Chương 74: Chính ấn
Đan Siêu hai tay hơi hơi run rẩy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: phải làm thế nào?
Tính mạng Dương Diệu Dung, quan hệ với Tạ Vân, biểu hiện khác thường của Võ Hậu vừa rồi… tất cả những điểm đáng ngờ ở trong đầu nháy mắt xâu chuỗi, toàn bộ rơi xuống trên người Thái tử giờ phút này vẫn còn nhắm chặt hai mắt.
Ma xui quỷ khiến, trong đầu Đan Siêu đột nhiên xẹt qua vài hình ảnh mông lung ngắn ngủi, ấn đường theo phản xạ nhíu lại, vài hình ảnh vụn vặt nhảy múa trước mặt hắn…
“… A!” trên nền cát, thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh chợt mạnh mẽ co lại, xoay người nôn mửa, từ trong cổ họng sặc ra một ngụm máu to lẫn cát. Một lúc lâu sau hắn rốt cục như sông cuộn biển gầm mà phun ra sạch sẽ, chùi chùi miệng ngồi dậy, đột nhiên lại ôm lấy ngực đau đớn kêu lên một tiếng.
Bão cát vừa mới đi qua, giống như một trận trời sụp đất nứt, ngàn dặm cát vàng một mảnh hỗn độn.
Phía ngực trái thiếu niên chỗ trái tim có một mảng lớn xanh tím, từng điểm từng điểm tụ huyết khiến cho người ta sợ hãi. Hơn nữa xương sườn kỳ quái mà sụp xuống, như thể đã bị bẻ gẫy.
“… Phù…” thanh niên đang quỳ gối bên cạnh người hắn thở ra một hơi dài, như trút được gánh nặng mà ngồi bẹp xuống đất.
“Đây là có chuyện gì, sư phụ?” Thiếu niên khiếp sợ vẫn còn chưa giảm, mỗi một từ nói ra, lồng ngực đều truyền đến một trận đau đớn: “Ta đã tưởng là đã chết rồi, tường viện đổ sập chôn ta ở phía dưới…”
“Không chết được!” người thanh niên sức cùng lực kiệt nói.
Y chỉ chỉ vào chỗ xương gãy trước ngực thiếu niên, nói: “Ngươi chính là tạm thời ngừng thở. Ta ở trên ngực trái của ngươi chỉnh chỉnh ấn hơn nửa canh giờ, xương sườn ấn đến gãy hai thanh mới đem ngươi cứu trở về… Đem tấm ván gỗ cột lên, theo ta đi. Một lát sau gió lốc còn muốn tới đợt nữa!”
Ấn nơi vị trí trái tim!
Đan Siêu không ôm Thái tử đưa về cho đám người, thậm chí cũng không để ý gì đến âm thanh quát to của Võ Hậu, run rẩy hạ tay đem Thái tử đặt nằm trên mặt đất, hai bàn tay giao lại, dụng lực đè xuống vị trí trái tim.
Bản thân hắn cũng không biết xoa bóp đã bao lâu, thậm chí ngay cả thị vệ ùa lên lôi kéo hắn cũng không có cảm giác. Cứ như vậy một chút một chút, dùng sức ấn xuống lại buông ra, ấn xuống lại buông ra, mọi hỗn loạn cùng huyên tạp chung quanh đều hóa thành bối cảnh mơ hồ.
Đột nhiên một âm thanh lạc giọng đến cao vút vang vọng vào trong tai: “Tỉnh rồi!”
“Thái tử điện hạ tỉnh rồi…!”
“Khụ! Khụ khụ khụ, khụ khụ…” hai chân Thái tử giẫy một cái, ngay sau đó ho đến thiên hôn địa ám, bởi vì ngừng thở khá lâu, cổ họng co rút phun ra một lượng huyết bọt lớn.
Vô số tiếng kêu kinh ngạc, mừng rỡ, mất mát, oán hận hoà lẫn vang vọng lâm uyển. Thị vệ xông lên đem Thái tử dìu ra phía sau, ngự y mang theo thùng thuốc hướng về phía bên này chạy đến. Bắc nha cấm quân xông lên trước, trong ba tầng ngoài ba tầng mà vây quanh khắp khu đất trống, hiện trường quả thực loạn cào cào thành một nồi cháo.
Đan Siêu vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, hai cánh tay đều hơi hơi phát run. Rõ ràng căn bản không phải là việc cần phải dùng lực nhiều, mà hắn dường như thoát lực, từ đầu đến chân tràn đầy mồ hôi lạnh, cả người căng cứng, vài tên thị vệ cũng không thể đem hắn nâng dậy.
“U u…u…”
Cách đó không xa vang lên tiếng rống phẫn nộ cùng không cam lòng. Đan Siêu thở hổn hển ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Bạch Long như một con mãng xà khổng lồ cùng hư ảnh Thanh Long còn khổng lồ hơn ở trong rừng cây dây dưa cắn xé. Vô số tùng mộc bị quật gãy đôi, ầm ầm ngã xuống, phát ra tiếng động kinh thiên.
Dương Diệu Dung từ đầu đến chân đều là vết máu, một chưởng đánh vào ngực Tạ Vân khiến y lui về phía sau. Ngay sau đó nàng bổ nhào lên người y, bóp chặt lấy cổ họng!
Đan Siêu lảo đảo đứng dậy. Đây mới thật là đáng sợ. Hắn đã từng gặp qua bộ dáng Tạ Vân khi khai ấn, căn bản không giống Dương Diệu Dung điên cuồng cừu hận, tràn ngập tính công kích như vậy. Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa Thanh Long chính ấn cùng Ẩn Thiên thanh?
Trách không được Thanh Long tộc nhân đều tìm ngoại tộc để sinh hài tử. Kẻ thuần huyết khi khai ấn đều tựa như cỗ máy chiến đấu mất đi cảm giác, quả thực là không chết không ngừng!
Đan Siêu không biết là chính mình nên tiến lên can thiệp hay là nên án binh bất động. Tạ Vân bất luận là võ công hay là sức khai ấn so với Dương Diệu Dung đều mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa y xuống tay rõ ràng cũng phi thường tàn nhẫn, chỉ là cố kỵ tính mạng Dương Diệu Dung, mới có thể bị ngăn chặn nhiều lần.
Hắn nắm chặt chuôi Long Uyên kiếm, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Rõ ràng là Tạ Vân không muốn cho ngoại nhân nhúng tay, có phải nên đứng quan sát thêm một lúc nữa hay không?
“U…u…u…!”
Ngay lúc chần chờ chỉ khoảng nửa khắc, Bạch Long ngửa đầu phát ra tiếng gào thét phẫn nộ lẫn thống khổ, long lân cùng với máu đen vàng rơi xuống như mưa. Dương Diệu Dung giống như không thể chịu đựng nổi thống khổ quá mức cạn kiệt sinh mệnh kia, thu hồi bàn tay đang bóp chặt cổ họng Tạ Vân, dùng sức bịt chặt lỗ tai của mình!
Tạ Vân ho sặc hai tiếng, xoay người nhảy dựng lên, một tay đem nàng đánh đến đầu bật về phía sau.
Dương Diệu Dung ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, rốt cục trong phút chốc tựa hồ đánh mất ý thức. Tạ Vân vươn tay vén tóc, từ sau cổ áo rút ra cái gì, liền muốn hướng huyệt Thái Dương nàng đâm vào.
Vật kia kỳ thật là một cây châm bằng vàng mỏng manh đến không thể nhận ra, ở trong ngón tay đầy máu của Tạ Vân run nhè nhẹ, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nhưng mà đúng lúc này, Bắc Nha cấm quân cứu người sốt ruột, rốt cục bắt được cơ hội, rống to: “Bắn tên …!”
Đan Siêu vội quay đầu lại quát: “Dừng tay!”
Vô số mũi tên nhọn xuyên qua tùng lâm. Bạch Long phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, càng nhiều vảy rồng rào rào đổ xuống như mưa!
Dương Diệu Dung cùng Bạch Long nhất mạch tương thông, phút chốc từ trong hôn mê ngắn ngủi tỉnh lại, phất tay đem Định hồn châm trong tay Tạ Vân đánh bay ra ngoài!
Biến cố quả thực bất ngờ không kịp đề phòng, Tạ Vân căn bản không kịp làm bất luận phản ứng gì, Dương Diệu Dung đã gầm lên giận dữ đứng phắt dậy.
Nàng tuy rằng vẫn là người, lại giống như một đầu thượng cổ mãnh thú lâm vào tuyệt cảnh mà dị thường hung tàn, Tạ Vân căn bản không thể nào ngăn chặn nàng mà không đả thương đến tính mạng. Càng đáng sợ chính là Bạch Long bị kích động, vặn vẹo quay cuồng càng thêm kịch liệt. Long vỹ (đuôi rồng) thật dài đảo qua, liền đem hơn mười thị vệ đương trường quét bay ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Rất nhiều người té ngã xuống đất, đầu rơi máu chảy, đương trường liền hôn mê bất tỉnh.
Mã Hâm đem Đế Hậu lẫn Thái tử hộ tống ra khỏi lâm uyển. Tiếp đó liền chạy về, trong tình thế nền đất không ngừng rung chuyển liên tục, nhanh chóng tổ chức Bắc Nha cấm quân bao vây, khàn cả giọng quát: “Bắn tên, tiếp tục áp về phía trước! Toàn thể xông lên!”
Đan Siêu bắt lấy hắn quát: “Không được, để Tạ Vân tự mình xử lý!”
Mã Hâm một quyền đem Đan Siêu đánh đến nghiêng người, đưa tay túm lấy cổ áo, ánh mắt che kín tơ máu hung hăng nhìn chăm chằm chằm vào hắn, cắn răng nói: “Trong mắt ta chỉ có một mình Thống lĩnh. Nữ nhân kia là ai, ta không quản! Nàng làm hại Thống lĩnh tương lai chắc chắn bị Đông Cung đảng trách hỏi, ta còn phải bận tâm tính mạng của nàng sao?!”
Đan Siêu nhất thời cứng họng, Mã Hâm vung tay hô: “Bắn tên!”
Lại một làn mưa tên xuyên vào khu đất trống. Có mũi găm vào long lân cứng rắn bắn ra đất; có mũi cắm vào long thân thương tích chất chồng, khiến cho Bạch Long phẫn nộ đến tột đỉnh, cả một vùng đất rộng đều kịch liệt chấn động.
Vừa lúc đó, Thanh Long đột nhiên nhanh chóng bay tới, từng vòng từng vòng bao lấy thân thể Bạch Long, đem toàn bộ nó bảo hộ trong lòng mình!
Bắc nha cấm vệ khiếp sợ buông tay, Mã Hâm ngây dại.
Cách đó không xa, Dương Diệu Dung người đầy máu, túm lấy cổ áo Tạ Vân đem y đè lên thân cây.
“… Diệu Dung!” Tạ Vân trầm thấp mà khàn khàn gọi.
Tóc mai của Tạ Vân cũng ướt đẫm máu, theo sườn mặt tái nhợt chảy xuôi xuống cằm tạo thành một dòng chậm rãi nhỏ giọt. Bộ dáng này khiến y nhìn qua có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn vững vàng, trấn định mà hữu lực, thẳng tắp soi vào trong ánh mắt điên cuồng của Dương Diệu Dung.
Dương Diệu Dung hơi co người lại.
Thần trí nàng đã gần như hoàn toàn hỗn loạn. Nhưng Tạ Vân trước mắt lại không làm cho nàng cảm thấy xa lạ sợ hãi, ngược lại còn rất quen thuộc, đúng là người từ trong tiềm thức nàng nhận biết, sớm chiều ở chung đã hơn nửa năm.
“Không có việc gì, Diệu Dung! Ngươi chỉ là bị bệnh.” Tạ Vân thở thật sâu, hổn hển hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ không?”
Ngón tay sắc nhọn của Dương Diệu Dung xiết chặt cổ áo Tạ Vân, trên gương mặt vẻ hung ác chưa rút đi, tựa hồ lại có chút do dự cùng băn khoăn.
“Trên con đường dưới chân núi nơi Lương châu quan ải, ta mang theo thủ hạ hồi kinh. Phía sau mã đội là một loạt xe chở tù nhân thật dài, tất cả đều là khâm phạm của triều đình. Ngươi đột nhiên từ trên núi nhảy xuống, ngăn trước xe ngựa, ở trước mặt mọi người, kêu ta đi ra ngoài bái kiến ngươi…”
“Ta ở trong xe hỏi, vì cái gì ta phải đi xuống bái kiến ngươi? Ngươi nói là bởi vì chúng ta hữu duyên.”
Giọng Tạ Vân trần thuật ôn hòa mà lại không nhanh không chậm. Đan Siêu cách đó không xa sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, ống tay áo rũ xuống để che dấu run rẩy không để người phát hiện.
… Đó chính là tình cảnh thời điểm tám năm trước, hắn ở trước cửa Từ Ân tự, lần thứ hai gặp được Tạ Vân.
Số mệnh tuần hoàn quay trở lại. Lần gặp thứ hai kia bắt đầu cho mọi chuyện. Nhưng mà hiện giờ nhân vật chính của câu chuyện cũng đã đổi từ hắn sang thành một người khác.
“Lúc ấy ta nói, nếu gặp nhau được tính là hữu duyên, vậy thiên hạ này người hữu duyên liền nhiều lắm, không gặp cũng thế. Kết quả ngươi liền nóng nảy, nói: ‘Ngươi là Ẩn Thiên Thanh, mà ta là chính ấn. Ngươi thấy ta, sao lại có thể không bái?’ ”
Tạ Vân khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, mang theo chuyên chú cổ vũ, nhìn nàng hỏi: “Lúc ấy ta trả lời ngươi như thế nào?”
Dương Diệu Dung thật lâu không trả lời, tầm mắt phút chốc tan rã, phút chốc tụ lại.
Không khí trong rừng tùng căng thẳng. Bắc Nha cấm quân mỗi người trì cung nơi tay, rồi lại không dám cử động, đương trường giống như giằng co giương cung bạt kiếm.
Bỗng nhiên từ phía ngoài lâm uyển truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Mang Chí Đức, Trương Văn Quán cùng đám trọng thần phe Đông Cung vội vàng chạy tới, mang theo rất nhiều thị vệ xông vào.
Dương Diệu Dung thật vất vả mới có chút bình tĩnh lại bị tiếng động kia kích thích, bắt đầu có chút nôn nóng bất an, mấy lần muốn quay đầu nhìn lại. Tạ Vân không mất cơ hội mà gọi một câu: “Diệu Dung?”
…Thanh âm Tạ Vân trời sinh đã trầm thấp giàu từ tính. Tuy rằng bình thường thập phần kiên định lạnh lùng, nhưng thời điểm nhu hòa liền cực kỳ truyền cảm. Dương Diệu Dung thở dốc một khắc, tầm mắt rốt cục lại chuyển hướng về phía y, chỉ nghe Tạ Vân lặp lại câu hỏi: ” Lúc ấy ta đã trả lời ngươi như thế nào, còn nhớ rõ không?”
“…” Đôi môi khô nứt xuất huyết của Dương Diệu Dung mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.
“Ta nói: Tuy rằng ta đây cả đời cũng không tin tưởng cái gì thị tộc cái gì chính ấn, nhưng nể tình ngươi là tiểu cô nương, vẫn là xuống xe gặp một lần đi.” Tạ Vân dừng dừng, mỉm cười nói: “Một lần gặp này, khiến cho ngươi từ Tây Bắc theo ta tới Trường An.”
Ánh mắt Dương Diệu Dung lệ khí dần dần nhạt đi, thay thế chính là một tia hoảng hốt.
“Ngươi không muốn bị trói buộc ở nhà lặp lại đời đời một điệu sinh hoạt nhàm chán, muốn được biết Trường An vạn quốc triều hướng, còn muốn đi yên hoa tam nguyệt Đông Đô Lạc Dương thăm thú. Nhưng ngươi sống trong thế tục kỳ thật cũng không vui, cái này dù sao cũng không phải chỗ của chúng ta. Kỳ thật… Cũng không phải chỗ cho chúng ta ở.”
Câu sau cùng đã gần sát bên tai. Tạ Vân giơ tay lên, Dương Diệu Dung theo bản năng né tránh một chút, nhưng đầu ngón tay của y vẫn nhẹ nhàng vuốt lên má nàng.
“Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta không nên cho ngươi đi theo!” Trong thanh âm Tạ Vân có một chút bi ai, nhẹ nhàng mà hỏi: “Ta đem ngươi quay về Lương Châu, có được không?”
Dương Diệu Dung ngập ngừng một khắc, chậm rãi buông tay ra, đi bước một lui ra phía sau.
Ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tạ Vân, tựa hồ rốt cục từ trong ác mộng thức tỉnh, thần trí chậm rãi ở trong đáy mắt thoáng hiện: “Tạ… Vân…”
Vừa lúc đó, phía ngoài vòng vây Mang Chí Đức bước nhanh tới, đất bằng bộc phát ra tiếng rống to: “Thánh Thượng khẩu dụ, Đông Cung Thái tử trọng thương, hiện lập tức trừ khử hung long! Khâm thử …”
Đông Cung thị vệ quân nhất tề xoát xoát nâng lên cung tiễn. Tạ Vân thốt nhiên quay đầu lại: “Không cần!”
Nhưng hết thảy đều đã vô pháp vãn hồi.
Tên bay như mưa rơi xuống. Bạch Long nguyên bản đã an tĩnh nằm phục trên mặt đất bạo khởi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tránh thoát khỏi vòng vây của Thanh Long hư ảnh, liều lĩnh phóng về phía đám người.
Mà Dương Diệu Dung thình lình xảy ra kích thích mãnh liệt, ngửa đầu bộc phát ra tiếng gào thét, sau đó phóng về Tạ Vân phía trước cách mình gần nhất. Tư thế kia nháy mắt lại trở về vẻ ngoan tuyệt cùng hung hãn lúc trước!
Long Uyên ngân lên leng keng ra khỏi vỏ. Đan Siêu như tia chớp thả người chắn trước Tạ Vân, cũng không quay đầu lại cả giận nói: “Đi mau!”
….Phập.
Máu tươi phóng lên cao, tất cả hỗn loạn đột nhiên kết thúc, giống như nháy mắt bị đông cứng tại chỗ.
Một mũi tên nhọn từ sau hậu tâm Dương Diệu Dung đâm vào, xuyên đến trước ngực lộ ra, nhanh đến mức khiến cho nàng thậm chí không kịp phản ứng.
Ánh mắt Tạ Vân lần đầu tiên trong đời tràn ngập kinh ngạc cùng không thể tin được. Cả người y cứng lại, toàn thân kịch liệt phát run, thậm chí bước ra nửa bước cũng không làm được.
Dương Diệu Dung nhìn y, một khắc cuối cùng, trong đôi mắt tràn đầy những giọt nước trong suốt, theo gò má thanh tú chậm rãi rơi xuống.
…Nhưng mà miệng nàng chảy ra máu tươi, thanh âm gì cũng đều không phát ra được.
Bùm một tiếng, thân thể của nàng suy sụp ngã xuống đất, không một cử động.
Tính mạng Dương Diệu Dung, quan hệ với Tạ Vân, biểu hiện khác thường của Võ Hậu vừa rồi… tất cả những điểm đáng ngờ ở trong đầu nháy mắt xâu chuỗi, toàn bộ rơi xuống trên người Thái tử giờ phút này vẫn còn nhắm chặt hai mắt.
Ma xui quỷ khiến, trong đầu Đan Siêu đột nhiên xẹt qua vài hình ảnh mông lung ngắn ngủi, ấn đường theo phản xạ nhíu lại, vài hình ảnh vụn vặt nhảy múa trước mặt hắn…
“… A!” trên nền cát, thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh chợt mạnh mẽ co lại, xoay người nôn mửa, từ trong cổ họng sặc ra một ngụm máu to lẫn cát. Một lúc lâu sau hắn rốt cục như sông cuộn biển gầm mà phun ra sạch sẽ, chùi chùi miệng ngồi dậy, đột nhiên lại ôm lấy ngực đau đớn kêu lên một tiếng.
Bão cát vừa mới đi qua, giống như một trận trời sụp đất nứt, ngàn dặm cát vàng một mảnh hỗn độn.
Phía ngực trái thiếu niên chỗ trái tim có một mảng lớn xanh tím, từng điểm từng điểm tụ huyết khiến cho người ta sợ hãi. Hơn nữa xương sườn kỳ quái mà sụp xuống, như thể đã bị bẻ gẫy.
“… Phù…” thanh niên đang quỳ gối bên cạnh người hắn thở ra một hơi dài, như trút được gánh nặng mà ngồi bẹp xuống đất.
“Đây là có chuyện gì, sư phụ?” Thiếu niên khiếp sợ vẫn còn chưa giảm, mỗi một từ nói ra, lồng ngực đều truyền đến một trận đau đớn: “Ta đã tưởng là đã chết rồi, tường viện đổ sập chôn ta ở phía dưới…”
“Không chết được!” người thanh niên sức cùng lực kiệt nói.
Y chỉ chỉ vào chỗ xương gãy trước ngực thiếu niên, nói: “Ngươi chính là tạm thời ngừng thở. Ta ở trên ngực trái của ngươi chỉnh chỉnh ấn hơn nửa canh giờ, xương sườn ấn đến gãy hai thanh mới đem ngươi cứu trở về… Đem tấm ván gỗ cột lên, theo ta đi. Một lát sau gió lốc còn muốn tới đợt nữa!”
Ấn nơi vị trí trái tim!
Đan Siêu không ôm Thái tử đưa về cho đám người, thậm chí cũng không để ý gì đến âm thanh quát to của Võ Hậu, run rẩy hạ tay đem Thái tử đặt nằm trên mặt đất, hai bàn tay giao lại, dụng lực đè xuống vị trí trái tim.
Bản thân hắn cũng không biết xoa bóp đã bao lâu, thậm chí ngay cả thị vệ ùa lên lôi kéo hắn cũng không có cảm giác. Cứ như vậy một chút một chút, dùng sức ấn xuống lại buông ra, ấn xuống lại buông ra, mọi hỗn loạn cùng huyên tạp chung quanh đều hóa thành bối cảnh mơ hồ.
Đột nhiên một âm thanh lạc giọng đến cao vút vang vọng vào trong tai: “Tỉnh rồi!”
“Thái tử điện hạ tỉnh rồi…!”
“Khụ! Khụ khụ khụ, khụ khụ…” hai chân Thái tử giẫy một cái, ngay sau đó ho đến thiên hôn địa ám, bởi vì ngừng thở khá lâu, cổ họng co rút phun ra một lượng huyết bọt lớn.
Vô số tiếng kêu kinh ngạc, mừng rỡ, mất mát, oán hận hoà lẫn vang vọng lâm uyển. Thị vệ xông lên đem Thái tử dìu ra phía sau, ngự y mang theo thùng thuốc hướng về phía bên này chạy đến. Bắc nha cấm quân xông lên trước, trong ba tầng ngoài ba tầng mà vây quanh khắp khu đất trống, hiện trường quả thực loạn cào cào thành một nồi cháo.
Đan Siêu vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, hai cánh tay đều hơi hơi phát run. Rõ ràng căn bản không phải là việc cần phải dùng lực nhiều, mà hắn dường như thoát lực, từ đầu đến chân tràn đầy mồ hôi lạnh, cả người căng cứng, vài tên thị vệ cũng không thể đem hắn nâng dậy.
“U u…u…”
Cách đó không xa vang lên tiếng rống phẫn nộ cùng không cam lòng. Đan Siêu thở hổn hển ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Bạch Long như một con mãng xà khổng lồ cùng hư ảnh Thanh Long còn khổng lồ hơn ở trong rừng cây dây dưa cắn xé. Vô số tùng mộc bị quật gãy đôi, ầm ầm ngã xuống, phát ra tiếng động kinh thiên.
Dương Diệu Dung từ đầu đến chân đều là vết máu, một chưởng đánh vào ngực Tạ Vân khiến y lui về phía sau. Ngay sau đó nàng bổ nhào lên người y, bóp chặt lấy cổ họng!
Đan Siêu lảo đảo đứng dậy. Đây mới thật là đáng sợ. Hắn đã từng gặp qua bộ dáng Tạ Vân khi khai ấn, căn bản không giống Dương Diệu Dung điên cuồng cừu hận, tràn ngập tính công kích như vậy. Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa Thanh Long chính ấn cùng Ẩn Thiên thanh?
Trách không được Thanh Long tộc nhân đều tìm ngoại tộc để sinh hài tử. Kẻ thuần huyết khi khai ấn đều tựa như cỗ máy chiến đấu mất đi cảm giác, quả thực là không chết không ngừng!
Đan Siêu không biết là chính mình nên tiến lên can thiệp hay là nên án binh bất động. Tạ Vân bất luận là võ công hay là sức khai ấn so với Dương Diệu Dung đều mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa y xuống tay rõ ràng cũng phi thường tàn nhẫn, chỉ là cố kỵ tính mạng Dương Diệu Dung, mới có thể bị ngăn chặn nhiều lần.
Hắn nắm chặt chuôi Long Uyên kiếm, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Rõ ràng là Tạ Vân không muốn cho ngoại nhân nhúng tay, có phải nên đứng quan sát thêm một lúc nữa hay không?
“U…u…u…!”
Ngay lúc chần chờ chỉ khoảng nửa khắc, Bạch Long ngửa đầu phát ra tiếng gào thét phẫn nộ lẫn thống khổ, long lân cùng với máu đen vàng rơi xuống như mưa. Dương Diệu Dung giống như không thể chịu đựng nổi thống khổ quá mức cạn kiệt sinh mệnh kia, thu hồi bàn tay đang bóp chặt cổ họng Tạ Vân, dùng sức bịt chặt lỗ tai của mình!
Tạ Vân ho sặc hai tiếng, xoay người nhảy dựng lên, một tay đem nàng đánh đến đầu bật về phía sau.
Dương Diệu Dung ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, rốt cục trong phút chốc tựa hồ đánh mất ý thức. Tạ Vân vươn tay vén tóc, từ sau cổ áo rút ra cái gì, liền muốn hướng huyệt Thái Dương nàng đâm vào.
Vật kia kỳ thật là một cây châm bằng vàng mỏng manh đến không thể nhận ra, ở trong ngón tay đầy máu của Tạ Vân run nhè nhẹ, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nhưng mà đúng lúc này, Bắc Nha cấm quân cứu người sốt ruột, rốt cục bắt được cơ hội, rống to: “Bắn tên …!”
Đan Siêu vội quay đầu lại quát: “Dừng tay!”
Vô số mũi tên nhọn xuyên qua tùng lâm. Bạch Long phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, càng nhiều vảy rồng rào rào đổ xuống như mưa!
Dương Diệu Dung cùng Bạch Long nhất mạch tương thông, phút chốc từ trong hôn mê ngắn ngủi tỉnh lại, phất tay đem Định hồn châm trong tay Tạ Vân đánh bay ra ngoài!
Biến cố quả thực bất ngờ không kịp đề phòng, Tạ Vân căn bản không kịp làm bất luận phản ứng gì, Dương Diệu Dung đã gầm lên giận dữ đứng phắt dậy.
Nàng tuy rằng vẫn là người, lại giống như một đầu thượng cổ mãnh thú lâm vào tuyệt cảnh mà dị thường hung tàn, Tạ Vân căn bản không thể nào ngăn chặn nàng mà không đả thương đến tính mạng. Càng đáng sợ chính là Bạch Long bị kích động, vặn vẹo quay cuồng càng thêm kịch liệt. Long vỹ (đuôi rồng) thật dài đảo qua, liền đem hơn mười thị vệ đương trường quét bay ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Rất nhiều người té ngã xuống đất, đầu rơi máu chảy, đương trường liền hôn mê bất tỉnh.
Mã Hâm đem Đế Hậu lẫn Thái tử hộ tống ra khỏi lâm uyển. Tiếp đó liền chạy về, trong tình thế nền đất không ngừng rung chuyển liên tục, nhanh chóng tổ chức Bắc Nha cấm quân bao vây, khàn cả giọng quát: “Bắn tên, tiếp tục áp về phía trước! Toàn thể xông lên!”
Đan Siêu bắt lấy hắn quát: “Không được, để Tạ Vân tự mình xử lý!”
Mã Hâm một quyền đem Đan Siêu đánh đến nghiêng người, đưa tay túm lấy cổ áo, ánh mắt che kín tơ máu hung hăng nhìn chăm chằm chằm vào hắn, cắn răng nói: “Trong mắt ta chỉ có một mình Thống lĩnh. Nữ nhân kia là ai, ta không quản! Nàng làm hại Thống lĩnh tương lai chắc chắn bị Đông Cung đảng trách hỏi, ta còn phải bận tâm tính mạng của nàng sao?!”
Đan Siêu nhất thời cứng họng, Mã Hâm vung tay hô: “Bắn tên!”
Lại một làn mưa tên xuyên vào khu đất trống. Có mũi găm vào long lân cứng rắn bắn ra đất; có mũi cắm vào long thân thương tích chất chồng, khiến cho Bạch Long phẫn nộ đến tột đỉnh, cả một vùng đất rộng đều kịch liệt chấn động.
Vừa lúc đó, Thanh Long đột nhiên nhanh chóng bay tới, từng vòng từng vòng bao lấy thân thể Bạch Long, đem toàn bộ nó bảo hộ trong lòng mình!
Bắc nha cấm vệ khiếp sợ buông tay, Mã Hâm ngây dại.
Cách đó không xa, Dương Diệu Dung người đầy máu, túm lấy cổ áo Tạ Vân đem y đè lên thân cây.
“… Diệu Dung!” Tạ Vân trầm thấp mà khàn khàn gọi.
Tóc mai của Tạ Vân cũng ướt đẫm máu, theo sườn mặt tái nhợt chảy xuôi xuống cằm tạo thành một dòng chậm rãi nhỏ giọt. Bộ dáng này khiến y nhìn qua có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn vững vàng, trấn định mà hữu lực, thẳng tắp soi vào trong ánh mắt điên cuồng của Dương Diệu Dung.
Dương Diệu Dung hơi co người lại.
Thần trí nàng đã gần như hoàn toàn hỗn loạn. Nhưng Tạ Vân trước mắt lại không làm cho nàng cảm thấy xa lạ sợ hãi, ngược lại còn rất quen thuộc, đúng là người từ trong tiềm thức nàng nhận biết, sớm chiều ở chung đã hơn nửa năm.
“Không có việc gì, Diệu Dung! Ngươi chỉ là bị bệnh.” Tạ Vân thở thật sâu, hổn hển hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ không?”
Ngón tay sắc nhọn của Dương Diệu Dung xiết chặt cổ áo Tạ Vân, trên gương mặt vẻ hung ác chưa rút đi, tựa hồ lại có chút do dự cùng băn khoăn.
“Trên con đường dưới chân núi nơi Lương châu quan ải, ta mang theo thủ hạ hồi kinh. Phía sau mã đội là một loạt xe chở tù nhân thật dài, tất cả đều là khâm phạm của triều đình. Ngươi đột nhiên từ trên núi nhảy xuống, ngăn trước xe ngựa, ở trước mặt mọi người, kêu ta đi ra ngoài bái kiến ngươi…”
“Ta ở trong xe hỏi, vì cái gì ta phải đi xuống bái kiến ngươi? Ngươi nói là bởi vì chúng ta hữu duyên.”
Giọng Tạ Vân trần thuật ôn hòa mà lại không nhanh không chậm. Đan Siêu cách đó không xa sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, ống tay áo rũ xuống để che dấu run rẩy không để người phát hiện.
… Đó chính là tình cảnh thời điểm tám năm trước, hắn ở trước cửa Từ Ân tự, lần thứ hai gặp được Tạ Vân.
Số mệnh tuần hoàn quay trở lại. Lần gặp thứ hai kia bắt đầu cho mọi chuyện. Nhưng mà hiện giờ nhân vật chính của câu chuyện cũng đã đổi từ hắn sang thành một người khác.
“Lúc ấy ta nói, nếu gặp nhau được tính là hữu duyên, vậy thiên hạ này người hữu duyên liền nhiều lắm, không gặp cũng thế. Kết quả ngươi liền nóng nảy, nói: ‘Ngươi là Ẩn Thiên Thanh, mà ta là chính ấn. Ngươi thấy ta, sao lại có thể không bái?’ ”
Tạ Vân khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, mang theo chuyên chú cổ vũ, nhìn nàng hỏi: “Lúc ấy ta trả lời ngươi như thế nào?”
Dương Diệu Dung thật lâu không trả lời, tầm mắt phút chốc tan rã, phút chốc tụ lại.
Không khí trong rừng tùng căng thẳng. Bắc Nha cấm quân mỗi người trì cung nơi tay, rồi lại không dám cử động, đương trường giống như giằng co giương cung bạt kiếm.
Bỗng nhiên từ phía ngoài lâm uyển truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Mang Chí Đức, Trương Văn Quán cùng đám trọng thần phe Đông Cung vội vàng chạy tới, mang theo rất nhiều thị vệ xông vào.
Dương Diệu Dung thật vất vả mới có chút bình tĩnh lại bị tiếng động kia kích thích, bắt đầu có chút nôn nóng bất an, mấy lần muốn quay đầu nhìn lại. Tạ Vân không mất cơ hội mà gọi một câu: “Diệu Dung?”
…Thanh âm Tạ Vân trời sinh đã trầm thấp giàu từ tính. Tuy rằng bình thường thập phần kiên định lạnh lùng, nhưng thời điểm nhu hòa liền cực kỳ truyền cảm. Dương Diệu Dung thở dốc một khắc, tầm mắt rốt cục lại chuyển hướng về phía y, chỉ nghe Tạ Vân lặp lại câu hỏi: ” Lúc ấy ta đã trả lời ngươi như thế nào, còn nhớ rõ không?”
“…” Đôi môi khô nứt xuất huyết của Dương Diệu Dung mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.
“Ta nói: Tuy rằng ta đây cả đời cũng không tin tưởng cái gì thị tộc cái gì chính ấn, nhưng nể tình ngươi là tiểu cô nương, vẫn là xuống xe gặp một lần đi.” Tạ Vân dừng dừng, mỉm cười nói: “Một lần gặp này, khiến cho ngươi từ Tây Bắc theo ta tới Trường An.”
Ánh mắt Dương Diệu Dung lệ khí dần dần nhạt đi, thay thế chính là một tia hoảng hốt.
“Ngươi không muốn bị trói buộc ở nhà lặp lại đời đời một điệu sinh hoạt nhàm chán, muốn được biết Trường An vạn quốc triều hướng, còn muốn đi yên hoa tam nguyệt Đông Đô Lạc Dương thăm thú. Nhưng ngươi sống trong thế tục kỳ thật cũng không vui, cái này dù sao cũng không phải chỗ của chúng ta. Kỳ thật… Cũng không phải chỗ cho chúng ta ở.”
Câu sau cùng đã gần sát bên tai. Tạ Vân giơ tay lên, Dương Diệu Dung theo bản năng né tránh một chút, nhưng đầu ngón tay của y vẫn nhẹ nhàng vuốt lên má nàng.
“Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta không nên cho ngươi đi theo!” Trong thanh âm Tạ Vân có một chút bi ai, nhẹ nhàng mà hỏi: “Ta đem ngươi quay về Lương Châu, có được không?”
Dương Diệu Dung ngập ngừng một khắc, chậm rãi buông tay ra, đi bước một lui ra phía sau.
Ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tạ Vân, tựa hồ rốt cục từ trong ác mộng thức tỉnh, thần trí chậm rãi ở trong đáy mắt thoáng hiện: “Tạ… Vân…”
Vừa lúc đó, phía ngoài vòng vây Mang Chí Đức bước nhanh tới, đất bằng bộc phát ra tiếng rống to: “Thánh Thượng khẩu dụ, Đông Cung Thái tử trọng thương, hiện lập tức trừ khử hung long! Khâm thử …”
Đông Cung thị vệ quân nhất tề xoát xoát nâng lên cung tiễn. Tạ Vân thốt nhiên quay đầu lại: “Không cần!”
Nhưng hết thảy đều đã vô pháp vãn hồi.
Tên bay như mưa rơi xuống. Bạch Long nguyên bản đã an tĩnh nằm phục trên mặt đất bạo khởi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tránh thoát khỏi vòng vây của Thanh Long hư ảnh, liều lĩnh phóng về phía đám người.
Mà Dương Diệu Dung thình lình xảy ra kích thích mãnh liệt, ngửa đầu bộc phát ra tiếng gào thét, sau đó phóng về Tạ Vân phía trước cách mình gần nhất. Tư thế kia nháy mắt lại trở về vẻ ngoan tuyệt cùng hung hãn lúc trước!
Long Uyên ngân lên leng keng ra khỏi vỏ. Đan Siêu như tia chớp thả người chắn trước Tạ Vân, cũng không quay đầu lại cả giận nói: “Đi mau!”
….Phập.
Máu tươi phóng lên cao, tất cả hỗn loạn đột nhiên kết thúc, giống như nháy mắt bị đông cứng tại chỗ.
Một mũi tên nhọn từ sau hậu tâm Dương Diệu Dung đâm vào, xuyên đến trước ngực lộ ra, nhanh đến mức khiến cho nàng thậm chí không kịp phản ứng.
Ánh mắt Tạ Vân lần đầu tiên trong đời tràn ngập kinh ngạc cùng không thể tin được. Cả người y cứng lại, toàn thân kịch liệt phát run, thậm chí bước ra nửa bước cũng không làm được.
Dương Diệu Dung nhìn y, một khắc cuối cùng, trong đôi mắt tràn đầy những giọt nước trong suốt, theo gò má thanh tú chậm rãi rơi xuống.
…Nhưng mà miệng nàng chảy ra máu tươi, thanh âm gì cũng đều không phát ra được.
Bùm một tiếng, thân thể của nàng suy sụp ngã xuống đất, không một cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất