Chương 52: Công thành đại tái (một)
“Đạo sư!”
Dilin nghe được thanh âm cất cao lanh lảnh của mình.
Hydeine dùng khóe mắt nhìn cậu.
“Anh…” Dilin rất nhanh phát hiện hóa ra hắn đang hong tóc, nguyên bản vốn định ngăn cản lập tức khựng lại, đổi thành, “Cần giúp đỡ không?”
Ngọn lửa trên tay Hydeine lụi tắt, gật đầu nói: “Giúp ta hong tóc.”
Phương thức sấy khô của thủy hệ ma pháp là chia lìa thủy nguyên tổ bám mặt ngoài tóc, nhưng không được xóa bỏ thủy nguyên tố của tóc, thuộc loại ma pháp khó.
Dilin nhớ tới biện pháp được nhắc tới trong quyển “Thủy ma pháp quấy khí”, cách để phân biệt thủy nguyên tố phổ thông và thủy nguyên tố trong tỏi giã và thịt vụn chính là mùi của chúng. Tác giả đề cập tới, thủy nguyên tố chứa mùi sẽ có màu khác thủy nguyên tố bình thường, sự bất đồng này không phải cố định, sẽ căn cứ vào lý giải của người sử dụng ma pháp đối với các loại mùi mà biểu hiện thành các màu sắc khác nhau.
Dilin xem xong quyển sách kia, vẫn luôn muốn tìm cơ hội thử một lần, hiện tại cơ hội trước mắt, cậu lại thấy do dự.
Hương vị của thịt và tỏi đều dễ phân biệt, nhưng mùi tóc Hydeine…
Dilin nhìn chằm chằm đầu tóc vàng kia, chần chừ có nên nghe lời tiến đến hay không.
Hydeine thấy cậu chậm chạp bất động, cau mày nói: “Đừng nói với ta ngươi không muốn làm.”
Băn khoăn chần chờ của Dilin bị một câu này lập tức xóa bỏ, cậu nghiêm túc nói: “Có thể thỉnh đạo sư để tôi ngửi tóc của ngài chút không?”
…
Hydeine sắc mặt cổ quái nhìn cậu.
Dilin sợ hắn hiểu lầm, vội vàng nói lý do.
“Như vậy a.” Khóe miệng Hydeine hơi cong lên, trong mắt hiện ra trêu tức quen thuộc.
Dilin hối hận.
Cho dù người trước mắt này là đạo sư của cậu, cậu cũng không nên có bất luận dính dáng cá nhân nào khác. Có lẽ, bây giờ xoay người còn kịp?
Cậu trộm nhớ lại cự ly từ lối vào đến đây.
“Được rồi.” Hydeine đồng ý.
Lần này đến lượt Dilin chần chờ.
Hydeine dứt khoát cúi đầu, duỗi cổ đến trước mặt cậu.
Một đạo hương khí thanh tân như có như không bay vào mũi Dilin. Nếu không phải khoảng cách gần như vậy, nhất định không thể ngửi thấy.
“Còn muốn gần hơn chút nữa?” Đầu Hydeine tiến lại.
Mái tóc bị lửa hơ nửa khô nửa ướt đảo qua mũi cậu, khiến Dilin hoảng loạn lui về phía sau nửa bước, ho khan nói: “Được rồi, tốt lắm.”
Hydeine ngẩng đầu, “Như vậy có thể bắt đầu chưa?”
“Ân.” Dilin lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại.
Trong đầu lập tức hiện lên đồ hình phân bố của thủy nguyên tố.
Trong một đám thủy nguyên tố lấp lánh, nguyên tố trên đầu Hydeine phá lệ sáng ngời. Có thể thấy độ đậm đặc của thủy nguyên tố rất cao. Nhưng là, Dilin tìm kiếm trên đầu hắn nửa ngày, cũng không tìm thấy thủy nguyên tố khác biệt như trong quyển “Thủy ma pháp quấy khí” nhắc tới.
Trước khi tìm được, cậu không dám tùy tiện di động thủy nguyên tố trên đầu Hydeine, sợ vạn nhất dời hết, đầu hắn sẽ biến thành một đống cỏ khô.
Ước chừng qua ba phút đồng hồ, đám thủy nguyên tố kia di động.
Dilin cả kinh mở mắt, phát hiện Hydeine đã ngồi trên giường.
“Đạo sư…” Cậu áy náy nhìn hắn.
Hydeine dựa lưng vào đầu giường, tùy tay lôi ra một quyển sách, lắc lắc tay nói với cậu: “Ngươi tiếp tục. Ta nghỉ ngơi một chút.”
“…”
Lấy biểu hiện dĩ vãng của Hydeine mà nói, câu “Nghỉ ngơi một chút” này của hắn thật sự có thể coi là ôn nhu hòa nhã, nhưng Dilin nghe vào tai lại không có cảm thụ tương tự. Cậu quyết định ăn ngay nói thật, “Tôi không nhận ra thủy nguyên tố trong tóc đạo sư.”
Hydeine lật sách, khoan thai nói: “Không nhận ra, vì căn bản không nhìn thấy.”
“Không nhìn thấy?” Dilin bừng tỉnh. Đúng rồi, thủy nguyên tố trong tóc dù có tồn tại cũng nhất định cực kì bé nhỏ, căn bản không có khả năng sáng lên trong đầu cậu, “Tôi hiểu rồi.”
Cánh tay cậu vung lên, thủy nguyên tố vèo cái bay đến, dừng trên chăn của Hydeine.
Hydeine từ trong sách nâng mắt.
Dilin cười gượng phân giải thủy nguyên tố trong chăn, sau đó thả ra không khí.
Hydeine nói: “Độ ẩm của phòng gia tăng.”
“Ách, tôi có thể điều tiết lại.” Dilin vừa định vận dụng ma pháp, chỉ thấy Hydeine khoát tay nói: “Không hề gì.”
“Như vậy, đạo sư ngủ ngon.” Dilin nhẹ nhàng thở ra, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ngươi tìm ta, vì muốn hong tóc cho ta?” Hydeine lười biếng ngăn chặn cước bộ của cậu.
Dilin lúc này mới nhớ đến nguyên nhân mình tới đây, thuận tiện hỏi: “Tôi thấy sắc mặt đạo sư ban ngày không tốt lắm, cho nên tới nhìn xem có phải…say tàu hay không…”
“Đúng vậy.”
“Thật sự say tàu?” Trong lòng Dilin không biết vì sao có chút cao hứng. Hydeine vốn luôn tỏ ra tự cao tự đại, giống như không gì không làm được nguyên lai cũng có nhược điểm.
“Bất quá,” Hydeine chuyển giọng, “Câu thăm hỏi của ngươi có phải quá muộn rồi không?”
Dilin cứng đờ.
Hydeine chậm rãi tiếp tục: “Thuyền đi tổng cộng chín ngày?”
Chẳng lẽ anh ta luôn trốn trong phòng chờ cậu đi qua thăm hỏi?
Trong óc đột nhiên hiện lên hình ảnh Hydeine ngồi trên giường, vẻ mặt oán niệm nhìn cửa.
Dilin bị chính ý tưởng của mình đóng băng, hồi lâu mới nói: “Tôi tưởng đạo sư hy vọng có không gian riêng.”
“Không gian riêng a.” Hydeine gật đầu, “Lấy cớ không tồi.”
Dilin cúi đầu.
Trên thực tế, thời điểm ở trên thuyền cậu đích xác không muốn đi qua thăm hỏi gì. Không biết tại sao, so với lão sư trước, ranh giới thầy trò giữa mình và Hydeine không phân minh bằng. Cùng với đó, quan niệm tôn sư trọng đạo cũng không khắc sâu như vậy.
Có lẽ, vì Hydeine thật sự rất không giống một lão sư?
“Ta chấp nhận cớ của ngươi.” Hydeine một lần nữa dùng ánh mắt triệu hồi cuốn sách, nửa ngày mới phát hiện Dilin còn đứng lặng tại chỗ không đi, nghi hoặc hỏi, “Còn có việc?”
Dilin muốn hỏi biểu hiện không tốt trên thuyền của mình có ảnh hưởng đến phân công chức vụ trong lúc thành chiến hay không. Dù sao cậu vẫn thực chờ mong danh hiệu chỉ huy này. Nhưng nhìn vẻ mặt Hydeine, nhớ đến đủ loại việc xấu lúc trước của hắn, vẫn cảm thấy tiếp tục giữ im lặng là hơn.
Không còn cách nào, anh ta nhất định dùng nó để áp chế mình.
Dilin trở lại ký túc xá, Raymond và Kevin đang ở đó, đều hỏi thế nào rồi.
Dilin tỉnh lược chi tiết hong tóc, chỉ nói Hydeine đích xác say tàu.
Raymond cảm khái, không nghĩ người như Hydeine cư nhiên cũng say tàu, thật sự làm cho người ta khoái trá.
Mặc dù ý nghĩ của mình chẳng khác gì cậu ấy, nhưng từ miệng người khác nói ra, tất nhiên không dễ nghe.
Dilin áp chế phiền não trong lòng, uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.
Vừa vặn Soso đang nằm trên giường say ngủ, Raymond và Kevin thức thời đứng dậy trở về phòng.
Dilin rửa mặt xong, nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được.
…
Lúc về St Paders còn phải ngồi thuyền, có lẽ cậu nên mua thuốc say tàu.
Xe bò chậm rãi chạy hai ngày, rốt cuộc đến “chiến trường”.
Thứ Sonlisgar dành ra nghiêm khắc mà nói cũng không thể gọi là thành, mà là một trấn, một trấn có tường thành cao sáu thước.
Dilin vừa thấy được tường thành, liền nhíu mày.
Không sông đào bảo vệ, không có thành lũy chưa tính,dù sao cũng không thể trông cậy vào Sonlisgar đem đại thành chân chính ra cho bọn cậu chơi đùa, nhưng tường thành như vậy cũng quá khoa trương, rõ ràng thiết kế vì phe công thành!
Raymond thấy ánh mắt cậu tỉ mỉ quan sát tường thành, thấp giọng nói: “Thế nào? Có phương án tác chiến gì chưa?”
“Hai chữ.” Dilin thở dài.
Raymond kinh ngạc: “Thật sự? Chữ gì?”
“Tử thủ.”
“…Nghe như không quá may mắn.”
Dilin nhớ tới cậu ta là quý tộc Sonlisgar, nếu mình oán giận không khỏi thương tổn tình cảm hai người, liền không đáp lời.
Bất quá cậu không mở miệng không có nghĩa là không ai mở miệng.
“Tường thành này thấp quá a!”
“Rào tre à!”
“Là chuồng dê bò. Phòng sói.”
“Uy uy uy, cái gì mà phòng sói? St Sorvi bọn họ là sói, thế chúng ta là cái gì?”
“…”
Học sinh sơ cấp viện nhìn thấy tường thành liền nhao nhao oán giận.
Sắc mặt Raymond không tốt lắm.
Dilin vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Nếu tường thành rất cao, còn cần chúng ta làm gì?”
Raymond nhếch nhếch miệng, nhưng tâm tình rõ ràng hoãn xuống.
Dilin đột nhiên rất muốn biết cái nhìn của Hydeine với tường thành. Cậu ngóng trông về phía trước.
Hydeine đứng ở phía đầu đội ngũ. Hắn làm như không thấy tường thành, mắt điếc tai ngơ với nghị luận, đi thẳng về phía cánh cửa nhìn qua dị thường đúng chuẩn “lâu năm không sửa” giữa tường thành kia.
Kevin lặng lẽ đến phía sau Dilin, nhỏ giọng nói: “Tìm được một trấn như vậy, Sonlisgar nhất định mất không ít công sức.”
Dilin cười gượng không nói.
Học viện Honorable St Sorvi nằm trong cảnh nội Sonlisgar. Sonlisgar có thiên vị bọn họ cũng thực bình thường. Bất quá tổng thể mà nói, phe thủ thành có ưu thế so với phe công thành, cho nên, cũng không tính quá bất công.
…
Một giờ sau, cậu thu hồi ý nghĩ lúc trước.
“Cái gì mà phía công thành không có ưu thế, cho nên nhân thủ tăng gấp đôi?”
Học sinh học viện nhao nhao chất vấn, cãi lộn ầm ĩ.
Quan giám sát và giám khảo Sonlisgar phái tới đều trong mong nhìn Hydeine, hy vọng hắn đi ra biểu hiện thái độ.
Hydeine ngồi trên chiếc ghế thoải mái nhất ở đại đường, híp mắt, uống cà phê, khoan thai chẳng thèm đếm xỉa.
Quan giám sát chịu không nổi, hỏi một câu, “Đạo sư, người xem?”
“Ta thu ngươi làm học sinh lúc nào?” Trên mặt Hydeine rành rành viết hai chữ chán ghét.
Mặt quan giám sát không giấu nổi giận dữ, thầm nghĩ, ta bất quá khách khí một câu, ngươi cư nhiên không nể mặt! Ngữ khí của hắn lập tức đông cứng, “Ta biết học viện St Paders có được danh tự tốt đẹp, là đệ nhất học viện trứ danh đại lục.” Hắn đem hai chữ “đệ nhất” kéo dài, “Cho nên ta tin tưởng St Paders sẽ không dùng ưu thế của phe thủ thành để chiếm thắng lợi?”
Các học sinh thấy hắn và Hydeine nói chuyện, tự giác mà yên lặng.
Hydeine thản nhiên nói: “Ý của ngươi nói, St Sorvi nhất định phải hai đánh một mới có thể thắng St Paders?”
Quan giám sát nghẹn họng, vội vàng nói: “Không phải, ta nói, phe thủ thành có ưu thế. Cho nên cần dùng một ưu thế khác đền bù cho học viện Honorable St Sorvi.”
Hydeine nghĩ nghĩ nói: “Được rồi.”
Quan giám sát vui vẻ.
“Vậy cho nhóm hắn ưu thế của phe thủ thành đi.”
Quan giám sát từ vui mừng chuyển kinh ngạc.
Hydeine để chén cà phê sang bên cạnh, đứng lên nói: “Chúng ta đi công thành!”
Thấy quan giám sát còn ngây ra ở đó, hắn bổ sung: “Yên tâm, cho dù ở phe công thành, đối phó với bọn họ, chúng ta dùng một chọi một là được.”
Học sinh St Paders ồn ào như sấm.
Quan giám sát: “…” Sự tình sao lại biến thành thế này?
Dilin nghe được thanh âm cất cao lanh lảnh của mình.
Hydeine dùng khóe mắt nhìn cậu.
“Anh…” Dilin rất nhanh phát hiện hóa ra hắn đang hong tóc, nguyên bản vốn định ngăn cản lập tức khựng lại, đổi thành, “Cần giúp đỡ không?”
Ngọn lửa trên tay Hydeine lụi tắt, gật đầu nói: “Giúp ta hong tóc.”
Phương thức sấy khô của thủy hệ ma pháp là chia lìa thủy nguyên tổ bám mặt ngoài tóc, nhưng không được xóa bỏ thủy nguyên tố của tóc, thuộc loại ma pháp khó.
Dilin nhớ tới biện pháp được nhắc tới trong quyển “Thủy ma pháp quấy khí”, cách để phân biệt thủy nguyên tố phổ thông và thủy nguyên tố trong tỏi giã và thịt vụn chính là mùi của chúng. Tác giả đề cập tới, thủy nguyên tố chứa mùi sẽ có màu khác thủy nguyên tố bình thường, sự bất đồng này không phải cố định, sẽ căn cứ vào lý giải của người sử dụng ma pháp đối với các loại mùi mà biểu hiện thành các màu sắc khác nhau.
Dilin xem xong quyển sách kia, vẫn luôn muốn tìm cơ hội thử một lần, hiện tại cơ hội trước mắt, cậu lại thấy do dự.
Hương vị của thịt và tỏi đều dễ phân biệt, nhưng mùi tóc Hydeine…
Dilin nhìn chằm chằm đầu tóc vàng kia, chần chừ có nên nghe lời tiến đến hay không.
Hydeine thấy cậu chậm chạp bất động, cau mày nói: “Đừng nói với ta ngươi không muốn làm.”
Băn khoăn chần chờ của Dilin bị một câu này lập tức xóa bỏ, cậu nghiêm túc nói: “Có thể thỉnh đạo sư để tôi ngửi tóc của ngài chút không?”
…
Hydeine sắc mặt cổ quái nhìn cậu.
Dilin sợ hắn hiểu lầm, vội vàng nói lý do.
“Như vậy a.” Khóe miệng Hydeine hơi cong lên, trong mắt hiện ra trêu tức quen thuộc.
Dilin hối hận.
Cho dù người trước mắt này là đạo sư của cậu, cậu cũng không nên có bất luận dính dáng cá nhân nào khác. Có lẽ, bây giờ xoay người còn kịp?
Cậu trộm nhớ lại cự ly từ lối vào đến đây.
“Được rồi.” Hydeine đồng ý.
Lần này đến lượt Dilin chần chờ.
Hydeine dứt khoát cúi đầu, duỗi cổ đến trước mặt cậu.
Một đạo hương khí thanh tân như có như không bay vào mũi Dilin. Nếu không phải khoảng cách gần như vậy, nhất định không thể ngửi thấy.
“Còn muốn gần hơn chút nữa?” Đầu Hydeine tiến lại.
Mái tóc bị lửa hơ nửa khô nửa ướt đảo qua mũi cậu, khiến Dilin hoảng loạn lui về phía sau nửa bước, ho khan nói: “Được rồi, tốt lắm.”
Hydeine ngẩng đầu, “Như vậy có thể bắt đầu chưa?”
“Ân.” Dilin lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại.
Trong đầu lập tức hiện lên đồ hình phân bố của thủy nguyên tố.
Trong một đám thủy nguyên tố lấp lánh, nguyên tố trên đầu Hydeine phá lệ sáng ngời. Có thể thấy độ đậm đặc của thủy nguyên tố rất cao. Nhưng là, Dilin tìm kiếm trên đầu hắn nửa ngày, cũng không tìm thấy thủy nguyên tố khác biệt như trong quyển “Thủy ma pháp quấy khí” nhắc tới.
Trước khi tìm được, cậu không dám tùy tiện di động thủy nguyên tố trên đầu Hydeine, sợ vạn nhất dời hết, đầu hắn sẽ biến thành một đống cỏ khô.
Ước chừng qua ba phút đồng hồ, đám thủy nguyên tố kia di động.
Dilin cả kinh mở mắt, phát hiện Hydeine đã ngồi trên giường.
“Đạo sư…” Cậu áy náy nhìn hắn.
Hydeine dựa lưng vào đầu giường, tùy tay lôi ra một quyển sách, lắc lắc tay nói với cậu: “Ngươi tiếp tục. Ta nghỉ ngơi một chút.”
“…”
Lấy biểu hiện dĩ vãng của Hydeine mà nói, câu “Nghỉ ngơi một chút” này của hắn thật sự có thể coi là ôn nhu hòa nhã, nhưng Dilin nghe vào tai lại không có cảm thụ tương tự. Cậu quyết định ăn ngay nói thật, “Tôi không nhận ra thủy nguyên tố trong tóc đạo sư.”
Hydeine lật sách, khoan thai nói: “Không nhận ra, vì căn bản không nhìn thấy.”
“Không nhìn thấy?” Dilin bừng tỉnh. Đúng rồi, thủy nguyên tố trong tóc dù có tồn tại cũng nhất định cực kì bé nhỏ, căn bản không có khả năng sáng lên trong đầu cậu, “Tôi hiểu rồi.”
Cánh tay cậu vung lên, thủy nguyên tố vèo cái bay đến, dừng trên chăn của Hydeine.
Hydeine từ trong sách nâng mắt.
Dilin cười gượng phân giải thủy nguyên tố trong chăn, sau đó thả ra không khí.
Hydeine nói: “Độ ẩm của phòng gia tăng.”
“Ách, tôi có thể điều tiết lại.” Dilin vừa định vận dụng ma pháp, chỉ thấy Hydeine khoát tay nói: “Không hề gì.”
“Như vậy, đạo sư ngủ ngon.” Dilin nhẹ nhàng thở ra, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ngươi tìm ta, vì muốn hong tóc cho ta?” Hydeine lười biếng ngăn chặn cước bộ của cậu.
Dilin lúc này mới nhớ đến nguyên nhân mình tới đây, thuận tiện hỏi: “Tôi thấy sắc mặt đạo sư ban ngày không tốt lắm, cho nên tới nhìn xem có phải…say tàu hay không…”
“Đúng vậy.”
“Thật sự say tàu?” Trong lòng Dilin không biết vì sao có chút cao hứng. Hydeine vốn luôn tỏ ra tự cao tự đại, giống như không gì không làm được nguyên lai cũng có nhược điểm.
“Bất quá,” Hydeine chuyển giọng, “Câu thăm hỏi của ngươi có phải quá muộn rồi không?”
Dilin cứng đờ.
Hydeine chậm rãi tiếp tục: “Thuyền đi tổng cộng chín ngày?”
Chẳng lẽ anh ta luôn trốn trong phòng chờ cậu đi qua thăm hỏi?
Trong óc đột nhiên hiện lên hình ảnh Hydeine ngồi trên giường, vẻ mặt oán niệm nhìn cửa.
Dilin bị chính ý tưởng của mình đóng băng, hồi lâu mới nói: “Tôi tưởng đạo sư hy vọng có không gian riêng.”
“Không gian riêng a.” Hydeine gật đầu, “Lấy cớ không tồi.”
Dilin cúi đầu.
Trên thực tế, thời điểm ở trên thuyền cậu đích xác không muốn đi qua thăm hỏi gì. Không biết tại sao, so với lão sư trước, ranh giới thầy trò giữa mình và Hydeine không phân minh bằng. Cùng với đó, quan niệm tôn sư trọng đạo cũng không khắc sâu như vậy.
Có lẽ, vì Hydeine thật sự rất không giống một lão sư?
“Ta chấp nhận cớ của ngươi.” Hydeine một lần nữa dùng ánh mắt triệu hồi cuốn sách, nửa ngày mới phát hiện Dilin còn đứng lặng tại chỗ không đi, nghi hoặc hỏi, “Còn có việc?”
Dilin muốn hỏi biểu hiện không tốt trên thuyền của mình có ảnh hưởng đến phân công chức vụ trong lúc thành chiến hay không. Dù sao cậu vẫn thực chờ mong danh hiệu chỉ huy này. Nhưng nhìn vẻ mặt Hydeine, nhớ đến đủ loại việc xấu lúc trước của hắn, vẫn cảm thấy tiếp tục giữ im lặng là hơn.
Không còn cách nào, anh ta nhất định dùng nó để áp chế mình.
Dilin trở lại ký túc xá, Raymond và Kevin đang ở đó, đều hỏi thế nào rồi.
Dilin tỉnh lược chi tiết hong tóc, chỉ nói Hydeine đích xác say tàu.
Raymond cảm khái, không nghĩ người như Hydeine cư nhiên cũng say tàu, thật sự làm cho người ta khoái trá.
Mặc dù ý nghĩ của mình chẳng khác gì cậu ấy, nhưng từ miệng người khác nói ra, tất nhiên không dễ nghe.
Dilin áp chế phiền não trong lòng, uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.
Vừa vặn Soso đang nằm trên giường say ngủ, Raymond và Kevin thức thời đứng dậy trở về phòng.
Dilin rửa mặt xong, nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được.
…
Lúc về St Paders còn phải ngồi thuyền, có lẽ cậu nên mua thuốc say tàu.
Xe bò chậm rãi chạy hai ngày, rốt cuộc đến “chiến trường”.
Thứ Sonlisgar dành ra nghiêm khắc mà nói cũng không thể gọi là thành, mà là một trấn, một trấn có tường thành cao sáu thước.
Dilin vừa thấy được tường thành, liền nhíu mày.
Không sông đào bảo vệ, không có thành lũy chưa tính,dù sao cũng không thể trông cậy vào Sonlisgar đem đại thành chân chính ra cho bọn cậu chơi đùa, nhưng tường thành như vậy cũng quá khoa trương, rõ ràng thiết kế vì phe công thành!
Raymond thấy ánh mắt cậu tỉ mỉ quan sát tường thành, thấp giọng nói: “Thế nào? Có phương án tác chiến gì chưa?”
“Hai chữ.” Dilin thở dài.
Raymond kinh ngạc: “Thật sự? Chữ gì?”
“Tử thủ.”
“…Nghe như không quá may mắn.”
Dilin nhớ tới cậu ta là quý tộc Sonlisgar, nếu mình oán giận không khỏi thương tổn tình cảm hai người, liền không đáp lời.
Bất quá cậu không mở miệng không có nghĩa là không ai mở miệng.
“Tường thành này thấp quá a!”
“Rào tre à!”
“Là chuồng dê bò. Phòng sói.”
“Uy uy uy, cái gì mà phòng sói? St Sorvi bọn họ là sói, thế chúng ta là cái gì?”
“…”
Học sinh sơ cấp viện nhìn thấy tường thành liền nhao nhao oán giận.
Sắc mặt Raymond không tốt lắm.
Dilin vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Nếu tường thành rất cao, còn cần chúng ta làm gì?”
Raymond nhếch nhếch miệng, nhưng tâm tình rõ ràng hoãn xuống.
Dilin đột nhiên rất muốn biết cái nhìn của Hydeine với tường thành. Cậu ngóng trông về phía trước.
Hydeine đứng ở phía đầu đội ngũ. Hắn làm như không thấy tường thành, mắt điếc tai ngơ với nghị luận, đi thẳng về phía cánh cửa nhìn qua dị thường đúng chuẩn “lâu năm không sửa” giữa tường thành kia.
Kevin lặng lẽ đến phía sau Dilin, nhỏ giọng nói: “Tìm được một trấn như vậy, Sonlisgar nhất định mất không ít công sức.”
Dilin cười gượng không nói.
Học viện Honorable St Sorvi nằm trong cảnh nội Sonlisgar. Sonlisgar có thiên vị bọn họ cũng thực bình thường. Bất quá tổng thể mà nói, phe thủ thành có ưu thế so với phe công thành, cho nên, cũng không tính quá bất công.
…
Một giờ sau, cậu thu hồi ý nghĩ lúc trước.
“Cái gì mà phía công thành không có ưu thế, cho nên nhân thủ tăng gấp đôi?”
Học sinh học viện nhao nhao chất vấn, cãi lộn ầm ĩ.
Quan giám sát và giám khảo Sonlisgar phái tới đều trong mong nhìn Hydeine, hy vọng hắn đi ra biểu hiện thái độ.
Hydeine ngồi trên chiếc ghế thoải mái nhất ở đại đường, híp mắt, uống cà phê, khoan thai chẳng thèm đếm xỉa.
Quan giám sát chịu không nổi, hỏi một câu, “Đạo sư, người xem?”
“Ta thu ngươi làm học sinh lúc nào?” Trên mặt Hydeine rành rành viết hai chữ chán ghét.
Mặt quan giám sát không giấu nổi giận dữ, thầm nghĩ, ta bất quá khách khí một câu, ngươi cư nhiên không nể mặt! Ngữ khí của hắn lập tức đông cứng, “Ta biết học viện St Paders có được danh tự tốt đẹp, là đệ nhất học viện trứ danh đại lục.” Hắn đem hai chữ “đệ nhất” kéo dài, “Cho nên ta tin tưởng St Paders sẽ không dùng ưu thế của phe thủ thành để chiếm thắng lợi?”
Các học sinh thấy hắn và Hydeine nói chuyện, tự giác mà yên lặng.
Hydeine thản nhiên nói: “Ý của ngươi nói, St Sorvi nhất định phải hai đánh một mới có thể thắng St Paders?”
Quan giám sát nghẹn họng, vội vàng nói: “Không phải, ta nói, phe thủ thành có ưu thế. Cho nên cần dùng một ưu thế khác đền bù cho học viện Honorable St Sorvi.”
Hydeine nghĩ nghĩ nói: “Được rồi.”
Quan giám sát vui vẻ.
“Vậy cho nhóm hắn ưu thế của phe thủ thành đi.”
Quan giám sát từ vui mừng chuyển kinh ngạc.
Hydeine để chén cà phê sang bên cạnh, đứng lên nói: “Chúng ta đi công thành!”
Thấy quan giám sát còn ngây ra ở đó, hắn bổ sung: “Yên tâm, cho dù ở phe công thành, đối phó với bọn họ, chúng ta dùng một chọi một là được.”
Học sinh St Paders ồn ào như sấm.
Quan giám sát: “…” Sự tình sao lại biến thành thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất