Thập Lý Phương Phi

Chương 19: Không Thể Chữa Khỏi

Trước Sau
Lúc Chu Văn Âm mang Triệu Khả Hân đi Y Đường, Ứng Tông Ngọc đang lật giở sách thuốc cổ, lông mày nhíu lại.

Hôm nay ngoài Ứng Tông Ngọc, trong y phòng còn có một đệ tử khác, tên là Tư Thiều, thấy hai người tới liền chắp tay nói: “Hai vị sư tỷ.”

Triệu Khả Hân che mặt lại, hai mắt sung đỏ, giọng như đang khóc: “Nhanh, xem mặt ta.”

“Ồn ào cái gì vậy? Im lặng đi.” Ứng Tông Ngọc không ngẩng đầu, mệt mỏi cảnh cáo một câu.

Triệu Khả Hân đột nhiên ngừng nói.

Chu Văn Âm lễ phép nói: “Ứng đường chủ.”

Ứng Tông Ngọc không để ý tới cô.

Tư Thiều thấy mặt Triệu Khả Hân đầy máu, ra hiệu cho hai người đi theo, không được quấy rầy đường chủ.

Hai người gật đầu rồi đi theo Tư Thiều vào căn phòng trong cùng.

Tư Thiều liền mở miệng nói: “Triệu sư tỷ vết thương trên mặt tuy rằng không phải nhỏ, nhưng cũng không tính là gì. Một viên mỹ dược có thể chữa khỏi. Ta đoán Triệu sư tỷ cũng có mỹ dược. Tại sao lại không uống? Đã dùng hết rồi sao?”

“Không, ta uống rồi.” Triệu Khả Hân rất hoảng hốt: “Mỹ dược không có tác dụng.”

Lúc đầu, cô sợ đến mức mặt đầy máu nên quên mất, Giang Ly Thanh bảo cô đến Y Đường, sư tỷ cũng sợ hãi, nhanh chóng đưa cô đến Y Đường. Đi chưa xa, họ nhớ ra có thể uống mỹ dược nên dừng lại uống một viên. Theo lý, thì sau khi uống mỹ dược sẽ có tác dụng ngay, nhưng sắc mặt cô cũng không khá hơn, mỹ dược hóa ra lại vô dụng, cô hoàn toàn hoảng sợ.

“Ồ?” Tư Thiều bối rối: “Để ta xem.”

Hắn nhìn kỹ khuôn mặt của Triệu Khả Hân và lấy ra một viên thuốc làm đẹp cho cô uống. Quả nhiên, sau khi Triệu Khả Hân uống, mặt cô vẫn chảy máu và không khỏi. Hắn đã sử dụng linh lực của mình để giúp Triệu Khả Hân chữa lành. Điều đáng ngạc nhiên là linh lực của hắn không có tác dụng gì khi áp dụng vào mặt cô. Tư Thiều cũng sửng sốt: “Không nên như vậy.”

Hắn hỏi Triệu Khả Hân: “Vết thương trên mặt Triệu sư tỷ thật là kỳ lạ, xin hỏi sư tỷ là như thế nào bị thương?”

Triệu Khả Hân tự nhiên không muốn nói là do Giang Ly Thanh tính kế, đánh rơi kiếm của nàng, nhưng nàng lại không thể không nói, dung mạo của nàng là quan trọng nhất, vì vậy nàng căn răng nói ra.

Tư Thiều sửng sốt: “Ta nhớ tới kiếm của Triệu sư tỷ, là kiếm thượng phẩm, thật sự bị gãy?”

“Đúng vậy.” Triệu Khả Hân tức giận gật đầu.



Tư Thiều suy nghĩ một chút, liền lấy ra một viên Thiên Linh đan thượng phẩm đưa cho Triệu Khả Hân.

Triệu Khả Hân ăn xong vẫn không có gì thay đổi.

Tư Thiều không còn cách nào khác, hắn là một y tiên, linh lực của hắn có thể chữa lành cả vết thương ở bên trong và ở bên ngoài, nhưng hiện tại áp dụng trên mặt Triệu Khả Hân lại không có tác dụng. Thậm chí Thiên Linh Đan thượng phẩm có thể khiến xương gãy lại liền, nhưng hiện tại lại không có hiệu quả với vết thương trên mặt Triệu Khả Hân. Hắn chỉ có thể đưa hai người họ ra ngoài để xin ý kiến từ Ứng Tông Ngọc.

Ứng Tông Ngọc đang đau đầu sửa chữa vết thương trong linh phủ của Vệ Khinh Lam. Y đã thử mọi cách, nhưng không thành công. Nếu Linh phủ một ngày không thể chữa lành, việc tu luyện của Vệ Khinh Lam sẽ không thể tiếp tục, đây là một việc lớn.

Tư Thiều chắp tay nói: “Sư phụ, vết thương trên mặt Triệu sư tỷ, đệ tử không thể chữa trị được, thỉnh người ra tay.”

Ứng Tông Ngọc buông xuống sách thuốc, ngẩng đầu nhìn xem, hắn tức giận: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, sao không chữa khỏi được?”

“Tuy rằng chỉ là vết thương nhỏ, nhưng đệ tử cũng đã thử qua, mỹ dược không có tác dụng, linh lực của đệ tử cũng không thể chữa khỏi. Ngay cả Thiên Linh đan thượng phẩm cũng không có một chút tác dụng.” Tư Thiều chưa bao giờ nhìn thấy vết thương như thế này, đau lòng nói: “Đệ tử ngu ngốc, mời sư phụ xem qua.”

Ứng Tông Ngọc nghe xong, vẫy tay với Triệu Khả Hân: “Tới đây.”

Triệu Khả Hân bước nhanh về phía trước.

Ứng Tông Ngọc vung tay lên, dùng linh lực trị liệu cường đại của y, bao phủ lên mặt Triệu Khả Hân, một lúc sau mới bỏ tay xuống. Quả nhiên, thấy sắc mặt Triệu Khả Hân không có chút thay đổi, hắn cũng kinh hãi: "Mặt của ngươi làm sao lại bị thương như vậy? Nguyên nhân là gì?”

Triệu Khả Hân chỉ có thể cắn răng nói lại nguyên nhân.

Ứng Tông Ngọc nói “Ồ? Ý của ngươi là Giang Ly Thanh?”

Triệu Khả Hân gật đầu.

Ứng Tông Ngọc bắt đầu thấy hứng thú: “Tại sao nàng lại tấn công ngươi?”

Triệu Khả Hân lập tức nói: “Sư muội thích sư huynh An Như Hứa ở Ngọc Hư Phong, thấy ta phiền mắt.”

Vệ Khinh Lam tình cờ đi vào Y Đường, y theo giọng nói nhìn Triệu Khả Hân.

Ứng Tông Ngọc nhớ tới hôm qua Giang Ly Thanh và An Như Hứa cùng nhau đến Y Đường, bọn họ dường như có tình cảm rất tốt. Y nhíu mày: “Nàng ta đang ở cảnh giới Sơ kỳ của Trúc Cơ, còn ngươi thì lại ở Trung kỳ của Trúc Cơ, làm sao có thể khiến ngươi bị thương ở trên mặt? Nàng ta đã làm tổn thương ngươi ở đâu?”



“Ta không có đề phòng.” Triệu Khả Hân cắn răng đáp: “Ta vẫn chưa kịp đòi lại công bằng.”

“Nói cách khác, ngươi không làm tổn thương nàng được?” Ứng Tông Ngọc thầm ngạc nhiên, nhìn Vệ Khinh Lam đi vào: “Ngươi đến rất đúng lúc, lại đây nhìn xem, kỳ quái, cũng có một ngày linh lực của ta lại có thể bị mất tác dụng, không thể chữa lành được vết thương trên khuôn mặt của cô ấy.”

Vệ Khinh Lam nhìn thấy, cũng không đi tới, thay vào đó ngồi xuống chiếc ghế gần đó, bình tĩnh nói: “Giang sư muội có linh lực đặc biệt. Không có gì đáng ngạc nhiên khi đan dược và sức mạnh linh lực của ngươi không thể chữa khỏi vết thương do sức mạnh linh lực của nàng gây ra. Chúng ta nên tìm cách chữa trị từ nàng ấy.”

Triệu Khả Hân nghe Vệ Khinh Lam gọi Giang Ly Thanh là Giang sư muội, và cách nói chuyện của họ dường như rất thân thiết. Khuôn mặt của cô không ngừng thay đổi, nhưng vì mặt cô liên tục chảy máu, nên không ai nhận ra sự thay đổi này.

Nhưng Chu Văn Âm sắc mặt cơ hồ nhịn không được, hai tay trong ống tay áo nắm chặt.

Vệ Khinh Lam là thiên tài trẻ tuổi ở Côn Lôn. Tất cả sư huynh đệ trong môn phái đều ngưỡng mộ hắn đến cực độ, họ đều thuộc cùng một môn phái, nhưng không có nhiều cơ hội nói chuyện với hắn. Hắn quá xa cách, bỏ xa tất cả bọn họ, họ càng không có cơ hội để tiếp xúc, thậm chí là nhìn thấy hắn cũng ít.

Tại sao Giang Ly Thanh lại được hắn gọi là Giang sư muội? Ngay cả khi họ cố gắng gọi Vệ sư đệ, đây cũng như thể là một hành động thiếu tôn trọng đối với hắn.

“À, đúng vậy, linh lực của nàng hình như rất đặc biệt.” Ứng Tông Ngọc là một y tiên, vô cùng nhạy cảm với linh lực của người tu hành. Hôm qua, y phát hiện ra Giang Ly Thanh khác với người thường. Y lấy ra thẻ liên lạc và truyền tin cho Giang Ly Thanh: “Ta sẽ gọi người đến đây ngay.”

Y gõ nhẹ vào thẻ truyền tin và nói: “Nàng ấy mới đến Côn Lôn được vài ngày? Đã lại tái phạm? Đánh người không nói, lại chỉ thích đánh vào mặt? Có chuyện gì vậy? Chu Chấn Yên có biết không? Nàng ấy không sợ bị trừng phạt à? Quên mất là đang được dạy bảo ở Giới Luật Đường sao? Đừng để lại bị đuổi về đấy?”

Vệ Khinh Lam nhàn nhạt quét mắt nhìn qua Triệu Khả Hân: “Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Sao Ứng sư thúc lại chỉ nghe lời nói của một bên mà kết luận?”

Ứng Tông Ngọc quay lại nhìn hắn.

Vệ Khinh Lam lấy ra một cuốn sách, cúi đầu đọc, không nói nữa.

Ứng Tông Ngọc không rõ ý nghĩa trong lời nói này của Vệ Khinh Lam, hắn từ trước đến nay, luôn không thích xen vào việc của người khác, nhưng hôm nay lời nói của hắn thật kỳ lạ. Y nhìn chằm chằm vào Vệ Khinh Lam một lúc, thấy hắn đang chăm chú đọc sách, không hề ngẩng đầu, y thu hồi lại ánh mắt và nhìn chằm chằm vào Triệu Khả Hân: "Ngươi đang nói dối?"

Vệ Khinh Lam không phải là người nói không có căn cứ.

Triệu Khả Hân run rẩy khi bị nhìn chằm chằm, cô chắc chắn rằng Giang Ly Thanh thích An Như Hứa, nếu không thì tại sao nàng lại không đồng ý tránh xa huynh ấy? Cô cắn môi: “Đệ tử không có.”

Ứng Tông Ngọc hừ một tiếng, quay mặt đi, cũng lười quan tâm: “Ngươi có nói dối hay không? Dù sao đây là việc của Giới Luật Đường, không phải việc của ta.”

Hắn lại lấy ra thẻ truyền tin, giục Giang Ly Thanh: “Mau tới!”

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau