Chương 2: Giang Ly Thanh phái Thanh Hư
Khi Vân Đoan đến, Giang Ly Thanh đã ăn xong điểm tâm, uống nước suối trên núi rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn thấy có người xuống núi, nàng nheo mắt nhìn xem, nhưng cũng không nói gì.
Vân Đoan đứng trước mặt Giang Ly Thanh, thi lễ, nói: “Xin hỏi có phải Giang Ly Thanh, đệ tử của Thanh Hư không? Ta là Vân Đoan ở Cửu Hoa Phong của Côn Lôn, theo lệnh của chưởng môn, đến đón người.”
Giang Ly Thanh chớp mắt, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, lễ phép đáp lại: "Tham kiến , Vân sư huynh. Đa tạ huynh.”
Vân Đoan ngạc nhiên khi thấy Giang Ly Thanh lễ phép như vậy, y tò mò hỏi: "Sao muội không ngự kiếm lên núi?"
Nàng không trách hắn nghi hoặc mình, nàng có chút kỳ quái, ở trên đường núi ba ngày, nàng không có vẻ gì là đang chờ đợi, nhưng không có một người đến đón nàng, nên nàng không lên núi.
“Ta vội vàng tới, cũng không mang theo kiếm.” Giang Ly Thanh gãi đầu, dù vô liêm sỉ thế nào cũng phải xấu hổ: “Ta không có kiếm để lên núi”.
Y bị sốc.
Giang Ly Thanh lúng túng giải thích: "Khi ta ngâm mình trong Lăng tuyền, ta đã tháo thanh kiếm và không có thời gian để nhặt nó lên."
Vân Đoan im lặng. Từ lâu hắn đã nghe nói về đệ tử duy nhất của Chưởng môn phái Thanh Hư, nghe nói nàng biết mọi thứ: võ thuật, phương thuật, huyền thuật, trận pháp, luyện vũ khí, luyện đan dược, và nhiều thứ khác. Tuy nhiên, lại không giỏi bất cứ thứ gì trong số đó, nếu không nàng sẽ không dừng ở bảng xếp hạng thứ 3000 trên Bảng Phong Vân, thậm chí còn không tiến thêm một bậc nào. Hiện tại, dù chỉ là một đệ tử cấp thấp, và tuổi còn trẻ, nàng cũng đã vượt qua nhiều người khác, nhưng nghe nói sự tiến bộ của nàng nhờ vào việc sử dụng nhiều loại pháp bảo và các loại thuốc quý từ Ngọc chưởng môn, có sự can thiệp khá lớn. Tuy nhiên, việc một đệ tử tu hành đánh rơi cả thanh kiếm của mình, hắn cũng không nghĩ tới nàng không đáng tin như vậy.
Hắn thân thiện nói: “Giang sư muội có thể ngự kiếm cùng ta không?”
“Cảm ơn, Vân sư huynh”
Giang Ly Thanh nhìn độ cao của thanh kiếm, sờ sờ mũi: "Vân sư huynh, kiếm của ngươi cao quá, có thể hạ xuống được không?"
Vân Đoan sửng sốt.
Giang Ly Thanh ngoan ngoãn nói: "Ta lên không được."
Vân Đoan vội vàng hạ kiếm xuống nửa chừng: “Thế này thì sao?
Giang Ly Thanh nhảy lên thanh kiếm và nói: "Thế này vừa đủ."
Vân Đoan im lặng, ngự kiếm dẫn Giang Ly Thanh lên núi Côn Lôn. Hắn không dám đi quá nhanh, sợ nàng không thích ứng kịp độ cao khi bay lên của thanh kiếm.
Khi đến cửa núi của Côn Lôn, Vân Đoan thu kiếm lại, Giang Ly Thanh từ trên kiếm nhảy xuống, lại nói: “Cảm ơn Vân sư huynh!”
Vân sư huynh lắc đầu: “Không cần!”
Hắn tra kiếm vào vỏ, đi về phía trước: "Chưởng môn bảo ta đưa ngươi đến Giới Luật Đường. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ học Côn Lôn Giới luật từ Chu Đường chủ ở Giới Luật Đường."
Giang Ly Thanh chớp chớp mắt: “Được.”
Vân Đoan dẫn nàng đến ghi danh ở cửa núi, lấy thẻ bài lên núi, người phụ trách nhìn vào tên của Giang Ly Thanh liếc mắt nhìn cô một lần, mặt biểu lộ sự ngưỡng mộ: "Nguyên lai đây là Giang Ly Thanh sư muội? Nghe danh đã lâu."
Giang Ly Thanh đỏ mặt: "Sư huynh, ngươi quá khách khí."
Tên của nàng không phải một cái tên hay.
Sư huynh phụ trách cười lớn: “Giang sư muội, tên của ngươi nổi tiếng trong tam phái như vậy, không cần khiêm tốn. Ta là Lục Thiếu Lăng của Ngọc Trúc Phong, hôm nay ta canh giữ của núi thay cho một vị bằng hữu. Ta nghe nói sư muội có thể luyện đan, một ngày nào đó ta sẽ xin muôi một ít đan dược."
Giang Ly Thanh xấu hổ nói: "Ta không dám cho ngươi, ta chỉ là có một chút kiến thức."
Lục Thiếu Lăng cười nói. Lại nói: "Sư muội, xin đừng khiêm tốn. Nhìn trong tam phái, chỉ có ngươi là người toàn diện nhất."
Dù nàng là người toàn diện, nhưng cũng không có gì khác.
Lục Thiếu Lăng mỉm cười đưa thẻ bài cho Giang Ly Thanh, sau đó nói với Vân Đoan bên cạnh: "Vân sư huynh, Vệ sư đệ vừa mới trở về, ngươi có gặp hắn không?"
Vân Đoan gật đầu: " Ta gặp hắn truyền tin của chưởng môn. Vệ sư đệ đi gặp chưởng môn."
"Không trách hắn lại vội vàng như vậy." Lục Thiếu Lăng lẩm bẩm nói: "Vệ sư đệ lần này ra ngoài đã ba tháng, so với trước còn lâu hơn." Ta thấy hắn tựa hồ lại có tiến bộ, đã đạt đến cảnh giới cuối cùng của Kết Đan (1) rồi sao, mười tám tuổi đã đạt được cảnh giới này, thật khó tin.
Hắn thở dài nói: "Này, tài năng của Vệ sư đệ không ai có thể sánh bằng, chúng ta cũng sẽ không có vận khí như vậy. "
Vân Đoan cười nói: “Vệ sư đệ tài giỏi, xuất chúng, vận khí quả thực rất tốt, ba tháng tiến bộ một lần cũng không phải chuyện hiếm gặp.”
"Đúng là không phải chuyện lạ, nhưng lần này hắn dường như cùng một lúc đột phá hai bình cảnh, thật đáng kinh ngạc." Lục Thiếu Lăng ngưỡng mộ: "Ta ở cảnh giới này đã nửa năm, nhưng vẫn chỉ dừng ở trung kỳ, không có biến chuyển."
"Mỗi người tu hành đều có vận mệnh của mình, cho nên không cần vội vàng. Một tháng nữa, Kỳ Sơn bí cảnh sẽ mở ra, Lục sư đệ có thể đi thử vận may." Vân Đoan nhắc nhở hắn.
Lục Thiếu Lăng kinh ngạc: "Không phải Kỳ Sơn Bí Cảnh trăm năm mới mở ra một lần sao? Tại sao bây giờ mới được 80 năm đã mở cửa rồi?"
Vân Đoan lắc đầu: "Ta cũng không biết, chưởng môn tam phái đã đồng thuận, đoán rằng sau một tháng sẽ mở cửa, bất kỳ ai ở cảnh giới từ Trúc Cơ trở xuống đều có thể đi, lần này ba môn phái lớn đều sẽ cử người đi, Lục Sư đệ là người có cảnh giới Trúc Cơ, có thể đi được."
Lục Thiếu Lăng nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Cảm tạ Vân sư huynh."
Vân Đoan nói: "Không có việc gì." liền dẫn Giang Ly Thanh vào trong núi.
Núi Tiên Côn Lôn nhìn từ chân núi được bao bọc bởi mây khói, cao chót vót, huyền bí, rộng lớn và không thể chạm tới. Sau khi vào núi, có thể thấy vô số đền tháp tráng lệ, đi sâu vào bên trong giống như một bức tranh thủy mặc, có những nơi có tuyết trắng, cũng có những nơi sương mù vây quanh; có những vùng đất quanh co rực rỡ, có những thềm núi hùng vĩ. Tóm lại, không thể phủ nhận rằng Côn Lôn xứng danh là đại môn phái đứng đầu trong tam phái, vượt trội hơn cả Thanh Hư về vẻ đẹp hùng vĩ.
Các đệ tử của Côn Lôn đi ngang qua. Tất cả đều nghiêm chỉnh, khí chất rất tốt. Không có người nhiễu loạn.
Giang Ly Thanh thầm cảnh cáo bản thân, hãy ngoan ngoãn hơn nữa, phải hòa nhập và tuân theo quy định của nơi này, không được gây rắc rối. Những năm qua sư phụ đã mất mặt quá nhiều vì nàng, không thể lại gặp thêm rắc rối nào nữa, đặc biệt là ở Côn Lôn.
Vân Đoan đi đến đâu cũng giới thiệu ngắn gọn về Giang Ly Thanh. Nhìn thấy Giang sư muội ít nói và cư xử cực kỳ tốt, làm sao một nữ đệ tử ngoan ngoãn như vậy lại bị mang tiếng xấu như thế. Không phải là tin đồn có sai lầm chứ?
Hắn không muốn tìm hiểu nên cuối cùng dẫn nàng đến Giới Luật Đường.
Chu Chấn Yên, chủ nhân của Giới Luật Đường đã nhận được truyền tin từ chưởng môn nhân, ông biết hôm nay Giới Luật Đường của mình sẽ tiếp đón nữ đệ tử thân truyền của Thanh Hư chưởng môn. Vì là chưởng môn tự mình hạ lệnh, ông đương nhiên phải tiếp nhận và chăm sóc tốt cho đồ đệ này nên ông đã đợi ở cửa từ sớm.
Vân Đoan gặp Chu Chấn yên, chắp tay chào hỏi: "Chu sư thúc, đây là sư muội Giang Ly Thanh. Từ bây giờ nàng sẽ rèn luyện ở Giới Luật Đường của sư thúc."
Giang Ly Thanh chắp tay hành lễ: "Đệ tử ra mắt Chu Đường chủ."
Chu Chấn Yên tự nhiên đã nghe nói đến tên Giang Ly Thanh, hôm nay nhìn thấy người này, hắn không ngờ lại là một đệ tử ngoan ngoãn, lễ phép như vậy. Hắn mỉm cười gật đầu, rất ân cần: "Giang Ly Thanh phải không? Được rồi, từ giờ trở đi, ngươi hãy ở lại Giới Luật Đường."
Ông vẫy tay với Vân Đoan, nói: "Vân Đoan, đi làm việc của ngươi đi!"
Vân Đoan gật đầu, xoay người bước được hai bước lại có chút do dự quay đầu lại, nhìn Giang Ly Thanh, hắn nói với Chu Chấn Yên: "Chu thúc, Giang sư muội đến vội vàng, không mang theo gì cả. Người xem..."
Giang Ly Thanh có vẻ xấu hổ.
Chu Chấn Yên cũng chú ý tới Giang Ly Thanh chỉ có một cái túi càn khôn đựng vật phẩm cấp thấp, thật sự không đựng được cái gì. Tuy nhiên, ông vẫn gật đầu và nói: "Được, ta đã hiểu. Về sau, ta sẽ dẫn ngươi đi lấy một ít tiền để nhập môn theo quy tắc của đệ tử mới."
Vân Đoan gật đầu, yên tâm rời đi.
Giang Ly Thanh âm thầm thở dài, Vân sư huynh này thật sự là một người chu đáo, tốt bụng.
*** (1) Cảnh giới tu tiên: Tu tiên giả mỗi cảnh giới chia làm 3 sơ: bên trong, hậu kỳ cùng đỉnh phong không bao gồm Luyện khí kỳ. Có 3 giai đoạn lớn: Hạ cảnh giới, Trung cảnh giới, Thượng cảnh giới. Hạ cảnh giới bao gồm 5 tầng: Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Hóa Thần kỳ. Trung Cảnh giới, bao gồm 3 tầng: Luyện Hư, Hợp thể, Đại thừa. Đại thừa kỳ đỉnh phong tu vi có thể tùy thời dẫn động phi thăng chi kiếp, về sau vượt qua phi thăng tiên giới. Thượng cảnh giới chỉ có một tầng là Độ Kiếp.
Nhìn thấy có người xuống núi, nàng nheo mắt nhìn xem, nhưng cũng không nói gì.
Vân Đoan đứng trước mặt Giang Ly Thanh, thi lễ, nói: “Xin hỏi có phải Giang Ly Thanh, đệ tử của Thanh Hư không? Ta là Vân Đoan ở Cửu Hoa Phong của Côn Lôn, theo lệnh của chưởng môn, đến đón người.”
Giang Ly Thanh chớp mắt, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, lễ phép đáp lại: "Tham kiến , Vân sư huynh. Đa tạ huynh.”
Vân Đoan ngạc nhiên khi thấy Giang Ly Thanh lễ phép như vậy, y tò mò hỏi: "Sao muội không ngự kiếm lên núi?"
Nàng không trách hắn nghi hoặc mình, nàng có chút kỳ quái, ở trên đường núi ba ngày, nàng không có vẻ gì là đang chờ đợi, nhưng không có một người đến đón nàng, nên nàng không lên núi.
“Ta vội vàng tới, cũng không mang theo kiếm.” Giang Ly Thanh gãi đầu, dù vô liêm sỉ thế nào cũng phải xấu hổ: “Ta không có kiếm để lên núi”.
Y bị sốc.
Giang Ly Thanh lúng túng giải thích: "Khi ta ngâm mình trong Lăng tuyền, ta đã tháo thanh kiếm và không có thời gian để nhặt nó lên."
Vân Đoan im lặng. Từ lâu hắn đã nghe nói về đệ tử duy nhất của Chưởng môn phái Thanh Hư, nghe nói nàng biết mọi thứ: võ thuật, phương thuật, huyền thuật, trận pháp, luyện vũ khí, luyện đan dược, và nhiều thứ khác. Tuy nhiên, lại không giỏi bất cứ thứ gì trong số đó, nếu không nàng sẽ không dừng ở bảng xếp hạng thứ 3000 trên Bảng Phong Vân, thậm chí còn không tiến thêm một bậc nào. Hiện tại, dù chỉ là một đệ tử cấp thấp, và tuổi còn trẻ, nàng cũng đã vượt qua nhiều người khác, nhưng nghe nói sự tiến bộ của nàng nhờ vào việc sử dụng nhiều loại pháp bảo và các loại thuốc quý từ Ngọc chưởng môn, có sự can thiệp khá lớn. Tuy nhiên, việc một đệ tử tu hành đánh rơi cả thanh kiếm của mình, hắn cũng không nghĩ tới nàng không đáng tin như vậy.
Hắn thân thiện nói: “Giang sư muội có thể ngự kiếm cùng ta không?”
“Cảm ơn, Vân sư huynh”
Giang Ly Thanh nhìn độ cao của thanh kiếm, sờ sờ mũi: "Vân sư huynh, kiếm của ngươi cao quá, có thể hạ xuống được không?"
Vân Đoan sửng sốt.
Giang Ly Thanh ngoan ngoãn nói: "Ta lên không được."
Vân Đoan vội vàng hạ kiếm xuống nửa chừng: “Thế này thì sao?
Giang Ly Thanh nhảy lên thanh kiếm và nói: "Thế này vừa đủ."
Vân Đoan im lặng, ngự kiếm dẫn Giang Ly Thanh lên núi Côn Lôn. Hắn không dám đi quá nhanh, sợ nàng không thích ứng kịp độ cao khi bay lên của thanh kiếm.
Khi đến cửa núi của Côn Lôn, Vân Đoan thu kiếm lại, Giang Ly Thanh từ trên kiếm nhảy xuống, lại nói: “Cảm ơn Vân sư huynh!”
Vân sư huynh lắc đầu: “Không cần!”
Hắn tra kiếm vào vỏ, đi về phía trước: "Chưởng môn bảo ta đưa ngươi đến Giới Luật Đường. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ học Côn Lôn Giới luật từ Chu Đường chủ ở Giới Luật Đường."
Giang Ly Thanh chớp chớp mắt: “Được.”
Vân Đoan dẫn nàng đến ghi danh ở cửa núi, lấy thẻ bài lên núi, người phụ trách nhìn vào tên của Giang Ly Thanh liếc mắt nhìn cô một lần, mặt biểu lộ sự ngưỡng mộ: "Nguyên lai đây là Giang Ly Thanh sư muội? Nghe danh đã lâu."
Giang Ly Thanh đỏ mặt: "Sư huynh, ngươi quá khách khí."
Tên của nàng không phải một cái tên hay.
Sư huynh phụ trách cười lớn: “Giang sư muội, tên của ngươi nổi tiếng trong tam phái như vậy, không cần khiêm tốn. Ta là Lục Thiếu Lăng của Ngọc Trúc Phong, hôm nay ta canh giữ của núi thay cho một vị bằng hữu. Ta nghe nói sư muội có thể luyện đan, một ngày nào đó ta sẽ xin muôi một ít đan dược."
Giang Ly Thanh xấu hổ nói: "Ta không dám cho ngươi, ta chỉ là có một chút kiến thức."
Lục Thiếu Lăng cười nói. Lại nói: "Sư muội, xin đừng khiêm tốn. Nhìn trong tam phái, chỉ có ngươi là người toàn diện nhất."
Dù nàng là người toàn diện, nhưng cũng không có gì khác.
Lục Thiếu Lăng mỉm cười đưa thẻ bài cho Giang Ly Thanh, sau đó nói với Vân Đoan bên cạnh: "Vân sư huynh, Vệ sư đệ vừa mới trở về, ngươi có gặp hắn không?"
Vân Đoan gật đầu: " Ta gặp hắn truyền tin của chưởng môn. Vệ sư đệ đi gặp chưởng môn."
"Không trách hắn lại vội vàng như vậy." Lục Thiếu Lăng lẩm bẩm nói: "Vệ sư đệ lần này ra ngoài đã ba tháng, so với trước còn lâu hơn." Ta thấy hắn tựa hồ lại có tiến bộ, đã đạt đến cảnh giới cuối cùng của Kết Đan (1) rồi sao, mười tám tuổi đã đạt được cảnh giới này, thật khó tin.
Hắn thở dài nói: "Này, tài năng của Vệ sư đệ không ai có thể sánh bằng, chúng ta cũng sẽ không có vận khí như vậy. "
Vân Đoan cười nói: “Vệ sư đệ tài giỏi, xuất chúng, vận khí quả thực rất tốt, ba tháng tiến bộ một lần cũng không phải chuyện hiếm gặp.”
"Đúng là không phải chuyện lạ, nhưng lần này hắn dường như cùng một lúc đột phá hai bình cảnh, thật đáng kinh ngạc." Lục Thiếu Lăng ngưỡng mộ: "Ta ở cảnh giới này đã nửa năm, nhưng vẫn chỉ dừng ở trung kỳ, không có biến chuyển."
"Mỗi người tu hành đều có vận mệnh của mình, cho nên không cần vội vàng. Một tháng nữa, Kỳ Sơn bí cảnh sẽ mở ra, Lục sư đệ có thể đi thử vận may." Vân Đoan nhắc nhở hắn.
Lục Thiếu Lăng kinh ngạc: "Không phải Kỳ Sơn Bí Cảnh trăm năm mới mở ra một lần sao? Tại sao bây giờ mới được 80 năm đã mở cửa rồi?"
Vân Đoan lắc đầu: "Ta cũng không biết, chưởng môn tam phái đã đồng thuận, đoán rằng sau một tháng sẽ mở cửa, bất kỳ ai ở cảnh giới từ Trúc Cơ trở xuống đều có thể đi, lần này ba môn phái lớn đều sẽ cử người đi, Lục Sư đệ là người có cảnh giới Trúc Cơ, có thể đi được."
Lục Thiếu Lăng nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Cảm tạ Vân sư huynh."
Vân Đoan nói: "Không có việc gì." liền dẫn Giang Ly Thanh vào trong núi.
Núi Tiên Côn Lôn nhìn từ chân núi được bao bọc bởi mây khói, cao chót vót, huyền bí, rộng lớn và không thể chạm tới. Sau khi vào núi, có thể thấy vô số đền tháp tráng lệ, đi sâu vào bên trong giống như một bức tranh thủy mặc, có những nơi có tuyết trắng, cũng có những nơi sương mù vây quanh; có những vùng đất quanh co rực rỡ, có những thềm núi hùng vĩ. Tóm lại, không thể phủ nhận rằng Côn Lôn xứng danh là đại môn phái đứng đầu trong tam phái, vượt trội hơn cả Thanh Hư về vẻ đẹp hùng vĩ.
Các đệ tử của Côn Lôn đi ngang qua. Tất cả đều nghiêm chỉnh, khí chất rất tốt. Không có người nhiễu loạn.
Giang Ly Thanh thầm cảnh cáo bản thân, hãy ngoan ngoãn hơn nữa, phải hòa nhập và tuân theo quy định của nơi này, không được gây rắc rối. Những năm qua sư phụ đã mất mặt quá nhiều vì nàng, không thể lại gặp thêm rắc rối nào nữa, đặc biệt là ở Côn Lôn.
Vân Đoan đi đến đâu cũng giới thiệu ngắn gọn về Giang Ly Thanh. Nhìn thấy Giang sư muội ít nói và cư xử cực kỳ tốt, làm sao một nữ đệ tử ngoan ngoãn như vậy lại bị mang tiếng xấu như thế. Không phải là tin đồn có sai lầm chứ?
Hắn không muốn tìm hiểu nên cuối cùng dẫn nàng đến Giới Luật Đường.
Chu Chấn Yên, chủ nhân của Giới Luật Đường đã nhận được truyền tin từ chưởng môn nhân, ông biết hôm nay Giới Luật Đường của mình sẽ tiếp đón nữ đệ tử thân truyền của Thanh Hư chưởng môn. Vì là chưởng môn tự mình hạ lệnh, ông đương nhiên phải tiếp nhận và chăm sóc tốt cho đồ đệ này nên ông đã đợi ở cửa từ sớm.
Vân Đoan gặp Chu Chấn yên, chắp tay chào hỏi: "Chu sư thúc, đây là sư muội Giang Ly Thanh. Từ bây giờ nàng sẽ rèn luyện ở Giới Luật Đường của sư thúc."
Giang Ly Thanh chắp tay hành lễ: "Đệ tử ra mắt Chu Đường chủ."
Chu Chấn Yên tự nhiên đã nghe nói đến tên Giang Ly Thanh, hôm nay nhìn thấy người này, hắn không ngờ lại là một đệ tử ngoan ngoãn, lễ phép như vậy. Hắn mỉm cười gật đầu, rất ân cần: "Giang Ly Thanh phải không? Được rồi, từ giờ trở đi, ngươi hãy ở lại Giới Luật Đường."
Ông vẫy tay với Vân Đoan, nói: "Vân Đoan, đi làm việc của ngươi đi!"
Vân Đoan gật đầu, xoay người bước được hai bước lại có chút do dự quay đầu lại, nhìn Giang Ly Thanh, hắn nói với Chu Chấn Yên: "Chu thúc, Giang sư muội đến vội vàng, không mang theo gì cả. Người xem..."
Giang Ly Thanh có vẻ xấu hổ.
Chu Chấn Yên cũng chú ý tới Giang Ly Thanh chỉ có một cái túi càn khôn đựng vật phẩm cấp thấp, thật sự không đựng được cái gì. Tuy nhiên, ông vẫn gật đầu và nói: "Được, ta đã hiểu. Về sau, ta sẽ dẫn ngươi đi lấy một ít tiền để nhập môn theo quy tắc của đệ tử mới."
Vân Đoan gật đầu, yên tâm rời đi.
Giang Ly Thanh âm thầm thở dài, Vân sư huynh này thật sự là một người chu đáo, tốt bụng.
*** (1) Cảnh giới tu tiên: Tu tiên giả mỗi cảnh giới chia làm 3 sơ: bên trong, hậu kỳ cùng đỉnh phong không bao gồm Luyện khí kỳ. Có 3 giai đoạn lớn: Hạ cảnh giới, Trung cảnh giới, Thượng cảnh giới. Hạ cảnh giới bao gồm 5 tầng: Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Hóa Thần kỳ. Trung Cảnh giới, bao gồm 3 tầng: Luyện Hư, Hợp thể, Đại thừa. Đại thừa kỳ đỉnh phong tu vi có thể tùy thời dẫn động phi thăng chi kiếp, về sau vượt qua phi thăng tiên giới. Thượng cảnh giới chỉ có một tầng là Độ Kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất