Thanh Sơn Khán Ngã Ưng Như Thị
Chương 3: Hai
Xe ngựa của Kê gia rất mộc mạc, không hề bày đặt bốn ngựa kéo xe, bờm ngọc cương vàng gì đó. Kê Ngọc là nhi nữ của quan văn đứng đầu trong triều, cho dù là người trong cung cũng phải khách khí với nàng. Nhưng bà mama này lại lải nhải liên mồm, ngay cả chuyện hôm nay Thái hậu dậy mấy giờ, giữa trưa ăn gì, chép bao nhiêu kinh thư đều nói rất rõ ràng.
Đương nhiên còn có cả Cảnh Phong đế.
Đời này tên húy của Phật Tôn nhà hắn vẫn là Đàn Chương, tự Củ Nhai. Ngày y chào đời, tương truyền sao Tử Vi hiện lên giữa ban ngày, chiếu sáng chói mắt. Thật ra Kê Thanh Bách không hề cảm thấy lạ, hắn đi theo Vô lượng Phật Tôn vạn năm, dù bình thường một tháng ông chủ không nói với hắn quá ba câu, nhưng hắn vẫn nắm rõ vài sở thích nho nhỏ của y.
Bằng không thì y là Phật Tôn, tên húy và tên tự đều khinh thường nói với người khác.
Kê Thanh Bách còn biết chân thân của y là một con rồng hỗn độn sinh ra trong hư cảnh thượng cổ, chân chính đồng thọ cùng trời đất. Kẻ có thể so với y chỉ có vài vị Thiên tôn đã sớm về với đất mẹ mà thôi.
Thiên tôn đã chết, nên trong trời đất này, Phật Tôn là tồn tại duy nhất trong lục giới.
Kê Thanh Bách nghĩ vậy lại không nhịn được thở dài trong lòng. Con chim bỉ ổi Bạch Triều kia nói câu nào cũng thiếu đòn, nhưng chỉ có một câu nói đúng, Phật Tôn không phải người dễ tính.
Khi cai quản vô lượng, cũng may phật pháp vô biên giữ cho linh đài trong sạch thuần khiết. Hiện giờ y lịch kiếp chẳng khác nào phá giới, đương nhiên sẽ lộ rõ bản tính. Gì mà rủ lòng từ bi, thương xót thiên hạ, đối với Cảnh Phong đế Đàn Chương, chẳng khác nào phân của bọ hung, cuốn lại lăn đi là được.
Kê Thanh Bách còn chưa ổn định thần thức, nghĩ nhiều sẽ thấy đau đầu. Thiếu nữ cơ thể yếu đuối, đỡ đầu day trán, sắc mặt tái nhợt. Nhưng mà dáng ngồi lại khá phóng khoáng, mama muốn nhắc nhở vài câu nhưng nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của Kê Ngọc, mỗi lần lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
Muốn tiến vào hậu cung không cần đi qua tiền điện, xuống xe ngựa rồi đổi thành kiệu mềm. Mấy người hầu trong cung cẩn thận nâng kiệu đi tới điện Phượng Nghi của Thái hậu. Công công đứng chờ sẵn ở cổng thấy vậy lập tức tiến lên khom người chào, cung kính nói: “Nô gia thỉnh an quận chúa.”
Một lát sau, mành kiệu được vén lên. Kê Thanh Bách bước một chân ra, cơ thể hơi lảo đảo, một mama ở bên cạnh lập tức đỡ hắn.
“Ôi dào quận chúa.” Mama đau lòng nói “Người đừng cậy mạnh.”
Kê Thanh Bách đen mặt, thầm nghĩ cơ thể này quá yếu đuối. Quan trọng là ngực còn to, áo ngực thít lại hít thở không thông!
Hắn rất muốn nâng ngực mà đi, nhưng xung quanh bao người nhìn chằm chằm, hắn chỉ đành từ bỏ.
Vì thế mà hắn bắt đầu nghiêm túc suy xét việc tu tiên....
Điện Phượng Nghi của Thái hậu không to như trong tưởng tượng của hắn, trong ngoài ba gian. Buổi chiều ánh mặt trời dịu đi, chiếu vào trong điện tạo cảm giác ấm cúng. Kê Thanh Bách được mama đưa vào trong phòng, hắn không cần quỳ xuống hành lễ mà được mời ngồi hẳn lên giường của Thái hậu.
“Ngọc Nhi à.” Thái hậu gọi hẳn khuê danh của hắn, hai mắt đẫm lệ “Cuối cùng con cũng tỉnh.”
Kê Thanh Bách: “......”
Dù ở trên trời hay dưới đất hắn đều gọi là Kê Ngọc, Thanh Bách là tên tự của hắn. Chỉ là tới triều Đại Nguyên này, những đứa nhỏ không được học hành hầu như phụ mẫu đều không nghĩ đến việc đặt nhũ danh.
Thái hậu không để ý đến vẻ mặt của hắn, chỉ lau nước mắt ở khóe mắt, thở phào nói: “Hoàng đế ca ca của con biết tin con tỉnh cũng rất vui vẻ. Hôm nay con ở lại trong cung ăn một bữa cơm với ai gia được không?”
“.......”
Kê Thanh Bách cảm thấy ở lại ăn cơm là thật, còn việc Đàn Chương vui mừng vì hắn tỉnh đúng là...chó má trong chó má!
Mấy ngày nay hắn đều dành thời gian ổn định lại thức hải của cơ thể này, sau đó hắn phát hiện ra một chuyện khiến hắn tê cả da đầu.
Trước năm ba tuổi, vị tiểu thư Kê gia này không phải kẻ ngốc. Ngày nàng tròn ba tuổi, vào cung nhận sắc phong quận chúa, thái hậu rất thích nàng, bèn hạ chỉ ban hôn cho nàng và Đàn Chương.
....Kê Thanh Bách nghĩ lại thì cảm thấy vị mẫu thân này suy nghĩ quá chu đáo. Nhất định là bà đã nhìn rõ bản chất tâm thần của nhi tử nhà mình nên mới vội vã đính hôn cho y, miễn cho tương lai y một thân một mình.
Chỉ tiếc tương lai bà ta nghĩ là rất đẹp lại bị thằng con hoàng đế giở trò quỷ phá hỏng toàn bộ.
Khi Cảnh Phong còn trẻ, phía sau chính điện là một rừng trúc xanh biếc. Kê Thanh Bách đứng trên một cành trúc, trên người vẫn mặc bộ y phục như trước khi xuống hạ giới. Hắn hóa hư hình, lại có thể thoải mái đi lại tự do trong thức hải của nguyên chủ.
Kê Ngọc ba tuổi bị buộc dây ở cổ, mấy tiểu thái giám ném nàng vào trong rừng trúc, còn có long liễn chậm rãi theo phía sau.
Đàn Chương mặt lạnh như băng ngồi bên trong.
Kê Thanh Bách nhìn khuôn mặt lúc nhỏ của ông chủ nhà mình bằng ánh mắt phức tạp.
Sau khi rời khỏi tam giới, chỉ cần vào tiên tịch, mặt người xấu đẹp gì đều sẽ trở nên bình thường giống như vạn vật trong thế gian, cảnh giới càng cao càng không để ý chuyện này. Đây cũng là lý do vì sao Bạch Triều cứ dùng chân thân suốt bao năm như vậy, hắn ta lười hóa hình. Nhưng dù là vậy, Phật Tôn vạn năm chỉ xuất hiện vài lần vẫn được chúng tiên tôn sùng là “Mang phong thái của trời đất, vẻ đẹp có một không hai của lục giới”.
Khuôn mặt được chúng tiên tâng bốc như vậy, dù có xuống trần gian cũng có thể dọa người khác sợ chết khiếp. Kê Thanh Bách quan sát kỹ lại phát hiện không biết vì sao mà dưới mắt trái của Đàn Chương lại có một vết bớt hình hồng liên. Đang lúc hắn nghi ngờ con chim Bạch Triều chết tiệt kia giở trò thì tiếng khóc thút thít của Kê Ngọc truyền vào tai hắn.
Kê Ngọc ba buổi không biết nói, nàng bị mấy tiểu thái giám cầm đá đập vào đầu. Đàn Chương thì như đang xem kịch, y ngồi trên long liễn, khóe miệng còn nhếch lên mang ý cười.
Không bao lâu sau, Kê Ngọc bị đập không còn phát ra tiếng, tiểu thái giám gần nhất lập tức quỳ xuống bên cạnh Đàn Chương.
Kê Thanh Bách thấy Đàn Chương bĩu môi, y nhắm hai mắt lại, chán chường nói: “Ném xuống giếng.”
Kê Thanh Bách: “......”
Phật Tôn nhà hắn đúng là ma quỷ!
Kê Thanh Bách lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm không biết độ đến cuối kiếp có kéo theo thiên lôi tới hỏi thăm hay không!
Đương nhiên còn có cả Cảnh Phong đế.
Đời này tên húy của Phật Tôn nhà hắn vẫn là Đàn Chương, tự Củ Nhai. Ngày y chào đời, tương truyền sao Tử Vi hiện lên giữa ban ngày, chiếu sáng chói mắt. Thật ra Kê Thanh Bách không hề cảm thấy lạ, hắn đi theo Vô lượng Phật Tôn vạn năm, dù bình thường một tháng ông chủ không nói với hắn quá ba câu, nhưng hắn vẫn nắm rõ vài sở thích nho nhỏ của y.
Bằng không thì y là Phật Tôn, tên húy và tên tự đều khinh thường nói với người khác.
Kê Thanh Bách còn biết chân thân của y là một con rồng hỗn độn sinh ra trong hư cảnh thượng cổ, chân chính đồng thọ cùng trời đất. Kẻ có thể so với y chỉ có vài vị Thiên tôn đã sớm về với đất mẹ mà thôi.
Thiên tôn đã chết, nên trong trời đất này, Phật Tôn là tồn tại duy nhất trong lục giới.
Kê Thanh Bách nghĩ vậy lại không nhịn được thở dài trong lòng. Con chim bỉ ổi Bạch Triều kia nói câu nào cũng thiếu đòn, nhưng chỉ có một câu nói đúng, Phật Tôn không phải người dễ tính.
Khi cai quản vô lượng, cũng may phật pháp vô biên giữ cho linh đài trong sạch thuần khiết. Hiện giờ y lịch kiếp chẳng khác nào phá giới, đương nhiên sẽ lộ rõ bản tính. Gì mà rủ lòng từ bi, thương xót thiên hạ, đối với Cảnh Phong đế Đàn Chương, chẳng khác nào phân của bọ hung, cuốn lại lăn đi là được.
Kê Thanh Bách còn chưa ổn định thần thức, nghĩ nhiều sẽ thấy đau đầu. Thiếu nữ cơ thể yếu đuối, đỡ đầu day trán, sắc mặt tái nhợt. Nhưng mà dáng ngồi lại khá phóng khoáng, mama muốn nhắc nhở vài câu nhưng nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của Kê Ngọc, mỗi lần lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
Muốn tiến vào hậu cung không cần đi qua tiền điện, xuống xe ngựa rồi đổi thành kiệu mềm. Mấy người hầu trong cung cẩn thận nâng kiệu đi tới điện Phượng Nghi của Thái hậu. Công công đứng chờ sẵn ở cổng thấy vậy lập tức tiến lên khom người chào, cung kính nói: “Nô gia thỉnh an quận chúa.”
Một lát sau, mành kiệu được vén lên. Kê Thanh Bách bước một chân ra, cơ thể hơi lảo đảo, một mama ở bên cạnh lập tức đỡ hắn.
“Ôi dào quận chúa.” Mama đau lòng nói “Người đừng cậy mạnh.”
Kê Thanh Bách đen mặt, thầm nghĩ cơ thể này quá yếu đuối. Quan trọng là ngực còn to, áo ngực thít lại hít thở không thông!
Hắn rất muốn nâng ngực mà đi, nhưng xung quanh bao người nhìn chằm chằm, hắn chỉ đành từ bỏ.
Vì thế mà hắn bắt đầu nghiêm túc suy xét việc tu tiên....
Điện Phượng Nghi của Thái hậu không to như trong tưởng tượng của hắn, trong ngoài ba gian. Buổi chiều ánh mặt trời dịu đi, chiếu vào trong điện tạo cảm giác ấm cúng. Kê Thanh Bách được mama đưa vào trong phòng, hắn không cần quỳ xuống hành lễ mà được mời ngồi hẳn lên giường của Thái hậu.
“Ngọc Nhi à.” Thái hậu gọi hẳn khuê danh của hắn, hai mắt đẫm lệ “Cuối cùng con cũng tỉnh.”
Kê Thanh Bách: “......”
Dù ở trên trời hay dưới đất hắn đều gọi là Kê Ngọc, Thanh Bách là tên tự của hắn. Chỉ là tới triều Đại Nguyên này, những đứa nhỏ không được học hành hầu như phụ mẫu đều không nghĩ đến việc đặt nhũ danh.
Thái hậu không để ý đến vẻ mặt của hắn, chỉ lau nước mắt ở khóe mắt, thở phào nói: “Hoàng đế ca ca của con biết tin con tỉnh cũng rất vui vẻ. Hôm nay con ở lại trong cung ăn một bữa cơm với ai gia được không?”
“.......”
Kê Thanh Bách cảm thấy ở lại ăn cơm là thật, còn việc Đàn Chương vui mừng vì hắn tỉnh đúng là...chó má trong chó má!
Mấy ngày nay hắn đều dành thời gian ổn định lại thức hải của cơ thể này, sau đó hắn phát hiện ra một chuyện khiến hắn tê cả da đầu.
Trước năm ba tuổi, vị tiểu thư Kê gia này không phải kẻ ngốc. Ngày nàng tròn ba tuổi, vào cung nhận sắc phong quận chúa, thái hậu rất thích nàng, bèn hạ chỉ ban hôn cho nàng và Đàn Chương.
....Kê Thanh Bách nghĩ lại thì cảm thấy vị mẫu thân này suy nghĩ quá chu đáo. Nhất định là bà đã nhìn rõ bản chất tâm thần của nhi tử nhà mình nên mới vội vã đính hôn cho y, miễn cho tương lai y một thân một mình.
Chỉ tiếc tương lai bà ta nghĩ là rất đẹp lại bị thằng con hoàng đế giở trò quỷ phá hỏng toàn bộ.
Khi Cảnh Phong còn trẻ, phía sau chính điện là một rừng trúc xanh biếc. Kê Thanh Bách đứng trên một cành trúc, trên người vẫn mặc bộ y phục như trước khi xuống hạ giới. Hắn hóa hư hình, lại có thể thoải mái đi lại tự do trong thức hải của nguyên chủ.
Kê Ngọc ba tuổi bị buộc dây ở cổ, mấy tiểu thái giám ném nàng vào trong rừng trúc, còn có long liễn chậm rãi theo phía sau.
Đàn Chương mặt lạnh như băng ngồi bên trong.
Kê Thanh Bách nhìn khuôn mặt lúc nhỏ của ông chủ nhà mình bằng ánh mắt phức tạp.
Sau khi rời khỏi tam giới, chỉ cần vào tiên tịch, mặt người xấu đẹp gì đều sẽ trở nên bình thường giống như vạn vật trong thế gian, cảnh giới càng cao càng không để ý chuyện này. Đây cũng là lý do vì sao Bạch Triều cứ dùng chân thân suốt bao năm như vậy, hắn ta lười hóa hình. Nhưng dù là vậy, Phật Tôn vạn năm chỉ xuất hiện vài lần vẫn được chúng tiên tôn sùng là “Mang phong thái của trời đất, vẻ đẹp có một không hai của lục giới”.
Khuôn mặt được chúng tiên tâng bốc như vậy, dù có xuống trần gian cũng có thể dọa người khác sợ chết khiếp. Kê Thanh Bách quan sát kỹ lại phát hiện không biết vì sao mà dưới mắt trái của Đàn Chương lại có một vết bớt hình hồng liên. Đang lúc hắn nghi ngờ con chim Bạch Triều chết tiệt kia giở trò thì tiếng khóc thút thít của Kê Ngọc truyền vào tai hắn.
Kê Ngọc ba buổi không biết nói, nàng bị mấy tiểu thái giám cầm đá đập vào đầu. Đàn Chương thì như đang xem kịch, y ngồi trên long liễn, khóe miệng còn nhếch lên mang ý cười.
Không bao lâu sau, Kê Ngọc bị đập không còn phát ra tiếng, tiểu thái giám gần nhất lập tức quỳ xuống bên cạnh Đàn Chương.
Kê Thanh Bách thấy Đàn Chương bĩu môi, y nhắm hai mắt lại, chán chường nói: “Ném xuống giếng.”
Kê Thanh Bách: “......”
Phật Tôn nhà hắn đúng là ma quỷ!
Kê Thanh Bách lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm không biết độ đến cuối kiếp có kéo theo thiên lôi tới hỏi thăm hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất