Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch
Chương 40: Món ăn thứ bốn mươi
Bên trong Khôn Ninh Cung, một nữ nhân mặc cung trang đỏ thẫm lười biếng dựa trên tú tháp, lẳng lặng lắng nghe cung nữ bên người báo cáo lại.
“Nô tỳ tận mắt nhìn thấy Tuyên quý nhân kia bị Hoàng thượng đuổi ra, nương nương không biết sắc mặt của nàng ta lúc đấy đâu, quả thật so với mặt heo còn khó coi hơn.” Lục Hòa cười khinh miệt, kể lại tình hình mình vừa chứng kiến.
Tuyết San cười lạnh mắng một tiếng “Ngu xuẩn!”. Tuyên quý nhân kia đúng là một kẻ không biết thức thời, ỷ mình là cách cách Mông Cổ mà dám quên đi quy củ của Hoàng cung, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Tuyên quý nhân quay về, Hoàng thượng thì mang Lương công công đến Ngự Thiện Phòng, nô tỳ đoán là lại đi tìm Lâm Tử Tu kia.” Lục Hòa cẩn thận quan sát sắc mặt của Tuyết San, quả nhiên nàng lại lộ ra vẻ mặt tức giận.
Tuyết San nghiến răng: “Hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày bản cung phải cho Lâm Tử Tu kia biến mất, bất quá trước mắt chưa cần đến bản cung phải ra tay, ả ngu xuẩn kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y.”
“Nương nương đúng là diệu kế, có thể nói là một tên bắn trúng hai chim. Tuyên quý nhân kia gây phiền toán cho Lâm Tử Tu thì nhất định Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.” Lục Hòa lập tức hiểu ý của Tuyết San.
“Không sai, chúng ta chỉ cần ngồi xem diễn là được!” Tuyết San lại tựa vào tháp, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Đúng như Tuyết San dự đoán, quả nhiên Hà Hương đang nghĩ cách đối phó với Tử Tu. Trước mắt Tử Tu chủ yếu làm bữa sáng và bữa chiều cho Thái Hoàng Thái Hậu cũng như phụ trách bữa khuya cho cả Hoàng Thượng. Bữa sáng và bữa chiều thì lúc nào Ngự Thiện Phòng cũng tấp nập người nên nàng không thể xuống tay, nhưng đến lúc làm bữa khuya thì chỉ còn lại có hai sư đồ Tử Tu mà thôi. Nàng chỉ cần cho người kéo hai người kia rời đi một chút thì có thể ra tay thành công.
Nếu như để cho Hoàng thượng dùng phải món ăn đã bị đụng qua thì, ha ha, Lâm Tử Tu chỉ còn nước chờ chết. Không ai có thể biết được nàng đã động tay động chân, tuy rằng khiến Hoàng thượng sinh bệnh là tối kỵ nhưng bây giờ nàng không quản được nhiều như thế. Nếu không trừ đi Lâm Tử Tu thì ánh mắt của Hoàng thượng sẽ không bao giờ nhìn được tới nàng.
Hạ quyết tâm, Hà Hương cho người ra khỏi cung tìm một bao thuốc xổ, tính toán đúng giờ, nàng mang theo cung nữ bên người là Vân Phỉ đến Ngự Thiện Phòng.
“Xin hỏi, ngươi là Lâm ngự trù phải không?” Vân Phỉ có chút khiếp đảm nhìn người đang cặm cụi nấu nướng trong Ngự Thiện Phòng. Hôm nay chỉ có một mình Tử Tu ở đây.
Tử Tu buông đồ trong tay hỏi: “Phải, là ta, xin hỏi cô là?”
“Ta là cung nữ bên người Tuyên quý nhân, Vân Phỉ. Hai ngày trước từng đến đây cùng với Tuyên quý nhân.” Vân phỉ giải thích, Tử Tu lúc này cũng nhớ ra Vân Phỉ này quả thật là cung nữ thân tín của Tuyên quý nhân.
Nhớ đến Tuyên quý nhân, trong lòng Tử Tu lại thấy không thoải mái, ấn tượng của Tử Tu với vị Tuyên quý nhân này cực kỳ không tốt, không biết hôm nay Vân Phỉ đến tìm mình là để làm gì.
Tử Tu còn chưa mở miệng hỏi thì Vân Phỉ đã giải thích ngay: “Là như vậy, hai ngày trước Tuyên quý nhân đến đây thì làm rơi một hạt châu, muốn hỏi Lâm ngự trù có nhìn thấy hay không vì hạt châu này là Hoàng thượng thưởng cho quý nhân, cho nên quý nhân rất yêu thích nó.”
Tử Tu gật đầu tỏ ý đã hiểu, bất quá vẫn không rõ lắm. Nếu rơi từ ngày hôm trước thì tại sao hôm nay mới đến tìm, vì vậy bèn hỏi: “Cô xác định là rơi ở đây chứ?”
Vân Phỉ gật đầu: “Bọn ta đã tìm khắp nơi rồi, chỉ còn lại mỗi chỗ này, nếu như không tìm thấy, nhỡ Hoàng thượng trách tội xuống thì không ổn.”
Thì ra là thế, Tử Tu cắn môi, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nhưng mà ta chưa từng nhìn thấy hạt châu đó, nói không chừng đã bị ai nhặt mất rồi. Hay đợi đến mai ta giúp cô hỏi thăm mọi người thử.”
“Nhưng mà… Đúng rồi, quý nhân còn đi qua cả cái sân bên kia, Lâm ngự trù, ngươi có thể cùng ta đi tìm không?” Vân Phỉ nhìn ra cái sân cách đó không xa, nảy ra một kế.
Tử Tu nhìn đồ ăn đã làm xong, lại nhìn khoảnh sân cách đó không xa, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.”
“Cám ơn Lâm ngự trù, ngươi thật là người tốt.” Vân Phỉ vui vẻ ra mặt khiến Tử Tu xấu hổ gãi đầu, bản tính nhút nhát không hợp ở chung với nữ nhân lại lộ ra.
Hai người đi đến khoảnh sân kia, Vân Phỉ liếc nhìn góc tường, thấy một tà váy màu hồng nhạt lướt quá thì không khỏi yên lòng. Thấy hai người đi rồi, Hà Hương nhếch môi lộ ra một nụ cười trào phúng rồi nhanh chóng đi vào Ngự Thiện Phòng.
Nàng tìm thấy mấy món ngự thiện đã được Tử Tu làm xong, trong lòng thầm nói vài tiếng xin lỗi rồi móc gói thuốc xổ ra rắc lên tất cả các đĩa thức ăn. Thuốc nhanh chóng tan đi, nhìn không ra chút dấu vết nào. Hà Hương cười đắc ý, Lâm Tử Tu, ngươi cứ chờ chết đi.
Hà Hương liếc mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy Tử Tu vẫn còn đang cùng Vân Phỉ tìm đồ, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vân Phỉ thì vẫn luôn chú ý đến Ngự Thiện Phòng, thấy chủ mình đi ra thì liền biết đã thành công.
Thấy Hà Hương đi rồi, Vân Phỉ lén ném hạt châu trong tay áo ra rồi sau đó ra vẻ vui mừng mà kêu lên: “Tìm được rồi, Lâm ngự trù, hạt châu ở đây.”
Nàng cúi xuống nhặt lên thứ mới ném ra, hưng phấn đưa cho Tử Tu xem.
Tử Tu cũng vui lây: “Thật tốt quá.”
“Đúng thế, Lâm ngự trù, cám ơn ngươi đã giúp ta tìm.”
“Không có gì, hơn nữa cũng không phải là do ta tìm ra.”
“Vậy vẫn phải cảm ơn ngươi, Lâm ngự trù, không quấy rầy ngươi làm việc nữa, ngày khác ta sẽ tạ ơn ngươi sau.” Vân Phỉ đứng lên cười cười với Tử Tu rồi xoay người vội vã bỏ đi.
Tử Tu lắc đầu, quay về Ngự Thiện Phòng.
“Tùng Viễn, ngươi đến khi nào thế?” Tử Tu vừa vào cửa thì thấy Tùng Viễn đang đứng ở trong, sắc mặt vô cùng kỳ lạ.
Tùng Viễn dường như muốn nói gì đó, cứ ấp a ấp úng nửa ngày nhưng không rặn ra được nửa chữ. Tử Tu đoán Tùng Viễn dường như đang có việc gì giấu diếm mình, bất quá nếu Tùng Viễn không muốn nói thì y cũng chẳng ép. Tử Tu đi đến bên bếp, nổi lửa, tính làm nốt món cuối cùng.
Tùng Viễn rốt cục không nhịn được, hạ giọng nói: “Sư phụ, mấy thứ này không thể ăn được.”
Tử Tu kinh ngạc hỏi lại: “Tại sao lại không ăn được?”
“Dù sao… dù sao cũng không được ăn!” Tùng Viễn vô cùng rối rắm, hắn như thế nào cũng không thể tin những gì mình vừa chứng kiến, tiên nữ trong lòng hắn sao có thể làm ra chuyện như vậy được!
Tử Tu cảm thấy khác thường, gặng hỏi: “Là việc gì mà ngay cả sư phụ cũng không thể nói được?”
“Sư phụ…” Tùng Viễn gần như muốn khóc, cuối cùng gằn giọng nói: “Vừa nãy con thấy Tuyên quý nhân bỏ thuốc vào trong đồ ăn!”
Khi nói ra những lời này thì cơ hồ Tùng Viễn đã dùng hết sức bình sinh. “Con vốn muốn đến đây để luyện tập, ai ngờ con lại thấy… thấy Tuyên quý nhân… Sư phụ, tại sao nàng lại là loại người đó chứ? Nàng muốn hại sư phụ hay là muốn hại Hoàng thượng?”
Tử Tu không dám tin những gì mình vừa nghe, nhưng Tùng Viễn sẽ không lừa y, hơn nữa từ khi Vân Phỉ xuất hiện đã khiến cho y luôn có cảm giác kỳ lạ nên Tử Tu hoàn toàn tin tưởng Tùng Viễn. Trong lòng Tử Tu vô cùng tức giận, Tuyên quý nhân muốn hại y chưa tính, cư nhiên còn muốn hại Hoàng thượng, việc này không thể tha thứ.
“Sư phụ, người tính sao đây? Nói cho Hoàng thượng ạ?” Tùng Viễn lo lắng nhìn Tử Tu.
Tử Tu khẽ thở dài, xoa đầu Tùng Viễn: “Thôi, chuyện này sư phụ coi như chưa từng xảy ra.”
Tùng Viễn lập tức tươi cười cảm kich nhìn Tử Tu: “Cám ơn sư phụ.”
“Cám ơn ta cái gì, nếu còn xảy ra chuyện tương tự thì sư phụ quyết không nương tay.” Tử Tu biết rất rõ tâm tư của Tùng Viễn, kể từ cái đêm đó tình cờ nhìn thấy Tuyên quý nhân thì Tùng Viễn đã đem tâm đặt trên người Tuyên quý nhân rồi.
Tử Tu đổ hết tất cả những món ăn bị Hà Hương động vào, lại lần nữa làm mấy món khác sau đó mang đến cho Khang Hy. Nhờ ơn Vân Phỉ và Hà Hương quấy phá mà hôm nay Tử Tu đến trễ, y vừa vào cửa thì liền thấy mặt Khang Hy đã đen đến không thể đen hơn, bộ dáng kia chỉ hận không để lột da ăn tươi y.
Tử Tu nuốt nước miếng một cái: “Hoàng thượng, nô tài mang bữa tối đến rồi.”
Khang Hy hừ một tiếng: “Tối nay đến sớm quá nhỉ Tử Tu, vì sao giờ này mới đến?”
“Không… không có gì, vì nô tài mải nghiên cứu món ăn mới nên nhất thời quên hết thời gian. Hoàng thượng… nô tài đáng chết, làm Hoàng thượng lỡ bữa.” Tử Tu biết Khang Hy không phải giận thật nhưng vì mặt mũi của Khang Hy nên y vẫn cho Khang Hy một bậc thang để trèo xuống.
“Thì ra là vậy, thôi, lại đây hầu hạ trẫm dùng bữa đi.” Sắc mặt Khang Hy tốt hơn, hắn cứ tưởng lại có phi tần nào đi gây rắc rối cho Tử Tu nữa chứ.
Hai người họ ở trong này dùng bữa đến vui vẻ, Hà Hương thì đang lo lắng chờ đợi kết quả. Nàng tận mắt nhìn thấy Tử Tu đi vào Càn Thanh Cung nhưng mà đã nửa canh giờ trôi qua, bên trong lại không có chút động tĩnh. Lẽ nào Hoàng thượng không ăn?
Hà Hương cắn môi, muốn vào xem thử nhưng lại sợ khiến kẻ khác hoài nghi, chỉ có thể gấp gáp đứng ngoài mà dậm chân.
“Chủ tử, hay để nô tỳ ở đây đợi, nếu có tin tức thì nô tỳ liền thông báo cho chủ tử.” Vân Phỉ thiện ý đề nghị.
Hà Hương ngẫm nghĩ, chân của nàng đứng nãy giờ đúng là hơi đau, vì thế gật đầu bảo: “Được rồi, có tin gì thì nhất định phải báo cho ta.”
“Vâng.”
—————————
Ru có lời muốn nói: Có ai bực cả hai sư đồ này như tui không =_,= Thằng đồ đệ thì vì gái mà xém chút bán sư phụ, cũng may là cuối cùng nó cũng chịu phun ra không thì Tử Tu tiêu rồi. Tử Tu thì cũng ngốc, biết là thương đệ tử nhưng tha cho con kia thì bữa sau lại bị nó hại. Xì poi tý là mấy chương nữa lại bị nó hại thảm luôn, có người vì việc này mà mất hết tiền đồ luôn đó -__-
Giải thích chút về thứ bậc hậu cung và bố trí cung điện của nhà Thanh. Trong Tử Cấm Thành chia làm tiền triều và hậu cung. Ở hậu cung thì có Càn Thanh Cung nằm ở trung tâm do Hoàng đế ở, hai bên thì mỗi bên có sáu cung gọi là Đông lục cung và Tây lục cung. Hoàng hậu chọn 1 trong số các cung này để ở rồi các cung khác sẽ được ban cho các phi tần khác.
Hoàng hậu là vợ cả của Hoàng đế, hậu cung chỉ được có 1 Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu không may qua đời thì Hoàng đế sẽ sắc phong người khác lên thay (hoặc không).
Tiếp theo là đến phi tần là vợ lẽ (vợ thứ) của Hoàng đế chia làm các cấp và giới hạn số lượng theo thứ tự từ lớn đến nhỏ là Hoàng quý phi (1 người), Quý phi (2 người), Phi (4 người), Tần (6 người). Những người này đều được gọi là “nương nương”, được quyền nuôi con, được làm cung chủ của 1 cung, được hầu Hoàng đế ngủ ngay tại cung của mình.
Thấp nhất chính là các tiểu chủ, được xem như là tỳ thiếp của Hoàng đế, không giới hạn số lượng, theo thứ tự là Quý nhân, Thường tại, Đáp ứng và chỉ được gọi là tiểu chủ chứ không được gọi là nương nương. Đây đều là cấp bậc của những tú nữ vượt qua kỳ tuyển tú và được nạp vào hậu cung, nếu như sinh được con (trai), gia thế tốt thì sẽ được phong từ từ lên hàng phi tần. Những người này không có cung riêng, được phân đến ở trong các cung điện của các vị phi tần, khi hầu vua ngủ thì được mang đến Cung Càn Thanh hoặc Dưỡng Tâm Điện. Sinh con ra mà không được sắc phong lên hàng phi tần thì buộc phải giao con cho phi tần (thường là cung chủ của cung mình ở) nuôi dưỡng.
Thật ra còn cấp thấp hơn nữa là Quan nữ tử, là các cung nữ được Hoàng đế sủng hạnh nên buộc phải trải qua cấp này, đại khái như là thời gian “chờ xét duyệt” xem nếu làm Hoàng đế hài lòng thì sẽ được phong lên cấp chủ tử cao hơn.
Nhân tiện nếu ai chưa biết thì ở hàng tiểu chủ trở xuống do không bị giới hạn về số lượng nên anh Khang Hy nhà mình có tới 79 người =_,=, còn những vị trí cao như phi tần thì có số lượng giới hạn nên ảnh cũng “ráng” mà nhét đủ chỗ, ai ngủm thì ảnh kéo người khác lên thay, chỉ duy có vị trí quý phi thì chả hiểu sao anh Khang nhà mình chỉ cho có 1 người ở vị trí đó. Tính đến lúc “thăng” thì số “nương nương” chính thức của anh nhà gồm có 4 Hoàng hậu, 3 Hoàng quý phi, 1 Quý phi, 11 Phi, 10 Tần.
Kinh khủng hông, Tử Tu có ít tình địch hén =))
“Nô tỳ tận mắt nhìn thấy Tuyên quý nhân kia bị Hoàng thượng đuổi ra, nương nương không biết sắc mặt của nàng ta lúc đấy đâu, quả thật so với mặt heo còn khó coi hơn.” Lục Hòa cười khinh miệt, kể lại tình hình mình vừa chứng kiến.
Tuyết San cười lạnh mắng một tiếng “Ngu xuẩn!”. Tuyên quý nhân kia đúng là một kẻ không biết thức thời, ỷ mình là cách cách Mông Cổ mà dám quên đi quy củ của Hoàng cung, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Tuyên quý nhân quay về, Hoàng thượng thì mang Lương công công đến Ngự Thiện Phòng, nô tỳ đoán là lại đi tìm Lâm Tử Tu kia.” Lục Hòa cẩn thận quan sát sắc mặt của Tuyết San, quả nhiên nàng lại lộ ra vẻ mặt tức giận.
Tuyết San nghiến răng: “Hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày bản cung phải cho Lâm Tử Tu kia biến mất, bất quá trước mắt chưa cần đến bản cung phải ra tay, ả ngu xuẩn kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y.”
“Nương nương đúng là diệu kế, có thể nói là một tên bắn trúng hai chim. Tuyên quý nhân kia gây phiền toán cho Lâm Tử Tu thì nhất định Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.” Lục Hòa lập tức hiểu ý của Tuyết San.
“Không sai, chúng ta chỉ cần ngồi xem diễn là được!” Tuyết San lại tựa vào tháp, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Đúng như Tuyết San dự đoán, quả nhiên Hà Hương đang nghĩ cách đối phó với Tử Tu. Trước mắt Tử Tu chủ yếu làm bữa sáng và bữa chiều cho Thái Hoàng Thái Hậu cũng như phụ trách bữa khuya cho cả Hoàng Thượng. Bữa sáng và bữa chiều thì lúc nào Ngự Thiện Phòng cũng tấp nập người nên nàng không thể xuống tay, nhưng đến lúc làm bữa khuya thì chỉ còn lại có hai sư đồ Tử Tu mà thôi. Nàng chỉ cần cho người kéo hai người kia rời đi một chút thì có thể ra tay thành công.
Nếu như để cho Hoàng thượng dùng phải món ăn đã bị đụng qua thì, ha ha, Lâm Tử Tu chỉ còn nước chờ chết. Không ai có thể biết được nàng đã động tay động chân, tuy rằng khiến Hoàng thượng sinh bệnh là tối kỵ nhưng bây giờ nàng không quản được nhiều như thế. Nếu không trừ đi Lâm Tử Tu thì ánh mắt của Hoàng thượng sẽ không bao giờ nhìn được tới nàng.
Hạ quyết tâm, Hà Hương cho người ra khỏi cung tìm một bao thuốc xổ, tính toán đúng giờ, nàng mang theo cung nữ bên người là Vân Phỉ đến Ngự Thiện Phòng.
“Xin hỏi, ngươi là Lâm ngự trù phải không?” Vân Phỉ có chút khiếp đảm nhìn người đang cặm cụi nấu nướng trong Ngự Thiện Phòng. Hôm nay chỉ có một mình Tử Tu ở đây.
Tử Tu buông đồ trong tay hỏi: “Phải, là ta, xin hỏi cô là?”
“Ta là cung nữ bên người Tuyên quý nhân, Vân Phỉ. Hai ngày trước từng đến đây cùng với Tuyên quý nhân.” Vân phỉ giải thích, Tử Tu lúc này cũng nhớ ra Vân Phỉ này quả thật là cung nữ thân tín của Tuyên quý nhân.
Nhớ đến Tuyên quý nhân, trong lòng Tử Tu lại thấy không thoải mái, ấn tượng của Tử Tu với vị Tuyên quý nhân này cực kỳ không tốt, không biết hôm nay Vân Phỉ đến tìm mình là để làm gì.
Tử Tu còn chưa mở miệng hỏi thì Vân Phỉ đã giải thích ngay: “Là như vậy, hai ngày trước Tuyên quý nhân đến đây thì làm rơi một hạt châu, muốn hỏi Lâm ngự trù có nhìn thấy hay không vì hạt châu này là Hoàng thượng thưởng cho quý nhân, cho nên quý nhân rất yêu thích nó.”
Tử Tu gật đầu tỏ ý đã hiểu, bất quá vẫn không rõ lắm. Nếu rơi từ ngày hôm trước thì tại sao hôm nay mới đến tìm, vì vậy bèn hỏi: “Cô xác định là rơi ở đây chứ?”
Vân Phỉ gật đầu: “Bọn ta đã tìm khắp nơi rồi, chỉ còn lại mỗi chỗ này, nếu như không tìm thấy, nhỡ Hoàng thượng trách tội xuống thì không ổn.”
Thì ra là thế, Tử Tu cắn môi, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nhưng mà ta chưa từng nhìn thấy hạt châu đó, nói không chừng đã bị ai nhặt mất rồi. Hay đợi đến mai ta giúp cô hỏi thăm mọi người thử.”
“Nhưng mà… Đúng rồi, quý nhân còn đi qua cả cái sân bên kia, Lâm ngự trù, ngươi có thể cùng ta đi tìm không?” Vân Phỉ nhìn ra cái sân cách đó không xa, nảy ra một kế.
Tử Tu nhìn đồ ăn đã làm xong, lại nhìn khoảnh sân cách đó không xa, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.”
“Cám ơn Lâm ngự trù, ngươi thật là người tốt.” Vân Phỉ vui vẻ ra mặt khiến Tử Tu xấu hổ gãi đầu, bản tính nhút nhát không hợp ở chung với nữ nhân lại lộ ra.
Hai người đi đến khoảnh sân kia, Vân Phỉ liếc nhìn góc tường, thấy một tà váy màu hồng nhạt lướt quá thì không khỏi yên lòng. Thấy hai người đi rồi, Hà Hương nhếch môi lộ ra một nụ cười trào phúng rồi nhanh chóng đi vào Ngự Thiện Phòng.
Nàng tìm thấy mấy món ngự thiện đã được Tử Tu làm xong, trong lòng thầm nói vài tiếng xin lỗi rồi móc gói thuốc xổ ra rắc lên tất cả các đĩa thức ăn. Thuốc nhanh chóng tan đi, nhìn không ra chút dấu vết nào. Hà Hương cười đắc ý, Lâm Tử Tu, ngươi cứ chờ chết đi.
Hà Hương liếc mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy Tử Tu vẫn còn đang cùng Vân Phỉ tìm đồ, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vân Phỉ thì vẫn luôn chú ý đến Ngự Thiện Phòng, thấy chủ mình đi ra thì liền biết đã thành công.
Thấy Hà Hương đi rồi, Vân Phỉ lén ném hạt châu trong tay áo ra rồi sau đó ra vẻ vui mừng mà kêu lên: “Tìm được rồi, Lâm ngự trù, hạt châu ở đây.”
Nàng cúi xuống nhặt lên thứ mới ném ra, hưng phấn đưa cho Tử Tu xem.
Tử Tu cũng vui lây: “Thật tốt quá.”
“Đúng thế, Lâm ngự trù, cám ơn ngươi đã giúp ta tìm.”
“Không có gì, hơn nữa cũng không phải là do ta tìm ra.”
“Vậy vẫn phải cảm ơn ngươi, Lâm ngự trù, không quấy rầy ngươi làm việc nữa, ngày khác ta sẽ tạ ơn ngươi sau.” Vân Phỉ đứng lên cười cười với Tử Tu rồi xoay người vội vã bỏ đi.
Tử Tu lắc đầu, quay về Ngự Thiện Phòng.
“Tùng Viễn, ngươi đến khi nào thế?” Tử Tu vừa vào cửa thì thấy Tùng Viễn đang đứng ở trong, sắc mặt vô cùng kỳ lạ.
Tùng Viễn dường như muốn nói gì đó, cứ ấp a ấp úng nửa ngày nhưng không rặn ra được nửa chữ. Tử Tu đoán Tùng Viễn dường như đang có việc gì giấu diếm mình, bất quá nếu Tùng Viễn không muốn nói thì y cũng chẳng ép. Tử Tu đi đến bên bếp, nổi lửa, tính làm nốt món cuối cùng.
Tùng Viễn rốt cục không nhịn được, hạ giọng nói: “Sư phụ, mấy thứ này không thể ăn được.”
Tử Tu kinh ngạc hỏi lại: “Tại sao lại không ăn được?”
“Dù sao… dù sao cũng không được ăn!” Tùng Viễn vô cùng rối rắm, hắn như thế nào cũng không thể tin những gì mình vừa chứng kiến, tiên nữ trong lòng hắn sao có thể làm ra chuyện như vậy được!
Tử Tu cảm thấy khác thường, gặng hỏi: “Là việc gì mà ngay cả sư phụ cũng không thể nói được?”
“Sư phụ…” Tùng Viễn gần như muốn khóc, cuối cùng gằn giọng nói: “Vừa nãy con thấy Tuyên quý nhân bỏ thuốc vào trong đồ ăn!”
Khi nói ra những lời này thì cơ hồ Tùng Viễn đã dùng hết sức bình sinh. “Con vốn muốn đến đây để luyện tập, ai ngờ con lại thấy… thấy Tuyên quý nhân… Sư phụ, tại sao nàng lại là loại người đó chứ? Nàng muốn hại sư phụ hay là muốn hại Hoàng thượng?”
Tử Tu không dám tin những gì mình vừa nghe, nhưng Tùng Viễn sẽ không lừa y, hơn nữa từ khi Vân Phỉ xuất hiện đã khiến cho y luôn có cảm giác kỳ lạ nên Tử Tu hoàn toàn tin tưởng Tùng Viễn. Trong lòng Tử Tu vô cùng tức giận, Tuyên quý nhân muốn hại y chưa tính, cư nhiên còn muốn hại Hoàng thượng, việc này không thể tha thứ.
“Sư phụ, người tính sao đây? Nói cho Hoàng thượng ạ?” Tùng Viễn lo lắng nhìn Tử Tu.
Tử Tu khẽ thở dài, xoa đầu Tùng Viễn: “Thôi, chuyện này sư phụ coi như chưa từng xảy ra.”
Tùng Viễn lập tức tươi cười cảm kich nhìn Tử Tu: “Cám ơn sư phụ.”
“Cám ơn ta cái gì, nếu còn xảy ra chuyện tương tự thì sư phụ quyết không nương tay.” Tử Tu biết rất rõ tâm tư của Tùng Viễn, kể từ cái đêm đó tình cờ nhìn thấy Tuyên quý nhân thì Tùng Viễn đã đem tâm đặt trên người Tuyên quý nhân rồi.
Tử Tu đổ hết tất cả những món ăn bị Hà Hương động vào, lại lần nữa làm mấy món khác sau đó mang đến cho Khang Hy. Nhờ ơn Vân Phỉ và Hà Hương quấy phá mà hôm nay Tử Tu đến trễ, y vừa vào cửa thì liền thấy mặt Khang Hy đã đen đến không thể đen hơn, bộ dáng kia chỉ hận không để lột da ăn tươi y.
Tử Tu nuốt nước miếng một cái: “Hoàng thượng, nô tài mang bữa tối đến rồi.”
Khang Hy hừ một tiếng: “Tối nay đến sớm quá nhỉ Tử Tu, vì sao giờ này mới đến?”
“Không… không có gì, vì nô tài mải nghiên cứu món ăn mới nên nhất thời quên hết thời gian. Hoàng thượng… nô tài đáng chết, làm Hoàng thượng lỡ bữa.” Tử Tu biết Khang Hy không phải giận thật nhưng vì mặt mũi của Khang Hy nên y vẫn cho Khang Hy một bậc thang để trèo xuống.
“Thì ra là vậy, thôi, lại đây hầu hạ trẫm dùng bữa đi.” Sắc mặt Khang Hy tốt hơn, hắn cứ tưởng lại có phi tần nào đi gây rắc rối cho Tử Tu nữa chứ.
Hai người họ ở trong này dùng bữa đến vui vẻ, Hà Hương thì đang lo lắng chờ đợi kết quả. Nàng tận mắt nhìn thấy Tử Tu đi vào Càn Thanh Cung nhưng mà đã nửa canh giờ trôi qua, bên trong lại không có chút động tĩnh. Lẽ nào Hoàng thượng không ăn?
Hà Hương cắn môi, muốn vào xem thử nhưng lại sợ khiến kẻ khác hoài nghi, chỉ có thể gấp gáp đứng ngoài mà dậm chân.
“Chủ tử, hay để nô tỳ ở đây đợi, nếu có tin tức thì nô tỳ liền thông báo cho chủ tử.” Vân Phỉ thiện ý đề nghị.
Hà Hương ngẫm nghĩ, chân của nàng đứng nãy giờ đúng là hơi đau, vì thế gật đầu bảo: “Được rồi, có tin gì thì nhất định phải báo cho ta.”
“Vâng.”
—————————
Ru có lời muốn nói: Có ai bực cả hai sư đồ này như tui không =_,= Thằng đồ đệ thì vì gái mà xém chút bán sư phụ, cũng may là cuối cùng nó cũng chịu phun ra không thì Tử Tu tiêu rồi. Tử Tu thì cũng ngốc, biết là thương đệ tử nhưng tha cho con kia thì bữa sau lại bị nó hại. Xì poi tý là mấy chương nữa lại bị nó hại thảm luôn, có người vì việc này mà mất hết tiền đồ luôn đó -__-
Giải thích chút về thứ bậc hậu cung và bố trí cung điện của nhà Thanh. Trong Tử Cấm Thành chia làm tiền triều và hậu cung. Ở hậu cung thì có Càn Thanh Cung nằm ở trung tâm do Hoàng đế ở, hai bên thì mỗi bên có sáu cung gọi là Đông lục cung và Tây lục cung. Hoàng hậu chọn 1 trong số các cung này để ở rồi các cung khác sẽ được ban cho các phi tần khác.
Hoàng hậu là vợ cả của Hoàng đế, hậu cung chỉ được có 1 Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu không may qua đời thì Hoàng đế sẽ sắc phong người khác lên thay (hoặc không).
Tiếp theo là đến phi tần là vợ lẽ (vợ thứ) của Hoàng đế chia làm các cấp và giới hạn số lượng theo thứ tự từ lớn đến nhỏ là Hoàng quý phi (1 người), Quý phi (2 người), Phi (4 người), Tần (6 người). Những người này đều được gọi là “nương nương”, được quyền nuôi con, được làm cung chủ của 1 cung, được hầu Hoàng đế ngủ ngay tại cung của mình.
Thấp nhất chính là các tiểu chủ, được xem như là tỳ thiếp của Hoàng đế, không giới hạn số lượng, theo thứ tự là Quý nhân, Thường tại, Đáp ứng và chỉ được gọi là tiểu chủ chứ không được gọi là nương nương. Đây đều là cấp bậc của những tú nữ vượt qua kỳ tuyển tú và được nạp vào hậu cung, nếu như sinh được con (trai), gia thế tốt thì sẽ được phong từ từ lên hàng phi tần. Những người này không có cung riêng, được phân đến ở trong các cung điện của các vị phi tần, khi hầu vua ngủ thì được mang đến Cung Càn Thanh hoặc Dưỡng Tâm Điện. Sinh con ra mà không được sắc phong lên hàng phi tần thì buộc phải giao con cho phi tần (thường là cung chủ của cung mình ở) nuôi dưỡng.
Thật ra còn cấp thấp hơn nữa là Quan nữ tử, là các cung nữ được Hoàng đế sủng hạnh nên buộc phải trải qua cấp này, đại khái như là thời gian “chờ xét duyệt” xem nếu làm Hoàng đế hài lòng thì sẽ được phong lên cấp chủ tử cao hơn.
Nhân tiện nếu ai chưa biết thì ở hàng tiểu chủ trở xuống do không bị giới hạn về số lượng nên anh Khang Hy nhà mình có tới 79 người =_,=, còn những vị trí cao như phi tần thì có số lượng giới hạn nên ảnh cũng “ráng” mà nhét đủ chỗ, ai ngủm thì ảnh kéo người khác lên thay, chỉ duy có vị trí quý phi thì chả hiểu sao anh Khang nhà mình chỉ cho có 1 người ở vị trí đó. Tính đến lúc “thăng” thì số “nương nương” chính thức của anh nhà gồm có 4 Hoàng hậu, 3 Hoàng quý phi, 1 Quý phi, 11 Phi, 10 Tần.
Kinh khủng hông, Tử Tu có ít tình địch hén =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất