Thánh Viện

Chương 2: Tân sinh đãi ngộ (một)

Trước Sau
Thuyền ngừng ở ven hồ.

Theo bóng người không ngừng đi lại, trên thuyền đã có rất nhiều đệ tử.

Soso đứng ở trên sườn núi, một bên nghe cung đình lễ nghi sư không ngại phiền hà dặn dò mãi, một bên gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng thuyền.

Dilin thấy  tâm tư cậu đã muốn bay đi ra ngoài, giải vây nói: “Bill lão sư, ta tin tưởng Soso nhất định sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của St Paders học viện cùng cộng đồng Đủ Lan vương quốc.”

Bill lúc này mới không cam lòng thở dài nói: “Ta không chút nghi ngờ điểm này. Nhưng đây là Soso vương tử lần đầu rời đi Đủ Lan, ta thật sự không yên lòng.”

Dilin nói: “Ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.”

“Đó là đương nhiên.” Có hắn cam đoan, Bill sắc mặt rốt cục dịu đi, “mẫu thân các ngươi là thân tỷ muội, mà các ngươi cảm tình luôn luôn so với thân huynh đệ còn thân thiết hơn.”

Dilin nhìn nhìn sắc trời nói: “Ta nghĩ chúng ta phải đi.”

“Tốt. Thỉnh ngàn vạn lần viết thư trở về.” Bill khom mình hành lễ.

Dilin gật gật đầu, lôi kéo Soso sớm đã không kiên nhẫn hướng thuyền đi đến “Vẫy tay với lão sư đi.” Chờ đến khi bọn họ đi được năm sáu thước, Dilin ở bên tai Soso nhẹ giọng nói.

Soso nghe lời quay đầu lại, dùng sức khua tay.

Bill cũng nâng tay lên nhẹ nhàng vẫy lại. Làm cung đình lễ nghi sư, ông luôn phải khắc chế  lời nói và việc làm của chính mình, cho dù nội tâm vô cùng kích động cùng không tha.

Soso đột nhiên nâng tay sờ túi không gian của mình, “A, ta nghĩ tái kiểm tra kiểm tra vé tàu của ta.” Vé tàu là cùng giấy báo trúng tuyển của thánh viện đặt trong cùng một phong thư giao cho từng tân sinh,là bằng chứng duy nhất để lên thuyền đến thánh viện.

Dilin bất đắc dĩ xòe bàn tay, “Vé tàu của ngươi ở chỗ ta này.”

“Ngươi cầm lúc nào?” Soso kinh ngạc nhìn hắn.

“Tối hôm qua Bill lão sư giao cho ta.” Dilin đột nhiên có loại dự cảm chính mình hội trở thành bảo mẫu.

Soso đưa tay nhéo hắn một chút.

Dilin rụt lui cánh tay, “Ngươi làm cái gì?”

“Ta chỉ là muốn chứng minh hiện tại không phải đang nằm mơ.” Soso lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Dilin dương tay, “Ta có biện pháp xác minh rất hay, rất chính xác. Ngươi muốn thử một chút xem không?”

Soso thè lưỡi, đột nhiên cật lực hướng thuyền chạy đi.

Dilin sợ cậu ngã sấp xuống, đành phải chạy chậm theo phía sau.

Mang tiếng là thuyền chuyên dụng của thánh viện, nhưng bề ngoài nhìn qua lại cùng thuyền đưa đò của dân thường không khác nhau là mấy. Lầu một khoang thuyền thấp bé mà hẹp hòi, trái phải hai hàng ghế, mỗi chiếc ghế chỉ có thể ngồi ba người. Lầu hai là đài quan sát, không hề có người.

Soso cùng Dilin giao  vé tàu, đi thẳng đến khoang thuyền lầu một tìm chỗ ngồi.

Trong khoang chỗ ngồi bị chiếm hơn phân nửa. Bọn họ thật vất vả mới ở mặt sau cùng tìm được một cái ghế không dài lắm.

Soso cùng Dilin xoay người ngồi xuống.

Bởi vì thời điểm hai người tiến vào, trên tay hành lý cái gì cũng không có, không khỏi khiến cho người khác chú mục.

Một thiếu niên tóc nâu ngồi phía trước bọn họ quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Hành lý của các ngươi đâu?”

Soso chớp chớp mắt,chỉ túi không gian của mình nói: “Đều ở trong này.”



“Nhỏ như vậy?” Thiếu niên tóc nâu con mắt trừng tròn xoe.

“Đó là túi không gian,chỉ có quý tộc mới có dùng.” Phía sau hắn, một thiếu niên tóc đen mắt to lười biếng nói.

“Quý tộc a.” Ánh mắt thiếu niên tóc nâu nhìn bọn hắn nhất thời có điểm khác lạ.

Thiếu niên mắt to trào phúng nói: “Quý tộc là không cần tham gia cuộc thi cũng có thể nhập học a.”

Soso mếu máo, không biết làm sao nhìn về phía Dilin.

Dilin thản nhiên nói: “Tại hạ là Sa Mạn Lí Basai Ke công tước, Dilin Basai Ke, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”

Khoang thuyền đột nhiên tĩnh lặng.

Những người khác đều kinh dị nhìn qua bọn họ.

Dù có là người cô lậu quả văn(thiếu hiểu biết) đến mấy, cũng sẽ không phải chưa từng nghe qua Sa Mạn Lí Basai Ke công tước. Đó là một gia tộc cường đại nắm giữ một nửa quân đội của Sa Mạn Lí, nghe nói bọn họ thậm chí có một chi ma pháp quân đoàn độc lập của gia tộc. Nói cách khác, thiếu niên quý tộc có ngoại hình còn xinh đẹp hơn con gái trước mắt này rất có thể đã từng học qua ma pháp.

Không khí trầm lặng cùng sự yên lặng làm cho Soso cảm thấy bất an.

Cậu  lén lút lôi kéo tay áo Dilin.

Dilin nghiêng đầu, cho hắn một nụ cười trấn an.

Soso liền bình tĩnh lại. Ở bất cứ thời điểm nào, chỉ cần có thể nhìn đến nụ cười của Dilin, cậu liền cảm thấy được dù trời có sập xuống dưới cũng không có gì đáng sợ.

Lại có đệ tử mới lục tục lên thuyền.

Trên thuyền lại dần dần khôi phục sức sống —— trừ bỏ góc của Dilin cùng Soso.

Có lẽ bọn họ đều là người bề trên của vương quốc, bọn họ là quý tộc được người người nhìn lên tôn kính, nhưng là ở trong này, bọn họ lại chỉ là những thí sinh dựa vào sự bao che của của gia tộc mà tiến vào thánh viện.

Vào lúc chạng vạng, thuyền rốt cục chậm rãi rời bến.

Gió mát theo khoang thuyền hai bên không ngừng thổi đến, làm cho người ta buồn ngủ.

Hưng phấn của Soso bị vùi dập trong bầu không khí lạnh lùng, chỉ đành chán nản ghé vào vai  Dilin gà gật ngủ.

Dilin cũng có chút mệt rã rời, nhưng là từng ánh mắt bất thiện thi thoảng truyền đến trong khoang thuyền làm cho hắn không thể không nâng cao tinh thần cảnh giác.

Sắc trời dần ảm đạm, mà bốn phía quanh thuyền như cũ là biển nước mênh mang.

Càng lúc càng có nhiều người tiến đến.

Dilin nhịn không được nhu nhu mắt.

“Thiết.” Phía trước có người phát ra tiếng cười nhạo.

Tuy rằng không có căn cứ chính xác, nhưng Dilin lại có thể cảm giác được tiếng cười nhạo này là nhằm vào mình. Nháy mắt dựng thẳng lại thắt lưng bởi có chút mỏi mà khom xuống.

Không biết qua bao lâu, có tiếng người thét to: “Xem, ngọn đèn!”

Khoang thuyền vốn tĩnh lặng bỗng bừng bừng sức sống. Ngay cả Soso vốn đang ngái ngủ cũng không nhịn được rướn cổ lên nhìn.

Quả nhiên, phía trước thuyền lóe lên chút ánh sáng trắng khi sáng khi tắt chỉ dẫn phương hướng.

Trong thuyền liên tiếp vang lên tiếng hô hưng phấn.



Nhưng cũng lại lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Nhưng lần này yên tĩnh cùng lần trước nguyên nhân bất đồng, lần này mỗi người đều là trợn trừng con mắt, nhìn thấy thuyền một chút lại một chút ì ạch nhích về phía trước quả thật hận đến ngứa răng mà. Thật hi vọng trong tay có ma pháp, họ nhất định sẽ ra sức giúp đỡ tăng tốc đưa thuyền cập bến.

Một tòa thành lớn dần hiện ra dưới ánh đèn, một vùng đất rộng lớn cũng theo đường bờ biển mà hiện ra.

Bởi vì là buổi tối, cho nên vùng đất tối đen như mực, giống như được bao trùm  bởi một tầng rừng rậm thật dày.

Soso thấp giọng nói: “Giống như thực đáng sợ.”

Dilin vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Thiếu niên mắt to cười lạnh nói: ” Lúc trước thi vào thánh viện có một đề là hỏi vị trí địa lí của St Paders ma pháp học viện. Thánh viện có hai mặt là sa mạc, mặt phía bắc là rừng mộng yểm, mặt phía nam là hồ ảo ảnh, xung quanh trường là rừng rậm bao phủ.”

“Cám ơn.” Soso thực cảm kích nói.

Thiếu niên mắt to ngẩn người. Hắn nguyên ý là muốn hạ nhục bọn họ, không nghĩ thế mà lại nhận được một câu cám ơn.

Soso nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tự giải thích cho mình: “Kỳ thật cái đó ta cũng biết, chính là vừa rồi rất hưng phấn, mới liền quên hết.”

Thiếu niên mắt to môi giật giật, cuối cùng vẫn là không đáp lời.

Đầu thuyền có đệ tử kinh hô: “Tới rồi tới rồi.”

Quả nhiên, không bao lâu thuyền cập bến, một đám tân sinh hưng phấn kéo hành lí xếp hàng leo lên bờ.

Soso cùng Dilin đi theo cuối cùng.

“Hoan nghênh mọi người gia nhập St Paders ma pháp học viện.” Không đợi hai người bọn họ đứng vững, trước thuyền chợt vang lên một giọng nam trung hùng hậu.

Các tân sinh đồng loạt hít một ngụm lương khí.

Chỉ thấy ở phía trước bọn họ, một ma pháp sư mặc áo bào trắng tay cầm đèn lồng trôi nổi trong không trung, mỉm cười nhìn bọn họ., “Ta là đạo sư phụ trách của các ngươi trong trường, thập giai ma đạo sư Mikris. Từ giờ cho tới khi các ngươi tốt nghiệp, số phận chúng ta sẽ còn gắn bó với nhau nhiều. Đương nhiên,như thế cũng không có nghĩa là ta sẽ nghiêm khắc với các ngươi, hoàn toàn ngược lại, ta cam đoan đại đa số thời điểm ta là một người hòa ái dễ gần. ”

...... Đại đa số thời điểm?

Câu này, hẳn là đang ra oai phủ đầu đi?

Các tân sinh oán thầm.

“Được rồi. Ta nghĩ tất cả các ngươi hẳn đều đã mệt mỏi, trước tiên ta sẽ mang các ngươi tới chỗ nghỉ ngơi.” Mikris ở giữa không trung lượn nửa vòng liền bay về phía trước.

Soso kéo Dilin, nhẹ giọng nói: “Vì cái gì ta lại cảm thấy hắn rất giống u linh trong truyền thuyết?”

Dilin vội che miệng hắn lại. Cảm giác về môi trường xung quanh của các ma pháp sư  rất là minh mẫn.

Quả nhiên, Mikris đột nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Dilin vẻ mặt trấn định.

Đi được khoảng nửa giờ, bọn họ rốt cuộc đi đến một bãi đất trống thì dừng lại, trên mặt đất đặt một cái bọc lớn.

Mikris nhìn vẻ mặt mờ mịt của các tân sinh, cười hòa ái: “Bên trong bọc có lều trại, các ngươi đêm nay cứ nghỉ ngơi ngay tại đây. Việc khác ngày mai ta sẽ an bài sau.”

Chúng đệ tử: “......”

Vẫn nghe nói St Paders ma pháp học viện tài chính cực kì khó khăn, nhưng không nghĩ tới thế nhưng khó khăn đến nước này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau