Thánh Viện

Chương 93: Học phần tốt nghiệp (hai)

Trước Sau
Tràng khảo nghiệm kết thức, Dilin và Hydeine trở về trên con đường nhỏ.

Cùng là con đường bọn họ đã đi qua không biết bao lần, nhưng tâm tình lúc này của Dilin hoàn toàn khác biệt. Từ sau khi thừa nhận quan hệ tình nhân, đây là lần đầu tiên Dilin thực sự cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hydeine đã kéo lại gần.

Nhìn đôi tay thon dài phía trước, cậu đột nhiên có xung động muốn nắm lấy.

Tình nhân… hẳn là có thể nắm tay nhau?

Dilin chậm rãi nuốt nước miếng, thử thăm dò vươn tay ra.

Hydeine quay đầu lại.

Dilin cắn răng một cái, tay đột nhiên nắm lấy đối phương.

“Hử?” Mắt Hydeine mang theo nghi vấn.

Dilin trấn định dời đi sự chú ý của hắn, “Lời anh vừa nói ở tràng khảo nghiệm có thật không?”

“Ma pháp sư toàn hệ?” Hydeine nói, “Đây là hướng nghiên cứu hàng đầu của ta. Ngươi đã xác định phong nguyên tố, vậy nghiên cứu về phong nguyên tố giao cho ngươi.”

Bàn tay Dilin nắm hắn hơi đổ mồ hôi, “Ý tôi không phải điều đó.”

Hydeine nhướng mày.

“Anh nói, anh không chung thủy như vậy…” Dilin đột nhiên cảm thấy thật dọa người. Là một người đàn ông, thế mà lại đi so đo vấn đề này.

Hydeine ngẩn người, rồi lập tức lộ vẻ tươi cười, “Ngươi nói coi?”

Dilin nghiêm mặt: “Chung thủy và trung thành, là phẩm cách cao thượng mỗi người đều phải có.” Cũng là gia quy bất thành văn của gia tộc Bassekou. Kỳ thực cậu cũng không biết tại sao mình lại thốt ra những lời này. Có thể khẳng định, trước khi có mình, tình sử của Hydeine hoàn toàn trống rỗng. Nhưng dù thế nào cậu vẫn thấy câu nói kia thật chói tai.

Hydeine nói: “Hô. Muốn ta chung thủy cũng có thể.”

Dilin biết kế tiếp mới là trọng điểm.

“Ngươi đến thử xem.” Hydeine thi nhiên hạ chiến thư.

Về kết quả lần này, học viện tựa hồ hoàn toàn không định giấu giếm, chẳng những công bố chi tiết quá trình và kết quả khảo nghiệm, ngay cả câu cảm khái cuối cùng của Orosey cũng không chừa, khiến Dilin thoắt cái biến thành nhân vật nổi tiếng bậc nhất St Paders. Có danh hiệu hiển hách niềm kiêu hãnh của St Paders, cậu đến đâu cũng bị đám đông vây xem. Duy nhất đáng ăn mừng chính là trung cấp viện và cao cấp viện không được tùy tiện đến viện sơ cấp, cậu mới có thời gian thở một hơi.

Có điều bạn học sơ cấp viện không buông tha cậu dễ dàng như vậy.

Không nói tới đám người Raymond, Kevin, ngay cả Alidi và Jeffrey đã lâu không qua lại cũng đến hỏi han.

Dilin thỏa mãn lòng hiếu kỳ của từng lớp từng lớp người xong, rốt cục chống đỡ hết nổi, đổ ầm lên giường.

Raymond cầm một gậy ma pháp không biết từ đâu ra, đi tới đi lui trước mặt cậu, cười đến cực xấu xa, “Không phải giả vờ, ngay cả hội đồng cậu cũng đối phó trót lọt, tinh thần lực nhất định rất cường đại, chỉ có từng này không thể làm mệt chết cậu được.”

Dilin nhướng mắt.

Soso ngồi bên giường đau lòng nói: “Nghe nói có thể vào được hội đồng đều là ma pháp sư rất lợi hại trong học viện, chắc phải vất vả lắm mới thông qua khảo nghiệm của bọn họ.”

Raymond vỗ vai nhóc, “Yên tâm, đây không phải chuyện để em phiền não.”

Dilin mở to mắt trừng hắn một cái.

Raymond vội vàng cười với Soso: “Hắc hắc, anh nói giỡn.”



Soso nói: “Em biết anh nói thật.”

Raymond nghẹn.

“Nhưng mà cho dù không thể nào bằng được Dilin, em cũng sẽ cố gắng.” Soso hồn nhiên khờ dại, “Đạo sư nói, cơ hội là vô cùng tận, và chỉ đến với người chịu cố gắng.”

Raymond nói: “Có mười thầy giáo thì chín người sẽ nói vậy.”

Dilin trêu: “Nói những lời đó tức là cậu có lưu tâm.”

Raymond sáp qua, trơ mặt cười: “Tụi mình là anh em a. Nói nhanh, rốt cục luyện tập thế nào để cảm giác thấy phong nguyên tố?”

Cửa bị gõ hai tiếng, Kevin với đầu vào.

Raymond ngoắc hắn, “Mau mau mau, thời khắc mấu chốt trong nghiệp giáo của thầy Dilin.”

Kevin đang từ tốn nhất thời giống như bị vặn dây cót, lập tức xông tới, đóng cửa, ngồi xuống, mỉm cười, hành động liền mạch lưu loát.

Dilin cũng bất đắc dĩ ngồi xuống, lặp lại y chang lời đã nói với Orosey và hội đồng.

Raymond phồng má, “Có ý gì? Chẳng lẽ chỉ có ma pháp sư thủy hệ và hỏa hệ mới làm được?” Là một ma pháp sư thổ hệ, hắn cảm giác bị kỳ thị.

“Không.” Vẻ mặt Kevin trầm ngâm lắc đầu, “Mình nghĩ ý của cậu ấy là, cho tới bây giờ, tác dụng lớn nhất được phát hiện của phong nguyên tố là khắc chế dùng hỏa nguyên tố và thủy nguyên tố thi triển phong hệ ma pháp vận tốc cao.

Raymond nghe hắn nói, nhất thời tưởng tượng trong đầu tình cảnh trong cuộc khảo nghiệm của Dilin, cả kinh, “A! Vạn nhất đối phương dùng phi hành thuật…”

Kevin tiếp lời: “Sẽ bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã chết.”

Chuyện đó Dilin đã nghĩ đến, hơn nữa cậu suy nghĩ còn thấu đáo hơn. Hiện tại lực khống chế của cậu với phong nguyên tố không đủ, cho nên chỉ có thể dùng hỏa nguyên tố và thủy nguyên tố thi triển phong hệ ma pháp, nhưng nếu như có thể khống chế tốt phong nguyên tố, nói không chừng có thể phản chế phong hệ ma pháp của đối phương! Dù ý định này bị thất bại trong cuộc khảo nghiệm, nhưng lòng tin của cậu với lý luận ấy cũng không dao động.

Soso đột nhiên hỏi: “Chừng nào anh tốt nghiệp?”

Không khí đang nóng hôi hổi nhất thời vì đề tài này mà lạnh đi.

Dilin cười: “Vẫn chưa thể lập tức tốt nghiệp, trước tiên phải thông qua nhiệm vụ viện trưởng giao phó, thu hoạch số học phần tương ứng.”

Raymond cảm khái: “Không ngờ chúng ta cùng nhập học còn chưa đến một năm, cậu đã tốt nghiệp trước mất rồi.”

Kevin hỏi: “Mình nghe Raymond nói, cậu muốn ở lại trường à?”

Dilin gật đầu: “Đúng vậy.”

Raymond nháy mắt với cậu: “Ở lại bên Hydeine há?”

Dilin đỏ mặt, vẫn kiên định gật đầu.

Soso ngồi bên cạnh ôm lấy cậu, thấp giọng: “Em không muốn tách khỏi anh.”

Dilin vỗ vỗ tay nhóc, “Chúng ta còn ở trong cùng một học viện mà.”

Raymond vuốt cằm: “Có điều với cá tính của Hydeine, về sau có khả năng Soso sẽ bị coi là cái gai trong mắt.”

Dilin trừng hắn.



Raymond le lưỡi.

Tay Soso nắm chặt, “Em sẽ cố gắng học giỏi ma pháp.”

Dilin vuốt đầu nhóc, “Ừ. Anh tin em.”

Đêm hôm đó, ngay cả lúc ngủ say Soso cũng gắt gao ôm Dilin thật chặt, như thể sợ rằng chỉ cần mình vừa quay người, đối phương sẽ biến mất.

Sáng hôm sau rời giường, tâm tình Soso vẫn rất kém.

Dilin có chút luống cuống.

Raymond vỗ vai cậu: “Đây là tâm tình của chim con khi phải rời xa chim mẹ.”

Dilin nói: “Thời điểm không có mình, cậu chăm sóc em ấy nhé.”

“Cậu không cần lo lắng, có tụi mình rồi. Chờ đến lúc về nhà tâm tình của em ấy chắc chắn sẽ tốt lên.” Raymond đáp.

Dilin hình như nghĩ tới điều gì, mày không khỏi nhíu chặt.

Việc thực hành tốt nghiệp rất nhanh được định ra.

Orosey cho Dilin thời gian ba tháng, trong đó bao gồm cả ngày nghỉ về thăm nhà.

Dilin biết, thời gian ba tháng không thể gọi là dư dả, nhất là khi cậu nhìn thấy nội dung nhiệm vụ.

Orosey nhìn Hydeine ngồi bên cửa sổ khoan thai pha cà phê, nói đầy thâm ý: “Đây là thực hành tốt nghiệp của trò, ta và hội đồng đã bàn bạc, hoàn toàn dựa vào năng lực hiện nay của trò mà lập ra, không phải lo lắng.”

Dilin bình tĩnh bỏ tờ giấy ghi nhiệm vụ vào túi không gian, mỉm cười: “Vâng ạ.”

Orosey hỏi Hydeine: “Anh định ở nơi nào trong kì nghỉ?”

Hydeine buông chén cà phê, lạnh nhạt quay đầu lại: “Ông chuẩn bị mời tôi à?”

Mời Hydeine tuyệt đối là chuyện cần dũng khí hạng nhất. Ai cũng biết tính xoi mói và  lực phá hoại của hắn nổi danh ngang nhau. Orosey cân nhắc, quyết định hy sinh bản thân, “Nếu anh không ngại.”

“Sang năm tôi sẽ cân nhắc.” Hydeine đáp, “Ngày nghỉ năm nay tôi có kế hoạch rồi.”

Orosey nhanh chóng liếc về phía Dilin.

Dilin không e dè thú nhận: “Đúng vậy. Ngoài thành Dabe con đã mời đạo sư, anh ấy đồng ý rồi.”

Thành Dabe…

Orosey suýt thốt ra lời khuyên bảo, may sao nuốt trở vào được.

Nguy hiểm ở thành Dabe ông đã nghe Melina và Chaifuang kể lại. Thế thì lời mời ngoài thành Dabe chắc là ôm quyết tâm phải chết há? Orosey tự định nghĩa. “Được rồi. Hy vọng hai người có thể vượt qua kì nghỉ tốt đẹp.” Ông dừng một chút, cường điệu, “Chính là kì nghỉ.”

Hydeine đứng lên, dùng khóe mắt liếc ông: “Ông cho rằng ma pháp sư từng chiến đấu ngoài thành Dabe mà lại làm bừa trong lần thực hành vặt vãnh này sao?”

“…” Orosey khẳng định ánh mắt hắn nhìn mình chính là khinh bỉ.

Dilin hòa giải: “Con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, trở lại học viện.

Orosey gật đầu, đối với thiếu niên rất có khả năng trở thành niềm kiêu hãnh chói lọi của St Paders trong tương lai, ông càng xem càng vừa lòng, nhất là sau khi biết cậu bé bằng lòng buông bỏ tước vị công tước Shamanlier, lưu lại làm trợ giáo. Phải biết, đầu năm nay thiếu niên vừa có thiên phú vừa có mắt nhìn như vậy là rất hiếm thấy. (Ặc, ta nghi Orosey nhìn vừa mắt Dilin chẳng qua vì ẻm tình nguyện hi sinh bản thân rước cục nợ Hydeine đi thì có)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau