Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 37

Trước Sau
Dịch: Mika

Ngày hôm đó đối với Ninh Vũ mà nói thì thế nào cũng quá kỳ quái.

Đầu tiên cậu tiến tới cẩn thận ôm lấy A Sùng, ngậm mút môi dưới của đối phương. Thời tiết quá nóng, còn mặc áo khoác, cậu bắt đầu đổ mồ hôi, tay A Sùng từ vạt áo sau lưng Ninh Vũ dùng lực vuốt ve dọc theo xương sống đi lên, cuối cùng tới cổ, một tay anh túm gáy cậu, dùng tư thế này hôn cậu.

Ninh Vũ không nhịn được mở mắt nhìn A Sùng, cậu phát hiện hình như A Sùng đang cười mình. Ninh Vũ không nói gì gãi lên lòng bàn tay A Sùng, đối phương cười tươi hơn, khóe miệng cong lên, cả người nhìn qua đều ấm áp.

Dù sao ánh mắt kia nhìn tới nỗi tim Ninh Vũ đập mạnh, nơi nào đó cũng “nảy” lên, dứt khoát dùng sức đẩy người nằm xuống.

A Sùng xoa gáy Ninh Vũ cười: “Làm gì thế, còn muốn à?”

Ninh Vũ ngồi trên chân A Sùng, gật đầu: “Muốn.”

“Tôi không muốn.” A Sùng chọc cậu: “Em vừa mới sinh xong đã không kịp chờ đợi mang thai thứ hai à? Ở cữ đi.”

Nói xong A Sùng đẩy người ra, đứng lên, cố ý bơ cậu. Còn chưa đi được một bước Ninh Vũ đã ôm chặt lấy anh từ phía sau, tay vòng qua siết chặt anh, nói: “… Em tự mình động.”

A Sùng không trả lời, trên người vác theo một người cứ thế đi thẳng đến đầu giường. Anh đang định nhặt chiếc bao cao su ở đầu giường lên, nhưng nghĩ một lúc lại quay người sang, một tay giữ đầu Ninh Vũ. Anh căn bản không dùng lực, Ninh Vũ đã tự mình từ từ quỳ xuống.

Đối với Ninh Vũ mà nói, phần lớn thời gian tình dục chính là bản thân hai chữ “A Sùng”. Cậu ngoan ngoãn cởi quần áo, quỳ xuống vị trí dưới hông A Sùng, dán mặt cọ lên trên đó.

A Sùng cảm thấy rất kỳ quái. Mỗi lần Ninh Vũ làm với mình dường như đều có cảm xúc kỳ lạ nào đó từ trong mắt cậu bay ra, cuốn cả mình vào.

Đối với anh mà nói, tình dục ấy à, chỉ là bản năng của con người mà thôi, cắm vào, chuyển động, sung sướng, cũng chẳng có gì khác nhau, đó là thứ thân thể cần, cũng chẳng cần thiết phải nghĩ nhiều. Nhưng A Sùng cảm giác được dường như Ninh Vũ không chỉ muốn sung sướng, cậu cởi quần áo, ánh mắt trần trụi lại thẳng thắn, dường như muốn hỏi em làm như vậy có đúng không.

Hình như là… Tin tưởng và giao phó.

Vị trí thân thể một trên một dưới rất dễ khiến một người đàn ông sinh ra cảm giác chi phối, mỗi một kịch bản tình ái vốn dĩ có thể biến tấu ra rất nhiều thể loại, nhưng A Sùng nhìn Ninh Vũ, anh lại thở dài. Anh phát hiện lúc nhìn gương mặt của Ninh Vũ, mình không thể nói ra những lời hạ lưu thô tục kia được, cũng không thể làm quá mức.

Có thể là vì đối phương rất ngoan ngoãn nghe theo?

Hình như cũng không phải vậy.

Ninh Vũ ngẩng đầu lên, A Sùng cúi xuống hôn cậu. Tư thế này khiến anh nhìn trông lịch thiệp hơn hẳn, cũng pha loãng tình dục trong không khí đi một chút.

“Được rồi, đứng lên.” A Sùng dán sát vào mặt Ninh Vũ nói: “Lên giường nào.”

Ban ngày tỉnh táo, trên giường toàn là thạch hoa quả và ánh mặt trời. A Sùng ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt Ninh Vũ. Nhìn một lúc, A Sùng phát hiện mình hơi mất tự nhiên, lại thuận tay cầm một cái thạch hoa quả bóc ra ăn. Người khác thì càng ngủ càng quen, nhưng mình và Ninh Vũ lại càng ngủ càng ngại ngùng, cứ thấy là lạ ở đâu ấy.

Ninh Vũ khó hiểu hỏi: “Làm chuyện này anh còn muốn ăn thạch hoa quả?”

A Sùng liếc cậu, không trả lời, nhận lấy bao cao su đối phương đưa tới, dùng miệng xé vỏ bao, xé được một nửa mới nói: “Không đeo được không?”

Loại thời điểm này mỗi một câu nói của A Sùng, Ninh Vũ đều cảm thấy như anh đang quyến rũ mình.

Hờ hững lại hơi mất tập trung, lúc A Sùng đè cậu luôn là như vậy, nhìn có vẻ quá thành thạo.

“Không đeo thì anh muốn bắn ở đâu?”

A Sùng sờ lên môi Ninh Vũ: “Chỗ này.”

Giọng điệu quá lả lơi rồi. Ninh Vũ choáng váng nhào tới hôn A Sùng, hôn một miệng toàn vị thạch hoa quả, ngọt ngào. Đối phương hơi há miệng để cậu cho lưỡi vào thăm dò, khẽ cắn mút hai cái, Ninh Vũ không nhịn được nhắm mắt hừ một tiếng, càng dựa vào càng gần, không nhịn được bắt đầu uốn éo qua lại.

A Sùng đỡ eo Ninh Vũ, chờ đến khi vào được ba phân thì đâm mạnh một phát tiến vào toàn bộ.

Cú đâm đó làm cả người Ninh Vũ đều co rụt lại, A Sùng vốn định nói xin lỗi, không ngờ người này lại há miệng bắt đầu rên, nhìn có vẻ rất sướng. Có lẽ là vì kích thích quá nhanh, mặt lập tức đỏ bừng.

Sau đó Ninh Vũ đỡ vai mình bắt đầu chuyển động. Được rồi, A Sùng phát hiện mình cũng rất sướng, khác với dĩ vãng là loại sung sướng này dường như còn mang theo chút tình cảm dịu dàng.

Anh quan sát biểu cảm Ninh Vũ, phát hiện thực ra biểu cảm của người này rất mâu thuẫn, là cái loại vẻ mặt hơi ngại ngùng nhưng thực chất sướng không chịu được xoắn xuýt với nhau. Lông mi hơi khép hờ, thế mà nhìn sao lại thấy khá đẹp.

Nói thật ra thì gương mặt này của Ninh Vũ cũng khá bổ mắt.

A Sùng khẽ cười trêu chọc cậu: “Chó nhỏ đang phát tình đấy à?”

Ninh Vũ thở hổn hển, nhào tới cắn vai A Sùng không nhẹ không mạnh, buồn bực hỏi: “Anh có thích em không?”

A Sùng cười: “Em đoán xem?”

“… Thích.”

“Ừ, thích.” A Sùng đâm thật sâu, xoa nắn mông Ninh Vũ: “Bắn vào cho em để em mang thai thứ hai nhé?”

“… Em hỏi nghiêm túc đấy!” Ninh Vũ lại cắn anh một nhát: “Anh đừng có mà trêu đùa em.”

“Em cũng không thể bàn đề tài kia khi đang lăn giường với tôi được.” A Sùng nhìn chằm chằm Ninh Vũ lắc đầu: “Chuyện này làm tôi rất muốn chịch cái miệng của em.”

Ninh Vũ nhắm hai mắt lại, còn chưa nói xong câu đầu tiên đã bị A Sùng túm gáy đổi tư thế khác. Hai chân cậu mở rộng nằm trên đất, bị giữ eo đâm liên tục không nói được thành lời.

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên làn da của chàng thiếu niên, phát sáng, phản chiếu màu sắc dịu dàng lại tươi đẹp.

“Làm sao thế.” A Sùng cười cậu: “Eo cũng kẹp không dừng lại được?”

A Sùng chủ đạo thì tiết tấu sẽ rất nhanh, mỗi lần đều cọ vào tuyến tiền liệt, bên trong vừa nóng vừa ngứa, cả người đều vô lực. Ninh Vũ há miệng rên, A Sùng bảo cậu tự giữ chân mình, anh kéo ra một ít, lại bảo cậu cúi đầu nhìn, nhìn âm hành cắm vào như thế nào, kéo ra dịch nhầy nhớp nhúa, nhìn mình bị chịch ra sao.

“Gọi tên tôi.”

Ninh Vũ siết chặt ga trải giường, nhắm hai mắt thở gấp gọi: “… Anh Sùng.”

Cậu bị làm đến mức mất hồn mất vía, kêu rên, không khống chế được càng rên càng lớn tiếng, chỗ giao hợp dính nhớp, cũng không biết là nước ở đâu ra. A Sùng tiến tới hôn cậu, vỗ vào eo cậu, nói: “Chặt quá, thả lỏng một chút nào.”

Khoái cảm khi bị làm khiến Ninh Vũ lại bắt đầu càn rỡ. Đón lấy nụ hôn, cậu ngậm bả vai A Sùng khẽ cắn, nói bên trong em rất ngứa, anh nhanh lên một chút.

A Sùng cười: “Phát dâm gì thế?”

“… Anh không được thì đổi lại, em tới.”

Những lời này khiến bọn họ lỡ mất giờ ăn trưa, A Sùng đè cậu lại làm thêm lần nữa.

Giọng A Sùng rất nhẫn nại.

“Sau này ở trên giường không thể nói cái gì mà đổi thành em tới.” A Sùng nói: “Tôi sẽ cảm thấy em đang khiêu khích tôi, chuyện này cũng khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái, không muốn làm thì em biến đi, đừng có cả ngày nghĩ muốn đè tôi.”

Mặt Ninh Vũ rất đỏ: “… Chủ yếu là em suy nghĩ tới việc anh ở phía trên khá mệt.”

“Cũng không cần quan tâm tôi như vậy.” Giọng A Sùng bình thản: “Tôi tự thấy mình làm cũng không tệ lắm, em còn gì không hài lòng.”

… Thật ra chính vì quá hài lòng nên hơi tự ti.

Ninh Vũ biết mình nói sai. Sau đó động tác của A Sùng trở nên hơi mất kiên nhẫn, sức lực cũng rất lớn. Ninh Vũ mở rộng hai chân quỳ trên giường, bị đâm vừa đau vừa sướng, ý thức cũng hơi tan rã ra rồi.

Cậu nghe thấy tiếng A Sùng hít thở rất trầm, so với lúc trước thì dồn dập hơn một chút, mang theo từ tính và độ ấm, âm thanh cực kỳ nóng bỏng.

Ninh Vũ sợ nhột. A Sùng càng về sau càng cố ý làm cậu, xoa nắn trên eo, vừa nhột vừa tê dại. Thân dưới có âm thanh đánh vào nhau dính nhớp, A Sùng lại đổi góc độ khác đâm tới, Ninh Vũ cũng đổi góc độ đón ý hùa theo.

“Em sai rồi.” Giọng Ninh Vũ run run, nhỏ giọng nhận lỗi: “Sau này em không nói vậy nữa… Anh chậm một chút.”

Nói xong A Sùng trực tiếp dừng lại.

“Quá ướt, không có cảm giác gì.” Giọng A Sùng rất nghiêm túc, dường như thật sự tò mò: “Em còn tự chảy nước ra cơ à?”

Ninh Vũ không trả lời anh, cậu lắc eo tự mình nuốt lấy thứ đó, A Sùng cũng không động đậy, để mặc cậu tự chuyển động, hai tay nhào nặn nghịch mông Ninh Vũ, tách ra hai bên, bóp bóp đùa nghịch một chút.

Lúc sau hai người đều hơi mất khống chế. A Sùng bị hút đến mức da đầu tê dại, đâm mạnh mấy cái rồi nắm eo người này bắn ra.

Cảm nhận sự mới lạ mới tận hưởng lần đầu. A Sùng hơi híp mắt, trong đầu nghĩ nắm lấy eo của Ninh Vũ từ phía sau cũng khá là sướng. Anh còn đang chậm rãi chuyển động kéo dài khoái cảm, kết quả nghe thấy Ninh Vũ quay đầu, nói rõ ràng:

“Cục cưng khổ cực rồi.” Giọng Ninh Vũ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Em yêu anh.”

Đây cũng là người duy nhất nói với mình những lời này ở trên giường.

Lúc này A Sùng mới chợt hiểu ra Ninh Vũ khác với những người khác như thế nào.

Người khác làm xong là muốn ôm, còn Ninh Vũ làm xong sẽ lại gần ôm anh, hôn anh, nghiêm túc nói một câu: “Em yêu anh.”

Cứ tưởng A Sùng nói đùa, kết quả ngày hôm sau bọn họ thật sự đến chùa một chuyến.

A Sùng chỉ bức tượng Tứ Diện Phật, bảo Ninh Vũ nghiêm túc bái lạy, nói mình muốn tới xử lý vài chuyện. Hỏi anh có chuyện gì, A Sùng nói phải đi giúp một chuyện, làm phiên dịch.

Giải thích ra Ninh Vũ mới nghe hiểu. Bởi vì rất nhiều chùa chiền lớn nhỏ ở Thái đều tiếp đãi du khách ngoại lai và đoàn du lịch, sau khi đi viếng chùa sẽ có một khâu là để khách vào đại điện nghe sư phụ tu hành trong chùa “thuyết giảng”.

Chương trình cụ thể chính là một đống người đi vào, lần lượt để cao tăng nhìn mặt mình, sau đó cao tăng nói ba la bô lô một đống tiếng Thái, A Sùng ở ngay bên cạnh dịch sang tiếng Trung.

Chờ xong chuyện còn phải căn cứ vào tình hình của khách thuận tiện rao bán một vài bùa Phật và đồ ngọc ở trong chùa.

Từ góc độ của Ninh Vũ nghe ra thì loại hoạt động này… cảm thấy ngược lại thật sự hơi buồn cười. Cậu không có tín ngưỡng, không tin nhìn vào mặt có thể nhìn ra điều gì, cũng không tin một lá bùa Phật đắt muốn chết thật sự có thể đảm bảo bình an toại nguyện gì.

A Sùng giải thích xong, cậu cũng chỉ có thể nói: “À, vậy em ở bên ngoài chờ anh.”



“Ừ, em đừng chạy lung tung, tốt nhất là em cứ ở đó bái bức tượng Tứ Diện Phật kia đi.” A Sùng vỗ lên đầu Ninh Vũ: “Cố gắng lên! Hy vọng ngày mai em sẽ may mắn, tung được mặt số 1 mà em muốn!”

“…” Ninh Vũ xách túi hoa quả mua trên đường, buồn bực gật đầu: “Vậy xin mượn lời chúc tốt lành của anh.”

Cậu dõi mắt nhìn A Sùng đi xa. Đối phương mặc một bộ quần áo đen, tôn lên vóc người cao lớn hơi gầy. Ninh Vũ nhìn mà chẳng vui vẻ gì, thầm nghĩ gần đây rõ ràng là có đút đồ ăn cho anh ấy hơi mập lên mà, sao nhìn không hiện ra chút nào.

Chờ ngẩn người một lúc, Ninh Vũ do dự một lát, đến bên cạnh châm bốn nén nhang. Giống như những gì A Sùng kể với mình khi trước thì vị Phật này có bốn mặt, chia ra cai quản sức khỏe, tình yêu, sự nghiệp, tài vận. Phần lớn mọi người đều bái lạy mỗi mặt một lần, cắm một nén nhang phía trước mỗi mặt của tượng phật.

Bốn bề vắng lặng, Ninh Vũ suy nghĩ một lát, bước chân không tự chủ được đi tới mặt cai quản tình cảm. Cậu thầm nghĩ thân thể mình coi cũng mạnh khỏe, sự nghiệp mình cũng không vội vàng, tài vận lại càng không quá quan tâm, dường như cũng chỉ có mặt tình cảm muốn cầu Phật che chở một chút.

Mặc dù thái độ của A Sùng đối với mình mềm mỏng đi rất nhiều, nhưng miệng không ngừng nhắc đến lời ước hẹn tung đồng tiền xu kia, chỉ muốn tình cảm mỗi lần một ngày, nghe thì thấy là một cách làm rất kỳ quái, nhưng ngẫm kỹ một chút sẽ cảm thấy cái này rất “A Sùng”.

Vào lúc này người ta rất hay nghĩ ngợi lung tung và buồn lo vô cớ, Ninh Vũ sẽ phỏng đoán là mình chưa tốt ở đâu, hay bản thân A Sùng là như vậy? Hình như A Sùng vĩnh viễn chừa lại đường lui cho bản thân, cho dù nói thích, dường như cũng rất mờ ảo, giống như khói hương ở trước mặt vậy.

Nghĩ như thế, Ninh Vũ đã vô thức giơ tay lên, định cắm cả bốn nén hương vào bát hương ở mặt cai quản tình cảm kia.

Dù sao những thứ khác mình cũng không cầu, đừng phân tán ước nguyện, cho dù là bái lạy Phật, Ninh Vũ cũng rất bướng bỉnh. Cậu không phải A Sùng, cậu làm việc có mục tiêu và nhu cầu trực tiếp.

Nhưng động tác cắm hương được một nửa vẫn dừng lại.

Cậu cau mày suy nghĩ một lúc, than thở chuyển sang mặt cai quản sức khỏe kia, lần này không do dự, cậu trực tiếp cắm hết bốn cây hương vào.

So với việc cầu cho mình, dường như cậu quan tâm đến vấn đề thân thể khỏe mạnh của A Sùng hơn. Trước đây không lâu mới gặp tai nạn xe, dù sao Ninh Vũ cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Chuyện khác thì thôi đừng tính, vẫn là khỏe mạnh bình an quan trọng nhất.

Dường như đây cũng là lần đầu tiên Ninh Vũ hy vọng trên thế gian này thật sự có một đức Phật mang lòng từ bi. Cậu chắp tay, cúi đầu vái ba lạy, ở trong lòng âm thầm niệm: Mong ngài phù hộ A Sùng cả đời bình an, không bệnh không tai.

“Nhà con có người bị bệnh à?”

Sau lưng đột nhiên vang lên một câu tiếng Thái, Ninh Vũ bị dọa sợ suýt nữa nhảy dựng lên.

Cậu vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy đứng trước mặt là một tăng nhân gầy nhỏ, trong tay còn cầm một cây chổi, đại khái là vị lúc trước ở bên cạnh quét sân.

Ninh Vũ nhìn gương mặt hiền hậu, hơi mỉm cười của người đó, tính phòng bị trong lòng cũng bớt đi một chút.

Cậu cười dùng tiếng Thái trả lời: “Dạ, không phải người nhà bị bệnh… Là cầu người trong lòng bình an.”

Tăng nhân kia nhìn chằm chằm vào cậu, vừa cười vừa chỉ tượng phật hỏi: “Không cầu tài cầu sự nghiệp?” Người đó dừng lại: “Con không phải người Thái đúng không?”

Ninh Vũ gật đầu: “Vâng, con là người Trung Quốc. Con… không cầu thứ khác, hình như con chỉ hy vọng người mình thích khỏe mạnh bình an thôi.”

Mặc dù tăng nhân kia cầm một cây chổi, nhưng khí độ quanh thân ôn hòa rộng lượng, không hiểu sao Ninh Vũ rất có hảo cảm với người này.

Khiến Ninh Vũ bất ngờ là tăng nhân này lại mở miệng nói một câu tiếng Trung: “Ở Trung Quốc, cái này được được gọi là cầu nhân đắc nhân đúng không nhỉ?”

(Cầu nhân đắc nhân (求仁得仁): cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng)

Thật ra tiếng Trung của lão tăng này cũng không chuẩn lắm, khẩu âm hơi nặng, nhưng ý thì đúng.

Ninh Vũ cười: “Đại khái là vậy ạ. Tiếng Trung của sư phụ rất tốt, người thường xuyên đọc sách của Trung Quốc ạ?”

“Thỉnh thoảng đọc một hai cuốn, đều là sách hay, nhưng rất nhiều chữ không hiểu, phải đọc đi đọc lại mấy lần… Ta rất thích Trung Quốc.”

Sau đó vị sư phụ nét mặt hiền hoà này bèn kể lại những nơi mình từng tham quan ở Trung Quốc.

Ninh Vũ cũng không thấy có gì không thú vị, cậu cũng đang rảnh rỗi, dứt khoát theo lão tăng này chậm rãi đi tới dưới một mái hiên.

Trên nóc mái hiên kia có dây leo, mấy nhành cây thật dài rủ xuống dưới, lúc đi qua sẽ sượt qua gò má người ta.

Ngứa, Ninh Vũ theo bản năng đưa tay muốn vén ra, lão tăng kia ngăn lại nói: “Đừng lộn xộn, để nó sờ mặt con đi, trời ban ân huệ, dính phật khí trong chùa, kết Phật duyên.”

Bọn họ lần lượt ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện không biên giới. Tiếng Trung xen lẫn tiếng Thái, có lúc trao đổi hơi khó khăn, nhưng Ninh Vũ cảm thấy vị lão tăng này nói chuyện rất thú vị, ngẫm kỹ lại dường như đều có ý nghĩa sâu xa, không hiểu sao lại khiến người ta yên bình khoan khoái.

Lúc A Sùng từ trong đại điện đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Ninh Vũ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh sư phụ mình, sư phụ cầm cây chổi vẽ gì đó dưới đất cho Ninh Vũ xem, hai người nhìn qua đều rất nghiêm túc, vô cùng nhập tâm.

Gió thổi qua, dây leo chậm rãi đung đưa, cảnh tượng này rất yên tĩnh, cũng rất đẹp.

A Sùng đi tới, chỉ mới bước hai bước, bên cạnh đột nhiên có một con mèo mun nhảy ra.

Người khác còn ổn, Ninh Vũ bị con mèo mun kia dọa sợ hết hồn. Con mèo kia toàn thân đen như mực, không lẫn một sợi lông khác màu, chỉ nhìn màu lông thôi đã thấy là giống mèo cao cấp nhất, đặc biệt là ánh mắt, màu nâu sâu thẳm, giống như hai chiếc chuông đồng tối màu vậy, nhìn thẳng vào người ta chăm chú.

Nó lủi tới, không hề sợ người, đầu tiên là không chút khách khí đạp lên đùi Ninh Vũ, ngay sau đó lại chạy sang đùi lão tăng kia, nâng móng chân lên liếm.

A Sùng bật cười. Anh đi tới, hành lễ với sư phụ, lại xoa đầu con mèo mun kia rồi mới nói: “Đã lâu không gặp vị đại sư huynh này của con rồi, nó còn biết quay lại.”

Già rồi cứ chạy đi, nuôi không nổi.

Ninh Vũ thấy A Sùng đi tới, cảm thấy có lẽ anh biết lão tăng này, bèn tự giác không lên tiếng.

Lão tăng kia đang để mèo liếm ngón tay mình, nghe vậy cười nói: “Có một vài thứ có cố cưỡng ép ở lại cũng không giữ được, nó muốn đi đâu thì đi, tự lo cho bản thân mình, đừng để ý sư huynh của con.”

A Sùng dừng lại, thu tay về, cười trả lời: “Vâng.”

“Hôm nay nhiều khách không?”

“Cũng tương đối ạ.”

Sư phụ trêu đùa con mèo kia một lúc, nói: “Con xem không phải nó chạy ra ngoài một thời gian rồi lại chạy về đấy sao? Chạy ra ngoài nhiều cũng không tốt, dù sao cũng bị đói, bị bắt nạt, đương nhiên là biết quay về tìm chủ. Nuôi mèo chính là như vậy, cũng không đến nỗi phải kiếm cái lồng nhốt nó vào đâu nhỉ?”

Sư phụ ngẩng đầu, nhìn A Sùng, lại nhìn sang Ninh Vũ: “Các con nói xem có phải đạo lý này hay không.”

Lời này hỏi ra cả Ninh Vũ và A Sùng đều hơi sửng sốt.

Con mèo kia dường như bị xoa đến phiền, nhảy xuống khỏi đầu gối của lão tăng, bước chân nhẹ nhàng đi xuyên qua hành lang, chỉ mấy bước sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lão tăng kia nói xong cũng cầm cây chổi đứng lên đi mất. A Sùng kịp phản ứng lại, vội vàng nhận lấy túi hoa quả mà Ninh Vũ xách theo, sải bước đi tới treo lên cổ tay sư phụ, lại móc từ trong túi ra một bọc thuốc lá sấy mình tự làm đưa tới.

Sư phụ nhận lấy, nói một câu: “Là người có duyên.”

A Sùng cúi đầu, không dám đáp lời.

A Sùng cười, vỗ vỗ bàn tay A Sùng: “Sau này lúc hoa hoàng yến (2) nở, con tới đọc kinh một lần là được, không cần thường xuyên tới thăm ta.”

Giọng người nhẹ bẫng, nhưng ý nghĩa trong lời nói lại rất nặng.

Nói xong sư phụ kéo cây chổi kia chậm rãi bước đi. A Sùng không dám đuổi theo nữa, cúi đầu vái ba lạy về phía bóng lưng sư phụ.

A Sùng giữ tư thế kia đứng yên thật lâu, không biết qua bao lâu, có một bàn tay đặt lên vai anh, rồi lại trượt xuống, nắm lấy tay anh.

Ninh Vũ nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

A Sùng quay đầu nhìn cậu.

Ở trong mắt Ninh Vũ, thật ra cảnh tượng này hơi quái dị.

Người đàn ông tóc đen mặc quần áo đen, lúc quay đầu ánh mắt mang theo vẻ sắc bén, ánh nắng xung quanh xuyên thấu qua những sợi dây leo đan bện thành tấm lưới rọi xuống như những sợi tơ, nhẹ nhàng lay động, loang lổ đong đưa rất đẹp mắt. Mà ở một góc khuất trong tầm mắt, Ninh Vũ thoáng nhìn thấy có một con mèo toàn thân đen nhánh đang ngồi ở chỗ cuối hành lang…

Hai cái bóng đen chẳng hiểu sao lại chồng lên nhau.

A Sùng giống như một… A Tu La đứng dưới ánh sáng? Có lẽ cũng chỉ có thể giải thích như vậy, dù sao Ninh Vũ cảm thấy mình bị bỏ bùa rồi.

“… Mạo phạm quá, nhưng bây giờ em muốn hôn anh.” Ninh Vũ siết tay A Sùng: “Không đi nữa thì em sẽ cưỡng hôn anh ở chỗ Phật môn thanh tịnh này đấy.”

A Sùng bật cười. Ninh Vũ bị nụ cười kia hớp hồn, lúc nhìn lại, con mèo mun thoáng hiện trong tầm mắt đã không còn thấy đâu nữa.

“Không có gì mạo phạm tôi, là mạo phạm Bồ Tát và Phật Tổ.” A Sùng cười cúi đầu: “Tới nào.”

Trong lòng Ninh Vũ âm thầm niệm một câu: “Xin lỗi người, Phật Tổ”, cậu nhắm hai mắt lại hôn lên, kết quả vồ hụt.

A Sùng tránh ra, cười ha ha ha nói: “Không được, không được, ra ngoài rồi nói.”

Lúc này nhìn A Sùng vừa biếng nhác lại vừa dí dỏm, giống như một đứa trẻ lớn xác.

Ninh Vũ đen mặt, cậu được A Sùng dắt đi ra bên ngoài chùa, không hôn được, cậu bắt đầu mất tự nhiên: “Bây giờ em cảm thấy anh không giống mèo nữa.”

Bọn họ đi qua hành lang dài loang lổ ánh sáng, vắng bóng người dây leo buông rủ ấy. Không khí rất yên tĩnh, xa xa có tiếng ve sầu. Tiết trời sau giờ Ngọ oi bức, Ninh Vũ được A Sùng dắt ra ngoài, đột nhiên có một loại ảo giác dường như đã từng dắt tay làm bạn với nhau rất lâu rồi.

A Sùng lục tìm trong túi của Ninh Vũ, đúng như dự đoán tìm được viên kẹo anh đào (1) mà mình thích ăn nhất. Anh dùng miệng xé túi đựng, nói: “Em ngược lại vẫn luôn giống một chú chó, em nhìn bả vai anh đi, răng lợi cũng không tệ lắm đâu.”

Ninh Vũ nhìn động tác xé vỏ kẹo của A Sùng, lại nghĩ đến dáng vẻ người này một tay dùng miệng xé vỏ bao ngày hôm qua. Ngay lập tức trong lòng cậu nhộn nhạo, nhưng ngoài miệng vẫn còn đang cự cãi với A Sùng: “Em cũng không biết tại sao lại rất muốn cắn anh, em đã kiềm chế lắm rồi đấy.”

“Ôi chà, em nào chỉ thích cắn tôi, còn thích ngửi tôi nữa, em cho là tôi không biết ư? Cho rằng hôm qua tôi ngủ rồi? Cái thói xấu này của em cũng thật là.”

Vẻ mặt Ninh Vũ đầy thản nhiên: “Ngửi thì sao nào, em dạy anh nhé, dùng tiếng Trung nói thì hành động đó gọi là hít mèo đấy.”

A Sùng nhai kẹo liếc nhìn cậu: “Cún con.”



Trong đầu Ninh Vũ nghĩ tiếng Trung của người này rốt cuộc học được từ đâu vậy, mấy cái cách nói linh tinh vớ vẩn gì cũng học được, quá thần kỳ rồi… Cậu còn đang băn khoăn mình có nên hôn hay không, tiếp tục trả lời một cách đầy quái gở: “Vậy anh là hồ ly tinh.”

A Sùng nghiêng đầu liếc nhìn cậu: “Nếu tôi thật sự là hồ ly tinh, em nghĩ em còn giữ được mạng chắc?”

“Khó mà nói, nếu để một con chó cực đói vào chung một chỗ với một con hồ ly, không cần biết con hồ ly kia thành tinh hay không, ai cắn chết ai còn chưa biết.”

“Hồ ly tinh có pháp lực mà, trừ khi em cũng tu luyện thành chó tinh, vậy thì còn có thể đánh một trận… A, cứ nói mãi đề tài này làm gì nhỉ, hồ ly với chó gì đó, yên ổn làm người không tốt sao?”

Bọn họ bình thường nói chuyện phiếm đều dông dài vô biên vô tận như vậy đấy. Ra đến bên ngoài chùa, Ninh Vũ bảo bắt xe về nhà, A Sùng lại bảo đi bộ về, nói xong lại bắt đầu than phiền chuyện mình không thể cưỡi motor.

Ninh Vũ biết mình phải mau nói sang chuyện khác, mở miệng hỏi: “Anh biết vị sư phụ quét sân đó?”

A Sùng gật đầu: “Quá quen ấy chứ, là sư phụ tôi.”

Bọn họ bắt đầu đi về nhà, rời khỏi chùa, bọn họ vẫn còn nắm tay nhau. Ninh Vũ hơi say nắng, lúc này cậu mới ý thức được hình như đây là lần đầu tiên mình nắm tay A Sùng đi trên đường.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu nắm tay người khác như vậy.

“… Sư phụ anh quét sân ở trong chùa?” Ninh Vũ ngạc nhiên: “Sư quét sân à?”

“Người thích quét sân, rèn luyện thân thể không được sao, em quản nhiều làm gì.” A Sùng cười: “Sư phụ là trụ trì, ông ấy thích làm gì thì làm, không đến lượt chúng ta nói này nói nọ.”

Trụ trì… Ninh Vũ hóa đá một giây: “Sư phụ anh nói tiếng Trung cũng khá tốt đó chứ.”

“Ừ, hồi trẻ ông ấy từng đến thăm Trung Quốc, ở lại đó mấy năm.” A Sùng nói: “Aizz, nhắc tới thì tôi cũng rất muốn về nước xem thử. Em có muốn tới biên giới ở Vân Nam chơi không? Dẫn em tới thăm chỗ tôi sinh ra.”

Ninh Vũ suy nghĩ một lúc mới nói ra nghi vấn của mình: “Rốt cuộc thì anh là người Trung Quốc hay người Thái thế?”

“Em đoán xem.”

Ninh Vũ: “Khung xương của anh không phải là người lai hay sao, em thấy anh không phải con lai Trung Thái, chắc là con lai Italy và Trung Quốc nhỉ?”

“? Em đang nói cái gì vậy?”

Ninh Vũ cười: “Em đang nói về người trong lòng em ấy mà.”

“… Em học đâu ra mấy lời đó?”

Vẻ mặt Ninh Vũ đầy đắc ý: “Từ video đàn chị cho em xem.”

“… Quê mùa, lại còn ngấy nữa chứ.” A Sùng run run bả vai: “Bớt gọi điện thoại trao đổi mấy chuyện này với đàn chị kia của em đi, quá quê mùa rồi.”

Ninh Vũ à một tiếng, tiếp tục hỏi: “Được rồi, rốt cuộc thì anh là người ở đâu?”

“Cha mẹ tôi đều là người Trung Quốc, em nói xem?” A Sùng liếc cậu: “Đất nước Thái Lan này nuôi lớn tôi, tôi cũng có tình cảm với nó. Giống như chị ba vậy, coi như một nửa là mẹ không thân thích cũng chẳng chung huyết thống. Đa số thời điểm không thích Bangkok, thỉnh thoảng lại thấy rất thích.”

Ninh Vũ hỏi: “Thỉnh thoảng là lúc nào?”

A Sùng bật cười, anh siết ngón tay Ninh Vũ, nói: “Bây giờ.”

Móa.

Bước chân Ninh Vũ hơi khựng lại.

A Sùng kéo tay cậu mà không thấy cậu đi theo, quay đầu lại hỏi em làm gì thế. Ninh Vũ thấp giọng thương lượng: “Thật muốn hôn anh, hôn một cái được không?”

A Sùng rất chính trực nhìn lại cậu: “Không thể, về nhà nói sau.”

Ninh Vũ: “… Giả bộ đứng đắn gì chứ, rõ ràng cũng đâu phải người đứng đắn gì…”

A Sùng cười gật đầu: “Trêu chó đều vậy mà, trong lòng ngứa ngáy đúng không? Trong lòng ngứa ngáy là phải rồi, cố chịu đi.”

Ninh Vũ: “… Em muốn lắm rồi.”

A Sùng à một tiếng, vẫn cười không nhanh không chậm: “Cứ muốn cho tôi xem thử đi?”

“… Em muốn cắn anh.”

A Sùng đang định tiếp tục trêu chọc cậu, kết quả Ninh Vũ thật sự há miệng cắn lên bả vai trái của anh. Không đau, nhột.

Hi hi ha ha náo loạn xong rồi, bọn họ gặp một sạp nhỏ bán salad xoài xanh, A Sùng nói muốn ăn, Ninh Vũ cảm thấy không đảm bảo vệ sinh, sau khi tranh luận một hồi thì Ninh Vũ thỏa hiệp, mua một suất. Lúc chờ dì bán hàng trộn salad, cậu len lén hôn A Sùng một cái, lần này anh không tránh.

Bọn họ vẫn luôn dắt tay nhau. Ninh Vũ thường xuyên hỏi A Sùng tay có đau không, lần nào A Sùng cũng trả lời rất khoa trương là đau lắm, đau muốn chết luôn. Sau đó đối thoại biến thành: “Thương anh, hôn em một cái là hết đau nè.” “Nằm mơ giữa ban ngày.”

Lúc đưa salad qua, dì bán hàng hỏi dò một câu: “Là học sinh à?”

A Sùng gật đầu như thật: “Vâng, chúng cháu là học sinh cấp ba.”

Ninh Vũ nín cười.

Dì bán hàng gật đầu: “Mau về nhà đi, trả dì 20 baht là được rồi.”

Bọn họ trả tiền xong, cười xoay người, tiếp tục đi về nhà, chuẩn bị bắt xe điện ngầm.

Đoạn đường phía trước không có thang máy. Vốn dĩ đang đi bình thường, A Sùng còn đang tranh luận với Ninh Vũ về chuyện bên trong salad xoài xanh có đậu sống với cua hay không, đuôi mắt Ninh Vũ liếc thấy một dì đang chống gậy, bước lên cầu thang cực kỳ chậm, đi có vẻ rất tốn sức.

Cậu ngắt lời A Sùng, chỉ vào dì kia hỏi: “Có để ý chuyện em đi giúp người làm vui không?”

A Sùng liếc nhìn, hiểu ra, lắc đầu, để cậu đi.

Ninh Vũ gật đầu, hai ba bước đã đi tới hỏi dì kia, dì kia hơi ngại ngùng, nhưng vẫn nhoài người lên lưng Ninh Vũ. Cậu cõng dì kia một mạch đến bên ngoài cửa trạm xe điện ngầm mới buông xuống. Lúc Ninh Vũ quay đầu nhìn lại đã không thấy A Sùng đâu nữa.

Ninh Vũ quay lại tìm mới phát hiện A Sùng vẫn còn đứng ở chỗ cũ không đi đâu, đang ung dung thong thả ăn salad xoài xanh của anh.

Cậu tới hỏi sao không đi theo, kết quả A Sùng lười biếng trả lời cậu một câu: “Tôi cũng không đi nổi, tôi cũng muốn được cõng.”

“…” Ninh Vũ không nhịn được cười: “Tay bị thương hay là chân bị thương? Anh đi bằng tay đấy à?”

“Là không đi nổi đó, muốn bạn trai cõng.” A Sùng cười nhìn cậu: “Tay đau quá đi mất thôi! Tôi không đi nổi! Tôi cũng muốn được anh đẹp trai cõng!”

Còn có thể thế nào được nữa, anh ấy cười với mình như vậy, mình thật hết cách luôn, Ninh Vũ thầm nghĩ.

Cậu xoay lưng lại, cúi người xuống nói: “Tới đi, cẩn thận cái tay một chút.”

A Sùng cười nhào lên. Ninh Vũ đổ không ít mồ hôi, trên người rất nóng, từ vị trí của mình có thể nhìn thấy vành tai đỏ bừng.

Cũng không biết là cố ý hay là mệt mỏi, dù sao A Sùng cũng cảm thấy lúc Ninh Vũ cõng anh đi cực kỳ chậm.

Nhưng anh cũng không muốn thúc giục, cứ như vậy đi. A Sùng nhìn dòng xe chen chúc chạy trên đường, thầm nghĩ, chậm một chút cũng tốt, thế giới này quá nhanh, thỉnh thoảng cũng phải chậm lại một lần.

Anh vùi mặt vào vai Ninh Vũ, hỏi: “Em sắp đi học rồi nhỉ?”

“Vâng.” Ninh Vũ gật đầu: “Gần nửa tháng nữa.”

Nói xong bọn họ đều im lặng. Trường học ở Chiang Mai, nếu còn ở lại đó cũng coi như đang yêu xa. Lần đầu tiên A Sùng chủ động nhắc tới chuyện này, trước giờ Ninh Vũ không đề cập tới.

“Em có muốn đi chơi không?”

“Muốn chứ, anh muốn đi chơi à?” Giọng Ninh Vũ rất vui vẻ: “Hay là chúng ta trở về Trung Quốc chơi, em chưa từng đến Vân Nam, hay là em dẫn anh về Thượng Hải cũng được…”

“Không phải.” A Sùng nín cười ngắt lời cậu: “Ý tôi là chúng ta tham gia một đoàn du lịch đi.”

Ninh Vũ lập tức cảnh giác: “?”

Giọng A Sùng hưng phấn: “Tham gia đoàn du lịch ở Thái, đoàn lúc trước em tham gia ấy, sao nào!”

Ninh Vũ tức giận lạ thường: “… Anh yêu đương còn muốn kiếm tiền của em? Anh là hướng dẫn viên du lịch thì tham gia đoàn du lịch cái gì!!”

A Sùng cười ha ha, anh xoa vành tai Ninh Vũ, nói: “Hướng dẫn viên du lịch sao lại không thể tham gia đoàn du lịch! Ý tôi là chúng ta quen nhau qua một chuyến du lịch, vừa lúc trải nghiệm lại lần nữa, em không muốn sao?”

Ninh Vũ nghe nói vậy hơi động lòng: “Cũng không phải không được…”

A Sùng tiếp lời: “Đương nhiên rồi, tham gia đoàn du lịch của công ty chúng tôi, tôi cũng kiếm được chút tiền hoa hồng.”

Ninh Vũ: “…”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói: Không lừa gạt mọi người nhé! Tình yêu ngọt ngào tới rồi!

PS: Chú thích của tác giả: 

Hoa hoàng yến [Tiếng Trung: 金链花 – kim liên hoa]: Một loại hoa của Thái Lan. Có tên khác là muồng hoàng yến/ cây sừng trâu (牛角树 – ngưu giác thụ – Cassia fistula)/ cây keo Ba Tư, hoa nở vàng tháng năm. Ấn Độ, Myanmar, Thái Lan, Sri Lanka và vùng đất Tây Nam Bộ ở Trung Quốc đều có trồng.

Mọi người chăm bình luận cho tui với nhé ~ Cúi chào ~

Chú thích của editor: Loại kẹo trong truyện nhắc tới là kẹo cứng vị anh đào (cherry) 金链花 – kim liên hoa, như chú thích của tác giả, ở VN mình cũng có trồng loại cây này, hay gọi là hoàng yến hoặc muồng hoàng yến

Đoạn hai bạn trẻ chơi đùa nhau trên giường tui định để nó “cháy” hơn cơ nhưng nghĩ có khi dùng từ như vậy lại hơi tục, mà công nhận hai bạn mần nhau cũng bày ra nhiều trò hãi, toát mồ hôi giùm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau