Chương 29: Mơ ước
Cuối cùng, Dung Châu Trung ngồi bên cạnh Hướng Ngạo Đình, cùng Thời Vĩ Sùng kẹp Trần Thanh ở giữa. Đến đây, bữa ăn của Liêm Quân và người bạn cũ xem như hoàn toàn bị quậy nát bét.
Sau khi xác nhận Liêm Quân về cơ bản đã an toàn, Thời Tiến mới chịu thu tay, rất biết điều giữ im lặng, còn trả áo lông vũ lại cho Hướng Ngạo Đình, sau đó mượn cớ lấy thêm bát đũa cho các anh mà lẻn sang phòng khác tìm Quái Nhị.
Quái Nhị dựa vào bàn tròn, thấy hắn mặt mày nghiêm túc kề lại gần, bèn nhíu mày hỏi:
- Làm sao vậy, bị anh trai ăn hiếp à?
- Không phải. - Thời Tiến dán sát vào anh ta, thì thào – Lúc nãy khi đi đón anh trai, tôi phát hiện các phòng xung quanh hình như đều có người, nhưng nhân viên lại bảo hôm nay lầu hai, lầu ba đều trống. Tôi thấy hơi kì lạ, tốt nhất chúng ta nên chú ý hơn.
Ánh mắt Quái Nhị lóe lên, anh ta nói:
- Đúng là hôm nay lầu hai, lầu ba không có ai. Ngài Trần bảo nghĩ cho thân phận đặc biệt của cậu Quân nên đã bao hết lầu hai và lầu ba. Cậu thấy phòng nào có người? Làm sao phát hiện được?
Thời Tiến cảm thấy phản ứng của anh ta hơi sai sai - quá bình tĩnh. Hắn ngờ vực nhìn anh ta, đáp:
- Hai phòng bên cạnh hình như đều có người cả. Lúc nãy tôi trêu với anh ba, giật mũ và khăn choàng của anh ấy xuống ngay giữa hành lang, sau đó tôi liền nghe thấy từ mấy căn phòng vốn không có khách loáng thoáng tiếng người...
Hắn nói một hồi, thấy vẻ mặt Quái Nhị càng ngày càng kì quặc, thế là dần tỉnh táo lại, đưa tay tóm chặt áo Quái Nhị, giọng rít qua kẽ răng:
- Anh biết hai phòng bên cạnh có người?
- Biết chứ. – Quái Nhị sờ mũi, vẻ như nín cười. Anh ta chỉa ngón tay xuống dưới đất – Tất cả những người trong đại sảnh lầu một đều là người của phía chính phủ, chứ không sao Quân thiếu có thể đồng ý cho cậu đến đây. Thế nên cứ thoải mái, ăn uống xả láng, trời sập vẫn có nóc nhà đỡ. Đúng rồi, sao mấy ông anh của cậu cứ lũ lượt kéo đến thế, cậu gọi đến đấy à? Vả lại, lúc nãy cậu khen lấy khen để mấy ông anh là vì đã nhận ra ngài Trần có vấn đề, cố ý đúng không? Cậu nhạy cảm quá, đầu óc làm sao mà phát triển được.
- ... Không phải, tôi chỉ nói chơi thôi. – Thời Tiến nghiến một câu qua kẻ răng, buông anh ta ra. Hắn chợt cảm thấy trái tim thật mỏi mệt, bèn gọi nhóc Chết – Tao thấy mình cứ như một kẻ ngốc vậy.
Nhóc Chết nín lặng trong thoáng chốc, rồi yếu ớt an ủi:
- Không sao, tôi còn ngu ngốc hơn cả cậu mà.
Thời Tiến: "......"
Thời Tiến mang bát đũa về phòng với vẻ mặt không thiết sống, lặng thinh ngồi phịch xuống bên cạnh Liêm Quân, ỉu xìu như cọng bún thiu.
- Làm sao vậy? – Liêm Quân hỏi thăm.
Thời Tiến liếc anh, rồi liếc sang Trần Thanh, lúc lắc đầu, yên lặng dịch ghế về phía Hướng Ngạo Đình. Hắn quyết định đơn phương tuyệt giao tạm thời với Liêm Quân mấy phút, xoa dịu chút cảm xúc quá đỗi bất ổn hôm nay.
Liêm Quân thoáng nhìn khoảng cách lớn giữa hai người, rồi đưa mắt về không hỏi nhiều nữa. Anh nhấn chuông gọi Quái Nhị vào, yêu cầu thực đơn lần nữa, gọi thêm mấy món, trong đó có một món mà Thời Tiến từng nói muốn ăn là dê nướng nguyên con...phiên bản nhỏ - cừu nướng.
Thời Tiến đã hãm mình trong hố sâu chán ghét, không tài nào thoát ra được, nên không chú ý đến những món Liêm Quân gọi.
Hướng Ngạo Đình cũng chú ý đến sự biến đổi tâm trạng của Thời Tiến, lấy làm hài lòng về việc "giữ khoảng cách" với Liêm Quân của hắn lắm, bèn đưa tay giúp hắn dời bát đũa về phía này, hỏi:
- Đói bụng rồi à?
Thời Tiến lắc đầu, ngước mắt nhìn gã ta, dò hỏi:
- Anh tư, lúc em giới thiệu các anh, có phải trông ngu ngốc lắm đúng không? – Sớm biết Liêm Quân đã chuẩn bị trước cho chuyến đi này, hắn cần gì phải quậy ầm lên, cứ đàng hoàng ngồi ăn chực là được rồi.
Bao lời muốn nói chỉ tóm lại một câu, quả tình hắn vẫn còn quá trẻ người non dạ.
Hướng Ngạo Đình thấy hắn ủ rũ, nét mặt cũng dịu đi, toan cất lời an ủi. Nhưng bỗng lúc này, Dung Châu Trung ngồi bên cạnh gã cướp lời bằng giọng điệu gàn dở:
- Có lúc nào mày không ngốc đâu? Có vài người tuy tướng tá phát triển đến tuổi mười tám, nhưng trí thông minh vẫn dừng ở mười năm trước, không ngốc là chuyện vô lí, cả đời này đều vô lí. Lớn tồng ngồng rồi còn đi khoe khoang anh trai, có xấu hổ không hả? – Câu cuối hơi nhỏ, gần như là chỉ đang lẩm bẩm với bản thân.
Thời Tiến thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn, dứ nấm đắm với hắn ta.
Dung Châu Trung nguýt hắn một cái rồi không thèm để ý nữa.
Bị kẹp ở giữa, Hướng Ngạo Đình vừa có chút bất lực, lại có chút buồn cười. Đã lâu lắm rồi, hình ảnh anh em một nhà gây gổ với nhau sôi nổi náo nhiệt đã rất lâu không xuất hiện rồi.
Suy cho cùng bữa ăn hôm nay cũng là sân nhà của Liêm Quân, mấy ông anh nhà họ Thời xem như là không mời mà tới, cho nên trong lúc chờ thức ăn lên hết, Thời Vĩ Sùng biết điều lấy cớ có việc muốn nói riêng với các em, rồi gọi nhân viên phục vụ mở phòng khác, dẫn mấy đứa em ra ngoài.
Thời Tiến cũng đi theo. Liêm Quân không ngăn cản, chỉ dặn Quái Nhị chốc nữa bảo nhân viên đem những món gọi thêm lúc sau đến bàn của Thời Vĩ Sùng.
Căn phòng vốn náo nhiệt nhanh chóng trở nên vắng lặng. Liêm Quân đích thân rót một tách trà cho Trần Thanh, đặt lên khay rồi đẩy đến trước mặt hắn ta, nói một câu không đầu không đuôi:
- Thời Tiến vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm.
Hai chữ "nguy hiểm" đâm trúng chóc tim đen của Trần Thanh. Hắn ta vươn tay nhận lấy tách trà nóng từ Liêm Quân, cứng nhắc đáp:
- Thế... thế à? Trông cậu ta có vẻ còn trẻ, là người mới anh mới nhận à?
- Đúng, cậu ấy trưởng thành rất nhanh. - Liêm Quân tựa người vào xe lăn, múc một chén canh cho chính mình. Anh vừa từ từ khuấy, vừa nói như thể đang tán gẫu – Thời Tiến rất biết chừng mực, cũng rất chu đáo, chưa bao giờ vô lễ với người mới gặp lần đầu.
Trần Thanh nghe mà trán ròng ròng mồ hôi.
Hai người quen biết nhiều năm, Trần Thanh tự khoe là thấu hiểu Liêm Quân không được bảy phần thì cũng là năm phần. Liêm Quân chưa bao giờ nói những lời vớ vẩn vô nghĩa trong những tình huống không thích hợp, nhưng nay anh lại đột nhiên vô duyên vô cớ khen một tên thuộc hạ mới thu nhận, còn khẳng định rằng tên thuộc hạ kiêu căng mới vừa to mồm rêu rao khắp nơi ấy thường ngày rất hiểu chuyện, kết hợp với câu "Thời Tiến vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm" trước đó, Trần Thanh gần như ngay lập tức hiểu ý Liêm Quân: Tôi biết anh có vấn đề. Không riêng tôi, thậm chí ngay cả tên thuộc hạ mới của tôi cũng nhìn thấu. Cho nên hãy nhân lúc tôi chưa xé bỏ tấm mặt nạ dịu dàng này xuống, anh tốt nhất nên nắm bắt cơ hội chủ động thành thật đi.
- Liêm Quân... - Trần Thanh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng mới hé ra đã ngậm lại ngay. Hắn ta như bị kẻ nào rút hết sức lực, xụi lơ trên ghế, cười gượng - Liêm Quân, anh vẫn thế... Tôi nhớ anh trước kia không ăn canh.
- Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi. – Cuối cùng Liêm Quân mới giương mắt nhìn hắn ta, hỏi – Chậu trúc phú quý tôi tặng anh năm đó vẫn sống tốt chứ?
Trần Thanh sửng sốt, nghiền ngẫm ám hiệu đã rất lâu không nghe thấy này. Trong thoáng chốc, đôi mắt hắn ta lóe lên vẻ hoảng hốt, viền mắt bỗng ửng đỏ. Hắn ta giơ tay lau mặt, như thể đã hạ quyết tâm. Hắn ngồi thẳng lưng lại, nhìn Liêm Quân đăm đăm, đáp lời:
- Rất tốt, nhú được ba chồi non, nhưng tiếc là một cái đã bị mèo cào hư. Hai chồi còn lại bị bà nhà tôi chuyển sang chậu mới, không biết có cứu sống nổi không.
Ý của câu này dịch ra là: Kể từ khi chúng ta xa nhau, tôi có ba thêm ba thành viên mới trong gia đình. Trong đó, một người bị thương, hai người còn lại bị bắt. Người bị thương là vợ tôi, người bị bắt là con tôi. Xin hãy cứu lấy họ.
Liêm Quân cau mày, thấy Trần Thanh đang nhìn mình đầy trông mong lo lắng, liền gật đầu với hắn, nhẹ nhàng đáp:
- Sẽ cứu được thôi. Ăn chút canh đi, món canh hôm nay khá ngon đấy.
Trần Thanh nhận được lời hứa hẹn bất chợt thả lỏng người, nét mặt trông vừa muốn khóc vừa muốn cười, tựa như tảng đá đè nén trong lòng bất lâu nay nén cuối cùng cũng được nới ra. Hắn âm thầm nói tiếng cảm ơn với Liêm Quân, chủ động nói sang những chủ đề khác.
Ngoài kia, bầu không khí trên bàn ăn của mấy anh em nhà họ Thời cũng không yên bình chút nào.
Thời Tiến ngồi một mình một bên, ba ông anh ngồi đối diện hắn, ở giữa là đầy ắp các món ăn ngon, mùi thơm phưng phức tỏa khắp gian phòng, ấy thế nhưng lại không một ai buồn động đũa, tình thế trông chẳng khác gì tam đường hội thẩm.
Thời Vĩ Sùng đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Tiểu Tiến, lần này các anh đến đây là muốn cùng em, cũng như cùng Liêm Quân bàn bạc vài chuyện.
Thời Tiến đã đoán được Thời Vĩ Sùng và Dung Châu Trung chắc hẳn do Hướng Ngạo Đình gọi đến, chỉ không biết cớ gì bọn họ lại kéo đến đây. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thời Vĩ Sùng, da đầu hắn không khỏi căng lên, hắn hỏi:
- Các anh muốn nói chuyện gì?
- Nói về vấn đề đi hay ở của em. – Thời Vĩ Sùng khẽ nhíu mày, trịnh trọng đáp – Liêm Quân nói em đi hay ở đều do em quyết định. Tiểu Tiến à, anh mong em sẽ về nhà cùng anh.
Hóa ra là muốn nói chuyện này.
Thời Tiến hơi thả lỏng, song vẫn từ chối phũ phàng:
- Anh cả ạ, em xin lỗi, em không muốn quay về.
- Tiểu Tiến. - Thời Vĩ Sùng tỏ vẻ không đồng ý, nói – Anh tưởng chúng ta đã tháo gỡ hiểu lầm.
Thời Tiến đã muốn giãi bày với các ông anh loại bỏ hiềm nghi giết người này từ lâu, thấy thời cơ đã đến, thế là hắn bắt đầu sắp xếp lại câu chữ, nghiêm túc nói:
- Anh cả, anh ba, anh tư, quả tình trước đây em đã có chút hiểu lầm với các anh, khoảng thời gian này cũng ngang bướng quá đáng, khiến các anh phải lo lắng, em xin lỗi. Em không muốn lừa dối các anh, trước đây em không muốn về nhà, đúng là có một phần nguyên nhân ở các anh, nhưng bây giờ em không muốn về nhà, lại là do em muốn ở lại Bóng đêm, em rất thích nơi này.
Ba người Thời Vĩ Sùng cùng nhau cau mày.
- Suy cho cùng, hoàn cảnh nhà ta khác với những gia đình bình thường. – Thời Tiến tiếp tục giải thích, giọng than vãn – Mỗi người các anh có cuộc sống và sự nghiệp của riêng mình, có người thân cần chăm sóc. Bản thân em rất khó xử, quay về với các anh, cùng lắm chỉ là ở trong căn nhà to lớn trống trải ấy một lần nữa, một thân một mình lủi thủi đến trường rồi về nhà, chờ các anh thỉnh thoảng rảnh rỗi gọi cho em... Em nói thế không phải đang chỉ trích các anh, chỉ là muốn cho các anh hiểu rằng, so với cuộc sống trước kia, em yêu cuộc sống hiện tại hơn nhiều. Ở bên cạnh Liêm Quân, em cũng học được rất nhiều thứ, không hề kém hơn ở trường, bọn Quái Nhất đều hết lòng dạy dỗ em, em rất mến họ. Các anh cứ xem như em đang học đại học ở chỗ Liêm Quân, khác chăng là những điều học được hơi kì lạ... Em đã lớn rồi, các anh hãy tin tưởng em một lần thôi được không?
Thời Vĩ Sùng cau mày, mặt Hướng Ngạo Đình đanh lại, đến cả Dung Châu Trung cũng viết rành rành câu "Mày đang nói cái thứ ngu ngốc gì vậy?" lên mặt, lặng im cho Thời Tiến biết câu trả lời của bọn họ: Không được, sao có thể được, làm gì có người anh nào lại đồng ý cho em trai học "đại học" chó má gì đó ở chỗ bọn xã hội đen? Chê cuộc sống sung sướng quá à.
Hướng Ngạo Đình lắc đầu nói:
- Tiểu Tiến, đây không phải là vấn đề tin hay không tin, mà là em sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào nếu ở gần Liêm Quân.
Thời Vĩ Sùng hỏi chen:
- Tiểu Tiến, em có nghĩ đến tương lai của em không hả? Thế này là đang tự cắt đứt đường lui của chính mình đấy.
- Em biết, em nghĩ đến cả rồi. – Thời Tiến nhìn về phía bọn họ, kiên định đáp – Nhưng cho dù nguy hiểm cách mấy, em vẫn muốn ở lại. Anh tư à, nếu bây giờ em nói với anh, lái máy bay chiến đấu rất nguy hiểm, muốn bảo anh rút lui, chọn một ngành an toàn và nhẹ nhàng hơn, liệu anh có đồng ý không?
Hướng Ngạo Đình cau mày, im thin thít.
Thời Tiến quay sang phía Dung Châu Trung, hỏi:
- Anh ba, nếu em nói làm minh tinh rất nguy hiểm, thỉnh thoảng bị fan cuồng quấy rầy, còn phải đối mặt với bọn paparazi ở khắp mọi nơi, muốn bảo anh quay về với cuộc sống của người bình thường, hoặc lui về phía sau hậu trường, anh có đồng ý không?
Dung Châu Trung cười khẩy:
- Mày thích tìm đường chết thì cứ việc tìm đường chết, so sánh với tao làm gì. Lần sau còn đội cái danh "minh tinh" mất não kia lên đầu ta, tao vặt đầu mày.
Thời Tiến: "..."
Thời Tiến chọn cách ngó lơ hắn ta, lại quay về phía Thời Vĩ Sùng.
Thời Vĩ Sùng giơ tay cắt ngang điều hắn sắp hỏi, ánh mắt có chút phức tạp, như nhìn nhận hắn lại một lần nữa, nói:
- Anh hiểu ý của em rồi. Dù anh có hàng vạn cách để nói với em những mối nguy hiểm khi ở bên Liêm Quân về bản chất khác với những nguy hiểm có thể gặp phải của những ngành nghề khác, nhưng đoán chắc em sẽ không nghe đâu. Bây giờ anh chỉ hỏi em một câu, em thật sự nhất định phải ở bên Liêm Quân ư?
- Đúng. – Thời Tiến không chút do dự trả lời, còn không quên nịnh hót – Em cũng tin em không phải không có đường lui, các anh chính là đường lui của em.
Câu nịnh nọt này khá đúng lúc, biểu cảm Thời Vĩ Sùng và Hướng Ngạo Đình gần như ngay lập tức dịu xuống, đến mặt Dung Châu Trung cũng giãn ra, hắn ta khẽ xùy một tiếng, song không phản bác lại.
- Sao cứ nhất định phải là Liêm Quân? – Thời Vĩ Sùng hỏi.
Đương nhiên là vì cái thanh tiến độ quỷ quái rắc rối này rồi.
Thời Tiến thầm trả lời là thế, ngoài mặt lại xiết bao chân thành:
- Bởi vì anh ấy rất tốt, em muốn đi theo anh ấy. Anh à, các anh chiều theo ý em lần này đi, em chỉ muốn làm chút chuyện mình muốn làm thôi.
Thời Vĩ Sùng lặng thinh, hồi lâu sau mới hỏi:
- Em thích Liêm Quân đến vậy sao? Vì anh ta mà không cần cả mạng sống?
Thời Tiến:
- ... Hả?
Dung Châu Trung đứng phắt dậy, vẻ mặt trở nên cực kì khó coi, hỏi:
- Anh cả, anh nói gì? Ai? Ai thích ai? Thằng ranh con này lông còn chưa mọc hết, anh nói nó thích ai cơ?
Thời Tiến cũng đần thối ra. Hắn nhìn vẻ mặt đau xót cho cậu trai lầm đường lạc lối của Thời Vĩ Sùng, trong lòng bỗng nhận ra ý đồ của y là gì. Hắn thở không ra hơi, suýt tự làm mình ngạt chết. Đầu tiên, hắn ngoảnh đầu nhìn ra cửa, sau khi xác nhận cửa đã đóng mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn hạ giọng giải thích:
- Anh cả à, anh nói linh tinh gì vậy? Gì mà thích với không thích, em chỉ là... chỉ là hâm mộ anh Quân, hâm mộ đấy, anh biết không? Em cũng muốn trở thành người tài giỏi như anh ấy. Anh... anh... suy nghĩ hạn hẹp quá!
Thời Vĩ Sùng thoáng sửng sốt, cau mày đảo mắt sang Hướng Ngạo Đình, rồi bình tĩnh nhìn Thời Tiến, xác nhận lại:
- Em không thích Liêm Quân?
Thời Tiến rồ lên hỏi ngược lại:
- Thế sao anh không nói là em thích anh đi? – Tuy Liêm Quân đúng là rất đẹp trai, tính cách tốt, đối xử với mọi người tốt, chỗ nào cũng tốt, thế... thế nhưng... mạng sống còn đang lửng lờ như người đi trên dây, nói gì đến thích với không thích!
- Càn quấy! – Thời Vĩ Sùng cau mày quát lớn, cuối cùng mới nhận ra hình như mọi người đều đang hiểu lầm, bèn xác nhận lại lần thứ hai – Em thật sự chỉ hâm mộ Liêm Quân?
Thời Tiến gật đầu lia lịa, trông như muốn gật đến đầu rời khỏi cổ mới thôi.
Hướng Ngạo Đình không cầm lòng nổi bèn hỏi:
- Vậy mày quan tâm anh ta đến vậy làm gì?
- Anh ấy là ông chủ của em, anh ấy mà chết thì em mất chỗ ăn, tất nhiên em phải quan tâm rồi. – Thời Tiến trả lời như một lẽ hiển nhiên, sau đó còn nhìn Hướng Ngạo Đình bằng ánh mắt "Không ngờ anh là loại người như thế, em đã nhìn lầm anh rồi", mặt lộ vẻ đau đớn khôn cùng. Khỏi phải nghĩ, sự hiểu lầm của Thời Vĩ Sùng hôm nay chắc chắn là do Hướng Ngạo Đình khơi mào!
Hướng Ngạo Đình lúng túng tránh né ánh mắt của hắn, trông có chút chật vật.
Dung Châu Trung thì chậm rãi tựa người vào ghế, quét mắt nhìn từng người một, vẻ mặt đã trở lại như thường. Hắn ta nhếch môi bật ra một tiếng cười đầy ẩn ý, nói:
- Mấy người ngày nào cũng biết giày vò nhau thật, lắm trò thế thì cứ theo tôi gia nhập giới giải trí đi, bảo đảm mỗi ngày đều được lên đầu trang báo.
Thời Vĩ Sùng nín thinh... rồi lại nín thinh... cuối cùng nghẹn ra một câu:
- Thế nên chuyện em muốn làm... chính là muốn trở thành ông trùm xã hội đen như Liêm Quân ư?
- Xã hội đen gì mà xã hội đen! Anh cả à, bọn em là tổ chức hợp pháp, làm ăn đàng hoàng đấy. – Thời Tiến nghiêm túc phản bác, nghiêm mặt hỏi ngược lại – Các anh được phép làm chủ tịch, làm minh tinh, lái máy bay, sao em lại không được phép cứu vớt thế giới, lấy mục đích sống là giúp các ông trùm tổ chức bạo lực hợp pháp quay đầu, làm một anh hùng cứu quốc thầm lặng? Các anh sao có thể bóp chết mơ ước của một chàng trai trẻ như vậy chứ?
Thời Vĩ Sùng & Hướng Ngạo Đình: "..."
Dung Châu Trung nhìn hắn như nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ, cười xùy:
- Không, cái của mày không phải là mơ ước, mà là mơ hão.
Thời Tiến lại trợn mắt nhìn, dứ nắm đấm về phía hắn ta. Dung Châu Trung sầm mặt, duỗi chân đá hắn dưới bàn.
...
Đến khi Liêm Quân cơm nước xong, cùng Trần Thanh ra khỏi phòng, bên ngoài chỉ còn lại một mình Thời Tiến. Đám người Thời Vĩ Sùng chẳng thấy tăm hơi đâu, đã thế vẻ mặt của Thời Tiến còn là lạ, cặp mắt sáng lập lòe, vừa nhìn đã thấy có gì đó không ổn.
Liêm Quân cau mày hỏi:
- Các anh của cậu đâu?
- Có việc nên đi rồi. – Thời Tiến đáp. Nhớ đến những gì mà Thời Vĩ Sùng đã thẳng thắn nói với Liêm Quân trước khi đi, hắn chỉ cảm thấy không thể nào nhìn thẳng vào mặt Liêm Quân, xấu hổ đến độ muốn chui ngay xuống đất. Hắn muốn giải thích, nhưng rồi cảm thấy không biết nên mở lời như thế nào.
Liêm Quân thấy hắn không nhìn mình, hàng lông mày càng cau chặt hơn, song không nói gì, chỉ ra hiệu bảo hắn đi theo mình, đẩy xe lăn đi tiễn Trần Thanh ra cửa.
Bữa ăn kết thúc một cách hữu kinh vô hiểm. Đến khi mọi người đều lên xe, hoàn toàn rời khỏi phạm vi tiệm ăn, thanh tiến độ của Liêm Quân ngay tức khắc tụt về mức 500, hoàn toàn an toàn.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu liếc nhìn Liêm Quân ngồi bên cạnh. Hắn lưỡng lự mãi, rối rắm mãi, vẫn thấy nên giải thích sớm thì tốt hơn, thế là chủ động gợi chuyện:
- À thì... Anh Quân này, nghe nói hôm nay anh cả tôi có nói vài chuyện với anh...?
Ngón tay đặt trên đầu gối Liêm Quân khẽ nhúc nhích. Anh chuyển mắt khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ, ngoảnh đầu nhìn hắn, đoạn ra hiệu với Quái Nhị đang lái xe kéo vách ngăn lên. Sau khi xác nhận chung quanh đã hoàn toàn đóng kín, anh mới tiếp lời:
- Đúng là có nói chút chuyện. Cậu muốn nói gì?
Thời Tiến thấy mình sắp ngạt thở đến nơi rồi. Bỗng dưng kéo cả vách ngăn lên, chắc chắn Liêm Quân đã đoán được hắn muốn nói gì!
Thật không có lúc nào xấu hổ hơn lúc này. Anh trai của hắn, chạy đến chỗ ông chủ của hắn, nói hắn có ý đồ với ông chủ, còn dùng chuyện này để đàm phán với ông chủ của hắn, mà bây giờ hắn còn kiên trì giải thích với ông chủ rằng hắn không hề nổi ý xấu với ông chủ.
Thật là một ông anh đầu heo!
- ... Tôi xin lỗi! – Thời Tiến cúi đầu xin lỗi, tuy rất ngại, nhưng vẫn phải giải thích – Anh cả tôi nói bậy bạ đấy. Tôi xin bảo đảm, tôi hoàn toàn trung thành với anh, tuyệt đối không nảy sinh bất cứ suy nghĩ bất kính nào, hãy tin tôi!
Bàn tay đặt trên đầu gối Liêm Quân khựng lại, rồi co từ từ, đan vào nhau đặt trên bụng. Anh lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp một tiếng trầm thấp.
Thời Tiến đợi hoài, đợi mãi, nhưng vẫn không thấy tiến triển gì thêm, bèn giương mắt nhìn Liêm Quân, thăm dò:
- Anh Quân, anh không nói gì à?
- Nói gì? – Liêm Quân vẫn không nhìn hắn, chỉ để lộ vẻ lạnh nhạt từ góc nghiêng, hỏi ngược lại –Nói cậu không dám bất kính ở chỗ khi ăn cơm thì ép tôi ăn canh, khi say rượu thì gọi tôi là cục cưng, trước khi đi làm nhiệm vụ thì sờ mó tôi? Thời Tiến, chuyện bất kính với tôi, cậu làm còn ít ư?
"..."
Thời Tiến không có gì để nói, những chuyện đó đúng là hắn đều từng làm cả rồi.
Lần này biến thành Thời Tiến im thin thít. Liêm Quân ngoảnh đầu nhìn hắn, hỏi:
- Muốn nói gì nữa không?
Thời Tiến há miệng, mắt rưng rưng biện giải:
- Anh Quân à, đó là tôi quan tâm anh.
- Ừm. – Liêm Quân gật đầu, lại xoay đầu ngắm cửa sổ – Vậy tôi cũng sẽ quan tâm cậu.
Thời Tiến: "..."
Nhóc Chết yếu ớt lên tiếng:
- Cục cưng tức giận đó hả?
Thời Tiến yên lặng ngả người ra ghế, nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Liêm Quân, lòng đầy bi thương, hỏi ngược lại:
- Mày cảm thấy đáp án của câu hỏi này có thể là phủ định không?
Nhóc Chết nín bặt, thầm trả lời: Không thể.
...
Sau khi trở về câu lạc bộ, Liêm Quân lập tức triệu tập tất cả những người nhóm Quái Nhất đến, hạ lệnh: Toàn lực truy tìm tung tích người nhà của Trần Thanh, điều tra cho ra những kẻ mai phục đêm nay trong tiệm ăn là quân của ai, mau chóng giải cứu người nhà của Trần Thanh.
Thời Tiến lúc này mới biết Trần Thanh hẹn Liêm Quân thật ra là thân bất do kỷ. Trước khi gặp mặt Liêm Quân, Trần Thanh vẫn luôn ở trong tình trạng bị kiểm soát, lần này hẹn gặp Liêm Quân, cả quá trình đều đeo máy nghe lén, hoàn toàn không dám nói lung tung.
Nếu giữa Liêm Quân và Trần Thanh không có tiếng lóng riêng chỉ bọn họ mới hiểu, ắt hẳn Trần Thanh đã không tài nào kể ra sự thật với Liêm Quân.
Thời Tiến nghe thế cau mày, cuối cùng cũng hiểu tại sao Trần Thanh luôn ở trong trạng thái bất an, lòng trầm xuống. Có thể lần ra bạn bè của Liêm Quân, đặt bẫy Liêm Quân thông qua người bạn đó, kẻ đứng đằng sau muốn hại người của Liêm Quân lần này có vẻ cũng ghê gớm đấy.
- ... Quái Cửu chịu trách nhiệm thu thập thông tin. Tất cả giải tán đi, tranh thủ thời gian. – Liêm Quân phân công xong tất, ra hiệu cho mọi người mau chóng hành động.
Bọn Quái Nhất lần lượt đáp rõ, tản đi cùng nhiệm vụ của mình.
Thời Tiến hoàn hồn, thấy thư phòng chỉ còn lại mình và Liêm Quân, liền lấy làm lạ:
- Anh Quân, vậy tôi thì sao? Tôi phải làm gì?
- Cậu theo tôi. – Liêm Quân đáp, trượt xe lăn chuẩn bị rời đi. Lúc đi ngang qua hắn, anh dừng một chốc, nói thêm – Nghỉ ngơi cho tốt, nhớ đến phòng y tế chữa vết thương trên tay. – Dứt lời liền đi thẳng.
Thời Tiến đưa mắt tiễn anh, rồi nhìn sang vết thương trên tay mình đã từ sưng đỏ trở thành tím bầm, hơi bối rối. Sao bây giờ trông Liêm Quân không còn tức giận nữa nhỉ?
Sau khi xác nhận Liêm Quân về cơ bản đã an toàn, Thời Tiến mới chịu thu tay, rất biết điều giữ im lặng, còn trả áo lông vũ lại cho Hướng Ngạo Đình, sau đó mượn cớ lấy thêm bát đũa cho các anh mà lẻn sang phòng khác tìm Quái Nhị.
Quái Nhị dựa vào bàn tròn, thấy hắn mặt mày nghiêm túc kề lại gần, bèn nhíu mày hỏi:
- Làm sao vậy, bị anh trai ăn hiếp à?
- Không phải. - Thời Tiến dán sát vào anh ta, thì thào – Lúc nãy khi đi đón anh trai, tôi phát hiện các phòng xung quanh hình như đều có người, nhưng nhân viên lại bảo hôm nay lầu hai, lầu ba đều trống. Tôi thấy hơi kì lạ, tốt nhất chúng ta nên chú ý hơn.
Ánh mắt Quái Nhị lóe lên, anh ta nói:
- Đúng là hôm nay lầu hai, lầu ba không có ai. Ngài Trần bảo nghĩ cho thân phận đặc biệt của cậu Quân nên đã bao hết lầu hai và lầu ba. Cậu thấy phòng nào có người? Làm sao phát hiện được?
Thời Tiến cảm thấy phản ứng của anh ta hơi sai sai - quá bình tĩnh. Hắn ngờ vực nhìn anh ta, đáp:
- Hai phòng bên cạnh hình như đều có người cả. Lúc nãy tôi trêu với anh ba, giật mũ và khăn choàng của anh ấy xuống ngay giữa hành lang, sau đó tôi liền nghe thấy từ mấy căn phòng vốn không có khách loáng thoáng tiếng người...
Hắn nói một hồi, thấy vẻ mặt Quái Nhị càng ngày càng kì quặc, thế là dần tỉnh táo lại, đưa tay tóm chặt áo Quái Nhị, giọng rít qua kẽ răng:
- Anh biết hai phòng bên cạnh có người?
- Biết chứ. – Quái Nhị sờ mũi, vẻ như nín cười. Anh ta chỉa ngón tay xuống dưới đất – Tất cả những người trong đại sảnh lầu một đều là người của phía chính phủ, chứ không sao Quân thiếu có thể đồng ý cho cậu đến đây. Thế nên cứ thoải mái, ăn uống xả láng, trời sập vẫn có nóc nhà đỡ. Đúng rồi, sao mấy ông anh của cậu cứ lũ lượt kéo đến thế, cậu gọi đến đấy à? Vả lại, lúc nãy cậu khen lấy khen để mấy ông anh là vì đã nhận ra ngài Trần có vấn đề, cố ý đúng không? Cậu nhạy cảm quá, đầu óc làm sao mà phát triển được.
- ... Không phải, tôi chỉ nói chơi thôi. – Thời Tiến nghiến một câu qua kẻ răng, buông anh ta ra. Hắn chợt cảm thấy trái tim thật mỏi mệt, bèn gọi nhóc Chết – Tao thấy mình cứ như một kẻ ngốc vậy.
Nhóc Chết nín lặng trong thoáng chốc, rồi yếu ớt an ủi:
- Không sao, tôi còn ngu ngốc hơn cả cậu mà.
Thời Tiến: "......"
Thời Tiến mang bát đũa về phòng với vẻ mặt không thiết sống, lặng thinh ngồi phịch xuống bên cạnh Liêm Quân, ỉu xìu như cọng bún thiu.
- Làm sao vậy? – Liêm Quân hỏi thăm.
Thời Tiến liếc anh, rồi liếc sang Trần Thanh, lúc lắc đầu, yên lặng dịch ghế về phía Hướng Ngạo Đình. Hắn quyết định đơn phương tuyệt giao tạm thời với Liêm Quân mấy phút, xoa dịu chút cảm xúc quá đỗi bất ổn hôm nay.
Liêm Quân thoáng nhìn khoảng cách lớn giữa hai người, rồi đưa mắt về không hỏi nhiều nữa. Anh nhấn chuông gọi Quái Nhị vào, yêu cầu thực đơn lần nữa, gọi thêm mấy món, trong đó có một món mà Thời Tiến từng nói muốn ăn là dê nướng nguyên con...phiên bản nhỏ - cừu nướng.
Thời Tiến đã hãm mình trong hố sâu chán ghét, không tài nào thoát ra được, nên không chú ý đến những món Liêm Quân gọi.
Hướng Ngạo Đình cũng chú ý đến sự biến đổi tâm trạng của Thời Tiến, lấy làm hài lòng về việc "giữ khoảng cách" với Liêm Quân của hắn lắm, bèn đưa tay giúp hắn dời bát đũa về phía này, hỏi:
- Đói bụng rồi à?
Thời Tiến lắc đầu, ngước mắt nhìn gã ta, dò hỏi:
- Anh tư, lúc em giới thiệu các anh, có phải trông ngu ngốc lắm đúng không? – Sớm biết Liêm Quân đã chuẩn bị trước cho chuyến đi này, hắn cần gì phải quậy ầm lên, cứ đàng hoàng ngồi ăn chực là được rồi.
Bao lời muốn nói chỉ tóm lại một câu, quả tình hắn vẫn còn quá trẻ người non dạ.
Hướng Ngạo Đình thấy hắn ủ rũ, nét mặt cũng dịu đi, toan cất lời an ủi. Nhưng bỗng lúc này, Dung Châu Trung ngồi bên cạnh gã cướp lời bằng giọng điệu gàn dở:
- Có lúc nào mày không ngốc đâu? Có vài người tuy tướng tá phát triển đến tuổi mười tám, nhưng trí thông minh vẫn dừng ở mười năm trước, không ngốc là chuyện vô lí, cả đời này đều vô lí. Lớn tồng ngồng rồi còn đi khoe khoang anh trai, có xấu hổ không hả? – Câu cuối hơi nhỏ, gần như là chỉ đang lẩm bẩm với bản thân.
Thời Tiến thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn, dứ nấm đắm với hắn ta.
Dung Châu Trung nguýt hắn một cái rồi không thèm để ý nữa.
Bị kẹp ở giữa, Hướng Ngạo Đình vừa có chút bất lực, lại có chút buồn cười. Đã lâu lắm rồi, hình ảnh anh em một nhà gây gổ với nhau sôi nổi náo nhiệt đã rất lâu không xuất hiện rồi.
Suy cho cùng bữa ăn hôm nay cũng là sân nhà của Liêm Quân, mấy ông anh nhà họ Thời xem như là không mời mà tới, cho nên trong lúc chờ thức ăn lên hết, Thời Vĩ Sùng biết điều lấy cớ có việc muốn nói riêng với các em, rồi gọi nhân viên phục vụ mở phòng khác, dẫn mấy đứa em ra ngoài.
Thời Tiến cũng đi theo. Liêm Quân không ngăn cản, chỉ dặn Quái Nhị chốc nữa bảo nhân viên đem những món gọi thêm lúc sau đến bàn của Thời Vĩ Sùng.
Căn phòng vốn náo nhiệt nhanh chóng trở nên vắng lặng. Liêm Quân đích thân rót một tách trà cho Trần Thanh, đặt lên khay rồi đẩy đến trước mặt hắn ta, nói một câu không đầu không đuôi:
- Thời Tiến vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm.
Hai chữ "nguy hiểm" đâm trúng chóc tim đen của Trần Thanh. Hắn ta vươn tay nhận lấy tách trà nóng từ Liêm Quân, cứng nhắc đáp:
- Thế... thế à? Trông cậu ta có vẻ còn trẻ, là người mới anh mới nhận à?
- Đúng, cậu ấy trưởng thành rất nhanh. - Liêm Quân tựa người vào xe lăn, múc một chén canh cho chính mình. Anh vừa từ từ khuấy, vừa nói như thể đang tán gẫu – Thời Tiến rất biết chừng mực, cũng rất chu đáo, chưa bao giờ vô lễ với người mới gặp lần đầu.
Trần Thanh nghe mà trán ròng ròng mồ hôi.
Hai người quen biết nhiều năm, Trần Thanh tự khoe là thấu hiểu Liêm Quân không được bảy phần thì cũng là năm phần. Liêm Quân chưa bao giờ nói những lời vớ vẩn vô nghĩa trong những tình huống không thích hợp, nhưng nay anh lại đột nhiên vô duyên vô cớ khen một tên thuộc hạ mới thu nhận, còn khẳng định rằng tên thuộc hạ kiêu căng mới vừa to mồm rêu rao khắp nơi ấy thường ngày rất hiểu chuyện, kết hợp với câu "Thời Tiến vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm" trước đó, Trần Thanh gần như ngay lập tức hiểu ý Liêm Quân: Tôi biết anh có vấn đề. Không riêng tôi, thậm chí ngay cả tên thuộc hạ mới của tôi cũng nhìn thấu. Cho nên hãy nhân lúc tôi chưa xé bỏ tấm mặt nạ dịu dàng này xuống, anh tốt nhất nên nắm bắt cơ hội chủ động thành thật đi.
- Liêm Quân... - Trần Thanh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng mới hé ra đã ngậm lại ngay. Hắn ta như bị kẻ nào rút hết sức lực, xụi lơ trên ghế, cười gượng - Liêm Quân, anh vẫn thế... Tôi nhớ anh trước kia không ăn canh.
- Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi. – Cuối cùng Liêm Quân mới giương mắt nhìn hắn ta, hỏi – Chậu trúc phú quý tôi tặng anh năm đó vẫn sống tốt chứ?
Trần Thanh sửng sốt, nghiền ngẫm ám hiệu đã rất lâu không nghe thấy này. Trong thoáng chốc, đôi mắt hắn ta lóe lên vẻ hoảng hốt, viền mắt bỗng ửng đỏ. Hắn ta giơ tay lau mặt, như thể đã hạ quyết tâm. Hắn ngồi thẳng lưng lại, nhìn Liêm Quân đăm đăm, đáp lời:
- Rất tốt, nhú được ba chồi non, nhưng tiếc là một cái đã bị mèo cào hư. Hai chồi còn lại bị bà nhà tôi chuyển sang chậu mới, không biết có cứu sống nổi không.
Ý của câu này dịch ra là: Kể từ khi chúng ta xa nhau, tôi có ba thêm ba thành viên mới trong gia đình. Trong đó, một người bị thương, hai người còn lại bị bắt. Người bị thương là vợ tôi, người bị bắt là con tôi. Xin hãy cứu lấy họ.
Liêm Quân cau mày, thấy Trần Thanh đang nhìn mình đầy trông mong lo lắng, liền gật đầu với hắn, nhẹ nhàng đáp:
- Sẽ cứu được thôi. Ăn chút canh đi, món canh hôm nay khá ngon đấy.
Trần Thanh nhận được lời hứa hẹn bất chợt thả lỏng người, nét mặt trông vừa muốn khóc vừa muốn cười, tựa như tảng đá đè nén trong lòng bất lâu nay nén cuối cùng cũng được nới ra. Hắn âm thầm nói tiếng cảm ơn với Liêm Quân, chủ động nói sang những chủ đề khác.
Ngoài kia, bầu không khí trên bàn ăn của mấy anh em nhà họ Thời cũng không yên bình chút nào.
Thời Tiến ngồi một mình một bên, ba ông anh ngồi đối diện hắn, ở giữa là đầy ắp các món ăn ngon, mùi thơm phưng phức tỏa khắp gian phòng, ấy thế nhưng lại không một ai buồn động đũa, tình thế trông chẳng khác gì tam đường hội thẩm.
Thời Vĩ Sùng đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Tiểu Tiến, lần này các anh đến đây là muốn cùng em, cũng như cùng Liêm Quân bàn bạc vài chuyện.
Thời Tiến đã đoán được Thời Vĩ Sùng và Dung Châu Trung chắc hẳn do Hướng Ngạo Đình gọi đến, chỉ không biết cớ gì bọn họ lại kéo đến đây. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thời Vĩ Sùng, da đầu hắn không khỏi căng lên, hắn hỏi:
- Các anh muốn nói chuyện gì?
- Nói về vấn đề đi hay ở của em. – Thời Vĩ Sùng khẽ nhíu mày, trịnh trọng đáp – Liêm Quân nói em đi hay ở đều do em quyết định. Tiểu Tiến à, anh mong em sẽ về nhà cùng anh.
Hóa ra là muốn nói chuyện này.
Thời Tiến hơi thả lỏng, song vẫn từ chối phũ phàng:
- Anh cả ạ, em xin lỗi, em không muốn quay về.
- Tiểu Tiến. - Thời Vĩ Sùng tỏ vẻ không đồng ý, nói – Anh tưởng chúng ta đã tháo gỡ hiểu lầm.
Thời Tiến đã muốn giãi bày với các ông anh loại bỏ hiềm nghi giết người này từ lâu, thấy thời cơ đã đến, thế là hắn bắt đầu sắp xếp lại câu chữ, nghiêm túc nói:
- Anh cả, anh ba, anh tư, quả tình trước đây em đã có chút hiểu lầm với các anh, khoảng thời gian này cũng ngang bướng quá đáng, khiến các anh phải lo lắng, em xin lỗi. Em không muốn lừa dối các anh, trước đây em không muốn về nhà, đúng là có một phần nguyên nhân ở các anh, nhưng bây giờ em không muốn về nhà, lại là do em muốn ở lại Bóng đêm, em rất thích nơi này.
Ba người Thời Vĩ Sùng cùng nhau cau mày.
- Suy cho cùng, hoàn cảnh nhà ta khác với những gia đình bình thường. – Thời Tiến tiếp tục giải thích, giọng than vãn – Mỗi người các anh có cuộc sống và sự nghiệp của riêng mình, có người thân cần chăm sóc. Bản thân em rất khó xử, quay về với các anh, cùng lắm chỉ là ở trong căn nhà to lớn trống trải ấy một lần nữa, một thân một mình lủi thủi đến trường rồi về nhà, chờ các anh thỉnh thoảng rảnh rỗi gọi cho em... Em nói thế không phải đang chỉ trích các anh, chỉ là muốn cho các anh hiểu rằng, so với cuộc sống trước kia, em yêu cuộc sống hiện tại hơn nhiều. Ở bên cạnh Liêm Quân, em cũng học được rất nhiều thứ, không hề kém hơn ở trường, bọn Quái Nhất đều hết lòng dạy dỗ em, em rất mến họ. Các anh cứ xem như em đang học đại học ở chỗ Liêm Quân, khác chăng là những điều học được hơi kì lạ... Em đã lớn rồi, các anh hãy tin tưởng em một lần thôi được không?
Thời Vĩ Sùng cau mày, mặt Hướng Ngạo Đình đanh lại, đến cả Dung Châu Trung cũng viết rành rành câu "Mày đang nói cái thứ ngu ngốc gì vậy?" lên mặt, lặng im cho Thời Tiến biết câu trả lời của bọn họ: Không được, sao có thể được, làm gì có người anh nào lại đồng ý cho em trai học "đại học" chó má gì đó ở chỗ bọn xã hội đen? Chê cuộc sống sung sướng quá à.
Hướng Ngạo Đình lắc đầu nói:
- Tiểu Tiến, đây không phải là vấn đề tin hay không tin, mà là em sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào nếu ở gần Liêm Quân.
Thời Vĩ Sùng hỏi chen:
- Tiểu Tiến, em có nghĩ đến tương lai của em không hả? Thế này là đang tự cắt đứt đường lui của chính mình đấy.
- Em biết, em nghĩ đến cả rồi. – Thời Tiến nhìn về phía bọn họ, kiên định đáp – Nhưng cho dù nguy hiểm cách mấy, em vẫn muốn ở lại. Anh tư à, nếu bây giờ em nói với anh, lái máy bay chiến đấu rất nguy hiểm, muốn bảo anh rút lui, chọn một ngành an toàn và nhẹ nhàng hơn, liệu anh có đồng ý không?
Hướng Ngạo Đình cau mày, im thin thít.
Thời Tiến quay sang phía Dung Châu Trung, hỏi:
- Anh ba, nếu em nói làm minh tinh rất nguy hiểm, thỉnh thoảng bị fan cuồng quấy rầy, còn phải đối mặt với bọn paparazi ở khắp mọi nơi, muốn bảo anh quay về với cuộc sống của người bình thường, hoặc lui về phía sau hậu trường, anh có đồng ý không?
Dung Châu Trung cười khẩy:
- Mày thích tìm đường chết thì cứ việc tìm đường chết, so sánh với tao làm gì. Lần sau còn đội cái danh "minh tinh" mất não kia lên đầu ta, tao vặt đầu mày.
Thời Tiến: "..."
Thời Tiến chọn cách ngó lơ hắn ta, lại quay về phía Thời Vĩ Sùng.
Thời Vĩ Sùng giơ tay cắt ngang điều hắn sắp hỏi, ánh mắt có chút phức tạp, như nhìn nhận hắn lại một lần nữa, nói:
- Anh hiểu ý của em rồi. Dù anh có hàng vạn cách để nói với em những mối nguy hiểm khi ở bên Liêm Quân về bản chất khác với những nguy hiểm có thể gặp phải của những ngành nghề khác, nhưng đoán chắc em sẽ không nghe đâu. Bây giờ anh chỉ hỏi em một câu, em thật sự nhất định phải ở bên Liêm Quân ư?
- Đúng. – Thời Tiến không chút do dự trả lời, còn không quên nịnh hót – Em cũng tin em không phải không có đường lui, các anh chính là đường lui của em.
Câu nịnh nọt này khá đúng lúc, biểu cảm Thời Vĩ Sùng và Hướng Ngạo Đình gần như ngay lập tức dịu xuống, đến mặt Dung Châu Trung cũng giãn ra, hắn ta khẽ xùy một tiếng, song không phản bác lại.
- Sao cứ nhất định phải là Liêm Quân? – Thời Vĩ Sùng hỏi.
Đương nhiên là vì cái thanh tiến độ quỷ quái rắc rối này rồi.
Thời Tiến thầm trả lời là thế, ngoài mặt lại xiết bao chân thành:
- Bởi vì anh ấy rất tốt, em muốn đi theo anh ấy. Anh à, các anh chiều theo ý em lần này đi, em chỉ muốn làm chút chuyện mình muốn làm thôi.
Thời Vĩ Sùng lặng thinh, hồi lâu sau mới hỏi:
- Em thích Liêm Quân đến vậy sao? Vì anh ta mà không cần cả mạng sống?
Thời Tiến:
- ... Hả?
Dung Châu Trung đứng phắt dậy, vẻ mặt trở nên cực kì khó coi, hỏi:
- Anh cả, anh nói gì? Ai? Ai thích ai? Thằng ranh con này lông còn chưa mọc hết, anh nói nó thích ai cơ?
Thời Tiến cũng đần thối ra. Hắn nhìn vẻ mặt đau xót cho cậu trai lầm đường lạc lối của Thời Vĩ Sùng, trong lòng bỗng nhận ra ý đồ của y là gì. Hắn thở không ra hơi, suýt tự làm mình ngạt chết. Đầu tiên, hắn ngoảnh đầu nhìn ra cửa, sau khi xác nhận cửa đã đóng mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn hạ giọng giải thích:
- Anh cả à, anh nói linh tinh gì vậy? Gì mà thích với không thích, em chỉ là... chỉ là hâm mộ anh Quân, hâm mộ đấy, anh biết không? Em cũng muốn trở thành người tài giỏi như anh ấy. Anh... anh... suy nghĩ hạn hẹp quá!
Thời Vĩ Sùng thoáng sửng sốt, cau mày đảo mắt sang Hướng Ngạo Đình, rồi bình tĩnh nhìn Thời Tiến, xác nhận lại:
- Em không thích Liêm Quân?
Thời Tiến rồ lên hỏi ngược lại:
- Thế sao anh không nói là em thích anh đi? – Tuy Liêm Quân đúng là rất đẹp trai, tính cách tốt, đối xử với mọi người tốt, chỗ nào cũng tốt, thế... thế nhưng... mạng sống còn đang lửng lờ như người đi trên dây, nói gì đến thích với không thích!
- Càn quấy! – Thời Vĩ Sùng cau mày quát lớn, cuối cùng mới nhận ra hình như mọi người đều đang hiểu lầm, bèn xác nhận lại lần thứ hai – Em thật sự chỉ hâm mộ Liêm Quân?
Thời Tiến gật đầu lia lịa, trông như muốn gật đến đầu rời khỏi cổ mới thôi.
Hướng Ngạo Đình không cầm lòng nổi bèn hỏi:
- Vậy mày quan tâm anh ta đến vậy làm gì?
- Anh ấy là ông chủ của em, anh ấy mà chết thì em mất chỗ ăn, tất nhiên em phải quan tâm rồi. – Thời Tiến trả lời như một lẽ hiển nhiên, sau đó còn nhìn Hướng Ngạo Đình bằng ánh mắt "Không ngờ anh là loại người như thế, em đã nhìn lầm anh rồi", mặt lộ vẻ đau đớn khôn cùng. Khỏi phải nghĩ, sự hiểu lầm của Thời Vĩ Sùng hôm nay chắc chắn là do Hướng Ngạo Đình khơi mào!
Hướng Ngạo Đình lúng túng tránh né ánh mắt của hắn, trông có chút chật vật.
Dung Châu Trung thì chậm rãi tựa người vào ghế, quét mắt nhìn từng người một, vẻ mặt đã trở lại như thường. Hắn ta nhếch môi bật ra một tiếng cười đầy ẩn ý, nói:
- Mấy người ngày nào cũng biết giày vò nhau thật, lắm trò thế thì cứ theo tôi gia nhập giới giải trí đi, bảo đảm mỗi ngày đều được lên đầu trang báo.
Thời Vĩ Sùng nín thinh... rồi lại nín thinh... cuối cùng nghẹn ra một câu:
- Thế nên chuyện em muốn làm... chính là muốn trở thành ông trùm xã hội đen như Liêm Quân ư?
- Xã hội đen gì mà xã hội đen! Anh cả à, bọn em là tổ chức hợp pháp, làm ăn đàng hoàng đấy. – Thời Tiến nghiêm túc phản bác, nghiêm mặt hỏi ngược lại – Các anh được phép làm chủ tịch, làm minh tinh, lái máy bay, sao em lại không được phép cứu vớt thế giới, lấy mục đích sống là giúp các ông trùm tổ chức bạo lực hợp pháp quay đầu, làm một anh hùng cứu quốc thầm lặng? Các anh sao có thể bóp chết mơ ước của một chàng trai trẻ như vậy chứ?
Thời Vĩ Sùng & Hướng Ngạo Đình: "..."
Dung Châu Trung nhìn hắn như nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ, cười xùy:
- Không, cái của mày không phải là mơ ước, mà là mơ hão.
Thời Tiến lại trợn mắt nhìn, dứ nắm đấm về phía hắn ta. Dung Châu Trung sầm mặt, duỗi chân đá hắn dưới bàn.
...
Đến khi Liêm Quân cơm nước xong, cùng Trần Thanh ra khỏi phòng, bên ngoài chỉ còn lại một mình Thời Tiến. Đám người Thời Vĩ Sùng chẳng thấy tăm hơi đâu, đã thế vẻ mặt của Thời Tiến còn là lạ, cặp mắt sáng lập lòe, vừa nhìn đã thấy có gì đó không ổn.
Liêm Quân cau mày hỏi:
- Các anh của cậu đâu?
- Có việc nên đi rồi. – Thời Tiến đáp. Nhớ đến những gì mà Thời Vĩ Sùng đã thẳng thắn nói với Liêm Quân trước khi đi, hắn chỉ cảm thấy không thể nào nhìn thẳng vào mặt Liêm Quân, xấu hổ đến độ muốn chui ngay xuống đất. Hắn muốn giải thích, nhưng rồi cảm thấy không biết nên mở lời như thế nào.
Liêm Quân thấy hắn không nhìn mình, hàng lông mày càng cau chặt hơn, song không nói gì, chỉ ra hiệu bảo hắn đi theo mình, đẩy xe lăn đi tiễn Trần Thanh ra cửa.
Bữa ăn kết thúc một cách hữu kinh vô hiểm. Đến khi mọi người đều lên xe, hoàn toàn rời khỏi phạm vi tiệm ăn, thanh tiến độ của Liêm Quân ngay tức khắc tụt về mức 500, hoàn toàn an toàn.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu liếc nhìn Liêm Quân ngồi bên cạnh. Hắn lưỡng lự mãi, rối rắm mãi, vẫn thấy nên giải thích sớm thì tốt hơn, thế là chủ động gợi chuyện:
- À thì... Anh Quân này, nghe nói hôm nay anh cả tôi có nói vài chuyện với anh...?
Ngón tay đặt trên đầu gối Liêm Quân khẽ nhúc nhích. Anh chuyển mắt khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ, ngoảnh đầu nhìn hắn, đoạn ra hiệu với Quái Nhị đang lái xe kéo vách ngăn lên. Sau khi xác nhận chung quanh đã hoàn toàn đóng kín, anh mới tiếp lời:
- Đúng là có nói chút chuyện. Cậu muốn nói gì?
Thời Tiến thấy mình sắp ngạt thở đến nơi rồi. Bỗng dưng kéo cả vách ngăn lên, chắc chắn Liêm Quân đã đoán được hắn muốn nói gì!
Thật không có lúc nào xấu hổ hơn lúc này. Anh trai của hắn, chạy đến chỗ ông chủ của hắn, nói hắn có ý đồ với ông chủ, còn dùng chuyện này để đàm phán với ông chủ của hắn, mà bây giờ hắn còn kiên trì giải thích với ông chủ rằng hắn không hề nổi ý xấu với ông chủ.
Thật là một ông anh đầu heo!
- ... Tôi xin lỗi! – Thời Tiến cúi đầu xin lỗi, tuy rất ngại, nhưng vẫn phải giải thích – Anh cả tôi nói bậy bạ đấy. Tôi xin bảo đảm, tôi hoàn toàn trung thành với anh, tuyệt đối không nảy sinh bất cứ suy nghĩ bất kính nào, hãy tin tôi!
Bàn tay đặt trên đầu gối Liêm Quân khựng lại, rồi co từ từ, đan vào nhau đặt trên bụng. Anh lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp một tiếng trầm thấp.
Thời Tiến đợi hoài, đợi mãi, nhưng vẫn không thấy tiến triển gì thêm, bèn giương mắt nhìn Liêm Quân, thăm dò:
- Anh Quân, anh không nói gì à?
- Nói gì? – Liêm Quân vẫn không nhìn hắn, chỉ để lộ vẻ lạnh nhạt từ góc nghiêng, hỏi ngược lại –Nói cậu không dám bất kính ở chỗ khi ăn cơm thì ép tôi ăn canh, khi say rượu thì gọi tôi là cục cưng, trước khi đi làm nhiệm vụ thì sờ mó tôi? Thời Tiến, chuyện bất kính với tôi, cậu làm còn ít ư?
"..."
Thời Tiến không có gì để nói, những chuyện đó đúng là hắn đều từng làm cả rồi.
Lần này biến thành Thời Tiến im thin thít. Liêm Quân ngoảnh đầu nhìn hắn, hỏi:
- Muốn nói gì nữa không?
Thời Tiến há miệng, mắt rưng rưng biện giải:
- Anh Quân à, đó là tôi quan tâm anh.
- Ừm. – Liêm Quân gật đầu, lại xoay đầu ngắm cửa sổ – Vậy tôi cũng sẽ quan tâm cậu.
Thời Tiến: "..."
Nhóc Chết yếu ớt lên tiếng:
- Cục cưng tức giận đó hả?
Thời Tiến yên lặng ngả người ra ghế, nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Liêm Quân, lòng đầy bi thương, hỏi ngược lại:
- Mày cảm thấy đáp án của câu hỏi này có thể là phủ định không?
Nhóc Chết nín bặt, thầm trả lời: Không thể.
...
Sau khi trở về câu lạc bộ, Liêm Quân lập tức triệu tập tất cả những người nhóm Quái Nhất đến, hạ lệnh: Toàn lực truy tìm tung tích người nhà của Trần Thanh, điều tra cho ra những kẻ mai phục đêm nay trong tiệm ăn là quân của ai, mau chóng giải cứu người nhà của Trần Thanh.
Thời Tiến lúc này mới biết Trần Thanh hẹn Liêm Quân thật ra là thân bất do kỷ. Trước khi gặp mặt Liêm Quân, Trần Thanh vẫn luôn ở trong tình trạng bị kiểm soát, lần này hẹn gặp Liêm Quân, cả quá trình đều đeo máy nghe lén, hoàn toàn không dám nói lung tung.
Nếu giữa Liêm Quân và Trần Thanh không có tiếng lóng riêng chỉ bọn họ mới hiểu, ắt hẳn Trần Thanh đã không tài nào kể ra sự thật với Liêm Quân.
Thời Tiến nghe thế cau mày, cuối cùng cũng hiểu tại sao Trần Thanh luôn ở trong trạng thái bất an, lòng trầm xuống. Có thể lần ra bạn bè của Liêm Quân, đặt bẫy Liêm Quân thông qua người bạn đó, kẻ đứng đằng sau muốn hại người của Liêm Quân lần này có vẻ cũng ghê gớm đấy.
- ... Quái Cửu chịu trách nhiệm thu thập thông tin. Tất cả giải tán đi, tranh thủ thời gian. – Liêm Quân phân công xong tất, ra hiệu cho mọi người mau chóng hành động.
Bọn Quái Nhất lần lượt đáp rõ, tản đi cùng nhiệm vụ của mình.
Thời Tiến hoàn hồn, thấy thư phòng chỉ còn lại mình và Liêm Quân, liền lấy làm lạ:
- Anh Quân, vậy tôi thì sao? Tôi phải làm gì?
- Cậu theo tôi. – Liêm Quân đáp, trượt xe lăn chuẩn bị rời đi. Lúc đi ngang qua hắn, anh dừng một chốc, nói thêm – Nghỉ ngơi cho tốt, nhớ đến phòng y tế chữa vết thương trên tay. – Dứt lời liền đi thẳng.
Thời Tiến đưa mắt tiễn anh, rồi nhìn sang vết thương trên tay mình đã từ sưng đỏ trở thành tím bầm, hơi bối rối. Sao bây giờ trông Liêm Quân không còn tức giận nữa nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất