Thanh Sơn Khán Ngã Ưng Như Thị
Chương 21: Mười bảy (Hạ)
Trước đây khi Kê Thanh Bách đọc thoại bản, hắn toàn khịt mũi coi thường với mấy kiểu hồ yêu khoác lớp da người. Không ngờ rằng nay lại tới lượt hắn trải nghiệm chuyện này, e rằng có một vạn cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Nam nữ khác biệt lớn như vậy, dù Kê Thanh Bách có hồn phi phách tán hắn cũng không cho rằng Đàn Chương có thể nhận ra hắn, cho nên đêm đó hắn không hề che giấu thói quen thường ngày, vẫn đối xử với Đàn Chương như ngày thường.
Hắn không tin hoàng đế sẽ nhìn nữ cố nói là nam, lại sợ y đang muốn dụ hắn sa bẫy....nhưng ngộ nhỡ Đàn Chương đã nhìn thấu nguyên thân của hắn thì phải làm sao đây?
Thần tiên yêu ma, tinh linh quỷ quái, bây giờ Kê Thanh Bách muốn giải thích, chỉ e rằng đã muộn.
Tay Đàn Chương lưu luyến dừng trên mặt hắn trong chốc lát, hình như không hề để ý việc hắn nói gì hay không, y chỉ chậm rãi nói: “Ngươi nói Vô lượng phật không cứu được ngươi, ngươi biết bản thân sắp chết sao?”
Kê Thanh Bách chớp mắt, nhìn Đàn Chương với vẻ khó tin. Chỉ trong chốc lát, hắn như bừng tỉnh, hiểu được suy nghĩ của y. Hắn ngạc nhiên há miệng, nhưng lại cứng họng không nói được gì.
Hoàng đế không để ý hắn, chỉ nói tiếp: “Đêm đó ngươi nói với trẫm, ngươi không phải người của thế gian này. Thoại bản trẫm thu của ngươi, trước đó trẫm cũng đã đọc qua một lượt, tiên nhân hạ giới độ kiếp, cơ thể chết đi tức là ngươi đã công đức viên mãn ở chỗ trẫm?”
Kê Thanh Bách biết y hiểu lầm, việc này nói ra thì khác nhưng lại vô tình giống một cách kỳ lạ. Đàn Chương nghĩ y là kiếp của hắn, nhưng y chưa từng nghĩ tới, hắn mới là nhân quả nghiệt duyên của y trong kiếp này.
Kê Thanh Bách thở dài, hắn im lặng niệm quyết. Đàn Chương chỉ cảm thấy người dưới thân dần dần thay đổi, y đang định ngồi dậy đốt đèn thì tay bị giữ lại. Khác với giọng nói mềm mại của Kê Ngọc, giọng Kê Thanh Bách rất trong trẻo: “Bệ hạ, là người đều phải chết, ngài không nên vấn vương ta.”
Qua một lúc lâu Đàn Chương vẫn không nói gì, nhưng cánh tay bị Kê Thanh Bách tóm lấy lại run lên nhè nhẹ, hình như hắn nghe thấy y cười.
“Ngươi muốn trẫm buông tha ngươi?” Đàn Chương hỏi.
“Không.” Kê Thanh Bách nhắm mắt, cố ép ngụm máu trong ngực xuống, lòng đau như cắt.
Hắn hít một hơi, thấp giọng nói: “Ta muốn bệ hạ, tự tay giết chết ta.”
Ái biệt ly, cầu không được, nỗi khổ mà ai cũng phải trải qua.
Trước khi hạ giới Kê Thanh Bách từng nghĩ, không biết Phật Tôn sẽ độ ải khổ này như thế nào. Mà hắn hoàn toàn không ngờ tới, cuối cùng thì ải khổ này lại ứng nghiệm trên người hắn.
Nếu có thể lựa chọn, hắn nhất định sẽ không chọn dây dưa kiếp số với Đàn Chương. Hắn chỉ là một thượng thần nho nhỏ, nào chịu được nhân quả của vô lượng trong trời đất?
Hơn nữa đây là hai người song song lịch kiếp, nó là biến số còn nguy hiểm hơn cả huyền lôi trên cửu thiên. Không nói đến việc Kê Thanh Bách khó có thể bảo đảm thần hồn không bị hủy diệt mà Đàn Chương cũng phải chịu nỗi khổ do bị nhân quả cắn trả. Một khi vô lượng nhân gian gặp nạn, hạ giới nhất định sẽ loạn, sinh linh lầm than, nhân gian trở thành lò luyện ngục.
Đã đến nước này, đời này Kê Thanh Bách nhất định phải chết, không muốn chết cũng phải chết, mà còn phải chết có ý nghĩa, giúp Đàn Chương độ qua ải khổ ái biệt ly, cầu không được.
Kê Thanh Bách nói xong chỉ cảm thấy cả người như bị rút cạn sức lực. Pháp lực của hắn không duy trì được lâu, lúc hắn dùng nam thân ngủ cùng Đàn Chương cũng không cảm thấy có gì không bình thường.
Hoàng đế không nói câu nào, Kê Thanh Bách cũng không dám nhìn y.
Nhân gian thường nói, tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm (Không biết đã yêu từ bao giờ, ngoảnh lại đã thấy tình thâm). Người sống rồi sẽ chết, chết rồi mới có thể sống.
Tình kiếp đời này của Đàn Chương là hắn, một khi đã động tình là phải chịu nỗi đau như rút gân vỡ mạch. Dù đã tu luyện cả vạn năm, trở thành thượng thần, Kê Thanh Bách vẫn không thoát nổi sự chua xót và đau đớn trong mối tình đã định sẵn này.
Nỗi khổ Phật Tôn phải chịu, sao lại không phải là kiếp của hắn đây?
Kê Thanh Bách rũ mắt, chỉ có thể nói linh tinh an ủi y: “Bệ hạ vốn không nên để ta sống sót…ngài cứ coi ta là Kê Ngọc… Sau khi ta chết, bệ hạ cũng không bị mệnh số của ta ảnh hưởng, nhất định có thể thoát khỏi biển khổ nhân quả.”
Kê Thanh Bách vừa dứt lời thì cổ họng đột nhiên bị chặn lại, Đàn Chương mạnh mẽ bóp cổ hắn. Kê Thanh Bách giãy giụa theo bản năng, tóm lấy tay y muốn giằng ra nhưng vô dụng.
Kê Thanh Bách không thở nổi, mặt đỏ lên, chỉ chốc lát sau đã đầu óc mơ màng, hắn nghĩ Đàn Chương thật sự muốn bóp chết hắn…
Ai ngờ hoàng đế lại thả lỏng tay, ném hắn vào sâu trong giường.
Kê Thanh Bách nằm trên chăn ho sặc sụa, Đàn Chương ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi không phải Kê Ngọc.” Hoàng đế đợi hắn sắp ho ra máu mới vươn tay kéo tóc hắn, bắt hắn ngẩng mặt lên. Y nhìn sâu vào mắt hắn, bình tĩnh nói: “Trẫm mặc kệ ngươi là ai, thần hay yêu, ma hay quỷ, trẫm muốn ngươi chết ngươi mới được phép chết. Trẫm muốn ngươi sống ngươi phải ngoan ngoãn sống tiếp, rõ chưa?”
Nam nữ khác biệt lớn như vậy, dù Kê Thanh Bách có hồn phi phách tán hắn cũng không cho rằng Đàn Chương có thể nhận ra hắn, cho nên đêm đó hắn không hề che giấu thói quen thường ngày, vẫn đối xử với Đàn Chương như ngày thường.
Hắn không tin hoàng đế sẽ nhìn nữ cố nói là nam, lại sợ y đang muốn dụ hắn sa bẫy....nhưng ngộ nhỡ Đàn Chương đã nhìn thấu nguyên thân của hắn thì phải làm sao đây?
Thần tiên yêu ma, tinh linh quỷ quái, bây giờ Kê Thanh Bách muốn giải thích, chỉ e rằng đã muộn.
Tay Đàn Chương lưu luyến dừng trên mặt hắn trong chốc lát, hình như không hề để ý việc hắn nói gì hay không, y chỉ chậm rãi nói: “Ngươi nói Vô lượng phật không cứu được ngươi, ngươi biết bản thân sắp chết sao?”
Kê Thanh Bách chớp mắt, nhìn Đàn Chương với vẻ khó tin. Chỉ trong chốc lát, hắn như bừng tỉnh, hiểu được suy nghĩ của y. Hắn ngạc nhiên há miệng, nhưng lại cứng họng không nói được gì.
Hoàng đế không để ý hắn, chỉ nói tiếp: “Đêm đó ngươi nói với trẫm, ngươi không phải người của thế gian này. Thoại bản trẫm thu của ngươi, trước đó trẫm cũng đã đọc qua một lượt, tiên nhân hạ giới độ kiếp, cơ thể chết đi tức là ngươi đã công đức viên mãn ở chỗ trẫm?”
Kê Thanh Bách biết y hiểu lầm, việc này nói ra thì khác nhưng lại vô tình giống một cách kỳ lạ. Đàn Chương nghĩ y là kiếp của hắn, nhưng y chưa từng nghĩ tới, hắn mới là nhân quả nghiệt duyên của y trong kiếp này.
Kê Thanh Bách thở dài, hắn im lặng niệm quyết. Đàn Chương chỉ cảm thấy người dưới thân dần dần thay đổi, y đang định ngồi dậy đốt đèn thì tay bị giữ lại. Khác với giọng nói mềm mại của Kê Ngọc, giọng Kê Thanh Bách rất trong trẻo: “Bệ hạ, là người đều phải chết, ngài không nên vấn vương ta.”
Qua một lúc lâu Đàn Chương vẫn không nói gì, nhưng cánh tay bị Kê Thanh Bách tóm lấy lại run lên nhè nhẹ, hình như hắn nghe thấy y cười.
“Ngươi muốn trẫm buông tha ngươi?” Đàn Chương hỏi.
“Không.” Kê Thanh Bách nhắm mắt, cố ép ngụm máu trong ngực xuống, lòng đau như cắt.
Hắn hít một hơi, thấp giọng nói: “Ta muốn bệ hạ, tự tay giết chết ta.”
Ái biệt ly, cầu không được, nỗi khổ mà ai cũng phải trải qua.
Trước khi hạ giới Kê Thanh Bách từng nghĩ, không biết Phật Tôn sẽ độ ải khổ này như thế nào. Mà hắn hoàn toàn không ngờ tới, cuối cùng thì ải khổ này lại ứng nghiệm trên người hắn.
Nếu có thể lựa chọn, hắn nhất định sẽ không chọn dây dưa kiếp số với Đàn Chương. Hắn chỉ là một thượng thần nho nhỏ, nào chịu được nhân quả của vô lượng trong trời đất?
Hơn nữa đây là hai người song song lịch kiếp, nó là biến số còn nguy hiểm hơn cả huyền lôi trên cửu thiên. Không nói đến việc Kê Thanh Bách khó có thể bảo đảm thần hồn không bị hủy diệt mà Đàn Chương cũng phải chịu nỗi khổ do bị nhân quả cắn trả. Một khi vô lượng nhân gian gặp nạn, hạ giới nhất định sẽ loạn, sinh linh lầm than, nhân gian trở thành lò luyện ngục.
Đã đến nước này, đời này Kê Thanh Bách nhất định phải chết, không muốn chết cũng phải chết, mà còn phải chết có ý nghĩa, giúp Đàn Chương độ qua ải khổ ái biệt ly, cầu không được.
Kê Thanh Bách nói xong chỉ cảm thấy cả người như bị rút cạn sức lực. Pháp lực của hắn không duy trì được lâu, lúc hắn dùng nam thân ngủ cùng Đàn Chương cũng không cảm thấy có gì không bình thường.
Hoàng đế không nói câu nào, Kê Thanh Bách cũng không dám nhìn y.
Nhân gian thường nói, tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm (Không biết đã yêu từ bao giờ, ngoảnh lại đã thấy tình thâm). Người sống rồi sẽ chết, chết rồi mới có thể sống.
Tình kiếp đời này của Đàn Chương là hắn, một khi đã động tình là phải chịu nỗi đau như rút gân vỡ mạch. Dù đã tu luyện cả vạn năm, trở thành thượng thần, Kê Thanh Bách vẫn không thoát nổi sự chua xót và đau đớn trong mối tình đã định sẵn này.
Nỗi khổ Phật Tôn phải chịu, sao lại không phải là kiếp của hắn đây?
Kê Thanh Bách rũ mắt, chỉ có thể nói linh tinh an ủi y: “Bệ hạ vốn không nên để ta sống sót…ngài cứ coi ta là Kê Ngọc… Sau khi ta chết, bệ hạ cũng không bị mệnh số của ta ảnh hưởng, nhất định có thể thoát khỏi biển khổ nhân quả.”
Kê Thanh Bách vừa dứt lời thì cổ họng đột nhiên bị chặn lại, Đàn Chương mạnh mẽ bóp cổ hắn. Kê Thanh Bách giãy giụa theo bản năng, tóm lấy tay y muốn giằng ra nhưng vô dụng.
Kê Thanh Bách không thở nổi, mặt đỏ lên, chỉ chốc lát sau đã đầu óc mơ màng, hắn nghĩ Đàn Chương thật sự muốn bóp chết hắn…
Ai ngờ hoàng đế lại thả lỏng tay, ném hắn vào sâu trong giường.
Kê Thanh Bách nằm trên chăn ho sặc sụa, Đàn Chương ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi không phải Kê Ngọc.” Hoàng đế đợi hắn sắp ho ra máu mới vươn tay kéo tóc hắn, bắt hắn ngẩng mặt lên. Y nhìn sâu vào mắt hắn, bình tĩnh nói: “Trẫm mặc kệ ngươi là ai, thần hay yêu, ma hay quỷ, trẫm muốn ngươi chết ngươi mới được phép chết. Trẫm muốn ngươi sống ngươi phải ngoan ngoãn sống tiếp, rõ chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất