Chương 2:
Trong phòng lập tức kêu thảm một trận, nhưng Lãnh Tịch thân là thiếu chủ hắc đạo hô hào một phương tuyệt đối không phải là hư danh, cậu ta quả thật là có bản lĩnh này. Lúc Chu Uý Kì đang đối phó hai thuộc hạ khác cậu ta đã lật người dậy, ngay sau đó đạp qua cái ót của Chu Uý Kì.
Sau đó cậu ta nhanh thì Chu Uý Kì cành nhanh hơn, Chu Uý Kì đúng lúc xoay người một cái, đến mắt cũng không nhìn bắt lấy mắt cá chân của Lãnh Tịch, sau đó lại kéo một cái, cả người Lãnh Tịch mất trọng lực lần nữa, thân thủ nhanh nhẹn cường hãn của cậu ta lúc trước dường như biến mất, quả thật là đối phương đột nhiên mạnh lên rồi, hoàn toàn thay đổi thành người khác.
"Rầm", Lãnh Tịch lập tức kêu rên một tiếng, cả người cậu ta lại bị Chu Uý Kì ném đến trên giường đầu phòng.
Giường đó vừa loạn vừa bẩn, hơn nữa cực kỳ đơn sơ, đại thiếu hắc đạo như Lãnh Tịch chính là nhìn một cái cũng cảm thấy bẩn mắt, nhưng lúc này cậu ta bị ném đến trên giường, dưới mặt lập tức có một mùi hương khiến cậu ta buồn nôn, ván giường cũng bị ném đến kêu kẽo kẹt.
Bốn thuộc hạ sợ ngây người, liều mạng nhào đến Chu Uý Kì, kết quả Chu Uý Kì hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nếu vừa rồi bị bọn họ đánh là tiểu hầu yêu mới bắt đầu tu luyện, vậy Chu Uý Kì trước mắt chính là Tôn Ngộ Không đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Chu Uý Kì thành thạo đánh ngã bốn thuộc hạ thân thủ bất phàm, trong lúc đó còn rút ra tay đối phó với Lãnh Tịch.
"Chu Uý Kì mày điên rồi, mày biết người mày đánh là ai không!"
"Không muốn chết thì dừng tay!"
...mấy thuộc hạ đánh không lại chỉ có thể động mồm, nhưng một đấm của Chu Uý Kì đã đánh rớt răng của hắn, mấy người mặt mũi bầm dập trong mũi trong miệng đều là máu.
Chu Uý Kì thờ ơ, tuỳ tay kéo cà vạt của Lãnh Tịch xuống, trực tiếp trói hai tay của cậu ta lại vứt ở trên giường.
"Mày điên rồi, điên rồi, mẹ nó mày không muốn sống nữa à!" Lãnh Tịch vừa chửi vừa vùng vẫy, nhưng hai tay bị trói ở đằng sau khiến cậu ta không giẫy được, do đó cũng không thể dậy.
Chu Uý Kì lại nhân lúc này dùng áo sơ mi nhanh chóng trói bốn tên thuộc hạ lại, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một cuộn băng dính trong suốt lớn, Chu Uý Kì quyết đoán trói chặt hai tay hai chân bốn người lại, sau đó tuỳ tay vứt một cái, để bọn họ ở bên giường không thể thoát ra, chỉ phát ra âm thanh ưm ưm.
Thẳng đến lúc này, Chu Uý Kì cuối cùng cũng có thời gian nhìn Lãnh Tịch trên giường, dáng người thon dài thẳng tắp, cao một mét tám mấy, mấu chốt là giá trị nhan sắc cao, mặt mũi đẹp, chỉ là khoé miệng hơi cong, trong mắt tràn đầy cuồng ngạo không ai sánh nổi, không hổ là thiếu chủ hắc đạo.
Chẳng qua đôi mắt này bây giờ tràn đầy ngạo mạn và phẫn nộ, có loại cảm giác muốn xé nát Chu Uý Kì.
Nhưng Chu Uý Kì rất thích, anh rất thích dáng người này khuôn mặt này, hơn nữa ánh mắt cuồng ngạo tàn khốc bá đạo này thật sự là quá quyến rũ, quyến rũ anh đi chinh phục cậu ta, nghiền nát cậu ta.
Chu Uý Kì giống như một con sói vương chuẩn bị ăn cơm hơi híp mắt thưởng thức mỹ thực của mình, Lãnh Tịch lại đột nhiên rùng mình một cái.
"Mày muốn làm gì?" Trực giác Lãnh Tịch làm cậu ta đề phòng, thân ở thế gia hắc đạo, cậu ta quá rõ ràng loại ánh mắt này, đáng sợ, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Chu Uý Kì cong cong môi với cậu ta, ngay sau đó chỉ nghe "xoẹt" mấy tiếng, Chu Uý Kì trực tiếp kéo quần của Lãnh Tịch xuống, áo vest cũng cởi ra, chỉ để lại áo sơ mi đã cởi tất cả cúc áo, trước ngực mở rộng ra, nửa cởi nửa không cởi.
Lãnh Tịch trực tiếp cứng đờ, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, mấy người đàn ông vùng vẫy bên giường cũng sửng sốt.
Ngón tay của Chu Uý Kì trượt thẳng từ đường cong cơ bắp duyên dáng trên sống lưng xuống, sau đó trực tiếp dừng ở trên cặp mông rất cong của Lãnh Tịch, khoé môi cong lên.
"Muốn làm gì? Làm cậu!"
Ong một tiếng, đầu của mấy người đàn ông ở đây đều nổ tung rồi, đặc biệt là Lãnh Tịch, hoàn toàn không dám tin cậu ta nghe thấy cái gì.
Điểm chết người chính là, Chu Uý Kì vốn dĩ không cho cậu ta thời gian lấy lại tinh thần, vừa nói xong lập tức móc lấy eo nhỏ gầy nhưng rắn chắc của Lãnh Tịch, toàn bộ phần mông của Lãnh Tịch đều vểnh lên trên, toàn bộ phần mông, bao gồm cả bộ vị xấu hổ kia cũng hoàn toàn hiện ra rõ ràng ở trước mắt Chu Uý Kì.
"Chu Uý Kì mẹ mày aaa!"
Lãnh Tịch còn chưa chửi xong một ngón tay của Chu Uý Kì đã thô lỗ cắm vào, không thương tiếc chút nào, Lãnh Tịch lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mà Chu Uý Kì còn đang nghĩ, nếu không phải suy xét đến hậu huyệt Lãnh Tịch vừa khô còn vừa siết chặt, anh liền trực tiếp đề thương ra trận rồi, dùng tay cái gì chứ.
Sau đó cậu ta nhanh thì Chu Uý Kì cành nhanh hơn, Chu Uý Kì đúng lúc xoay người một cái, đến mắt cũng không nhìn bắt lấy mắt cá chân của Lãnh Tịch, sau đó lại kéo một cái, cả người Lãnh Tịch mất trọng lực lần nữa, thân thủ nhanh nhẹn cường hãn của cậu ta lúc trước dường như biến mất, quả thật là đối phương đột nhiên mạnh lên rồi, hoàn toàn thay đổi thành người khác.
"Rầm", Lãnh Tịch lập tức kêu rên một tiếng, cả người cậu ta lại bị Chu Uý Kì ném đến trên giường đầu phòng.
Giường đó vừa loạn vừa bẩn, hơn nữa cực kỳ đơn sơ, đại thiếu hắc đạo như Lãnh Tịch chính là nhìn một cái cũng cảm thấy bẩn mắt, nhưng lúc này cậu ta bị ném đến trên giường, dưới mặt lập tức có một mùi hương khiến cậu ta buồn nôn, ván giường cũng bị ném đến kêu kẽo kẹt.
Bốn thuộc hạ sợ ngây người, liều mạng nhào đến Chu Uý Kì, kết quả Chu Uý Kì hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nếu vừa rồi bị bọn họ đánh là tiểu hầu yêu mới bắt đầu tu luyện, vậy Chu Uý Kì trước mắt chính là Tôn Ngộ Không đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Chu Uý Kì thành thạo đánh ngã bốn thuộc hạ thân thủ bất phàm, trong lúc đó còn rút ra tay đối phó với Lãnh Tịch.
"Chu Uý Kì mày điên rồi, mày biết người mày đánh là ai không!"
"Không muốn chết thì dừng tay!"
...mấy thuộc hạ đánh không lại chỉ có thể động mồm, nhưng một đấm của Chu Uý Kì đã đánh rớt răng của hắn, mấy người mặt mũi bầm dập trong mũi trong miệng đều là máu.
Chu Uý Kì thờ ơ, tuỳ tay kéo cà vạt của Lãnh Tịch xuống, trực tiếp trói hai tay của cậu ta lại vứt ở trên giường.
"Mày điên rồi, điên rồi, mẹ nó mày không muốn sống nữa à!" Lãnh Tịch vừa chửi vừa vùng vẫy, nhưng hai tay bị trói ở đằng sau khiến cậu ta không giẫy được, do đó cũng không thể dậy.
Chu Uý Kì lại nhân lúc này dùng áo sơ mi nhanh chóng trói bốn tên thuộc hạ lại, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một cuộn băng dính trong suốt lớn, Chu Uý Kì quyết đoán trói chặt hai tay hai chân bốn người lại, sau đó tuỳ tay vứt một cái, để bọn họ ở bên giường không thể thoát ra, chỉ phát ra âm thanh ưm ưm.
Thẳng đến lúc này, Chu Uý Kì cuối cùng cũng có thời gian nhìn Lãnh Tịch trên giường, dáng người thon dài thẳng tắp, cao một mét tám mấy, mấu chốt là giá trị nhan sắc cao, mặt mũi đẹp, chỉ là khoé miệng hơi cong, trong mắt tràn đầy cuồng ngạo không ai sánh nổi, không hổ là thiếu chủ hắc đạo.
Chẳng qua đôi mắt này bây giờ tràn đầy ngạo mạn và phẫn nộ, có loại cảm giác muốn xé nát Chu Uý Kì.
Nhưng Chu Uý Kì rất thích, anh rất thích dáng người này khuôn mặt này, hơn nữa ánh mắt cuồng ngạo tàn khốc bá đạo này thật sự là quá quyến rũ, quyến rũ anh đi chinh phục cậu ta, nghiền nát cậu ta.
Chu Uý Kì giống như một con sói vương chuẩn bị ăn cơm hơi híp mắt thưởng thức mỹ thực của mình, Lãnh Tịch lại đột nhiên rùng mình một cái.
"Mày muốn làm gì?" Trực giác Lãnh Tịch làm cậu ta đề phòng, thân ở thế gia hắc đạo, cậu ta quá rõ ràng loại ánh mắt này, đáng sợ, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Chu Uý Kì cong cong môi với cậu ta, ngay sau đó chỉ nghe "xoẹt" mấy tiếng, Chu Uý Kì trực tiếp kéo quần của Lãnh Tịch xuống, áo vest cũng cởi ra, chỉ để lại áo sơ mi đã cởi tất cả cúc áo, trước ngực mở rộng ra, nửa cởi nửa không cởi.
Lãnh Tịch trực tiếp cứng đờ, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, mấy người đàn ông vùng vẫy bên giường cũng sửng sốt.
Ngón tay của Chu Uý Kì trượt thẳng từ đường cong cơ bắp duyên dáng trên sống lưng xuống, sau đó trực tiếp dừng ở trên cặp mông rất cong của Lãnh Tịch, khoé môi cong lên.
"Muốn làm gì? Làm cậu!"
Ong một tiếng, đầu của mấy người đàn ông ở đây đều nổ tung rồi, đặc biệt là Lãnh Tịch, hoàn toàn không dám tin cậu ta nghe thấy cái gì.
Điểm chết người chính là, Chu Uý Kì vốn dĩ không cho cậu ta thời gian lấy lại tinh thần, vừa nói xong lập tức móc lấy eo nhỏ gầy nhưng rắn chắc của Lãnh Tịch, toàn bộ phần mông của Lãnh Tịch đều vểnh lên trên, toàn bộ phần mông, bao gồm cả bộ vị xấu hổ kia cũng hoàn toàn hiện ra rõ ràng ở trước mắt Chu Uý Kì.
"Chu Uý Kì mẹ mày aaa!"
Lãnh Tịch còn chưa chửi xong một ngón tay của Chu Uý Kì đã thô lỗ cắm vào, không thương tiếc chút nào, Lãnh Tịch lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mà Chu Uý Kì còn đang nghĩ, nếu không phải suy xét đến hậu huyệt Lãnh Tịch vừa khô còn vừa siết chặt, anh liền trực tiếp đề thương ra trận rồi, dùng tay cái gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất