Thao Nát Với 22Cm Là Thế Nào?

Chương 36: "Chơi" cho nát!

Trước Sau
Tề Bạch líu ríu né tránh ánh mắt hắn, giọng vô thức run lên:

"Dương Hỏa, cậu như thế này, có chút đáng sợ..."

Hắn cười khẩy, lắc nhẹ đầu. Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn về phía A Nhân và hai anh chàng diễn viên khiêu dâm nọ, ngữ điệu đã khác hẳn:

"Thao! Nát! Cái! Huyệt! Đó! Cho tôi!" 3

Hai tên thanh niên lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn như gọng kiềm vận sức tách hai đùi A Nhân ra. Khoảng giữa chân xuất hiện một mẩu thịt nhỏ, yểu xìu, nhăn nheo mềm oặt rủ sang một bên. Phần hậu huyệt tư mật bị cưỡng ép vểnh ra, phô bày trước mắt của Dương Hỏa và Tề Bạch. Tư thế của A Nhân bây giờ chẳng khác gì cậu bé bị bế đi tiểu, có muốn che chắn hay chống cự cũng chẳng kịp nữa.

Sức lực của hai người đàn ông hai bên quá mạnh, không ngờ khi bị thôi miên, ý thức hoàn toàn không tỉnh táo, không hề phân biệt chuyện dùng sức nặng nhẹ lên người người khác. A Nhân vùng vẫy vài lần cảm thấy da thịt đau rát muốn nát vụn ra, lòng bắt đầu nghi ngại việc mình giẫy nẫy sai phương pháp sẽ tự bẻ tay bẻ chân mình luôn.

Mấy ngón tay cậu ta bấu chặt vào bắp tay của hai người bên cạnh mình, đầu móng sớm đã mỏi nhừ tê nhức, ấy vậy mà bọn họ hệt như hai bức tượng đồng, chẳng mảy may liếc mắt nhìn xuống. A Nhân run sợ trong lòng, hoảng loạn hết ngẩng đầu nhìn trái rồi lo sợ liếc nhìn phải. Vẻ mặt lạnh tanh của họ đều hướng chăm chăm về phía Dương Hỏa, hệt như những con robot ngoan ngoãn chờ đợi hiệu lệnh.

A Nhân thất kinh, rõ ràng chẳng có ai kích thích dục vọng của họ, vậy cớ làm sao, phần côn thịt giữa chân kia lại đột nhiên phản ứng lồ lộ như vậy chứ?

Tề Bạch quan sát một lúc đột nhiên bật miệng hỏi:

"Bọn họ, sao lại... tự cương lên được vậy?"

"Vì hứng! Thao kẻ đáng phải thao đương nhiên khó tránh khỏi chuyện hưng phấn tột độ rồi!"

Dương Hỏa bế nữ diễn viên bị hại lên, đem mặt cô giấu đi nơi lồng ngực mình. Thân thể mảnh khảnh của cô ấy nhẹ tênh như bông, hắn chỉ cần xốc nhẹ, cả người cô đã nằm gọn gàng trong vòng tay hắn. Hành động nhẹ nhàng đầy lịch lãm này khiến Tề Bạch trầm trồ:

"Nhìn không ra cậu còn có nét dịu dàng thế này!"

Nếu không phải quen biết Vani trước. Nếu không phải từng nhìn thấy hắn thao ầng ậc cậu nhóc nhỏ đó, nếu không phải nghe chính miệng hắn nói, chưa từng chứng kiến những điều hắn làm vì cậu, Tề Bạch có lẽ sẽ dám đoán già đoán non chuyện phong lưu đa tình của hắn.

Chỉ tiếc là, Tề Bạch đã ở bên hắn đủ lâu để phân định được, đâu là tôn trọng phái yếu, đâu là yêu thương vượt mức bình thường.

Anh ta biết, nhưng vẫn không khỏi tấm tắc trêu đùa.

Dương Hỏa vén nhẹ phần tóc trên mặt cô gái kia, hành động nhỏ nhặt hoàn toàn không mang theo chút dục vọng hay tâm tư khác biệt nào. Nó giống như việc hắn chầm chậm dừng lại trước một bông hoa đẹp, đưa tay vuốt ve cánh hoa, trân trọng nét đẹp yếu ớt và tự nhiên của nó. Hình tượng một tên đàn ông lực lưỡng mạnh mẽ cúi đầu bảo vệ sự mỏng manh của phái yếu khiến cả khung cảnh xung đột hai thái cực bùng nổ.

Hắn dựng thẳng lưng, bước từng bước vững vàng đặt cô ấy lên bàn lớn, nơi bấy giờ tạm được xem là sạch sẽ nhất. Dương Hỏa cất lời đáp lại Tề Bạch:

"Mỗi phụ nữ đều xứng đáng được truy cầu khoái cảm hoang lạc của mình. Phái yếu luôn cần sự bảo vệ yêu thương, chứ không phải vùi xuống vũng bùn dục vọng, quyền lực và tiền bạc."

Giọng hắn tuy đều đều nhả ra nhưng lại có chút cuốn hút mê người. Tề Bạch khựng lại, bỏ hết mớ suy nghĩ hỗn tạp đang dấy lên trong lòng mình, nhập tâm chăm chú nhìn về cậu thanh niên bên cạnh.

Người làm trong ngành này, sớm đã bị dục vọng lu mờ và nhấn chìm. Chuyện xem thường việc phụ nữ hiến thân, tùy tiện dang chân nằm dưới thân mình rên rỉ đòi thao sớm không hề xa lạ. Không ít các diễn viên nam – trong đó có Tề Bạch – đều thường xuyên nghĩ rằng, diễn viên nữ trong ngành này đều là những con đĩ thiếu thao, khát bạch dịch đàn ông hơn cả con nít khát sữa.

Suy nghĩ của Dương Hỏa như một ngòi lửa thắp sáng suy nghĩ của Tề Bạch.

Chuyện bất ngờ hơn là, cả hai tạm được xem là anh em vào ngành cùng một thời điểm, nhưng tư tưởng này của Dương Hỏa rất "đàn ông", rất lịch thiệp và chính nghĩa. Tề Bạch không ngờ có ngày, người anh em cùng ngành thân thiết với mình, cũng có những suy nghĩ thú vị như vậy.

Dương Hỏa đặt nữ diễn viên bị hại nằm ngay ngắn xong xuôi, mãi vẫn chưa thấy Tề Bạch đáp lại. Vừa quay sang nhìn, hắn bắt gặp đôi mắt sùng bái và kinh ngạc của Tề Bạch dọa mất hồn:

"Gì, sao nhìn tôi bằng cặp mắt đó?"

Đột nhiên Tề Bạch nghiêm túc đanh mặt hỏi:

"Nếu Vani và Tiểu Lộ không tồn tại, chúng ta có thể đến với nhau không?" 16

Dương Hỏa khựng lại đúng một nhịp, một giây sau bèn đẩy ngã Tề Bạch, đem tấm lưng của anh ta áp chặt trên tấm bàn lớn rồi đem cả thân người vạm vỡ và nóng hổi của mình phủ lên trên. Hai tay hắn chống mạnh trên mặt bàn song song ngang vai anh ta. Rõ ràng thân thủ của hắn rất nhanh và chính xác, cố ý giữ một khoảng cách khá rộng để vừa vặn buông lời từ trên cao trịch thượng vang vọng xuống:

"Được, với điều kiện, tôi nằm trên."

Tề Bạch cảm thấy mình rõ ràng đang đùa với lửa, chưa kịp phản ứng thì đã bị Dương Hỏa ép sát hơn.



Một cái hạ người vồn vập của hắn đã thuận lợi thu gọn khoảng cách giữa hai khuôn mặt. Hai khuỷu tay chống đỡ song song với mặt bàn thay thế cho hay bàn tay thô ráp to lớn khi nãy, trong tích tắc, gương mặt gian manh của Dương Hỏa hướng về một bên tai trái của người bên dưới, thều thào quyến rũ nói:

"Anh có muốn thử ngay chỗ này không?"

Dương Hỏa thổi nhẹ lên vành tai anh ta.

Nghe nói, tai trái là nơi gần tim nhất...

Tề Bạch mặt mày đỏ như gấc, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, nhắm tịt mắt xoa xoa mặt quắn quíu giơ hai tay đầu hàng, bày ra vẻ mặt đầy thiệt thòi rồi nói:

"Được, tôi thua! Tôi thua! Không ai mặt dày như cậu... Tôi thua, được chưa... Không đứng đắn gì cả!" 1

Dương Hỏa thu lại dáng vẻ quyến rũ đây ma lực, bày lại kiểu gợi đòn của tên thanh niên choai choai thường thấy, đắc ý cười hà hà, huỵch lấy hông Tề Bạch, khúc khích nói:

"Ai không đứng đắn trước?"

Tề Bạch lúc này mới nhớ ra chuyện chính, cất giọng hỏi:

"Chúng ta xuống hầm cứu em của cô ấy chứ?"

Dương Hỏa gật đầu nhưng lưỡng lự vẫn chưa đi liền:

"Sẽ cứu, nhưng tôi xem chưa xong màn này. Hoa huyệt nát thì tôi thấy nhiều rồi, song long nhập động đến nát hậu huyệt của nam nhân thì tôi chưa có mấy cơ hội."

---------o0o---------

Vài phút trước, hay nói đúng ra là trong lúc hai tên nam nhân "xiêu vẹo" ve vãn thi gan với nhau ở khu vực bàn gỗ lớn. Thì cách đó không xa, lệnh hành quyết đã ban, chuyện hành hình đương nhiên cứ thế phải diễn tiếp.

A Nhân hết kêu rồi gào, khoảng khắc bị hai côn thịt đặt trước miệng huyệt cùng một lúc, nếu không hoảng loạn chống cự theo bản năng mới là kỳ lạ. Dù sao cậu ta cũng từng cưỡng dâm không biết bao nhiêu nữ nhân – có kẻ tình nguyện có kẻ không – nhưng chí ít cậu ta cũng là người nằm trên. Bây giờ tình thế ngược lại biến cậu ta thành nạn nhân khốn khổ, vừa bị thao bằng dương cụ giả to bằng bắp tay, hậu huyệt còn đang sưng đỏ đau rát.

Nếu bây giờ còn phải cùng lúc ngốn hết hai côn thịt này, dang chân mở rộng hậu huyệt để bọn họ thỏa mãn dục vọng, chỉ e là cái mạng nhỏ của cậu ta cũng đi đời mất.

Nước mắt thật sự đã rơi lã chã đầy mặt, giọng của A Nhân méo mó nghẹn cứng đến đứt quãng từng đoạn cố nghe mấy cũng không rõ:

"Không được... dừng lại... không vừa đâu... Tôi chưa từng ngốn hai côn thịt một lúc bao giờ... Các người... Đừng mà... Tôi không muốn... Bị thao... như thế này... Dương Hỏa... Dương Hỏa... Nói bọn họ... dừng lại... đi..."

Hai côn thịt to lớn, một thẳng một cong, một dài một ngắn chen chúc xé huyệt đâm vào. Họ không quan tâm người bị thao khó chịu ra sao, kêu gào thế nào, chỉ một mực quyết tâm đẩy vào lún cán. Không có bôi trơn, không có xoa dịu, trực tiếp đem hai côn thịt nhồi chặt vào lỗ nhỏ.

Miệng huyệt khi nãy sớm đã sưng đỏ rộng vành, bây giờ còn tiếp xúc với sự ma sát hung hãn như máy khoan bê tông cốt thép, nhất thời rách "phựt", rươm rướm máu.

"Đừng mà!"

Vài sợi máu đỏ bị cưỡng ép đẩy vào trong, côn thịt to cứng ương ngạnh sấn sâu vào bao thịt trơn ướt, chen chúc với một côn thịt cong cong ở đầu khấc, tuy ngắn hơn vài cm nhưng xem chừng đường kính "mập mạp" hơn nhiều.

Cả hai người thi nhau động thân, ép chặt A Nhân như miếng thịt giữa hai vách bánh mì, thô bạo trừu sáp ra vào. A Nhân giàn giụa nước mắt, cố rướng người né tránh từng cú đỉnh sâu đến tận tao tâm nhưng chỉ được vài nhác rồi bất lực.

Nhận thấy "con mồi" ở giữa cố chống cự vùng vẫy không yên, hai người bọn họ không nói không rằng nhưng đồng loạt ghìm chặt phần hông của người ở giữa, hung hăng ấn xuống mạnh hơn. Đồng thời, hai côn thịt cũng thuận thế hẩy lên cao, cương quyết đỉnh thẳng vào nơi sâu nhất, đem A Nhân trợn trừng mắt vì cảm xúc bị đẩy quá giới hạn, chẳng biết đang đau hay sướng.

Nơi sâu thẩm giống như hồng tâm trên bia, bị người ta liên tục chọc vào, rút ra mỗi lúc một nhanh. Hai người họ từng tìm thấy nhịp điệu của riêng mình, hì hục đem "nạn nhân xấu số" kia đích xác trở thành "đồ chơi tình dục", bao thịt sục "chân giữa" chất lượng cao, hận không thể xốc cậu ta nhanh hơn nữa.

Một dòng dịch sềnh sệch pha trộn giữa máu và màu vàng của chất thải nhiễu ra khỏi huyệt, A Nhân vô thức ghi chặt lấy một bên tay của người bên trái, mếu máo nói:

"Các anh đừng đỉnh vào sâu như vậy nữa... Van xin các anh... Tôi không chịu nỗi nữa..."

Không có ai phản hồi.

Hay nói đúng hơn, bọn họ chẳng thể đáp trả bất cứ điều gì.

Động tác vẫn cứ hùng hục vừa nhanh vừa mạnh như vậy, không hề có dấu hiệu dừng lại. A Nhân bị đẩy đến giới hạn không biết bao nhiêu lần, khoái cảm và đau đớn của cậu ta bấy giờ hệt như mấy cơn sóng ngoài đại dương, sóng sau xô sóng trước, dồn dập tấp vào bãi cát.



Một cú ghì chặt người, côn thịt vừa to vừa thẳng của nam diễn viên bên tay trái đã bắn đầy bạch dịch. Vài phút sau, người còn lại cũng thuận lợi bắn hết sự "cao trào" sung sướng từ bộ phận gân guốc kia ra.

Cứ ngỡ bọn họ sẽ xìu, hay chí ít sẽ vì phản ứng sinh lý mà dừng lại. Nhưng tuyệt nhiên không. Cơ thể của họ vốn không nghe theo sự điều kiện của họ, lại tiếp tục duy trì tốc độ thao làm điên cuồng, nhất quyết nông rộng cái huyệt nhoe nhoét nước của người chính giữa.

Dương Hỏa thích thú quan sát, vài phút sau khều người bên cạnh, hiếu kỳ nói:

"Anh không tò mò sao? Xem hậu huyệt nam nhân bị nát sẽ ra hình thù gì?"

Tề Bạch có hơi lo lắng, nhăn mặt nói:

"Chỉ sợ là hình thù gì cũng không ra được nữa."

Dương Hỏa cười đầy châm biếm:

"Vậy sao?"

Vậy thì tôi cũng muốn xem cái hình thù: "Không ra hình thù gì" là như thế nào.

Hai thanh niên bị thôi miên xem chừng đã thấm mệt, đôi mắt dại đi trông thấy và cơ hồ hai chân cũng gần như đứng không vững. A Nhân bị bế lên thao hơn một tiếng rưỡi, ban đầu còn la thét gào rú, mãi đến bây giờ có lẽ chẳng còn kêu thêm tiếng gì, chỉ biết trợn trừng mắt há miệng lè lưỡi vì cực khoái và đau đớn bên trong.

Dương Hỏa chán nản búng tay, dứt khoát nói:

"Dừng lại đi."

Cả ba người đồng loạt ngã ầm xuống đất, nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển như bọn cá ngộp nước ngoài chợ trời kia.

Côn thịt của hai bọn họ nhẹ nhàng rút ra khỏi huyệt của A Nhân, để mặc phần bạch dịch, máu và dịch mật của trực tràng trào ra thành vũng phế thải hỗn tạp trên sàn đất.

Hậu huyệt đã bị cày ra thành một cái động lớn, sâu hoăm hoắm. Chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể dễ dàng quan sát vách thịt đỏ lửng bên trong. Miệng huyệt đã bị kéo giãn ra hết cỡ, vừa sưng húm vừa ướt át đầy dịch nhờn, xem chừng đã bị dùng quá sức, trông thảm không muốn nhìn.

Tề Bạch bất ngờ vì Dương Hỏa tha cho họ, ngạc nhiên hỏi:

"Sao thế? Không xem nổi nữa?"

Hắn bước đến, cúi người dùng hai tay nhặt cổ chân của A Nhân lên. Đưa một chân đang mang giày thô bạo giẫm vào giữa, sau đó vừa giữ chặt vừa kéo căng chân cậu ra ra, đem phần đề giày ấn chặt vào hậu huyệt vừa bị dập tơi tả kia.

A Nhân há hốc miệng kêu thất thanh, cậu ta mới phát hiện chính mình không còn sức để gào nữa. Phần hạ bộ trực tiếp bị đề giày kìa giày vò đau điếng, tê rần. Một cú giẫm mạnh mẽ được Dương Hỏa bồi thêm, lần này trực tiếp đẩy A Nhân đến giới hạn đau đớn, ngả đùng ra đất bất tỉnh. 1

Nhìn thấy đương sự chịu hành hạ kia đã bất động, Dương Hỏa chán nản thu chân về. Đem đế giày nghiền trên đất hơn chục cái rồi mới chịu đưa ra kết luận:

"Hmmm, sau này sẽ không để Vani song long nhập động nữa. Hậu huyệt của nam nhân bị nát nhầy như thế, trông không thẩm mỹ. Tôi thích cái huyệt co thắt chúm chím nhạy cảm hơn. Đút vào phải có cảm giác trơn tuột ướt át và mềm mỏng ấy. Nó làm "thằng nhỏ" của tôi sướng đến phát điên." 3

Tề Bạch sởn gai óc, khó hiểu nói thầm:

"Ể, chỉ kết luận vậy thôi?"

Một cái huyệt và hai côn thịt bị anh phế mất rồi...

Tôi ngàn vạn lần tự nhắc nhở bản thân sẽ không bao giờ dám đắc tội với anh...

Dương Hỏa đang cất bước về phía cửa, đôt nhiên khựng lại, quay sang nhìn Tề Bạch. Anh ta cũng thất kinh, trợn mặt nhìn hắn. Hắn phì cười, hăng hái nói:

"Đi thôi, chúng ta đi cứu thằng nhóc kia!"

Tề Bạch thở nhẹ cái ào, sau đó tự cười mình thần hồn nát thần tính, bị Dương Hỏa dọa thêm một trận mất hết hồn vía.

- End chap 30 -

( Enjoy Holiday nhé các đồng dâm ~ )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau