Chương 53: Nó là yêu quái!
Tiếng pháo và tiếng súng đằng xa ngày một rõ hơn. Thời Tiến bảo nhóc Chết quét buff tăng cường thị lực cho mình, sốt sắng quan sát tình hình trận chiến.
Xem được một lúc, cặp chân mày của Thời Tiến cau lại. Hắn phát hiện ra một điều kì lạ, trước sự tấn công của Cửu Ưng, phía Diệt cứ mải áp dụng chiến lược chỉ phòng thủ, tuyệt không đáp trả bằng cách phản công quá mức, đồng thời cố gắng áp sát tàu Cửu Ưng, giới hạn chiến trường trong một không gian rất hạn chế, như thể đang ép Cửu Ưng không dám động đến vũ khí hạng nặng, mở rộng phạm vi tấn công.
Ban đầu hắn hơi lấy làm kì quái, suy cho cùng Liêm Quân và Quái Nhất không phải kiểu người sẽ tiêu cực né tránh gây chiến, tiếp tục dây dưa như thế, Diệt rõ ràng sẽ dần dần bị áp chế. Cho đến khi loáng thoáng trông thấy mặt bên kia tàu của Diệt, ở nơi quay lưng với Cửu Ưng, đang có người cố gắng rời thuyền nhân lúc đánh nhau, hắn mới chợt nhận ra mục đích Diệt làm như vậy.
"Đừng bảo là Liêm Quân đã phát hiện tao nhảy xuống nước, vì lo cho tao nên mới dây dưa như thế với Cửu Ưng đấy nhé? Những người kia chuẩn bị xuống cứu tao hả?" Thời Tiến khiếp sợ, cuống cuồng cúi đầu sờ soạng khắp người, rồi moi ra cái điện thoại vệ tinh được bọc mấy lớp ni lông trong túi. Sau khi xác định bên trong chỉ lọt tí nước, điện thoại có thể khởi động bình thường chứ không hỏng, hắn liền gọi cho Liêm Quân.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Liêm Quân lập tức vang lên, tốc độ nói rất nhanh, lộ rõ vẻ lo lắng: "Thời Tiến? Cậu ở đâu? Đừng sợ, tôi bảo người đi đón cậu ngay."
Quả nhiên là vậy!
Thời Tiến vỗ trán, vội nói: "Đừng bảo người ta xuống! Bây giờ tình hình chiến trận chưa rõ, sai người xuống rất nguy hiểm. Tôi không sao, đang ở trên xuồng cứu hộ 03, không bị thương. Tôi đã vớt được Long Thế, hắn cũng còn sống. Anh có xem vị vị trí của tôi qua định vị xuồng cứu hộ, nhưng đừng sai người khác qua..."
Nói được nửa chừng, hắn tinh mắt trông thấy vài chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện ngoài khơi xa, băng băng tiến thẳng về phía trận chiến, rõ là "lai giả bất thiện". Rồi nghĩ đến điều gì, hắn nhìn về vùng biển phía sau lưng, quả nhiên phát hiện cũng có thuyền. Hắn trợn tròn mắt, nhanh chóng nói: "Có thuyền bao vây các anh, mấy chiếc lận! Tôi cũng đang ở trong phạm vi bị bao vậy, tôi có thể nghĩ cách tránh bọn chúng, nhưng các anh thì phải làm sao đây?"
Nghe thấy hắn không sao, giọng nói còn rất sung sức, sự lo lắng trong giọng nói của Liêm Quân bớt đi hẳn: "Cậu bảo vệ bản thân cho tốt trước đi, trên xuồng cứu hộ có thuốc men khẩn cấp và đồ ăn nước uống sạch sẽ. Tôi sẽ nghĩ cách đưa tất cả tàu thuyền cách xa nơi này, cậu trốn xa một chút, tôi xử lý xong bọn chúng rồi đi đón cậu."
Lần này đổi thành Thời Tiến lo lắng: "Bọn chúng có nhiều tàu thuyền đến vậy, anh định xử lí thế nào? Không thì anh rút trước đi, đến khi an toàn rồi hẵng đến đón tôi. Tôi có thể lênh đênh trên biển thêm một lúc nữa."
"Tôi có người giúp đỡ, cậu yên tâm." Liêm Quân nói xong câu ấy bỗng dưng im bặt một chốc, sau đó đè thấp giọng, nói, "Thời Tiến, cậu nhất định phải bảo trọng... Xem như tôi xin cậu, chờ tôi."
Thời Tiến nghe thế sững sờ. Hắn bỗng thấy chua xót trong lòng, tâm trạng cũng bất giác đi xuống. Đôi môi mấp máy, khẽ khàng nói: "Liêm Quân, phải chăng tôi lại gây thêm phiền toái cho anh..."
"Không hề, là tôi luôn làm liên lụy đến cậu." Giọng Liêm Quân liền cao lên, ngữ điệu cũng bình thường trở lại, rồi anh an ủi, "Cậu đừng sợ, tôi sẽ không cúp máy. Quái Cửu đã định vị được vị trí xuồng cứu hộ 03, cậu chú ý nghe lệnh, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ an toàn. Ra đa cho thấy có tàu đang đến gần từ hướng tây nam và chính nam của cậu, cậu đi về hướng đông, tôi sẽ cố hết sức đưa chiến trường về hướng tây. Trên đồng hồ đeo tay của cậu có kim chỉ dẫn phương hướng, nếu cậu không phân biệt được phương hướng, có thể đi theo kim đồng hồ."
Nghe vậy, Thời Tiến dần an tâm hẳn. Nhìn thanh tiến độ kẹt cứng ở mức 950 của Liêm Quân, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn nghe lời vươn tay khởi động xuồng cứu hộ, vừa lái về hướng đông vừa hỏi: "Anh thật sự có người giúp đỡ hả? Phía tôi không sao cả, anh không cần lo cho tôi. Liêm Quân, anh nhất định phải bình an đến đón tôi nhé."
Lần này Liêm Quân chỉ trả lời bằng một chữ: "Được."
Trong buồng lái, Liêm Quân để điện thoại xuống, đưa mắt nhìn chấm xanh đại diện cho xuồng cứu hộ 03 đang di chuyển về hướng đông trên màn hình, cảm xúc căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra. Đoạn, anh nhìn những chấm đỏ đang nhanh chóng tiếp cận về phía mình trên ra đa, trong mắt đầy sự lạnh lẽo, anh ra lệnh: "Quái Nhất, liên lạc với Quỷ Quái."
Quái Nhất cũng nghe được đoạn đối thoại của Liêm Quân với Thời Tiến, lúc này đã bình tĩnh lại, tức tốc đáp lại, bấm số liên lạc của Quỷ Quái.
"Quái Ngũ, lái về hướng tây, để phía chính phủ chạm trán với chúng ta ở đó." Liêm Quân tiếp tục dặn dò.
Quái Ngũ không hề lắm lời, ra lệnh cho thuyền trưởng thay đổi phương hướng, đồng thời bắt đầu liên lạc với tàu chính phủ.
Quái Tam thấy Liêm Quân không đề cập tới chuyện cứu Thời Tiến, cau mày hỏi: "Cậu Quân, cậu muốn cử máy bay trực thăng đi đón Thời Tiến không?"
Liêm Quân xua tay, đáp: "Không được, tùy tiện đưa máy bay trực thăng ra ngoài có thể sẽ gây sự chú ý với Cửu Ưng. Bây giờ phải cố gắng không để đối phương phát hiện Thời Tiến đang ở bên ngoài, trước tiên dẫn chúng đi đã."
Quái Tam gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy. Quái Nhị nhìn vẻ mặt Liêm Quân trông như đã bình tĩnh lại và cái điện thoại bị siết thật chặt trong tay, rồi nhìn sang dấu chấm định vị chiếc xuồng 03 đang rời xa dần về hướng đông trên màn hình của Quái Cửu, gắng gượng hồi lâu, rồi không nhịn được đưa tay xoa mặt.
Thời Tiến thật sự... thật sự lần nào cũng có thể làm những chuyện khiến người ta vừa thương vừa hận.
Long Thế ấy, vậy mà hắn lại tìm ra được Long Thế, mọi người vốn chẳng mấy hi vọng...
Anh ta không cầm lòng nổi mà nhìn sang Quái Nhất, đúng lúc bắt gặp Quái Nhất quay đầu lại khi vừa gọi điện xong cho Quỷ Quái. Tầm mắt của hai người chạm nhau, ngầm hiểu ý trao cho nhau một ánh mắt phức tạp đầy hàm ý, sau đó tự dời mắt đi, tiếp tục làm việc.
Trên mặt biển, Thời Tiến nghe Liêm Quân ở phía bên kia dặn dò, lòng dần bình tĩnh lại. Quỷ Quái và chính phủ, xem ra Liêm Quân quả thật đã có sắp xếp cho chuyện Cửu Ưng gây khó dễ, sự an toàn của mọi người cũng không còn là vấn đề nữa.
Tâm yên rồi, hắn mới rảnh rỗi chú ý đến Long Thế hồi lâu chẳng có động tĩnh. Thấy hai má y đỏ chót, tinh thần lại bắt đầu mất tỉnh táo, hắn giật thót, vội lấy miếng vải trong miệng y ra, lật tìm thuốc men và nước trên xuồng cứu hộ, đầu tiên đút cho y chút nước, sau đó bắt đầu giúp y băng bó vết thương.
"Anh tuyệt đối không thể chết, chí ít không thể chết trước khi khai ra mẫu vật." Hắn vừa băng bó vừa cằn nhằn. Có lẽ do âm thanh quá lớn, bị Liêm Quân nghe được, giọng nói của Liêm Quân lập tức vang lên từ điện thoại, hỏi: "Sao vậy?"
Thời Tiến đánh mắt sang điện thoại di động, đáp: "Tình hình của Long Thế hơi tệ, tôi đang băng bó cho hắn."
"Không cần bận tâm tới hắn." Giọng điệu của Liêm Quân liền bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, "Thuốc men, thức ăn và cả nước uống, cậu để lại cho bản thân đi, tôi chỉ yêu cầu mỗi mình cậu sống sót thôi."
Động tác băng bó cho Long Thế thoáng khựng lại, cõi lòng Thời Tiến nao nao đến lạ. Hắn đáp một tiếng "ừ", nhưng tay thì vẫn tiếp tục băng bó.
Liêm Quân ở phía bên kia ít nhiều đoán được Thời Tiến sẽ không chịu làm theo. Anh lặng đi một chốc, rồi nói: "Chí ít cậu nên để lại một nửa cho mình, tôi sẽ mau chóng đi tìm cậu."
Thời Tiến nghe anh tự thỏa hiệp với mình, bỗng có chút buồn cười. Và rồi hắn cười thật, cặp mắt cong lên, trong lòng ấm áp khoan khoái, trả lời: "Tôi biết chứ, tôi đang đợi anh đây. Tôi tin anh chắc chắn sẽ đến đón tôi."
"Ừm." Liêm Quân đáp lại một tiếng, giọng cũng ấm áp hơn, một lần nữa cam đoan, "Tôi nhất định sẽ đến đón cậu, hãy chờ tôi."
Thời Tiến lại "ừ" một tiếng, còn ngâm nga bài hát như khó nén được sự vui sướng, thắp sáng phần nào mặt biển lạnh lẽo đen kịt.
Liêm Quân lắng nghe tiếng ư hử mơ hồ vang lên từ ống nghe, khóe môi hơi nhoẻn lên. Sau đó anh che loa thu âm của điện thoại, nhìn về phía tàu Cửu Ưng khôi ngừng bám sát trên ra đa, ước chừng khoảng cách bên này với Thời Tiến, rồi đanh mặt lại, ra lệnh: "Nổ súng, chiến trường đã được kéo ra xa, không cần kiêng dè nữa."
Nghe thấy thế, đám Quái Nhất phấn chấn hẳn lên, hầm hè xoa tay đứng lên. Bị động chịu đòn bấy lâu nay, bọn họ đã muốn phản kích từ sớm rồi.
Thậm chí Quái Nhị còn cười gằn, dồn sức vào nấm đấm, nói: " Cửu Ưng chết tiệt! Chúng ta không đánh trả, hắn lại tưởng tàu chúng ta chẳng có gì, mặc cho hắn bắt bí thật. Xem ông có đánh nát tàu chúng nó không này!"
Ở đằng sau, Tả Dương đang thích chí tựa vào cửa sổ buồng lái, dòm Diệt "chạy thục mạng" đằng trước, sướng rơn cả người. Gã nhàn nhã ra lệnh: "Đánh tiếp đi, để những thuyền khác vòng ra đằng trước chặn đường chúng. Liêm Quân trêu đùa tao lâu như vậy, hôm nay tao cũng phải cho hắn nếm thử mùi vị mèo vờn chuột là như thế nào."
Người trong buồng lái răm rắp vâng dạ. Thuyền trưởng đang định phát tín hiệu tấn công tiếp theo, ra đa vốn luôn yên tĩnh bất thình lình kêu inh ỏi, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, còn tàu đứng khựng lại, đung đưa dữ dội.
Tả Dương thiếu chút nữa bị hất ngã xuống sàn. Gã vội vịn cửa sổ giữ thăng bằng, cau mày hỏi: "Chuyện gì thế hả?"
Thuyền trưởng vã cả mồ hôi lạnh, chỉ vào Diệt bỗng dưng giương nòng pháo lên ở trước mắt, giọng khản đặc: "Đại... đại ca, tàu của Diệt hoàn toàn không phải tàu dân dụng, tàu của hắn cũng giống tàu của chúng ta, thậm chí còn hơn..."
"Cái gì?!" Tả Dương thoắt biến sắc, toan lại gần nhìn kỹ, phó thuyền trưởng bên kia lại chợt la lên bằng giọng hoảng hốt: "Đại ca, tàu của Quỷ Quái đột nhiên xuất hiện ở phía sau, đang nhanh chóng tiếp cận chúng ta, hình...hình như muốn đâm vào ta."
Vẻ mặt của Tả Dương hoàn toàn thay đổi. Đợi cơn chấn động dừng lại, gã liền chồm tới nhìn. Khi thật sự trông thấy con tàu hoàn toàn không thể nhận ra trong đêm tối nếu không bật đèn của Quỷ Quái ở đằng sau, gã bỗng nghĩ đến điều gì đó, rồi không kìm được cơn nóng giận, nói: "Mẹ kiếp! Chúng ta bị Liêm Quân chơi rồi! Tên khốn Lão Quỷ kia thế mà lại chạy theo Liêm Quân, đánh chúng! Đừng để chúng tới gần! Bảo những thuyền khác đừng chậm chạp bao vây nữa, trực tiếp tấn công đi!"
Trong buồng lái lập tức loạn cả lên, sự nhàn nhã trước đó biến mất tăm, tiếng gầm rú cùng những tiếng còi báo động trộn lẫn vào nhau ồn ã.
Trên xuồng cứu hộ, tình hình Long Thế trở nên tốt hơn khi được băng bó vết thương cẩn thận. Thời Tiến lấy một ít thuốc đơn giản đút cho y, sau đó dựa vào hòm trữ đồ trên xuồng, giơ tay nới nới cổ áo ướt nhẹp.
"Đã qua bao lâu rồi?" Hắn thầm hỏi tại trong đầu, cảm thấy có chút khó thở.
Nhóc Chết lo lắng trả lời: "Đã qua nửa tiếng rồi. Tiến Tiến, tác dụng của buff sắp hết rồi, cậu..."
"Thảo nào tao bắt đầu thấy khó chịu. Không sao, tao vẫn chịu được." Thời Tiến an ủi, rồi cầm lấy điện thoại vẫn đang hiển thị cuộc gọi bên cạnh, lắng nghe tiếng nói chuyện đứt quãng của Liêm Quân ở đầu bên kia. Hắn liếc nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân bắt đầu từ từ tụt xuống trong đầu, liền thở phào nhẹ nhõm, "Hình như Quỷ Quái đã kéo chân Cửu Ưng lại rồi, tàu của chính phủ cũng đang tới gần, mọi người sắp không sao rồi."
Nhóc Chết nhưng vẫn ra vẻ lo lắng, nói: "Tiến Tiến à, cậu uống chút nước đi, uống nước có lẽ sẽ tốt hơn đó. Do buff đã thay đổi hệ hô hấp của cậu, cho nên khi buff biến mất, cậu sẽ có triệu chứng khó thở, sau đó còn có khả năng đau nhức toàn thân, ý thức trở nên mơ hồ, tôi sợ..."
"Sợ gì chứ, tao thật sự không sao đâu." Giọng Thời Tiến rõ ràng hơi trầm xuống, miệng tuy an ủi, nhưng thân thể lại hết sức thành thật lấy một bình nước rồi uống. Quả thật cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Nhân lúc giọng nói trở lại bình thường, hắn vội kề sát vào điện thoại kêu mấy tiếng.
Tiếng trả lời của Liêm Quân vang lên, hỏi hắn làm sao vậy.
"Tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ. Phía tôi hẳn đã an toàn rồi, anh cứ tập trung lo chuyện phía bên anh đi, không cần lo cho tôi. Nếu lát nữa anh gọi ta mà tôi không trả lời, anh cũng đừng gấp, tôi chỉ muốn ngủ một lúc thôi. Vừa rồi xuống nước tìm người tiêu hao nhiều thể lực quá, tôi hơi mệt."
Liêm Quân nghe thế liền cau mày, thực chất trong lòng không muốn cậu ngủ trên mặt biển, song thấy hắn bảo mệt, anh lại có chút đau lòng. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: "Vậy cậu cứ chợp mắt một lúc, lâu lâu tôi sẽ gọi cậu, đừng có ngủ như chết. Nhớ trói chặt Long Thế trước khi ngủ, đừng để hắn có cơ hội hại cậu."
"Được." Thời Tiến đáp, lại bắt đầu cảm thấy khó thở, bèn uống chút nước, sau đó đặt điện thoại ra xa, dựa lên hòm trữ đồ thở khò khè.
"Tiến Tiến..." Nhóc Chết cuống cuồng lên, sợ rằng hắn cứ thế mà bị ngạt thở.
"Không sao, tao thở chậm... chậm chậm là được..." Thời Tiến sợ Liêm Quân nghe thấy tiếng thở của mình, bừn nằm úp xuống hòm, quay mặt ra ngoài biển, một bên cố gắng điều chỉnh nhịp thở, một bên tiếp tục trò chuyện với nhóc Chết trong đầu, nhằm giữ vững tinh thần.
Nhóc Chết phối hợp nói chuyện với hắn, giọng điệu càng ngày càng lo lắng.
Bất giác đã qua nửa tiếng đồng hồ, Liêm Quân kêu mấy tiếng vào điện thoại, Thời Tiến tức tốc xoay qua nghe máy, giọng yếu xìu, nghe như vừa mơ màng tỉnh ngủ.
"Có phải lạnh lắm không?" Liêm Quân quan tâm hỏi han.
Quả thật Thời Tiến thấy rất lạnh. Không chỉ lạnh, cơ thể còn đau, đau như thể toàn bộ xương cốt máu thịt bị dập nát rồi được ráp lại, song hắn vẫn kiên cường gắng gượng trả lời: "Có tí xíu, những vẫn ổn, bên anh sao rồi?"
Liêm Quân nhìn tàu Cửu Ưng bắt đầu chuyển từ đánh sang tránh trên ra đa, động viên: "Sắp kết thúc rồi, tôi sẽ đến tìm cậu ngay thôi."
"Ừm, tôi chờ anh." Thời Tiến đáp, không nhịn được móc một viên thuốc giảm đau ra rồi nuốt xuống.
Nhóc Chết ngập ngừng nói: "Tiến Tiến à, hay là tôi thêm buff cho cậu nhé? Để cậu cầm cự đến lúc cục cưng tìm được..."
"Đừng, thêm càng nhiều, sau khi buff biến mất tao càng khó chịu, bây giờ tao vẫn chịu được." Thời Tiến vội vã ngăn cản, tiếp tục tán dóc vài câu với Liêm Quân rồi tìm cơ hội kết thúc chủ đề. Thừa dịp bây giờ còn tỉnh táo, hắn lại gần Long Thế xem tình hình.
Gương mặt Long Thế đỏ bừng vẻ bệnh tật, sốt cao không dứt, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh lại, nhịp thở xem như ổn định.
Thời Tiến đút chút thuốc và nước cho y, sau đó nới bớt cổ áo buộc kín của y, giúp y thoải mái hơn.
Trời càng về khuya. Xung quanh chỉ còn âm thanh của sóng biển. Có lẽ do thuốc giảm đau phát huy tác dụng, Thời Tiến cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn phần nào, ý thức chập chờn theo nhịp lắc lư của con xuồng. Ngay khi hắn sắp không nhịn được ngất lịm đi, Long Thế yên lặng nãy giờ bỗng gào to lên.
"Tôi không điên! Tôi không điên! Cậu Quân, cậu Quân, cớ sao cậu lại không thích tôi, cớ sao cậu... Tôi muốn hủy hoại cậu! Tôi muốn hủy hoại cậu!"
Thời Tiến lập tức tỉnh lại, không chỉ tỉnh lại, mà còn hết sức tức giận, cau có nói: "Câm mồm, cái tên biến thái này!"
Long Thế vẫn cứ gào thét, đầu lắc nguầy nguậy, cơ thể không ngừng vặn vẹo, nhưng hai mắt lại nhắm nghiền.
Thời Tiến nhận ra có vấn đề, liền kề sát xem xét. Thấy Long Thế không phải tỉnh giấc, mà là sốt đến ngu người rồi bắt đầu mê sảng, hắn vội chồm tới cố định đầu y, sốt ruột gọi mấy tiếng. Không nhận được câu trả lời, hắn bèn quay người mở túi cấp cứu.
"Thời Tiến? Sao vậy?" Liêm Quân nghe thấy động tĩnh, liền hỏi han.
"Long Thế sốt đến ngớ ngẩn rồi, đang mê sảng đây. Tôi chuẩn bị cho hắn uống chút thuốc hạ sốt." Thời Tiến trả lời, sau khi tìm ra thuốc viên liền đem nghiền thành bột, hòa với nước, đổ cho Long Thế uống.
Có nước vào cổ họng, lại bị hành hạ đến nhường này, Long Thế hơi tỉnh lại. Mở mắt trông thấy Thời Tiến, y buột miệng công kích không thèm suy nghĩ: "Là mày! Thằng tạp chủng, tao giết mày! Mày dám chạm vào cậu Quân, tao giết mày!"
Thời Tiến tán cái bốp vào đầu y, quát: "Đừng tưởng mày sốt ngu người thì tao không xử mày được, câm mồm! Còn dám mắng tao, tao biến mày thành thái giám! Còn rạch mặt mày nữa cơ!"
Đối với loại người coi mặt mũi và "danh dự đàn ông" quan trọng hơn cả mạng sống như Long Thế, lời đe dọa của Thời Tiến quá ư là độc địa. Tuy mồm miệng vẫn hùng hổ chửi Thời Tiến là yêu quái chết tiệt, song sự ngạo mạn của y đã bớt hẳn, trông vừa hèn vừa đáng ghét.
Thời Tiến thực sự tức muốn bật cười, cộc cằn thô lỗ trút hết thuốc vào mồm y, rồi cầm điện thoại nói Liêm Quân: "Tôi muốn xử Long Thế, nội dung sau đây vô cùng tàn bạo, không thích hợp để anh nghe, tôi cúp máy trước, tí gọi lại cho anh sau."
Liêm Quân lặng thinh, sau đó chu đáo dặn dò: "Đừng dùng tay trực tiếp, bẩn. Tôi cho cậu mười lăm phút, mười lăm phút sau tôi gọi lại cho cậu."
"Ừ, yên tâm, tôi có chừng mực." Dứt lời, Thời Tiến cúp máy, nhìn về phía Long Thế bằng ánh mắt u ám, trong đầu bảo nhóc Chết quét buff giọng nói mê hoặc và buff ngôn ngữ xui khiến cho mình.
Nhóc Chết hơi ngần ngại: "Những buff này tuy không có tác dụng phụ gì, nhưng đối với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu vẫn có áp lực không nhỏ, sẽ khiến cậu càng thấy khó chịu hơn."
"Không sao, trạng thái hiện tại của Long Thế vô cùng thích hợp để ba hoa, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm." Thời Tiến vẫn giữ thái độ kiên trì.
Nhóc Chết không lay chuyển được hắn, đành phải quét buff cho hắn.
Long Thế không nghe được tiếng trò chuyện của Thời Tiến với nhóc Chết, nhưng y nghe được đoạn đối thoại của Liêm Quân với Thời Tiến, trong bụng vừa đố kị vừa tức giận, còn có chút sợ sệt. Thấy Thời Tiến nhìn mình bằng ánh mắt như kia, thân thể lết về sau, gắng sức tỏ vẻ tỉnh táo nói: "Mày không thể giết tao. Giết tao, chân Liêm Quân sẽ mãi mãi không lành lại."
Thời Tiến cười khẩy một tiếng, chờ buff xong thì tiến tới gần y, vươn tay túm cổ áo, nhìn sâu vào mắt y, cố ý nói, "Tao giết mày làm gì? Mày chọc tức tao đến vậy, tao đành chơi với mày chút vậy. Long Thế, nghe nói lần đầu tiên gặp anh Quân mày mới 19 tuổi? Mày của khi đó, không lớn đến chừng này đâu nhỉ."
Long Thế nhìn vào mắt hắn từ khoảng cách rất gần, nghe thấy giọng nói của hắn, bỗng cảm thấy suy nghĩ như mất kiểm soát, đắm chìm vào những hồi ức xa vời.
...
Không còn nghi ngờ gì nữa, Long Thế là một tên rác rưởi. Mà việc tiến sâu tìm hiểu thế giới của loại người rác rưởi ấy, chắc chắn là một chuyện khiến người bình thường ngột ngạt và đau đớn.
Tận mười mấy phút sau, Thời Tiến ném Long Thế đã bất tỉnh nhân sự lần nữa xuống xuồng, tức đến mức còn đá cho y mấy cú xả giận. Nhớ tới tiếng gọi Liêm Quân vừa ấm áp vừa dịu dàng trước đó trong miệng Long Thế, cõi lòng hắn vừa tê tái vừa giận dữ, bèn mắng: "Không chiếm được thì hủy hoại, hạng biến thái như mày muốn chết tự đi mà chết, kéo theo người khác xuống địa ngục ôi thôi là hèn hạ! Còn tự xưng là tình yêu thuần khiết cao thượng, ọe! Cái thứ trời ơi đất hỡi chết giẫm nhà mày, Liêm Quân phải xui mấy kiếp mới gặp trúng mày!"
Long Thế bị đạp mấy cú cho rên rỉ, không hề có sức phải kháng. Do sốt cao và tác dụng của buff, có lẽ y cũng không nhớ nổi mình từng nói những gì.
Thời Tiến mắng xong cũng kiệt sức tựa vào hòm trữ đồ. Hắn sờ soạng cái trán đã bắt đầu nóng rực lên, đoán chừng mình không gượng tỉnh được bao lâu nữa, vội cầm lấy điện thoại vứt bên cạnh, nhận cú gọi không biết là lần thứ bao nhiêu của Liêm Quân.
"Thời Tiến, bên cậu thế nào rồi? Sao mãi không nghe máy vậy? Cố gắng chút nữa thôi, tôi đang lên trực thăng đi đón cậu, đến ngay đây." Tiếng nói của Liêm Quân lập tức vang lên, tốc độ nhanh xưa này chưa từng có, thái độ gấp gáp trước nay chưa từng thấy.
Thời Tiến nghe giọng anh sắp khàn đi, đoán chừng anh đang lo lắng đến cuống cuồng, vội giải thích: "Xin lỗi, lúc nãy ngủ quên mất... Liêm Quân, hình như tôi hơi sốt, hẳn là do trước đó lặn xuống nước tìm người, lại mặc quần áo ướt lâu, bị nhiễm hơi lạnh rồi." Giải thích xong, hắn còn không quên rào trước cho Liêm Quân, kẻo lát nữa anh trông thấy bộ dạng sống dở chết dở của hắn lại lo lắng quá mức.
Phía Liêm Quân lập tức vang lên tiếng thúc giục phi công bay nhanh hơn cùng với tiếng giải thích tình hình với bác sĩ đi theo. Sau đó giọng nói của Liêm Quân rõ ràng trở lại, anh động viên: "Đừng sợ, cậu mệt thì ngủ thêm một lúc đi, tôi đến ngay đây."
Thời Tiến nghe thấy giọng nói của anh liền cảm thấy an tâm hẳn, khẽ đáp lại một tiếng. Nhận ra trên bầu trời xa xa xuất hiện mấy điểm sáng nho nhỏ bay lượn, hắn bật cười, nói, "Tôi thấy các anh rồi, đang bay về hướng này."
Liêm Quân bất giác gọi hắn: "Thời Tiến."
"Tôi đã moi ra một phần mẫu vật, còn lấy được một thứ thuốc kì lạ từ chỗ Long Thế... Liêm Quân, anh sẽ khỏe lên mà." Thời Tiến lẩm bẩm. Những lời nói lệch lạc của Long Thế cứ quẩn quanh trong đầu hắn, cơn sốt cao và cơn đau khắp thân thể hành hạ hắn, nỗi chua xót đầy ứ trong lòng không thể kìm nén được nữa, bỗng bật ra thành lời, "Liêm Quân, tôi muốn ôm anh. Anh cười trông đẹp lắm... Nếu tôi có thể gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy." Gặp sớm hơn, anh sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như thế nữa.
Bàn tay nắm điện thoại của Liêm Quân siết lại. Anh nghiêng đầu điều chỉnh nhịp thở, rồi lại kề sát vào điện thoại, hầu kết nhúc nhích trong cuống họng, giọng nói đanh lại, như đang đè nén điều gì: "Thời Tiến, lần này cậu đừng hòng lừa bịp nữa. Cả đời cũng đừng hòng."
Vài chiếc máy bay trực thăng đã vững vàng ngừng lại phía trên xuồng cứu hộ. Thời Tiến ngả mình trong xuồng, ngửa đầu nhìn máy bay trực thăng ngay trên đầu mở cửa khoang, tung thang dây, sau đó Liêm Quân mang nguyên bộ đồ bảo hộ vụng về chậm chạp leo xuống. Hắn không nén được nụ cười – quả nhiên, hắn biết ngay người này sẽ không nhịn được phải tự mình leo xuống đón.
Thang dây vốn chỉ cần mười mấy giây là leo hết, Liêm Quân lại mất tận một phút. Thời Tiến ngửa đầu nhìn anh không rời mắt, thậm chí vô thức vươn tay làm thế dìu người, như sợ anh sẽ té xuống.
Cuối cùng, chân của Liêm Quân đã đặt xuống xuồng cứu hộ, vầng trán anh nhói đau đến mức ứa một lớp mồ hôi mỏng.
Thời Tiến vội sấn tới, rõ ràng rất vui khi nhìn thấy anh, nhưng miệng cứ lải nhải không thôi: "Sao vậy? Đau lắm à? Tôi..."
Vừa đứng vững, Liêm Quân liền khom lưng, vươn cánh tay kéo hắn vào lòng, ôm thít lấy, dùng sức xoa gáy hắn, giọng khàn khàn: "Thời Tiến, không được có lần sau."
"Hình như anh từng nói câu này lúc ở khung chung cư Đoàn Kết..." Thời Tiến vẫn không quên thẳng thừng phá hỏng bầu không khí, nhưng tay vẫn vô thức ôm lại anh. Hắn cũng quên béng đi việc Liêm Quân có thể trụ được nữa hay không, thả lỏng cả người, dồn toàn bộ sức nặng lên anh, chui đầu vào ngực anh dụi dụi, ý thức tỉnh táo luôn kiên cường chống đỡ cuối cùng đã có lí do để hoàn toàn buông thả, tiếng nói đã nhỏ lại càng nhỏ đi, "Liêm Quân, xin lỗi, hình như lúc nào tôi cũng rước thêm phiền phức cho anh."
Liêm Quân lắc đầu, càng dùng sức ôm chặt hắn, cúi đầu hôn khẽ lên đỉnh đầu hắn. Những lời muốn nói nhiều không kể xiết, nhưng chẳng thốt ra được chữ nào, chỉ muốn ôm chặt lấy người này vào lòng, không bao giờ buông tay.
Nơi góc xuồng không ai để ý, Long Thế chìm trong ý thức hỗn loạn bị tiếng động và ánh đèn của máy bay trực thăng đánh thức. Vừa mở mắt liền trông thấy cảnh tượng Liêm Quân ôm ấp hôn hít Thời Tiến, hai mắt y mở phắt ra, y ngọ nguậy vặn vẹo mấy cái, ú ớ kêu: "Cậu Quân, đừng ôm nó, đừng hôn nó, nó là yêu quái! Nó là yêu quái đó!"
Thời Tiến đã thiếp đi trong lúc thả lỏng, Liêm Quân cẩn thận để hắn dựa ngực mình. Nghe thấy âm thanh, anh ngoảnh đầu nhìn về phía Long Thế, đôi môi mỏng vẽ lên một vòng cung ác nghiệt, lạnh lùng nói: "Thế à? Vậy thì tốt quá, trùng hợp thay tôi cũng thích yêu quái."
Th...thích...
Long Thế nhìn ánh mắt hờ hững ẩn chứa sát ý của Liêm Quân, rồi chú ý đến bàn tay đang thương tiếc xoa hai má Thời Tiến, trái tim y nhói lên, trợn mắt lăn đùng ra xỉu.
–––––––––
Cá Chết: dạo này bị kéo vào guồng quay deadline, thời gian căng quá nên mình lúc nào rảnh rỗi nhiều thì làm một ít, cũng chẳng kiểm tra lỗi luôn nên mọi người thông cảm nhé.
Xem được một lúc, cặp chân mày của Thời Tiến cau lại. Hắn phát hiện ra một điều kì lạ, trước sự tấn công của Cửu Ưng, phía Diệt cứ mải áp dụng chiến lược chỉ phòng thủ, tuyệt không đáp trả bằng cách phản công quá mức, đồng thời cố gắng áp sát tàu Cửu Ưng, giới hạn chiến trường trong một không gian rất hạn chế, như thể đang ép Cửu Ưng không dám động đến vũ khí hạng nặng, mở rộng phạm vi tấn công.
Ban đầu hắn hơi lấy làm kì quái, suy cho cùng Liêm Quân và Quái Nhất không phải kiểu người sẽ tiêu cực né tránh gây chiến, tiếp tục dây dưa như thế, Diệt rõ ràng sẽ dần dần bị áp chế. Cho đến khi loáng thoáng trông thấy mặt bên kia tàu của Diệt, ở nơi quay lưng với Cửu Ưng, đang có người cố gắng rời thuyền nhân lúc đánh nhau, hắn mới chợt nhận ra mục đích Diệt làm như vậy.
"Đừng bảo là Liêm Quân đã phát hiện tao nhảy xuống nước, vì lo cho tao nên mới dây dưa như thế với Cửu Ưng đấy nhé? Những người kia chuẩn bị xuống cứu tao hả?" Thời Tiến khiếp sợ, cuống cuồng cúi đầu sờ soạng khắp người, rồi moi ra cái điện thoại vệ tinh được bọc mấy lớp ni lông trong túi. Sau khi xác định bên trong chỉ lọt tí nước, điện thoại có thể khởi động bình thường chứ không hỏng, hắn liền gọi cho Liêm Quân.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Liêm Quân lập tức vang lên, tốc độ nói rất nhanh, lộ rõ vẻ lo lắng: "Thời Tiến? Cậu ở đâu? Đừng sợ, tôi bảo người đi đón cậu ngay."
Quả nhiên là vậy!
Thời Tiến vỗ trán, vội nói: "Đừng bảo người ta xuống! Bây giờ tình hình chiến trận chưa rõ, sai người xuống rất nguy hiểm. Tôi không sao, đang ở trên xuồng cứu hộ 03, không bị thương. Tôi đã vớt được Long Thế, hắn cũng còn sống. Anh có xem vị vị trí của tôi qua định vị xuồng cứu hộ, nhưng đừng sai người khác qua..."
Nói được nửa chừng, hắn tinh mắt trông thấy vài chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện ngoài khơi xa, băng băng tiến thẳng về phía trận chiến, rõ là "lai giả bất thiện". Rồi nghĩ đến điều gì, hắn nhìn về vùng biển phía sau lưng, quả nhiên phát hiện cũng có thuyền. Hắn trợn tròn mắt, nhanh chóng nói: "Có thuyền bao vây các anh, mấy chiếc lận! Tôi cũng đang ở trong phạm vi bị bao vậy, tôi có thể nghĩ cách tránh bọn chúng, nhưng các anh thì phải làm sao đây?"
Nghe thấy hắn không sao, giọng nói còn rất sung sức, sự lo lắng trong giọng nói của Liêm Quân bớt đi hẳn: "Cậu bảo vệ bản thân cho tốt trước đi, trên xuồng cứu hộ có thuốc men khẩn cấp và đồ ăn nước uống sạch sẽ. Tôi sẽ nghĩ cách đưa tất cả tàu thuyền cách xa nơi này, cậu trốn xa một chút, tôi xử lý xong bọn chúng rồi đi đón cậu."
Lần này đổi thành Thời Tiến lo lắng: "Bọn chúng có nhiều tàu thuyền đến vậy, anh định xử lí thế nào? Không thì anh rút trước đi, đến khi an toàn rồi hẵng đến đón tôi. Tôi có thể lênh đênh trên biển thêm một lúc nữa."
"Tôi có người giúp đỡ, cậu yên tâm." Liêm Quân nói xong câu ấy bỗng dưng im bặt một chốc, sau đó đè thấp giọng, nói, "Thời Tiến, cậu nhất định phải bảo trọng... Xem như tôi xin cậu, chờ tôi."
Thời Tiến nghe thế sững sờ. Hắn bỗng thấy chua xót trong lòng, tâm trạng cũng bất giác đi xuống. Đôi môi mấp máy, khẽ khàng nói: "Liêm Quân, phải chăng tôi lại gây thêm phiền toái cho anh..."
"Không hề, là tôi luôn làm liên lụy đến cậu." Giọng Liêm Quân liền cao lên, ngữ điệu cũng bình thường trở lại, rồi anh an ủi, "Cậu đừng sợ, tôi sẽ không cúp máy. Quái Cửu đã định vị được vị trí xuồng cứu hộ 03, cậu chú ý nghe lệnh, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ an toàn. Ra đa cho thấy có tàu đang đến gần từ hướng tây nam và chính nam của cậu, cậu đi về hướng đông, tôi sẽ cố hết sức đưa chiến trường về hướng tây. Trên đồng hồ đeo tay của cậu có kim chỉ dẫn phương hướng, nếu cậu không phân biệt được phương hướng, có thể đi theo kim đồng hồ."
Nghe vậy, Thời Tiến dần an tâm hẳn. Nhìn thanh tiến độ kẹt cứng ở mức 950 của Liêm Quân, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn nghe lời vươn tay khởi động xuồng cứu hộ, vừa lái về hướng đông vừa hỏi: "Anh thật sự có người giúp đỡ hả? Phía tôi không sao cả, anh không cần lo cho tôi. Liêm Quân, anh nhất định phải bình an đến đón tôi nhé."
Lần này Liêm Quân chỉ trả lời bằng một chữ: "Được."
Trong buồng lái, Liêm Quân để điện thoại xuống, đưa mắt nhìn chấm xanh đại diện cho xuồng cứu hộ 03 đang di chuyển về hướng đông trên màn hình, cảm xúc căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra. Đoạn, anh nhìn những chấm đỏ đang nhanh chóng tiếp cận về phía mình trên ra đa, trong mắt đầy sự lạnh lẽo, anh ra lệnh: "Quái Nhất, liên lạc với Quỷ Quái."
Quái Nhất cũng nghe được đoạn đối thoại của Liêm Quân với Thời Tiến, lúc này đã bình tĩnh lại, tức tốc đáp lại, bấm số liên lạc của Quỷ Quái.
"Quái Ngũ, lái về hướng tây, để phía chính phủ chạm trán với chúng ta ở đó." Liêm Quân tiếp tục dặn dò.
Quái Ngũ không hề lắm lời, ra lệnh cho thuyền trưởng thay đổi phương hướng, đồng thời bắt đầu liên lạc với tàu chính phủ.
Quái Tam thấy Liêm Quân không đề cập tới chuyện cứu Thời Tiến, cau mày hỏi: "Cậu Quân, cậu muốn cử máy bay trực thăng đi đón Thời Tiến không?"
Liêm Quân xua tay, đáp: "Không được, tùy tiện đưa máy bay trực thăng ra ngoài có thể sẽ gây sự chú ý với Cửu Ưng. Bây giờ phải cố gắng không để đối phương phát hiện Thời Tiến đang ở bên ngoài, trước tiên dẫn chúng đi đã."
Quái Tam gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy. Quái Nhị nhìn vẻ mặt Liêm Quân trông như đã bình tĩnh lại và cái điện thoại bị siết thật chặt trong tay, rồi nhìn sang dấu chấm định vị chiếc xuồng 03 đang rời xa dần về hướng đông trên màn hình của Quái Cửu, gắng gượng hồi lâu, rồi không nhịn được đưa tay xoa mặt.
Thời Tiến thật sự... thật sự lần nào cũng có thể làm những chuyện khiến người ta vừa thương vừa hận.
Long Thế ấy, vậy mà hắn lại tìm ra được Long Thế, mọi người vốn chẳng mấy hi vọng...
Anh ta không cầm lòng nổi mà nhìn sang Quái Nhất, đúng lúc bắt gặp Quái Nhất quay đầu lại khi vừa gọi điện xong cho Quỷ Quái. Tầm mắt của hai người chạm nhau, ngầm hiểu ý trao cho nhau một ánh mắt phức tạp đầy hàm ý, sau đó tự dời mắt đi, tiếp tục làm việc.
Trên mặt biển, Thời Tiến nghe Liêm Quân ở phía bên kia dặn dò, lòng dần bình tĩnh lại. Quỷ Quái và chính phủ, xem ra Liêm Quân quả thật đã có sắp xếp cho chuyện Cửu Ưng gây khó dễ, sự an toàn của mọi người cũng không còn là vấn đề nữa.
Tâm yên rồi, hắn mới rảnh rỗi chú ý đến Long Thế hồi lâu chẳng có động tĩnh. Thấy hai má y đỏ chót, tinh thần lại bắt đầu mất tỉnh táo, hắn giật thót, vội lấy miếng vải trong miệng y ra, lật tìm thuốc men và nước trên xuồng cứu hộ, đầu tiên đút cho y chút nước, sau đó bắt đầu giúp y băng bó vết thương.
"Anh tuyệt đối không thể chết, chí ít không thể chết trước khi khai ra mẫu vật." Hắn vừa băng bó vừa cằn nhằn. Có lẽ do âm thanh quá lớn, bị Liêm Quân nghe được, giọng nói của Liêm Quân lập tức vang lên từ điện thoại, hỏi: "Sao vậy?"
Thời Tiến đánh mắt sang điện thoại di động, đáp: "Tình hình của Long Thế hơi tệ, tôi đang băng bó cho hắn."
"Không cần bận tâm tới hắn." Giọng điệu của Liêm Quân liền bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, "Thuốc men, thức ăn và cả nước uống, cậu để lại cho bản thân đi, tôi chỉ yêu cầu mỗi mình cậu sống sót thôi."
Động tác băng bó cho Long Thế thoáng khựng lại, cõi lòng Thời Tiến nao nao đến lạ. Hắn đáp một tiếng "ừ", nhưng tay thì vẫn tiếp tục băng bó.
Liêm Quân ở phía bên kia ít nhiều đoán được Thời Tiến sẽ không chịu làm theo. Anh lặng đi một chốc, rồi nói: "Chí ít cậu nên để lại một nửa cho mình, tôi sẽ mau chóng đi tìm cậu."
Thời Tiến nghe anh tự thỏa hiệp với mình, bỗng có chút buồn cười. Và rồi hắn cười thật, cặp mắt cong lên, trong lòng ấm áp khoan khoái, trả lời: "Tôi biết chứ, tôi đang đợi anh đây. Tôi tin anh chắc chắn sẽ đến đón tôi."
"Ừm." Liêm Quân đáp lại một tiếng, giọng cũng ấm áp hơn, một lần nữa cam đoan, "Tôi nhất định sẽ đến đón cậu, hãy chờ tôi."
Thời Tiến lại "ừ" một tiếng, còn ngâm nga bài hát như khó nén được sự vui sướng, thắp sáng phần nào mặt biển lạnh lẽo đen kịt.
Liêm Quân lắng nghe tiếng ư hử mơ hồ vang lên từ ống nghe, khóe môi hơi nhoẻn lên. Sau đó anh che loa thu âm của điện thoại, nhìn về phía tàu Cửu Ưng khôi ngừng bám sát trên ra đa, ước chừng khoảng cách bên này với Thời Tiến, rồi đanh mặt lại, ra lệnh: "Nổ súng, chiến trường đã được kéo ra xa, không cần kiêng dè nữa."
Nghe thấy thế, đám Quái Nhất phấn chấn hẳn lên, hầm hè xoa tay đứng lên. Bị động chịu đòn bấy lâu nay, bọn họ đã muốn phản kích từ sớm rồi.
Thậm chí Quái Nhị còn cười gằn, dồn sức vào nấm đấm, nói: " Cửu Ưng chết tiệt! Chúng ta không đánh trả, hắn lại tưởng tàu chúng ta chẳng có gì, mặc cho hắn bắt bí thật. Xem ông có đánh nát tàu chúng nó không này!"
Ở đằng sau, Tả Dương đang thích chí tựa vào cửa sổ buồng lái, dòm Diệt "chạy thục mạng" đằng trước, sướng rơn cả người. Gã nhàn nhã ra lệnh: "Đánh tiếp đi, để những thuyền khác vòng ra đằng trước chặn đường chúng. Liêm Quân trêu đùa tao lâu như vậy, hôm nay tao cũng phải cho hắn nếm thử mùi vị mèo vờn chuột là như thế nào."
Người trong buồng lái răm rắp vâng dạ. Thuyền trưởng đang định phát tín hiệu tấn công tiếp theo, ra đa vốn luôn yên tĩnh bất thình lình kêu inh ỏi, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, còn tàu đứng khựng lại, đung đưa dữ dội.
Tả Dương thiếu chút nữa bị hất ngã xuống sàn. Gã vội vịn cửa sổ giữ thăng bằng, cau mày hỏi: "Chuyện gì thế hả?"
Thuyền trưởng vã cả mồ hôi lạnh, chỉ vào Diệt bỗng dưng giương nòng pháo lên ở trước mắt, giọng khản đặc: "Đại... đại ca, tàu của Diệt hoàn toàn không phải tàu dân dụng, tàu của hắn cũng giống tàu của chúng ta, thậm chí còn hơn..."
"Cái gì?!" Tả Dương thoắt biến sắc, toan lại gần nhìn kỹ, phó thuyền trưởng bên kia lại chợt la lên bằng giọng hoảng hốt: "Đại ca, tàu của Quỷ Quái đột nhiên xuất hiện ở phía sau, đang nhanh chóng tiếp cận chúng ta, hình...hình như muốn đâm vào ta."
Vẻ mặt của Tả Dương hoàn toàn thay đổi. Đợi cơn chấn động dừng lại, gã liền chồm tới nhìn. Khi thật sự trông thấy con tàu hoàn toàn không thể nhận ra trong đêm tối nếu không bật đèn của Quỷ Quái ở đằng sau, gã bỗng nghĩ đến điều gì đó, rồi không kìm được cơn nóng giận, nói: "Mẹ kiếp! Chúng ta bị Liêm Quân chơi rồi! Tên khốn Lão Quỷ kia thế mà lại chạy theo Liêm Quân, đánh chúng! Đừng để chúng tới gần! Bảo những thuyền khác đừng chậm chạp bao vây nữa, trực tiếp tấn công đi!"
Trong buồng lái lập tức loạn cả lên, sự nhàn nhã trước đó biến mất tăm, tiếng gầm rú cùng những tiếng còi báo động trộn lẫn vào nhau ồn ã.
Trên xuồng cứu hộ, tình hình Long Thế trở nên tốt hơn khi được băng bó vết thương cẩn thận. Thời Tiến lấy một ít thuốc đơn giản đút cho y, sau đó dựa vào hòm trữ đồ trên xuồng, giơ tay nới nới cổ áo ướt nhẹp.
"Đã qua bao lâu rồi?" Hắn thầm hỏi tại trong đầu, cảm thấy có chút khó thở.
Nhóc Chết lo lắng trả lời: "Đã qua nửa tiếng rồi. Tiến Tiến, tác dụng của buff sắp hết rồi, cậu..."
"Thảo nào tao bắt đầu thấy khó chịu. Không sao, tao vẫn chịu được." Thời Tiến an ủi, rồi cầm lấy điện thoại vẫn đang hiển thị cuộc gọi bên cạnh, lắng nghe tiếng nói chuyện đứt quãng của Liêm Quân ở đầu bên kia. Hắn liếc nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân bắt đầu từ từ tụt xuống trong đầu, liền thở phào nhẹ nhõm, "Hình như Quỷ Quái đã kéo chân Cửu Ưng lại rồi, tàu của chính phủ cũng đang tới gần, mọi người sắp không sao rồi."
Nhóc Chết nhưng vẫn ra vẻ lo lắng, nói: "Tiến Tiến à, cậu uống chút nước đi, uống nước có lẽ sẽ tốt hơn đó. Do buff đã thay đổi hệ hô hấp của cậu, cho nên khi buff biến mất, cậu sẽ có triệu chứng khó thở, sau đó còn có khả năng đau nhức toàn thân, ý thức trở nên mơ hồ, tôi sợ..."
"Sợ gì chứ, tao thật sự không sao đâu." Giọng Thời Tiến rõ ràng hơi trầm xuống, miệng tuy an ủi, nhưng thân thể lại hết sức thành thật lấy một bình nước rồi uống. Quả thật cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Nhân lúc giọng nói trở lại bình thường, hắn vội kề sát vào điện thoại kêu mấy tiếng.
Tiếng trả lời của Liêm Quân vang lên, hỏi hắn làm sao vậy.
"Tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ. Phía tôi hẳn đã an toàn rồi, anh cứ tập trung lo chuyện phía bên anh đi, không cần lo cho tôi. Nếu lát nữa anh gọi ta mà tôi không trả lời, anh cũng đừng gấp, tôi chỉ muốn ngủ một lúc thôi. Vừa rồi xuống nước tìm người tiêu hao nhiều thể lực quá, tôi hơi mệt."
Liêm Quân nghe thế liền cau mày, thực chất trong lòng không muốn cậu ngủ trên mặt biển, song thấy hắn bảo mệt, anh lại có chút đau lòng. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: "Vậy cậu cứ chợp mắt một lúc, lâu lâu tôi sẽ gọi cậu, đừng có ngủ như chết. Nhớ trói chặt Long Thế trước khi ngủ, đừng để hắn có cơ hội hại cậu."
"Được." Thời Tiến đáp, lại bắt đầu cảm thấy khó thở, bèn uống chút nước, sau đó đặt điện thoại ra xa, dựa lên hòm trữ đồ thở khò khè.
"Tiến Tiến..." Nhóc Chết cuống cuồng lên, sợ rằng hắn cứ thế mà bị ngạt thở.
"Không sao, tao thở chậm... chậm chậm là được..." Thời Tiến sợ Liêm Quân nghe thấy tiếng thở của mình, bừn nằm úp xuống hòm, quay mặt ra ngoài biển, một bên cố gắng điều chỉnh nhịp thở, một bên tiếp tục trò chuyện với nhóc Chết trong đầu, nhằm giữ vững tinh thần.
Nhóc Chết phối hợp nói chuyện với hắn, giọng điệu càng ngày càng lo lắng.
Bất giác đã qua nửa tiếng đồng hồ, Liêm Quân kêu mấy tiếng vào điện thoại, Thời Tiến tức tốc xoay qua nghe máy, giọng yếu xìu, nghe như vừa mơ màng tỉnh ngủ.
"Có phải lạnh lắm không?" Liêm Quân quan tâm hỏi han.
Quả thật Thời Tiến thấy rất lạnh. Không chỉ lạnh, cơ thể còn đau, đau như thể toàn bộ xương cốt máu thịt bị dập nát rồi được ráp lại, song hắn vẫn kiên cường gắng gượng trả lời: "Có tí xíu, những vẫn ổn, bên anh sao rồi?"
Liêm Quân nhìn tàu Cửu Ưng bắt đầu chuyển từ đánh sang tránh trên ra đa, động viên: "Sắp kết thúc rồi, tôi sẽ đến tìm cậu ngay thôi."
"Ừm, tôi chờ anh." Thời Tiến đáp, không nhịn được móc một viên thuốc giảm đau ra rồi nuốt xuống.
Nhóc Chết ngập ngừng nói: "Tiến Tiến à, hay là tôi thêm buff cho cậu nhé? Để cậu cầm cự đến lúc cục cưng tìm được..."
"Đừng, thêm càng nhiều, sau khi buff biến mất tao càng khó chịu, bây giờ tao vẫn chịu được." Thời Tiến vội vã ngăn cản, tiếp tục tán dóc vài câu với Liêm Quân rồi tìm cơ hội kết thúc chủ đề. Thừa dịp bây giờ còn tỉnh táo, hắn lại gần Long Thế xem tình hình.
Gương mặt Long Thế đỏ bừng vẻ bệnh tật, sốt cao không dứt, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh lại, nhịp thở xem như ổn định.
Thời Tiến đút chút thuốc và nước cho y, sau đó nới bớt cổ áo buộc kín của y, giúp y thoải mái hơn.
Trời càng về khuya. Xung quanh chỉ còn âm thanh của sóng biển. Có lẽ do thuốc giảm đau phát huy tác dụng, Thời Tiến cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn phần nào, ý thức chập chờn theo nhịp lắc lư của con xuồng. Ngay khi hắn sắp không nhịn được ngất lịm đi, Long Thế yên lặng nãy giờ bỗng gào to lên.
"Tôi không điên! Tôi không điên! Cậu Quân, cậu Quân, cớ sao cậu lại không thích tôi, cớ sao cậu... Tôi muốn hủy hoại cậu! Tôi muốn hủy hoại cậu!"
Thời Tiến lập tức tỉnh lại, không chỉ tỉnh lại, mà còn hết sức tức giận, cau có nói: "Câm mồm, cái tên biến thái này!"
Long Thế vẫn cứ gào thét, đầu lắc nguầy nguậy, cơ thể không ngừng vặn vẹo, nhưng hai mắt lại nhắm nghiền.
Thời Tiến nhận ra có vấn đề, liền kề sát xem xét. Thấy Long Thế không phải tỉnh giấc, mà là sốt đến ngu người rồi bắt đầu mê sảng, hắn vội chồm tới cố định đầu y, sốt ruột gọi mấy tiếng. Không nhận được câu trả lời, hắn bèn quay người mở túi cấp cứu.
"Thời Tiến? Sao vậy?" Liêm Quân nghe thấy động tĩnh, liền hỏi han.
"Long Thế sốt đến ngớ ngẩn rồi, đang mê sảng đây. Tôi chuẩn bị cho hắn uống chút thuốc hạ sốt." Thời Tiến trả lời, sau khi tìm ra thuốc viên liền đem nghiền thành bột, hòa với nước, đổ cho Long Thế uống.
Có nước vào cổ họng, lại bị hành hạ đến nhường này, Long Thế hơi tỉnh lại. Mở mắt trông thấy Thời Tiến, y buột miệng công kích không thèm suy nghĩ: "Là mày! Thằng tạp chủng, tao giết mày! Mày dám chạm vào cậu Quân, tao giết mày!"
Thời Tiến tán cái bốp vào đầu y, quát: "Đừng tưởng mày sốt ngu người thì tao không xử mày được, câm mồm! Còn dám mắng tao, tao biến mày thành thái giám! Còn rạch mặt mày nữa cơ!"
Đối với loại người coi mặt mũi và "danh dự đàn ông" quan trọng hơn cả mạng sống như Long Thế, lời đe dọa của Thời Tiến quá ư là độc địa. Tuy mồm miệng vẫn hùng hổ chửi Thời Tiến là yêu quái chết tiệt, song sự ngạo mạn của y đã bớt hẳn, trông vừa hèn vừa đáng ghét.
Thời Tiến thực sự tức muốn bật cười, cộc cằn thô lỗ trút hết thuốc vào mồm y, rồi cầm điện thoại nói Liêm Quân: "Tôi muốn xử Long Thế, nội dung sau đây vô cùng tàn bạo, không thích hợp để anh nghe, tôi cúp máy trước, tí gọi lại cho anh sau."
Liêm Quân lặng thinh, sau đó chu đáo dặn dò: "Đừng dùng tay trực tiếp, bẩn. Tôi cho cậu mười lăm phút, mười lăm phút sau tôi gọi lại cho cậu."
"Ừ, yên tâm, tôi có chừng mực." Dứt lời, Thời Tiến cúp máy, nhìn về phía Long Thế bằng ánh mắt u ám, trong đầu bảo nhóc Chết quét buff giọng nói mê hoặc và buff ngôn ngữ xui khiến cho mình.
Nhóc Chết hơi ngần ngại: "Những buff này tuy không có tác dụng phụ gì, nhưng đối với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu vẫn có áp lực không nhỏ, sẽ khiến cậu càng thấy khó chịu hơn."
"Không sao, trạng thái hiện tại của Long Thế vô cùng thích hợp để ba hoa, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm." Thời Tiến vẫn giữ thái độ kiên trì.
Nhóc Chết không lay chuyển được hắn, đành phải quét buff cho hắn.
Long Thế không nghe được tiếng trò chuyện của Thời Tiến với nhóc Chết, nhưng y nghe được đoạn đối thoại của Liêm Quân với Thời Tiến, trong bụng vừa đố kị vừa tức giận, còn có chút sợ sệt. Thấy Thời Tiến nhìn mình bằng ánh mắt như kia, thân thể lết về sau, gắng sức tỏ vẻ tỉnh táo nói: "Mày không thể giết tao. Giết tao, chân Liêm Quân sẽ mãi mãi không lành lại."
Thời Tiến cười khẩy một tiếng, chờ buff xong thì tiến tới gần y, vươn tay túm cổ áo, nhìn sâu vào mắt y, cố ý nói, "Tao giết mày làm gì? Mày chọc tức tao đến vậy, tao đành chơi với mày chút vậy. Long Thế, nghe nói lần đầu tiên gặp anh Quân mày mới 19 tuổi? Mày của khi đó, không lớn đến chừng này đâu nhỉ."
Long Thế nhìn vào mắt hắn từ khoảng cách rất gần, nghe thấy giọng nói của hắn, bỗng cảm thấy suy nghĩ như mất kiểm soát, đắm chìm vào những hồi ức xa vời.
...
Không còn nghi ngờ gì nữa, Long Thế là một tên rác rưởi. Mà việc tiến sâu tìm hiểu thế giới của loại người rác rưởi ấy, chắc chắn là một chuyện khiến người bình thường ngột ngạt và đau đớn.
Tận mười mấy phút sau, Thời Tiến ném Long Thế đã bất tỉnh nhân sự lần nữa xuống xuồng, tức đến mức còn đá cho y mấy cú xả giận. Nhớ tới tiếng gọi Liêm Quân vừa ấm áp vừa dịu dàng trước đó trong miệng Long Thế, cõi lòng hắn vừa tê tái vừa giận dữ, bèn mắng: "Không chiếm được thì hủy hoại, hạng biến thái như mày muốn chết tự đi mà chết, kéo theo người khác xuống địa ngục ôi thôi là hèn hạ! Còn tự xưng là tình yêu thuần khiết cao thượng, ọe! Cái thứ trời ơi đất hỡi chết giẫm nhà mày, Liêm Quân phải xui mấy kiếp mới gặp trúng mày!"
Long Thế bị đạp mấy cú cho rên rỉ, không hề có sức phải kháng. Do sốt cao và tác dụng của buff, có lẽ y cũng không nhớ nổi mình từng nói những gì.
Thời Tiến mắng xong cũng kiệt sức tựa vào hòm trữ đồ. Hắn sờ soạng cái trán đã bắt đầu nóng rực lên, đoán chừng mình không gượng tỉnh được bao lâu nữa, vội cầm lấy điện thoại vứt bên cạnh, nhận cú gọi không biết là lần thứ bao nhiêu của Liêm Quân.
"Thời Tiến, bên cậu thế nào rồi? Sao mãi không nghe máy vậy? Cố gắng chút nữa thôi, tôi đang lên trực thăng đi đón cậu, đến ngay đây." Tiếng nói của Liêm Quân lập tức vang lên, tốc độ nhanh xưa này chưa từng có, thái độ gấp gáp trước nay chưa từng thấy.
Thời Tiến nghe giọng anh sắp khàn đi, đoán chừng anh đang lo lắng đến cuống cuồng, vội giải thích: "Xin lỗi, lúc nãy ngủ quên mất... Liêm Quân, hình như tôi hơi sốt, hẳn là do trước đó lặn xuống nước tìm người, lại mặc quần áo ướt lâu, bị nhiễm hơi lạnh rồi." Giải thích xong, hắn còn không quên rào trước cho Liêm Quân, kẻo lát nữa anh trông thấy bộ dạng sống dở chết dở của hắn lại lo lắng quá mức.
Phía Liêm Quân lập tức vang lên tiếng thúc giục phi công bay nhanh hơn cùng với tiếng giải thích tình hình với bác sĩ đi theo. Sau đó giọng nói của Liêm Quân rõ ràng trở lại, anh động viên: "Đừng sợ, cậu mệt thì ngủ thêm một lúc đi, tôi đến ngay đây."
Thời Tiến nghe thấy giọng nói của anh liền cảm thấy an tâm hẳn, khẽ đáp lại một tiếng. Nhận ra trên bầu trời xa xa xuất hiện mấy điểm sáng nho nhỏ bay lượn, hắn bật cười, nói, "Tôi thấy các anh rồi, đang bay về hướng này."
Liêm Quân bất giác gọi hắn: "Thời Tiến."
"Tôi đã moi ra một phần mẫu vật, còn lấy được một thứ thuốc kì lạ từ chỗ Long Thế... Liêm Quân, anh sẽ khỏe lên mà." Thời Tiến lẩm bẩm. Những lời nói lệch lạc của Long Thế cứ quẩn quanh trong đầu hắn, cơn sốt cao và cơn đau khắp thân thể hành hạ hắn, nỗi chua xót đầy ứ trong lòng không thể kìm nén được nữa, bỗng bật ra thành lời, "Liêm Quân, tôi muốn ôm anh. Anh cười trông đẹp lắm... Nếu tôi có thể gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy." Gặp sớm hơn, anh sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như thế nữa.
Bàn tay nắm điện thoại của Liêm Quân siết lại. Anh nghiêng đầu điều chỉnh nhịp thở, rồi lại kề sát vào điện thoại, hầu kết nhúc nhích trong cuống họng, giọng nói đanh lại, như đang đè nén điều gì: "Thời Tiến, lần này cậu đừng hòng lừa bịp nữa. Cả đời cũng đừng hòng."
Vài chiếc máy bay trực thăng đã vững vàng ngừng lại phía trên xuồng cứu hộ. Thời Tiến ngả mình trong xuồng, ngửa đầu nhìn máy bay trực thăng ngay trên đầu mở cửa khoang, tung thang dây, sau đó Liêm Quân mang nguyên bộ đồ bảo hộ vụng về chậm chạp leo xuống. Hắn không nén được nụ cười – quả nhiên, hắn biết ngay người này sẽ không nhịn được phải tự mình leo xuống đón.
Thang dây vốn chỉ cần mười mấy giây là leo hết, Liêm Quân lại mất tận một phút. Thời Tiến ngửa đầu nhìn anh không rời mắt, thậm chí vô thức vươn tay làm thế dìu người, như sợ anh sẽ té xuống.
Cuối cùng, chân của Liêm Quân đã đặt xuống xuồng cứu hộ, vầng trán anh nhói đau đến mức ứa một lớp mồ hôi mỏng.
Thời Tiến vội sấn tới, rõ ràng rất vui khi nhìn thấy anh, nhưng miệng cứ lải nhải không thôi: "Sao vậy? Đau lắm à? Tôi..."
Vừa đứng vững, Liêm Quân liền khom lưng, vươn cánh tay kéo hắn vào lòng, ôm thít lấy, dùng sức xoa gáy hắn, giọng khàn khàn: "Thời Tiến, không được có lần sau."
"Hình như anh từng nói câu này lúc ở khung chung cư Đoàn Kết..." Thời Tiến vẫn không quên thẳng thừng phá hỏng bầu không khí, nhưng tay vẫn vô thức ôm lại anh. Hắn cũng quên béng đi việc Liêm Quân có thể trụ được nữa hay không, thả lỏng cả người, dồn toàn bộ sức nặng lên anh, chui đầu vào ngực anh dụi dụi, ý thức tỉnh táo luôn kiên cường chống đỡ cuối cùng đã có lí do để hoàn toàn buông thả, tiếng nói đã nhỏ lại càng nhỏ đi, "Liêm Quân, xin lỗi, hình như lúc nào tôi cũng rước thêm phiền phức cho anh."
Liêm Quân lắc đầu, càng dùng sức ôm chặt hắn, cúi đầu hôn khẽ lên đỉnh đầu hắn. Những lời muốn nói nhiều không kể xiết, nhưng chẳng thốt ra được chữ nào, chỉ muốn ôm chặt lấy người này vào lòng, không bao giờ buông tay.
Nơi góc xuồng không ai để ý, Long Thế chìm trong ý thức hỗn loạn bị tiếng động và ánh đèn của máy bay trực thăng đánh thức. Vừa mở mắt liền trông thấy cảnh tượng Liêm Quân ôm ấp hôn hít Thời Tiến, hai mắt y mở phắt ra, y ngọ nguậy vặn vẹo mấy cái, ú ớ kêu: "Cậu Quân, đừng ôm nó, đừng hôn nó, nó là yêu quái! Nó là yêu quái đó!"
Thời Tiến đã thiếp đi trong lúc thả lỏng, Liêm Quân cẩn thận để hắn dựa ngực mình. Nghe thấy âm thanh, anh ngoảnh đầu nhìn về phía Long Thế, đôi môi mỏng vẽ lên một vòng cung ác nghiệt, lạnh lùng nói: "Thế à? Vậy thì tốt quá, trùng hợp thay tôi cũng thích yêu quái."
Th...thích...
Long Thế nhìn ánh mắt hờ hững ẩn chứa sát ý của Liêm Quân, rồi chú ý đến bàn tay đang thương tiếc xoa hai má Thời Tiến, trái tim y nhói lên, trợn mắt lăn đùng ra xỉu.
–––––––––
Cá Chết: dạo này bị kéo vào guồng quay deadline, thời gian căng quá nên mình lúc nào rảnh rỗi nhiều thì làm một ít, cũng chẳng kiểm tra lỗi luôn nên mọi người thông cảm nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất