Chương 92: Giải độc
Lộ thấp phong tiêu hồng kỵ lão,
Vũ sinh lân giáp phục long tinh.
Kiềm châu, Phục Long sơn.
“Nha, khách quan lại đi lên núi lấy nước a!” Chưởng quỹ đem bàn tính lạch cạch đẩy qua một bên, từ sau quầy ló đầu ra, trên khuôn mặt trắng trắng béo tròn tràn đầy tươi cười: “Loại sự tình này liền kêu tiểu nhị đi là được, khách quan cần gì phải tự mình động thủ?”
Một thanh niên nam tử toàn thân áo đen, thân thể cường tráng, tướng mạo anh tuấn đi vào khách điếm, trong tay ôm một cái thùng gỗ cao cỡ nửa người, đầy thùng là nước suối trong vắt theo bước chân hơi hơi sóng sánh, nhưng một giọt cũng không tràn ra, nghe vậy đôi mắt hình dáng thâm thúy hơi lộ ra ý cười: “Đa tạ, không làm phiền các ngươi.”
Chưởng quỹ liên thanh kêu tiểu nhị đi lên hỗ trợ, nam tử lại xua tay ý bảo không cần, giống như mấy ngày qua, cũng không quay đầu lại vững vàng bước lên thang lầu.
“Nhìn xem, nhà ai lại không muốn chiêu con rể như vậy, thời điểm ngày mùa liền có thể bớt được bao nhiêu sức trâu!” Tiểu nhị vung khăn mặt, đang lắc đầu cảm thán, lại bị chưởng quỹ trừng mắt nhìn một cái: “Có ai lại khen người như ngươi không? Còn không mau làm việc của ngươi đi!”
Tiểu nhị chạy nhanh như chớp.
Chưởng quỹ lắc đầu, lại quay về bên bàn tính.
Vị khách nhân này là đêm khuya mười ngày trước chạy tới, lưng đeo bảo kiếm phong trần mệt mỏi, trong ngực ôm một nữ tử che khăn kín mít nói là tức phụ của hắn. Con tuấn mã kia chỉ liếc mắt cũng thấy là giá trị xa xỉ đã mệt đến miệng sùi bọt mép, không biết ngày đêm kiêm trình đã chạy bao lâu. Chưởng quỹ không dám hỏi nhiều, tự mình đi mở một căn phòng trên lầu. Quay đầu lại đã thấy nam tử thuận tay đưa ra một khối phỉ thuý to bằng bàn tay màu xanh thẫm, nói dùng để trả tiền phòng trong khoảng thời gian này.
Chưởng quỹ đem khối phỉ thúy đến hiệu cầm đồ nhìn, tỉ lệ kích thước đều là hàng thượng phẩm, cho dù trong nhà phú hộ bản địa cũng tuyệt không có đươc đồ vật hảo hạng như vậy – Mà ngọc thạch trang sức như thế, ở trên người nữ tử kia còn tùy tiện giắt vài kiện, thậm chí ngọc hoàn dùng để cài vạt áo tỉ lệ cũng không thua gì nó.
Khách quan này đến tột cùng là người như thế nào?
Chưởng quỹ quen nam biết bắc, chỉ bằng khẩu âm liền có thể đoán ra quê quán khách nhân. Nhưng mà trong giọng nói nam tử này thuần thục tiếng phổ thông của kinh thành lại mang theo âm điệu đặc trưng của phương bắc, thật sự là khó có thể đoán được.
Trong lòng chưởng quỹ mơ hồ lo lắng hay là cường đạo bắt cóc thiên kim tiểu thư đến tìm nơi ngủ trọ. Nhưng trong vòng mười ngày sau đó, nam tử này cơ hồ chẳng làm gì khác lạ. Ngoại trừ chọn mua mấy con gà béo cá tươi cùng dược liệu để phòng bếp nấu canh, chính là mỗi ngày tự mình mang thùng gỗ đi trên núi múc nước, nói rằng tức phụ hắn trời sinh tính tình yêu thích sạch sẽ, nhất định muốn dùng nước suối để tắm gội.
Nàng kia một bước đều không ra khỏi cửa phòng, nhưng trình độ làm trời làm đất tuyệt đối không gì sánh kịp. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày đã thấy nam tử kia hình dung tiều tụy rất nhiều, nhưng sức mạnh tinh thần lại càng ngày càng tốt, giống như có một loại vui vẻ chịu đựng.
Chưởng quỹ thập phần khó hiểu.
Hắn đã từng gặp nhiều kẻ yêu thương tức phụ, nhưng chưa thấy qua người nào toàn tâm toàn ý hầu hạ đến như thế. Nếu là cường đạo bắt cóc tiểu thư nhà giàu, cũng không đến mức như vậy đi.
Ào một tiếng, Đan Siêu đem nước suối rót vào dục bồn (*) cao hơn phân nửa người.
[(*): bồn tắm, thường bằng gỗ]
Toàn thân Tạ Vân ngâm ở trong nước, làn da xanh xao trắng bệch, nhìn qua như hoà cùng nước suối trong vắt thành một thể, chỉ có hình xăm long ấn lúc ẩn lúc hiện, phát ra ánh sáng mờ nhạt, tựa như ở trên không trung chậm rãi xoay chuyển.
Đan Siêu ngồi ở bên cạnh dục bồn, một lúc lâu nhịn không được, vươn tay vuốt ve hàng mi dài ướt sũng của y, mơ tưởng bỗng nhiên y mở to mắt nhìn mình. Nhưng tất cả đều không phát sinh cái gì.
Hơn mười ngày trước Tạ Vân tỉnh lại một lần. Đó là lúc bọn họ trên đường không ngủ không nghỉ chạy như điên từ Lạc Dương đến Kiềm châu. Chiến mã chống đỡ không nổi, Đan Siêu đành phải để ngựa nghỉ ngơi, ở nơi rừng núi hoang vắng đốt đống lửa trại, vì Tạ Vân xoa bóp kinh mạch.
Độc tố bị hắn dùng nội lực cuồn cuộn đẩy vào chặt chẽ áp chế trên vai. Tuy rằng chưa lan đến ngực, nhưng vị trí này cách tim rất gần, vạn nhất tác động vết thương cũ tình huống liền sẽ chuyển biến bất ngờ, bởi vậy mỗi thời mỗi khắc đều phi thường quý giá lại nguy hiểm.
Đang lúc Đan Siêu vận khí thu công, bỗng nhiên Tạ Vân trong lồng ngực động đậy. Hắn còn chưa ý thức được đây không phải là ảo giác, lại nghe một thanh âm yếu ớt khàn khàn hỏi: “… Đây là nơi nào?”
Đan Siêu quả thực không thể tin được, hơi hổn hển thở một lát mới nhẹ giọng nói: “Kiềm châu, đang trên đường đi đến Phục Long sơn.”
Mi mắt Tạ Vân run rẩy như là tùy thời muốn khép lại, tinh thần tan rã, không biết có thể nghe hiểu được hay không. Đan Siêu xốc áo choàng lên đem y hướng vào trong ngực ôm chặt thêm một chút, lẩm bẩm nói: “Ngươi nhất định sẽ khỏi… Minh tiên sinh nói, dưới Phược long thảo có thanh tuyền, nhất định có thể giải bách độc…”
Lời hắn dông dài đột nhiên gián đoạn, chỉ cảm thấy ba ngón tay lạnh lẽo từ trên má mình sượt qua.
“… Vất vả cho ngươi!” Tạ Vân hoảng hốt nói, mi mắt mệt mỏi khép lại.
Mấy ngày liền bôn ba lo âu, cùng tuyệt vọng suốt quãng đường dài, đều ở trong mấy chữ đơn giản như vậy tan thành mây khói.
Từ sau lần đó, một đường liên tiếp vận lực bức độc cho đến lúc đến nơi, Tạ Vân rốt cuộc đều không tỉnh lại một lần.
Đan Siêu nguyên bản muốn suốt đêm dẫn y lên núi. Nhưng Phục Long sơn thật sự quá lớn, con đường núi gập ghềnh đưa tay không thấy được năm ngón, mang một cái người bệnh đang bị trọng thương đe doạ đến tính mạng mà leo núi căn bản là không thể thực hiện. Đan Siêu chỉ đành phải đem y an trí ở khách điếm dưới chân núi trước. Ngày hôm sau mới theo dân bản xứ chỉ dẫn vào núi lùng sục, tìm Phược long thảo trong truyền thuyết có thể khiến Thanh Long khai ấn.
Nhưng mà “đào đại tiên” Minh Sùng Nghiễm xứng chức nghiệp là kẻ lừa đảo, chỉ nói dưới Phược long thảo ắt có thanh tuyền, lại không hề nói đó là nước ngầm; Đan Siêu không mang theo xẻng, dưới tình thế cấp bách đành dùng hai tay đào sống xuống hai thước đất, dưới hố bỗng nhiên mới phun ra hỗn hợp thanh tuyền cùng bùn cát.
Một khắc đó, Đan Siêu ngồi bịch xuống đất, dùng hai tay vết máu loang lổ chống lên bùn cát, thở ra một hơi nhiệt khí chua xót thật dài.
Tình huống của Tạ Vân đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, Đan Siêu có thể cảm nhận được việc này rất rõ ràng. Độc tốc lan tràn khắp cánh tay theo vết thương xuất ra ngoài cơ thể, hòa tan trong nước suối. Làn da từ thảm đạm từng chút một quay lại bình thường, thậm chí đôi lúc trên gương mặt ngủ say của y phiếm ra chút huyết sắc mơ hồ.
Nhưng mà Tạ Vân vẫn không có tỉnh.
Đan Siêu dùng nhân sâm hầm canh gà canh cá đến uy, mỗi ngày tự tay chăm sóc y, có khi sẽ thật cẩn thận hôn hôn lên môi lên mắt y. Thần trí Tạ Vân vẫn chưa hề thanh tỉnh. Có đôi khi Đan Siêu nhìn y nghĩ thầm: người này có phải sẽ không bao giờ tỉnh lại hay không?
Độc tố gần cổ như vậy, có phải nhiều khả năng đã theo máu lưu thông tổn thương đến đầu óc hay không?
Trường hợp vạn nhất Tạ Vân tỉnh lại, lại biến thành si ngốc, đối với bản thân y mà nói, có lẽ là chết ngay tại Thượng Dương cung còn tương đối tốt hơn. Nhưng đối với Đan Siêu, khối thân thể này trước mặt vẫn cứ ấm áp, tim đập vẫn cứ hữu lực, mãi mãi là một tia vướng bận quan trọng nhất nhân thế, bất luận như thế nào cũng vô pháp dứt bỏ.
“Hôm nay thật ngoan, đều uống xong.” Đan Siêu cúi đầu hôn hôn lên khóe môi Tạ Vân, đem cái thìa thả lại vào bát không, chuẩn bị thùng gỗ đổi nước.
Nước suối hoà độc tính sau đó liền không thể ngâm lâu. Ba ngày đầu mỗi cách nửa canh giờ liền phải đổi mới toàn bộ một lần, hiện giờ nửa ngày mới cần đổi một thùng là được. Đan Siêu vén lên tay áo, đang cúi người ôm thắt lưng Tạ Vân chuẩn bị bế y đi ra, bỗng nhiên khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy cái gì, liền lệch một bên đầu ngó sang, chính đụng phải tầm mắt khép hờ của Tạ Vân.
Gian phòng một mảnh an tĩnh, Đan Siêu thật lâu không thể động đậy, một lúc sau mới dùng thanh âm cực nhẹ gọi khẽ: “… Tạ Vân?”
Hắn ngay cả thở cũng không dám, giống như sợ thở ra hơi mạnh, liền sẽ bừng tỉnh khỏi mộng cảnh khó có thể tin này.
“…”
Không biết qua bao lâu, khóe môi Tạ Vân vô lực khẽ động, hiện ra một độ cong lướt qua giây lát: “Canh rất mặn… Nghiệt đồ!”
Đan Siêu cơ hồ là đem y bế bổng ra khỏi bồn nước, dùng khăn vải vội vàng quấn lại, run rẩy đặt tay lên trên tâm mạch dò xét nội tức. Hắn xoa bóp cơ ngực khiến cho làn da phiếm hồng lên, lập tức dùng chăn bông đem Tạ Vân bọc kỹ, ôm đặt lên đùi mình, đem mặt chôn vào trong mái tóc vẫn còn ẩm ướt kia hít một hơi thật sâu.
Rốt cuộc lần đầu tiên trong hơn mười ngày nay, hắn cảm thấy trái tim mình từ cổ họng quay lại lồng ngực, lần thứ hai duy trì nhịp đập ổn định đều đặn.
Đan Siêu ôm sư phụ mình cả đêm ngủ đến đứt quãng, cơ hồ mỗi cách nửa canh giờ lại tỉnh lại dò xét hơi thở Tạ Vân một lần. Cứ như vậy thẳng đến rạng sáng mới ngủ thật say. Lần thứ hai hắn bừng tỉnh khi sắc trời vừa rạng, tia nắng ban mai đầu hạ từ ngoài cửa sổ tiến vào gian phòng đơn sơ của khách điếm, vách tường cùng mặt đất đều bao phủ trong ánh sáng mông lung.
Đan Siêu phản ứng đầu tiên là quơ tay thấy trong ngực trống không, lúc này mặt trầm như nước, mãnh liệt kéo màn giường, mới nhìn thấy Tạ Vân đang ngồi ở trước đài vận công, trên người khoác một kiện ngoại bào hơi cũ, đang chậm rãi phun ra một hơi thở, mở hai mắt.
“Tỉnh rồi?” Tạ Vân không chút để ý nói, ngữ điệu đã không còn vẻ khàn khàn khó nhọc tối qua: “Ngủ tiếp một lát đi, sắc trời còn sớm.”
Trong khách phòng mờ mịt, đồng tử y lưu chuyển thanh quang trong giây lát biến mất, hai mắt trong trẻo sáng như thu thủy trường thiên, cùng với thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trong trí nhớ của Đan Siêu giống nhau như đúc.
Đan Siêu ừ một tiếng, lại thuận thế ngồi dậy, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên người y.
“Ai kêu ngươi dẫn ta tới nơi này?”
“… Minh Sùng Nghiễm.”
“Thiên hậu phản rồi?”
“Phản.”
“Nàng đồng ý thả ta đi?”
Lời này ý tứ rõ ràng là không tin, Đan Siêu chậm rãi nói: “Nhưng… Ta muốn mang ngươi đi.”
Tạ Vân suy nghĩ thật lâu, không biết đang tính toán cái gì, một lúc sau bỗng nhiên liếc hướng Đan Siêu, từ trên gương mặt tiều tụy mà lại không giảm anh khí nam tử của hắn tỉ mỉ đánh giá qua, bật cười nói: “Khó khăn lắm mới tranh được cái chức Đại tướng quân, lúc này cái gì cũng bị mất. Đồ mạt vận, thành thật hồi Mạc Bắc chăn ngựa đi!”
Đan Siêu xuống giường đi hài, đứng ở trước người Tạ Vân kéo tay y. Nửa thân trên hắn để trần trong tia nắng ban mai lộ ra vẻ vạm vỡ, màu da nâu bóng, mang theo khí tức nóng bỏng của giống đực thành niên: “Như vậy, ngươi nguyện ý cùng kẻ chăn ngựa này quay lại sa mạc, từ nay về sau không màng tục vụ, ngăn cách với nhân thế, thiên trường địa cửu mà sống qua cả đời này không?”
Hai người một ngồi một đứng đối diện nhau. Sau một hồi Tạ Vân rốt cục minh bạch cái gì, nhẹ nhàng rút ra một bàn tay, duỗi đến sau gáy Đan Siêu vuốt một cái, sau đó hiện ra ý cười phức tạp cùng không biết làm thế nào.
“Nhưng ngươi không phải là kẻ chăn ngựa,” y nói “Ngươi đã biết!”
Một cây Định hồn châm cuối cùng đã bị Minh Sùng Nghiễm gỡ đi, ký ức bị mạnh mẽ áp chế suốt mười năm chôn chặt trong đầu gào thét mà xuất, hóa thành ngàn vạn bướm trắng, từ trong giây lát bọn họ đối diện bay tán loạn phiêu tán.
Vô số đêm đông giá rét ở bên đống lửa dựa sát vào nhau, vô số đêm khuya dưới đèn làm bạn, nhân sinh tối viên mãn gặp nhau cùng ly biệt thảm thiết nhất đều đã trải qua, hiện giờ đã vòng đi vòng lại gần hai mươi năm.
“Phải, ta biết!”
Đan Siêu hầu kết hoạt động một cái, mới nhẹ giọng nói: “Chỉ có một chút… cha ruột của ta rốt cuộc là ai, tiên hoàng hay là Thánh thượng?”
Tạ Vân mỉm cười hỏi lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đáp án miêu tả sinh động, nhưng không có người vạch trần.
Đan Siêu duy trì tư thế đứng thẳng tắp, năm ngón tay đan vào tay Tạ Vân, vết chai do nhiều năm cầm kiếm của hắn ở giữa các ngón tay ma sát, mạch đập hai người đều ẩn ẩn xuyên qua lòng bàn tay cùng dán tại một chỗ; sau một lúc lâu chần chờ Đan Siêu rốt cục nói: “Nhưng ta vẫn còn không hiểu.”
“Khi ta sinh ra, Thiên hậu chỉ là một chức tài tử, tuyệt đối không thể có quyền lực để sai sử phó thống lĩnh Bắc Nha. Như vậy hạ lệnh đem ta đi xa ngàn dặm vứt bỏ tại Mạc Bắc phải là tiên hoàng mới đúng.”
“Nhưng khiến một anh nhi còn trong tã lót vào chỗ chết là chuyện rất đơn giản. Tiên hoàng nếu muốn giết ta, vì cái gì lại phải phí nhiều tâm sức mà an bài phức tạp như vậy?”
Vũ sinh lân giáp phục long tinh.
Kiềm châu, Phục Long sơn.
“Nha, khách quan lại đi lên núi lấy nước a!” Chưởng quỹ đem bàn tính lạch cạch đẩy qua một bên, từ sau quầy ló đầu ra, trên khuôn mặt trắng trắng béo tròn tràn đầy tươi cười: “Loại sự tình này liền kêu tiểu nhị đi là được, khách quan cần gì phải tự mình động thủ?”
Một thanh niên nam tử toàn thân áo đen, thân thể cường tráng, tướng mạo anh tuấn đi vào khách điếm, trong tay ôm một cái thùng gỗ cao cỡ nửa người, đầy thùng là nước suối trong vắt theo bước chân hơi hơi sóng sánh, nhưng một giọt cũng không tràn ra, nghe vậy đôi mắt hình dáng thâm thúy hơi lộ ra ý cười: “Đa tạ, không làm phiền các ngươi.”
Chưởng quỹ liên thanh kêu tiểu nhị đi lên hỗ trợ, nam tử lại xua tay ý bảo không cần, giống như mấy ngày qua, cũng không quay đầu lại vững vàng bước lên thang lầu.
“Nhìn xem, nhà ai lại không muốn chiêu con rể như vậy, thời điểm ngày mùa liền có thể bớt được bao nhiêu sức trâu!” Tiểu nhị vung khăn mặt, đang lắc đầu cảm thán, lại bị chưởng quỹ trừng mắt nhìn một cái: “Có ai lại khen người như ngươi không? Còn không mau làm việc của ngươi đi!”
Tiểu nhị chạy nhanh như chớp.
Chưởng quỹ lắc đầu, lại quay về bên bàn tính.
Vị khách nhân này là đêm khuya mười ngày trước chạy tới, lưng đeo bảo kiếm phong trần mệt mỏi, trong ngực ôm một nữ tử che khăn kín mít nói là tức phụ của hắn. Con tuấn mã kia chỉ liếc mắt cũng thấy là giá trị xa xỉ đã mệt đến miệng sùi bọt mép, không biết ngày đêm kiêm trình đã chạy bao lâu. Chưởng quỹ không dám hỏi nhiều, tự mình đi mở một căn phòng trên lầu. Quay đầu lại đã thấy nam tử thuận tay đưa ra một khối phỉ thuý to bằng bàn tay màu xanh thẫm, nói dùng để trả tiền phòng trong khoảng thời gian này.
Chưởng quỹ đem khối phỉ thúy đến hiệu cầm đồ nhìn, tỉ lệ kích thước đều là hàng thượng phẩm, cho dù trong nhà phú hộ bản địa cũng tuyệt không có đươc đồ vật hảo hạng như vậy – Mà ngọc thạch trang sức như thế, ở trên người nữ tử kia còn tùy tiện giắt vài kiện, thậm chí ngọc hoàn dùng để cài vạt áo tỉ lệ cũng không thua gì nó.
Khách quan này đến tột cùng là người như thế nào?
Chưởng quỹ quen nam biết bắc, chỉ bằng khẩu âm liền có thể đoán ra quê quán khách nhân. Nhưng mà trong giọng nói nam tử này thuần thục tiếng phổ thông của kinh thành lại mang theo âm điệu đặc trưng của phương bắc, thật sự là khó có thể đoán được.
Trong lòng chưởng quỹ mơ hồ lo lắng hay là cường đạo bắt cóc thiên kim tiểu thư đến tìm nơi ngủ trọ. Nhưng trong vòng mười ngày sau đó, nam tử này cơ hồ chẳng làm gì khác lạ. Ngoại trừ chọn mua mấy con gà béo cá tươi cùng dược liệu để phòng bếp nấu canh, chính là mỗi ngày tự mình mang thùng gỗ đi trên núi múc nước, nói rằng tức phụ hắn trời sinh tính tình yêu thích sạch sẽ, nhất định muốn dùng nước suối để tắm gội.
Nàng kia một bước đều không ra khỏi cửa phòng, nhưng trình độ làm trời làm đất tuyệt đối không gì sánh kịp. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày đã thấy nam tử kia hình dung tiều tụy rất nhiều, nhưng sức mạnh tinh thần lại càng ngày càng tốt, giống như có một loại vui vẻ chịu đựng.
Chưởng quỹ thập phần khó hiểu.
Hắn đã từng gặp nhiều kẻ yêu thương tức phụ, nhưng chưa thấy qua người nào toàn tâm toàn ý hầu hạ đến như thế. Nếu là cường đạo bắt cóc tiểu thư nhà giàu, cũng không đến mức như vậy đi.
Ào một tiếng, Đan Siêu đem nước suối rót vào dục bồn (*) cao hơn phân nửa người.
[(*): bồn tắm, thường bằng gỗ]
Toàn thân Tạ Vân ngâm ở trong nước, làn da xanh xao trắng bệch, nhìn qua như hoà cùng nước suối trong vắt thành một thể, chỉ có hình xăm long ấn lúc ẩn lúc hiện, phát ra ánh sáng mờ nhạt, tựa như ở trên không trung chậm rãi xoay chuyển.
Đan Siêu ngồi ở bên cạnh dục bồn, một lúc lâu nhịn không được, vươn tay vuốt ve hàng mi dài ướt sũng của y, mơ tưởng bỗng nhiên y mở to mắt nhìn mình. Nhưng tất cả đều không phát sinh cái gì.
Hơn mười ngày trước Tạ Vân tỉnh lại một lần. Đó là lúc bọn họ trên đường không ngủ không nghỉ chạy như điên từ Lạc Dương đến Kiềm châu. Chiến mã chống đỡ không nổi, Đan Siêu đành phải để ngựa nghỉ ngơi, ở nơi rừng núi hoang vắng đốt đống lửa trại, vì Tạ Vân xoa bóp kinh mạch.
Độc tố bị hắn dùng nội lực cuồn cuộn đẩy vào chặt chẽ áp chế trên vai. Tuy rằng chưa lan đến ngực, nhưng vị trí này cách tim rất gần, vạn nhất tác động vết thương cũ tình huống liền sẽ chuyển biến bất ngờ, bởi vậy mỗi thời mỗi khắc đều phi thường quý giá lại nguy hiểm.
Đang lúc Đan Siêu vận khí thu công, bỗng nhiên Tạ Vân trong lồng ngực động đậy. Hắn còn chưa ý thức được đây không phải là ảo giác, lại nghe một thanh âm yếu ớt khàn khàn hỏi: “… Đây là nơi nào?”
Đan Siêu quả thực không thể tin được, hơi hổn hển thở một lát mới nhẹ giọng nói: “Kiềm châu, đang trên đường đi đến Phục Long sơn.”
Mi mắt Tạ Vân run rẩy như là tùy thời muốn khép lại, tinh thần tan rã, không biết có thể nghe hiểu được hay không. Đan Siêu xốc áo choàng lên đem y hướng vào trong ngực ôm chặt thêm một chút, lẩm bẩm nói: “Ngươi nhất định sẽ khỏi… Minh tiên sinh nói, dưới Phược long thảo có thanh tuyền, nhất định có thể giải bách độc…”
Lời hắn dông dài đột nhiên gián đoạn, chỉ cảm thấy ba ngón tay lạnh lẽo từ trên má mình sượt qua.
“… Vất vả cho ngươi!” Tạ Vân hoảng hốt nói, mi mắt mệt mỏi khép lại.
Mấy ngày liền bôn ba lo âu, cùng tuyệt vọng suốt quãng đường dài, đều ở trong mấy chữ đơn giản như vậy tan thành mây khói.
Từ sau lần đó, một đường liên tiếp vận lực bức độc cho đến lúc đến nơi, Tạ Vân rốt cuộc đều không tỉnh lại một lần.
Đan Siêu nguyên bản muốn suốt đêm dẫn y lên núi. Nhưng Phục Long sơn thật sự quá lớn, con đường núi gập ghềnh đưa tay không thấy được năm ngón, mang một cái người bệnh đang bị trọng thương đe doạ đến tính mạng mà leo núi căn bản là không thể thực hiện. Đan Siêu chỉ đành phải đem y an trí ở khách điếm dưới chân núi trước. Ngày hôm sau mới theo dân bản xứ chỉ dẫn vào núi lùng sục, tìm Phược long thảo trong truyền thuyết có thể khiến Thanh Long khai ấn.
Nhưng mà “đào đại tiên” Minh Sùng Nghiễm xứng chức nghiệp là kẻ lừa đảo, chỉ nói dưới Phược long thảo ắt có thanh tuyền, lại không hề nói đó là nước ngầm; Đan Siêu không mang theo xẻng, dưới tình thế cấp bách đành dùng hai tay đào sống xuống hai thước đất, dưới hố bỗng nhiên mới phun ra hỗn hợp thanh tuyền cùng bùn cát.
Một khắc đó, Đan Siêu ngồi bịch xuống đất, dùng hai tay vết máu loang lổ chống lên bùn cát, thở ra một hơi nhiệt khí chua xót thật dài.
Tình huống của Tạ Vân đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, Đan Siêu có thể cảm nhận được việc này rất rõ ràng. Độc tốc lan tràn khắp cánh tay theo vết thương xuất ra ngoài cơ thể, hòa tan trong nước suối. Làn da từ thảm đạm từng chút một quay lại bình thường, thậm chí đôi lúc trên gương mặt ngủ say của y phiếm ra chút huyết sắc mơ hồ.
Nhưng mà Tạ Vân vẫn không có tỉnh.
Đan Siêu dùng nhân sâm hầm canh gà canh cá đến uy, mỗi ngày tự tay chăm sóc y, có khi sẽ thật cẩn thận hôn hôn lên môi lên mắt y. Thần trí Tạ Vân vẫn chưa hề thanh tỉnh. Có đôi khi Đan Siêu nhìn y nghĩ thầm: người này có phải sẽ không bao giờ tỉnh lại hay không?
Độc tố gần cổ như vậy, có phải nhiều khả năng đã theo máu lưu thông tổn thương đến đầu óc hay không?
Trường hợp vạn nhất Tạ Vân tỉnh lại, lại biến thành si ngốc, đối với bản thân y mà nói, có lẽ là chết ngay tại Thượng Dương cung còn tương đối tốt hơn. Nhưng đối với Đan Siêu, khối thân thể này trước mặt vẫn cứ ấm áp, tim đập vẫn cứ hữu lực, mãi mãi là một tia vướng bận quan trọng nhất nhân thế, bất luận như thế nào cũng vô pháp dứt bỏ.
“Hôm nay thật ngoan, đều uống xong.” Đan Siêu cúi đầu hôn hôn lên khóe môi Tạ Vân, đem cái thìa thả lại vào bát không, chuẩn bị thùng gỗ đổi nước.
Nước suối hoà độc tính sau đó liền không thể ngâm lâu. Ba ngày đầu mỗi cách nửa canh giờ liền phải đổi mới toàn bộ một lần, hiện giờ nửa ngày mới cần đổi một thùng là được. Đan Siêu vén lên tay áo, đang cúi người ôm thắt lưng Tạ Vân chuẩn bị bế y đi ra, bỗng nhiên khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy cái gì, liền lệch một bên đầu ngó sang, chính đụng phải tầm mắt khép hờ của Tạ Vân.
Gian phòng một mảnh an tĩnh, Đan Siêu thật lâu không thể động đậy, một lúc sau mới dùng thanh âm cực nhẹ gọi khẽ: “… Tạ Vân?”
Hắn ngay cả thở cũng không dám, giống như sợ thở ra hơi mạnh, liền sẽ bừng tỉnh khỏi mộng cảnh khó có thể tin này.
“…”
Không biết qua bao lâu, khóe môi Tạ Vân vô lực khẽ động, hiện ra một độ cong lướt qua giây lát: “Canh rất mặn… Nghiệt đồ!”
Đan Siêu cơ hồ là đem y bế bổng ra khỏi bồn nước, dùng khăn vải vội vàng quấn lại, run rẩy đặt tay lên trên tâm mạch dò xét nội tức. Hắn xoa bóp cơ ngực khiến cho làn da phiếm hồng lên, lập tức dùng chăn bông đem Tạ Vân bọc kỹ, ôm đặt lên đùi mình, đem mặt chôn vào trong mái tóc vẫn còn ẩm ướt kia hít một hơi thật sâu.
Rốt cuộc lần đầu tiên trong hơn mười ngày nay, hắn cảm thấy trái tim mình từ cổ họng quay lại lồng ngực, lần thứ hai duy trì nhịp đập ổn định đều đặn.
Đan Siêu ôm sư phụ mình cả đêm ngủ đến đứt quãng, cơ hồ mỗi cách nửa canh giờ lại tỉnh lại dò xét hơi thở Tạ Vân một lần. Cứ như vậy thẳng đến rạng sáng mới ngủ thật say. Lần thứ hai hắn bừng tỉnh khi sắc trời vừa rạng, tia nắng ban mai đầu hạ từ ngoài cửa sổ tiến vào gian phòng đơn sơ của khách điếm, vách tường cùng mặt đất đều bao phủ trong ánh sáng mông lung.
Đan Siêu phản ứng đầu tiên là quơ tay thấy trong ngực trống không, lúc này mặt trầm như nước, mãnh liệt kéo màn giường, mới nhìn thấy Tạ Vân đang ngồi ở trước đài vận công, trên người khoác một kiện ngoại bào hơi cũ, đang chậm rãi phun ra một hơi thở, mở hai mắt.
“Tỉnh rồi?” Tạ Vân không chút để ý nói, ngữ điệu đã không còn vẻ khàn khàn khó nhọc tối qua: “Ngủ tiếp một lát đi, sắc trời còn sớm.”
Trong khách phòng mờ mịt, đồng tử y lưu chuyển thanh quang trong giây lát biến mất, hai mắt trong trẻo sáng như thu thủy trường thiên, cùng với thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trong trí nhớ của Đan Siêu giống nhau như đúc.
Đan Siêu ừ một tiếng, lại thuận thế ngồi dậy, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên người y.
“Ai kêu ngươi dẫn ta tới nơi này?”
“… Minh Sùng Nghiễm.”
“Thiên hậu phản rồi?”
“Phản.”
“Nàng đồng ý thả ta đi?”
Lời này ý tứ rõ ràng là không tin, Đan Siêu chậm rãi nói: “Nhưng… Ta muốn mang ngươi đi.”
Tạ Vân suy nghĩ thật lâu, không biết đang tính toán cái gì, một lúc sau bỗng nhiên liếc hướng Đan Siêu, từ trên gương mặt tiều tụy mà lại không giảm anh khí nam tử của hắn tỉ mỉ đánh giá qua, bật cười nói: “Khó khăn lắm mới tranh được cái chức Đại tướng quân, lúc này cái gì cũng bị mất. Đồ mạt vận, thành thật hồi Mạc Bắc chăn ngựa đi!”
Đan Siêu xuống giường đi hài, đứng ở trước người Tạ Vân kéo tay y. Nửa thân trên hắn để trần trong tia nắng ban mai lộ ra vẻ vạm vỡ, màu da nâu bóng, mang theo khí tức nóng bỏng của giống đực thành niên: “Như vậy, ngươi nguyện ý cùng kẻ chăn ngựa này quay lại sa mạc, từ nay về sau không màng tục vụ, ngăn cách với nhân thế, thiên trường địa cửu mà sống qua cả đời này không?”
Hai người một ngồi một đứng đối diện nhau. Sau một hồi Tạ Vân rốt cục minh bạch cái gì, nhẹ nhàng rút ra một bàn tay, duỗi đến sau gáy Đan Siêu vuốt một cái, sau đó hiện ra ý cười phức tạp cùng không biết làm thế nào.
“Nhưng ngươi không phải là kẻ chăn ngựa,” y nói “Ngươi đã biết!”
Một cây Định hồn châm cuối cùng đã bị Minh Sùng Nghiễm gỡ đi, ký ức bị mạnh mẽ áp chế suốt mười năm chôn chặt trong đầu gào thét mà xuất, hóa thành ngàn vạn bướm trắng, từ trong giây lát bọn họ đối diện bay tán loạn phiêu tán.
Vô số đêm đông giá rét ở bên đống lửa dựa sát vào nhau, vô số đêm khuya dưới đèn làm bạn, nhân sinh tối viên mãn gặp nhau cùng ly biệt thảm thiết nhất đều đã trải qua, hiện giờ đã vòng đi vòng lại gần hai mươi năm.
“Phải, ta biết!”
Đan Siêu hầu kết hoạt động một cái, mới nhẹ giọng nói: “Chỉ có một chút… cha ruột của ta rốt cuộc là ai, tiên hoàng hay là Thánh thượng?”
Tạ Vân mỉm cười hỏi lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đáp án miêu tả sinh động, nhưng không có người vạch trần.
Đan Siêu duy trì tư thế đứng thẳng tắp, năm ngón tay đan vào tay Tạ Vân, vết chai do nhiều năm cầm kiếm của hắn ở giữa các ngón tay ma sát, mạch đập hai người đều ẩn ẩn xuyên qua lòng bàn tay cùng dán tại một chỗ; sau một lúc lâu chần chờ Đan Siêu rốt cục nói: “Nhưng ta vẫn còn không hiểu.”
“Khi ta sinh ra, Thiên hậu chỉ là một chức tài tử, tuyệt đối không thể có quyền lực để sai sử phó thống lĩnh Bắc Nha. Như vậy hạ lệnh đem ta đi xa ngàn dặm vứt bỏ tại Mạc Bắc phải là tiên hoàng mới đúng.”
“Nhưng khiến một anh nhi còn trong tã lót vào chỗ chết là chuyện rất đơn giản. Tiên hoàng nếu muốn giết ta, vì cái gì lại phải phí nhiều tâm sức mà an bài phức tạp như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất