Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 8: Món ăn thứ tám

Trước Sau
Đại thọ của Hoàng đế, vạn dân đều vui, dưới sự mong đợi của mọi người, Hoàng đế và Hoàng hậu cuối cùng cũng xuất hiện.

Toàn thể đại thần và gia quyến cũng như phi tần đều quỳ hô vạn tuế. Khang Hy cùng Tuyết San một trước một sau đi đến vị trí cao nhất, nhận mọi người vái lạy. Khang Hy ngồi trên long ỷ, mặc dù vừa tròn 16 tuổi nhưng quanh thân phủ đầy quý khí của bậc quân vương, không ai có thể xem nhẹ.

“Chúng ái khanh bình thân.” Khang Hy cao giọng ra lệnh.

“Tạ Hoàng thượng.” Mọi người đứng dậy rồi ai nấy đều tự ngồi về chỗ của mình.

Dung Nhược lúc này mới tranh thủ cơ hội lẻn vào, hắn liếc mắt một cái liền thấy ngay a mã của mình, vì thế bèn nhanh chóng đi qua. Minh Châu nhìn thấy hắn thì sầm mặt hỏi: “Đi đâu thế? Sao giờ mới quay lại?”

Dung Nhược đáp: “A mã, khi nào về con sẽ nói với người sau, người xem, Hoàng thượng sắp cho truyền thiện rồi.”

Minh Châu nhìn thoáng qua Khang Hy, quả nhiên Khang Hy đã lệnh cho Lương công công đi truyền thiện. Minh Châu hừ lạnh: “Hừ, khi nào về sẽ xử lý con sau.”

Dung Nhược cười cười, không để tâm lắm vì dù sao thì a mã chưa từng đánh mắng hắn, người luôn đặt hắn trong lòng bàn tay mà che chở, chỉ sợ hắn xảy ra vấn đề gì thì sao nỡ trách phạt hắn được?

“Chư vị ái khanh, hôm nay nhất định phải ăn uống no say, không được khách khí.” Khang Hy ngồi ở nơi cao nhất, Hoàng hậu thì ngồi ở bên cạnh hắn, tiếp đó là đến phi tần, sau cùng là quan viên các cấp.

Vũ đài đã được dựng ở phía đối diện, lúc này đàn nhạc đã được tấu lên, vũ cơ bắt đầu nhảy múa.

Ngự thiện nhanh chóng được mang lên, đầu tiên là cung nữ hiến trà, trà hương này là trà Vân Vụ Lư Sơn (1) chuyên dùng cho thọ yến của Hoàng đế. Sau khi phẩm trà xong là đến món Kiền Quả Tứ Phẩm (2), sau đó nữa là Mật Tiễn Tứ Phẩm (3), Bột Bột Tứ Phẩm (4) và cuối cùng là Tương Thái Tứ Phẩm (5).

Mọi người vừa dùng ngự thiện một bên thưởng thức vũ đạo, không khí vô cùng vui vẻ hài hòa.

Sau khi dùng qua các món điểm tâm thì đến lượt Tiền Thái Tứ Phẩm được dâng lên, bao gồm bốn món “Vạn Thọ Vô Cương”. Bốn món này không phải là món trung tâm nhưng lại là những món khó làm nhất.

(tiền=trước, thái=thức ăn, đại khái là món khai vị)

Khi thức ăn vừa được mang lên, có người không nhịn được mà phải chậc lưỡi tán thưởng không chỉ vì cách tạo hình của bốn món này rất đẹp mà ngay cả sắc, hương, vị cũng là nhất đẳng.

Minh Châu khen ngợi: “Ngự trù năm nay tốt hơn năm trước rất nhiều, thọ yến năm trước của Hoàng thượng cũng dùng những món này nhưng nó kém hơn năm nay rất nhiều.”

Dung Nhược bật cười: “A mã nói phải, ngự trù của năm nay rất là lợi hại. Vừa rồi nhi thần đến Ngự Thiện Phòng…” Hắn chưa nói dứt lời thì đã bị Minh Châu cắt ngang.

Minh Châu cau mày: “Con đến đó làm cái gì?”

“Suỵt, a mã, người nói khẽ thôi.” Dung Nhược bất đắc dĩ nhắc nhở Nạp Lan Minh Châu, Minh Châu nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện quả nhiên có người đang nhìn qua chỗ phụ tử họ.

Dung Nhược hạ giọng thuật lại: “Nhi tử không cẩn thận làm đổ mất một phần ngự thiện nên phải đến Ngự Thiện Phòng để nhờ các ngự trù ở đó giúp đỡ làm món mới. Kết quả là những ngự trù ở đó đều bảo là không kịp thời gian, thế nhưng có một ngự trù lại đồng ý giúp đỡ con.”

“Con… sao con có thể làm đổ mất ngự thiện? Nếu như bị Hoàng thượng biết thì sao?” Minh Châu xụ mặt răn dạy Dung Nhược, tiểu tử này ở nhà rất ngoan ngoãn không nghịch ngợm bao giờ, sao mới vào cung đã gây chuyện rồi?

Dung Nhược đáp: “A mã, sự tình đã xảy ra rồi, nói thế cũng có tác dụng gì đâu. Hơn nữa Tử Tu đã giúp con giải quyết rồi.”

“Tử Tu?”

“Chính là tiểu ngự trù mới tới, hình như lớn tuổi hơn nhi tử một chút. A mã, trù nghệ của y rất lợi hại, thôi đợi lát nữa món đó được mang lên thì người sẽ thấy.” Dung Nhược nghịch ngợm cười cười, cũng chỉ có trước mặt Minh Châu thì hắn mới để lộ ra những biểu hiện của một thiếu niên.

“Con đó… phải tìm cách trả ơn cho người ta.” Minh Châu bất đắc dĩ nói.

“Vâng, con đang suy nghĩ đây, y là ngự trù thì không được ra khỏi cung, mà con thì lại không thể thường xuyên tiến cung.” Điều khiến Dung Nhược phiền muộn chính là vấn đề này, muốn cảm tạ ân nhân nhưng lại không tìm thấy cơ hội.

“Việc này cũng không khó, sau thọ yến ta sẽ mang con đi gặp cô cô của con, sau này nếu muốn tiến cung cứ bảo là đến thăm cô cô thì được rồi.” “Cô cô” trong lời Minh Châu chính là Huệ tần vừa mới sinh hạ a ca tháng trước (6).



Huệ tần là muội muội của Nạp Lan Minh Châu, vừa tiến cung mới một năm đã sinh hạ một a ca. Như vậy cũng đủ để khiến Hoàng đế rất sủng ái Huệ tần, thường xuyên đến Vĩnh Thọ Cung của nàng.

“Vâng, mà cũng lâu rồi nhi tử không được gặp cô cô, lần trước khi người sinh hạ tiểu a ca con còn chưa kịp tiến cung thăm đâu.” Dung Nhược rất quý vị cô cô này vì tuổi tác của hai người xấp xỉ nhau, bình thường rất thân thiết. Quan hệ giữa Huệ tần và cháu mình còn thân thiết hơn cả huynh trưởng.

“Cô cô của con gần đây rất được Hoàng thượng sủng ái. Cách đây không lâu còn cố ý tuyển ngự trù mới cho nàng. Cô cô của con nói ngự trù nọ nấu nướng rất hợp khẩu vị của nàng, nhờ vậy mà Hoàng thượng cũng thường xuyên đến cung của nàng dùng bữa.” Minh Châu trước thọ yến mấy ngày có hàn huyên với Huệ tần vài câu, tâm trạng của Huệ tần lúc đó thoạt nhìn rất tốt, thân thể cũng khỏe hơn vài phần.

“Vậy ạ? Thế thì tốt quá.”

Trong lúc hai phụ tử nói chuyện thì vài món ngự thiện lại được dâng lên, họ nghe một thái giám hô to: “Ngự thái tứ phẩm: nấm đầu khỉ xào (7), canh mực, gà lá sen (8), bò xào nấm trắng (9).”

Dung Nhược chỉ: “A mã, chính là món canh mực này.”

Bốn món ăn theo thứ tự được dâng lên, Dung Nhược vui vẻ hướng dẫn cho Minh Châu: “A mã, người thấy món canh mực này so với trước kia có gì khác nhau không?”

Minh Châu cầm lấy thìa múc một muỗng canh lên thử, sau đó nói: “Đúng là có hơi khác.”

Dung Nhược cười đáp: “Đó là do Tử Tu nấu, y bảo món này là canh mực dùng trong gia đình bình thường, còn món trước giờ chúng ta ăn là canh mực cung đình.”

Minh Châu gật đầu, trong lòng sinh ra vài phần bội phục với ngự trù tên là Tử Tu kia. Người này có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà tìm ra được món thay thế thì cũng đủ biết là rất lợi hại.

Khoảng hơn mười món ăn, mọi người ăn mất mấy canh giờ. Những người này tuy bình thường cũng hay ăn sơn hào hải vị nhưng những món ở đẳng cấp cao như thế này thì không nhiều lắm.

Khang Hy thấy mọi người đều ăn rất vui vẻ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn. Mỗi một món ăn hắn đều dùng qua, vốn dĩ hắn muốn đoán xem món nào là Tử Tu làm nhưng rất tiếc là không thể. Hắn không phải là mỹ thực gia, đâu phải chỉ cần nếm qua món ăn của Tử Tu thì có thể nhớ kỹ hương vị. Bất quá vấn đề này không quan trọng vì chỉ cần hắn dùng hết tất cả cac món thì chắc chắn là sẽ ăn được món của Tử Tu làm.

Khang Hy múc một muỗng canh mực, cảm thấy hương vị rất là kỳ lạ, không phải là khó ăn nhưng nó hơi khác so với canh mực trước kia hắn từng ăn. Khang Hy lệnh cho tiểu thái giám gọi Lương Cửu Công, Lương Cửu Công nhanh chóng chạy đến.

“Món này là do ai làm?” Khang Hy chỉ vào canh mực hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, tất cả các món đều do Tổng quản Ngự Thiện Phòng Trình Lễ an bài, hay là để nô tài đi hỏi ông ta?” Lương Công Công cẩn thận xem xét sắc mặt của Khang Hy xem hắn đang vui hay khó chịu.

Khang Hy phẩy tay: “Không cần đâu, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thăm mà thôi, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.”

Khang Hy lại múc một muỗng, không biết vì sao nhưng hương vị là lạ này lại khơi gợi được hồi ức thơ ấu của hắn, là những hồi ức ngọt ngào nhất. Khang Hy lại sai người gọi Lương Cửu Công, Lương Cửu Công chạy tất bật đến thở hồng hộc: “Hoàng thượng?”

Khang Hy ra lệnh: “Ngươi nhanh chóng đi tra sau đó hồi báo cho trẫm.”

“Dạ.” Lương Cửu Công nhận mệnh lui ra, chỉ hận mình không thể mọc thêm hai cái đùi để không vất vả như vậy nữa.

Một lát sau, Lương Cửu Công hồi báo: “Trình Lễ đại nhân nói là do ngự trù Lâm Tử Tu làm ạ.”

Khóe miệng Khang Hy khẽ cong lên, nghĩ thầm quả nhiên là y mà. Khang Hy vẫy tay với Lương Cửu Công, Lương Cửu Công vội ghé tai qua thì nghe Khang Hy bảo: “Ngươi đến Ngự Thiện Phòng lệnh cho Lâm Tử Tu giờ Dậu bốn khắc(6 giờ tối) đến gặp trẫm, làm cho trẫm ít điểm tâm, rõ chưa?”

“Dạ, nô tài sẽ làm ngay.”

Khang Hy ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm: “Việc này chỉ nói cho một mình y, không được để người khác biết.”

“Dạ.” Lương Cửu Công thầm kêu khổ, hắn không rõ Hoàng thượng đang nghĩ cái gì nữa, không phải chỉ là triệu kiến một ngự trù thôi sao? Cần thiết phải tỏ ra bí bí ẩn ẩn như vậy à? Rủi mà Hoàng hậu hay phi tử nào khác hỏi đến thì mình biết nói làm sao?

Cái này không phải là do Lương Cửu Công nghĩ nhiều mà lâu nay phi tử chốn hậu cung đều muốn thông qua hắn mà hỏi chuyện Hoàng đế. Mỗi lần hắn đều gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, may mắn là  chưa từng phạm sai lầm nào. Lương Cửu Công hít sâu một hơi, tự an ủi mình, lần này chắc cũng chẳng xảy ra việc gì đâu.

Lương Cửu Công lại chạy đến Ngự Thiện Phòng thì phát hiện Tử Tu không có ở đó bèn đi tìm một tiểu thái giám hỏi thăm. Tiểu thái giám nọ thấy là tâm phúc của Hoàng đế nên vô cùng khẩn trương. Lương Cửu Công cho tiểu thái giám một cái tát, còn muốn răn dạy vài câu thì chợt thấy Tử Tu ở một góc rẽ.



“Đi đi.” Lương Cửu Công quát tiểu thái giám, tiểu thái giám nọ liền bỏ chạy nhanh như chớp.

“Ai, Lâm ngự trù, ngươi khiến cho ta tìm rất vất vả đấy.” Lương Cửu Công làm vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

Tử Tu thấy Lương Cửu Công, ngạc nhiên hỏi: “Nô tài tham kiến Lương công công, không biết Lương công công tìm nô tài có việc gì?” Ở trong cung ngây người nhiều ngày, Tử Tu đã nắm rõ địa vị của Lương Cửu Công, người này tuy là thái giám nhưng so với nhiều đại thần còn có quyền lực hơn.

Lương công công nhìn xung quanh thì thấy không có ai, bèn kề sát vào tai Tử Tu bảo: “Là Hoàng thượng lệnh cho ta đến truyền lời, Hoàng thượng bảo ngươi giờ Dậu bốn khắc đến Càn Thanh Cung, thuận tiện làm vài món điểm tâm cho người.”

Tử Tu cau mày, Khang Hy sao còn muốn ăn nữa? Bây giờ là giờ Thân(3-5 giờ chiều) rồi? Lại còn muốn ăn thêm bữa nữa? Bất quá lệnh của Hoàng đế thì ai dám cãi lời, vì thế gật đầu: “Nô tài tuân chỉ, nhất định nô tài sẽ mang đến đúng giờ.”

“Được rồi, vậy ta về đây, Lâm ngự trù, trăm ngàn lần đừng quên đấy.”

Tử Tu thở dài, không thể hiểu nổi Khang Hy đang nghĩ cái gì nữa, bất quá thích thì cứ ăn đi, dù sao thì hắn bận rộn cả ngày như vậy cũng chẳng mập lên nổi.

Thọ yến kết thúc, Minh Châu mang theo Dung Nhược đến chỗ Huệ tần, Huệ tần đang ở trong cung dỗ tiểu a ca, tiểu gia hỏa chỉ mới hơn một tháng, mập mạp trắng trẻo vô cùng khả ái.

“Vi thần tham kiến nương nương, nương nương cát tường.” Minh Châu và Dung Nhược hành lễ, Huệ tần vội kéo hai người lên: “Ca ca, ở đây chỉ có chúng ta, cần gì phải khách khí như vậy?”

Minh Châu đáp: “Cấp bậc lễ nghĩa không thể phế.”

Huệ tần mặc kệ ông, nhìn Dung Nhược hỏi: “Lâu như vậy ngươi không đến thăm cô cô, sao hôm nay lại có nhã hứng thế?”

Dung Nhược đỡ nàng ngồi xuống, cười đáp: “Thì không phải chất nhi nhớ cô cô sao? Thuận tiện đến thăm tiểu biểu đệ.” Hắn chọc chọc khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, chọc đến mức tiểu a ca cười khanh khách.

“Nó hình như rất thích biểu ca ngươi nha.” Huệ tần nhìn con mình, đầy hạnh phúc nói.

“Bởi vì đệ ấy biết chất nhi thương đệ ấy mà.”

“Hỗn tiểu tử, nói đi, hôm nay đến đây rốt cuộc là vì cái gì?” Huệ tần cũng không phải dễ qua mặt như vậy, trực tiếp hỏi.

Minh Châu cười nói: “Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn.” Ông đem tất thảy tiền căn hậu quả ra nói hết một lần, Huệ tần càng nghe càng kinh ngạc, đến khi nghe thấy tên của Tử Tu thì đột nhiên bật cười.

“Thật là trùng hợp, Lâm Tử Tu nọ chính là ngự trù của muội đấy, không ngờ hôm nay y lại giúp được cho Dung Nhược.”

Hai phụ tử Minh Châu cũng rất bất ngờ, Dung Nhược nói: “Đúng là rất trùng hợp.”

Huệ tần mỉm cười: “Được rồi, dù sao thì Lâm Tử Tu là ngự trù chuyên dụng trong cung của ta, khi nào ngươi đến thăm cô cô đều có thể gặp y được.”

Dung Nhược cười nói: “Vậy thì tốt quá.” Bất quá, hắn nên dùng thứ gì để cảm tạ đây? Dung Nhược trầm tư.

————————-

Tác giả có lời muốn nói: Nạp Lan Minh Châu đến năm Khang Hy thứ mười một mới thăng lên chức Binh bộ thượng thư nhưng vì trong này kịch tình cần nên thăng sớm hơn là năm Khang Hy thứ chín.

Ngoài ra, có tích nói Huệ phi (  lúc này vẫn là Huệ tần) là biểu muội của Dung Nhược, cũng có sách nói là muội muội của Minh Châu. Trong này cũng vì cần thiết nên phải viết Huệ phi là muội muội của Minh Châu, cô cô của Dung Nhược.

Thích bài này GN đừng có keo kiệt cất giấu bình luận a, thần mã a, cười gian... phiêu đi...

Ru: Chóng cả mặt với cái chương này, nội chuyện đi tìm cái đống món ăn mất hơn 2h của tuôi rồi = =

——————-

Trà Vân Vụ Lư Sơn: 1 loại trà trên núi Lư Sơn, cực kỳ nổi tiếng và có rất nhiều bài thơ ca ngợi về loại trà này, nghe đồn là có khả năng gia tăng tuổi thọ đó, còn thực tế thì bạn Ru chưa thử nên hem biết =,=Kiền Quả Tứ Phẩm: Đây là món mở đầu cho tiệc cung đình trong cung, trước tiên là mỹ nữ hiến trà (trà thì tùy loại) rồi đến các món tứ phẩm. Kiền Quả Tứ Phẩm là 4 món trái cây khô: nãi hương hạnh nhân (hạnh nhân hương sữa), băng đường hạch đào(hạch đào đường phèn), bạch ngọc đào nhân, tô tạc yêu quả (quả điều chiên giòn) – nguồn: michachan123.wordpress.comMật Tiễn Tứ Phẩm: 4 loại mứt gồm: mật ong anh đào, hoa trản kết tử (kết tử: quả cam), kim ti mật tảo (mật tảo: mứt táo), mật nhưỡng long nhãn (long nhãn ướp mật)Bột Bột Tứ Phẩm: 4 món bánh ngọt: nhu mễ lương cao (bánh bột nếp), thuý ngọc đâu cao (bánh đậu xanh), uyên ương quyển, gia tử trản (gia tử: trái dừa)=> ko kiếm được hình TT_TTTương Thái Tứ Phẩm: 4 món rau muối: Tử hương kiền, tuyết lý hống (dưa cải ướp tuyết), quế hoa lạt tương giới, điềm toan nhũ qua (dưa chuột chua ngọt) (hình ảnh thì sang chương sau sẽ có món này nữa nên mình sẽ bỏ hình minh họa qua chương sau^^)Như tác giả đã giải thích Huệ phi – hay lúc này là Huệ tần thì cũng có nhiều sách nói là biểu muội hay muội muội của Dung Nhược hoặc Minh Châu, trong truyện này thì tác giả viết thành cô cô của Dung Nhược, là muội muội ruột của Minh Châu. Bởi vì tác giả cũng nói là cần thiết nên mới viết vậy, còn thực tế thì tuy không rõ ràng lắm nhưng chắc chắn Huệ phi không thể là ruột thịt của nhà Nạp Lan được mà chỉ là họ hàng xa thôi. Vì Huệ phi đúng sử sách xuất thân từ Nạp Lạt thị (納喇氏), còn Dung Nhược là từ Nạp Lan thị(納蘭氏), ngoài ra còn có Cáp Đạt(哈達),Ô Lạp (烏拉), Huy Phát (輝發) và Diệp Hách (葉赫)  đây đều là các chi từ dòng họ Ná Lạp thị ( 那拉氏). Từ Ô Lạp thị còn chia thành Ô Nhã thị với Ô Lạt Na Lạp thị nữa, ai từng coi Chân Hoàn truyện chắc biết, mẹ của Ung Chính là Đức Phi với Hoàng hậu đều xuất thân từ chi Ô Lạp thị hết đó ^^ Ngoài ra còn 1 đại diện rất nổi tiếng nữa mà ai cũng biết là Từ Hy Thái Hậu, bà này thì từ chi Diệp Hách Na Lạp thị. => nguyên cái dòng họ đông chi kinh khủng luôn =))) Các chi họ của nhà mềnh đã dữ rồi mà tra cứucái dòng họ khủng bố này mới thấy núi cao còn có núi… cao hơn tỷ lần =))Nấm đầu khỉ xàoGà lá senBò xào nấm trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau