Thánh Viện

Chương 50: Thi lại sơ cấp (chín)

Trước Sau
Lập tức có thể sử dụng ma pháp đơn giản…

Sáng tạo ma pháp chuyên dụng chỉ thuộc về mình…

Trong lòng Dilin có một sợi dây thừng bị kéo qua kéo lại.

Hydeine ôm ngực, “Rất khó chọn?”

Dilin vươn tay.

Quyển “Học cấp tốc thủy hệ ma pháp 1” đột nhiên bị dời về phía sau nửa thước, mày phải của Hydeine nhướng lên.

“Không phải đạo sư nói để tôi tự lựa chọn sao?” Dilin mặt không đổi sắc hỏi.

Hydeine nói: “Có thể chọn, nhưng phải chọn theo phương thức của ta.”

“…” Quả nhiên vẫn là phong cách của Hydeine. Dilin dùng phong hệ ma pháp di dời thân thể đến trước quyển sách, nhanh nhẹn bắt lấy.

Lần này Hydeine không có ngăn cản, mà là nửa híp con ngươi xanh thẳm liếc cậu.

“Không phải ma pháp sư nào cũng thích nghiên cứu.” Dilin cầm sách, thấp giọng lẩm bẩm.

Hydeine không nói gì.

“Có ma pháp sư cho rằng ma pháp chẳng qua chỉ là một loại công cụ phục vụ đời sống, cánh cửa tiến vào nghiệp đoàn ma pháp không cao, nhưng phúc lợi cũng rất tốt. Cũng có khi là vì bảo vệ quốc gia, giống như kỵ sĩ học tập kiếm thuật.” Dilin cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.

Ba chữ “học cấp tốc” trên sách dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, đặc biệt rõ ràng sắc bén.

“Bất quá,” Dilin chậm rãi nói, “Với tôi mà nói, sáng tạo ma pháp của mình, đem tên mình khắc dấu trên lịch sử huy hoàng của St Paders, thật sự khiến cho không người nào có thể cự tuyệt hấp dẫn.”

“Đem tên của mình khắc dấu trên lịch sử huy hoàng của St Paders?” Hydeine khẽ nhăn mày, khóe mắt lại lộ ra ý cười, “Sao ta không nhớ rõ từng có kỳ vọng không thực tế này với ngươi?”

Dilin mỉm cười: “Bởi vì đó là lý tưởng của tôi.”

“Lý tưởng của ngươi?” Hydeine chậm rãi thẳng người, “Ngươi đang chia sẻ cùng đạo sư, hay cùng người trong lòng?”

Mặt Dilin “xoát” một cái đỏ lên.

Sau khi trả hết sách ở đồ thư quán trở về, Dilin ngồi ngẩn người trên giường, ngay cả lúc Raymond trở lại cũng không phản ứng.

“Lại xảy ra chuyện gì?” Raymond trừng to mắt ghé sát vào cậu.

Dilin chớp chớp đôi mắt, “Cậu muốn hôn mình không?”

Raymond trối chết nhảy lên giường của mình, vẻ mặt kinh hồn táng đảm hỏi: “Rốt cục đã phát sinh chuyện gì?” Cậu ấy sẽ không có chủ ý với mình chứ? Raymond nghĩ đến đây, trong lòng phát lạnh, vội vàng nói, “Hydeine là một người tình hoàn mỹ, cậu ngàn vạn lần không thể sớm ba chiều bốn! Không nên để công chúa dễ dàng nhìn ra sơ hở.”

Dilin vuốt cằm, nghi hoặc nhìn hắn, “Cậu nghe câu nói vừa rồi của tôi, có cảm giác gì?”

“Cảm giác cái gì?” Raymond khoa trương xoa xoa cánh tay mình, “Đương nhiên là sởn da gà toàn thân!”

Dilin như có điều suy nghĩ.

Raymond đột nhiên kêu lên, “Chẳng lẽ, công chúa nói những lời này với cậu?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy là Hydeine?” Thanh âm Raymond càng thêm cao vút. Vừa nghĩ đến Hydeine dùng biểu tình vừa rồi của Dilin nói ra câu nói kia, da gà trên người hắn liền như cỏ dại bị xuân phong quét qua, nhất tề nổi lên.

“Cũng không phải.” Dilin bất đắc dĩ, còn nói thêm nữa sẽ thành càng tô càng đen, “Mình đột nhiên muốn nói với cậu mà thôi.”

“…” Biểu tình trên mặt Raymond đã không thể dùng hoảng sợ để hình dung.

Dilin ngây người hai giây, mới phát hiện lời nói của mình có nghĩa khác, rất nhanh bổ sung: “Mình là nói, mình đột nhiên muốn thử một lần.”

“Thử một lần?” Thanh âm Raymond thay đổi.

Dilin im lặng.

Cậu trầm mặc khiến cho Raymond nhận định mình vừa đoán trúng, trong lòng càng bất an. Hắn đích xác thích Dilin, có thể nói, trong đám bạn học ở St Paders, người hắn tán thưởng nhất chính là cậu. Nhưng hắn cũng không muốn lấy thân báo đáp a. Đại lục tuy rằng không bài xích, nhưng hắn xác định bản thân không có tiềm lực phát triển ở phương diện kia.

Hắn trộm nhìn Dilin vài cái, âm thầm tổ chức từ ngữ để khéo léo cự tuyệt.

Dilin im lặng không phải vì không nói nên lời, cậu phát hiện mình thế mà lại ba bốn lần bị lời của Hydeine nhiễu loạn tâm thần, thậm chí ngay cả sau khi tách ra, vẫn còn dư âm không dứt.

Lần thứ hai đụng phải ánh mắt Raymond, Dilin giận dữ nói: “Không phải như cậu nghĩ.”

Ánh mắt Raymond lóe lên nghi ngờ.

“Mình thề.” Dilin giơ tay phải.

Raymond tin năm phần, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”



Dilin hàm hồ tìm cớ, “Công chúa vẫn còn không đi, mình có chút phiền muộn.”

Raymond cuối cùng cũng tin, nhẹ nhàng thở ra nói: “Cậu yên tâm. Công chúa Joanne hẳn là còn ở lại không lâu.”

“Vì sao?”

“Công chúa Joanne luôn âm thầm chỉ huy học sinh trung cấp viện thu mua học sinh cao cấp viện, thậm chí có mấy đạo sư cũng bị nàng thuyết phục, chuẩn bị rời St Paders đầu nhập vào Shamanlier.” Raymond nói.

Dilin trợn mắt há mồm. Cậu vẫn luôn cho rằng sở dĩ công chúa Joanne không rời đi là vì mình, hiện tại xem ra, là cậu đánh giá bản thân quá cao, đánh giá Joanne quá thấp.

Raymond nói: “Bất quá chuyện này đã bị học viện và hội đồng chú ý. Mình nghĩ, khả năng lần này nàng sẽ phải bế môn tư quá cả đời.” Cho dù St Paders có hào phóng, cũng không thể tùy ý để một người thích đào góc tường như thế ở lại học viện.

Dilin nghĩ nghĩ, không khỏi bội phục sự quyết đoán của công chúa. Hy sinh bản thân, đổi lấy nhiều nhân tài ma pháp cao cấp như vậy rõ ràng có lời. Hơn nữa, nàng bị học viện cưỡng chế về nhà, hi vọng trở lại St Paders rất xa vời. So với việc chờ một hình phạt không biết khi nào giải trừ, chẳng bằng chủ động còn tốt hơn.

“Những người đó đều nguyện ý rời đi?” Bội phục thì bội phục, cậu vẫn có chút không dám tin. Lấy học viện mà nói, vô luận là bầu không khí, phúc lợi hay tài lực vật lực, St Paders đều là đệ nhất ở Mộng đại lục. Mà Shamanlier mặc dù là cường quốc, quý tộc trong nước lại nhiều như mây, địa vị ma pháp sư có cao thượng, cũng không thể so với bọn họ.

Raymond kỳ quái, “Vì sao không?”

Dilin nhìn hắn.

Raymond buồn cười nói: “Chẳng lẽ cậu nguyện ý ở lại St Paders? Buông tha cho địa vị và tước vị ở Shamanlier?”

Dilin không đáp một lời.

Ý cười trên mặt Raymond biến mất, dại ra nói: “Không phải thật chứ?”

Dilin nói: “Mình thích học viện.”

“Nhưng nhà cậu, Shamanlier, còn phụ thân cậu…” Raymond hồ ngôn loạn ngữ một chặp, mới gãi đầu nói, “Mình không biết cái nào tốt hơn, bội phục hay ghen tị cậu.” Người thừa kế gia tộc Bassekou, là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người a! Cậu ấy cư nhiên quay đầu khinh thường!

Dilin nói: “Chí nguyện con người khác nhau.”

Raymond thở dài, “Cứ như vậy, cậu sẽ dây dưa cùng Hydeine cả đời.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Mặt Dilin có xu thế biến thành đỏ thẫm.

Đang lo lắng liệu có nên tìm cớ tránh đi một chút, miễn cho bị Raymond giễu cợt, liền nhìn thấy Soso đẩy cửa tiến vào.

“Các anh không chuẩn bị à?” Soso kinh ngạc nhìn bọn họ.

Dilin mờ mịt nói: “Chuẩn bị cái gì?”

Raymond lập tức nhảy từ trên giường xuống, “Thiếu chút nữa quên, tiệc liên hoan!”

Soso giải thích cho Dilin: “Mấy ngày nữa đi Sonlisgar thi lại, Mikris giáo thụ phải thiết trí kết giới ngoài rừng Mộng Yểm, không thể đi cùng, cho nên liền cử hành tiệc liên hoan lửa trại để đưa tiễn chúng ta.”

“Đưa tiễn? Mình chán ghét từ này.” Raymond một bên tìm kiếm lễ phục thích hợp, một bên thầm nói.

Dilin nhớ tới tình trạng đơn độc của bản thân lần trước, lần này vô luận thế nào cũng phải tham gia.

“Phải chuẩn bị cái gì?”

“Hóa trang!” Raymond rút ra một mặt nạ màu vàng.

“Vũ hội hóa trang?” Dilin sửng sốt. Tại Shamanlier, chỉ có bằng hữu quen biết mới có thể cử hành vũ hội hóa trang tại nhà, trong giới quý tộc lại càng hiếm.

Soso nói: “Là vũ hội hóa trang liên hoan lửa trại.”

“….” Kỳ thật bị bỏ qua cũng không phải chuyện gì xấu.

Nghĩ đến một đám người mang mặt nạ đi tới đi lui, hưng trí của Dilin lập tức thuyên giảm.

Vẫn là bãi đất trống trong rừng.

Học sinh viện sơ cấp đều nhớ rõ tình cảnh nằm lều trại, chịu đựng thử thách lúc trước. Lần này trở lại chốn cũ, thập phần hưng phấn.

Dilin tròng vào lễ phục màu đen phổ thông. Soso càng đơn giản, mặc áo ngủ đi ra – đây là sáng kiến mới của Raymond. Mà Raymond thì cuối cùng buông tha cho mặt nạ chói mắt kia, giả dạng thành một thi nhân lang thang lôi thôi bẩn thỉu, trong tay còn cầm một cái đàn hạc to bằng lòng bàn tay, không biết có thể phát ra âm thanh hay không.

Dilin chú ý thấy Raymond không quá háo hức, khác hẳn với lúc vừa xuất môn, không khỏi hiếu kỳ: “Sao vậy?”

Raymond chậm rãi nhìn mặt trăng từ từ nhô lên giữa trời, sâu kín thở dài, “Mình nghĩ về Ningya.”

Thân hình Dilin nhẹ ngưng.

Raymond nói: “Đến bây giờ mình vẫn không rõ tại sao cậu ấy phải đi.”

Dilin vỗ vai hắn, “Mình tin tưởng cậu ấy làm như vậy nhất định có lý do.”



“Ha ha!” Alidi không biết nghe Jeffrey nói gì đó, cười đến ôm bụng. Dù trên đầu đội quả mũ cồng kềnh trông như quả bí đỏ, dáng người vẫn vô tình bán đứng hắn.

Trong lòng Raymond không thoải mái, nhìn người khác vui vẻ càng cảm thấy gai mắt. Hắn lặng lẽ đến sau lưng tên kia, vỗ vỗ vai hắn.

Alidi quay đầu, nhìn thấy hắn lập tức đề phòng: “Làm sao?”

Từ sau khi dọn đến ký túc xá, Alidi và bọn họ kết giao ngày càng ít, huống chi tiểu liên minh quý tộc vốn đã mang tính danh nghĩa. Ngược lại là Kevin thường xuyên qua lại ký túc xá của Dilin và Raymond. Cho nên Raymond mang theo vẻ mặt không có hảo ý đột nhiên đứng sau lưng hắn, đương nhiên khiến cho Alidi cảnh giác.

“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, chẳng lẽ mi không tưởng niệm Ciro tẹo nào sao?” Raymond xấu xa nói, “Lúc trước không biết là ai vô cùng trung thành và tận tâm với Ciro, bám theo làm tùy tùng, chỉ còn thiếu nước lấy thân báo đáp.”

Mặt Alidi bị hắn giễu cợt lúc xanh lúc trắng, nửa ngày mới phun ra một câu, “Ai nói ta không nhớ đến ngài ấy?”

“Ta có mắt, nhìn ra thế.”

Alidi hừ lạnh: “Ciro hoàng tử rất ổn, căn bản không cần nhớ mong.”

“Làm sao mi biết?”

Tuy rằng trong đầu Alidi vẫn có vướng mắc với Ciro, nhưng lúc này thế nào cũng không thể lộ ra, đành cứng đầu cứng cổ nói: “Ngài ấy sắp trở thành hoàng thái tử, đương nhiên rất ổn!”

“Hoàng thái tử?” Dù khi Ciro rời đi, Raymond đã biết hắn về nước chiếm đoạt thái tử vị, nhưng chân chính nghe được tin tức này, vẫn không khỏi giật mình.

Dilin và Soso đứng phía sau hắn cũng ngẩn người.

Alidi nhìn bộ dáng bọn họ nhất loạt ngây ra như phỗng, lập tức vênh váo tự đắc, “Ha! Bọn mi nếu sợ hãi, hiện giờ viết thư xin tha thứ còn kịp.”

Raymond hoàn hồn, kéo lấy Dilin đang đứng bên người, “A, huynh đệ, nhìn, có kẻ khiêu khích cậu.”

Alidi biết mình lỡ lời, sắc mặt nhất thời trở nên mất tự nhiên.

Dilin không muốn biến sự tình ra nghiêm trọng, thuận miệng cười nói: “Thay vì xin tha thứ, không bằng viết một phong thư chúc mừng. Dù gì cũng là bạn học.”

“Cậu thật là…” Raymond còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên bị âm nhạc vang lên cắt ngang.

Dilin quay đầu nhìn về phía tiếng nhạc.

Chỉ thấy nơi đó đặt một cái giá treo đầy những tấm thép nhỏ, một ma pháp sư âm nhạc đang dùng phong hệ ma pháp điều khiển các tấm thép phát ra tiếng nhạc dễ nghe.

Mikris cùng một đám ma pháp đạo sư quần áo kì dị đang đứng bên những mảnh thép. Bất quá bọn họ không thưởng thức âm nhạc, mà là từng người kiểm tra nhạc khí trong tay.

Raymond kinh ngạc nói: “Các giáo thụ biết thổi kèn? A không, phải nói, bọn họ cư nhiên muốn thổi kèn?”

Ánh mắt Dilin xẹt nhanh qua đám người tìm tòi một lượt.

Không có Hydeine.

Hai phút sau, cậu kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên có chút thất vọng, với tiệc liên hoan cũng không dậy nổi hưng trí gì.

Âm nhạc rất nhanh chấm dứt, tiếng vỗ tay như sấm, không biết là vì đoạn diễn tấu của ma pháp sư kia, hay là vì nhóm người Mikris sắp lên sân khấu.

Đô đô đô…

Mikris bắt đầu thổi.

Các nhạc khí khác lục tục gia nhập.

Hòa âm khí thế bàng bạc vang vọng khắp rừng rậm.

Các học sinh bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc.

Dilin vốn không muốn tham gia, nhưng bị Soso và Raymond lôi kéo, không thể không nhảy theo cùng.

Nếu nhìn tổng thể, vũ hội này tuyệt đối là một vũ hội lộn xộn đến cực điểm. Các học sinh đến từ khắp nơi tùy ý nhảy điệu vũ của quốc gia mình, không chỉ vậy, còn thường xuyên bắt chước người bên cạnh, cuối cùng, ngay cả mình đến tột cùng nhảy cái gì cũng không biết.

Bất quá điều này cũng chẳng gây trở ngại cho tâm tình của bọn họ.

Tiếng cười và âm nhạc không ngừng dung hợp một chỗ, nấn ná trên không trung.

Ngăn cách giữa người với người tiêu thất.

Mặc kệ là người lạ, người quen, địch nhân, bằng hữu, đều ôm chầm lấy nhau.

Mất mát trong lòng Dilin rất nhanh cũng bị tươi cười nhiệt tình của mọi người xua tan.



Một đêm này, thực dài, bởi vì mỗi người đều lưu luyến.

Một đêm này, lại thực ngắn, vì nó chỉ để lại một mảnh mơ hồ mà xa xôi trong ký ức mỗi người.

Thật lâu thật lâu sau đó, Dilin vẫn có thể nhớ rõ ràng cảm giác khoái trá thả lòng này, lại thủy chung nghĩ không ra, người cùng khiêu vũ là ai, nhạc khúc diễn tấu là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau