Thánh Phụ Sao? Ta Giả Vờ Là Được

Chương 3: Ác ý của quái vật

Trước Sau
Editor: Chanh

Sáng sớm hôm sau, Lộc Tê ở trong phòng tắm rửa, sau đó đi ra ngoài phòng.

Đám quái vật cũng không hạn chế hoạt động của cậu, chúng nó tựa hồ rất tự tin cho dù cậu có muốn chạy trốn thì cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.

Lộc Tê mặc đồ thể thao, tập thể dục ở trong sân.

Cũng không phải cậu tự nguyện đâu, chỉ là hôm qua cậu bị nội dung trên Vũ Trụ Đồ Thư Quán kia làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé yếu ớt. Cái gì mà không tập thể dục nên giá trị sinh mệnh không cao. Quả thật cậu không thích vận động, chẳng lẽ chỉ cần bắt đầu vận động, giá trị sinh mệnh sẽ tăng lên sao?

Lộc Tê duỗi thân vận động.

【 giá trị sinh mệnh +1, giá trị sinh mệnh hiện tại 241】

Lộc Tê: "......"

Cậu xoay thắt lưng, sau đó bởi vì động tác quá lớn, thiếu chút nữa muốn vẹo luôn nên phải dừng lại.

【 Giá trị sinh mệnh -1, giá trị sinh mệnh hiện tại 240】

Lộc Tê có cảm giác tập thể dục là một trong những điều vô nghĩa nhất trên thế giới.

"Mệt ghê." Lộc Tê hít một hơi thật sâu nhìn lên bầu trời không sáng sủa chút nào.

"Anh trai nhỏ ơi." Có người gọi cậu.

Lộc Tê nhìn qua.

Là cô bé đã chào hỏi cậu trong cốt truyện, cô bé đang dắt chó con trở lại sau khi tản bộ.

Cô bé và chó con dừng lại ở cửa, khi chó con yên ổn thì lập tức sủa điên cuồng về phía nhà cậu.

" Bánh Sandwich!" cô bé tức giận.

Chó con ngay lập tức ngừng sủa.

Khi biết được tên của chó con, Vũ Trụ Đồ Thư Quán bắt đầu cập nhật nội dung.

【Tên npc: Bánh Sandwich】

【Chủng tộc: chó】

【Trạng thái: tràn đầy tinh thần】

【Giới thiệu: ngoan ngoãn, dễ bị ảnh hưởng, nhìn thấy những thứ đáng sợ sẽ đuổi theo sủa không ngừng】

Lộc Tê đẩy kính một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười giả dối, cậu đi qua hỏi cô bé: "Em gái ơi, tên em là gì?" dung mạo của cậu văn nhã tuấn tú lại đeo một cặp kính thoạt nhìn là kiểu khiến người khác dễ dàng sinh hảo cảm.

Cô bé ngửa đầu cười nói: " Em tên là Chu Thụ."

【Tên npc: Chu Thụ】

【Chủng tộc: con người】

【Trạng thái: nhảy nhót tung tăng】

【Giới thiệu: đang học lớp 3 tiểu học, ngây thơ hồn nhiên】

Lộc Tê hỏi cô bé: "Em có thường xuyên dắt chó con đi dạo không? "

Chu Thụ gật đầu: "Ba ba hay đi công tác, ma ma thì nấu bữa sáng, em thừa dịp mama chuẩn bị bữa sáng liền dắt bánh sandwich đi dạo. "

"Gâu" chó con sủa tiếp.

" Bánh Sandwich!" Chu Thụ không vui kéo dây xích chó: "Đợi lát nữa dì Lâm sẽ tức giận cho xem. "

"Mẹ anh sẽ tức giận sao? Xin lỗi, gần đây tâm trạng của bà ấy không được tốt lắm." Lộc Tê cười tủm tỉm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Thụ ửng hồng khi nhìn thấy một anh trai tuấn tú mỉm cười, cô bé nói chuyện phiếm với Lộc Tê: "Dì ghét tiếng sủa của chó con. "

"Hả, chỉ ghét tiếng chó con sủa thôi sao?" nụ cười của Lộc Tê trông rất ôn nhu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. May mắn là cậu đeo kính nên mọi người ít nhiều sẽ nhầm lẫn quan điểm của mình, rốt cuộc là ánh mắt của cậu lạnh như băng hoặc là tròng kính không có nhiệt độ.

"Chán ghét tất cả âm thanh ồn ào nữa ạ." cô bé không lựa lời mà nói: "Đoạn thời gian trước, dì cùng một người anh trai xảy ra xung đột, chính là bởi vì anh trai kia luôn lái xe rất ồn ào đến nơi này. "

Dì rất ghét những âm thanh ồn ào.

【 Người chơi mở khóa điểm yếu của quái vật: sợ tiếng ồn】

Vũ Trụ Đồ Thư Quán kết nối với tâm trí của Lộc Tê, mỗi suy nghĩ của cậu đều không thoát khỏi sự quan sát của nó.

Bởi vì cô bé và chú chó con đã từng đi vào căn biệt thự này nên Lộc Tê muốn nói chuyện với cô bé nhiều hơn để tìm ra càng nhiều thông tin.

"Anh thay mặt gia đình xin lỗi chuyện lần trước đã dọa đến em." cách cửa sắt, Lộc Tê ngồi xổm trên sàn nhà, nhìn thẳng vào cô bé: "Lần trước khi em tiến vào đến tột cùng còn thấy cái gì nữa? "

"Hi hi hi." Chu Thụ cười rất vui vẻ: "Anh trai nhỏ chỉ nói xin lỗi vì chuyện này sao?"

"Còn chuyện gì nữa?" Lộc Tê truy vấn.

Chu Thụ gác lại chuyện này, cô bé kể lại chuyện lần trước xông vào nhà cậu: "Trong phòng rất tối, rất lạnh, em nghe được tiếng gió, còn có tiếng bước chân xa xôi. Cánh cửa mở ra và mặt trăng chiếu vào từ bên ngoài. Khi em bước vào nhà anh thì có hỏi có ai ở đó không nhưng không ai trả lời em cả, tiếng gió lại càng lúc càng gần. Bánh sandwich dường như cũng cảm thấy có thứ gì ở đó nên cứ sủa không ngừng. Bọn em ở lại một lúc nhưng không thấy ai đến gần. Đột nhiên trên tầng hai truyền đến tiếng dì Lâm phẫn nộ bảo em đóng cửa lại. Vì sợ hãi, em kéo bánh sandwich bỏ chạy, khi đến cửa em cảm thấy có ai đó đang đuổi theo. Em quay đầu đóng cửa lại nhưng lúc xoay người, vẫn như cũ cái gì cũng không thấy.

"Ừm." Lộc Tê đáp: "Còn gì nữa không? "

Chu Thụ gật đầu: "Có! Lúc em đóng cửa, rõ ràng trước mặt cái gì cũng không có nhưng lại giống như có người nắm lấy tay em. May mắn đúng lúc đó bánh sandwich sủa như điên, bàn tay đó mới biến mất. "

Đây là một con quái vật vô hình sao?

Lộc Tê đẩy kính.



"Gâu" chó con sủa một tiếng.

Chu Thụ dùng sức kéo dây chó, cô bé nói: "Đến giờ em phải trở về ăn sáng rồi, chút nữa còn phải đi học."

"Chờ một chút." trí nhớ của Lộc Tê rất tốt, cậu vẫn còn nhớ rõ vừa rồi Chu Thụ đã nói qua: "Vừa rồi em có nói muốn anh xin lỗi chính là chuyện này sao? Còn điều gì khác mà anh cần phải xin lỗi em? "

Nghe được lời của Lộc Tê, Chu Thụ vốn đã đi hai bước liền quay đầu lại.

Lộc Tê nhíu mày.

Chu Thụ cười nhưng nụ cười quá khoa trương. Khóe miệng cô bé kéo sang hai bên làm cho người ta không khỏi hoài nghi, miệng của con người có thể kéo dài như vậy sao?

Lộc Tê đã thấy qua nụ cười này từ trên khuôn mặt của người mẹ giả mạo.

"Thành tích của anh trai nhỏ rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều đứng đầu trường, sau đó thi vào trường đại học lớn."

Lộc Tê thừa nhận: "Đúng vậy", phó bản này làm cho người ta hơi khó chịu ở ngay đây, nơi này được cấu tạo nhưng không hoàn toàn là giả thuyết. Khuôn mặt của gia đình và những gì cậu đã trải qua đều giống hệt nhau.

Chu Thụ lộ ra khuôn mặt thương tâm, cô bé nói: "Tiểu Thụ không giống anh, Tiểu Thụ là một đứa bé ngu ngốc. Vì vậy cha thường xuyên mắng Tiểu Thụ rằng tại sao em lại không ưu tú như anh trai nhỏ nhà bên cạnh. Điều mà Lộc ca ca sai nhất chính là anh không nên giỏi giang như vậy, chỉ cần anh không như thế thì Tiểu Thụ sẽ không bị mắng nữa. Hi hi."

Lộc Tê vốn ngồi xổm trước cửa sắt, hiện tại chân cậu liền nhúc nhích, nhịn không được lui về phía sau.

Trên mặt Chu Thụ xuất hiện nụ cười hoàn toàn giống Lâm Liễu.

【Trạng thái npc: rối loạn tâm thần 】

"Gâu" chó con lại sủa một tiếng.

Chu Thụ như tỉnh từ trong mộng, cô bé lộ ra ánh mắt mơ mơ màng màng, sau đó ôm đầu, một lần nữa đi về nhà.

Cô bé đi bộ, ánh nắng mặt trời kéo bóng của cô bé.

Cái bóng...... vặn vẹo.

Cái bóng bị kéo càng lúc càng dài, thậm chí lan tràn đến trước mặt Lộc Tê. Cái bóng ở trước mặt Lộc Tê, bàn tay nho nhỏ vươn tay, tựa hồ muốn giữ chặt chân cậu. May mà Chu Thụ đi vào sân bên cạnh, cái bóng bị chặn lại sau đó biến mất trước mặt Lộc Tê.

Chu Thụ dắt chó, nhón chân đi mở cửa nhà.

"Anh ơi." Chu Thụ quay đầu cười với Lộc Tê.

Lộc Tê đứng lên.

"Anh thừa nhận thất bại đi thôi!" cô bé nở một nụ cười tươi rồi bước vào nhà.

Phó bản này được gọi là ác ý của quái vật.

So với quái vật, ác ý của con người một chút cũng không thua kém. Ghen ghét, tức giận, bất an, ham muốn, tất cả những cảm xúc này đều mang đến ác ý. Được đặt nền móng từ một điểm nhỏ và sau đó trở thành một tòa nhà cao chót vót.

Lộc Tê trầm mặc.

【Người chơi Lộc Tê đã kích hoạt phó bản chi nhánh: ác ý của hàng xóm】

【Tiến độ trò chơi: 10%】

Hệ thống đã thúc giục cậu hành động.

【Kiểm kê trị số:

Giá trị tinh thần: 85

Chỉ số thánh phụ: 0

Gía trị sinh mệnh 240

Tiến độ trò chơi: 10%

Thời gian còn lại: 3 ngày】

【 Đánh giá: sắp chết tới nơi 】

【Một lần nữa cảnh báo người chơi: nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống liền chấp hành hình phạt cắt xẻ】

Lộc Tê nói: "Bên mày có phòng cskh hay không, tao muốn phản ánh với bên đó rằng mày rất phiền phức, toàn chọc cho người ta tức điên không à."

【Hình phạt cắt xẻ đang chờ thi hành】

Lộc Tê muốn đánh hệ thống một trận.

Muốn có tiến triển chỉ có thể tiếp tục thăm dò.

Lộc Tê không tình nguyện trở về ngôi nhà trông thì quen thuộc nhưng sự thật thì rất xa lạ.

Bây giờ là giờ ăn sáng, không có ai ở trong phòng khách.

Ngay khi Lộc Tê sửng sốt, phòng bếp truyền đến âm thanh, có người đang nấu bữa sáng.

"Tiểu Lộ Tây đã trở lại rồi sao?" thanh âm của Lộc Lập Đức vang lên.

"Ừ." Lộc Tê đáp lại.

"Con có thể lấy con dao nhỏ đặt trên bàn cho cha không?" Lộc Lập Đức hỏi.

Sau khi hắn đưa ra lời thỉnh cầu, trước mặt Lộc Tê xuất hiện một hàng chữ.

【Đồng ý yêu cầu sẽ nhận được +5 chỉ số thánh phụ, từ chối yêu cầu lập tức bị trừ giá trị sinh mệnh tương ứng】

Thứ cần tích lũy trong trò chơi cuối cùng cũng xuất hiện.



Nhưng Lộc Tê cảm thấy thiết lập phụ này chính là muốn chơi chết mình đây mà.

Mắt Lộc Tê quét qua liền nhìn thấy con dao đặt trên mặt bàn, cậu đi qua đó tự nhiên cầm con dao lên.

Lộc Tê cầm dao, đi vào nhà bếp.

Biểu tình của cậu âm trầm, mũi dao hướng thẳng về phía thứ gọi là cha.

【 Cảnh cáo 】

【 Cảnh cáo 】

【 Giá trị hắc hóa không đủ 】

【 Cảnh cáo cấm tấn công 】

Vô số nhãn cảnh cáo xuất hiện trước mặt cậu.

Lộc Lập Đức quay đầu lại.

Trong nháy mắt, giá trị tinh thần của Lộc Tê giảm xuống.

【Giá trị tinh thần 80】

Cảnh tượng bình thường vô cùng nhưng làm hắn cảm thấy sợ hãi.

"Dao đây." Lộc Tê lập tức đổi khuôn mặt tươi cười, thân thiết tự nhiên, phảng phất như thứ trước mặt chính là cha của mình.

"Cảm ơn." Lộc Lập Đức nhận lấy, tư thế cầm dao của hắn rất giống Lộc Tê, chỉ mũi dao vào người trước mặt.

Lộc Tê xoay người rời đi.

Trong nháy mắt khi cậu xoay người, khuôn mặt của thứ đội lốt cha cậu ở sau lưng giống như mặt nạ nứt ra, khuôn mặt của hắn chia năm xẻ bảy, đầu lưỡi giống như thằn lằn, chui ra từ giữa khuôn mặt bị nứt, không ngừng lắc qua lắc lại hướng về phía thân ảnh Lộc Tê, như gấp không chờ nổi muốn cắn nuốt cậu. Khuôn mặt và thân thể của hắn đều đen nhánh, hơn nữa hắn không có bóng.

Lộc Tê nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa kính nhà bếp.

Cảnh tượng này thập phần khủng bố nhưng giá trị tinh thần của cậu ngược lại không có bất kỳ biến hóa nào.

Nhìn thấy hình dáng của quái vật, Vũ Trụ Đồ Thư Quán ngay lập tức cập nhật nội dung.

【Tên: lây nhiễm ảnh vụ】

【Chủng tộc: quái vật】

【Chiều cao:120cm】

【 Cấp bậc: C】

【Tấn công:60】

【 Phòng thủ: 30】

【 Nhanh nhẹn: 70】

【 Trí lực: 70】

【 Giá trị sinh mệnh: 500】

【Tính năng:

1. Sinh vật sống theo bầy đàn.

2.??? (người chơi chưa mở khóa)】

【Nhược điểm:

1. Sợ tiếng ồn.

2.??? (người chơi chưa mở khóa)】

【Giới thiệu: Quái vật có hình người, được tạo thành từ sự kết hợp của cái bóng và sương mù. Có thể bám vào con người, ăn sạch tư tưởng, nội tạng và tất cả các thứ khác, chiếm lấy túi da. Trong chủng tộc này chỉ có giống đực. Một năm chỉ sinh con một lần. Từng gây ra tai nạn cấp C, một người bị nhiễm bệnh, ảnh vụ phụ thể, sau đó lây nhiễm qua??? ( cần thông tin quan trọng để mở khóa) khiến toàn bộ người dân trên con đường đó đều bị ảnh vụ phụ thể. Lây nhiễm ảnh vụ có thể kích hoạt cảm xúc tiêu cực, khiến con người giết hại lẫn nhau. Hiện nay được biết, lây nhiễm ảnh vụ có thể lây nhiễm tối đa cho năm mươi bốn người】

【 Trong bóng tối, không chỉ có có quái vật, mà còn có nỗi sợ hãi và ác ý 】

Vũ Trụ Đồ Thư Quán nằm trên tay Lộc Tê.

"Tôi đã nấu bữa sáng." Lộc Lập Đức phấn chấn cầm hai bát thức ăn lớn đi ngang qua Lộc Tê.

Ánh mắt Lộc Tê không tệ, thoáng cái liền nhìn thấy trong hai cái bát đều là thịt tươi còn thấm máu.

Lộc Tê: "..."

Để cho cậu yên.

- -------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Lộc Tê: Vận động là thứ không có ý nghĩa nhất trên thế giới.

——————————-

Tôi tham khảo từ SCP* để thiết kế những con quái vật trong truyện.

Tổ chức SCP (Special Containment Procedures hay Secure, Contain, Protect) (Quy Trình Quản Thúc Cá Biệt) hay viết tắt 3 tiêu chí hàng đầu của tổ chức: SECURE, CONTAIN, PROTECT (Tuyệt mật, lưu trữ và bảo vệ). Là một trang thông tin về các báo cáo liên quan tới các hiện tượng siêu nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau