Chương 60: Tức phụ
Năm đó Đan Siêu mang theo vô số lời đồn đãi đi đến Lương châu. Có người nói hắn là tân tinh chạm bỏng tay của Bắc Nha cấm vệ, bởi vì ở Thái sơn Phong Thiện có công cứu giá, thậm chí có khả năng được phá cách đề bạt làm Phó thống lĩnh; cũng có người nói hắn là con cờ bị vứt bỏ của cấm vệ, ở trên võ đạo đại hội đâm bị thương cấm quân thống lĩnh Tạ Vân, thiếu chút nữa khiến cho Tạ Vân chết, vì thế bị trục xuất khỏi Bắc Nha.
Tiếng đồn đủ loại xôn xao, chỉ có một chút là được xác thực.
Chính là việc ngày hắn rời kinh thành, Tạ Vân đặc biệt tiến đến ngoài cửa thành, ở trước mặt mọi người, một roi đem hắn quất xuống ngựa.
Một roi này không chỉ thể hiện nộ ý của Bắc Nha cấm quân, cũng từ nay về sau phân rõ ranh giới giữa Đan Siêu cùng Bắc Nha, vô hình chung khiến cho năm đầu tiên hắn đi đến Lương châu lại thuận lợi rất nhiều, ít nhất không bị bộ hạ cũ của Tô Định Phương gây khó dễ.
Nhưng Lương châu Thống soái lúc ấy là Độc Cô khanh Vân vẫn không thích hắn.
Đan Siêu đầu tiên ở Tây Bắc bốn năm, luôn luôn ở hậu phương tiếp ứng, trông giữ lương thảo, bảo hộ quân nhu. Công lao bộ thượng không hề thấy bóng dáng. Cho dù có cũng là chỉ là vài nét thoảng qua, kinh thành bên kia không người quản đến hắn.
Khiến cho Đan Siêu trong một đêm bộc lộ tài năng, là trên chiến trường Thanh Hải, Đại Phi Xuyên năm Hàm Hanh thứ nhất.
Năm Càn Phong thứ hai, sau khi Lộc Đông Tán chết, trưởng tử là Tán Tất Nhã chấp chính, thứ tử Luận Khâm Lăng lãnh binh, trong năm Hàm Hanh thứ nhất đã dẫn bốn mươi vạn quân chiếm cứ An Tây tứ trấn, khiến cho Đường Đình là An Tây đô hộ phủ bị bắt giáng cấp đày đi Tây châu.
Tin tức truyền đến kinh thành, Thánh thượng cực kỳ giận dữ. Nhưng mà mấy năm qua, Trinh Quán lão tướng sớm đã điêu linh, vì thế Thánh thượng không màng đến Võ Hậu khuyên can, khâm điển cho Tiết Nhân Quý làm La Sa đạo Đại tổng quản, cũng sai danh tướng A Sử Na Đạo Chân cùng Quách Đãi Phong làm phó soái, xuất binh năm vạn nhắm thẳng vào Tây bắc.
Đan Siêu đã ở Lương Châu đóng quân bốn năm, lúc ấy được an bài dưới trướng Quách Đãi Phong.
Tiêu Tự Nghiệp sau lại nghe được, đây là lần duy nhất trong cung vì Đan Siêu xảy ra tranh cãi – Có người cực lực phản đối Quách Đãi Phong, yêu cầu Đan Siêu theo A Sử Na Đạo Chân đi kinh lược Tây Vực, hoặc theo chủ soái Tiết Nhân Quý lên tiền tuyến Thanh Hải.
Việc này lúc ấy xem ra, quả thực cùng ý định muốn hại chết Đan Siêu không khác gì nhau. Nguyên nhân có hai điều:
Thứ nhất, Thanh Hải chiến trường là trên cao nguyên so với mặt biển. Tiết Nhân Quý dẫn ba vạn kỵ binh căn bản không thích ứng thời tiết cùng địa hình bôn tập Ô Hải. Chưa nói gì đến Ô Hải là nơi hiểm chướng, chỉ nói bên địch bốn mươi vạn đại quân Thổ Phiên, trong trường hợp vạn nhất chạm trán, cầm chắc là thi thể lấp đầy Hoàng Hà;
Thứ hai, Quách Đãi Phong bị ở lại đại doanh ở Đại Phi Xuyên trông coi quân nhu cùng vận chuyển lương thảo, tuy chỉ có hai vạn nhân mã, nhưng tính chất an toàn là tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Bất cứ người nào nhìn qua cũng đều cho rằng, kẻ đề xuất điều này hẳn là muốn mượn đao giết người, không biết Đan Siêu có biết hay không. Tiêu Tự Nghiệp hoài nghi là hắn biết hết.
Nhưng mà rất nhanh sự tình xuất hiện biến hóa.
Quách Đãi Phong thân là trung liệt danh tướng, đối với chủ soái Tiết Nhân Quý cũng không chịu phục. Vì thế khi tiền tuyến chiếm cứ Ô Hải, hắn vậy mà cãi lời quân lệnh, tự tiện nhổ trại, ý đồ mang theo quân nhu lương thảo đi tiền tuyến tranh quân công.
Đối với việc này phó tướng Đan Siêu kịch liệt phản đối. Nhưng hắn lúc ấy người nhỏ, lời nhẹ, cực lực ngăn cản mấy ngày lại không làm nên chuyện gì, còn suýt nữa bị Quách Đãi Phong kéo ra ngoài chém đầu – may mà được chúng tướng còn lại cực lực bảo vệ mới qua.
Kế tiếp, hết thảy đều là bi kịch.
Quách Đãi Phong bên này mới vừa nhổ trại, bên kia quả nhiên liền bị Tán Tất Na sớm có chuẩn bị mà phục kích. Hai mươi vạn đại quân Thổ Phiên đem hai vạn Đường quân vây như nêm cối. Trận chiến này chỉ có thể dùng hai chữ “tru sát” để hình dung, đầy khắp núi đồi tất cả đều là lương thảo quân nhu bị thiêu hủy cùng thi thể binh lính chết không nhắm mắt.
Tin tức truyền ra tiền tuyến, Tiết Nhân Quý đương trường liền hộc máu.
Tiết Nhân Quý tráng sĩ đoạn cổ tay, lập tức hạ lệnh buông tha Ô Hải lui về Đại Phi Xuyên – Quyết sách là đúng, nhưng mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn. Ở trên đường quay lại Đại Phi Xuyên, ba vạn khinh kị binh của Tiết Nhân Quý bị bốn mươi vạn trọng binh Thổ Phiên bao vây. Toàn quân trên dưới lấy thân tuẫn quốc. Nếu không được thuộc cấp ngăn lại, Tiết Nhân Quý đương trường liền tự vận.
Mà lúc ấy toàn thân đẫm máu chạy tới, một phen đoạt lấy đao trong tay hắn, chính là Đan Siêu.
Thời điểm Quách Đãi Phong kháng lệnh nhổ trại, chỉ có Đan Siêu ngửi được nguy cơ, mạnh mẽ ra lệnh cho thủ hạ quân sĩ của mình toàn bộ mặc trọng giáp xuất phát. Bởi vậy khi bất ngờ gặp bao vây chỉ có binh sĩ của hắn chống được qua vòng mưa tên thứ nhất.
Ngay lúc bắt đầu bị bao vây tru sát, trong khi Quách Đãi Phong truyền lệnh toàn quân bảo hộ đồ quân nhu, lại chỉ có Đan Siêu để cho thủ hạ buông bỏ hết toàn bộ quân nhu lương thảo tiến hành phá vây, vậy mà thật sự từ vòng vây của hai mươi vạn đại quân Thổ Phiên mở đường máu thoát ra ngoài.
Sau đó Đan Siêu đơn thương độc mã quay lại chiến trường, từ trong núi thây biển máu cứu ra Quách Đãi Phong.
Từ Đại Phi Xuyên đến Ô Hải, đường núi gập ghềnh, thời tiết rét căm căm. Áp suất không khí trên cao khiến dưỡng khí cực độ loãng, phía sau lại có vô số Thổ Phiên đại quân đuổi giết, con đường mấy trăm dặm kia là Đan Siêu mở đường máu giết ra. Bởi vì chiến kích trong tay hắn vung lên liên tục, rất nhiều lần mũi kích đều bị kẹt ở trong thân người, chỉ có thể buông bỏ, đoạt lấy cây khác trong tay sĩ binh Thổ Phiên; còn có mấy lần áo giáp hắn bị đâm thủng, vết thương máu thịt chan hoà, toàn thân trên dưới đầy những máu tươi cùng thịt nát phân không rõ là của chính mình hay là của quân địch, giống như một đầu hùng sư từ trong biển máu địa ngục lao ra ngoài.
Sau khi Tể tướng Tán Tất Na của Thổ Phiên biết được, hạ lệnh hiểu dụ toàn quân: Kẻ nào bắt giữ được Đan Siêu sẽ trọng thưởng, cho dù là chỉ lấy được thủ cấp, cũng được thưởng ngàn vàng.
Quách Đãi Phong rốt cục bị kích ra một tia khẳng khái cuối cùng, lệnh Đan Siêu buông mình xuống, một mình thoát thân. Ai ngờ Đan Siêu lắc đầu cự tuyệt: “Không!”
Quách Đãi Phong còn chưa kịp cảm động, chợt nghe hắn nói: “Hai vạn tướng sĩ chết, toàn bởi vì ngươi vi phạm quân lệnh gây nên. Quốc pháp quân pháp trên đầu, làm sao để ngươi chết được thoải mái như vậy?”
Quách Đãi Phong một khẩu huyết kia rốt cục cũng hộc ra ngoài.
Đan Siêu chém giết từ bình minh đến lúc bầu trời tối đen. Lại một đêm chạy trốn cầu sinh trong tử địa, dưới ngựa giết địch quá ngàn người, hai mươi vạn đại quân vậy mà không người có thể ngăn bước hắn.
Rốt cuộc hừng đông hôm sau đuổi tới Ô Hải cùng chủ lực hội hợp, đoạt được thanh đao trong tay Tiết Nhân Quý.
– Quách Đãi Phong cũng là lúc này mới biết, nguyên lai chiến thần giữa thiên quân vạn mã tung hoành ngang dọc trong truyền thuyết không phải là chuyện bịa đặt.
Sau khi toàn quân gần như bị diệt ở Đại Phi Xuyên, triều đình nhà Đường buộc phải cùng Thổ Phiên hoà giải. Lúc gần đi tể tướng Thổ Phiên Tán Tất Na cố ý đuổi tới, yêu cầu thấy tận mắt nhìn thấy tướng quân trẻ tuổi cưỡi hắc mã cầm Long Uyên kiếm, một mình một ngựa phá vây mấy trăm dặm kia, nhưng Đan Siêu đã phụng mệnh hồi Lương Châu. Việc xong, y liền phất áo bỏ đi không màng công cùng danh, người Thổ Phiên ngay bóng dáng cũng đều không thấy.
Sau trận chiến này Thánh thượng giận dữ, Tiết Nhân Quý bị phế thành bình dân. Quách Đãi Phong bị giảm tội chết thành xoá tên, những người còn lại có lên có xuống, duy chỉ có một mình Đan Siêu xa tại Lương Châu, được thánh chỉ thăng liền ba cấp.
Đó cũng là một vấn đề trăm tư không kỳ giải của Tiêu Tự Nghiệp.
Những năm gần đây, tranh đấu giữa Hoàng hậu cùng Đông Cung càng phát ra gay cấn. Đám quan viên được đề bạt hoặc bị biếm trích, không Hoàng hậu phản đối thì chính là Thái tử phản đối, cơ hồ không kẻ nào chỉ một lần mà thuận lợi thông qua; Nhưng mà đối với việc đề bạt đặc biệt của Đan Siêu cũng thực nhanh chóng đến biên quan, Hoàng hậu cùng Đông Cung đều hai tay tán thành, không một ý kiến phản đối.
Liên tưởng đến trước khi khai chiến, trong cung từng có người mạnh mẽ phản đối Đan Siêu quy về dưới trướng Quách Đãi Phong, ý tứ hàm xúc trong đó càng làm người ta phải suy nghĩ …
Bốn năm Đan Siêu đóng quân nơi biên quan, người nọ đối hắn không quản không hỏi. Chỉ trước một trận Đại Phi Xuyên bùng nổ đột nhiên lại đưa ra can thiệp kịch liệt như vậy.
Rốt cuộc là mong Đan Siêu chết ở trên tiền tuyến, hay là đã nhìn thấu bí ẩn chiến cuộc hiểm ác?
Người kia rốt cuộc là ai, trong lòng che dấu cái gì, lại là tâm tư như thế nào?
………..
Ánh chiều tà ngàn dặm phía trên trời cao từ từ bị hoàng hôn nhẹ nhàng phủ xuống. Trên đường giao giới giữa khung cảnh hoang dã và bầu trời xa xa, từng đám mây xanh, xám, trắng giống như vẩy mực, mơ hồ dần hiện ra ánh sao mờ tỏ.
Gió đêm mang theo hơi nước sông ẩm ướt lướt qua đám sỏi đá, Tiêu Tự Nghiệp nghiêng đầu đánh giá, gương mặt nghiêng thâm thúy của Đan Siêu ở trong quang ảnh hiện ra một loại lạnh lùng cùng cứng rắn đến cực đoan.
“Ta nghe nói qua, năm đó ngươi tự thỉnh rời kinh, bị Bắc Nha cấm quân thống lĩnh Tạ Vân trước mặt mọi người quất một roi…” Tiêu Tự Nghiệp cẩn thận hạ ngữ khí, chậm rãi nói: “Nhưng Tạ Vân người này cao điệu, tâm ngoan thủ lạt, đối với ai cũng đều là như thế. Nếu chỉ bởi vậy mà cả đời tránh né, liền rất không cần thiết.”
Đan Siêu không đáp lời.
“Huống hồ ngươi đã tích cóp rất nhiều quân công, Thánh thượng trước sau cũng nhân cơ hội khen thưởng. Lần này lệnh ngươi hộ tống Vu Điền vương cùng công chúa vào triều, chính là một cái cơ hội lớn để lộ diện, ắt hẳn là Thánh thượng cố ý khổ tâm an bài cho ngươi…”
“Tiêu soái thật cảm thấy ta quân công đầy đủ?” Đan Siêu đột nhiên cất tiếng cắt ngang hắn.
Tiêu Tự Nghiệp sửng sốt: “Như thế nào, chẳng lẽ không đủ?”
Đan Siêu cười cười.
Cứ xem đôi môi mỏng trên gương mặt anh tuấn kia hơi nhếch lên một chút, độ cong nhỏ bé đến cơ hồ khó có thể thấy rõ, nhưng Tiêu Tự Nghiệp biết, đặt ở trên người Đan Siêu thật sự đã coi như là một nụ cười phi thường hiếm thấy.
“Không” hắn nói, “Không đủ!”
Đan Siêu đứng dậy đi đến bờ sông, cởi giày, bước xuống làn nước lạnh như băng, xoay người rửa đôi tay vừa rồi điêu khắc dính đầy vụn gỗ.
Tiêu Tự Nghiệp kinh ngạc đứng dậy đuổi theo, sau một lúc hồ nghi thật lâu nhịn không được hỏi: “Ngươi… Những năm gần đây chiến dịch lớn nhỏ không quá trăm cũng có đến mấy chục cái. Đừng nói đến bộ hạ cũ của Tiết Nhân Quý bên Thanh Hải, chỉ nói tại An Tây tứ trấn của chúng ta nơi này, ở dưới ta không phải chính là ngươi sao? Như thế nào, còn ngại chỗ nào không đủ?”
Đan Siêu lắc lắc đầu.
“Nhập ngũ tám năm, không nhớ tức phụ?” Tiêu Tự Nghiệp trách móc nói: “Mặc dù sốt ruột lập công, cũng nên thường xuyên trở về thăm gia đình. Nếu không, người gả cho ngươi cùng quả phụ có cái gì khác nhau?”
Đan tướng quân tám phần đã có tức phụ, đây là rất nhiều người cũng biết.
Làm biên quan quân binh khổ cực thê thảm. Một khi chiến tranh nổ ra, tùy thời đều có khả năng tử trận, sống hôm nay không biết ngày mai. Rất nhiều người khi được nghỉ liền sẽ đi kỹ viện, cho dù không vì phát tiết, ít nhất cũng là loại tâm lý an ủi, nhưng Đan Siêu lại chưa bao giờ đi.
Phương thức chủ yếu để hắn giết thời gian, chính là đọc đủ loại sách, cùng điêu khắc mẩu gỗ vĩnh viễn chưa hoàn thành kia.
Đan Siêu đao thuật có thể dùng từ tuyệt kỹ tinh vi để hình dung, nhưng trên bình diện điêu khắc ngoài ý muốn lại vụng về. Ban đầu, mẩu gỗ chỉ đẽo hai nhát liền gãy. Sau lại miễn cưỡng thành hình, có thể nhìn ra là muốn điêu khắc một cái hình người nho nhỏ, nhưng không phải là mũi hếch mắc lác thì chính là lưng dài chân ngắn.
Chuyện tốt tiểu tướng sĩ nhìn thấy, liền hi hi ha ha mà giễu cợt, nói Đan tướng quân điêu khắc tức phụ của hắn, Đan Siêu cũng chưa từng phản bác lại.
Tiêu Tự Nghiệp hoài nghi hắn vừa rồi ngồi một mình cạnh bờ sông lại điêu khắc đầu gỗ kia, mới vừa định nói tiếp, liền chỉ thấy Đan Siêu cởi áo, lộ ra tấm lưng rắn chắc, ùm một tiếng nhảy xuống sông. Một lúc lâu sau hắn mới ló đầu lên, lắc lắc bọt nước, lộ ra một nụ cười khổ tự giễu: “Không có việc gì, tức phụ không thích ta!”
“…” Cảm nghĩ duy nhất của Tiêu Tự Nghiệp chính là không biết phải nói cái gì, một lúc lâu mới thở dài: “Ngươi, ngươi, ngươi… Chớ có tức giận mà nói lẫy. Cho dù ai đi tám năm liền, tức phụ còn có thể thích được chứ? …Tóm lại quân lệnh tại thượng, nếu ngươi còn xem ta là chủ soái, liền đừng nghĩ đến việc kháng chỉ! Đến lúc đó bệ hạ ở kinh thành không thấy người, trách tội xuống dưới, ta sẽ không giúp ngươi bao che…”
Tiêu Tự Nghiệp tận tình khuyên nhủ một đống, quả thực nói đến miệng khô lưỡi đắng, từ phân tích lợi hại đến vừa đấm vừa xoa, đem toàn bộ vốn liếng văn chương mình hành quân đánh giặc bao nhiêu năm vất vả tích góp từng tí một ra sử dụng sạch sẽ. Cuối cùng nói đến cổ họng khát nước, vẫn lo lắng mà bỏ thêm một câu: “Nếu mà ngươi lại tiếp tục ngạnh kháng, đừng trách ta bỏ lại mấy vạn nhân mã nơi này, tự mình thượng kinh ngự tiền thỉnh tội đi! Có nghe không?”
Đan Siêu ở trong nước sông nửa chìm nửa nổi, thở dài thườn thượt, nói: “Ta biết rồi!”
Tiêu Tự Nghiệp lúc này mới yên lòng, dặn dò hắn ngâm mình xong nhanh chóng đi lên cẩn thận kẻo cảm lạnh, sau đó xoay người đi về hướng doanh địa.
“A, lại nói…” Tiêu Tự Nghiệp đột nhiên quay đầu lại: “…Lần này hồi kinh, đừng quên giúp ta mang vài món đồ vật trở về tặng người. Cũng không cần ngươi tự mình ra mặt đưa đến Tạ phủ, có thể giao cho Bắc Nha…”
Đan Siêu chau mày: “Tạ phủ?”
“Ừ. Hai năm trước khi triều đình toàn lực đánh Liêu Đông, trang bị cho quân Tây Bắc không đủ, ta nhờ người thượng kinh vận động một vòng, cuối cùng nhờ đến cấm quân Tạ Thống lĩnh ở trước mặt Thiên hậu nói vài lời – Hai năm nay các hạng quân bị lương thảo, áo quần chống lạnh đều coi như hậu đãi, nên cám ơn người ta.”
Đan Siêu ấn đường nhíu chặt, chỉ nghe Tiêu Tự Nghiệp nói tiếp: “Hoàn hảo, tính thời gian lúc ngươi hồi kinh, hôn lễ còn chưa có cử hành, còn kịp!”
Đan Siêu thốt nhiên sửng sốt.
“… Hôn lễ gì?”
Tiêu Tự Nghiệp ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết sao?”
Bọn họ cách bãi sông đối diện, Đan Siêu toàn bộ thân chìm trong nước sông tái ngoại cuối thu rét lạnh đến tận xương, gương mặt hơi cứng lại.
“Lần trước thời điểm sứ thần từ kinh thành nói… A… lúc ấy ngươi quay về Lương Châu rồi.” Tiêu Tự Nghiệp vỗ tay một cái, cười nói: “Nói là Tạ Thống lĩnh muốn thành thân, đại lễ định vào cuối năm nay.”
“…”
Đan Siêu môi giật giật, khi mở miệng âm cuối hơi khàn khàn khó phát giác: “… Là tứ hôn sao?”
“Không phải, là y tự đề thân.” Tiêu Tự Nghiệp hơi chế nhạo mà bĩu môi: “Nghe nói cô nương không biết nhân sĩ phương nào, cũng không phải danh môn khuê tú, ai biết là y nhìn ra từ xó xỉnh nào? – Ngô, bất quá nói lại, Tạ Thống lĩnh cũng đã qua tuổi nhi lập, việc thành hôn quả thật cũng đã muộn.”
Mặt sông một mảnh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy gió rít qua bãi đá. Những tảng đá lớn nhỏ đổ thành những bóng đen cao thấp không đồng nhất.
Đan Siêu đem đầu vùi vào trong nước, trên mặt sông chỉ để lại một chuỗi bọt khí, rất nhanh liền biến mất theo gợn nước xa xa.
Tiêu Tự Nghiệp không khỏi tiến lên hai bước, lại chỉ nghe ùm một tiếng, Đan Siêu rốt cục từ dưới nước nhô đầu lên, đưa tay lau gương mặt ướt sũng: “Biết rồi!” Hắn trầm thấp nói: “Ta sẽ đi.”
……………
Vu Điền vương Phục Đồ Hùng mang theo công chúa cùng tử đệ của các tướng lĩnh, khởi hành vào cuối thu, nhập kinh yết kiến thiên tử trình triều cống, ý muốn cả nước quy thuận Đại Đường.
Thiên hoàng Thiên hậu vui vẻ ca ngợi, khâm điểm tướng quân Đan Siêu của An Tây đô hộ phủ suất lĩnh năm trăm tướng sĩ đi theo hộ tống.
Đan Siêu tiếp chỉ.
…………….
Cách đó ngàn dặm, Tạ phủ.
Ánh trăng Trường An rọi vào trung đình trống trải, dưới hành lang hoa cỏ thấp thoáng, xa xa trên đường mơ hồ truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh.
Tạ Vân khép lại quân báo từ Tây Vực, gần như không thể nghe thấy mà thở ra một hơi dài.
Y đứng lên đi về hướng nội viện, ống tay áo dưới ánh trăng tung bay, tơ lụa trắng như tuyết phát ra ánh sáng lấp loáng. Lúc này cuối cửa hiên một thân ảnh thanh tú mảnh khảnh chuyển lại đây, trong tay cầm một kiện ngoại bào, đang muốn bước tới đón. Lại chỉ thấy Tạ Vân đưa tay ngăn nàng.
“Đi nghỉ ngơi đi!” Tạ Vân mỏi mệt nói, sau đó y bước vào phòng ngủ, trở tay khép lại cánh cửa.
Tiếng đồn đủ loại xôn xao, chỉ có một chút là được xác thực.
Chính là việc ngày hắn rời kinh thành, Tạ Vân đặc biệt tiến đến ngoài cửa thành, ở trước mặt mọi người, một roi đem hắn quất xuống ngựa.
Một roi này không chỉ thể hiện nộ ý của Bắc Nha cấm quân, cũng từ nay về sau phân rõ ranh giới giữa Đan Siêu cùng Bắc Nha, vô hình chung khiến cho năm đầu tiên hắn đi đến Lương châu lại thuận lợi rất nhiều, ít nhất không bị bộ hạ cũ của Tô Định Phương gây khó dễ.
Nhưng Lương châu Thống soái lúc ấy là Độc Cô khanh Vân vẫn không thích hắn.
Đan Siêu đầu tiên ở Tây Bắc bốn năm, luôn luôn ở hậu phương tiếp ứng, trông giữ lương thảo, bảo hộ quân nhu. Công lao bộ thượng không hề thấy bóng dáng. Cho dù có cũng là chỉ là vài nét thoảng qua, kinh thành bên kia không người quản đến hắn.
Khiến cho Đan Siêu trong một đêm bộc lộ tài năng, là trên chiến trường Thanh Hải, Đại Phi Xuyên năm Hàm Hanh thứ nhất.
Năm Càn Phong thứ hai, sau khi Lộc Đông Tán chết, trưởng tử là Tán Tất Nhã chấp chính, thứ tử Luận Khâm Lăng lãnh binh, trong năm Hàm Hanh thứ nhất đã dẫn bốn mươi vạn quân chiếm cứ An Tây tứ trấn, khiến cho Đường Đình là An Tây đô hộ phủ bị bắt giáng cấp đày đi Tây châu.
Tin tức truyền đến kinh thành, Thánh thượng cực kỳ giận dữ. Nhưng mà mấy năm qua, Trinh Quán lão tướng sớm đã điêu linh, vì thế Thánh thượng không màng đến Võ Hậu khuyên can, khâm điển cho Tiết Nhân Quý làm La Sa đạo Đại tổng quản, cũng sai danh tướng A Sử Na Đạo Chân cùng Quách Đãi Phong làm phó soái, xuất binh năm vạn nhắm thẳng vào Tây bắc.
Đan Siêu đã ở Lương Châu đóng quân bốn năm, lúc ấy được an bài dưới trướng Quách Đãi Phong.
Tiêu Tự Nghiệp sau lại nghe được, đây là lần duy nhất trong cung vì Đan Siêu xảy ra tranh cãi – Có người cực lực phản đối Quách Đãi Phong, yêu cầu Đan Siêu theo A Sử Na Đạo Chân đi kinh lược Tây Vực, hoặc theo chủ soái Tiết Nhân Quý lên tiền tuyến Thanh Hải.
Việc này lúc ấy xem ra, quả thực cùng ý định muốn hại chết Đan Siêu không khác gì nhau. Nguyên nhân có hai điều:
Thứ nhất, Thanh Hải chiến trường là trên cao nguyên so với mặt biển. Tiết Nhân Quý dẫn ba vạn kỵ binh căn bản không thích ứng thời tiết cùng địa hình bôn tập Ô Hải. Chưa nói gì đến Ô Hải là nơi hiểm chướng, chỉ nói bên địch bốn mươi vạn đại quân Thổ Phiên, trong trường hợp vạn nhất chạm trán, cầm chắc là thi thể lấp đầy Hoàng Hà;
Thứ hai, Quách Đãi Phong bị ở lại đại doanh ở Đại Phi Xuyên trông coi quân nhu cùng vận chuyển lương thảo, tuy chỉ có hai vạn nhân mã, nhưng tính chất an toàn là tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Bất cứ người nào nhìn qua cũng đều cho rằng, kẻ đề xuất điều này hẳn là muốn mượn đao giết người, không biết Đan Siêu có biết hay không. Tiêu Tự Nghiệp hoài nghi là hắn biết hết.
Nhưng mà rất nhanh sự tình xuất hiện biến hóa.
Quách Đãi Phong thân là trung liệt danh tướng, đối với chủ soái Tiết Nhân Quý cũng không chịu phục. Vì thế khi tiền tuyến chiếm cứ Ô Hải, hắn vậy mà cãi lời quân lệnh, tự tiện nhổ trại, ý đồ mang theo quân nhu lương thảo đi tiền tuyến tranh quân công.
Đối với việc này phó tướng Đan Siêu kịch liệt phản đối. Nhưng hắn lúc ấy người nhỏ, lời nhẹ, cực lực ngăn cản mấy ngày lại không làm nên chuyện gì, còn suýt nữa bị Quách Đãi Phong kéo ra ngoài chém đầu – may mà được chúng tướng còn lại cực lực bảo vệ mới qua.
Kế tiếp, hết thảy đều là bi kịch.
Quách Đãi Phong bên này mới vừa nhổ trại, bên kia quả nhiên liền bị Tán Tất Na sớm có chuẩn bị mà phục kích. Hai mươi vạn đại quân Thổ Phiên đem hai vạn Đường quân vây như nêm cối. Trận chiến này chỉ có thể dùng hai chữ “tru sát” để hình dung, đầy khắp núi đồi tất cả đều là lương thảo quân nhu bị thiêu hủy cùng thi thể binh lính chết không nhắm mắt.
Tin tức truyền ra tiền tuyến, Tiết Nhân Quý đương trường liền hộc máu.
Tiết Nhân Quý tráng sĩ đoạn cổ tay, lập tức hạ lệnh buông tha Ô Hải lui về Đại Phi Xuyên – Quyết sách là đúng, nhưng mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn. Ở trên đường quay lại Đại Phi Xuyên, ba vạn khinh kị binh của Tiết Nhân Quý bị bốn mươi vạn trọng binh Thổ Phiên bao vây. Toàn quân trên dưới lấy thân tuẫn quốc. Nếu không được thuộc cấp ngăn lại, Tiết Nhân Quý đương trường liền tự vận.
Mà lúc ấy toàn thân đẫm máu chạy tới, một phen đoạt lấy đao trong tay hắn, chính là Đan Siêu.
Thời điểm Quách Đãi Phong kháng lệnh nhổ trại, chỉ có Đan Siêu ngửi được nguy cơ, mạnh mẽ ra lệnh cho thủ hạ quân sĩ của mình toàn bộ mặc trọng giáp xuất phát. Bởi vậy khi bất ngờ gặp bao vây chỉ có binh sĩ của hắn chống được qua vòng mưa tên thứ nhất.
Ngay lúc bắt đầu bị bao vây tru sát, trong khi Quách Đãi Phong truyền lệnh toàn quân bảo hộ đồ quân nhu, lại chỉ có Đan Siêu để cho thủ hạ buông bỏ hết toàn bộ quân nhu lương thảo tiến hành phá vây, vậy mà thật sự từ vòng vây của hai mươi vạn đại quân Thổ Phiên mở đường máu thoát ra ngoài.
Sau đó Đan Siêu đơn thương độc mã quay lại chiến trường, từ trong núi thây biển máu cứu ra Quách Đãi Phong.
Từ Đại Phi Xuyên đến Ô Hải, đường núi gập ghềnh, thời tiết rét căm căm. Áp suất không khí trên cao khiến dưỡng khí cực độ loãng, phía sau lại có vô số Thổ Phiên đại quân đuổi giết, con đường mấy trăm dặm kia là Đan Siêu mở đường máu giết ra. Bởi vì chiến kích trong tay hắn vung lên liên tục, rất nhiều lần mũi kích đều bị kẹt ở trong thân người, chỉ có thể buông bỏ, đoạt lấy cây khác trong tay sĩ binh Thổ Phiên; còn có mấy lần áo giáp hắn bị đâm thủng, vết thương máu thịt chan hoà, toàn thân trên dưới đầy những máu tươi cùng thịt nát phân không rõ là của chính mình hay là của quân địch, giống như một đầu hùng sư từ trong biển máu địa ngục lao ra ngoài.
Sau khi Tể tướng Tán Tất Na của Thổ Phiên biết được, hạ lệnh hiểu dụ toàn quân: Kẻ nào bắt giữ được Đan Siêu sẽ trọng thưởng, cho dù là chỉ lấy được thủ cấp, cũng được thưởng ngàn vàng.
Quách Đãi Phong rốt cục bị kích ra một tia khẳng khái cuối cùng, lệnh Đan Siêu buông mình xuống, một mình thoát thân. Ai ngờ Đan Siêu lắc đầu cự tuyệt: “Không!”
Quách Đãi Phong còn chưa kịp cảm động, chợt nghe hắn nói: “Hai vạn tướng sĩ chết, toàn bởi vì ngươi vi phạm quân lệnh gây nên. Quốc pháp quân pháp trên đầu, làm sao để ngươi chết được thoải mái như vậy?”
Quách Đãi Phong một khẩu huyết kia rốt cục cũng hộc ra ngoài.
Đan Siêu chém giết từ bình minh đến lúc bầu trời tối đen. Lại một đêm chạy trốn cầu sinh trong tử địa, dưới ngựa giết địch quá ngàn người, hai mươi vạn đại quân vậy mà không người có thể ngăn bước hắn.
Rốt cuộc hừng đông hôm sau đuổi tới Ô Hải cùng chủ lực hội hợp, đoạt được thanh đao trong tay Tiết Nhân Quý.
– Quách Đãi Phong cũng là lúc này mới biết, nguyên lai chiến thần giữa thiên quân vạn mã tung hoành ngang dọc trong truyền thuyết không phải là chuyện bịa đặt.
Sau khi toàn quân gần như bị diệt ở Đại Phi Xuyên, triều đình nhà Đường buộc phải cùng Thổ Phiên hoà giải. Lúc gần đi tể tướng Thổ Phiên Tán Tất Na cố ý đuổi tới, yêu cầu thấy tận mắt nhìn thấy tướng quân trẻ tuổi cưỡi hắc mã cầm Long Uyên kiếm, một mình một ngựa phá vây mấy trăm dặm kia, nhưng Đan Siêu đã phụng mệnh hồi Lương Châu. Việc xong, y liền phất áo bỏ đi không màng công cùng danh, người Thổ Phiên ngay bóng dáng cũng đều không thấy.
Sau trận chiến này Thánh thượng giận dữ, Tiết Nhân Quý bị phế thành bình dân. Quách Đãi Phong bị giảm tội chết thành xoá tên, những người còn lại có lên có xuống, duy chỉ có một mình Đan Siêu xa tại Lương Châu, được thánh chỉ thăng liền ba cấp.
Đó cũng là một vấn đề trăm tư không kỳ giải của Tiêu Tự Nghiệp.
Những năm gần đây, tranh đấu giữa Hoàng hậu cùng Đông Cung càng phát ra gay cấn. Đám quan viên được đề bạt hoặc bị biếm trích, không Hoàng hậu phản đối thì chính là Thái tử phản đối, cơ hồ không kẻ nào chỉ một lần mà thuận lợi thông qua; Nhưng mà đối với việc đề bạt đặc biệt của Đan Siêu cũng thực nhanh chóng đến biên quan, Hoàng hậu cùng Đông Cung đều hai tay tán thành, không một ý kiến phản đối.
Liên tưởng đến trước khi khai chiến, trong cung từng có người mạnh mẽ phản đối Đan Siêu quy về dưới trướng Quách Đãi Phong, ý tứ hàm xúc trong đó càng làm người ta phải suy nghĩ …
Bốn năm Đan Siêu đóng quân nơi biên quan, người nọ đối hắn không quản không hỏi. Chỉ trước một trận Đại Phi Xuyên bùng nổ đột nhiên lại đưa ra can thiệp kịch liệt như vậy.
Rốt cuộc là mong Đan Siêu chết ở trên tiền tuyến, hay là đã nhìn thấu bí ẩn chiến cuộc hiểm ác?
Người kia rốt cuộc là ai, trong lòng che dấu cái gì, lại là tâm tư như thế nào?
………..
Ánh chiều tà ngàn dặm phía trên trời cao từ từ bị hoàng hôn nhẹ nhàng phủ xuống. Trên đường giao giới giữa khung cảnh hoang dã và bầu trời xa xa, từng đám mây xanh, xám, trắng giống như vẩy mực, mơ hồ dần hiện ra ánh sao mờ tỏ.
Gió đêm mang theo hơi nước sông ẩm ướt lướt qua đám sỏi đá, Tiêu Tự Nghiệp nghiêng đầu đánh giá, gương mặt nghiêng thâm thúy của Đan Siêu ở trong quang ảnh hiện ra một loại lạnh lùng cùng cứng rắn đến cực đoan.
“Ta nghe nói qua, năm đó ngươi tự thỉnh rời kinh, bị Bắc Nha cấm quân thống lĩnh Tạ Vân trước mặt mọi người quất một roi…” Tiêu Tự Nghiệp cẩn thận hạ ngữ khí, chậm rãi nói: “Nhưng Tạ Vân người này cao điệu, tâm ngoan thủ lạt, đối với ai cũng đều là như thế. Nếu chỉ bởi vậy mà cả đời tránh né, liền rất không cần thiết.”
Đan Siêu không đáp lời.
“Huống hồ ngươi đã tích cóp rất nhiều quân công, Thánh thượng trước sau cũng nhân cơ hội khen thưởng. Lần này lệnh ngươi hộ tống Vu Điền vương cùng công chúa vào triều, chính là một cái cơ hội lớn để lộ diện, ắt hẳn là Thánh thượng cố ý khổ tâm an bài cho ngươi…”
“Tiêu soái thật cảm thấy ta quân công đầy đủ?” Đan Siêu đột nhiên cất tiếng cắt ngang hắn.
Tiêu Tự Nghiệp sửng sốt: “Như thế nào, chẳng lẽ không đủ?”
Đan Siêu cười cười.
Cứ xem đôi môi mỏng trên gương mặt anh tuấn kia hơi nhếch lên một chút, độ cong nhỏ bé đến cơ hồ khó có thể thấy rõ, nhưng Tiêu Tự Nghiệp biết, đặt ở trên người Đan Siêu thật sự đã coi như là một nụ cười phi thường hiếm thấy.
“Không” hắn nói, “Không đủ!”
Đan Siêu đứng dậy đi đến bờ sông, cởi giày, bước xuống làn nước lạnh như băng, xoay người rửa đôi tay vừa rồi điêu khắc dính đầy vụn gỗ.
Tiêu Tự Nghiệp kinh ngạc đứng dậy đuổi theo, sau một lúc hồ nghi thật lâu nhịn không được hỏi: “Ngươi… Những năm gần đây chiến dịch lớn nhỏ không quá trăm cũng có đến mấy chục cái. Đừng nói đến bộ hạ cũ của Tiết Nhân Quý bên Thanh Hải, chỉ nói tại An Tây tứ trấn của chúng ta nơi này, ở dưới ta không phải chính là ngươi sao? Như thế nào, còn ngại chỗ nào không đủ?”
Đan Siêu lắc lắc đầu.
“Nhập ngũ tám năm, không nhớ tức phụ?” Tiêu Tự Nghiệp trách móc nói: “Mặc dù sốt ruột lập công, cũng nên thường xuyên trở về thăm gia đình. Nếu không, người gả cho ngươi cùng quả phụ có cái gì khác nhau?”
Đan tướng quân tám phần đã có tức phụ, đây là rất nhiều người cũng biết.
Làm biên quan quân binh khổ cực thê thảm. Một khi chiến tranh nổ ra, tùy thời đều có khả năng tử trận, sống hôm nay không biết ngày mai. Rất nhiều người khi được nghỉ liền sẽ đi kỹ viện, cho dù không vì phát tiết, ít nhất cũng là loại tâm lý an ủi, nhưng Đan Siêu lại chưa bao giờ đi.
Phương thức chủ yếu để hắn giết thời gian, chính là đọc đủ loại sách, cùng điêu khắc mẩu gỗ vĩnh viễn chưa hoàn thành kia.
Đan Siêu đao thuật có thể dùng từ tuyệt kỹ tinh vi để hình dung, nhưng trên bình diện điêu khắc ngoài ý muốn lại vụng về. Ban đầu, mẩu gỗ chỉ đẽo hai nhát liền gãy. Sau lại miễn cưỡng thành hình, có thể nhìn ra là muốn điêu khắc một cái hình người nho nhỏ, nhưng không phải là mũi hếch mắc lác thì chính là lưng dài chân ngắn.
Chuyện tốt tiểu tướng sĩ nhìn thấy, liền hi hi ha ha mà giễu cợt, nói Đan tướng quân điêu khắc tức phụ của hắn, Đan Siêu cũng chưa từng phản bác lại.
Tiêu Tự Nghiệp hoài nghi hắn vừa rồi ngồi một mình cạnh bờ sông lại điêu khắc đầu gỗ kia, mới vừa định nói tiếp, liền chỉ thấy Đan Siêu cởi áo, lộ ra tấm lưng rắn chắc, ùm một tiếng nhảy xuống sông. Một lúc lâu sau hắn mới ló đầu lên, lắc lắc bọt nước, lộ ra một nụ cười khổ tự giễu: “Không có việc gì, tức phụ không thích ta!”
“…” Cảm nghĩ duy nhất của Tiêu Tự Nghiệp chính là không biết phải nói cái gì, một lúc lâu mới thở dài: “Ngươi, ngươi, ngươi… Chớ có tức giận mà nói lẫy. Cho dù ai đi tám năm liền, tức phụ còn có thể thích được chứ? …Tóm lại quân lệnh tại thượng, nếu ngươi còn xem ta là chủ soái, liền đừng nghĩ đến việc kháng chỉ! Đến lúc đó bệ hạ ở kinh thành không thấy người, trách tội xuống dưới, ta sẽ không giúp ngươi bao che…”
Tiêu Tự Nghiệp tận tình khuyên nhủ một đống, quả thực nói đến miệng khô lưỡi đắng, từ phân tích lợi hại đến vừa đấm vừa xoa, đem toàn bộ vốn liếng văn chương mình hành quân đánh giặc bao nhiêu năm vất vả tích góp từng tí một ra sử dụng sạch sẽ. Cuối cùng nói đến cổ họng khát nước, vẫn lo lắng mà bỏ thêm một câu: “Nếu mà ngươi lại tiếp tục ngạnh kháng, đừng trách ta bỏ lại mấy vạn nhân mã nơi này, tự mình thượng kinh ngự tiền thỉnh tội đi! Có nghe không?”
Đan Siêu ở trong nước sông nửa chìm nửa nổi, thở dài thườn thượt, nói: “Ta biết rồi!”
Tiêu Tự Nghiệp lúc này mới yên lòng, dặn dò hắn ngâm mình xong nhanh chóng đi lên cẩn thận kẻo cảm lạnh, sau đó xoay người đi về hướng doanh địa.
“A, lại nói…” Tiêu Tự Nghiệp đột nhiên quay đầu lại: “…Lần này hồi kinh, đừng quên giúp ta mang vài món đồ vật trở về tặng người. Cũng không cần ngươi tự mình ra mặt đưa đến Tạ phủ, có thể giao cho Bắc Nha…”
Đan Siêu chau mày: “Tạ phủ?”
“Ừ. Hai năm trước khi triều đình toàn lực đánh Liêu Đông, trang bị cho quân Tây Bắc không đủ, ta nhờ người thượng kinh vận động một vòng, cuối cùng nhờ đến cấm quân Tạ Thống lĩnh ở trước mặt Thiên hậu nói vài lời – Hai năm nay các hạng quân bị lương thảo, áo quần chống lạnh đều coi như hậu đãi, nên cám ơn người ta.”
Đan Siêu ấn đường nhíu chặt, chỉ nghe Tiêu Tự Nghiệp nói tiếp: “Hoàn hảo, tính thời gian lúc ngươi hồi kinh, hôn lễ còn chưa có cử hành, còn kịp!”
Đan Siêu thốt nhiên sửng sốt.
“… Hôn lễ gì?”
Tiêu Tự Nghiệp ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết sao?”
Bọn họ cách bãi sông đối diện, Đan Siêu toàn bộ thân chìm trong nước sông tái ngoại cuối thu rét lạnh đến tận xương, gương mặt hơi cứng lại.
“Lần trước thời điểm sứ thần từ kinh thành nói… A… lúc ấy ngươi quay về Lương Châu rồi.” Tiêu Tự Nghiệp vỗ tay một cái, cười nói: “Nói là Tạ Thống lĩnh muốn thành thân, đại lễ định vào cuối năm nay.”
“…”
Đan Siêu môi giật giật, khi mở miệng âm cuối hơi khàn khàn khó phát giác: “… Là tứ hôn sao?”
“Không phải, là y tự đề thân.” Tiêu Tự Nghiệp hơi chế nhạo mà bĩu môi: “Nghe nói cô nương không biết nhân sĩ phương nào, cũng không phải danh môn khuê tú, ai biết là y nhìn ra từ xó xỉnh nào? – Ngô, bất quá nói lại, Tạ Thống lĩnh cũng đã qua tuổi nhi lập, việc thành hôn quả thật cũng đã muộn.”
Mặt sông một mảnh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy gió rít qua bãi đá. Những tảng đá lớn nhỏ đổ thành những bóng đen cao thấp không đồng nhất.
Đan Siêu đem đầu vùi vào trong nước, trên mặt sông chỉ để lại một chuỗi bọt khí, rất nhanh liền biến mất theo gợn nước xa xa.
Tiêu Tự Nghiệp không khỏi tiến lên hai bước, lại chỉ nghe ùm một tiếng, Đan Siêu rốt cục từ dưới nước nhô đầu lên, đưa tay lau gương mặt ướt sũng: “Biết rồi!” Hắn trầm thấp nói: “Ta sẽ đi.”
……………
Vu Điền vương Phục Đồ Hùng mang theo công chúa cùng tử đệ của các tướng lĩnh, khởi hành vào cuối thu, nhập kinh yết kiến thiên tử trình triều cống, ý muốn cả nước quy thuận Đại Đường.
Thiên hoàng Thiên hậu vui vẻ ca ngợi, khâm điểm tướng quân Đan Siêu của An Tây đô hộ phủ suất lĩnh năm trăm tướng sĩ đi theo hộ tống.
Đan Siêu tiếp chỉ.
…………….
Cách đó ngàn dặm, Tạ phủ.
Ánh trăng Trường An rọi vào trung đình trống trải, dưới hành lang hoa cỏ thấp thoáng, xa xa trên đường mơ hồ truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh.
Tạ Vân khép lại quân báo từ Tây Vực, gần như không thể nghe thấy mà thở ra một hơi dài.
Y đứng lên đi về hướng nội viện, ống tay áo dưới ánh trăng tung bay, tơ lụa trắng như tuyết phát ra ánh sáng lấp loáng. Lúc này cuối cửa hiên một thân ảnh thanh tú mảnh khảnh chuyển lại đây, trong tay cầm một kiện ngoại bào, đang muốn bước tới đón. Lại chỉ thấy Tạ Vân đưa tay ngăn nàng.
“Đi nghỉ ngơi đi!” Tạ Vân mỏi mệt nói, sau đó y bước vào phòng ngủ, trở tay khép lại cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất