Chương 4:
"A a a tao a...tao chắc chắn phải a giết mày...a a a ưm...Chu Uý Kì mày...a""Muốn giết tôi cũng đợi tôi thao cậu xong rồi giết." Chu Uý Kì không hề khách sáo cười lạnh.
"Thao mẹ mày Chu Uý Kì!"
"Miệng thật là vừa bẩn vừa thối."
"Bổn thiếu a a a a ông đây muốn giết mày a a a ưm...ô ô khốn kiếp! Đợi a a a đợi bổn thiếu cho mày...a..."
"Chậc," Chu Uý Kì không dao động, ngược lại tăng nhanh tốc độ.
Trong nhất thời căn phòng thuê cũ nát tràn ngập tiếng "bạch bạch bạch" khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, mỗi một lần va chạm chiếc giường cũ của nguyên chủ này còn tạo ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Một thiếu chủ hắc đạo từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, thiếu chủ hắc đạo cao ngạo khắc vào trong xương cốt, lại bị một người đàn ông cưỡng gian, hơn nữa còn là làm trước mặt bốn thuộc hạ của cậu ta, hình ảnh này nghĩ thử cũng đủ làm cho Lãnh Tịch lửa giận ngút trời.
Sau đó theo mỗi một lần va chạm của Chu Uý Kì, thọc vào rút ra, kích thích, thọc vào lại rút ra, khuấy động, đánh sâu vào điểm mẫn cảm, và tác dụng đặc biệt của gel bôi trơn, hậu huyệt Lãnh Tịch dần dần truyền đến cảm giác khác lạ, đau nhức, trướng đau khi bị xé rách lúc đầu dần biến thành một loại tê dại nói không nên lời, giống như mang theo điện truyền thẳng từ hậu huyệt ra toàn thân, thậm chí truyền đến linh hồn, Lãnh Tịch hoảng hốt nhận ra cơ thể mình dần dần thay đổi thậm chí đến âm thanh cậu ta nói ra cũng đã biến điệu.
"A a a ưm...khốn kiếp a a a! Ưm ưm a...a a a quá sâu rồi a a a mày sắp thao chết tao rồi a a a"
"A ha sắp chết rồi a a a Chu Uý Kì khốn kiếp! Tao thao tổ tông mày a a a sắp thủng rồi a a a, đâm thủng rồi a a a..."
"Ô ô không được, Chu Uý Kì a a a ưm, giết mày a a a...ô ô!"
Cả người Lãnh Tịch bị Chu Uý Kì đâm đến lắc lư, hai cái chân dài đã quỳ ở trên đất, đôi chân trắng bóng cùng cặp mông tròn bị Chu Uý Kì đâm đến đỏ bừng hiện ra trước mắt bốn người đàn ông, mà nửa thân trên của cậu ta bị một tay Chu Uý Kì đè trên giường, trái lại sơ mi trắng nửa che nửa lộ có loại quyến rũ không nói nên lời. Nói thật, bốn người đàn ông theo bên cạnh cậu ta nhiều năm, giờ phút này nhìn hình ảnh như vậy, nghe những âm thanh như vậy không nhịn nổi mà cứng rồi, thật sự cứng rồi, thậm chí mắt cũng nhìn thẳng rồi.
Mẹ nó hoá ra thao đàn ông cũng có thể hương diễm như vậy, hưởng thụ như vậy sao?
Chu Uý Kì thở dốc lại là một trận thao điên cuồng, thẳng đến trong âm thanh thay đổi của Lãnh Tịch tiếng mắng chửi càng ngày càng ít, rên rỉ không khống chế được càng ngày càng nhiều, Chu Uý Kì ôm Lãnh Tịch lật mình, để cậu ta nằm ngửa, sau đó không đợi Lãnh Tịch lấy lại tinh thần nhào lên phía trước đè xuống, trực tiếp ép hai chân thon dài của Lãnh Tịch thành hình M lớn, sau đó "xuy" một tiếng, cự vật lần nữa cắm vào trong hậu huyệt đã bị thao đến vừa mềm vừa trơn của cậu ta.
"A a a a...không được hô tao muốn mày chết a a a!"
Chu Uý Kì nhanh chóng động eo, âm thanh đã nghẹn ngào của Lãnh Tịch lập tức bị đâm cho phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại rên rỉ vô ý thức.
Tiếng "bạch bạch bạch" khiến người mặt đỏ tim đập, tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt cũng khiến người xấu hổ, nhưng khiến Lãnh Tịch sụp đổ hơn rõ ràng là phản ứng tự nhiên của cơ thể cậu ta, bây giờ không chỉ cơ thể mất kiểm soát, đến linh hồn cũng mất kiểm soát rồi. Cậu ta hoàn toàn sa vào trong vui thích của trận tình ái mà cao ngạo của cậu ta bị đè ép, từng trận khoái cảm nhấn chìm cậu ta, lý trí từng chút bị đâm nát, vậy mà đến cơ thể cũng làm ra phản ứng thành thật rồi.
Cậu ta bị Chu Uý Kì thao cứng rồi, hơn nữa rất nhanh sắp bị thao bắn.
"A a a ưm...ô ô." Lãnh Tịch hơi có chút lý trí lập tức liều mạng cắn môi, cậu ta chỉ muốn ngăn miệng của bản thân đừng phát ra loại âm thanh xấu hổ này, tốt nhất ra khỏi miệng đều là lời mắng chửi ác độc nhất với Chu Uý Kì, đáng tiếc hai bên khoé môi cậu ta cũng bị cắn nát mấy chỗ rồi, cậu ta vẫn không nhịn được.
Khiến cậu ta sụp đổ là cậu ta thật sự sắp bị thao bắn rồi, Chu Uý Kì vừa chuyển động eo vừa nhìn cậu ta cong khoé môi, sau đó bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói của con gái, mang theo sốt ruột và không xác định.
"Chu Uý Kì, Chu Uý Kì anh ở đây không?"
Đang bị thao đến hoa chi loạn chiến Lãnh Tịch bỗng nhiên cứng đờ, Chu Uý Kì cũng phối hợp một phát cắm sâu vào, sau đó từ trên cao nhìn cậu ta bất động.
Không có ai trả lời, giọng nói bên ngoài vang lên lần nữa: "Chu Uý Kì? Lãnh Tịch từng đến chỗ anh sao?"
Khoé môi Chu Uý Kì cong lên, nhìn Lãnh Tịch chậm rãi mở mắt ra, trên mặt cậu ta một mảnh ửng hồng, trong tiểu huyệt còn chứa cự vật của Chu Uý Kì, cậu ta vô thần nhìn Chu Uý Kì.
Người bên ngoài chính là nữ chính Doãn Huyên Huyên của cuốn tiểu thuyết Mary Sue này, thiếu chủ hắc đạo vì thích cô mới dạy dỗ bạn trai cũ Chu Uý Kì của Doãn Huyên Huyên, nhưng vì tiểu thuyết vừa bắt đầu, vì vậy hai người vẫn chưa phải quan hệ yêu đương, có vẻ như là giai đoạn yêu thầm lẫn nhau nhưng không biết.
Cũng có nghĩa là, Lãnh Tịch bây giờ đã là giai đoạn vô ý thức để ý nữ chính rồi, nghĩ như vậy, cả người Chu Uý Kì đều tà ác lên.
Chu Uý Kì hơi khom lưng sát vào Lãnh Tịch, sau đó đè thấp tiếng nói: "Cậu nói xem, để cô ta vào nhìn thấy hình ảnh cậu bị tôi thao đến dâm đãng gọi loạn thì như thế nào?"
"Không!" Lãnh Tịch cuối cùng hoảng sợ lắc đầu. Thiếu niên vừa mới dậy thì vẫn chưa hiểu rõ tình yêu tốt đẹp, làm sao có thể để huỷ hoại theo cách như vậy, tuyệt đối không thể để cô nhìn thấy mình như vậy.
"Vậy cậu nói phải làm sao?" Chu Uý Kì nhíu mày làm khó.
"Thao mẹ mày Chu Uý Kì!"
"Miệng thật là vừa bẩn vừa thối."
"Bổn thiếu a a a a ông đây muốn giết mày a a a ưm...ô ô khốn kiếp! Đợi a a a đợi bổn thiếu cho mày...a..."
"Chậc," Chu Uý Kì không dao động, ngược lại tăng nhanh tốc độ.
Trong nhất thời căn phòng thuê cũ nát tràn ngập tiếng "bạch bạch bạch" khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, mỗi một lần va chạm chiếc giường cũ của nguyên chủ này còn tạo ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Một thiếu chủ hắc đạo từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, thiếu chủ hắc đạo cao ngạo khắc vào trong xương cốt, lại bị một người đàn ông cưỡng gian, hơn nữa còn là làm trước mặt bốn thuộc hạ của cậu ta, hình ảnh này nghĩ thử cũng đủ làm cho Lãnh Tịch lửa giận ngút trời.
Sau đó theo mỗi một lần va chạm của Chu Uý Kì, thọc vào rút ra, kích thích, thọc vào lại rút ra, khuấy động, đánh sâu vào điểm mẫn cảm, và tác dụng đặc biệt của gel bôi trơn, hậu huyệt Lãnh Tịch dần dần truyền đến cảm giác khác lạ, đau nhức, trướng đau khi bị xé rách lúc đầu dần biến thành một loại tê dại nói không nên lời, giống như mang theo điện truyền thẳng từ hậu huyệt ra toàn thân, thậm chí truyền đến linh hồn, Lãnh Tịch hoảng hốt nhận ra cơ thể mình dần dần thay đổi thậm chí đến âm thanh cậu ta nói ra cũng đã biến điệu.
"A a a ưm...khốn kiếp a a a! Ưm ưm a...a a a quá sâu rồi a a a mày sắp thao chết tao rồi a a a"
"A ha sắp chết rồi a a a Chu Uý Kì khốn kiếp! Tao thao tổ tông mày a a a sắp thủng rồi a a a, đâm thủng rồi a a a..."
"Ô ô không được, Chu Uý Kì a a a ưm, giết mày a a a...ô ô!"
Cả người Lãnh Tịch bị Chu Uý Kì đâm đến lắc lư, hai cái chân dài đã quỳ ở trên đất, đôi chân trắng bóng cùng cặp mông tròn bị Chu Uý Kì đâm đến đỏ bừng hiện ra trước mắt bốn người đàn ông, mà nửa thân trên của cậu ta bị một tay Chu Uý Kì đè trên giường, trái lại sơ mi trắng nửa che nửa lộ có loại quyến rũ không nói nên lời. Nói thật, bốn người đàn ông theo bên cạnh cậu ta nhiều năm, giờ phút này nhìn hình ảnh như vậy, nghe những âm thanh như vậy không nhịn nổi mà cứng rồi, thật sự cứng rồi, thậm chí mắt cũng nhìn thẳng rồi.
Mẹ nó hoá ra thao đàn ông cũng có thể hương diễm như vậy, hưởng thụ như vậy sao?
Chu Uý Kì thở dốc lại là một trận thao điên cuồng, thẳng đến trong âm thanh thay đổi của Lãnh Tịch tiếng mắng chửi càng ngày càng ít, rên rỉ không khống chế được càng ngày càng nhiều, Chu Uý Kì ôm Lãnh Tịch lật mình, để cậu ta nằm ngửa, sau đó không đợi Lãnh Tịch lấy lại tinh thần nhào lên phía trước đè xuống, trực tiếp ép hai chân thon dài của Lãnh Tịch thành hình M lớn, sau đó "xuy" một tiếng, cự vật lần nữa cắm vào trong hậu huyệt đã bị thao đến vừa mềm vừa trơn của cậu ta.
"A a a a...không được hô tao muốn mày chết a a a!"
Chu Uý Kì nhanh chóng động eo, âm thanh đã nghẹn ngào của Lãnh Tịch lập tức bị đâm cho phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại rên rỉ vô ý thức.
Tiếng "bạch bạch bạch" khiến người mặt đỏ tim đập, tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt cũng khiến người xấu hổ, nhưng khiến Lãnh Tịch sụp đổ hơn rõ ràng là phản ứng tự nhiên của cơ thể cậu ta, bây giờ không chỉ cơ thể mất kiểm soát, đến linh hồn cũng mất kiểm soát rồi. Cậu ta hoàn toàn sa vào trong vui thích của trận tình ái mà cao ngạo của cậu ta bị đè ép, từng trận khoái cảm nhấn chìm cậu ta, lý trí từng chút bị đâm nát, vậy mà đến cơ thể cũng làm ra phản ứng thành thật rồi.
Cậu ta bị Chu Uý Kì thao cứng rồi, hơn nữa rất nhanh sắp bị thao bắn.
"A a a ưm...ô ô." Lãnh Tịch hơi có chút lý trí lập tức liều mạng cắn môi, cậu ta chỉ muốn ngăn miệng của bản thân đừng phát ra loại âm thanh xấu hổ này, tốt nhất ra khỏi miệng đều là lời mắng chửi ác độc nhất với Chu Uý Kì, đáng tiếc hai bên khoé môi cậu ta cũng bị cắn nát mấy chỗ rồi, cậu ta vẫn không nhịn được.
Khiến cậu ta sụp đổ là cậu ta thật sự sắp bị thao bắn rồi, Chu Uý Kì vừa chuyển động eo vừa nhìn cậu ta cong khoé môi, sau đó bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói của con gái, mang theo sốt ruột và không xác định.
"Chu Uý Kì, Chu Uý Kì anh ở đây không?"
Đang bị thao đến hoa chi loạn chiến Lãnh Tịch bỗng nhiên cứng đờ, Chu Uý Kì cũng phối hợp một phát cắm sâu vào, sau đó từ trên cao nhìn cậu ta bất động.
Không có ai trả lời, giọng nói bên ngoài vang lên lần nữa: "Chu Uý Kì? Lãnh Tịch từng đến chỗ anh sao?"
Khoé môi Chu Uý Kì cong lên, nhìn Lãnh Tịch chậm rãi mở mắt ra, trên mặt cậu ta một mảnh ửng hồng, trong tiểu huyệt còn chứa cự vật của Chu Uý Kì, cậu ta vô thần nhìn Chu Uý Kì.
Người bên ngoài chính là nữ chính Doãn Huyên Huyên của cuốn tiểu thuyết Mary Sue này, thiếu chủ hắc đạo vì thích cô mới dạy dỗ bạn trai cũ Chu Uý Kì của Doãn Huyên Huyên, nhưng vì tiểu thuyết vừa bắt đầu, vì vậy hai người vẫn chưa phải quan hệ yêu đương, có vẻ như là giai đoạn yêu thầm lẫn nhau nhưng không biết.
Cũng có nghĩa là, Lãnh Tịch bây giờ đã là giai đoạn vô ý thức để ý nữ chính rồi, nghĩ như vậy, cả người Chu Uý Kì đều tà ác lên.
Chu Uý Kì hơi khom lưng sát vào Lãnh Tịch, sau đó đè thấp tiếng nói: "Cậu nói xem, để cô ta vào nhìn thấy hình ảnh cậu bị tôi thao đến dâm đãng gọi loạn thì như thế nào?"
"Không!" Lãnh Tịch cuối cùng hoảng sợ lắc đầu. Thiếu niên vừa mới dậy thì vẫn chưa hiểu rõ tình yêu tốt đẹp, làm sao có thể để huỷ hoại theo cách như vậy, tuyệt đối không thể để cô nhìn thấy mình như vậy.
"Vậy cậu nói phải làm sao?" Chu Uý Kì nhíu mày làm khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất