Chương 23: Phương thức dạy học (ba)
Đã có phòng ở chính thức, mọi người liền đem hết đồ đạc bên trong túi không gian của mình ra bày.
Michel cùng Dilin dù sao cũng đều xuất thân quý tộc, cho nên đều có những tiêu chuẩn thưởng thức nhất định trong cuộc sống. Hai người mò mẫm lấy ra nào là bình hoa, nào là khung tranh, lui tới nữa ngày mới đem căn phòng trống trơn lúc trước trang hoàng cho vừa mắt.
Dilin thu thập xong giường đệm, liền đi ra ngoài.
Michel tò mò hỏi: “Đi tìm Soso sao?”
Dilin gật đầu nói: “Ta đi xem hắn.”
Trước khi Dilin mở của bước ra Michel bỗng do dự nói: “Ningya hắn.....”
Bàn tay đang dặt trên cửa của Dilin bỗng cứng lại, mặt không đổi sắc mà quay đầu lại.
Michel nói: “Ngươi không thấy là hôm nay cậu ta rất kì lạ sao?”
Dilin chột dạ, làm bộ như không biết, “Kì lạ như thế nào?”
“Ta cảm thấy dường như cậu ta tuyển Welfare Horizontal đạo sư là bởi ông ta là đạo sư của Ciro. Hơn nữa Ali Di vẫn luôn hướng về Ciro, cậu ta lại cố tình muốn ở chung phòng với Ali Di, không phải là rất kì lạ sao?” Michel vẫn còn ấm ức việc Ningya tình nguyện ở chung phòng với Ali Di chứ không muốn ở chung với mình.
Trong đầu Dilin hiện lên một ý niệm mơ hồ, nhưng bản thân lại không nguyện ý làm sáng tỏ ý niệm đó. Làm sáng tỏ thì thế nào chứ? Chung quy thì vẫn là chuyện của người khác. Bản thân nếu đã không thể giúp được gì, thì đương nhiên lại càng không thể đi cản trở.
” Welfare Horizontal đạo sư rất nổi tiếng, có lẽ cậu ta thực sùng bái ông ấy. Cho nên muốn cùng Ali Di, Ciro có quan hệ tốt, điều này cũng thực bình thường mà.” Đồng dạng một câu, cậu lại đem nhân quả đảo lộn lại.
Michel nghe cậu nói như vậy, cũng không quá kiên kì, nhún vai nói: “Có lẽ vậy.”
“Có muốn sang đó cùng ta không?” Dilin cảm giác được sự bất mãn của hắn với Ningya, liền nghĩ muốn giúp bọn họ làm dịu đi quan hệ.
Michel lôi từ trong túi không gian ra một bộ tranh liên hoàn vứt lên mặt đất, “ Không được, ai mà biết được sau khi đi học sẽ gặp phải cái nạn gì? Ta phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi đã.”
Dilin bất đắc dĩ cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc Kevin cũng từ trong phòng đi ra. Kỳ thật cậu cũng không phải là không nghĩ đến chuyện đổi phòng, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui thì hành động đó biểu hiện quá rõ ràng, rất dễ dàng đắc tội với người, cho nên liền kiềm chế lại. Dù sao mình cùng đám quý tộc này cũng không chung lão sư, bình thường cơ hội gặp mặt cũng rất ít—— về điều này, cậu hiển nhiên đã đánh giá sai rồi.
“Xin chào, Kevin. Phải đi ra ngoài sao?” Dilin chủ động chào hỏi.
Dưới loại tình huống này, Kevin đương nhiên cũng không thể cau có giống như trước kia, đáp lại nói: “Ân, đi căn tin.”
“Chờ ta gọi Soso, chúng ta cùng đi nhé?” Dilin căn bản không cho hắn có cơ hội cự tuyệt, liền trực tiếp gõ vang cửa phòng Soso.
Kevin đứng ở phía sau cậu, cảm thấy thập phần buồn bực.
Làm bình dân đệ tử, nếu cùng bọn họ quá mức thân cận thì sẽ bị coi là nịnh bợ quý tộc, nhưng là nếu tỏ ra quá lãnh đạm, thì lại có vẻ bất cận nhân tình. Dù sao Dilin từ trước đến nay vẫn đều tỏ ra vô cùng thân mật.
Trong khi cậu còn đang rối rắm, cửa bị đẩy ra.
Ningya nhìn Dilin.
Dilin trong đầu nhất thời hiện lên bộ dáng quang lõa của cậu, Không khỏi cảm thấy xấu hổ, “Đã thu xếp xong chưa?”
Ningya lặng yên nhìn cậu giây lát, lộ ra một mạt cười yếu ớt nghiêng người sang bên cạnh làm thành một lối vào nói: “Tốt lắm.”
Nụ cười này giống như tuyên cáo xóa bỏ sự kiện xấu hổ kia.
Dilin thở nhẹ, bước vào cười với người còn đang hăng say chiến đấu với chiếc chăn đơn trên giường: “ Trở về thu dọn tiếp. Đi ăn cơm trước đã.”
Soso nghe vậy vội bật người nhảy xuống, “Vừa lúc ta cũng đang đói bụng.”
Dilin nhìn về phía Ningya, “Cùng đi không?”
Ningya nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không được, ta còn phải thu xếp mấy thứ nữa.”
Tuy rằng vẫn không thể trở lại như trước kia, nhưng là có thể bảo trì quan hệ như vậy cùng Ningya đã làm Dilin cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
“Được rồi. Vậy chúng ta đi thôi.” Dilin lôi kéo Soso, cùng với Kevin đang tâm tình phức tạp mà chờ ở ngoài cửa cùng nhau đi xuống lầu căn tin.
Sau khi đổi kí túc xá, khoảng cách cùng căng tin đã được thu ngắn lại rất nhiều.
Khi ba người đi tới, căng tin không sai biệt lắm đã kín chỗ.
Lại là khung cảnh đồ ăn bay đầy trời, nhưng là cả ba vốn đều đã thấy đến nhàm rồi.
Soso đột nhiên chỉ về một đầu khác của căng tin, “A, Ciro!”
Dilin ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy hắn đang ngồi trước một chiếc bàn dài. Đối diện hắn không có ai ngồi, mọi người giống như thực kính sợ hắn, vẫn luôn duy trì một khoảng cách vi diệu.
Soso ngạc nhiên hỏi: “Hắn sao lại tới nơi này ăn cơm?”
Tuy rằng trên danh nghĩa Ciro vẫn là thành viên sơ cấp ban, nhưng không khó để có thể nhìn ra đãi ngộ mà hắn hưởng thụ chính là dành cho trung cấp ban. Ít nhất phòng của hắn cũng không có ở cùng bọn Dilin. Đây hẳn chính là chỗ tốt của việc là môn sinh đắc ý của Welfare Horizontal.
“Bởi vì nơi này có rất nhiều đệ tử đến từ Khảm Đinh đế quốc.” Kevin thình lình trả lời.
Dilin lơ đãng nhíu nhíu mày.
Cậu cũng không có quên tràng phong ba lúc trước Ciro cùng Joanne công chúa tạo ra. Chẳng lẽ Ciro vẫn chưa hết hy vọng, còn chuẩn bị tiếp tục đem trận phong ba này kéo dài thêm nữa? Cậu bỗng thấy có điểm đau đầu. Joanne không ở đây, người tối có khả năng đại biểu Sa Mạn Lí liền biến thành cậu.
Mà cậu thì ngàn vạn lần đều không muốn bị cuốn vào.
“Còn ngươi từ đâu tới?” Soso đột nhiên hỏi Kevin.
Kevin vùi đầu không nói chuyện.
Dilin thu hồi tâm tư, thuận miệng nói: “Ngươi tới từ Đủ Lan hả?”
Kevin ngẩn ra, bật thốt lên nói: “Làm sao ngươi biết?”
Lần này thì đến phiên Dilin giật mình, “Ta chỉ tùy tiện đoán thôi.”
Soso hưng phấn nói: “Ngươi thật sự đến từ Đủ Lan sao? A, vậy ngươi là con dân của vương quốc ta rồi.”
Kevin gương mặt cứng đờ, câu chữ cứ tự động bật ra, “Ta dọn đi.”
“A?” Soso mờ mịt nhìn cậu.
“Ta chuyển nhà rồi. Ta hiện tại đang ở tại Thản Cát Nhĩ Lợi.” Kevin thản nhiên nói.
Soso cắn cắn thìa, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật giá phòng và tiền thuế ở Đủ Lan cũng không phải là quá cao.”
Đinh.
Chiếc thìa trong tay Kevin đạp mạnh xuống đĩa, ánh mắt hung hăng mà trừng Soso.
Dilin ngẩng đầu sờ sờ trán Soso, thuận tiện ngăn cản ánh mắt của Kevin, “Ăn hết thịt gà đi.”
Soso bĩu môi, “Ta ghét ăn ức gà.”
Dilin nói: “Ngươi có thể giả vờ coi nó là đùi gà.”
Soso dùng dĩa ăn sáp một miếng bỏ vào miệng, nhấm nuốt nửa ngày, buồn bực nói: “Kia nó thật đúng là rất giả.”
Từ căn tin trở về, Dilin còn cố ý để riêng lại một phần súp ngô cho Ningya. Nhìn thấy hắn mỉm cười nhận lấy bát súp, Dilin chính thức xác nhận chuyện tình xấu hổ đã thật sự trở thành quá khứ.
Bởi vì ngày mai phải chính thức đi học, cho nên từ bọn họ rất sớm liền cáo biệt lẫn nhau, leo lên giường đi ngủ.
Dilin ngủ thẳng một nửa, chợt nghe thấy cửa bị gõ nhẹ.
Cậu thấy Michel còn đang say sưa ngủ, đành phải đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là Soso. Cậu đang ôm gối đầu, ủy khuất mà nhìn Dilin, “Ta ngủ không được.”
Dilin cảm thấy thực kinh ngạc. Ngay cả trong lều trại đều có thể ngủ như chết heo con Soso cư nhiên lại ngủ không được?”Giường không thoải mái sao?” Cậu nhớ rõ lúc giúp Soso trải giường đệm đã muốn tự mình cảm thụ qua, tuy rằng so ra vẫn không thể bằng chiếc giường mền mại thoải mái trong hoàng cung Đủ Lan, nhưng tuyệt đối tốt hơn so với lều trại nhiều lắm.
Soso nhìu mày nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy rất lo lắng.”
Dilin vừa thấy bộ dáng tội nghiệp của cậu, trong lòng nhất thời nhuyễn thành một đống bùn. Cậu đem cửa đóng lại, để Soso leo lên giường còn chính mình thì nằm bên ngoài, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cậu: “Không cần lo lắng, Welfare Horizontal là một vị đạo sư rất vĩ đại, hắn nhất định có thể giúp ngươi lĩnh hội được sự huyền bí của ma pháp.”
Soso: “Ta sợ Ciro.”
Cánh tay Dilin bỗng dừng một chút.
“Hắn là người của Khảm Đinh đế quốc.” Soso cắn môi dưới.
Kỳ thật không riêng gì Soso, Dilin đối Ciro cũng thực kiêng kị. Nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói với Soso, bằng không cậu quả thật là có thể sợ tới mức cả ngày tránh ở ký túc xá trốn học. Sự việc như vậy trước kia cũng đã từng phát sinh qua.
Dilin trầm tư nói: “Thời điểm đi học, ngươi phải tận lực cùng Ningya cùng một chỗ.”
Soso thanh âm cực khinh lên tiếng.
“Ly Ciro xa một chút.” Cậu cũng chỉ có thể dặn dò như vậy.
Soso lại lên tiếng.
“Không được phản bác lại lời nói của Welfare Horizontal đạo sư. Tận lực làm hết mọi chỉ lệnh của hắn.” Dilin nhẹ giọng ở bên tai Soso một lần lại một lần nói không ngừng cho đến khi hô hấp của cậu dần trở lên đều đặn.
Dilin khẽ cuộn người lại, lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, buồn bực phát hiện người bị mất ngủ đã biến thành chính mình.
“Ngày mai......”
Michel đối với việc buổi sáng tỉnh dậy phát hiện trong phòng nhiều ra thêm một bạn cùng phòng thì tỏ ra vô cùng khiếp sợ. Mà càng khiếp sợ chính là tối qua có người gõ cửa mà hắn cư nhiên lại không có chút phản ứng. Từ sau khi bị Ningya cự tuyệt ngủ cùng phòng, hắn đối với thói quen khi ngủ của chính mình đã có một sự hoài nghi nhất định.
Đối với việc này, Dilin đã phải dùng rất nhiều lý do đến an ủi hắn. Tỷ như tiếng đập cửa rất nhẹ, thời gian lại thực ngắn, mà đầu của Michel lúc đó lại đang khóa trong ổ chăn.
Cuối cùng, Michel một mực khăng khăng mời Soso buổi tối nhất định phải đến gõ cửa thêm lần nữa, để chứng minh hắn không phải là một kẻ tham ngủ, một kẻ có thói quen ngủ không tốt. Thế cho nên khiến cho Soso thật lâu sau vẫn không thể hiểu nổi, tham ngủ cùng ngủ không tốt thì có liên quan gì đến nhau.
Từng đạo sư đều có phòng dạy học riêng của chính mình, trừ bỏ các buổi ngoại khóa dạy học ở ngoài, bọn họ mỗi ngày đều cố định giảng dạy tại một phòng.
Dilin cùng Soso ra khỏi căng tin, đang chuẩn bị đi tới phòng học liền nhìn thấy Hydeine đang ung dung đứng dưới tán cây trước cửa căng tin.
Mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh thăm thẳm, phía sau là cây cối tốt tươi, hình ảnh xinh khiến cho người ta không nỡ rời tầm mắt.
—— nếu Hydeine có thể chỉ đứng yên mà không mở miệng.
Đương nhiên, điều đó là không có khả năng.
“Tai nạn, sắp bắt đầu.” Hắn mỉm cười nói.
@ Pichan: haiz~ sao mà mềnh lại lười thế này nhỉ? Đã muốn hoàn Thánh Viện trước tháng 1 cơ mà sao thấy khó quá cơ =.=!! Quyết tâm một tuần ít nhất cũng phải post 2 chương mới được!!!!
Michel cùng Dilin dù sao cũng đều xuất thân quý tộc, cho nên đều có những tiêu chuẩn thưởng thức nhất định trong cuộc sống. Hai người mò mẫm lấy ra nào là bình hoa, nào là khung tranh, lui tới nữa ngày mới đem căn phòng trống trơn lúc trước trang hoàng cho vừa mắt.
Dilin thu thập xong giường đệm, liền đi ra ngoài.
Michel tò mò hỏi: “Đi tìm Soso sao?”
Dilin gật đầu nói: “Ta đi xem hắn.”
Trước khi Dilin mở của bước ra Michel bỗng do dự nói: “Ningya hắn.....”
Bàn tay đang dặt trên cửa của Dilin bỗng cứng lại, mặt không đổi sắc mà quay đầu lại.
Michel nói: “Ngươi không thấy là hôm nay cậu ta rất kì lạ sao?”
Dilin chột dạ, làm bộ như không biết, “Kì lạ như thế nào?”
“Ta cảm thấy dường như cậu ta tuyển Welfare Horizontal đạo sư là bởi ông ta là đạo sư của Ciro. Hơn nữa Ali Di vẫn luôn hướng về Ciro, cậu ta lại cố tình muốn ở chung phòng với Ali Di, không phải là rất kì lạ sao?” Michel vẫn còn ấm ức việc Ningya tình nguyện ở chung phòng với Ali Di chứ không muốn ở chung với mình.
Trong đầu Dilin hiện lên một ý niệm mơ hồ, nhưng bản thân lại không nguyện ý làm sáng tỏ ý niệm đó. Làm sáng tỏ thì thế nào chứ? Chung quy thì vẫn là chuyện của người khác. Bản thân nếu đã không thể giúp được gì, thì đương nhiên lại càng không thể đi cản trở.
” Welfare Horizontal đạo sư rất nổi tiếng, có lẽ cậu ta thực sùng bái ông ấy. Cho nên muốn cùng Ali Di, Ciro có quan hệ tốt, điều này cũng thực bình thường mà.” Đồng dạng một câu, cậu lại đem nhân quả đảo lộn lại.
Michel nghe cậu nói như vậy, cũng không quá kiên kì, nhún vai nói: “Có lẽ vậy.”
“Có muốn sang đó cùng ta không?” Dilin cảm giác được sự bất mãn của hắn với Ningya, liền nghĩ muốn giúp bọn họ làm dịu đi quan hệ.
Michel lôi từ trong túi không gian ra một bộ tranh liên hoàn vứt lên mặt đất, “ Không được, ai mà biết được sau khi đi học sẽ gặp phải cái nạn gì? Ta phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi đã.”
Dilin bất đắc dĩ cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc Kevin cũng từ trong phòng đi ra. Kỳ thật cậu cũng không phải là không nghĩ đến chuyện đổi phòng, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui thì hành động đó biểu hiện quá rõ ràng, rất dễ dàng đắc tội với người, cho nên liền kiềm chế lại. Dù sao mình cùng đám quý tộc này cũng không chung lão sư, bình thường cơ hội gặp mặt cũng rất ít—— về điều này, cậu hiển nhiên đã đánh giá sai rồi.
“Xin chào, Kevin. Phải đi ra ngoài sao?” Dilin chủ động chào hỏi.
Dưới loại tình huống này, Kevin đương nhiên cũng không thể cau có giống như trước kia, đáp lại nói: “Ân, đi căn tin.”
“Chờ ta gọi Soso, chúng ta cùng đi nhé?” Dilin căn bản không cho hắn có cơ hội cự tuyệt, liền trực tiếp gõ vang cửa phòng Soso.
Kevin đứng ở phía sau cậu, cảm thấy thập phần buồn bực.
Làm bình dân đệ tử, nếu cùng bọn họ quá mức thân cận thì sẽ bị coi là nịnh bợ quý tộc, nhưng là nếu tỏ ra quá lãnh đạm, thì lại có vẻ bất cận nhân tình. Dù sao Dilin từ trước đến nay vẫn đều tỏ ra vô cùng thân mật.
Trong khi cậu còn đang rối rắm, cửa bị đẩy ra.
Ningya nhìn Dilin.
Dilin trong đầu nhất thời hiện lên bộ dáng quang lõa của cậu, Không khỏi cảm thấy xấu hổ, “Đã thu xếp xong chưa?”
Ningya lặng yên nhìn cậu giây lát, lộ ra một mạt cười yếu ớt nghiêng người sang bên cạnh làm thành một lối vào nói: “Tốt lắm.”
Nụ cười này giống như tuyên cáo xóa bỏ sự kiện xấu hổ kia.
Dilin thở nhẹ, bước vào cười với người còn đang hăng say chiến đấu với chiếc chăn đơn trên giường: “ Trở về thu dọn tiếp. Đi ăn cơm trước đã.”
Soso nghe vậy vội bật người nhảy xuống, “Vừa lúc ta cũng đang đói bụng.”
Dilin nhìn về phía Ningya, “Cùng đi không?”
Ningya nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không được, ta còn phải thu xếp mấy thứ nữa.”
Tuy rằng vẫn không thể trở lại như trước kia, nhưng là có thể bảo trì quan hệ như vậy cùng Ningya đã làm Dilin cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
“Được rồi. Vậy chúng ta đi thôi.” Dilin lôi kéo Soso, cùng với Kevin đang tâm tình phức tạp mà chờ ở ngoài cửa cùng nhau đi xuống lầu căn tin.
Sau khi đổi kí túc xá, khoảng cách cùng căng tin đã được thu ngắn lại rất nhiều.
Khi ba người đi tới, căng tin không sai biệt lắm đã kín chỗ.
Lại là khung cảnh đồ ăn bay đầy trời, nhưng là cả ba vốn đều đã thấy đến nhàm rồi.
Soso đột nhiên chỉ về một đầu khác của căng tin, “A, Ciro!”
Dilin ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy hắn đang ngồi trước một chiếc bàn dài. Đối diện hắn không có ai ngồi, mọi người giống như thực kính sợ hắn, vẫn luôn duy trì một khoảng cách vi diệu.
Soso ngạc nhiên hỏi: “Hắn sao lại tới nơi này ăn cơm?”
Tuy rằng trên danh nghĩa Ciro vẫn là thành viên sơ cấp ban, nhưng không khó để có thể nhìn ra đãi ngộ mà hắn hưởng thụ chính là dành cho trung cấp ban. Ít nhất phòng của hắn cũng không có ở cùng bọn Dilin. Đây hẳn chính là chỗ tốt của việc là môn sinh đắc ý của Welfare Horizontal.
“Bởi vì nơi này có rất nhiều đệ tử đến từ Khảm Đinh đế quốc.” Kevin thình lình trả lời.
Dilin lơ đãng nhíu nhíu mày.
Cậu cũng không có quên tràng phong ba lúc trước Ciro cùng Joanne công chúa tạo ra. Chẳng lẽ Ciro vẫn chưa hết hy vọng, còn chuẩn bị tiếp tục đem trận phong ba này kéo dài thêm nữa? Cậu bỗng thấy có điểm đau đầu. Joanne không ở đây, người tối có khả năng đại biểu Sa Mạn Lí liền biến thành cậu.
Mà cậu thì ngàn vạn lần đều không muốn bị cuốn vào.
“Còn ngươi từ đâu tới?” Soso đột nhiên hỏi Kevin.
Kevin vùi đầu không nói chuyện.
Dilin thu hồi tâm tư, thuận miệng nói: “Ngươi tới từ Đủ Lan hả?”
Kevin ngẩn ra, bật thốt lên nói: “Làm sao ngươi biết?”
Lần này thì đến phiên Dilin giật mình, “Ta chỉ tùy tiện đoán thôi.”
Soso hưng phấn nói: “Ngươi thật sự đến từ Đủ Lan sao? A, vậy ngươi là con dân của vương quốc ta rồi.”
Kevin gương mặt cứng đờ, câu chữ cứ tự động bật ra, “Ta dọn đi.”
“A?” Soso mờ mịt nhìn cậu.
“Ta chuyển nhà rồi. Ta hiện tại đang ở tại Thản Cát Nhĩ Lợi.” Kevin thản nhiên nói.
Soso cắn cắn thìa, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật giá phòng và tiền thuế ở Đủ Lan cũng không phải là quá cao.”
Đinh.
Chiếc thìa trong tay Kevin đạp mạnh xuống đĩa, ánh mắt hung hăng mà trừng Soso.
Dilin ngẩng đầu sờ sờ trán Soso, thuận tiện ngăn cản ánh mắt của Kevin, “Ăn hết thịt gà đi.”
Soso bĩu môi, “Ta ghét ăn ức gà.”
Dilin nói: “Ngươi có thể giả vờ coi nó là đùi gà.”
Soso dùng dĩa ăn sáp một miếng bỏ vào miệng, nhấm nuốt nửa ngày, buồn bực nói: “Kia nó thật đúng là rất giả.”
Từ căn tin trở về, Dilin còn cố ý để riêng lại một phần súp ngô cho Ningya. Nhìn thấy hắn mỉm cười nhận lấy bát súp, Dilin chính thức xác nhận chuyện tình xấu hổ đã thật sự trở thành quá khứ.
Bởi vì ngày mai phải chính thức đi học, cho nên từ bọn họ rất sớm liền cáo biệt lẫn nhau, leo lên giường đi ngủ.
Dilin ngủ thẳng một nửa, chợt nghe thấy cửa bị gõ nhẹ.
Cậu thấy Michel còn đang say sưa ngủ, đành phải đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là Soso. Cậu đang ôm gối đầu, ủy khuất mà nhìn Dilin, “Ta ngủ không được.”
Dilin cảm thấy thực kinh ngạc. Ngay cả trong lều trại đều có thể ngủ như chết heo con Soso cư nhiên lại ngủ không được?”Giường không thoải mái sao?” Cậu nhớ rõ lúc giúp Soso trải giường đệm đã muốn tự mình cảm thụ qua, tuy rằng so ra vẫn không thể bằng chiếc giường mền mại thoải mái trong hoàng cung Đủ Lan, nhưng tuyệt đối tốt hơn so với lều trại nhiều lắm.
Soso nhìu mày nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy rất lo lắng.”
Dilin vừa thấy bộ dáng tội nghiệp của cậu, trong lòng nhất thời nhuyễn thành một đống bùn. Cậu đem cửa đóng lại, để Soso leo lên giường còn chính mình thì nằm bên ngoài, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cậu: “Không cần lo lắng, Welfare Horizontal là một vị đạo sư rất vĩ đại, hắn nhất định có thể giúp ngươi lĩnh hội được sự huyền bí của ma pháp.”
Soso: “Ta sợ Ciro.”
Cánh tay Dilin bỗng dừng một chút.
“Hắn là người của Khảm Đinh đế quốc.” Soso cắn môi dưới.
Kỳ thật không riêng gì Soso, Dilin đối Ciro cũng thực kiêng kị. Nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói với Soso, bằng không cậu quả thật là có thể sợ tới mức cả ngày tránh ở ký túc xá trốn học. Sự việc như vậy trước kia cũng đã từng phát sinh qua.
Dilin trầm tư nói: “Thời điểm đi học, ngươi phải tận lực cùng Ningya cùng một chỗ.”
Soso thanh âm cực khinh lên tiếng.
“Ly Ciro xa một chút.” Cậu cũng chỉ có thể dặn dò như vậy.
Soso lại lên tiếng.
“Không được phản bác lại lời nói của Welfare Horizontal đạo sư. Tận lực làm hết mọi chỉ lệnh của hắn.” Dilin nhẹ giọng ở bên tai Soso một lần lại một lần nói không ngừng cho đến khi hô hấp của cậu dần trở lên đều đặn.
Dilin khẽ cuộn người lại, lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, buồn bực phát hiện người bị mất ngủ đã biến thành chính mình.
“Ngày mai......”
Michel đối với việc buổi sáng tỉnh dậy phát hiện trong phòng nhiều ra thêm một bạn cùng phòng thì tỏ ra vô cùng khiếp sợ. Mà càng khiếp sợ chính là tối qua có người gõ cửa mà hắn cư nhiên lại không có chút phản ứng. Từ sau khi bị Ningya cự tuyệt ngủ cùng phòng, hắn đối với thói quen khi ngủ của chính mình đã có một sự hoài nghi nhất định.
Đối với việc này, Dilin đã phải dùng rất nhiều lý do đến an ủi hắn. Tỷ như tiếng đập cửa rất nhẹ, thời gian lại thực ngắn, mà đầu của Michel lúc đó lại đang khóa trong ổ chăn.
Cuối cùng, Michel một mực khăng khăng mời Soso buổi tối nhất định phải đến gõ cửa thêm lần nữa, để chứng minh hắn không phải là một kẻ tham ngủ, một kẻ có thói quen ngủ không tốt. Thế cho nên khiến cho Soso thật lâu sau vẫn không thể hiểu nổi, tham ngủ cùng ngủ không tốt thì có liên quan gì đến nhau.
Từng đạo sư đều có phòng dạy học riêng của chính mình, trừ bỏ các buổi ngoại khóa dạy học ở ngoài, bọn họ mỗi ngày đều cố định giảng dạy tại một phòng.
Dilin cùng Soso ra khỏi căng tin, đang chuẩn bị đi tới phòng học liền nhìn thấy Hydeine đang ung dung đứng dưới tán cây trước cửa căng tin.
Mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh thăm thẳm, phía sau là cây cối tốt tươi, hình ảnh xinh khiến cho người ta không nỡ rời tầm mắt.
—— nếu Hydeine có thể chỉ đứng yên mà không mở miệng.
Đương nhiên, điều đó là không có khả năng.
“Tai nạn, sắp bắt đầu.” Hắn mỉm cười nói.
@ Pichan: haiz~ sao mà mềnh lại lười thế này nhỉ? Đã muốn hoàn Thánh Viện trước tháng 1 cơ mà sao thấy khó quá cơ =.=!! Quyết tâm một tuần ít nhất cũng phải post 2 chương mới được!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất