Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 93
Ngày hôm sau, vào buổi sáng gió hiu hắc nhẹ một buổi sáng đẹp trời không có chút nắng thích hợp cho một lúc đi dạo.Hoàng Băng ngồi trên một cáu ghế đá bên trong khuôn viên bệnh viện nơi này cây cối khá tươi tốt không khí lại thoáng làm cô rất dễ chịu.Hoàng Băng vẫn đang suy nghĩ miên man gì đó thì một giọng nói quen thuộc cất lên:
“Băng Băng cậu ra đây từ khi nào”
Hàn Tử Diên trên tay cầm một hộp cháo nhỏ nhanh chóng đi tới chỗ Hoàng Băng đang ngồi, Hoàng Băng thấy vậy liền cười cười nói:
“ Ra hóng gió ấy mà,dù sao thì tí nữa anh Tư Âm đến kiểm tra lần cuối là có thể xuất viện rồi”
Hàn Tử Diên đi tới ngồi cạnh cô không đáp chỉ từ từ mở hộp cháo nói:
“Ăn sáng thôi”
Hoàng Băng thấy Hàn Tử Diên từ hôm cô tỉnh lại đã rất lạ,tuy vẫn quan tâm cô chăm sóc cô từng chút một nhưng đã ít nói và ít mở lời nói chuyện với cô, Hoàng Băng nhìn Hàn Tử Diên đang dùng một cái thìa khuấy cháo trong hộp liền hỏi:
“Tử Diên, cậu,…Giận tớ sao”
Hàn Tử Diên nghe cô hỏi thì dừng hành động khuấy cháo lạo, rồi quay mặt sang hướng khác, Hoàng Băng thấy hành động kỳ lạ của anh thì tròn xoe mắt nhưng Hoàng Băng để ý là má của Hàn Tử Diên dường như đang phồng lên,cô đưa tay nắm nhẹ lấy cằm của Hàn Tử Diên xoay lại đối mặt với mình thì nhìn thấy Hàn Tử Diên đang phồng má khiến Hoàng Băng phải đỏ mặt ho vài tiếng nghĩ “Dễ,dễ thương ghê”.
Hoàng Băng ngượng ngùng vẫn để tay nắm nhẹ cằm của Hàn Tử Diên rồi điều chỉnh lại cảm xúc cố gắng bình tĩnh hỏi:
“Cậu,…Giận tớ thật à”
Hàn Tử Diên vẫn để cái má phồng lên nữa con mắt nhìn sang hướng khác nói:
“Ừm,tớ giận rồi cậu mau dỗ tớ đi”
Hoàng Băng nghe Hàn Tử Diên nói mà tim đập thình thịch nghĩ “Ể,dễ thương quá,sao mà giống Anh Anh lúc giận dỗi vậy”.
Hoàng Băng vẫn giữ tay ở cằm của anh hỏi:
“Sao lại giận tớ vậy”
Hàn Tử Diên lúc này mới lên tiếng trong giọng nghe rõ sự giận hờn:
“Cậu lúc nào cũng thích liều mạng hết,lúc nào cũng làm tớ lo lắng lần trước không phải đã hứa với mình sẽ không để bản thân bị thương nữa hay sao,sao cậu lại đâm đầu vào nguy hiểm như vậy”
Hoàng Băng chột dạ rút tay lại nói:
“Ừ thì,tại lúc đó tớ nghĩ là bắt cóc tống tiền bình thường cao lắm chắc là có băng đảng vậy thôi,đâu ngờ đến giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tớ,…”
Hàn Tử Diên xoay mặt chỗ khác phồng má nói:
“Tớ mặc kệ lần này mình không tin cậu nữa, tớ giận cậu rồi”
Hoàng Băng nghiên đầu về phía anh nói:
“Thật sự giận tớ sao”
Hàn Tử Diên liền đáp:
“Ừ”
“Thật sự dỗi tớ”
“Ừ”
“Thật sự không để mắt đến tớ nữa”
“Ừ”
“Thật sự mặc kệ tớ”
“Ừ”
“Vậy tớ dỗi ngược lại cậu nha”
“Ừ”
Hàn Tử Diên nói xong mới cảm thấy có gì đó sai sai chưa kịp nghĩ thì Hoàng Băng đã cười cười nói:
“Vậy tớ dỗi ngược lại cậu nhé”
Hàn Tử Diên lập tức nói:
“Tớ đã làm gì đâu mà cậu dỗi tớ”
Hoàng Băng liền giải thích một cách hợp lý:
“Chẳng phải Tử Diên không muốn nói chuyện với tớ sao,cậu được dỗi tớ mà tớ không được dỗi cậu sao”
Hàn Tử Diên rưng rưng nước mắt nói:
“Cậu bắt nạt tớ rõ ràng là tớ lo lắng cho cậu mà cậu không bao giờ chịu nghe hết, còn muốn dỗi tớ,Băng Băng thật ác độc “
Hoàng Băng liền nói:
“Ý tôi không phải như vậy”
Hàn Tử Diên làm ra vẻ mặt ủy khuất nói:
“Băng Băng bắt nạt tớ”
Hoàng Băng dở khóc dở cười với tình huống này liền nói:
“Được rồi mà, lần sau tớ sẽ cẩn thận mà “
Hàn Tử Diên liền nhìn cô nói:
“Có thật không “
Hoàng Băng liền nói:
“Thật”
Hàn Tử Diên nhìn Hoàng Băng nói:
“Vậy thì cậu đi đâu cũng phải nói với tớ một tiếng để tớ an tâm, không được để bản thân bị thương “
Hoàng Băng gật gật đầu đồng ý,Hàn Tử Diên cũng vui vẻ đưa muỗng cháo về phía cô, Hoàng Băng cũng vui vẻ để Hàn Tử Diên đút ăn.
Hàn Tử Diên nhìn Hoàng Băng ăn mà vui nghĩ “Băng Băng thật ngốc quá, không biết có nên dùng mỹ nên kế quyến rũ cậu ấy không nhỉ, bình thường Anh Anh làm nũng thì cô ấy đã mềm lòng rồi “. “Mình nên học vài chiêu làm nũng của Anh Anh “.
Bên trong phòng bệnh, chỉ có mỗi Ôn Dương và Hàn Diệt Phong,Ôn Dương đang giúp Hàn Diệt Phong thay lại băng vải và sức thuốc.Ôn Dương nhìn vết bỏng rợn người ở trên lưng Hàn Diệt Phong thì đau lòng nghĩ “Chắn chắn rất đau”.
Hàn Diệt Phong nhìn thấy biểu cảm của cô liền cười nhẹ nói:
“Mèo con đau lòng sao”
Ôn Dương liền xù lông tức giận nhìn con người phía trước đã thành ra bộ dạng gì mà còn dư sức trêu chọc cô,Ôn Dương tay đang sức thuốc lên vết thương của Hàn Diệt Phong thì tay lập tức ấn mạnh vào vết thương.Vết thương đau nhói lên khiến Hàn Diệt Phong phải rùng mình nhưng vẫn nhìn cô nói:
“Em là muốn giết anh à,đau lắm đó mèo con”
Ôn Dương xù lông mắng:
“Anh biết đau cái đếch ấy!!! Biết đau sao lúc đó đỡ cho em làm gì,em đâu phải con gái bình thường đụng là chết đâu,anh bây giờ ở đây nói đau cho ai nghe chứ!!!”
“Băng Băng cậu ra đây từ khi nào”
Hàn Tử Diên trên tay cầm một hộp cháo nhỏ nhanh chóng đi tới chỗ Hoàng Băng đang ngồi, Hoàng Băng thấy vậy liền cười cười nói:
“ Ra hóng gió ấy mà,dù sao thì tí nữa anh Tư Âm đến kiểm tra lần cuối là có thể xuất viện rồi”
Hàn Tử Diên đi tới ngồi cạnh cô không đáp chỉ từ từ mở hộp cháo nói:
“Ăn sáng thôi”
Hoàng Băng thấy Hàn Tử Diên từ hôm cô tỉnh lại đã rất lạ,tuy vẫn quan tâm cô chăm sóc cô từng chút một nhưng đã ít nói và ít mở lời nói chuyện với cô, Hoàng Băng nhìn Hàn Tử Diên đang dùng một cái thìa khuấy cháo trong hộp liền hỏi:
“Tử Diên, cậu,…Giận tớ sao”
Hàn Tử Diên nghe cô hỏi thì dừng hành động khuấy cháo lạo, rồi quay mặt sang hướng khác, Hoàng Băng thấy hành động kỳ lạ của anh thì tròn xoe mắt nhưng Hoàng Băng để ý là má của Hàn Tử Diên dường như đang phồng lên,cô đưa tay nắm nhẹ lấy cằm của Hàn Tử Diên xoay lại đối mặt với mình thì nhìn thấy Hàn Tử Diên đang phồng má khiến Hoàng Băng phải đỏ mặt ho vài tiếng nghĩ “Dễ,dễ thương ghê”.
Hoàng Băng ngượng ngùng vẫn để tay nắm nhẹ cằm của Hàn Tử Diên rồi điều chỉnh lại cảm xúc cố gắng bình tĩnh hỏi:
“Cậu,…Giận tớ thật à”
Hàn Tử Diên vẫn để cái má phồng lên nữa con mắt nhìn sang hướng khác nói:
“Ừm,tớ giận rồi cậu mau dỗ tớ đi”
Hoàng Băng nghe Hàn Tử Diên nói mà tim đập thình thịch nghĩ “Ể,dễ thương quá,sao mà giống Anh Anh lúc giận dỗi vậy”.
Hoàng Băng vẫn giữ tay ở cằm của anh hỏi:
“Sao lại giận tớ vậy”
Hàn Tử Diên lúc này mới lên tiếng trong giọng nghe rõ sự giận hờn:
“Cậu lúc nào cũng thích liều mạng hết,lúc nào cũng làm tớ lo lắng lần trước không phải đã hứa với mình sẽ không để bản thân bị thương nữa hay sao,sao cậu lại đâm đầu vào nguy hiểm như vậy”
Hoàng Băng chột dạ rút tay lại nói:
“Ừ thì,tại lúc đó tớ nghĩ là bắt cóc tống tiền bình thường cao lắm chắc là có băng đảng vậy thôi,đâu ngờ đến giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tớ,…”
Hàn Tử Diên xoay mặt chỗ khác phồng má nói:
“Tớ mặc kệ lần này mình không tin cậu nữa, tớ giận cậu rồi”
Hoàng Băng nghiên đầu về phía anh nói:
“Thật sự giận tớ sao”
Hàn Tử Diên liền đáp:
“Ừ”
“Thật sự dỗi tớ”
“Ừ”
“Thật sự không để mắt đến tớ nữa”
“Ừ”
“Thật sự mặc kệ tớ”
“Ừ”
“Vậy tớ dỗi ngược lại cậu nha”
“Ừ”
Hàn Tử Diên nói xong mới cảm thấy có gì đó sai sai chưa kịp nghĩ thì Hoàng Băng đã cười cười nói:
“Vậy tớ dỗi ngược lại cậu nhé”
Hàn Tử Diên lập tức nói:
“Tớ đã làm gì đâu mà cậu dỗi tớ”
Hoàng Băng liền giải thích một cách hợp lý:
“Chẳng phải Tử Diên không muốn nói chuyện với tớ sao,cậu được dỗi tớ mà tớ không được dỗi cậu sao”
Hàn Tử Diên rưng rưng nước mắt nói:
“Cậu bắt nạt tớ rõ ràng là tớ lo lắng cho cậu mà cậu không bao giờ chịu nghe hết, còn muốn dỗi tớ,Băng Băng thật ác độc “
Hoàng Băng liền nói:
“Ý tôi không phải như vậy”
Hàn Tử Diên làm ra vẻ mặt ủy khuất nói:
“Băng Băng bắt nạt tớ”
Hoàng Băng dở khóc dở cười với tình huống này liền nói:
“Được rồi mà, lần sau tớ sẽ cẩn thận mà “
Hàn Tử Diên liền nhìn cô nói:
“Có thật không “
Hoàng Băng liền nói:
“Thật”
Hàn Tử Diên nhìn Hoàng Băng nói:
“Vậy thì cậu đi đâu cũng phải nói với tớ một tiếng để tớ an tâm, không được để bản thân bị thương “
Hoàng Băng gật gật đầu đồng ý,Hàn Tử Diên cũng vui vẻ đưa muỗng cháo về phía cô, Hoàng Băng cũng vui vẻ để Hàn Tử Diên đút ăn.
Hàn Tử Diên nhìn Hoàng Băng ăn mà vui nghĩ “Băng Băng thật ngốc quá, không biết có nên dùng mỹ nên kế quyến rũ cậu ấy không nhỉ, bình thường Anh Anh làm nũng thì cô ấy đã mềm lòng rồi “. “Mình nên học vài chiêu làm nũng của Anh Anh “.
Bên trong phòng bệnh, chỉ có mỗi Ôn Dương và Hàn Diệt Phong,Ôn Dương đang giúp Hàn Diệt Phong thay lại băng vải và sức thuốc.Ôn Dương nhìn vết bỏng rợn người ở trên lưng Hàn Diệt Phong thì đau lòng nghĩ “Chắn chắn rất đau”.
Hàn Diệt Phong nhìn thấy biểu cảm của cô liền cười nhẹ nói:
“Mèo con đau lòng sao”
Ôn Dương liền xù lông tức giận nhìn con người phía trước đã thành ra bộ dạng gì mà còn dư sức trêu chọc cô,Ôn Dương tay đang sức thuốc lên vết thương của Hàn Diệt Phong thì tay lập tức ấn mạnh vào vết thương.Vết thương đau nhói lên khiến Hàn Diệt Phong phải rùng mình nhưng vẫn nhìn cô nói:
“Em là muốn giết anh à,đau lắm đó mèo con”
Ôn Dương xù lông mắng:
“Anh biết đau cái đếch ấy!!! Biết đau sao lúc đó đỡ cho em làm gì,em đâu phải con gái bình thường đụng là chết đâu,anh bây giờ ở đây nói đau cho ai nghe chứ!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất