Chương 21
Lý Thập Di nửa mê nửa tỉnh, bên tai mơ mơ hồ hồ giống như có tiếng nước chảy truyền đến, một đôi tay ấm áp lướt qua lướt lại trên người cậu, hết sức thoải mái. Cậu trong lúc mơ hồ dường như còn nghe được một giọng nói trầm khàn để cậu ngoan ngoãn một chút. Với sự áp bức nặng nề cùng xuất phát bản năng muốn được bảo vệ, cậu nghe lời vòng cánh tay qua cổ người kia. Cảm giác đột nhiên mất trọng lượng khiến cậu nhịn không được mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy góc hàm dưới lạnh lùng nhưng rồi cậu không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ.
Tư Sâm bế ngang Lý Thập Di đặt lên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ chính. Thân thể trần truồng được hắn quấn chặt trong chiếc khăn tắm, chỉ để lộ ra một đôi chân thon dài cân đối, phía dưới được trải một tấm ga giường tối màu càng tăng thêm vẻ trắng nõn sáng ngời, vô tình toát lên sức quyến rũ đến bất tận.
Ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt đang say ngủ hoàn hảo như thiên thần, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi lóe lên dưới ánh sáng lấp lánh, hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa những nếp nhăn chồng chất giữa cặp lông mày kia. Tư Sâm đáy mắt dần tối sầm lại, trong mắt hiện lên mây đen cuồn cuộn.
Nhưng hắn không có làm gì cả, chỉ là kéo chăn bông rồi đặt một cốc nước bên cạnh giường, sau đó tắt chiếc đèn trên đầu giường rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng khách, Tư Sâm đang gọi điện thoại, thân hình cao lớn của hắn đổ bóng xuống sàn nhà, nếu lúc này có người ở trước mặt hắn thì chỉ sợ rằng sẽ bởi vì khí chất quá bức người này mà không chịu được muốn đầu hàng.
Ngón tay bấu chặt trên ghế sô pha, kiên nhẫn chờ kết nối cuộc gọi.
Chốc lát sau một giọng nói lạnh lùng từ đầu bên kia truyền đến, "Không phải nói sau này không có việc gì thì không cần liên lạc sao?"
"Có vẻ như tình hình của anh rất tệ." Tư Sâm cũng không để ý đến giọng điệu không tốt của đối phương, ngược lại một câu nói phá vỡ trạng thái hiện tại của hắn.
Im lặng một lát, bên kia bỗng nhiên phun ra câu chửi thề vào loa điện thoại, hiển nhiên lúc này tâm tình cực kỳ tệ, "Tôi đệt con mẹ nó, em ấy lại chạy trốn!"
Chỉ bỏ lại một câu rồi trực tiếp chạy trốn, khiến cho hắn ta vừa tức giận lại bất lực chẳng thể làm gì được.
Trút giận được một câu, dù gì cũng gặp sóng gió nên hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, "... Được rồi, nếu tôi đã giao cậu ấy cho anh thì cũng đừng để cho tôi nhìn thấy cậu ấy và Lê Quang lại ở cùng nhau." Hạ Bình Xuyên giọng điệu trở nên vô cùng đáng sợ dữ tợn.
Nhìn thấy tình cảnh đó trong quán bar thực sự khiến mắt hắn ta như muốn rách ra, nếu như không phải có quá nhiều kiêng kỵ thì bằng thủ đoạn của hắn tuyệt đối sẽ không để cho người kia dễ chịu.
Tư Sâm gật đầu, giọng điệu khá bức người, "Chuyện này đương nhiên rồi, nhưng tôi cũng không hy vọng anh sẽ âm thầm có hành động mờ ám gì."
"Haha, chỉ cần nhớ kĩ lời anh nói là được rồi. Tôi cũng không muốn giải quyết mọi việc bằng vũ lực đâu."
Cúp điện thoại, Tư Sâm nhìn một lần cuối về phía cửa phòng đã đóng chặt, trong phòng lại trở về một mảnh yên tĩnh.
Bao thăng trầm của những việc xảy ra trong giấc mộng đối với thế giới thực cùng lắm cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua rồi biến mất.
- -----------------
Khí trời đẹp đẽ, từng tia nắng len lỏi qua khe hở rèm cửa chiếu vào căn phòng ngủ yên tĩnh khiến cho cả phòng càng thêm sắc nét hơn. Người nào đó đang say giấc nồng dần dần bị đánh thức bởi tiếng chim hót ríu rít, hàng mi cong khẽ run, mơ màng mở mắt ra.
Sau khi say rượu trong cổ họng cũng không có đau rát như thường thấy mà ngược lại còn vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí ngay cả những mệt mỏi mấy ngày nay cũng biến mất sạch sành sanh.
Cậu từ từ ngồi dậy, nhìn căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu cổ điển đơn giản, lấy tông màu xanh đậm làm chủ đạo, trên tường phủ giấy dán tường tinh xảo cùng những bức tranh phương Tây được treo chéo thể hiện gout thẩm mỹ tao nhã của chủ nhân, trên sàn nhà được trải thảm dày dặn trông tuy xa hoa nhưng lại không mất đi sự khiêm tốn.
Ngay khi cậu đang yên tĩnh đánh giá mọi thứ xung quanh thì lại lặng lẽ đụng thẳng vào một đôi mắt sâu như biển cả.
Lý Thập Di dường như nhìn thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt hắn.
- - Khuôn mặt có chút lười biếng đang căng thẳng.
Lẳng lặng nhìn nhau vài giây, Lý Thập Di trước tiên là dời đi tầm mắt. Người đàn ông đặt tập tài liệu trên tay xuống rồi liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, giọng điệu vô cùng tự nhiên nói: "Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lát."
Lý Thập Di nhức đầu day day trán, "... Không cần, tôi đang ở đâu đây?"
"Nhà tôi." Người đàn ông nói xong rồi đứng dậy chỉnh sửa áo sơ mi một chút rồi cởi nút áo trên cổ tay ra, chiếc quần tây đen tôn lên đôi chân thon dài, hắn bước tới trước tủ quần áo rồi nghiêng đầu nói: "Quần áo của em được đem tới tiệm giặt khô rồi, nếu em không ngại thì mặc đồ của tôi đi nhưng mà có lẽ kích cỡ sẽ không vừa."
Lý Thập Di do dự gật gật đầu, dù sao có mặc còn tốt hơn không.
"Cảm ơn." Cậu nhận lấy quần áo người kia đưa tới, yên lặng mặc vào.
Người đàn ông không nói gì nữa, lịch sự nhường lại không gian thoải mái cho cậu rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Mặc dù vẫn chưa biết rõ tình hình hiện tại, nhưng cũng không cản trở được việc cậu lúc này thích nghi trong mọi tình cảnh, điều duy nhất cậu nghĩ đến bây giờ là chuyện hôm qua cuối cùng đã kết thúc như thế nào. Tính cách của Hạ Bình Xuyên cậu không tính là hiểu rõ trăm phần trăm nhưng cũng coi như hiểu được, dù sao trước mặt cậu, Hạ Bình Xuyên cũng chưa từng che giấu sự ghen tuông với cậu.
Mặc xong quần áo, cậu phát hiện quả nhiên là lớn hơn một chút. Lý Thập Di vóc người không thấp nhưng đối phương hiển nhiên còn cao hơn cậu một chút, hơn nữa vóc dáng cậu vẫn luôn gầy gò nên mặc vào người có hơi rộng, cậu bất đắc dĩ xắn tay áo lên trên một nửa, tuy tóc tai bù xù nhưng lại có thêm một ít sức sống của những người trẻ tuổi.
Đợi đến khi rốt cục mọi thứ chỉnh tề, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt bên cạnh tủ TV rồi ngạc nhiên phát hiện ra đã là giờ trưa rồi, cậu không biết câu nói thời gian còn sớm của người đàn ông kia là có ý gì.
"Cốc cốc..."
Giọng nói của người đàn ông vang lên sau cánh cửa, "Đã xong chưa?"
Lý Thập Di bước tới mở cửa, đập vào tầm mắt cậu chính là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cùng đôi mày kiếm rậm sắc bén khắc trên khuôn mặt nghiêm nghị đầy nam tính, ánh mắt hung hăng có phần thu lại khi đối mặt với cậu, hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới chốc lát rồi vô cùng thâm y nói một câu, "Trông rất hợp với em."
Lý Thập Di cũng không cố gắng tìm ra ý nghĩa của những lời này, chỉ coi như thuận miệng khen một câu mà thôi. Cậu đối với người đàn ông này cũng không có quá nhiều ác cảm, đại khái là khí chất trầm ổn và hướng nội trên người đối phương, còn có ánh mắt có thể nhìn thấu mọi thứ nhưng không nguy hiểm nên cậu cũng không nảy sinh những suy nghĩ nào khác.
Người đàn ông đưa cậu đến bàn ăn rồi sau đó lấy bát đĩa ra.
"Xin lỗi, tôi cũng chưa tìm hiểm qua chuyện bếp núc nên đã gọi đồ ăn bên ngoài, em tạm thời ăn một chút đi."
Thức ăn tinh tế tỏa ra mùi thơm độc đáo, kích thích cảm giác thèm ăn vốn không rõ ràng, đối với người không có kinh nghiệm như Lý Thập Di mà nói thì việc nấu nướng có thành thạo hay không cũng không có ý nghĩa gì, nên không cần phải vì thế mà cảm thấy ngượng ngùng, huống chi cậu cùng đối phương cùng lắm cũng chỉ là người xa lạ.
Nhìn vào quần áo, hoàn cảnh gia đình, cũng như tư thế lúc ăn của người đàn ông thì có thể dễ dàng nhận ra đối phương có học vấn cao và được giáo dục lễ nghĩa vô cùng tốt.
Yên tĩnh ăn cơm xong, người đàn ông cũng không có ý định đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm Lý Thập Di rồi rơi vào trầm tư, giống như đang cân nhắc điều gì đó.
"Cảm ơn anh đã hiếu khách, nhưng thời gian hình như cũng không còn sớm nữa..." Lý Thập Di bị hắn nhìn có chút không thoải mái, giống như con mồi đang bị thợ săn theo dõi, trời sinh trực giác nhạy cảm khiến cậu muốn rời khỏi đây.
"Em có vẻ cũng không thắc mắc tại sao lại thức dậy ở nhà một người xa lạ nhỉ." Người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Lý Thập Di không khỏi nhíu mày, chuyện này cậu sao có thể trả lời được, chẳng lẽ nói bởi vì thói quen sao? Huống chi, cậu cũng không phát hiện ra trên người có dấu vết bị khinh bạc nào, chỉ cần biết như vậy là được rồi, còn những chuyện khác đều không cần thiết.
"Nếu hỏi thì anh có nói với tôi không?" Cậu nhàn nhạt hỏi ngược lại, từ thái độ người đàn ông cậu hình như cảm nhận được một tia ý tứ khác thường.
Người đàn ông trên mặt lộ ra ý cười không quá rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra được, vẻ mặt cũng có chút sâu xa khó đoán, "Sao lại không?"
Lý Thập Di càng lúc càng có chút không hiểu được người đàn ông này, cậu hình như chưa từng tiếp xúc với kiểu đàn ông như vậy. Bề ngoài có vẻ rất lạnh lùng cùng cứng rắn, trên thực tế thì lại hết sức thuần thục, thỉnh thoảng sẽ mang theo chút áp bức nhưng lại rất vừa phải, không đến mức làm cho người ta chán ghét nhưng lại khiến người ta có cảm giác nói không nên lời.
"Em không biết tôi, nhưng thật ra tôi đã để ý đến em từ rất lâu rồi." Người đàn ông nhẹ nhàng tựa vào ghế, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu, làm cho người ta không thể bỏ qua, "Muốn biết là tại sao không?"
Nghe xong câu nói trước đó, Lý Thập Di bắt đầu suy nghĩ, chú ý? Là kiểu chú ý gì? Cậu chưa tự luyến đến mức cho là người đàn ông này bị cậu hấp dẫn, với thân phận và địa vị của đối phương thì hắn có thể tìm một người xinh đẹp ngoan ngoan hơn cậu rất nhiều.
Nếu không phải như vậy, thì là tại sao?
"Anh đã theo dõi tôi?" Nghĩ tới nghĩ tui, cậu nhớ đến cảm giác bị nhìn lén trước kia thì càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của bản thân là đúng nên lập tức buộc miệng hỏi.
Người đàn ông hào phóng gật đầu, Lý Thập Di sắc mặt cũng dần thay đổi.
"Nhưng em không nên hiểu lầm, nếu tôi đã thẳng thắn với em thì điều đó có nghĩa là tôi không có ác ý..."
Lý Thập Di ánh mắt từ từ trở nên ác liệt, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, "Ồ, bởi vì anh nói cho tôi biết nên tôi phải cảm kích anh sao, vậy tôi thực sự cảm ơn anh ha."
Thật buồn cười, tất cả cảm xúc trong phút chốc đều biến thành chán ghét, nếu tính tình của cậu bốc đồng thêm chút thì có lẽ đã đấm thẳng vào mặt hắn rồi.
Người đàn ông dường như không ngờ rằng cậu sẽ kích động như vậy, giữa lông mày chợt hiện ra một chút ảo não rồi biến mất.
"...Trước hết, tôi xin lỗi em vì hành vi của mình, thật sự xin lỗi." Người đàn ông đứng dậy bước tới bên cạnh cậu, Lý Thập Di lập tức cảnh giác nhìn hắn.
"Nếu tôi thực sự có ác ý với em thì tôi có thể che giấu chuyện này với em đến cùng. Có thể em không tin, tôi ban đầu đúng là còn có mục đích khác, nhưng sau đó đã xảy ra một số thay đổi." Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ tới.
Lý Thập Di cười lạnh, "Ha ha, đừng nói là anh yêu tôi. Lời anh nói, tôi nhất định một chữ cũng không tin."
Khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có -- nếu Wayne ở đây thì có khi sẽ hú hồn chim én. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, "Tuy rằng tôi không muốn làm em sợ, nhưng em đã đoán đúng rồi."
Sự thẳng thắn của người đàn ông vượt quá dự liệu của cậu, xúc cảm còn sót lại trên trán nhắc nhở cậu rằng mọi thứ vừa xảy ra là thật.
Lý Thập Di giận dữ cười rồi lui về phía sau vài bước.
"Đây là lời bào chữa của anh sao?" Đùa với cậu như một đứa trẻ ba tuổi?
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt đề phòng của cậu, cũng không tiếp tục có hành động quá mức nào, hắn đứng thẳng lên khôi phục vẻ mặt cương nghị.
"Trước tiên chúng ta nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện."
_______
Lời tác giả:
Khi viết đến thụ chính quy thì nhịn không được muốn cho hắn làm một con chó, đây nhất định là tình yêu sâu sắc _(:з」∠)_
Thuộc tính thụ đại khái là phúc hắc, từng bước đem tiểu công lọt vào lưới của hắn, sủng công là chắc chắn rồi nếu không phải vậy thì hắn không cần thiết phải tồn tại.
Tư Sâm bế ngang Lý Thập Di đặt lên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ chính. Thân thể trần truồng được hắn quấn chặt trong chiếc khăn tắm, chỉ để lộ ra một đôi chân thon dài cân đối, phía dưới được trải một tấm ga giường tối màu càng tăng thêm vẻ trắng nõn sáng ngời, vô tình toát lên sức quyến rũ đến bất tận.
Ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt đang say ngủ hoàn hảo như thiên thần, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi lóe lên dưới ánh sáng lấp lánh, hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa những nếp nhăn chồng chất giữa cặp lông mày kia. Tư Sâm đáy mắt dần tối sầm lại, trong mắt hiện lên mây đen cuồn cuộn.
Nhưng hắn không có làm gì cả, chỉ là kéo chăn bông rồi đặt một cốc nước bên cạnh giường, sau đó tắt chiếc đèn trên đầu giường rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng khách, Tư Sâm đang gọi điện thoại, thân hình cao lớn của hắn đổ bóng xuống sàn nhà, nếu lúc này có người ở trước mặt hắn thì chỉ sợ rằng sẽ bởi vì khí chất quá bức người này mà không chịu được muốn đầu hàng.
Ngón tay bấu chặt trên ghế sô pha, kiên nhẫn chờ kết nối cuộc gọi.
Chốc lát sau một giọng nói lạnh lùng từ đầu bên kia truyền đến, "Không phải nói sau này không có việc gì thì không cần liên lạc sao?"
"Có vẻ như tình hình của anh rất tệ." Tư Sâm cũng không để ý đến giọng điệu không tốt của đối phương, ngược lại một câu nói phá vỡ trạng thái hiện tại của hắn.
Im lặng một lát, bên kia bỗng nhiên phun ra câu chửi thề vào loa điện thoại, hiển nhiên lúc này tâm tình cực kỳ tệ, "Tôi đệt con mẹ nó, em ấy lại chạy trốn!"
Chỉ bỏ lại một câu rồi trực tiếp chạy trốn, khiến cho hắn ta vừa tức giận lại bất lực chẳng thể làm gì được.
Trút giận được một câu, dù gì cũng gặp sóng gió nên hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, "... Được rồi, nếu tôi đã giao cậu ấy cho anh thì cũng đừng để cho tôi nhìn thấy cậu ấy và Lê Quang lại ở cùng nhau." Hạ Bình Xuyên giọng điệu trở nên vô cùng đáng sợ dữ tợn.
Nhìn thấy tình cảnh đó trong quán bar thực sự khiến mắt hắn ta như muốn rách ra, nếu như không phải có quá nhiều kiêng kỵ thì bằng thủ đoạn của hắn tuyệt đối sẽ không để cho người kia dễ chịu.
Tư Sâm gật đầu, giọng điệu khá bức người, "Chuyện này đương nhiên rồi, nhưng tôi cũng không hy vọng anh sẽ âm thầm có hành động mờ ám gì."
"Haha, chỉ cần nhớ kĩ lời anh nói là được rồi. Tôi cũng không muốn giải quyết mọi việc bằng vũ lực đâu."
Cúp điện thoại, Tư Sâm nhìn một lần cuối về phía cửa phòng đã đóng chặt, trong phòng lại trở về một mảnh yên tĩnh.
Bao thăng trầm của những việc xảy ra trong giấc mộng đối với thế giới thực cùng lắm cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua rồi biến mất.
- -----------------
Khí trời đẹp đẽ, từng tia nắng len lỏi qua khe hở rèm cửa chiếu vào căn phòng ngủ yên tĩnh khiến cho cả phòng càng thêm sắc nét hơn. Người nào đó đang say giấc nồng dần dần bị đánh thức bởi tiếng chim hót ríu rít, hàng mi cong khẽ run, mơ màng mở mắt ra.
Sau khi say rượu trong cổ họng cũng không có đau rát như thường thấy mà ngược lại còn vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí ngay cả những mệt mỏi mấy ngày nay cũng biến mất sạch sành sanh.
Cậu từ từ ngồi dậy, nhìn căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu cổ điển đơn giản, lấy tông màu xanh đậm làm chủ đạo, trên tường phủ giấy dán tường tinh xảo cùng những bức tranh phương Tây được treo chéo thể hiện gout thẩm mỹ tao nhã của chủ nhân, trên sàn nhà được trải thảm dày dặn trông tuy xa hoa nhưng lại không mất đi sự khiêm tốn.
Ngay khi cậu đang yên tĩnh đánh giá mọi thứ xung quanh thì lại lặng lẽ đụng thẳng vào một đôi mắt sâu như biển cả.
Lý Thập Di dường như nhìn thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt hắn.
- - Khuôn mặt có chút lười biếng đang căng thẳng.
Lẳng lặng nhìn nhau vài giây, Lý Thập Di trước tiên là dời đi tầm mắt. Người đàn ông đặt tập tài liệu trên tay xuống rồi liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, giọng điệu vô cùng tự nhiên nói: "Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lát."
Lý Thập Di nhức đầu day day trán, "... Không cần, tôi đang ở đâu đây?"
"Nhà tôi." Người đàn ông nói xong rồi đứng dậy chỉnh sửa áo sơ mi một chút rồi cởi nút áo trên cổ tay ra, chiếc quần tây đen tôn lên đôi chân thon dài, hắn bước tới trước tủ quần áo rồi nghiêng đầu nói: "Quần áo của em được đem tới tiệm giặt khô rồi, nếu em không ngại thì mặc đồ của tôi đi nhưng mà có lẽ kích cỡ sẽ không vừa."
Lý Thập Di do dự gật gật đầu, dù sao có mặc còn tốt hơn không.
"Cảm ơn." Cậu nhận lấy quần áo người kia đưa tới, yên lặng mặc vào.
Người đàn ông không nói gì nữa, lịch sự nhường lại không gian thoải mái cho cậu rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Mặc dù vẫn chưa biết rõ tình hình hiện tại, nhưng cũng không cản trở được việc cậu lúc này thích nghi trong mọi tình cảnh, điều duy nhất cậu nghĩ đến bây giờ là chuyện hôm qua cuối cùng đã kết thúc như thế nào. Tính cách của Hạ Bình Xuyên cậu không tính là hiểu rõ trăm phần trăm nhưng cũng coi như hiểu được, dù sao trước mặt cậu, Hạ Bình Xuyên cũng chưa từng che giấu sự ghen tuông với cậu.
Mặc xong quần áo, cậu phát hiện quả nhiên là lớn hơn một chút. Lý Thập Di vóc người không thấp nhưng đối phương hiển nhiên còn cao hơn cậu một chút, hơn nữa vóc dáng cậu vẫn luôn gầy gò nên mặc vào người có hơi rộng, cậu bất đắc dĩ xắn tay áo lên trên một nửa, tuy tóc tai bù xù nhưng lại có thêm một ít sức sống của những người trẻ tuổi.
Đợi đến khi rốt cục mọi thứ chỉnh tề, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt bên cạnh tủ TV rồi ngạc nhiên phát hiện ra đã là giờ trưa rồi, cậu không biết câu nói thời gian còn sớm của người đàn ông kia là có ý gì.
"Cốc cốc..."
Giọng nói của người đàn ông vang lên sau cánh cửa, "Đã xong chưa?"
Lý Thập Di bước tới mở cửa, đập vào tầm mắt cậu chính là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cùng đôi mày kiếm rậm sắc bén khắc trên khuôn mặt nghiêm nghị đầy nam tính, ánh mắt hung hăng có phần thu lại khi đối mặt với cậu, hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới chốc lát rồi vô cùng thâm y nói một câu, "Trông rất hợp với em."
Lý Thập Di cũng không cố gắng tìm ra ý nghĩa của những lời này, chỉ coi như thuận miệng khen một câu mà thôi. Cậu đối với người đàn ông này cũng không có quá nhiều ác cảm, đại khái là khí chất trầm ổn và hướng nội trên người đối phương, còn có ánh mắt có thể nhìn thấu mọi thứ nhưng không nguy hiểm nên cậu cũng không nảy sinh những suy nghĩ nào khác.
Người đàn ông đưa cậu đến bàn ăn rồi sau đó lấy bát đĩa ra.
"Xin lỗi, tôi cũng chưa tìm hiểm qua chuyện bếp núc nên đã gọi đồ ăn bên ngoài, em tạm thời ăn một chút đi."
Thức ăn tinh tế tỏa ra mùi thơm độc đáo, kích thích cảm giác thèm ăn vốn không rõ ràng, đối với người không có kinh nghiệm như Lý Thập Di mà nói thì việc nấu nướng có thành thạo hay không cũng không có ý nghĩa gì, nên không cần phải vì thế mà cảm thấy ngượng ngùng, huống chi cậu cùng đối phương cùng lắm cũng chỉ là người xa lạ.
Nhìn vào quần áo, hoàn cảnh gia đình, cũng như tư thế lúc ăn của người đàn ông thì có thể dễ dàng nhận ra đối phương có học vấn cao và được giáo dục lễ nghĩa vô cùng tốt.
Yên tĩnh ăn cơm xong, người đàn ông cũng không có ý định đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm Lý Thập Di rồi rơi vào trầm tư, giống như đang cân nhắc điều gì đó.
"Cảm ơn anh đã hiếu khách, nhưng thời gian hình như cũng không còn sớm nữa..." Lý Thập Di bị hắn nhìn có chút không thoải mái, giống như con mồi đang bị thợ săn theo dõi, trời sinh trực giác nhạy cảm khiến cậu muốn rời khỏi đây.
"Em có vẻ cũng không thắc mắc tại sao lại thức dậy ở nhà một người xa lạ nhỉ." Người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Lý Thập Di không khỏi nhíu mày, chuyện này cậu sao có thể trả lời được, chẳng lẽ nói bởi vì thói quen sao? Huống chi, cậu cũng không phát hiện ra trên người có dấu vết bị khinh bạc nào, chỉ cần biết như vậy là được rồi, còn những chuyện khác đều không cần thiết.
"Nếu hỏi thì anh có nói với tôi không?" Cậu nhàn nhạt hỏi ngược lại, từ thái độ người đàn ông cậu hình như cảm nhận được một tia ý tứ khác thường.
Người đàn ông trên mặt lộ ra ý cười không quá rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra được, vẻ mặt cũng có chút sâu xa khó đoán, "Sao lại không?"
Lý Thập Di càng lúc càng có chút không hiểu được người đàn ông này, cậu hình như chưa từng tiếp xúc với kiểu đàn ông như vậy. Bề ngoài có vẻ rất lạnh lùng cùng cứng rắn, trên thực tế thì lại hết sức thuần thục, thỉnh thoảng sẽ mang theo chút áp bức nhưng lại rất vừa phải, không đến mức làm cho người ta chán ghét nhưng lại khiến người ta có cảm giác nói không nên lời.
"Em không biết tôi, nhưng thật ra tôi đã để ý đến em từ rất lâu rồi." Người đàn ông nhẹ nhàng tựa vào ghế, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu, làm cho người ta không thể bỏ qua, "Muốn biết là tại sao không?"
Nghe xong câu nói trước đó, Lý Thập Di bắt đầu suy nghĩ, chú ý? Là kiểu chú ý gì? Cậu chưa tự luyến đến mức cho là người đàn ông này bị cậu hấp dẫn, với thân phận và địa vị của đối phương thì hắn có thể tìm một người xinh đẹp ngoan ngoan hơn cậu rất nhiều.
Nếu không phải như vậy, thì là tại sao?
"Anh đã theo dõi tôi?" Nghĩ tới nghĩ tui, cậu nhớ đến cảm giác bị nhìn lén trước kia thì càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của bản thân là đúng nên lập tức buộc miệng hỏi.
Người đàn ông hào phóng gật đầu, Lý Thập Di sắc mặt cũng dần thay đổi.
"Nhưng em không nên hiểu lầm, nếu tôi đã thẳng thắn với em thì điều đó có nghĩa là tôi không có ác ý..."
Lý Thập Di ánh mắt từ từ trở nên ác liệt, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, "Ồ, bởi vì anh nói cho tôi biết nên tôi phải cảm kích anh sao, vậy tôi thực sự cảm ơn anh ha."
Thật buồn cười, tất cả cảm xúc trong phút chốc đều biến thành chán ghét, nếu tính tình của cậu bốc đồng thêm chút thì có lẽ đã đấm thẳng vào mặt hắn rồi.
Người đàn ông dường như không ngờ rằng cậu sẽ kích động như vậy, giữa lông mày chợt hiện ra một chút ảo não rồi biến mất.
"...Trước hết, tôi xin lỗi em vì hành vi của mình, thật sự xin lỗi." Người đàn ông đứng dậy bước tới bên cạnh cậu, Lý Thập Di lập tức cảnh giác nhìn hắn.
"Nếu tôi thực sự có ác ý với em thì tôi có thể che giấu chuyện này với em đến cùng. Có thể em không tin, tôi ban đầu đúng là còn có mục đích khác, nhưng sau đó đã xảy ra một số thay đổi." Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ tới.
Lý Thập Di cười lạnh, "Ha ha, đừng nói là anh yêu tôi. Lời anh nói, tôi nhất định một chữ cũng không tin."
Khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có -- nếu Wayne ở đây thì có khi sẽ hú hồn chim én. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, "Tuy rằng tôi không muốn làm em sợ, nhưng em đã đoán đúng rồi."
Sự thẳng thắn của người đàn ông vượt quá dự liệu của cậu, xúc cảm còn sót lại trên trán nhắc nhở cậu rằng mọi thứ vừa xảy ra là thật.
Lý Thập Di giận dữ cười rồi lui về phía sau vài bước.
"Đây là lời bào chữa của anh sao?" Đùa với cậu như một đứa trẻ ba tuổi?
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt đề phòng của cậu, cũng không tiếp tục có hành động quá mức nào, hắn đứng thẳng lên khôi phục vẻ mặt cương nghị.
"Trước tiên chúng ta nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện."
_______
Lời tác giả:
Khi viết đến thụ chính quy thì nhịn không được muốn cho hắn làm một con chó, đây nhất định là tình yêu sâu sắc _(:з」∠)_
Thuộc tính thụ đại khái là phúc hắc, từng bước đem tiểu công lọt vào lưới của hắn, sủng công là chắc chắn rồi nếu không phải vậy thì hắn không cần thiết phải tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất