Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 122

Trước Sau
Ôn Tuyền vẫn như mọi ngày làm tốt việc của bản thân, chuẩn bị báo cáo tham gia các cuộc họp,tạo bản thảo cho dữ liệu mới tăng cường cho lớp vỏ bọc kiểm tra việc giao thương rồi cùng Hoàng Thiên hoan ái đến tận khuya.

Nhưng trong công ty không mấy ai yêu thích Ôn Tuyền vì Ôn Tuyền tuy bị đánh đập nhưng lại được Hoàng Thiên trọng dụng khiến rất nhiều người ghen ghét cho nên dữ liệu để trong máy tính của y đã bị người khác đánh cắp và tung ra bên ngoài khiến công ty thua lỗ nặng, Hoàng Thiên biết được chuyện này lập tức nổi điên dù Ôn Tuyền có giải thích vẫn cho cấp dưới đánh y một trận, lúc này bên trong văn phòng vang lên những tiếng đánh rất đáng Ôn Tuyền bị đánh đến mức cả người bầm dập, Hoàng Thiên lạnh giọng nói:

“Ngươi còn không chịu thừa nhận,dữ liệu đó là do ngươi toàn quyền phụ trách bảo mật của ngươi ai có thể phá chứ hả!!!”

Hoàng Thiên đứng khỏi ghế đám đàn em liền dừng lại,Ôn Tuyền bị đánh đến máu me be bét nằm trên nền nhà lạnh lẽo thở hổn hển Hoàng Thiên một tay nắm lấy cổ áo Ôn Tuyền nhấc y lên đối diện đối mặt với mình, Hoàng Thiên tức giận gầm lên:

“TAO ĐÃ NÓI HẬU QUẢ KHI PHẢN BỘI TAO MÀY NGHE TAI NÀY LỌT TAI KIA CÓ ĐÚNG KHÔNG!!!MÀY MUỐN ĐEM MẠNG CON GÁI RA CƯỢC CÓ ĐÚNG KHÔNG HẢ!!!”

Ôn Tuyền nghe Hoàng Thiên nhắc đến Ôn Dương hoảng loạn,yếu ớt nói:

“Đừng,đừng,…Đừng làm hại,con bé,tôi,tôi không làm,…”

Hoàng Thiên hất mạnh Ôn Tuyền xuống đất,đôi mắt gã lạnh lẽo đến đáng sợ liếc nhìn Ôn Tuyền nói:

“MÀY CÒN CHỐI LÀ DO MÀY CHỌN!!!”

Gã nói xong liền lấy điện thoại từ trong túi ra bấm gọi cho ai đó nói:

“Xử lý con nhóc đó đi nên cho YZ một bài học để biết phân biệt nhỉ”

Ôn Tuyền thất kinh đôi mắt mở to nhìn Hoàng Thiên cố gắng mặc kệ con đau khắp nơi trên người bám lấy Hoàng Thiên,y quỳ trên sàn giọng nói run rẩy trong sợ hãi nói:



“Đừng mà,đừng mà,đừng mà xin anh,xin anh,tôi, là tôi làm,đừng động đến Anh Anh,tất cả là lỗi của tôi đừng động đến con bé,xin anh,tôi cầu xin anh, là tôi để dữ liệu bị tuồn ra bên ngoài,xin anh,xin anh tha cho Anh Anh,…”

Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng hất Ôn Tuyền sang một bên lạnh lẽo nói:

“MUỘN RỒI!!!”

Ôn Tuyền chấn động cả người hai mắt mở to hằn cả tia máu,mặc kệ vết thương đứng dậy lao ra khỏi công ty mặc cho các vết thương trên người đều đau nhói,ở trên đầu vết thương cũng không ngừng rỉ máu nhưng Ôn Tuyền không quan tâm chạy một mạch khỏi công ty sau đó chạy thẳng về nhà thật nhanh trên đường ai nhìn thấy y cũng phải giật mình,Ôn Tuyền vừa cố gắng hết sức để chạy trong lòng thống khổ chỉ hy vọng rằng Ôn Dương đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì hết.

Ôn Tuyền chạy tới nhà nhanh chóng mở cửa trong lòng hoảng sợ chạy khắp nơi trong nhà tìm Ôn Dương nhưng vẫn không thấy,Ôn Tuyền chạy đến sân sau thì thất kinh cả người như chết lặng bước từng bước chân nặng nề xuống sân cỏ,cả người run rẩy ngã khụy trước một vũng máu lớn bên trên vũng máu chính là chiếc vòng tay Bạch Khôn mà Ôn Dương thích nhất đã nhuộm đỏ,Ôn Tuyền run rẩy cầm lấy chiếc vòng tay mà khóc lớn nước mắt không ngừng chảy ra rất nhìu y ôm chiếc vòng tay dính đầy máu mà khóc nức nở bao nhiêu sự kìm nén suốt một năm qua cuối cũng vỡ ra toàn bộ.Con gái y chết rồi,con gái bị giết rồi bảo y phải sống thế nào đây,Ôn Tuyền ôm chiếc vòng khụy dưới đất khóc lớn từng tiếng nấc nghẹn vang lên nếu ai nghe thấy cũng đều sẽ đau lòng,Ôn Tuyền bình tĩnh được một chút đưa tay vào túi quần lấy điện thoại gọi cho Hoàng Thiên nước mắt cứ thế chảy ra, Hoàng Thiên nhấc máy giọng đầy cợt nhả nói:

“Đã nhìn thấy chưa,ta đã nói rất rõ đây chính là cảnh cáo nếu ngươi phản bội ta”

Ôn Tuyền đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không nước mắt cũng không ngừng chảy ra tay vẫn giữ lấy điện thoại áp vào tai mà nghe từng lời nói đầy cợt nhả của Hoàng Thiên:

“Ngươi ngay từ đầu nếu nhận lỗi thì không nông nổi này đúng không,hửm,…Ta đã cảnh cáo nhưng ngươi đã không nghe ta,ta chỉ có thể xuống tay để ngươi nghe lời mà thôi”

Ôn Tuyền lúc này khụy ở dưới nền cỏ cả người vô lực nhìn bóng lưng cũng đủ biết đã đau khổ đến nhường nào,giọng nói vô hồn từ từ vang lên:

“Trả Anh Anh lại cho tôi,trả con bé lại cho tôi,tại sao lại cướp con bé khỏi tôi,con bé vốn không làm sai điều gì hết tại sao lại cướp con bé đi,trả lại cho tôi,con bé là người thân cuối cùng của tôi rồi,trả con bé lại cho tôi,…”

Hoàng Thiên nghe giọng điệu của Ôn Tuyền qua điện thoại cảm thấy có gì đó không đúng,đánh lý ra Ôn Tuyền phải gào khóc với gã hoặc tệ hơn là mắng chửi gã tại sao giọng nơi lại bình thản và không có bất kỳ cảm xúc nào điều này khiến gã có hơi khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau