Thao Nát Những Bá Tổng Đó

Chương 5:

Trước Sau
Giống như rơi từ đỉnh núi lửa vào biển băng, một người vô cùng cao ngạo bị lăng nhục trước mặt mọi người, chênh lệch như vậy đã khiến cho Lãnh Tịch sụp đổ mất, không nghĩ tới cô gái trong lòng cậu ta lại tới lúc này, điều này hoàn toàn có thể phá huỷ cậu ta từ sâu trong linh hồn.Chu Uý Kì ác liệt muốn trêu chọc cậu ta, nhưng cũng không đến mức trực tiếp huỷ hoại cậu ta. Nhưng Lãnh Tịch không biết, cơ thể của cậu ta bắt đầu hơi run rẩy, ánh mắt nhìn Chu Uý Kì sớm đã vô cùng phẫn nộ, nhưng lúc này còn nhiều thêm một phần cầu xin.

"Mày không thể để cô ấy vào!" Lãnh Tịch gắt gao bắt lấy tay của Chu Uý Kì: "Không thể!" Âm thanh cậu ta lúc này nghẹn ngào, ánh mắt giống như muốn giết người.

Nhưng Chu Uý Kì không dao động, không sợ hãi chút nào, chỉ nhíu mày từ trên cao nhìn xuống cậu ta, sau đó ác ý động động eo, cự vật vùi trong hậu huyệt Lãnh Tịch lập tức tiến vào mấy phần, một cảm giác tê dại không nói nên lời lập tức khiến cả người Lãnh Tịch run rẩy, nếu không phải cậu ta cắn chặt răng, chắc chắn sẽ không kiềm chế được phát ra âm thanh.

"Nhưng tôi cảm thấy để cô ta nhìn khá có cảm giác" Chu Uý Kì cố ý làm khó nói: "Cậu lại không cho, đáng tiếc."

Lãnh Tịch cắn chặt răng dưới nhìn chằm chằm Chu Uý Kì, trong nháy mắt chỉ cảm thấy người này quả thật là một tên ác ma, cậu ta thân là thiếu chủ hắc đạo so sánh với người này, quả thật chính là gặp cao thủ rồi, e là lão đại hắc đạo hô phong hoán vũ nhiều năm ở thành phố A, cũng chính là anh hai của cậu ta cũng không đến như vậy.

Lãnh Tịch lắc đầu theo bản năng, Chu Uý Kì khom lưng sát vào cậu ta, vậy mà dịu dàng hôn hôn ở trên môi cậu, sau đó mới nói: "Không để cô ta vào cũng được, vậy cậu ngoan ngoãn phối hợp, đừng chửi nữa, ồn đến mức tôi đau cả tai, có được không?"

Chu Uý Kì trước mắt ôn nhu lại săn sóc, giọng nói ôn nhu, vốn dĩ khó có thể tưởng tượng Lãnh Tịch vừa rồi là bị anh cưỡng gian, càng là bị anh thao đến đứng không nổi.

Lãnh Tịch cắn chặt khớp hàm, sau một lúc lâu mới từ trong kẽ răng chen ra một chữ: "Được."

Lúc này bốn thuộc hạ giãy giụa ở trên đất có một giọng vội vàng đè thấp nói: "Lãnh thiếu, để cô Doãn báo cảnh sát đi!"

"Câm mồm!" Không đợi Lãnh Tịch mở miệng ba người khác đã đồng thanh quát lên. Có phải ngu không, Lãnh Tịch là ai, đó là em trai ruột của lão đại hắc đạo thành phố A Lãnh Tiêu, em trai duy nhất, thiếu chủ hắc đạo, báo cảnh sát cậu bị cưỡng gian? Đây là muốn để cả thành phố A chôn cùng sao, quan trọng là mặt mũi nhà họ Lãnh bọn họ để ở chỗ nào, mặt mũi của Lãnh thiếu để ở chỗ nào?

Chu Uý Kì cong khoé môi lên, Lãnh Tịch vẫn nắm chặt cánh tay của Chu Uý Kì, móng tay cũng sắp bấm vào trong thịt rồi, báo cảnh sát? Tên thiểu năng này muốn để cậu chết đến chấn động hơn sao?



"Chu Uý Kì?" Bên ngoài lại truyền đến giọng của Doãn Huyên Huyên: "Rốt cuộc Lãnh Tịch có ở chỗ anh không?"

Mắt Chu Uý Kì nhìn Lãnh Tịch, lập tức nói với bên ngoài: "Tôi không biết Lãnh Tịch gì cả, nếu đã chia tay rồi thì đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi không muốn thấy cô."

Chu Uý Kì nói vô cùng không kiên nhẫn, bản tính tra nam bại lộ rõ ràng, Lãnh Tịch thở nhẹ một hơi, Doãn Huyên Huyên bên ngoài nghe vậy quả nhiên tức giận.

"Anh cho rằng tôi muốn đến sao? Tôi muốn gặp anh sao? Phi, Chu Uý Kì tên cặn bã anh!"

Bên ngoài chửi xong lập tức đi rồi, tiếng bước chân dần nhỏ lại, Chu Uý Kì không đợi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất đã rút côn thịt ra, sau đó đè Lãnh Tịch xuống cắm vào hết.

"A! Khốn kiếp!" Cả người Lãnh Tịch run rẩy, nhưng một giây sau cậu đã cắn chặt răng mình, môi cậu ta bị cắn nát, cũng không biết là đang giữ lời hứa lúc nãy hay chỉ là không muốn để bản thân phát ra âm thanh xấu hổ.

Chu Uý Kì hài lòng nhếch khoé môi lên, lập tức tăng nhanh tốc độ cắm vào rút ra, tiếng "bạch bạch bạch" nháy mắt tràn đầy cả căn phòng, cùng với tiếng rên rỉ thỉnh thoảng phát ra từ trong miệng Lãnh Tịch.

"A a a a!" Cho đến khi Lãnh Tịch phát ra một tiếng rên rỉ cao vút không khống chế được.

Chu Uý Kì bỗng nhiên cắm đến cùng, hai chân của Lãnh Tịch bị ép thành hình chữ M dường như bị ép đến dính ở trên người cậu, đôi chân thon dài của cậu run rẩy không thể khống chế, rùng mình, đến ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Mà Chu Uý Kì cũng hoàn toàn đổ ở trên người cậu, cự vật chôn sâu trong huyệt giống như là được mở ra chốt mở, toàn bộ đều bắn ra, lập tức bắn ở chỗ sâu trong tiểu huyệt của cậu.

Khiến Lãnh Tịch thất thần là, cậu cũng bắn rồi, khoái cảm to lớn trước nay chưa từng có, hơn nữa không chỉ phía trước đạt được khoái cảm to lớn, mặt sau càng là trải nghiệm trước nay chưa từng có, loại khoái cảm xông thẳng tới não đó thật sự là muốn mạng mà, hậu huyệt thậm chí vô ý thức co rút lại từng trận, cơ thể cũng vì khoái cảm giống như bị dòng điện bò qua mà hơi run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau