Thập Lý Phương Phi

Chương 18: Thông Minh

Trước Sau
Hạ Chấn Đường trừng mắt nhìn Giang Ly Thanh.

Một lúc sau, hắn chế nhạo: “Kiếm thuật nhảm nhí, hoàn toàn không sử dụng được kiếm ảnh từ Thiên Cảnh Kính. Hôm qua trong lớp, ngươi đã học cái gì thế? Quả nhiên, ngươi chỉ nhìn vào thanh kiếm vì nó đẹp thôi phải không?"

Giang Ly Thanh im lặng.

Không, nàng đã học một cách nghiêm túc, Vệ Khinh Lam còn đưa cho nàng sách hướng dẫn sử dụng kiếm, nhưng nàng vừa ra tay đã quên mất, hoàn toàn quên mất.

Chu Chấn Yên cười nói: “Hạ sư huynh, đừng khắt khe như vậy, theo ta thì tốt. Giang sư chất, không bị Mị Kiếm thuật lừa gạt, nếu không nàng cũng sẽ không có khả năng đối phó được nhiều chiêu kiếm của ngươi như vậy. Giống An Như Hứa, rõ ràng hắn đã nghiên cứu rất nghiêm túc, cũng chỉ có thể đối phó được ba chiêu của ngươi mà thôi. Để họ sử dụng kiếm ảnh mới học được để đối phó với chiêu thức thiên biến vạn hóa của ngươi, điều đó không công bằng từ đầu rồi.”

Nói xong, hắn tò mò vẫy tay với Giang Ly Thanh: “Giang sư chất, lại đây.”

Giang Ly Thanh nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, vỗ nhẹ vết bẩn trên người, đi về phía trước để giúp An Như Hứa đứng dậy.

An Như Hứa toàn thân đau đớn không thở nổi, thấy Giang Ly Thanh không sao, hắn sắp khóc: “Giang sư muội, nếu biết sớm hơn, ta là không nên làm gì cả.”

Hắn chỉ có chút năng lực này thôi, so với Giang sư muội, chênh lệch quá xa, hắn chỉ làm phiền chứ có giúp được gì đâu.

Giang Ly Thanh lấy ra Thiên Hương đan, nhét vào trong miệng An Như Hứa, an ủi nói: “An sư huynh, ngươi không nên nghĩ như vậy, sau khi ta kiểm tra xong, tiên sinh sẽ gọi ngươi là người tiếp theo, ngươi đã tiết kiệm được sức lực.”

An Như Hứa: “...”

Là vậy sao?

Hắn khó khăn nuốt viên thuốc Thiên Hương đan xuống, điều chỉnh hơi thở trong giây lát và trở lại vị trí ban đầu với sự hỗ trợ của Giang Ly Thanh.

Chu Chấn Yên tò mò hỏi Giang Ly Thanh: “Theo lý thuyết, trong danh sách ba nghìn người của Bảng Phong Vân, người có thể đối phó được hai mươi chiêu thức của Hạ sư huynh mà bình an vô sự, ngươi không nên nằm ở cuối bảng. Khi tham gia cuộc khảo hạch của các đại môn phái, ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Ly Thanh cảm thấy xấu hổ: “Ta bị ném khỏi sân chỉ bằng một động tác.”

Chu Chấn Yên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ kiếm của ngươi chạm vào người khác sẽ gãy sao?”

Giang Ly Thanh sờ mũi nói: “Không, kiếm của ta rất tốt, sư phụ đã đặc biệt tìm kiếm nó cho ta suốt mấy năm, gặp ai cũng sẽ không gãy. Đó là lỗi của ta, ta không thể chống đỡ được một kiếm của hắn.”

Chu Chấn Yên nghi hoặc hỏi: “Không nên thế chứ. Đối thủ của ngươi là ai?”

Giang Ly Thanh suy nghĩ một chút: “Đó là Thái Ất Diệp Tinh Từ.”



Chu Chấn Yên cười một tiếng: “Ha, vậy thì ngươi thật may mắn.”

Trên Bảng Phong Vân, người thứ hai chỉ kém Vệ Khinh Lam của Côn Lôn một bậc, đó là Thái Ất Diệp Tinh Từ.

“Cùng là đệ tử thân truyền của chưởng môn nhân, Thái Ất Diệp Tinh Từ, cũng chỉ lớn hơn ngươi hai tuổi thôi. Nếu ta sử dụng kiếm thuật này, hắn có thể đối phó được hàng trăm chiêu của ta." Hạ Chấn Đường dường như rất bất mãn: “Còn ngươi, Giang Ly Thanh, chỉ được hai mươi chiêu, mà lại vụng về, lộn xộn, ngu ngốc đến mức không thể vượt qua bất kỳ chiêu nào của Diệp Tinh Từ.”

Giang Ly Thanh cúi đầu.

“Được rồi, được rồi, theo ý kiến của ta thì đã rất tốt rồi. Làm sao có người tài giỏi như Vệ Khinh Lam và Diệp Tinh Từ được, họ đều là thiên tài đó. Nếu họ ra tay không chừa chỗ cho người khác, thực sự rất khó để chống đỡ dù chỉ một chiêu.”

Chu Chấn Yên mỉm cười cố gắng giữ thể diện cho Giang Ly Thanh: “Sao ngươi lại mang theo nhiều kiếm như vậy? Chẳng lẽ là để đề phòng kiếm bị gãy sao? Nếu là bình thường, những thanh kiếm của ngươi, dễ bị gãy trước kiếm pháp của Hạ sư huynh cũng được, nhưng thanh kiếm mà Hạ sư huynh cho ngươi, cũng là loại trung phẩm, sao khi đến tay ngươi, lại gãy rồi?"

Giang Ly Thanh vội vàng ngẩng đầu lên liếc nhìn Hạ Chấn Đường, thấy y không khó chịu, nàng thấp giọng giải thích: “Ta có linh lực đặc biệt, khi sử dụng kiếm phải là một thanh kiếm bất tử, mới tránh không bị làm gãy. Vì vậy, khi sư phụ dạy ta luyện kiếm, ta đã làm gãy vô số thanh kiếm, sư phụ đã rất vất vả mới tìm được cho ta một thanh kiếm bất tử, từ đó trở đi, nó không thể bị phá vỡ nữa, nhưng khi đến Côn Lôn ta không mang theo.”

Chu Chấn Yên ngạc nhiên: “Cho ta xem sức mạnh linh lực của ngươi.”

Hạ Chấn Đường xua tay ngắt lời hắn: “Nếu ngươi rảnh rỗi như vậy, những đệ tử mới tới này, ngươi đến và dạy họ đi.”

“Ồ, Chu sư huynh, dù sao ta cũng chỉ tò mò thôi. Dù sao Giang sư chất cũng đã được ngươi dạy rồi, nàng không còn việc gì, ta sẽ tìm hiểu nàng một chút.”

Chu Chấn Yên vẫy tay với Giang Ly Thanh: “Giang sư chất, ngươi có đồng ý không?”

Giang Ly Thanh gật đầu, không phản đối, ngoan ngoãn đi tới. Dù sao, ở Thanh Hư, từ sư phụ đến sư bá, có vô số người đều muốn tìm hiểu nàng, nhưng không ai tìm được gì.

Chu Chấn Yên thấy nàng đồng ý, lập tức nói: “Dùng linh lực của ngươi cho ta xem.”

Giang Ly Thanh cử động đầu ngón tay, một tia sáng xanh như băng tràn ra từ đầu ngón tay.

Chu Chấn Yên nhìn một hồi, cũng không phát hiện có gì khác thường, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh kiếm đưa cho nàng: “Đây, ngươi chém ta.”

Giang Ly Thanh cầm thanh kiếm, vung lên chém về phía y, Chu Chấn Yên giơ kiếm lên chống đỡ, hắn không hề dùng lực, tuy nhiên hắn chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, thanh kiếm trong tay Giang Ly Thanh vẫn gãy.

Hắn ngạc nhiên nhìn Giang Ly Thanh: “Ừ, linh lực của ngươi thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng nó thực sự khá tà ác.”

Hắn vuốt cằm: “Thế nên, chỉ có thể dùng kiếm bất tử? Sức mạnh linh lực của ngươi có thật tinh túy như vậy? kiếm bình thường không xứng sao?”

Giang Ly Thanh im lặng.



“Ồ, để ta cảm nhận huyết mạch của ngươi.” Chu Chấn Yên hỏi: “Được không?”

Giang Ly Thanh gật đầu.

Chu Chấn Yên giữ cổ tay nàng lại, một lúc sau mới rút tay ra, vẻ mặt khó hiểu: “Cái đó rất bình thường, sư phụ của ngươi nói thế nào?”

Giang Ly Thanh thở dài: “Sư phụ ta nói, ta là gỗ mục không thể tạc.”

Chu Chấn Yên nói: “...”

Hắn ho nhẹ: “Không, là về linh lực của ngươi.”

Giang Ly Thanh lại thở dài: “Ban đầu, khi sư phụ nhận ta làm đệ tử, người còn tưởng rằng mình đã nhận một đồ đệ linh căn thiên giới, nhưng không ngờ, sau khi đưa ta về Thanh Hư, chưa đầy một tháng, người lại phát hiện ra linh căn của ta rất đa dạng, không thuần khiết, có thể nói là hỗn tạp, nhưng đã quá muộn, lúc đó người đã đưa ra yêu sách lớn rồi."

“Không đúng, vừa rồi linh lực của ngươi chính là Thiên Linh Nguyên Căn.” Linh lực màu xanh lam nhìn rất thuần khiết. Chu Chấn Yên cho rằng mình có thị lực tốt và có thể nhìn rõ.

Giang Ly Thanh lắc đầu: “Ngươi không có để ý kỹ.”

Nàng lại phóng ra linh lực, lần này lâu hơn một chút, suýt chút nữa đã đến gần mũi của Chu Chấn Yên.

Chu Chấn Yên mở to mắt nhìn kỹ một hồi, kinh ngạc phát hiện dưới lớp linh lực màu xanh lam quả nhiên có màu của bảy sắc cầu vồng, thật hỗn tạp, nếu không xem kỹ, thật khó để nhận ra.

Khi Giang Ly Thanh thấy y có thể nhìn rõ, nàng rút linh lực trở về.

Chu Chấn Yên tâm tình phức tạp: “Sư phụ ngươi thật sự không dễ dàng.”

Có thể lừa gạt được Ngọc chưởng môn, chứng tỏ loại linh lực này khá là xảo quyệt.

Giang Ly Thanh đồng ý điểm này, sư phụ của nàng nuôi dưỡng nàng nhiều năm như vậy là cực kỳ khó khăn, chỉ vì nàng mà ngày đêm lo lắng, đến mức ông ấy không muốn nhận đệ tử thứ hai nữa, dù nàng có khuyên bảo cũng vô ích, không ai có thể khuyên được.

Chu Chấn Yên nhìn cô bé ngoan ngoãn thở dài, có chút muốn cười: “Ngươi còn kiếm không?”

Giang Ly Thanh quay đầu nhìn Hạ Chấn Đường, thấy y bắt đầu kiểm tra các đệ tử khác, yêu cầu họ thi đấu cùng nhau, không còn để ý tới nàng nữa, nàng thấp giọng nói: “Ta giữ lại một ít.”

Chu Chấn Yên tặc lưỡi khen ngợi: “Thông minh.”

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau