Thao Nát Những Bá Tổng Đó

Chương 6:

Trước Sau
“Sướng như vậy sao?” Chu Uý Kì thở hổn hển cười nhẹ nói.

Cả người Lãnh Tịch run rẩy, hơi lấy lại tinh thần liền hận không thể giết người ngay tại chỗ, băm thành ngàn miếng vạn miếng.

“Mẹ nó ai sướng chứ!”

Đáng tiếc cậu dùng hết toàn lực đá qua một cái, vẫn chưa chạm đến Chu Uý Kì đã bị Chu Uý Kì bắt lấy, bây giờ càng là đến một sợi tóc của người ta cũng không chạm vào được.

Chu Uý Kì hài lòng bắt lấy mắt cá chân của Lãnh Tịch, thân là đàn ông dáng người thon dài của cậu, làn da trắng nõn, ngay cả mắt cá chân cũng lộ ra một phần gợi cảm nói không nên lời, không thô không nhỏ, Chu Uý Kì vừa bắt lấy, nắm trong tay xoa xoa, Chu Uý Kì không nhịn nổi nhìn nhiều thêm mấy cái.

“Buông ra!” Lãnh Tịch ngay lập tức bị ánh mắt của Chu Uý Kì kích thích không nhẹ, cậu là một người đàn ông tính hướng bình thường, bị người đàn ông khác dùng loại ánh mắt mang theo dục vọng nhìn như vậy làm sao chịu nổi?

Đáng tiếc chút sức lực đó của cậu không tránh thoát được tay của Chu Uý Kì, tầm nhìn của Chu Uý Kì cũng rơi ở trên mặt cậu, cười nói: “Thao cũng thao rồi, còn không cho chạm?”

“Mày!” Lãnh Tịch lập tức giận đến nỗi ngực phập phồng, tròng mắt cũng sắp trừng ra ngoài rồi.

Đúng vào lúc này, một tiếng thở gấp bên giường đột nhiên truyền vào lỗ tai hai người, Lãnh Tịch bỗng nhiên sửng sốt, ngay sau đó mắt trừng lớn cả người cứng đờ, Chu Uý Kì cũng hơi sửng sốt, lập tức nhếch lên nụ cười tà ác.

Vừa quay đầu, bốn người đàn ông nhìn toàn bộ quá trình thiếu chủ bọn họ bị thao đang lưng tựa lưng cuộn tròn ở bên giường, lúc đó bọn họ còn có ý định giãy giụa, có ý định nhào đến cứu thiếu chủ của bọn họ, nhưng bây giờ đều cúi đầu đỏ mặt giống như đang nhẫn nhịn cái gì, đã hoàn toàn không dám nhìn lên trên giường nữa rồi.

Ánh mắt Chu Uý Kì nhìn xuống dưới, quả nhiên, bốn người đàn ông này sớm đã nhất trụ kình thiên rồi, e là bọn họ cũng vì phản ứng của chính mình mà xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.



“Chậc chậc chậc, đều là đàn ông xấu hổ cái gì chứ” Ánh mắt Chu Uý Kì không khách sáo quét qua cái lều nhỏ bị đỉnh lên cao cao: “Thế nào, có phải không ngờ rằng thiếu chủ các ngươi hương diễm ngon miệng như vậy không?”

“Không, không phải!” Bốn người đàn ông vốn dĩ bị anh nhìn đến không chỗ dung thân vừa nghe lời này liền hoảng sợ, trực tiếp sợ tới mức nói năng lộn xộn: “Không có, chúng tôi không có…” Bọn họ làm sao có thể mơ tưởng Lãnh thiếu, không muốn sống nữa sao?

Không chỉ bọn họ bị doạ sợ, Lãnh Tịch nằm trên giường vừa nghe lời này cả người đều cứng đờ, trong đầu càng hỗn loạn hơn, Chu Uý Kì không phải là muốn…

“Chu Uý Kì! Nếu như mày dám, tao làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”

Mắt Lãnh Tịch đỏ như máu, thật sự sắp điên rồi, sức lực không biết từ đâu đến giãy giụa lên, đau đớn chỗ kia cũng mặc kệ, hai tay còn bị trói ở đằng sau, cậu trực tiếp dồn hết sức lực lên vai hung hăng đụng đến Chu Uý Kì đang ngồi trên giường.

Chu Uý Kì tay mắt lanh lẹ mở hai tay ra, một phát ôm chặt cơ thể Lãnh Tịch đang nhào đến, lồng ngực bị đụng đến phát đau, người cũng ngã ở trên giường, nhưng Lãnh Tịch lại không biết tại sao bị anh ôm chặt ở trong lòng.

“A~đừng kích động” Chu Uý Kì ôm lấy Lãnh Tịch: “Tôi không có thói quen chia sẻ với người khác.”

Mặc dù lời của Chu Uý Kì vẫn khiến Lãnh Tịch nổi trận lôi đình, nhưng sau khi hiểu ý của anh, Lãnh Tịch ma xui quỷ khiến thở phào một hơi, thật sự là thở phào một hơi, nếu như tên khốn kiếp này để bốn thuộc hạ làm cái gì đó với cậu, vậy không bằng cậu chết ngay tại chỗ cho xong.

Lãnh Tịch nghe xong giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực của Chu Uý Kì, không muốn bị hai tay của Chu Uý Kì giam trong lòng nhưng vốn dĩ không dậy được, còn muốn mở miệng Chu Uý Kì đã trực tiếp ôm cậu ngồi dậy, hơn nữa rất nhẹ nhàng tách hai chân của cậu ra ôm ở trên đùi, cậu vừa vặn tách hai chân ra ngồi ở trên đùi Chu Uý Kì, bên dưới bị mở ra thật lớn, lưng trần truồng trơn bóng đối diện với mấy người đằng sau, áo sơ mi bên trên cũng nửa cởi nửa không cởi mặc ở trên người, trái lại Chu Uý Kì trừ mở chỗ đó lộ ra cự vật thì quần áo những chỗ khác vẫn mặc chỉnh tề.

“Đừng động lung tung” Chu Uý Kì ôm người trong lòng, sát đến bên tai cậu trầm giọng nói, mắt lại xuyên qua vai Lãnh Tịch nhìn về mấy người đằng sau: “Còn động lung tung tôi lập tức để bọn họ luân gian cậu.”

Quả nhiên cả người Lãnh Tịch cứng đờ không dám động nữa, Chu Uý Kì hài lòng hôn hôn ở chỗ xương quai xanh của cậu, duỗi đầu lưỡi tình sắc ra liếm liếm, Lãnh Tịch lập tức không khống chế nổi mà run rẩy, còn có kích động muốn đâm chết tên cặn bã này, đáng tiếc tư thế mất mặt bây giờ của cậu, phần mông cũng bị mở ra thật lớn, hơn nữa đúng vào lúc này, bạch trọc vừa mới bị Chu Uý Kì bắn vào bên trong cậu lại không khống chế được chảy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau