian vào lúc này như bị kéo dài vô hạn, biến thành từng hình ảnh chậm rãi.
Mũi tên thứ nhất, Đan Siêu lăng không nghiêng người, đoản tiễn sát vai mà qua, vô thanh vô tức cắm vào đám cây cối cách đó không xa;
Mũi tên thứ hai, hắc mã ven đường ngẩng đầu, Đan Siêu một kiếm chặt đứt mũi tên, ôm Tạ Vân phi thân thẳng lên lưng ngựa. Thần tuấn chồm lên phát ra tiếng hí dài, mũi tên trong phút chốc sượt qua vó ngựa cắm ngập vào tường gạch;
Cùng lúc đó mũi tên thứ ba phóng tới, Tạ Vân trong ngực Đan Siêu chợt mở mắt.
Trong nháy mắt đó phản ứng của Tạ Vân như xuất ra từ bản năng, nhanh đến ngay cả Đan Siêu cũng không kịp phản ứng.
Y trở tay đè bả vai Đan Siêu xuống, đón kình phong mở bàn tay ra; ngay sau đó, chỉ nghe “ba!” một tiếng giòn vang, mũi tên bằng sắt lại bị y tinh chuẩn đến cực điểm mà bắt gọn trong tay!
Tạ Vân nguyên bản lúc này tay chân hư nhuyễn, làn da nhẵn nhụi trong lòng bàn tay lại bị thân tên làm nóng bỏng, nhất thời ngón tay buông ra, mũi tên rơi xuống mặt đất.
Đan Siêu thất thanh kêu to: “Tạ Vân!”
Không biết tại sao Cảnh Linh xa xa vừa muốn đuổi theo cũng nhất thời sững lại, mãnh liệt mở to hai mắt, trong phút chốc toàn thân máu huyết đều lạnh đi – Ngay sau đó chỉ thấy Tạ Vân thở gấp một lát, lại hư thoát mềm nhũn, nhắm hai mắt lại.
Đan Siêu mạnh mẽ đem y bọc vào trong áo choàng của mình, xoay tay một kiếm giết chết con ngựa còn lại, ngay sau đó giật cương quát: “Giá!”
Cảnh Linh hành động lần này phi thường kín đáo, chỉ dẫn theo vài người và hai con ngựa, căn bản không nghĩ tới sẽ bị theo dõi. Kết quả trước mắt ngựa một con bị giết một con bị bắt, chỉ dựa vào Ám Môn sát thủ căn bản đuổi không kịp Đan Siêu, rất nhanh liền bị bỏ rơi lại trên quan đạo.
Đan Siêu dựa vào kỵ mã thuật cao siêu phóng trong rừng núi, ước chừng chạy được khoảng nửa bữa cơm, đột nhiên nghe thấy trên trời truyền đến tiếng đập cánh dị thường. Hắn ngẩng đầu nheo mắt, phút chốc liền phát hiện trong màn đêm đưa tay không thấy ngón thế nhưng xẹt qua một cái bóng đen – Ám Môn tín ưng!
Như thế nào lại bị phát hiện?!
Đan Siêu tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhất thời ý thức được cái gì. Là ngựa.
Ám Môn là sát thủ bí ẩn nhất của hoàng cung đại nội, tất nhiên có đủ loại thủ đoạn linh hoạt quỷ quyệt. Chỉ cần ở trên ngựa động tay động chân một chút, có thể là hạ Truy tung hương trong nước uống của ngựa, cho dù chạy xa ngoài mười dặm, đều có thể bị bọn họ dùng tín ưng dễ dàng dò theo dấu vết.
Nhưng bọn hắn vì cái gì muốn bắt Tạ Vân đi?
Đây là ý của Doãn Khai Dương hay là chỉ một mình Cảnh Linh?
Đan Siêu lập tức xoay người xuống đất, trở tay trên ngựa vỗ một nhịp thật mạnh. Chỉ trong chớp mắt, hắc mã chấn kinh bộc phát ra tiếng hí dài, lập tức như tia chớp vọt vào sơn đạo gập ghềnh khúc khuỷu phía trong!
Đan Siêu đem Tạ Vân gắt gao bọc vào trong ngoại bào, ôm y đi xuyên rừng một khắc, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Vòng qua vách đá gập ghềnh, sơn đạo chợt gấp khúc dốc xuống dưới, đáy cốc rõ ràng xuất hiện suối nước cùng sơn động.
Đan Siêu dừng bước lại.
– Lúc này đêm khuya ở trong khe núi đi loạn là phi thường nguy hiểm. Cho dù chính mình còn đi được, thời tiết lạnh giá cũng sẽ làm nhiệt độ cơ thể Tạ Vân giảm xuống, trước mắt cần cấp tốc tìm một chỗ dừng lại sưởi ấm nghỉ ngơi.
Theo tình huống hiện tại, chỉ có chờ sau khi bình minh quay lại quan đạo, theo đường cũ trở về thành.
Đan Siêu một tay ôm Tạ Vân, một tay đẩy cỏ dại mọc thành bụi trước cửa sơn động, xoay người đi vào. May mà đi vào chỉ hơn mười bước, sơn động mở rộng, trên mặt đất cũng khô ráo, gió lạnh bị vách đá cách trở bên ngoài, phát ra tiếng vù vù trầm vang.
Đan Siêu cởi ra ngoại bào của mình trải lên mặt đất, thật cẩn thận đem Tạ Vân đặt xuống.
Nhưng mà đúng lúc này hắn phát hiện dị trạng …
Tạ Vân hô hấp dồn dập, mi mắt rung động, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai cùng sườn mặt gầy, nhiệt độ cơ thể rõ ràng đang tăng lên.
… y phát sốt!
Vào thời khắc này ở nơi hoang giao dã ngoại thiếu y thiếu dược, sốt cao chính là đòn trí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất