Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 29
Hoàng Băng ngồi một chỗ mặt không tí biểu cảm gì,một chút lo sợ cũng không có,cô giáo liền lên tiếng:
"Hoàng Băng em là một trong những học sinh ưu tú của trường mình,em nên cho cô một lời giải thích hợp lý "
Hoàng Băng liền nhìn cô giáo nói:
"Em không có bằng chứng, chứng minh mình vô tội,nên không biết nói thế nào "
Vương Cúc đứng cùng với Thiên Bích Cẩm nói:
“Hội Trưởng từ trước tới giờ cậu là người ai trong trường cũng phải kính nể,gia thế của cậu cũng không bình thường, chiếc lắc tay đó cũng không đáng quý để cậu lấy, không lẽ cậu đây là muốn trả thù Bích Cẩm sao”
Hàn Diệt Phong ngồi một bên nhìn nãy giờ không có phản ứng gì nhiều,bây giờ mới lạnh giọng nói:
“Thực hư chuyện này ra sao ai là người hiểu rõ nhất các người không biết”
Câu nói của Hàn Diệt Phong khiến cho Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm phải toác mồ hôi,cô giáo thấy chuyện này không ổn liền lên tiếng:
“Hoàng Băng và Bích Cẩm hai em theo cô đến phòng Hiệu trưởng nói chuyện”
Cô giáo nói xong liền đi ra ngoài, Hoàng Băng và Thiên Bích Cẩm cũng sách cặp đi theo,Hàn Tử Diên và ba người kia cũng đi theo tới phòng hiệu trưởng.Lão Vương nghe tường thuật câu chuyện cũng có chút bất ngờ, Hoàng Băng luôn là học sinh ba tốt không có chỗ để bắt lỗi,vậy mà lần này lại gặp phải chuyện này.
Lão Vương liền hỏi:
“Hoàng Băng trong khoảng thời gian Bích Cẩm không có trong lớp phụ đạo em đã ở đâu”
Hoàng Băng bình thản đáp:
“Em ngồi trong phòng ăn cùng với Tử Diên và mọi người”
Thầy Hiệu trưởng nhìn đám của Cố Thanh lắc đầu nghĩ " Chuyện này căng rồi đây,…".
Vương Cúc lúc này lên tiếng:
"Thưa thầy nhóm của Hội Trưởng không thể làm chứng cho cậu ấy bọn họ rất thân thiết việc của họ nói chưa chắc đã là sự thật "
Hàn Tử Diên liền khó chịu nói:
“Lớp trưởng chuyện này dường như không có liên quan đến cậu”
Vương Cúc nghe Hàn Tử Diên nói thì nính họng oán giận nghĩ " Tại sao chứ Tử Diên,tại sao cậu cứ bao che cho cậu ta,cậu ta có gì tốt ".
Lão Vương lên tiếng:
“Hoàng Băng em có cách nào chứng minh không,nếu không thầy chỉ đành đình chỉ việc học của em đó”
Hoàng Băng không lên tiếng, bình tĩnh nghĩ " Nếu mình đưa đoạn clip đó ra thì xem như Vương Cúc và cả Thiên Bích Cẩm đều bị đuổi học ". Hoàng Băng đang phân vân không biết nên làm thế nào cho tốt, thì bên ngoài phòng Hiệu trưởng một giọng nói vang lên:
“Em,em,em,em có thể làm chứng cho Hội Trưởng”
Mọi người liền quay ra ngoài thì thấy một cậu bạn học sinh khá nhút nhát đang đứng đó, Thiên Bích Cẩm liền hoảng hốt nghĩ " Làm chứng gì chứ,…Cậu ta là ai".
Cố Thanh liền lên tiếng:
“Lớp trưởng sao cậu lại ở đây”
Vô Tan liền đáp:
“Ban nãy tôi ngồi ngoài sân tôi đã thấy Hội Trưởng và các bạn của cậu ấy đang ngồi trong nhà ăn, lúc đó tôi đang chụp ảnh để thiết kế bản vẽ thì vô tình chụp được nhóm của Hội Trưởng”
Vô Tan liền đưa ra tấm ảnh mà mình đã chụp,bên trong bức ảnh quả thập là nhóm của Hoàng Băng đang ngồi trong nhà ăn, hơn nữa là bức ảnh chụp khá rõ gương mặt sinh đẹp của Hoàng Băng.Hàn Tử Diên khi thấy cách chụp ảnh thì rất không vui, liếc xéo nhìn Vô Tan khiến Vô Tan giật mình.
Thiên Bích Cẩm liền nhỏ giọng trong giọng nói có hơi hoảng hốt:
“Chỉ, chỉ có một bức ảnh không thể chứng minh được gì hết,…”
Lúc này một giọng nói lười nhác như vừa ngủ dậy vang lên cạnh Vô Tan:
“Vậy còn em thì sao”
Mọi người liền chú ý tới Ôn Dương đứng ngoài cửa nhìn gương mặt có vẻ là vừa ngủ dậy,đồng phục bận có hơi sộc xệch một tay bỏ vào túi quần một tay đưa lên miệng ngáp,dựa người vào cửa biếng nhác lên tiếng:
“Cái lắc tay đó là của em”
Mọi người nghe Ôn Dương nói mà đứng hình,ai cũng cứng đờ chỉ riêng Ôn Dương là đang ngáp ngắn ngáp dài, Vương Cúc liền lớn tiếng:
“Này đừng có nhận vơ,cái lắc tay này rõ ràng là của Bích Cẩm”
Ôn Dương chỉ lười nhác nói:
"Có gì chứng minh cái lắc tay đó là của chị ấy không "
Cả Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc đều giật mình,đổ mồ hôi im lặng không biết phải nói gì.Thiên Bích Cẩm lập tức vội vàng nói:
“Cái này là do ba mẹ chị đã tặng chị vào ngày sinh nhật,sao có thể là của em”
Ôn Dương nghe Thiên Bích Cẩm nói thì chỉ đưa tay lên miệng ngáp một cái nói:
“Được nếu đó là của chị vậy thì cho em biết cái lắc tay đó trị giá bao nhiêu chị biết không”
Thiên Bích Cẩm liền kiêu ngạo cười nửa miệng nói:
“Đương nhiên biết đây là chiếc lắc tay bản giới hạn là cha chị mua cho chị, hơn hai trăm triệu đấy nên chị mới phải làm rõ ràng chuyện này”
Nói xong thì cả Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm đều cười đắc ý, Vương Cúc nghĩ " Lắc tay trị giá thương trường lớn như vậy,nếu đồn ra ngoài là do Hội Trưởng ăn cắp thì không biết Tử Diên sẽ nghĩ sao về cô ta".
Cô giáo và Vô Tan nghe được giá thành của chiếc lắc tay đều giật mình, còn mấy người kia thì chả có gì ngạc nhiên, Hàn Tử Diên chỉ tập trung vào Hoàng Băng, còn Hàn Diệt Phong thì đang nhìn Ôn Dương đang đứng dựa vào cửa, Hoàng Băng và Cố Thanh thì nhìn Ôn Dương, Hoàng Băng nhìn Ôn Dương nghĩ " Con bé là vừa nghe chuyện này liền vội chạy đến đây à, quần áo vẫn chưa mặc hẳn hoi". Hạ Kiêu đổ mồ hôi nhìn Ôn Dương nghĩ " Đây là còn buồn ngủ à,…Đồ bạo lực này ngủ kinh thật, ngủ cả ngày luôn".
"Hoàng Băng em là một trong những học sinh ưu tú của trường mình,em nên cho cô một lời giải thích hợp lý "
Hoàng Băng liền nhìn cô giáo nói:
"Em không có bằng chứng, chứng minh mình vô tội,nên không biết nói thế nào "
Vương Cúc đứng cùng với Thiên Bích Cẩm nói:
“Hội Trưởng từ trước tới giờ cậu là người ai trong trường cũng phải kính nể,gia thế của cậu cũng không bình thường, chiếc lắc tay đó cũng không đáng quý để cậu lấy, không lẽ cậu đây là muốn trả thù Bích Cẩm sao”
Hàn Diệt Phong ngồi một bên nhìn nãy giờ không có phản ứng gì nhiều,bây giờ mới lạnh giọng nói:
“Thực hư chuyện này ra sao ai là người hiểu rõ nhất các người không biết”
Câu nói của Hàn Diệt Phong khiến cho Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm phải toác mồ hôi,cô giáo thấy chuyện này không ổn liền lên tiếng:
“Hoàng Băng và Bích Cẩm hai em theo cô đến phòng Hiệu trưởng nói chuyện”
Cô giáo nói xong liền đi ra ngoài, Hoàng Băng và Thiên Bích Cẩm cũng sách cặp đi theo,Hàn Tử Diên và ba người kia cũng đi theo tới phòng hiệu trưởng.Lão Vương nghe tường thuật câu chuyện cũng có chút bất ngờ, Hoàng Băng luôn là học sinh ba tốt không có chỗ để bắt lỗi,vậy mà lần này lại gặp phải chuyện này.
Lão Vương liền hỏi:
“Hoàng Băng trong khoảng thời gian Bích Cẩm không có trong lớp phụ đạo em đã ở đâu”
Hoàng Băng bình thản đáp:
“Em ngồi trong phòng ăn cùng với Tử Diên và mọi người”
Thầy Hiệu trưởng nhìn đám của Cố Thanh lắc đầu nghĩ " Chuyện này căng rồi đây,…".
Vương Cúc lúc này lên tiếng:
"Thưa thầy nhóm của Hội Trưởng không thể làm chứng cho cậu ấy bọn họ rất thân thiết việc của họ nói chưa chắc đã là sự thật "
Hàn Tử Diên liền khó chịu nói:
“Lớp trưởng chuyện này dường như không có liên quan đến cậu”
Vương Cúc nghe Hàn Tử Diên nói thì nính họng oán giận nghĩ " Tại sao chứ Tử Diên,tại sao cậu cứ bao che cho cậu ta,cậu ta có gì tốt ".
Lão Vương lên tiếng:
“Hoàng Băng em có cách nào chứng minh không,nếu không thầy chỉ đành đình chỉ việc học của em đó”
Hoàng Băng không lên tiếng, bình tĩnh nghĩ " Nếu mình đưa đoạn clip đó ra thì xem như Vương Cúc và cả Thiên Bích Cẩm đều bị đuổi học ". Hoàng Băng đang phân vân không biết nên làm thế nào cho tốt, thì bên ngoài phòng Hiệu trưởng một giọng nói vang lên:
“Em,em,em,em có thể làm chứng cho Hội Trưởng”
Mọi người liền quay ra ngoài thì thấy một cậu bạn học sinh khá nhút nhát đang đứng đó, Thiên Bích Cẩm liền hoảng hốt nghĩ " Làm chứng gì chứ,…Cậu ta là ai".
Cố Thanh liền lên tiếng:
“Lớp trưởng sao cậu lại ở đây”
Vô Tan liền đáp:
“Ban nãy tôi ngồi ngoài sân tôi đã thấy Hội Trưởng và các bạn của cậu ấy đang ngồi trong nhà ăn, lúc đó tôi đang chụp ảnh để thiết kế bản vẽ thì vô tình chụp được nhóm của Hội Trưởng”
Vô Tan liền đưa ra tấm ảnh mà mình đã chụp,bên trong bức ảnh quả thập là nhóm của Hoàng Băng đang ngồi trong nhà ăn, hơn nữa là bức ảnh chụp khá rõ gương mặt sinh đẹp của Hoàng Băng.Hàn Tử Diên khi thấy cách chụp ảnh thì rất không vui, liếc xéo nhìn Vô Tan khiến Vô Tan giật mình.
Thiên Bích Cẩm liền nhỏ giọng trong giọng nói có hơi hoảng hốt:
“Chỉ, chỉ có một bức ảnh không thể chứng minh được gì hết,…”
Lúc này một giọng nói lười nhác như vừa ngủ dậy vang lên cạnh Vô Tan:
“Vậy còn em thì sao”
Mọi người liền chú ý tới Ôn Dương đứng ngoài cửa nhìn gương mặt có vẻ là vừa ngủ dậy,đồng phục bận có hơi sộc xệch một tay bỏ vào túi quần một tay đưa lên miệng ngáp,dựa người vào cửa biếng nhác lên tiếng:
“Cái lắc tay đó là của em”
Mọi người nghe Ôn Dương nói mà đứng hình,ai cũng cứng đờ chỉ riêng Ôn Dương là đang ngáp ngắn ngáp dài, Vương Cúc liền lớn tiếng:
“Này đừng có nhận vơ,cái lắc tay này rõ ràng là của Bích Cẩm”
Ôn Dương chỉ lười nhác nói:
"Có gì chứng minh cái lắc tay đó là của chị ấy không "
Cả Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc đều giật mình,đổ mồ hôi im lặng không biết phải nói gì.Thiên Bích Cẩm lập tức vội vàng nói:
“Cái này là do ba mẹ chị đã tặng chị vào ngày sinh nhật,sao có thể là của em”
Ôn Dương nghe Thiên Bích Cẩm nói thì chỉ đưa tay lên miệng ngáp một cái nói:
“Được nếu đó là của chị vậy thì cho em biết cái lắc tay đó trị giá bao nhiêu chị biết không”
Thiên Bích Cẩm liền kiêu ngạo cười nửa miệng nói:
“Đương nhiên biết đây là chiếc lắc tay bản giới hạn là cha chị mua cho chị, hơn hai trăm triệu đấy nên chị mới phải làm rõ ràng chuyện này”
Nói xong thì cả Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm đều cười đắc ý, Vương Cúc nghĩ " Lắc tay trị giá thương trường lớn như vậy,nếu đồn ra ngoài là do Hội Trưởng ăn cắp thì không biết Tử Diên sẽ nghĩ sao về cô ta".
Cô giáo và Vô Tan nghe được giá thành của chiếc lắc tay đều giật mình, còn mấy người kia thì chả có gì ngạc nhiên, Hàn Tử Diên chỉ tập trung vào Hoàng Băng, còn Hàn Diệt Phong thì đang nhìn Ôn Dương đang đứng dựa vào cửa, Hoàng Băng và Cố Thanh thì nhìn Ôn Dương, Hoàng Băng nhìn Ôn Dương nghĩ " Con bé là vừa nghe chuyện này liền vội chạy đến đây à, quần áo vẫn chưa mặc hẳn hoi". Hạ Kiêu đổ mồ hôi nhìn Ôn Dương nghĩ " Đây là còn buồn ngủ à,…Đồ bạo lực này ngủ kinh thật, ngủ cả ngày luôn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất