Thanh Sơn Khán Ngã Ưng Như Thị
Chương 11: Mười
Hình như thuốc bổ lần này có hiệu quả hơn lần trước, ít nhất là Kê Ngọc không ho ra máu nữa.
Chỉ là mỗi lần Kê Thanh Bách uống thuốc đều mang theo tâm trạng phức tạp, còn phức tạp ở đâu hiện giờ hắn không thể nói rõ.
Từ sau khi Đàn Chương không phát bệnh nữa, nữ nhân trong cung dần dần nhiều lên. Hẳn là do thấy hoàng đế không còn tùy tiện giết người nữa nên thỉnh thoảng Kê Thanh Bách sẽ gặp được các cô nương quần áo sắc sỡ ở hoa viên Kim Trì. Bọn họ có người mạnh dạn, có người nhát gan, Kê Thanh Bách xen lẫn trong số họ, hao tốn không ít thần lực để đoán mệnh cho bọn họ, nhưng không tính ra ai là người có duyên phận với hoàng đế.
Kê Thanh Bách càng tính càng phiền muộn, hắn định chờ thêm một thời gian nữa thần lực mạnh hơn thì mời Nguyệt lão tới làm pháp sự, cố nối một cái tơ hồng....
Đương nhiên, nghĩ chỉ là nghĩ, Kê Thanh Bách không có can đảm làm vậy, đùa chứ có phải Phật Tôn không quay về đâu. Một khi y trở về, thống nhất Phật cảnh, lại phát hiện hắn dám nối tơ hồng bậy bạ cho y ở hạ giới, vậy thì cả cái bờm lông của hắn hẳn sẽ bị y vặt sạch.
Kê Thanh Bách sầu lo về bờm lông của hắn. Nay hắn ăn cơm ở Mộng Yểm Các, trời về đông đêm xuống sớm, sau khi tắm xong hắn lập tức leo lên giường bọc người trong chăn, lúc hoàng đế đến cũng không xuống nghênh giá.
Tằng Đức cởi áo choàng cho hoàng đế, khóe mắt vẫn luôn liếc Kê Ngọc. Gã nghĩ nương nương đúng là hoàng thượng chiều chuộng, to gan thật.
Quan trọng là Đàn Chương cũng không để ý chuyện này, lạnh nhạt phất tay ra hiệu cho người hầu lui hết xuống.
Vì Kê Ngọc sợ lạnh nên trên giường buông một lớp rèm giường rất dày. Khi Đàn Chương duỗi tay vén một bên lên, khí lạnh dính trên người cũng tràn vào theo.
Kê Thanh Bách hít sâu một hơi, vội vàng kéo y lên giường: “Lạnh quá.”
Đàn Chương không nói gì, chỉ liếc hắn một cái rồi cởi giày lên giường.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tối đến hoàng đế không ngủ ở điện Ngự Long nữa mà như hòa thượng khai trai (tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay), đêm nào cũng ngủ ở Mộng Yểm Các.
Kê Thanh Bách quen nẻo quen lối giúp y cởi áo ngoài, vén chăn chùm lên cả hai. Bàn tay lạnh lẽo của Đàn Chương bỗng nhiên cầm chân hắn, Kê Thanh Bách giãy giụa một phen mà không thoát được.
“Lạnh quá.” Kê Thanh Bách bị lạnh run bần bật “Ngài buông tay ra trước đi.”
Đàn Chương không hề buông tay mà cười hỏi: “Lò sưởi đâu?”
Kê Thanh Bách chỉ đành lấy cái lò sưởi giấu sau mông ra cho y.
Lò sưởi này thiết kế tinh xảo, không những tinh xảo mà còn giữ ấm rất tốt. Nghe nói đây là cống phẩm của Nam Cương, rất hiếm có, được hoàng đế ban thưởng cho Kê Thanh Bách.
Đồ đã thưởng rồi còn tranh với hắn, Kê Thanh Bách thầm khinh bỉ trong lòng, mắng Đàn Chương keo kiệt.
Hoàng đế bọc lò sưởi trong tay, sau khi tay ấm lên lại tiếp tục nắm chân Kê Thanh Bách. Cái giường chỉ to như vậy, hắn đương nhiên phải nghe theo y.
“Đang thầm mắng ta cái gì?” Chân Kê Ngọc rất nhỏ, Đàn Chương có thể bao trọn nó trong tay. Y vừa ủ tay xong, rất ấm áp, áp sát vào lòng bàn chân Kê Thanh Bách, ấm cực kỳ.
Kê Thanh Bách rũ mắt nói: “Không mắng ngài.”
Đàn Chương đương nhiên không tin, y nhìn Kê Ngọc trong chốc lát, ngọn lửa trong bụng dần dần lụi tắt.
Kê Thanh Bách vươn tay ôm y rất tự nhiên, hắn còn dành ra một tay xoa thái dương cho y. Đầu ngón tay mềm mại, dùng lực vừa đủ, chậm rãi xoa.
Đàn Chương nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Một tháng nữa có đợt săn bắn mùa đông.”
Kê Thanh Bách chớp mắt, vội vã nói: “Ta đi cùng ngài.”
Đàn Chương hít một hơi, y liếc mắt nhìn Kê Ngọc, đảo một vòng trên mặt hắn, cười nhạo: “Ngươi càng lúc càng không có phép tắc.”
Kê Thanh Bách khá lúng túng, hắn nghiêm túc ngồi dậy, quỳ ngay bên cạnh y, dập đầu sát giường, giả vờ thuận theo nói: “Thần thiếp bằng lòng đi theo bệ hạ, mong bệ hạ chấp thuận.”
Hoàng đế không đồng ý ngay mà chỉ vươn tay vuốt gáy hắn giống như vuốt ve mèo vậy. Một lát sau, có vẻ y đã sờ đủ rồi, cảm thấy hài lòng rồi mới lạnh nhạt nói: “Trẫm chuẩn.”
Từ khi Cảnh Phong đế đăng cơ tới nay, ít khi tổ chức các hoạt động giải trí, nhưng hoạt động săn bắn một năm một lần này lại tổ chức vô cùng hoành tráng.
Khu săn bắn phía đông chủ yếu có gấu, hươu, sói và hồ ly. Trời càng lạnh thì da sói và da hồ ly càng đẹp, gấu cũng đang lúc béo mập, nếu may mắn còn có thể bắt được gấu con.
Hoàng gia xuất hiện vô cùng khí thế, doanh trại chiếm hơn nửa đỉnh núi. Khi Kê Thanh Bách còn ở Cửu Trọng Thiên, hắn cảm thấy nói đến việc ăn chơi, vẫn là phàm nhân biết chơi. Dù là bè lũ xu nịnh hay con cháu nhà giàu, đều là tướng chúng sinh nhục dục tứ hoành. Thần tiên như hắn lại sống kiểu nhạt nhẽo vô vị.
Trời rất lạnh, tuy rằng không có tuyết rơi nhưng mây xám cuồn cuộn cùng với gió lạnh gào thét. Kê Thanh Bách bị tiếng gió thổi ồn đến đau tai, Tằng Đức đang đứng ngoài lều chờ hắn, chuẩn bị dẫn hắn vào trong.
Kê Thanh Bách bọc bản thân thành một quả cầu tròn, lúc đi đứng còn ngại cả khom lưng.
Nha hoàn đỡ hắn, khẽ nói với Tằng Đức: “Nương nương vừa uống thuốc, cần ngủ một lát.”
Tằng Đức mỉm cười nịnh nọt: “Trong lều của bệ hạ rất ấm áp, nương nương qua đó ngủ càng thoải mái. Thái y Lục cũng ở đó, vừa khéo bắt mạch giúp người.”
Kê Thanh Bách đang đi theo gã đến chỗ của Đàn Chương, nghe gã nói vậy thì cảm thấy khá khó hiểu: “Vì sao phải bắt mạch?”
Tằng Đức liếc mắt nhìn hắn với vẻ oán trách, giống như chê hắn không hiểu chuyện. Gã thấp giọng nói: “Người và bệ hạ đã lâu vậy rồi....trong bụng có gì hay không cũng nên quan tâm chút chứ?”
“......” Trong nháy mắt, Kê Thanh Bách bị chấn động bởi câu nói “Trong bụng có gì không” này, hắn vô thức cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình.
Tằng Đức nghĩ rằng hắn cũng để ý nên rất đắc ý, an ủi hắn: “Nương nương không cần lo lắng, tuy người còn nhỏ tuổi nhưng được bệ hạ chiều chuộng như vậy, nhất định có thể sinh long tử.”
Kê Thanh Bách định nói gì đó, nhưng vì thanh danh của Đàn Chương, hắn không thể nói hắn và hoàng đế không có gì cả. Nếu như bị truyền ra ngoài, rằng hoàng đế không thể sinh con nối dõi....Hắn lại không nhịn được tiếp tục cúi đầu nhìn bụng, suy xét có nên dùng nhân sâm nặn ra trẻ con hay không, giữ danh dự cho Phật Tôn nhà hắn.
Suốt đường đi hắn cứ miên man suy nghĩ như vậy, cho đến lúc vào lều, hắn phát hiện thế mà hắn còn đổ mồ hôi.
Hôm nay Đàn Chương mặc quần áo săn bắn, giáp kim lân bọc lấy áo trong màu trắng, áo choàng lụa đỏ vắt ở một bên. Y đội phát quan, khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc.
Kê Thanh Bách không rõ đời này võ công của ông chủ hắn mạnh đến đâu, nhưng xét tốc độ nhanh nhẹn khi giết người trong quá khứ của y, hẳn là võ công không tệ.
Đúng là Lục Trường Sinh cũng có mặt trong lều. Khi thấy Kê Thanh Bách nhỏ yếu gầy gò bước vào, Đàn Chương không tỏ vẻ gì cả, cũng không để ý hắn mà chỉ cúi đầu buộc dây cung.
Tằng Đức dẫn hắn ngồi lên giường la hán. Hẳn là Lục Trường Sinh chờ đã lâu, hắn ta lập tức lấy khăn lót ra đặt trên bàn, Kê Thanh Bách chỉ có thể đặt tay lên.
Trong lều nhất thời không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng gió vù vù trên đỉnh lều.
Kê Thanh Bách chán chường ngẩng đầu, hai chân nghịch ngợm đung đưa qua lại trên bậc giường. Không biết Lục Trường Sinh bắt mạch bao lâu, vẻ mặt nghiêm túc, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Đàn Chương ngẩng đầu, đóa hồng liên dưới mắt dần dần mờ đi trong bóng tối. Y bình tĩnh hỏi: “Sao rồi?”
Lục Trường Sinh ấp úng một lúc lâu, không dám nói thẳng. Cẩn thận chọn lọc từ ngữ xong mới nói: “Nương nương ốm yếu lâu ngày, muốn bồi bổ cũng phải từ từ bổ, tạm thời chưa thấy hiệu quả gì...” Hắn ta còn chưa nói dứt lời, đột nhiên một tiếng “Phựt” vang lên, dây cung trong tay Đàn Chương bị kéo đứt.
Kê Thanh Bách hoảng sợ, Lục Trường Sinh và Tằng Đức đã quỳ xuống. Hoàng đế không cử động, đầu ngón tay y còn đang tích tích nhỏ máu.
“Bệ hạ!” Tằng Đức quỳ nhích lên một bước, run giọng nói: “Ngài phải bảo trọng long thể!”
Hình như Đàn Chương không hề cảm thấy đau đớn, y nhìn chằm chằm Kê Thanh Bách, lạnh lùng nói: “Cút.”
Ngoài Kê Thanh Bách ra, đương nhiên hai kẻ còn lại sợ hết hồn lui ra ngoài.
Kê Thanh Bách: “......”
Hắn nhìn tay Đàn Chương, có lẽ miệng vết thương không nông, máu vẫn chưa ngừng chảy. Bây giờ mà gọi Lục Trường Sinh vào chắc y lại giận nữa, nên Kê Thanh Bách xé một mảnh váy lót quỳ xuống trước mặt Đàn Chương.
Cổ Kê Ngọc rất nhỏ, đây là kết luận sau vài lần sờ cổ nàng của Đàn Chương. Đó là nơi y khá thích, y luôn cảm thấy có thể nhẹ nhàng bóp chết đối phương.
Hiện giờ nàng cúi đầu, lộ ra đường cong mềm mại. Hình như Kê Ngọc không thích chải đầu, y nhớ rằng nàng chỉ đổi qua đổi lại mấy kiểu búi tóc này, đơn giản lại nhàm chán.
Đương nhiên Kê Thanh Bách không biết cái cổ hắn đang đối diện nguy cơ trùng trùng. Hắn xử lý miệng vết thương giúp Đàn Chương, cầm máu gì đó...vẫn là dùng pháp thuật.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đàn Chương đang nhìn hắn.
Dù sao Kê Thanh Bách cũng không phải nữ nhi, không có sự tự giác thẹn thùng xấu hổ của phái nữ. Hắn bình tĩnh lại thẳng thắn nhìn lại y, cuối cùng Đàn Chương lại là người rời mắt đi trước.
Kê Thanh Bách mỉm cười, dịu dàng nói: “Bệ hạ để ta làm cung cho ngài nhé?”
Chỉ là mỗi lần Kê Thanh Bách uống thuốc đều mang theo tâm trạng phức tạp, còn phức tạp ở đâu hiện giờ hắn không thể nói rõ.
Từ sau khi Đàn Chương không phát bệnh nữa, nữ nhân trong cung dần dần nhiều lên. Hẳn là do thấy hoàng đế không còn tùy tiện giết người nữa nên thỉnh thoảng Kê Thanh Bách sẽ gặp được các cô nương quần áo sắc sỡ ở hoa viên Kim Trì. Bọn họ có người mạnh dạn, có người nhát gan, Kê Thanh Bách xen lẫn trong số họ, hao tốn không ít thần lực để đoán mệnh cho bọn họ, nhưng không tính ra ai là người có duyên phận với hoàng đế.
Kê Thanh Bách càng tính càng phiền muộn, hắn định chờ thêm một thời gian nữa thần lực mạnh hơn thì mời Nguyệt lão tới làm pháp sự, cố nối một cái tơ hồng....
Đương nhiên, nghĩ chỉ là nghĩ, Kê Thanh Bách không có can đảm làm vậy, đùa chứ có phải Phật Tôn không quay về đâu. Một khi y trở về, thống nhất Phật cảnh, lại phát hiện hắn dám nối tơ hồng bậy bạ cho y ở hạ giới, vậy thì cả cái bờm lông của hắn hẳn sẽ bị y vặt sạch.
Kê Thanh Bách sầu lo về bờm lông của hắn. Nay hắn ăn cơm ở Mộng Yểm Các, trời về đông đêm xuống sớm, sau khi tắm xong hắn lập tức leo lên giường bọc người trong chăn, lúc hoàng đế đến cũng không xuống nghênh giá.
Tằng Đức cởi áo choàng cho hoàng đế, khóe mắt vẫn luôn liếc Kê Ngọc. Gã nghĩ nương nương đúng là hoàng thượng chiều chuộng, to gan thật.
Quan trọng là Đàn Chương cũng không để ý chuyện này, lạnh nhạt phất tay ra hiệu cho người hầu lui hết xuống.
Vì Kê Ngọc sợ lạnh nên trên giường buông một lớp rèm giường rất dày. Khi Đàn Chương duỗi tay vén một bên lên, khí lạnh dính trên người cũng tràn vào theo.
Kê Thanh Bách hít sâu một hơi, vội vàng kéo y lên giường: “Lạnh quá.”
Đàn Chương không nói gì, chỉ liếc hắn một cái rồi cởi giày lên giường.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tối đến hoàng đế không ngủ ở điện Ngự Long nữa mà như hòa thượng khai trai (tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay), đêm nào cũng ngủ ở Mộng Yểm Các.
Kê Thanh Bách quen nẻo quen lối giúp y cởi áo ngoài, vén chăn chùm lên cả hai. Bàn tay lạnh lẽo của Đàn Chương bỗng nhiên cầm chân hắn, Kê Thanh Bách giãy giụa một phen mà không thoát được.
“Lạnh quá.” Kê Thanh Bách bị lạnh run bần bật “Ngài buông tay ra trước đi.”
Đàn Chương không hề buông tay mà cười hỏi: “Lò sưởi đâu?”
Kê Thanh Bách chỉ đành lấy cái lò sưởi giấu sau mông ra cho y.
Lò sưởi này thiết kế tinh xảo, không những tinh xảo mà còn giữ ấm rất tốt. Nghe nói đây là cống phẩm của Nam Cương, rất hiếm có, được hoàng đế ban thưởng cho Kê Thanh Bách.
Đồ đã thưởng rồi còn tranh với hắn, Kê Thanh Bách thầm khinh bỉ trong lòng, mắng Đàn Chương keo kiệt.
Hoàng đế bọc lò sưởi trong tay, sau khi tay ấm lên lại tiếp tục nắm chân Kê Thanh Bách. Cái giường chỉ to như vậy, hắn đương nhiên phải nghe theo y.
“Đang thầm mắng ta cái gì?” Chân Kê Ngọc rất nhỏ, Đàn Chương có thể bao trọn nó trong tay. Y vừa ủ tay xong, rất ấm áp, áp sát vào lòng bàn chân Kê Thanh Bách, ấm cực kỳ.
Kê Thanh Bách rũ mắt nói: “Không mắng ngài.”
Đàn Chương đương nhiên không tin, y nhìn Kê Ngọc trong chốc lát, ngọn lửa trong bụng dần dần lụi tắt.
Kê Thanh Bách vươn tay ôm y rất tự nhiên, hắn còn dành ra một tay xoa thái dương cho y. Đầu ngón tay mềm mại, dùng lực vừa đủ, chậm rãi xoa.
Đàn Chương nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Một tháng nữa có đợt săn bắn mùa đông.”
Kê Thanh Bách chớp mắt, vội vã nói: “Ta đi cùng ngài.”
Đàn Chương hít một hơi, y liếc mắt nhìn Kê Ngọc, đảo một vòng trên mặt hắn, cười nhạo: “Ngươi càng lúc càng không có phép tắc.”
Kê Thanh Bách khá lúng túng, hắn nghiêm túc ngồi dậy, quỳ ngay bên cạnh y, dập đầu sát giường, giả vờ thuận theo nói: “Thần thiếp bằng lòng đi theo bệ hạ, mong bệ hạ chấp thuận.”
Hoàng đế không đồng ý ngay mà chỉ vươn tay vuốt gáy hắn giống như vuốt ve mèo vậy. Một lát sau, có vẻ y đã sờ đủ rồi, cảm thấy hài lòng rồi mới lạnh nhạt nói: “Trẫm chuẩn.”
Từ khi Cảnh Phong đế đăng cơ tới nay, ít khi tổ chức các hoạt động giải trí, nhưng hoạt động săn bắn một năm một lần này lại tổ chức vô cùng hoành tráng.
Khu săn bắn phía đông chủ yếu có gấu, hươu, sói và hồ ly. Trời càng lạnh thì da sói và da hồ ly càng đẹp, gấu cũng đang lúc béo mập, nếu may mắn còn có thể bắt được gấu con.
Hoàng gia xuất hiện vô cùng khí thế, doanh trại chiếm hơn nửa đỉnh núi. Khi Kê Thanh Bách còn ở Cửu Trọng Thiên, hắn cảm thấy nói đến việc ăn chơi, vẫn là phàm nhân biết chơi. Dù là bè lũ xu nịnh hay con cháu nhà giàu, đều là tướng chúng sinh nhục dục tứ hoành. Thần tiên như hắn lại sống kiểu nhạt nhẽo vô vị.
Trời rất lạnh, tuy rằng không có tuyết rơi nhưng mây xám cuồn cuộn cùng với gió lạnh gào thét. Kê Thanh Bách bị tiếng gió thổi ồn đến đau tai, Tằng Đức đang đứng ngoài lều chờ hắn, chuẩn bị dẫn hắn vào trong.
Kê Thanh Bách bọc bản thân thành một quả cầu tròn, lúc đi đứng còn ngại cả khom lưng.
Nha hoàn đỡ hắn, khẽ nói với Tằng Đức: “Nương nương vừa uống thuốc, cần ngủ một lát.”
Tằng Đức mỉm cười nịnh nọt: “Trong lều của bệ hạ rất ấm áp, nương nương qua đó ngủ càng thoải mái. Thái y Lục cũng ở đó, vừa khéo bắt mạch giúp người.”
Kê Thanh Bách đang đi theo gã đến chỗ của Đàn Chương, nghe gã nói vậy thì cảm thấy khá khó hiểu: “Vì sao phải bắt mạch?”
Tằng Đức liếc mắt nhìn hắn với vẻ oán trách, giống như chê hắn không hiểu chuyện. Gã thấp giọng nói: “Người và bệ hạ đã lâu vậy rồi....trong bụng có gì hay không cũng nên quan tâm chút chứ?”
“......” Trong nháy mắt, Kê Thanh Bách bị chấn động bởi câu nói “Trong bụng có gì không” này, hắn vô thức cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình.
Tằng Đức nghĩ rằng hắn cũng để ý nên rất đắc ý, an ủi hắn: “Nương nương không cần lo lắng, tuy người còn nhỏ tuổi nhưng được bệ hạ chiều chuộng như vậy, nhất định có thể sinh long tử.”
Kê Thanh Bách định nói gì đó, nhưng vì thanh danh của Đàn Chương, hắn không thể nói hắn và hoàng đế không có gì cả. Nếu như bị truyền ra ngoài, rằng hoàng đế không thể sinh con nối dõi....Hắn lại không nhịn được tiếp tục cúi đầu nhìn bụng, suy xét có nên dùng nhân sâm nặn ra trẻ con hay không, giữ danh dự cho Phật Tôn nhà hắn.
Suốt đường đi hắn cứ miên man suy nghĩ như vậy, cho đến lúc vào lều, hắn phát hiện thế mà hắn còn đổ mồ hôi.
Hôm nay Đàn Chương mặc quần áo săn bắn, giáp kim lân bọc lấy áo trong màu trắng, áo choàng lụa đỏ vắt ở một bên. Y đội phát quan, khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc.
Kê Thanh Bách không rõ đời này võ công của ông chủ hắn mạnh đến đâu, nhưng xét tốc độ nhanh nhẹn khi giết người trong quá khứ của y, hẳn là võ công không tệ.
Đúng là Lục Trường Sinh cũng có mặt trong lều. Khi thấy Kê Thanh Bách nhỏ yếu gầy gò bước vào, Đàn Chương không tỏ vẻ gì cả, cũng không để ý hắn mà chỉ cúi đầu buộc dây cung.
Tằng Đức dẫn hắn ngồi lên giường la hán. Hẳn là Lục Trường Sinh chờ đã lâu, hắn ta lập tức lấy khăn lót ra đặt trên bàn, Kê Thanh Bách chỉ có thể đặt tay lên.
Trong lều nhất thời không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng gió vù vù trên đỉnh lều.
Kê Thanh Bách chán chường ngẩng đầu, hai chân nghịch ngợm đung đưa qua lại trên bậc giường. Không biết Lục Trường Sinh bắt mạch bao lâu, vẻ mặt nghiêm túc, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Đàn Chương ngẩng đầu, đóa hồng liên dưới mắt dần dần mờ đi trong bóng tối. Y bình tĩnh hỏi: “Sao rồi?”
Lục Trường Sinh ấp úng một lúc lâu, không dám nói thẳng. Cẩn thận chọn lọc từ ngữ xong mới nói: “Nương nương ốm yếu lâu ngày, muốn bồi bổ cũng phải từ từ bổ, tạm thời chưa thấy hiệu quả gì...” Hắn ta còn chưa nói dứt lời, đột nhiên một tiếng “Phựt” vang lên, dây cung trong tay Đàn Chương bị kéo đứt.
Kê Thanh Bách hoảng sợ, Lục Trường Sinh và Tằng Đức đã quỳ xuống. Hoàng đế không cử động, đầu ngón tay y còn đang tích tích nhỏ máu.
“Bệ hạ!” Tằng Đức quỳ nhích lên một bước, run giọng nói: “Ngài phải bảo trọng long thể!”
Hình như Đàn Chương không hề cảm thấy đau đớn, y nhìn chằm chằm Kê Thanh Bách, lạnh lùng nói: “Cút.”
Ngoài Kê Thanh Bách ra, đương nhiên hai kẻ còn lại sợ hết hồn lui ra ngoài.
Kê Thanh Bách: “......”
Hắn nhìn tay Đàn Chương, có lẽ miệng vết thương không nông, máu vẫn chưa ngừng chảy. Bây giờ mà gọi Lục Trường Sinh vào chắc y lại giận nữa, nên Kê Thanh Bách xé một mảnh váy lót quỳ xuống trước mặt Đàn Chương.
Cổ Kê Ngọc rất nhỏ, đây là kết luận sau vài lần sờ cổ nàng của Đàn Chương. Đó là nơi y khá thích, y luôn cảm thấy có thể nhẹ nhàng bóp chết đối phương.
Hiện giờ nàng cúi đầu, lộ ra đường cong mềm mại. Hình như Kê Ngọc không thích chải đầu, y nhớ rằng nàng chỉ đổi qua đổi lại mấy kiểu búi tóc này, đơn giản lại nhàm chán.
Đương nhiên Kê Thanh Bách không biết cái cổ hắn đang đối diện nguy cơ trùng trùng. Hắn xử lý miệng vết thương giúp Đàn Chương, cầm máu gì đó...vẫn là dùng pháp thuật.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đàn Chương đang nhìn hắn.
Dù sao Kê Thanh Bách cũng không phải nữ nhi, không có sự tự giác thẹn thùng xấu hổ của phái nữ. Hắn bình tĩnh lại thẳng thắn nhìn lại y, cuối cùng Đàn Chương lại là người rời mắt đi trước.
Kê Thanh Bách mỉm cười, dịu dàng nói: “Bệ hạ để ta làm cung cho ngài nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất